Chương 199
Sau khi Thẩm Nguyệt Hoa có thai, Chương phu nhân đã dặn dò hộ vệ không cần trông nàng quá chặt để đỡ chọc giận nàng.
Nhìn thấy có một tiểu nha đầu chạy tới, bọn hộ vệ muốn tra hỏi nhưng vì thấy Thẩm Nguyệt Hoa đang an vị trong sân. Nếu như bọn họ nghi vấn lâu quá thì rất có thể sẽ chọc giận nàng.
Hiện tại nàng đang mang thai, bọn họ nào dám gây sự?
Cộng thêm cả việc bọn họ chỉ coi tiểu nha đầu kia là bệnh nhân đến để xem bệnh, mà Thẩm Nguyệt Hoa lại thích nhất là chữa bệnh cho người ta. Cho nên, chẳng ai dám ngăn cản.
Ai ngờ còn chưa nói được hai câu, tiểu nha đầu kia đã chạy đi, bọn họ quay đầu lại nhìn thì đã thấy Thẩm Nguyệt Hoa sắc mặt trắng bệch ngồi xổm trên mặt đất.
Mọi người quay ra nhìn nhau, có mấy tên phản ứng nhanh đã vội chạy tới hàng rào: "Phu nhân, thân thể ngài có gì khó chịu sao?"
Mặt Thẩm Nguyệt Hoa tràn đầy vẻ thống khổ, không để ý tới người khác.
Hộ vệ thấy có gì đó không đúng, liền nhờ người đi mời đại phu. Có mấy người mở cửa tiến vào viện tử, cùng nha hoàn chuyển người vào trong phòng.
Thẩm Nguyệt Hoa đau bụng kịch liệt, nằm lên trên giường, run tay tự bắt mạch cho mình, miệng nàng khép khép mở mở, đọc ra mấy loại thuốc.
Thế nhưng hộ vệ và nha hoàn đều không hiểu, làm nàng càng gấp hơn.
Cũng may ở kế bên nàng có một người đã nhận đi mời lang trung, một khắc đồng hồ sau hộ vệ thở hồng hộc kéo lang trung vào.
Lang trung tiến lên bắt mạch nói: "Động thai khí rồi, phải uống thuốc dưỡng thai."
Thẩm Nguyệt Hoa muốn tự mình khai căn, giơ tay ra nắm lấy tay áo lang trung.
Lang trung vội vã đi lấy thuốc, làm tay của nàng tóm hụt.
Nàng chán nản đổ về phía giường, nghe thấy tiếng hộ vệ bên ngoài vội vã nấu thuốc, khóe mắt nàng chảy ra nước mắt thấm vào trong gối.
Nằm ở trên giường không có việc gì làm, trong đầu nàng lại nghĩ đến tiểu nha đầu kia, còn cả vẻ mặt chột dạ của Chương Hồng Thái lúc biết được tin tức trở về.
Khi đó nàng đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Chỉ là hồi phủ thôi mà, nàng còn đang mang thai, vì sao phải tận ngày mai mới quay lại được?
Bây giờ nghĩ lại, hóa ra hôm nay hắn muốn trở về để trông coi Lục Hồng Y sắp sinh sao?
Nhớ lại lúc trước nàng lấy được cái sổ từ tay bà đỡ Lưu, bởi vì thời gian Chương Hồng Thái đến ngủ phòng hai nữ nhân đó quá gần thời gian thành thân của hai người nên nàng nhớ rất kỹ. Nếu khi đó Lục Hồng Y có bầu thì đúng là hiện tại sẽ lâm bồn.
Nàng tức giận nện một quyền lên trên tường, thứ khốn khiếp này!
Vậy mà lại dám lừa ta!
Nếu không phải bởi vì hài tử trong bụng, nàng sẽ không bao giờ dây dưa với hắn nữa.
Lập tức nàng lại nghĩ, nàng còn trẻ, chẳng lẽ thật sự phải vì đứa bé này mà làm khổ cả một đời của mình sao? Có lẽ nàng nên nhân cơ hội này để phá thai... Ý nghĩ này vừa xuất hiện, chính nàng cũng bị mình dọa.
Sao nàng có thể động thủ với hài tử của mình được chứ?
Từ khi nào nàng lại trở nên hung ác như vậy?
