Chương 200
Trước khi Chương Hồng Thái tới đã nghĩ đến đủ loại khả năng, nhưng đều không đoán được Khổng Linh Lung sẽ trực tiếp thừa nhận là mình theo dõi hắn.
Hắn bị nghẹn họng, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của Khâu phu nhân.
Trên mặt Khâu phu nhân vẫn mang nụ cười, không hề tức giận.
Sắc mặt Chương Hồng Thái lúc này đúng là một lời khó nói hết: "Khổng Linh Lung, hai chúng ta đã hòa ly rồi còn đều đã tái giá, ngươi an tâm sống cuộc sống của mình không phải tốt hơn sao? Vì sao còn phải sai người theo dõi ta?"
Tần Thu Uyển đỡ cằm hỏi lại: "Ngươi cho rằng cứ phải tái giá thì ân oán giữa chúng ta sẽ thanh toán xong sao?"
Nàng nhìn móng tay trắng hồng lộ ra trên bàn tay, nói: "Ngươi hai lần muốn lấy tính mạng của ta, ta không muốn biến thành người giống như ngươi, không hạ thủ được như ngươi, cho nên mới tìm người theo dõi ngươi để phòng bị một chút."
Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn cười cười: "Đúng là không nhìn không biết, nhìn mới hiểu được, thời gian này ngươi sống... quá thảm rồi."
Nhìn nàng cười trên nỗi đau của mình, Chương Hồng Thái tức giận không thôi: "Còn không phải là bởi vì ngươi nên ta mới bị cấm túc sao?"
"Ngươi nói sai rồi." Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Bởi vì ngươi không hại được ta, lại bị ta bắt được nhược điểm, cho nên mới rơi vào tình trạng như vậy. Nếu nói là tại ta thì còn chưa đủ đâu, nếu thật sự là tại ta thì bây giờ ngươi phải ở trong đại lao mới đúng."
Chương Hồng Thái trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi dám nói chuyện chiều hôm qua không phải ngươi làm?"
"Không phải!" Tần Thu Uyển thản nhiên đáp lại: "Mà thật ra ngươi tìm đến ta cũng không tìm nhầm người." Nàng cười cười: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải người đứng phía sau. Ta chỉ muốn nói, người của ta vừa vặn thấy được tiểu nha đầu kia lên một chiếc xe ngựa mà bên trên đó có một chữ "Lục"."
Khâu phu nhân hiếu kì: "Linh Lung, sao con không nói với ta chuyện này?"
Đều là người hữu tâm nên bà tức hai người có quan hệ không tệ, Tần Thu Uyển cười mỉm: "Hôm qua nhận được tin tức muộn quá mà người đã nghỉ ngơi, vốn con còn định hôm nay sẽ nói cho ngươi nghe giải buồn nhưng do là không kịp nói đó."
Sắc mặt Chương Hồng Thái lạnh lẽo: "Hôm qua Hồng Y mới vì ta mà sinh hạ hài tử, ngươi cho rằng ta sẽ tin chuyện ma quỷ mà ngươi nói, nghe ngươi châm ngòi ly gián sao?"
Tần Thu Uyển thản nhiên đáp: "Ngươi không tin cũng chẳng sao. Tóm lại hung thủ không phải là ta, nếu ngươi lại muốn quấy rầy ta thì ta chỉ có thể đi tìm đại nhân điều tra rõ chân tướng, đòi lại công đạo cho ta."
Chương Hồng Thái: "..."
Nàng nói như vậy thì chắc không phải là nói dối rồi.
Dính dáng đến luật pháp, còn bị lôi lên trên công đường phạt tội vu khống thì dù là không làm sai cũng sẽ bị nhập tội.
"Ngươi muốn đi báo quan ư?" Nàng vô cùng phấn khởi: "Con người của ta rất là chính trực, không chịu nổi việc nhìn thấy có người bị hại. Nếu như cần thì ta sẽ để người theo dõi Di Nhiên Cư cùng đến làm chứng."
Tâm trạng Chương Hồng Thái rất phức tạp: "Nếu ngươi đã biết nội tình thì cũng nên biết chuyện bây giờ Nguyệt Hoa đang có thai, không chịu nổi đả kích. Vì sao ngươi không cho người ngăn cản nha đầu kia đi đến Di Nhiên Cư?"
