Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 199 - Chương 201

Chương 201
Lục Hồng Y liều mạng sinh ra được hài tử, nàng còn yêu thương chưa kịp, sao có thể cho phép người khác ôm nó đi?

Nhưng nàng vừa mới sinh hài tử, thân thể suy yếu, căn bản không thể chống lại được bà đỡ sức dài vai rộng. Cộng thêm việc nàng cũng không dám dùng sức kéo nên chỉ có thể trơ mắt nhìn hài tử bị ôm ra ngoài.

Sau khi kịp phản ứng lại, nàng bất chấp sự đau đớn trên người, xoay người quỳ chân lên giường: "Phu nhân, con cầu xin người, cầu xin người trả hài tử lại cho con."

Chương phu nhân từ trên cao nhìn xuống nàng: "Ở dưới mí mắt ta mà dám gây sự, ta còn nhiều biện pháp để dạy dỗ ngươi lắm. Từ nay về sau, ngươi phải ngoan ngoãn cho ta, nếu không... hài tử kia sẽ rất dễ dàng chết yểu đấy."

Sắc mặt của Lục Hồng Y vốn đã tái nhợt, nghe xong lời này liền nhanh chóng trở nên trắng bệch, vội vàng khẩn cầu: "Phu nhân, con sai rồi, con sai rồi không được sao?"

Thấy nàng nhận sai, trong lòng Chương phu nhân rõ ràng, chuyện của Thẩm Nguyệt Hoa đều là mưu tính của Lục Hồng Y.

Dưới mái hiên, Chương Hồng Thái nghe được động tĩnh bên trong thì tâm trạng phức tạp không thôi.

Trong mắt hắn Lục Hồng Y là kiểu người khinh thường làm những việc này.

"Vì sao ngươi lại làm như thế?"

Lục Hồng Y khóc lóc thảm thiết nên không chú ý có người đi đến bên cạnh, nghe thấy giọng nói quen thuộc, nàng kinh ngạc ngẩng đầu: "Chàng trở về rồi ư?"

Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của nàng, Chương Hồng Thái hơi trầm mặc: "Vì sao ngươi lại muốn Nguyệt Hoa uống thuốc phá thai?"

Lục Hồng Y không ngờ nhanh như vậy mà bọn họ đã tra ra được manh mối chuyện này, nàng rõ ràng đã làm rất bí mật, vậy mà bây giờ đến cả Chương Hồng Thái cũng biết.

Trước khi động thủ, nàng đã nghĩ tới hai cách ứng phó nếu thành công hoặc là không thành công, bèn giải thích: "Ta không bảo lang trung hạ dược, ta không biết ý chàng là gì. Có người hạ dược phu nhân sao?"

Chương Hồng Thái không kiên nhẫn nói chuyện với nàng, giận tái mặt mắng: "Vừa rồi lúc ngươi và nương trò chuyện, ta đã đứng ở ngoài cửa, ta nghe rõ ràng ngươi đã nhận sai, còn cầu xin tha thứ."

Sắc mặt Lục Hồng Y trắng bệch: "Việc đó không phải là ta làm, là nha hoàn bên cạnh ta tự làm..."

Yết hầu Chương Hồng Thái cứng đờ, hơi hiểu ra cảm xúc uất ức trước kia mình đã từng mang lại cho Khổng Linh Lung.

Nha hoàn nào mà lớn gan như vậy?

"Tóm lại, hài tử trong bụng Nguyệt Hoa đã không còn."

Lục Hồng Y làm ra bộ dáng kinh ngạc: "Nàng ta là đại phu mà! Nha hoàn cũng đã nói với ta, chỉ muốn cho nàng ta khó chịu chút mà thôi..." Nàng đưa tay nắm chặt lấy tay áo nam nhân trước mặt: "Chàng phải tin tưởng ta! Nàng ta là một danh y, sao lại không phân biệt được thuốc đã uống vào miệng chứ?"

Nàng suy yếu ngã vật lên trên giường, giọng nói yếu ớt: "Ta đã không có được sự sủng ái của chàng, hôm qua khó khăn lắm mới sinh ra được một đứa bé. Ta đường đường là nữ nhi của Lục gia, lại còn bị hại đến mức dộ này rồi mà nàng ta vẫn không buông tha cho ta sao?"

"Nàng ta quá độc ác! Nàng ta đã được chàng ái mộ, thương yêu hết mực rồi mà vẫn còn không biết đủ, cố ý uống thuốc phá thai để hãm hại ta, có phải nàng ta muốn ta chết thì mới có thể hài lòng không?"

Giọng nói thê thảm lúc này cũng đã được Lục Hồng Y nghĩ kỹ từ trước.