Mặc dù đã cực lực xua đuổi ý nghĩ đáng sợ trong đầu đi nhưng nó vẫn thỉnh thoảng hiện lên trong đầu nàng. Không bao lâu, cửa phòng bị đẩy ra, nha hoàn bưng khay tiến vào, lang trung đứng ở cửa phòng quan sát.
Thuốc được đưa đến, Thẩm Nguyệt Hoa không suy nghĩ nhiều, ngồi dậy tiếp nhận chén thuốc, lúc chuẩn bị uống thuốc thì dừng lại.
Nàng kinh nghi bất định nhìn chén thuốc đen như mực trước mặt, giương mắt nhìn về phía lang trung.
Lang trung nhìn thấy ánh mắt của nàng thì nhanh chóng rút đầu về.
Ngón tay bưng bát của Thẩm Nguyệt Hoa trắng bệch, cả bàn tay đều hơi run rẩy, nàng cắn răng, trong ánh mắt tràn đầy sự phản kháng.
Nha hoàn thấy nàng bất động, hơi nghi hoặc: "Phu nhân, thuốc quá nóng ư?"
Thẩm Nguyệt Hoa lấy lại tinh thần, một cái tay khác xoa lên bụng dưới, hít thở sâu một hơi, uống thuốc kia một hơi cạn sạch.
Trong phủ, buổi sáng Lục Hồng Y sinh con, nhưng tới tận buổi chiều lúc Chương Hồng Thái tới thì hài tử vẫn chưa thể sinh ra. Mãi cho đến tận đêm khuya, bỗng nhiên một tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non vạch phá bầu trời vang lên.
Cùng lúc đó, bà đỡ lớn tiếng báo tin vui, cách cánh cửa truyền đến rõ ràng: "Chúc mừng phu nhân, mẫu tử bình an."
Chương phu nhân đại hỉ.
Chương Hồng Thái không chờ mong gì hài tử này được sinh ra, nhưng người Lục gia ở đây, hắn khó mà nói quá nhiều nên vẫn luôn trầm mặc nghe tiếng kêu thảm thiết bên trong.
Mắt thấy Lục Hồng Y đang liều mạng vì hắn sinh con, trong lòng của hắn cũng có chút xúc động. Nghe thấy câu này, hắn cũng như trút được gánh nặng.
Đợi đến khi bà đỡ ôm hài tử ra, Chương Hồng Thái là người đầu tiên xông lên. Nhìn hài tử đỏ rực mềm mềm trong ngực, hắn càng nhìn càng vui.
Vẻ mặt này của hắn đã rơi vào trong mắt người Lục gia và Chương phu nhân, bọn họ đều rất vui mừng.
Buổi sáng hôm sau, lúc trời tờ mờ sáng, Chương Hồng Thái mang theo bát vịt Bát Bảo mà phòng bếp đã làm xong đi về phía ngoại thành. Trên đường đi, trong lòng hắn rất thấp thỏm, giống như mình đã làm chuyện gì có lỗi với Thẩm Nguyệt Hoa vậy.
Nhưng chuyện này thật ra hắn cũng không sai.
Chuyện Lục Hồng Y có thai từ đầu tới đuôi hắn đều không biết. Như vậy thì sao có thể trách hắn?
Trong lòng hắn loạn thất bát tao, nghĩ đến lời giải thích nên nói sau khi Thẩm Nguyệt Hoa biết được chân tướng, lại nghĩ đến có lẽ nên đợi nàng sinh hạ hài tử xong rồi mới cho nàng biết chân tướng... Vừa mới ra khỏi cửa thành, xe ngựa đã bị người ta ngăn lại.
"Công tử, xảy ra chuyện rồi."
Chương Hồng Thái vén rèm lên, thấy là hộ vệ của Di Nhiên Cư, hắn lập tức cảm thấy kinh hãi: "Chuyện gì vậy?"
"Hôm qua sau khi ngài đi, có một tiểu nha đầu chạy tới, không biết đã nói với phu nhân cái gì. Sau đó phu nhân liền động thai khí, ngay cả nói chuyện cũng không nói được. Tiểu nhân tìm lang trung tới phối thuốc dưỡng thai, bọn ta đã làm rất nhanh rồi mà vẫn không thể giữ được hài tử. Phu nhân... đã phá thai rồi."
Chương Hồng Thái sửng sốt: "Phá thai?"