"Sao ngươi có thể nói ra được lời như vậy nhỉ?" Tần Thu Uyển chế nhạo: "Trong bụng Lục Hồng Y có huyết mạch của ngươi, người ta muốn chính thất phu nhân biết mình đã mang thai trước thì cũng hợp tình hợp lí thôi. Ta sai người theo dõi ngươi chỉ là để tự vệ. Giống như là ngươi nói vậy đó, hai chúng ta đã nhất đao lưỡng đoạn, ta có cuộc sống của mình, ta có ngốc đâu mà phải chen vào chuyện thê thiếp của ngươi?"
"Hơn nữa, mấy tên hộ vệ bên ngoài kia của nhà ngươi cũng không phải chỉ dùng để trang trí. Bọn họ còn không ngăn thì làm gì đến phiên ta quan tâm?"
Nói đến giờ phút này, Chương Hồng Thái cơ bản đã có thể xác định. Ả nha đầu khiến Thẩm Nguyệt Hoa bị đả kích kia chắc chắn là có quan hệ với Lục Hồng Y.
Trong lòng hắn cũng hiểu rõ, lúc này người hắn cần chất vấn phải là Lục Hồng Y. Nhưng người ta vừa mới liều mạng sinh hạ hài tử vì hắn... Thật sự là khó xử.
Trong lòng của hắn thì đang đắn đo mà Khâu phu nhân lại càng không kiên nhẫn: "Tam công tử, trong nhà của ta chỉ có nữ quyến, không tiện tiếp đãi ngươi. Nếu ngươi đã không có chuyện gì nữa thì mau rời đi đi!" Nói xong thì sai hạ nhân tiễn khách.
Trong trí nhớ của Chương Hồng Thái, Lục Hồng Y là người kiêu ngạo hào phóng, xưa nay không phải là người tâm tư thâm trầm như thế. Lúc này trong lòng của hắn vô cùng rối bời, cũng không muốn ở lại nữa, vô ý thức đi theo nha hoàn ra ngoài.
Nhìn hắn đi ra tới cổng, Tần Thu Uyển nói với theo: "Đúng rồi, hài tử trong bụng đúng là nhỏ bé nhưng hầu như đều rất kiên cường. Ta rất ít khi gặp phải nữ tử nào bị đả kích mà lại xảy thai, nhất là dưới tình trạng mẫu thể khỏe mạnh như thế..."
Chương Hồng Thái quay lại, ánh mắt sắc bén: "Ngươi muốn nói gì?"
"Lúc tên lang trung kia phối thuốc dưỡng thai chắc là đã làm thành thuốc phá thai mới để lại hậu quả như vậy." Tần Thu Uyển nói rất nghiêm túc: "Nhưng ta vẫn không nghĩ ra, trước đó Thẩm Nguyệt Hoa cũng là một đại phu có chút danh tiếng, đồ uống vào trong miệng rồi thì nàng hẳn phải hiểu rõ mới đúng chứ!"
Chương Hồng Thái vô thức giải thích thay nàng: "Nàng muốn bảo vệ cho hài tử, cho nên mới vội vàng uống."
Tần Thu Uyển nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc: "Lời này mà ngươi cũng tin sao?"
Chương Hồng Thái vốn đã tin rồi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng và Khâu phu nhân, hắn lại không dám xác định nữa.
Trong lòng của hắn càng loạn hơn, giống như chỉ cần ở lại thêm một chút nữa hắn sẽ nghe phải một thứ mà hắn không muốn biết, cho nên lập tức chạy trối chết.
Thấy người đi rồi, Khâu phu nhân liền sai hạ nhân đưa đồ ăn lên cùng nhi tức dùng bữa.
"Bây giờ con đang có thai, chuyện bên kia con nên quan tâm ít đi, chuyện đó đối với con không tốt đâu."
Tần Thu Uyển mỉm cười đồng ý.
Ra khỏi Khâu phủ, suốt dọc đường Chương Hồng Thái ngơ ngơ ngác ngác. Lúc trở lại Chương phủ, hắn nhìn thấy nương đang chọn vải.
Chất vải mịn màng như vậy chắc là chọn cho hài tử rồi.
Hai tẩu tẩu bên cạnh thì miễn cưỡng nở nụ cười. Nhìn thấy hắn vào thì sắc mặt lại càng thêm không tốt.
Nhị tẩu Dương thị không nhìn được: "Tam đệ, nếu ta nhớ không lầm thì bây giờ đệ vẫn còn bị cấm túc. Hai ngày trước nhị ca còn nói gần đây đệ nghe lời, nhưng theo ta thấy tính cách đệ vẫn chẳng thay đổi gì."
