Chương 203
Đứa nhỏ này tuy là thiếp thất sinh ra, nhưng cũng là đứa con đầu tiên của Tam công tử, nhũ mẫu và nha hoàn đều chăm sóc nó rất chu đáo, trước hôm nay thì tất cả mọi việc đều như thường.
Thẩm Nguyệt Hoa là một đại phu, còn là một đại phu cao minh. Nàng vừa nãy đã chạm vào hài tử, không phải nàng thì còn có ai?
Nha hoàn và nhũ mẫu không dám nói, nhưng Chương phu nhân cũng không ngốc, chỉ nghĩ một chút đã đoán ra được kẻ cầm đầu, đoán xong thì lập tức hối hận.
Bà ta vốn cho rằng ở dưới mắt mình, Thẩm Nguyệt Hoa sẽ không dám động thủ, nhưng không ngờ nàng lại dám!
Đại phu tới rất nhanh, nhìn qua rồi nói: "Hài tử nhỏ như vậy, sao mọi người không cẩn thận một chút?"
"Rốt cuộc hài tử làm sao vậy?" Chương phu nhân hỏi lại.
Đại phu trầm ngâm: "Thoạt nhìn thì như là cảm lạnh, nhưng lão phu xem một lúc lại phát hiện không giống lắm, luôn cảm thấy có gì có kỳ lạ. Lão phu làm nghề y mấy chục năm, đây là lần đầu tiên lão phu nhìn thấy hài tử vừa mới sinh ra được mấy ngày đã ho hắng như vậy, nên chỉ có thể trị như bệnh phong hàn trước... " Nói đến đây, ông ta liền nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Chương phu nhân, thử thăm dò nói: "Phu nhân, nếu như ngài biết nguyên do hài tử sinh bệnh thì phải lập tức nói cho ta. Đỡ làm ta phải suy đoán, phối sai thuốc thì sẽ chỉ khiến bệnh tình trễ nải mà thôi."
Chương phu nhân bỗng nhiên đứng dậy: "Ngươi chờ ta."
Sau khi ra cửa, bà ta đi thẳng đến viện của tiểu nhi tử.
Hộ vệ không dám ngăn cản bà, bà vừa vào cửa thì liền thấy Thẩm Nguyệt Hoa đang ở trong sân phơi nắng.
Lúc này nàng đang nhàn nhã tựa lên trên chiếc giường êm, bên cạnh là tiểu nhi tử đang múc canh cho nàng uống, còn kiên nhẫn thổi nguội cho nàng.
Chương phu nhân không thoải mái trong lòng, cũng không cho rằng mình ở trước mặt Tam nhi tức mà có gì phải e dè, sải bước tiến lên chất vấn: "Thẩm Nguyệt Hoa, ngươi đã làm gì hài tử?"
Nghe vậy, mặt Chương Hồng Thái tràn đầy vẻ kinh ngạc, nhìn thê tử rồi lại nhìn nương mình.
Ánh mắt cuối cùng rơi lên trên người Thẩm Nguyệt Hoa, sắc mặt khó coi: "Nàng động thủ với hài tử?"
Thẩm Nguyệt Hoa không nhanh không chậm ngồi thẳng người: "Đây đều là do các ngươi bức ta."
Sắc mặt Chương Hồng Thái khó coi: "Ta đối với nàng như vậy còn chưa đủ sao? Ta ép nàng lúc nào?"
Cả ngày hầu hạ nàng cứ như tổ tông, nàng còn có chuyện gì không vừa lòng?
"Nếu nàng có chỗ nào bất mãn thì có thể trực tiếp nói với ta, vì sao phải động thủ với hài tử, nó còn nhỏ như vậy... Thẩm Nguyệt Hoa, trước đó không phải nàng tự xưng mình là người chính trực, chưa từng hại người sao?" Chương Hồng Thái càng nói càng giận: "Chỉ là một hài tử mới có vài ngày tuổi thì biết cái gì, bất luận giữa người lớn có ân oán gì với nhau thì nàng cũng không nên làm như thế..."
Sắc mặt Thẩm Nguyệt Hoa hờ hững nhìn nam nhân giận dữ trước mặt, nói: "Ta muốn rời khỏi đây."
Lời nói chất vấn của Chương Hồng Thái giống như bị kẹt ở giữa cổ họng, sắc mặt hắn vừa xanh vừa trắng: "Nàng thật quá đáng!"
