Chương 202
"Công tử, ngài trở về rồi?" Thược Dược mặc kệ việc hắn né tránh ngoảnh mặt làm ngơ nàng, lại tiếp tục tiến lên: "Gần đây ngài bận nhiều việc lắm phải không? Có cần ta giúp ngài thư giãn gân cốt hay không?"
Chương Hồng Thái liên tục xua tay cự tuyệt, nếu hắn lại tới gần Thược Dược nữa thì Thẩm Nguyệt Hoa sẽ lại tiếp tục ồn ào mất.
Thược Dược rơm rớm nước mắt như chực khóc: "Công tử chán ghét ta đến thế sao? Đã hơn nửa năm ngài không tới gặp ta, có phải là đã quên ta rồi hay không?"
Nhìn nàng khóc lóc, trong lòng Chương Hồng Thái cũng hơi áy náy, hiện nay chuyện của Lục Hồng Y làm hắn không biết nên kết thúc như thế nào, Thẩm Nguyệt Hoa còn đang giận dỗi hắn, tâm hắn hiện tại đúng là lao lực quá độ, bèn nói: "Thược Dược, là ta có lỗi với nàng trước. Về sau có lẽ ta... Nếu nàng nguyện ý thì ta sẽ để nàng rời đi."
Mặt Thược Dược tràn đầy vẻ kinh ngạc, hốc mắt mở to, dần dần chứa đầy nước mắt: "Công tử không cần ta nữa sao?"
Chương Hồng Thái không dám nhìn vào mắt của nàng: "Ta mua cho nàng một căn nhà, coi như là quà tạ lễ nàng đã theo ta nhiều năm qua. Về sau, nếu nàng gặp được người thích hợp thì cũng không cần chờ ta nữa."
Còn có cả nhà?
Không ngờ lại còn có thêm một niềm vui ngoài ý muốn này, Thược Dược phải cố gắng lắm mới nhịn được nụ cười chực bộc phát, khóc lóc chạy đi.
Tiếng khóc bi thương rơi vào trong tai Chương Hồng Thái làm trong lòng hắn vô cùng khó chịu. Nên lúc sai người đưa nàng rời đi, hắn lại cho nàng thêm hai trăm lượng ngân phiếu nữa.
Từ nhỏ Thược Dược đã ở lớn lên ở trong Hoa Lâu, hạng người gì cũng từng gặp, biết tốt thì lấy. Mà nàng cũng cảm thấy, Chương Hồng Thái đúng là người hiền hậu.
Trước khi đi, nàng quỳ rạp trong sân, chân thành nói: "Đa tạ công tử. Thiếp nguyện quân mọi chuyện đều suôn sẻ, trường lạc không lo."
Chương Hồng Thái đứng sau cửa sổ trong phòng nhìn dáng người mảnh khảnh của Thược Dược biến mất ở chỗ cổng vòm
Nếu thê tử bây giờ của hắn vẫn là Khổng Linh Lung thì có thể Thược Dược đã thật sự ở trong viện tử này cả một đời rồi.
Nghĩ như vậy, hắn liền cảm thấy khó chịu với tính ghen của Thẩm Nguyệt Hoa.
*
Chuyện tắm ba ngày với hài tử mà nói rất là quan trọng, trong đó có một lễ cần mẫu thân hài tử ôm hài tử hoàn thành. Cho nên mới sáng sớm, Lục Hồng Y đã chuẩn bị xong, nhu thuận chờ đợi.
Nhưng chờ đến tận hoàng hôn mà vẫn không có người nào tới mời nàng.
Lễ tắm ba ngày làm rất đơn giản, kết thúc buổi lễ, Chương Hồng Thái nhân lúc trời còn chưa có tối đi ra ngoại thành.
Chạy tới chạy lui một chuyến ít nhất phải mất hơn một nửa canh giờ, quá trình bôn ba vừa đi vừa về làm hắn rất mệt mỏi. Nhưng lúc Chương Hồng Thái trở lại Di Nhiên Cư thứ đối diện với hẵn lại là khuôn mặt lạnh ngắt của Thẩm Nguyệt Hoa.
Tới bây giờ, hắn vẫn không biết mình còn đang kiên trì vì cái gì.