Thấy bà bà trừng mắt nhìn mình, nàng mới ngậm miệng.
Mặt Chương phu nhân lộ vẻ vui mừng: "Như vậy mới đúng. Con đã có thê có thiếp, nhất là Hồng Y còn mới sinh hài tử, con phải nắm vững tâm lý. Không thể vì một người mà bỏ rơi các nữ tử còn lại..."
Chương Hồng Thái vuốt mặt một cái: "Nương, Nguyệt Hoa đã xảy thai. Buổi sáng hôm qua lúc con trở về thì hài tử đã chết rồi, là một nam thai đã thành hình."
Chương phu nhân vô cùng kinh ngạc: "Con mới quay lại một đêm, sao lại xảy ra chuyện rồi?"
Tuy bà ta không thích Thẩm Nguyệt Hoa nhưng vẫn thích có tôn tử.
Từ trước đến nay bà ta cũng không muốn Thẩm Nguyệt Hoa xảy ra chuyện, thấy rõ ràng nỗi thống khổ trong mắt nhi tử, bà ta vỗ mạnh lên bàn: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mấy tên hộ vệ kia làm việc kiểu gì vậy?"
Nghĩ đến gì đó, bà ta hồ nghi: "Có phải chính vì Thẩm Nguyệt Hoa làm loạn cho nên mới động thai khí hay không..."
"Mẹ!" Chương Hồng Thái không nghe được nữa, lớn tiếng ngắt lời mẫu thân: "Hôm qua con vừa mới đi thì đã có một tiểu nha đầu đến đó nói cho Nguyệt Hoa biết nguyên do con trở về. Nguyệt Hoa ghen tuông rất khủng khiếp, cho nên mới bị đả kích động phải thai khí, sau đó còn không thể nói chuyện. Hộ vệ chạy đi mời lang trung, kết quả lang trung kia lại phối thuốc phá thai... Nguyệt Hoa vì quá bi thống, lại bởi vì nỗi đau đớn trong bụng nên không kiểm tra đã uống thuốc phá thai."
Ba bà tức đều sửng sốt, hai mặt nhìn nhau xong thì đều biết chuyện này không đơn giản.
Chương phu nhân là người có kiến thức rộng rãi, nhanh như chớp liền nghĩ ra điểm mấu chốt, hỏi: "Tiểu nha đầu kia là ai phái đi? Lang trung là ai gọi đến?"
Chương Hồng Thái đau khổ nắm chặt tóc: "Con nghe người ta nói, tiểu nha đầu kia đi lên một chiếc xe ngựa có một chữ " Lục". Còn lang trung thì con không biết."
"Con trở về chính là vì muốn điều tra rõ ràng chân tướng, sau đó trả lại công đạo cho Nguyệt Hoa. Nếu không, với tính tình của nàng thì rất có thể sẽ chạy đi báo quan, đến lúc đó lại càng khó giải quyết."
Sắc mặt Chương phu nhân thận trọng: "Là ai nhìn thấy chữ trên xe ngựa?"
Chương Hồng Thái cũng không giấu diếm: "Ban đầu, con còn hoài nghi là Khổng Linh Lung làm nên buổi sáng đã ta đi tìm nàng ta. Nàng ta thừa nhận đã cho người theo dõi Di Nhiên Cư, còn chữ lục kia cũng là người của nàng ta nhìn thấy."
"Nàng ta nói hươu nói vượn." Chương phu nhân chắc chắn nói: "Nàng ta rõ ràng không ưa cảnh con và thê thiếp hòa thuận nên mới cố ý châm ngòi. Theo ta thấy, những chuyện này đều là nàng ta làm, bao gồm cả tên lang trung phối thuốc phá thai đó chắc chắn cũng là nàng ta gọi đến. Việc này liên quan đến dòng dõi của Chương phủ, ta không để yên đâu, ta muốn tìm nàng ta hỏi cho rõ ràng."
Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài: "Nếu nàng ta còn dám nói lung tung thì ta sẽ đi mời đại nhân tra ra manh mối!"
Nhanh như chớp mắt, Chương phu nhân đã ra khỏi cửa.
Chương Hồng Thái không biết phải làm sao: "Nương, nàng ta đã nói nếu như chúng ta lại tìm nàng thì nàng ta sẽ tự chứng minh mình trong sạch bằng cách đến nha môn mời đại nhân làm chủ. Còn nói nếu như con muốn báo quan để điều tra rõ chân tướng thì nàng ta sẽ bảo cái người theo dõi Di Nhiên Cư kia cùng thăng đường làm chứng."