Bởi vì nàng không xác định được y thuật của Thẩm Nguyệt Hoa cao minh như nào, nhưng nếu như chuyện thành, nàng chỉ cần nói là nha hoàn đã tự chủ động đi tìm lang trung.

Rơi vào trong tai Chương Hồng Thái, làm hắn bỗng nhiên nhớ lại lời nói mỉa mai của Khổng Linh Lung.

Một đại phu danh tiếng như nàng sao có thể không phân rõ thuốc nào là thuốc phá thai chứ?

Không hiểu sao, hình ảnh vài ngày trước đó lúc Thẩm Nguyệt Hoa nói mong sao cho đứa trẻ mau ra đời lại hiện lên trong đầu. Chương Hồng Thái lập tức ngăn chặn lại suy nghĩ lung tung của mình, Thẩm Nguyệt Hoa không còn hài tử nên đã bị đả kích không nhỏ, hắn không nên hoài nghi nàng. Thế nhưng... hình như Lục Hồng Y vừa nói, nàng là đại phu mà!

Một đại phu sẽ tùy tiện uống thuốc mà đại phu khác phối sao?

Tâm tư Chương Hồng Thái vô cùng rối loạn, ra cửa sau sai người đi nghe ngóng từ các đại phu khác.

Không bao lâu sau, bốn năm hạ nhân lần lượt trở về, tin tức thu thập được đều không khác nhau là mấy. Thân là đại phu, bất luận có cao minh hay không thì chỉ cần ngửi mùi thuốc hoặc là nhìn thấy dược liệu thì chỉ trong phút chốc đã có thể phân biệt.

Chương Hồng Thái đuổi hạ nhân đi, chán nản ngồi xuống ghế.

Hắn không muốn thừa nhận nhưng trong lòng đã rõ ràng, chén thuốc phá thai kia đã được Thẩm Nguyệt Hoa chấp nhận.

Lúc này, hắn lại có chút hận Khổng Linh Lung.

Thuận theo lời nàng nói trước kia, vừa mới được nửa ngày, hắn đã tra ra được rõ tất cả chân tướng. Nhưng những chân tướng này, hắn thà không tìm được còn tốt hơn.

Buổi chiều, Chương Hồng Thái nghĩ đến Thẩm Nguyệt Hoa vừa mới mất hài tử đang đau lòng nên đã đứng dậy chạy về Di Nhiên Cư.

*

Bên trong Di Nhiên Cư, Thẩm Nguyệt Hoa suy yếu nằm ở trên giường.

Lúc Chương Hồng Thái vào cửa, nàng đang bưng một bát canh gà, bên trong còn tỏa ra mùi thuốc, chắc là dược thiện.

Nhìn thấy hắn đi vào, Thẩm Nguyệt Hoa lạnh nhạt liếc nhìn hắn rồi cúi đầu xuống tiếp tục uống canh.

Chương Hồng Thái đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, không nói một lời.

Thẩm Nguyệt Hoa uống xong chén canh, bảo nha hoàn mang chén đi xong rồi mới nói: "Ngươi đã nghĩ ra cách sẽ đối phó với ta như nào chưa?"

Chương Hồng Thái nhíu mày: "Nàng có ý gì?"

"Vì chuyện ta phá thai đó!" Thẩm Nguyệt Hoa nghiêng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ mỉa mai: "Ngươi nói đi, ta nghe."

"Người sai khiến tiểu nha đầu tới báo tin đúng là Lục Hồng Y, vị lang trung kia cũng là nha hoàn bên cạnh Lục Hồng Y thu mua. Chính nàng ta không thừa nhận, nhưng ta biết, nha hoàn nhất định đã nhận được mệnh lệnh của nàng ta mới dám làm ra những chuyện như vậy."

Chương Hồng Thái nói đến đây, ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt của nàng.

Thẩm Nguyệt Hoa nhìn thẳng vào mắt hắn nói: "Sau đó thì sao?"

"Hài tử bị nương ôm đi, cả đời này cũng sẽ không trả lại cho Lục Hồng Y nữa."

Nụ cười của Thẩm Nguyệt Hoa càng thêm giễu cợt: "Con của ta không còn, nhưng con của nàng ta vẫn có thể được nương ngươi nuôi lớn, ngươi cho rằng ta không hiểu quy củ sao? Hài tử thiếp thất được chủ mẫu nuôi lớn, thân phận còn trội hơn cả thứ tử khác. Con của nàng ta được tổ mẫu thân sinh nuôi lớn, về mặt thân phận thì so với những chất tử kia của ngươi cũng không thua. Các ngươi làm vậy là trừng phạt nàng ta hay là đề bạt nàng ta?"