Thẩm Nguyệt Hoa vừa mới mất hài tử, ngày nào cũng phải uống thuốc, mà thuốc đều là do chính nàng phối. Chương Hồng Thái thỉnh thoảng cũng nhìn thấy nha hoàn vào trong thành mua thuốc.
Hai ngày sau đó, buổi sáng Chương Hồng Thái đi thăm Thẩm Nguyệt Hoa, không ngờ, nàng lại mở miệng trước: "Hồng Thái, ta ở đây cũng không chữa bệnh được cho ai, ngươi ngày nào cũng chạy đi chạy lại như thế rất mệt mỏi. Không bằng chúng ta chuyển về phủ ở đi!"
Mặt mũi Chương Hồng Thái tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Không phải nàng nói là không thích ở trong phủ sao?"
"Con người đều sẽ thay đổi." Thẩm Nguyệt Hoa vuốt ve đóa hoa trên chăn: "Chẳng lẽ ngươi không muốn về?"
Chương Hồng Thái không quan trọng là ở đâu, gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, Chương phu nhân cũng không theo dõi hắn gắt gao như ngày trước nữa rồi.
Ban đầu, phu thê bọn họ một bước cũng không thể ra khỏi viện tử. Mà bây giờ, mặc dù vẫn có hộ vệ đi theo nhưng hắn cũng có thể đi lại khắp nơi.
"Hồi thành cũng tốt, trong thành có trù nương, cũng có dược liệu và nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, nhiều người hầu, có thể giúp nàng dưỡng thân thể tốt hơn." Càng nghĩ càng thấy có nhiều chỗ tốt, Chương Hồng Thái lập tức dặn dò: "Đi thu dọn đồ đạc đi, hôm nay chúng ta sẽ đi luôn."
Hắn một mình vừa đi vừa về thì rất nhanh, nhưng hôm nay lúc chuyển về, hắn chợt nhớ tới trước kia lúc bị cấm túc việc Thẩm Nguyệt Hoa thích nhất là mài thuốc nên hắn rất có lòng mang cả hiệu thuốc về cho nàng.
Lúc về tới trong phủ thì sắc trời đã tối, sau khi tiến vào viện tử Thẩm Nguyệt Hoa đã nhìn về phía sương phòng.
"Ta muốn đi thăm Hồng di nương."
Chương Hồng Thái: "..." Có phải là muốn đánh nhau hay không?
Đúng là hắn cho rằng Thẩm Nguyệt Hoa đã cố ý uống thuốc phá thai nhưng cuối cùng đó cũng chỉ là sự hoài nghi của hắn. Nói cho cùng thì Lục Hồng Y cũng đã có ý muốn hại người.
Hắn ôn nhu khuyên bảo: "Bôn ba một đường, nàng cũng mệt mỏi rồi, ngày mai rồi nói sau!"
"Ta muốn đi ngay bây giờ." Nói xong, nàng lập tức đi tới cửa sương phòng, đưa tay đẩy cửa ra.
Lục Hồng Y còn đang ở cữ, lúc nhìn thấy người đứng ở cửa thì sắc mặt hơi thay đổi: "Phu nhân?"
Thẩm Nguyệt Hoa chậm rãi bước vào, nhìn thấy căn phòng bài trí vô cùng duyên dáng bèn nói: "Cô nương Lục phủ quả nhiên không tầm thường, cuộc sống trôi qua thật là tốt. Để ngươi làm thiếp đúng là ủy khuất cho ngươi."
Trái tim của Lục Hồng Y như vọt lên tận cổ họng, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Phu nhân chê cười rồi."
Thẩm Nguyệt Hoa cười lạnh một tiếng: "Con người của ta chưa từng biết nói đùa, lời nào nói ra cũng là lời nói thật. Lục Hồng Y, ngươi ra tay với ta, hạ độc thủ với hài tử của ta, những chuyện này ta đều nhớ kỹ."
Nói xong thì xoay người rời đi.
Để lại Lục Hồng Y sắc mặt khó coi tựa vào đầu giường, trong nội tâm nàng cảm thấy rất là bất an, gọi nha hoàn đến dặn dò: "Đi nói cho lão phu nhân, đừng để phu nhân tới gần hài tử."