Hộ vệ lau mặt một cái: "Là một nam thai đã thành hình." Nhìn thấy vẻ mặt của chủ tử không đúng, hắn vội vàng trấn an: "Công tử đừng quá thương tâm, ngài và phu nhân còn trẻ, về sau còn sẽ có thể có hài tử nữa."
Chương Hồng Thái buông rèm xuống, trầm giọng dặn dò: "Mau trở về đi."
Trong ngoài Di Nhiên Cư đều yên tĩnh, so với ngày xưa không khác nhau chút nào. Lúc Chương Hồng Thái vào cửa thì còn có chút nhớ nhà.
Trong phòng, sắc mặt Thẩm Nguyệt Hoa trắng bệch, nằm ở trên giường ngủ say.
Hắn từng bước một đi đến trước giường, cầm tay của nàng.
Nữ tử trên giường không mở mắt, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Chàng trở về rồi ư?"
"Ừm." Chương Hồng Thái để tay lên trên mặt nàng an ủi: "Nguyệt Hoa, chuyện phát sinh ngày hôm qua ta đã biết hết rồi. Nàng đừng thương tâm, sau này vẫn còn sẽ có hài tử nữa."
Thẩm Nguyệt Hoa nở một nụ cười giễu cợt: "Sẽ không có nữa đâu."
Nghe vậy, sắc mặt Chương Hồng Thái biến đổi: "Nàng bị thương rồi sao?"
"Chỉ là phá thai, không thương tổn đến thân thể." Thẩm Nguyệt Hoa còn không thèm mở mắt, nụ cười trên mặt càng thêm mỉa mai: "Chương Hồng Thái, ngươi là cái đồ lừa đảo, ngươi hại ta không còn thanh danh, lại còn hại ta không còn hài tử. Tại sao ngươi vẫn cho rằng ta sẽ cam tâm tình nguyện thay ngươi sinh con?"
Việc không còn thanh danh miễn cưỡng có thể nghe được, nhưng việc hại hài tử này là như thế nào?
Chương Hồng Thái kinh ngạc: "Sao nàng lại nói như vậy?"
Thẩm Nguyệt Hoa cười nhạo một tiếng: "Ngươi có dám thề với trời là ngươi không gạt ta không?"
Tối hôm qua Chương Hồng Thái còn lừa nàng, nhưng lúc này hắn không thể thừa nhận được! Cắn răng nói: "Ta dám thề với trời."
Nghe hắn nói rất nghiêm túc, Thẩm Nguyệt Hoa phì cười, bất tri bất giác nước mắt cũng chảy ra.
"Ta thật đáng thương, còn tưởng rằng ngươi đã thay đổi, mà đến lúc này rồi ngươi còn gạt ta." Thẩm Nguyệt Hoa bỗng nhiên rống lên: "Chương Hồng Thái, ngươi còn là người không?"
Nhìn nàng kích động, trong mắt nàng tràn đầy vẻ căm hận, trong lòng Chương Hồng Thái có dự cảm không tốt, thử thăm dò: "Hay là có người nói cái gì với nàng?"
"Có đấy!" Thẩm Nguyệt Hoa đi thẳng vào vấn đề: "Hôm qua ngươi vừa mới đi thì có một tiểu nha đầu đến nói với ta, việc ngươi hồi phủ cũng không phải là bởi vì nương ngươi sinh bệnh mà là bởi vì Lục Hồng Y lâm bồn... Nhìn ngươi chột dạ thành như vậy thì ta nghĩ việc này chín phần là thật, cũng chỉ có kẻ ngu như ta mới có thể tin chuyện ma quỷ của ngươi."
Nàng hét quá lớn, nước bọt phun cả vào mặt hắn.
Chương Hồng Thái gật đầu, giải thích: "Chuyện Lục Hồng Y có thai từ đầu tới đuôi ta đều không biết. Cũng phải đến hôm qua nàng ta sinh con ta mới biết được chân tướng. Nguyệt Hoa, từ khi chúng ta kết hôn, ta và nàng đã sớm chiều ở chung, chưa từng tách nhau ra, nếu ta biết chuyện này thì sẽ không bao giờ gạt được nàng!"
"Trên thực tế, ngay cả nương ta cũng phải mấy ngày trước mới biết..."
Thẩm Nguyệt Hoa sụp đổ, rống to: "Ta sẽ không nghe ngươi giải thích nữa đâu."
Đúng là gây sự vô lý, Chương Hồng Thái nghiêm mặt nói: "Nguyệt Hoa, chúng ta là phu thê. Đời người nhiều chuyện khốn khổ, chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau. Giờ nói đạo lý đi, chuyện này căn bản không phải do ta!"