Chương Hồng Thái nhìn ra sự bất mãn của nàng: "Nguyệt Hoa, nương không cho nàng ta gặp lại thân sinh hài tử của mình, ta cho rằng đó đã là trừng phạt rồi."

Thẩm Nguyệt Hoa không ngờ mình bị mất con, hắn không dỗ dành mà ngược lại còn lãnh đạm như thế. Lập tức cười lạnh: "Nàng hại con của ta không nhìn thấy mẫu thân nó nữa, không nhìn thấy được cuộc sống muôn màu muôn vẻ. Ngươi gọi đây là trừng phạt ư? Chương Hồng Thái, ngươi có phải đang muốn bức ta phải động thủ với hài tử của nàng hay không?"

"Thẩm Nguyệt Hoa!" Chương Hồng Thái nổi giận: "Nàng càng nói càng quá đáng."

"Ta quá đáng?" Thẩm Nguyệt Hoa tức giận đến mức vành mắt đỏ bừng: "Ta phải như thế nào thì ngươi mới hài lòng? Ta phải không truy cứu nguyên nhân cái chết của hài tử, ngoan ngoãn chịu nỗi oan ức này sao? Ngươi đừng quên, hài tử nàng ta hại chết cũng là con của ngươi!"

Nàng càng nói càng kích động.

Sắc mặt Chương Hồng Thái hờ hững: "Thẩm Nguyệt Hoa, bát thuốc phá thai ngày hôm qua, nàng thật sự không phân biệt được sao?"

Nghe hắn nói như thế, Thẩm Nguyệt Hoa giật mình, so với hắn càng lớn tiếng hơn: "Ngươi có ý gì? Nếu phân biệt được thì sao ta có thể uống?"

Chương Hồng Thái không nói lời nào, cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng.

Thẩm Nguyệt Hoa chột dạ trong lòng, nên trên mặt càng thêm tức giận: "Chương Hồng Thái, ngươi là cái đồ không có lương tâm, ta vì ngươi mà sinh con dưỡng cái, hài tử của ta bị người khác hại, ngươi không tìm kẻ cầm đầu tính sổ mà ngược lại còn trách ta không bảo vệ hài tử cẩn thận, ngươi mà cũng đáng là phụ thân hài tử sao... Ngươi có còn lương tâm hay không?"

Nói xong thì nằm bịch xuống giường gào khóc.

Chương Hồng Thái cũng không buồn dỗ nàng như thường ngày nữa, kỳ thật, hai người sớm chiều ở chung lâu như vậy, hắn cũng đã hiểu rõ tính cách và tính tình của nàng. Nàng là người rất thích tức giận, nhưng động tác và vẻ mặt của nàng giờ này đúng là không chân thật như trước kia.

Nàng chỉ cố gắng thể hiện ra sự tức giận hòng che giấu đi sự chột dạ của mình mà thôi.

Thẩm Nguyệt Hoa vừa khóc, vừa nhìn vẻ mặt nam nhân bên cạnh. Thấy hắn không hề tiến lên dỗ dành nàng gì cả, làm trong lòng nàng càng lo lắng, biết hắn đã xác định được việc bản thân nàng cố ý uống thuốc phá thai rồi.

"Chương Hồng Thái, đó cũng là con của ta, sao ngươi có thể nói là ta cố ý uống thuốc phá thai được chứ?"

Sắc mặt Chương Hồng Thái nhàn nhạt: "Nàng muốn rời khỏi ta, sau khi phát hiện Hồng Y lâm bồn thì còn hận ta hơn. Cho nên mới tương kế tựu kế..."

Tâm tư bị đoán đúng, Thẩm Nguyệt Hoa càng thêm tức giận, lập tức xen ngang lời hắn: "Tất cả những gì ngươi nói đều đúng, " Nàng nổi giận đùng đùng: "Ta đúng là một mẫu thân độc ác, cố ý hại chết hài tử của mình, mục đích đúng là vì muốn rời khỏi ngươi. Ta nghĩ ngươi cũng không muốn người nằm bên gối mình ngoan độc như vậy, nếu hai chúng ta đã ghét nhau thì còn không bằng buông tha cho nhau đi."

Nàng hít sâu một hơi: "Viết thư hòa ly đi."

Mặc dù lời nàng nói như đã thừa nhận rằng mình cố ý uống thuốc phá thai, nhưng lại mang ngữ khí mỉa mai, rõ ràng chỉ là giận dỗi.

Nói cách khác, đến tận giờ phút này, nàng vẫn không chịu thừa nhận, đồng thời còn đẩy việc này về phía hắn.

Chương Hồng Thái chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều rất mệt mỏi, lòng dạ rối bời. Nữ nhân này dám hại chết hài tử chỉ để rời khỏi hắn thôi sao?

