Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 196 - Chương 198

Chương 198
Thẩm Nguyệt Hoa cảm thấy chuyện này dù thế nào cũng rất quái dị.

Không đề cập tới việc từ lúc hai người thành thân đã không tách nhau ra, mà chỉ với việc bây giờ nàng đang có mang thì Chương Hồng Thái đã rất coi trọng mẫu tử các nàng rồi. Vào thời điểm như vậy, chẳng lẽ không nên đi nhanh về nhanh sao?

Chương Hồng Thái nhìn mặt nàng lộ vẻ nghi ngờ, lập tức chột dạ: "Nguyệt Hoa, nàng đừng suy nghĩ nhiều, sau khi ta trở về sẽ bảo đầu bếp nấu cho nàng vịt Bát Bảo. Làm thứ này cần sự tinh tế, ít nhất phải mất một đêm mới hoàn thành. Nàng yên tâm, chờ đầu bếp làm xong, ta sẽ nhân lúc còn nóng mang tới cho nàng."

Thẩm Nguyệt Hoa đúng là rất thích ăn vịt Bát Bảo, nghe vậy thì nỗi lo lắng trong lòng nàng lập tức tiêu tán, nói: "Vậy chàng đi đường cẩn thận."

Tiễn người ra đến ngoài cửa, nàng khẽ dặn dò: "Chàng đừng đến phòng hai người kia, nếu không đừng trách ta không khách khí."

Chương Hồng Thái: "..."

Hắn vội vàng đồng ý rồi nịnh nọt: "Nàng không nhắc tới, ta cũng quên mất hai người kia, lần này trở về ta sẽ nói với nương chuyện đuổi các nàng ấy đi."

Nghe hắn nói như thế, Thẩm Nguyệt Hoa rất vui mừng.

Rời đi đã xa, Chương Hồng Thái vẫn có thể nhìn thấy bóng người đỡ eo đứng ở cổng.

Lúc này hắn mới tóm chặt hộ vệ bên cạnh: "Lục Hồng Y mang thai lúc nào? Vì sao ta không biết?"

Hộ vệ bị hắn nắm chặt, đau đến mức mặt mũi vặn vẹo, vội vàng trả lời: "Hồng di nương ở trong phòng không ra ngoài, đến phu nhân cũng mới mấy ngày trước gặp bà đỡ Lục phủ đưa tới mới biết."

Chương Hồng Thái tính toán qua một chút, mười tháng trước, Lục Hồng Y mới vừa vào cửa, khi đó đúng là hắn thường xuyên đi tìm nàng, có thai cũng không kỳ quái.

Việc có hài tử với bất kỳ nam nhân nào mà nói cũng đều là chuyện tốt, nhưng Chương Hồng Thái thì khác, tính ghen của Thẩm Nguyệt Hoa không phải bình thường. Trước đó hắn chỉ ngủ chung với những nữ nhân kia mà nàng đã có thể tức giận đến mức chửi ầm lên... Có thể nói tranh chấp ban đầu của hai người chính là vì vậy mà tăng lên, về sau hai người cứ nhìn nhau là thấy ghét. Nếu không phải vô tình có hài tử thì có thể hai người đã chia tay rồi.

Vào thời điểm này mà Lục Hồng Y lại có thai, lỡ như để Thẩm Nguyệt Hoa biết được thì việc này coi như xong.

Chương Hồng Thái tức đến mức thở hổn hển: "Vậy vì sao không nói với ta?"

Hộ vệ khó xử: "Hôm nay tiểu nhân mới biết được chuyện Hồng di nương chuyển dạ."

Ngụ ý, Chương Hồng Thái còn không biết chân tướng chứ huống chi là hắn.

Chương Hồng Thái lo lắng trong lòng, trên đường đi cũng không thể chợp mắt, lúc trở lại trong phủ thì buổi trưa đã qua không lâu.

Ngoài cửa phòng Lục Hồng Y, Chương phu nhân đang dời ghế ngồi, trong tay cầm khăn, tay xoắn chiếc khăn thành hình dạng méo mó. Rất rõ ràng, nội tâm bà ta cũng không thanh thản như điệu bộ thể hiện bên ngoài.