"Nhưng con của ta chết rồi!" Thẩm Nguyệt Hoa trừng mắt nhìn hắn: "Hôm qua nó còn ở trong bụng ta, nó còn chưa được mở mắt nhìn mẫu thân nó một cái thì đã bị ngươi hại chết."
Chương Hồng Thái nhíu mày: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngày hôm qua tiểu nha đầu kia đã ra tay với nàng sao?"
"Chuyện Lục Hồng Y sinh con cho ngươi quan trọng như vậy, sau khi ta nghe được thì tâm thần chấn động, lập tức động thai khí, cần gì nàng ta động thủ?" Thẩm Nguyệt Hoa cười thảm một tiếng: "Sau đó hộ vệ mời lang trung tới phối thuốc dưỡng thai cho ta.... Lúc ấy ta một lòng muốn bảo vệ hài tử, nghĩ nếu lang trung phối thuốc thì cho dù có chỗ sai lầm, ít nhất cũng là thuốc dưỡng thai nên đã uống luôn... Kết quả, đó lại là một bát thuốc phá thai."
Ánh mắt nàng bén nhọn nhìn hắn: "Chương Hồng Thái, ngươi cho rằng đây là vô ý sao?"
Rõ ràng là không phải!
Chương Hồng Thái nhanh chóng suy nghĩ rất nhiều, hỏi: "Nàng có hoài nghi người nào không?"
Việc này Thẩm Nguyệt Hoa đã sớm nghĩ đến: "Nếu như không phải Lục Hồng Y thì nhất định là Khổng Linh Lung. Hai người bọn họ đều là người hận ta nhất trên đời này."
Chương Hồng Thái dặn dò nha hoàn chăm sóc nàng xong thì quay người vội vã rời đi.
Thẩm Nguyệt Hoa bị đả kích nặng nề, cả người mất sức. Nếu không tra ra chân tướng thì dưới nỗi kinh sợ của nàng có thể sẽ làm bị thương đến thân thể, cũng sẽ tổn thương đến tình cảm phu thê bọn họ.
Ra khỏi Di Nhiên Cư, Chương Hồng Thái liền nghĩ, Lục Hồng Y vừa mới cửu tử nhất sinh sinh hạ hài tử, lúc này hắn chạy tới chất vấn thì... cũng không nên.
Cho nên, hắn bảo xa phu đi thẳng đến Khâu phủ.
Bởi vì Chương phu nhân đã dặn là không cho Chương Hồng Thái đi ra ngoài, hộ vệ muốn cản nhưng không ngăn được nên đành phải dẫn một đám đuổi theo.
Lúc đó Tần Thu Uyển đang ở trong vườn vẽ tranh, biết được Chương Hồng Thái tới cửa, đầu tiên nàng kinh ngạc. Nhưng nghĩ đến chuyện phát sinh tối hôm qua nàng liền hiểu rõ.
Chương Hồng Thái chắc là đang hoài nghi nàng.
Bên trong chính viện, mặt Khâu phu nhân tràn đầy vẻ không vui: "Nhi tức ta mấy ngày nay hầu như đều trong phủ, cho dù đi ra ngoài thì cũng có ta đi cùng. Nó và con ta có tình cảm không tồi, lại còn đang mang thai, sao lại làm ra mấy chuyện hại người không lợi mình như thế? Chương tam công tử mà còn bịa đặt vu khống thì ta sẽ đi báo quan!"
Tần Thu Uyển bước vào: "Chương tam công tử tới cửa hòng gây phiền phức cho ta sao?"
Chương Hồng Thái quay đầu lại, nhìn sắc mặt nàng hồng hào, bên môi mang nụ cười, so với trước kia còn nở nang hơn chút, rõ ràng là đã sống không tệ. Mà trước khi nàng vào còn không thỉnh an trưởng bối trước. Rất rõ ràng, nàng ở Khâu gia không hề cẩn thận từng li từng tí như lúc ở Chương phủ trước kia.
"Ngươi dám nói là ngươi không phái người theo dõi Di Nhiên Cư?"
Tần Thu Uyển tìm cái ghế ngồi xuống, vuốt cằm nói: "Ta có theo dõi đấy thì sao."
Chương Hồng Thái: "..." Sao có thể thẳng thắn như vậy được?