Nhưng hắn vì nàng mà đã trả giá nhiều như vậy, sao nàng có thể nói đi là đi được?

Nàng muốn đi hắn cũng không cho!

"Ngươi nằm mơ đi." Chương Hồng Thái đứng lên, từ trên cao nhìn xuống người trên giường: "Ngươi đã hại chết nhi tử của ta, ta sẽ không để cho ngươi toại nguyện đâu. Ngươi là thê tử mà ta đã bỏ ra rất nhiều thứ mới có thể rước vào cửa. Cả đời này ngươi đừng nghĩ sẽ rời khỏi ta được, ngươi sống là người của ta, chết cũng phải là quỷ của ta!"

Hắn xoay người rời đi.

Thẩm Nguyệt Hoa ngây ngẩn cả người.

Lúc nàng còn đang trố mắt đã nghe thấy hắn ở ngoài cửa dặn dò nha hoàn hầu hạ nàng cho tốt.

Thật lâu sau, Thẩm Nguyệt Hoa mới hồi phục lại tinh thần.

Nàng vì muốn rời khỏi hắn mà đến cả hài tử cũng không cần, đó còn là thân nhân duy nhất trên đời này của nàng. Nàng đã phải hi sinh nhiều như vậy mà hắn còn không buông tha cho nàng, như vậy sao nàng có thể chấp nhận được?

Dần dần, ánh mắt nàng trở nên hung ác.

*

Thược Dược vẫn luôn ở trong phủ, là một cô nương lớn lên ở Hoa Lâu, nàng ta đương nhiên không hề ngây thơ. Cho nên, những chuyện phát sinh trong phủ nàng ta vẫn luôn âm thầm chú ý đến, các tiểu tỷ muội bên trong Hoa Lâu cũng giúp nàng ta nghe ngóng tin tức bên ngoài.

Nàng ta biết rõ ân oán giữa Thẩm Nguyệt Hoa và Lục Hồng Y, cũng thấy rõ thái độ đắn đo của Chương Hồng Thái dành cho hai nữ nhân đó. Nàng ta trái lo phải nghĩ cuối cùng đã dấy lên ý nghĩ muốn rời đi.

Chỉ cần có Thẩm Nguyệt Hoa thì Chương Hồng Thái sẽ không để ý đến người nào khác, cho dù nam nhân rồi sẽ thay lòng đổi dạ nhưng chí ít cũng phải mất ba năm rưỡi, chưa qua thời gian đó thì đừng hi vọng hắn nhìn sang nữ tử khác. Hồng nhan chóng già, Thược Dược không cho rằng ba năm sau nàng ta còn có thể lấy lại được tâm của hắn, mà đến lúc đó còn phải dựa vào thứ tình cảm thương hại của hắn để sống tiếp thì còn không bằng hiện tại đi tìm nhà khác luôn.

Chương Hồng Thái và Thẩm Nguyệt Hoa lại cãi nhau, hai người đều không muốn nói chuyện với đối phương. Mãi đến ngày tắm ba ngày, Chương Hồng Thái mới quay về phủ.

Đứa bé này là huyết mạch hai nhà Chương Lục, vốn nên được cả hai nhà coi trọng, nhưng chuyện Lục Hồng Y làm ra làm cho đứa nhỏ này bị lạnh nhạt hẳn đi.

Lục gia đương nhiên cũng rất bất mãn, lúc biết được việc nữ nhi nhà mình làm thì cũng không nhắc tới chuyện tắm ba ngày nữa.

Thân là thiếp thất mà dám động thủ độc hại chủ mẫu, còn hại chủ mẫu mất trưởng tử. Nếu là nhà khác thì thiếp thất đó đã không còn sống được nữa rồi.

Trong một gia tộc có chứa chấp dạng nữ nhi này, nếu truyền ra ngoài thì rất có hại cho thanh danh của gia tộc, mà những cô nương khác trong gia tộc còn phải đính ước nữa chứ. Cho nên, sau chuyện lần này người Lục gia ngoài miệng thì không nói, nhưng trong lòng đều đã thống nhất sẽ từ bỏ nữ nhi này.

Nhưng mà, Chương Hồng Thái thân là phụ thân, vào ngày tắm ba ngày của hài tử thì cũng nên trở về một chuyến.

Đi vào viện tử, hắn lại thấy Thược Dược.

Thời tiết đã chuyển nóng, y phục trên người Thược Dược càng thêm thanh lương, da thịt như ẩn như hiện, tiến lên kề sát lại người hắn.

Sắc mặt Chương Hồng Thái biến đổi, liên tục lùi về sau.

 
Bình Luận (0)
Comment