Có mấy nha hoàn bưng một chậu bồn huyết thủy ra ra vào vào, bên trong còn có tiếng nữ tử kêu la thảm thiết. Sau khi Chương Hồng Thái vào cửa, không kịp chờ đã hỏi: "Nương, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Chương phu nhân đã lâu không gặp nhi tử, quả thật có chút thương nhớ, dò xét hắn một vòng rồi nói: "Lục Hồng Y giấu diếm tất cả mọi người, ta cũng chỉ mới mấy ngày trước biết được tin này. Con ở bên kia phải dỗ dành Thẩm Nguyệt Hoa nên ta không nói cho con."

Chương Hồng Thái nghe tiếng nữ tử lại tiếp tục kêu thảm thiết, trong lòng hiểu rõ, nữ tử bên trong đang liều mạng sinh con vì hắn nhưng hắn không thể lo lắng nổi.

Hắn tìm một cái ghế ngồi, đưa tay đỡ cái trán, mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt.

"Có hài tử là chuyện tốt, sao mặt mày con ủ rũ thế?" Chương phu nhân nhắc nhở: "Sau khi con về, ta đã sai người báo tin cho Lục gia, chẳng mấy chốc nữa chắc là sẽ có người tới. Con bày ra vẻ mặt này sẽ làm cho người nhà họ suy nghĩ."

Chương Hồng Thái đưa tay đuổi hạ nhân lui ra, trong lòng tràn đầy bực bội: "Vậy con nên bày ra vẻ mặt gì?"

Hắn chỉ vào trong phòng: "Nếu như con sớm biết thì đứa bé này tuyệt đối không có khả năng sinh ra."

Chương phu nhân vỗ tay lên bàn: "Nói hươu nói vượn!"

"Con đã hơn hai mươi tuổi mới có một đứa bé như vậy, mà còn không muốn..." Bà ta không muốn nói ra cái chữ kia.

Bởi vì mọi người đều cho rằng, nếu như hài tử còn chưa được sinh ra đã bị người nhà ghét bỏ thì rất có thể sẽ khó sinh, cho dù sinh ra được thì cũng có thể là không nuôi nổi.

Nếu Chương Hồng Thái nói thẳng thì Thẩm Nguyệt Hoa sẽ tức giận, rồi sẽ ảnh hưởng đến tình cảm phu thê, cũng cho thấy hắn quá mức bạc bẽo. Cho nên chỉ nói: "Thứ trưởng tử là căn nguyên làm loạn gia tộc!"

"Loạn cái gì?" Mặt mũi Chương phu nhân tràn đầy vẻ xem thường: "Hồng Y đó luận về dung mạo hay xuất thân, quy củ thì có chỗ nào không thể so với Thẩm Nguyệt Hoa? Nếu không phải trời xui đất khiến thì thê tử của con hẳn là Hồng Y mới đúng!"

"Thẩm Nguyệt Hoa xuất thân tầm thường, lại còn có tính cách khó chiều, còn được con sủng như thế." Bà ta không khách khí nói: "Đứa bé này được sinh ra, nàng ta ngoại trừ nhìn nó lớn lên thì còn có thể làm gì?"

"Không thể để cho nàng biết." Chương Hồng Thái nhấn mạnh: "Nguyệt Hoa rất nóng tính, sau khi biết việc này rất có thể sẽ động thai khí."

Chương phu nhân khoát khoát tay: "Ta biết. Cho nên ta mới lén sai người gọi con trở về, không tiết lộ việc này cho nàng ta."

Nghĩ đến cái gì đó, bà ta lại dò xét nhi tử, hỏi: "Lúc con trở về có bị lộ hành tung rồi bị nàng ta nghi ngờ hay không?"

"Không." Chương Hồng Thái đang suy nghĩ đến việc về sau mà bị phát hiện thì sẽ đối phó thế nào, thuận miệng nói: "Con nói người bị bệnh, cho nên mới gấp gáp như vậy..."

Chương phu nhân: "..." Ngươi mới có bệnh!