Nha hoàn khó xử đáp: "Di nương, nô tỳ nói những lời này không thích hợp lắm!"
Dù là Lục Hồng Y thì cũng không nên nói ra những lời này.
Trong lòng Lục Hồng Y lo lắng không thôi: "Lỡ như phu nhân động thủ với hài tử thì sao..."
Nha hoàn nhắc nhở: "Di nương, phu nhân cũng là mẫu thân của hài tử!"
Thân là thiếp thất không thể phòng ngừa chủ mẫu như vậy được.
Lục Hồng Y cũng hiểu rõ đạo lý đó, chỉ là trong lúc nhất thời hồ đồ, bị nha hoàn nhắc nhở xong nàng cũng đã lấy lại tinh thần. Lòng tràn đầy bất lực, nàng hung hăng đập mạnh lên trên chăn: "Không phải trong mắt nàng ta không chứa nổi hạt cát sao? Biết ta sinh hài tử, vì sao còn không chịu rời đi?"
Nha hoàn tới gần, thấp giọng nói: "Nô tỳ nghe được là hai người bọn họ cãi nhau. Phu nhân muốn hòa ly nhưng công tử không đồng ý."
Nghe xong, Lục Hồng Y lại càng ghen tỵ: "Nữ nhân đó thì có cái gì tốt? Dung mạo không đẹp, thân phận không cao, ngoại trừ có y thuật ra thì còn có cái gì? Có đôi bàn tay thô ráp đó hả?"
"Di nương, ngài nói nhỏ một chút thôi." Nha hoàn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cẩn thận tai vách mạch rừng."
Thẩm Nguyệt Hoa trở lại trong phòng, nhìn cách bài trí quen thuộc thì chỉ cảm thấy dường như đã qua mấy đời rồi.
Chưa ngồi được bao lâu, nàng đã đi vào phòng trong rửa mặt, lúc trở ra thì đã thay một thân y sam khác. Vừa mới tắm rửa xong nên khuôn mặt tái nhợt của nàng đã hồng hồng hơn một chút.
Nhưng sắc mặt có đẹp hơn nữa thì nàng vẫn còn tổn thương, Chương Hồng Thái đưa tay ra dìu nàng: "Đi ngủ thôi!"
Suốt cả đêm, Thẩm Nguyệt Hoa đều lăn lộn trên giường không ngủ được.
Sắc trời mời vừa hừng sáng lên một chút, nàng đã đứng dậy. Sau khi rửa mặt, nàng cất bước đi ra bên ngoài.
Chương Hồng Thái thấy thế thì vội vàng nói: "Thân thể nàng còn yếu, đừng đi ra hóng gió làm gì. Đợi khi nào mặt trời lên cao, ta sẽ cùng nàng ra ngoài phơi nắng."
Thẩm Nguyệt Hoa không quay đầu lại: "Đã lâu không gặp nương, ta nên đi thỉnh an mới hợp quy củ."
"Quy củ là chết, người là sống." Chương Hồng Thái đuổi theo: "Nương biết nàng xảy ra chuyện nên sẽ không so đo với nàng đâu."
Thẩm Nguyệt Hoa không nhìn hắn, hất tay của hắn ra, mang theo nha hoàn rời khỏi viện tử.
Nàng đúng là muốn đi tìm bà bà để thỉnh an.
Chương phu nhân vì nể tình nàng mất hài tử nên mới không nghiêm trị tội nàng cố ý, cũng không cấm túc hai người trong sân nữa mà chỉ dặn dò người gác cổng không cho hai người đi ra ngoài.
"Giữa bà tức chúng ta không cần đa lễ như vậy." Vì trong lòng Chương phu nhân có chút hổ thẹn nên cũng không còn cay nghiệt như trước kia.
Thẩm Nguyệt Hoa vẫn như cũ hạ lễ, cúi đầu nói: "Trước kia nhi tức không hiểu chuyện, nương đừng so đo với con. Về sau nếu con có chỗ nào làm không đúng thì người cứ việc nói, con nhất định sẽ thay đổi."
Thái độ như vậy vẫn là thái độ mà Chương phu nhân yêu thích nhất. Cộng thêm việc trong lòng bà ta có sự áy náy nên sắc mặt không khỏi ôn hòa hơn rất nhiều.