Nếu như không phải là đã có sự chắc chắn thì sẽ không dám làm đến bước này.
Chính Chương Hồng Thái cũng không muốn báo quan lắm, cho dù thật sự có đến nha môn thì cũng không muốn để cho người của Khổng Linh Lung thăng đường làm chứng.
Không phải là hắn không muốn biết chân tướng, mà lỡ như đại nhân hỏi đến nguyên do Khổng Linh Lung tìm người theo dõi hắn... Đến lúc đó thì bản án hạ độc Cương tử và bà đỡ trông ngựa kia sẽ lại một lần nữa bị lật ra.
Chương phu nhân nghe thấy những lời này, vốn đang nổi giận đùng đùng lại không nhấc nổi chân nữa.
Vấn đề này, nếu như không phải Khổng Linh Lung làm thì tám chín phần mười chính là Lục Hồng Y và Lục gia làm. Mọi người đều nói, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nếu làm loạn đến tận công đường thì bất luận là đối với Lục gia và Lục Hồng Y, hay là Chương phủ thì đều không phải là chuyện gì tốt. Lỡ như chuyện hạ độc hai lần trước của nhi tử lại bị lật ra... rồi nhi tử bị bắt thì phải làm sao bây giờ?
"Không thể báo quan!" Chương phu nhân uất ức trong lòng: "Người làm chuyện xấu chính là Khổng Linh Lung, nàng ta cố ý nói như vậy chính là vì muốn dọa con."
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng lại hiểu rõ. Khổng Linh Lung bây giờ đã có nhiều cửa hiệu, phu quân đối xử với nàng ta toàn tâm toàn ý, hẳn là sẽ không ngu đến mức làm ra chuyện gì để đẩy mình vào đại lao đâu.
Việc này chín thành chín chính là Lục Hồng Y làm, vì muốn hài tử của mình là đích tôn trong nhà.
Hơn nữa, tính tình Thẩm Nguyệt Hoa cũng khác biệt với các nữ tử khác, vô cùng quật cường. Sau khi biết Lục Hồng Y có thai rồi cả việc con của mình bị hại thì rất có thể sẽ lựa chọn rời bỏ Chương Hồng Thái, thậm chí còn không thể cứu vãn nổi nữa.
Chương phu nhân thay đổi hướng đi, đi về phía phòng của Lục Hồng Y.
Trên đầu Lục Hồng Y đeo mạt ngạch, mặt mũi tràn đầy vẻ ôn nhu nhìn ngắm hài tử trong ngực, nhìn thấy Chương phu nhân đến, trên mặt nàng nhanh như chớp nở một nụ cười: "Phu nhân, người mau tới đây nhìn đi, vừa nãy nó đã cười với con đây."
Chương phu nhân đi đến bên giường của nàng, không nhìn hài tử, trên mặt đầy vẻ lạnh nhạt.
Lục Hồng Y nhanh chóng phát hiện có gì đó không đúng, hôm qua bà bà không hề tỏ thái độ như vậy với hài tử, nàng hồ nghi hỏi: "Phu nhân?"
Sắc mặt Chương phu nhân hờ hững nhìn nàng: "Hồng Thái một lòng chỉ nghĩ về Nguyệt Hoa, oan ức cho con rồi."
Lục Hồng Y cười khổ: "Bây giờ đã có hài tử, con không cảm thấy oan ức chút nào."
"Con người đúng là tiến được một tấc lại muốn tiến thêm một thước." Chương phu nhân chăm chú nhìn vào mắt của nàng: "Ta sống nhiều năm như vậy nên cũng thấy rõ không ít chuyện. Thiếp thất bình thường đều muốn thân phận của chủ mẫu càng thấp càng tốt. Nhưng Nguyệt Hoa thì khác, nàng ta một tay siết chặt lòng của nam nhân. Đối với thiếp thất mà nói, đương nhiên thay một chủ mẫu khác sẽ càng tốt hơn, có đúng không?"
Đối đầu với ánh mắt đã hiểu thấu mọi chuyện của Chương phu nhân, nụ cười trên mặt Lục Hồng Y cứng ngắc: "Con không hiểu người đang nói gì."
Chương phu nhân nhìn về phía bà đỡ bên cạnh: "Ôm hài tử đi."
Lục Hồng Y: "..."