Chương Hồng Thái không nghe thấy nương nói gì, nghiêng đầu nhìn lên, thấy mặt nương lộ vẻ không vui thì lập tức hiểu ra nguyên do. Con người ai cũng rất kiêng kị việc giả bệnh, hoặc là bị người ta nói là có bệnh, cho rằng nếu nói như thế thì sẽ bị ma bệnh quấn thân, bèn giải thích: "Nương, con chỉ thuận miệng nói thôi, Nguyệt Hoa mang bầu, con không thể để cho nàng nghi ngờ được!"

Chương phu nhân trầm mặc, nếu như là người khác, bà ta còn có thể tức giận. Nhưng đây là nhi tử ruột của mình nên bà ta chỉ có thể nhịn xuống, chẳng lẽ bà ta lại so đo với hắn hay sao?

"Ta không muốn nghe con nhắc tới Thẩm Nguyệt Hoa nữa, nếu con không có lời nào khác để nói thì liền câm miệng lại cho ta!"

Ở trong mắt Chương phu nhân, việc nhi tử động thủ với Khổng Linh Lung là do bị Thẩm Nguyệt Hoa xúi giục, cho dù nàng không mở miệng thì cũng là nàng cố ý hoặc là vô ý dẫn dắt nó.

Tóm lại, Thẩm Nguyệt Hoa không hề vô tội!

Cho nên, so sánh hai Tam nhi tức thì bà ta còn ghét người sau hơn.

Mãi sau này, Chương phu nhân mới phát hiện, việc mình đồng ý để Thẩm Nguyệt Hoa vào cửa là một sai lầm.

Khổng Linh Lung tuy không quản được nam nhân nhưng nàng trung thực an phận, nhu thuận không hỗn láo. Nhưng Thẩm Nguyệt Hoa thì khác, đó chính là ả nữ nhân không quy củ làm loạn gia quy, không có chuyện nào mà ả không dám làm, không có lời nào mà ả không dám nói. Quan trọng nhất là, ả ta quản được, nhưng không muốn quản, thậm chí còn khuyến khích nhi tử làm chuyện xấu. Ví dụ như việc đi mua rết độc, đến cả thứ độc vật đó mà nhi tử cũng mua cho ả ta nữa mà.

Lỡ như Thẩm Nguyệt Hoa không có ý tốt thì người cả nhà bà ta đều phải dè chừng!

Nhi tử từ khi đụng phải nàng ta thì đầu óc giống như bị dán hết vào vậy, vì nàng ta mà chuyện gì cũng dám làm, thậm chí đến cả giết người cũng dám.

Chương Hồng Thái cẩn thận suy nghĩ một chút, không đề cập tới chuyện Thẩm Nguyệt Hoa nữa thì hình như cũng không chuyện gì khác để nói, lúc này liền rơi vào trầm mặc.

Chương phu nhân thấy nhi tử ngậm miệng, trong lòng nhịn không được mà bừng lên từng nỗi thất vọng.

Lâu như vậy nó không về nhà, không biết tin tức trong nhà, dù có hỏi thăm phụ thân và huynh trưởng một câu cũng tốt! Cho dù không biết quan tâm người khác thì cũng nên biết quan tâm đến mình chứ?

Việc buôn bán trong cửa hiệu cũng không hỏi một câu, đúng là làm cho người ta bất lực.

Chương phu nhân cố nhịn nhưng vẫn không thể nào nhịn được: "Con không có lời nào khác muốn nói với ta à?"

Chương Hồng Thái ngơ ngác: "Nương muốn con nói cái gì?"

Trong lòng Chương phu nhân càng thêm thất vọng: "Con không quan tâm phụ thân con một chút nào sao?"

"Phụ thân đang ở độ tuổi tráng niên, thân khang thể kiện, có cái gì mà hỏi?" Chương Hồng Thái hiếu kì: "Chẳng lẽ phụ thân bị bệnh?"

Chương phu nhân: "..." Ngươi mới bị bệnh!

Chương Hồng Thái thấy nương nổi giận, vội vàng nói: "Con biết phụ thân sẽ không bị bệnh, cho nên mới không có hỏi. Về phần cửa hiệu thì đã có phụ thân và đại ca lo, cần gì con phải quan tâm?"