"Ngồi đi, con ăn sáng chưa?"
Thẩm Nguyệt Hoa cùng bà bà ăn sáng, trước khi đi, còn nói là bản thân vô duyên với hài tử. Chỉ nói thế mà nước mắt đã chảy giàn giụa.
Chương phu nhân cũng là nương nên nhìn thấy nàng như thế thì trong lòng cũng âu sầu.
"Nương, con có thể nhìn đứa bé kia một chút được không?"
Nghe nàng nói như thế, Chương phu nhân hơi sững sờ, bà ta không tin, lập tức truy vấn: "Con muốn gặp nó?"
"Đúng, bọn họ là huynh đệ cùng huyết mạch, tướng mạo chắc cũng tương tự." Thẩm Nguyệt Hoa nức nở nói: "Con thật sự... Không quên nó được..."
Chương phu nhân không suy nghĩ nhiều đã sai người ôm hài tử tới.
Thẩm Nguyệt Hoa áp sát lại gần, càng nhìn càng thích, còn đưa tay ra đón. Mới ôm một cái thôi mà đã không nỡ buông xuống.
Nhìn sự yêu thích hài tử thể hiện trên khuôn mặt của nàng, Chương phu nhân hơi trầm tư suy nghĩ, lẽ ra thứ tử đều nên giao cho đích mẫu dưỡng dục. Nhưng giữa hai người này có ân oán sâu đậm, nếu đưa đứa bé này cho Thẩm Nguyệt Hoa mà làm không tốt thì nàng chắc chắn sẽ dùng nó để quản thúc Lục Hồng Y.
Hơn nữa, Thẩm Nguyệt Hoa rất to gan, lỡ như nàng ta động thủ với hài tử thì... Hài tử nhỏ như vậy, chắc chắn không chịu được bất luận thủ đoạn nào của nàng ta.
"Nương, con có thể mang nó đi không?"
Chương phu nhân lập tức từ chối: "Không thể." Bà ta ra hiệu cho nhũ mẫu ôm hài tử về, vội thúc giục: "Còn nhiều thời gian, đứa nhỏ này cũng phải gọi con một tiếng mẫu thân. Nếu con thích thì về sau cứ thường xuyên đến thăm nó là được."
Thẩm Nguyệt Hoa rất là thất vọng: "Con thật sự muốn được chăm sóc nó."
Mặt Chương phu nhân thể hiện rõ sự cự tuyệt: "Con vừa mới chịu tổn thương, không nên hao tâm tốn sức, cứ để cho ta chăm đi. Chờ con khỏe rồi thì đến đây chăm nó cũng không muộn."
Nói hết lời xong mới tiễn nàng đi.
Mặt trời dần dần lên cao, Chương phu nhân đã hơi mệt mỏi, vừa mới nằm xuống thì liền nghe thấy bên ngoài vang lên hàng loạt tiếng huyên náo. Bà ta không vui nhíu mày: "Chuyện gì mà ồn ảo vậy?"
Giọng nói của nha hoàn run rẩy từ sau cánh cửa truyền đến: "Phu nhân, tiểu công tử ngài ấy... ngài ấy cứ ho khan không ngớt..."
Hài tử đang còn quá bé, cũng không nên cho uống thuốc. Chương phu nhân xoay người ngồi dậy: "Nhanh đi mời đại phu đi, ôm hài tử vào cho ta."
Hài tử đúng là đang ho, còn có chút the thé, Chương phu nhân nhìn nó ho đến mức khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng hết lên, suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước tiên cho nó bú đã, bú xong chắc sẽ không ho nữa."
Nhũ mẫu nơm nớp lo sợ ôm hài tử đi ra sau tấm bình phong, không bao lâu lại truyền đến tiếng hài tử ho khan.
Nhũ mẫu vội vàng ôm hài tử lên thỉnh tội, mắt thấy hài tử khóc lóc không ngớt, Chương phu nhân giơ tay lên tiếp nhận, rồi sau đó còn nhìn thấy hài tử ho cả ra máu.
Mặt Chương phu nhân hơi biến sắc: "Từ lúc sinh ra đại phu còn nói nó thân khang thể kiện, vậy tình huống bây giờ là như thế nào đây?"