Nói xong lời cuối cùng thì giọng nói lại mang vẻ bất mãn.

Chương phu nhân không nghe ra được oán khí của hắn: "Lúc trước phụ thân con cũng cho con quản lý cửa hiệu, chính con lười biếng không muốn làm! Nếu con đã lựa chọn lêu lổng cùng đám hồ bằng cẩu hữu kia của con thì hiện tại đừng nói mấy lời kiểu này, ta không thích nghe."

Chương Hồng Thái hừ lạnh một tiếng: "Trong nhà nhiều cửa hiệu như vậy nhưng chỉ phân cho con một gian nhỏ xíu..."

Chương phu nhân càng thêm tức giận: "Đại ca nhị ca của con cũng là quản gia của cửa hiệu nhỏ rồi mới bắt đầu làm lên, bọn họ còn có thể làm, vì sao con không thể? Đã có Chương gia chống đỡ, chỉ cần có đầu óc một chút thì việc buôn bán sẽ càng làm càng lớn. Đại ca nhị ca của con bây giờ có mấy cửa hiệu trên danh nghĩa của bọn họ đều là bọn họ kiếm ra được đấy!"

"Con ghét bỏ bạc không đủ xài, còn bọn họ cũng xài không hết."

Chương Hồng Thái rất không kiên nhẫn việc ngồi nghe nương thuyết giáo: "Vâng vâng vâng, bọn họ là thiên tài, con chính là phế vật. Được chưa?"

Chương phu nhân bị chọc tức không nhẹ: "Đời trước rốt cuộc ta đã tạo ra cái nghiệt gì mà ngày nào cũng bị con làm cho tức giận như này? Con là cái đồ hỗn trướng, sớm muộn cũng có một ngày ta bị con làm cho tức chết."

Chương Hồng Thái đứng lên: "Vậy người tốt nhất đừng gặp con nữa, đỡ cho hồng nhan bạc mệnh."

Chương phu nhân nhìn hắn muốn đi, giận không tài nào kiềm nổi: "Hồng Y đang liều mạng sinh con cho con, con còn muốn đi đâu? Một lát nữa người của Lục gia sẽ đến, nếu không nhìn thấy con thì ta phải giải thích như thế nào?"

Chương Hồng Thái không biết làm sao: "Nương, dù con là phế vật thì cũng không đến mức nhà xí cũng không thể đi chứ?"

Lúc hai mẫu tử tiếp đãi người Lục gia, một tiểu nha đầu đã lén lút đi về phía Di Nhiên Cư.

Thẩm Nguyệt Hoa đang ở trong sân phơi nắng, nhìn thấy người vào thì hiếu kì hỏi: "Có chuyện gì không?"

Nàng quan sát một chút y phục trên người nha hoàn, không nhận ra được là người nhà ai.

Tiểu nha đầu rụt rè: "Phu nhân, Chương tam công tử có phải đã trở về hay không?"

Nghe vậy, Thẩm Nguyệt Hoa hồ nghi: "Ngươi đến tìm chàng?"

"Không phải." Tiểu nha đầu thấp giọng: "Ta tìm ngài."

"Chủ tử nhà ta tính tình thẳng thắn, có một số việc thực sự không nhìn được nên cố ý bảo nô tỳ tới nói với ngài một tiếng."

Thẩm Nguyệt Hoa hiếu kì: "Chuyện gì?"

Tiểu nha đầu nhỏ giọng nói: "Hôm nay Chương công tử hồi phủ là bởi vì Hồng di nương sinh con..."

Thẩm Nguyệt Hoa nghĩ đến lúc hắn rời đi, vẻ mặt đủ cảm xúc khác thường, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch, cả người lung lay sắp đổ, phần bụng đau đớn không thôi.

Để lại một câu nói như sét đánh, tiểu nha đầu lập tức xoay người bỏ chạy.

Lúc chạy ra quan đạo thì đi lên một chiếc xe ngựa lều xanh ở bên đường. Bên trên xe ngựa có khắc một chữ "Lục" nho nhỏ.

 
Bình Luận (0)
Comment