"Cũng là do ngươi ép." Sắc mặt Thẩm Nguyệt Hoa lạnh nhạt: "Ta ra tay có chừng mực, không đến mức giết chết nó." Nói đến đây, vành mắt nàng đỏ bừng, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống: "Giống như là ngươi nói đó, ta vẫn không hạ thủ được, ta chỉ mong được rời đi mà thôi."
Nói đến đây thì đã nức nở khóc lên.
Chương phu nhân nhăn mày.
Chương Hồng Thái khó xử, hắn không muốn để Thẩm Nguyệt Hoa rời đi, nhưng nếu như không cho nàng đi thì hài tử sẽ xảy ra chuyện.
Thẩm Nguyệt Hoa nước mắt giàn giụa, nhưng cứng đầu cứng cổ, một bước cũng không nhường.
Bầu không khí trong viện ngưng trệ, bỗng nhiên có một tiếng kêu rên từ trong phòng truyền ra, Lục Hồng Y mặc y phục màu trắng, nhào ra từ trong phòng: "Thẩm Nguyệt Hoa, ngươi có cái gì thì làm lên người ta đi, đừng có động thủ với hài tử!"
Nàng nói xong thì xông lên.
Nhìn tư thế kia như muốn bổ nhào vào người Thẩm Nguyệt Hoa.
Thẩm Nguyệt Hoa với hài tử thì có thể thủ hạ lưu tình, nhưng đối với nàng thì sẽ không nương tay, thấy vậy liền giơ chân đạp.
Lục Hồng Y nhào đến, tư thế hung mãnh nên lúc nhìn thấy Thẩm Nguyệt Hoa duỗi chân ra thì đã không kịp né tránh, sửng sốt bị đạp một cái.
Nhìn nàng té ngã trên đất, ánh mắt Thẩm Nguyệt Hoa hờ hững, không hề có chút cảm xúc khác thường nào.
Lục Hồng Y bị đập mạnh xuống đất, toàn bộ phần bụng vô cùng đau đớn đến mức không biết chỗ nào đau hơn chỗ nào, nàng không nhịn được mà hét lên.
Chương Hồng Thái nhìn thấy hành động giơ chân ra của Thẩm Nguyệt Hoa, lại thấy Lục Hồng Y đau đớn thành như vậy, tiến lên đỡ nàng ta dậy: "Nguyệt Hoa, sao nàng lại biến thành người như vậy cơ chứ?"
Trước kia cho dù Thẩm Nguyệt Hoa bị người ta ức hiếp, có oan uổng đến mấy cũng sẽ không động thủ, mà sẽ bày ra sự thật, giảng đạo lý.
Thẩm Nguyệt Hoa vẫn giữ dáng vẻ thanh thản: "Tất cả đều là do ngươi ép ta. Nếu ngươi chịu buông tay thì làm gì có những chuyện này?"
Có tính mệnh hài tử để đe dọa, nàng đã không còn vẻ nhu thuận hay sợ hãi của ngày hôm qua nữa.
Chương phu nhân cắn răng, nói: "Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng chữa khỏi cho hài tử?"
"Thả ta đi." Thẩm Nguyệt Hoa bẻ ngón tay: "Những hộ vệ ngươi tìm đến đã ăn của ta không ít thứ, chỉ riêng nhân sâm đã mấy trăm lượng, ta cũng lười tính. Dù sao thì lúc trước ta bàn chuyện cưới gả cũng đã có tám trăm lượng bạc. Ngươi trả những thứ này cho ta rồi đưa cho ta một phần thư hòa ly đã được nha môn xác nhận, từ nay về sau đừng tới tìm ta nữa thì ta sẽ trị giúp nó!"
Chương phu nhân bán tín bán nghi: "Ngươi có thể giúp hài tử khôi phục lại như lúc ban đầu?"
"Đương nhiên!" Mặt Thẩm Nguyệt Hoa tràn đầy vẻ ngạo nghễ.
Đối diện với ánh mắt không tin của Lục Hồng Y, nàng cười nhạo: "Ngươi cho rằng ta sẽ giống như ngươi, phát rồ mà động thủ với cả hài tử sao? Thứ ta muốn cũng chỉ là được rời đi mà thôi. Chỉ cần Chương Hồng Thái thoải mái một chút thì ta cũng sẽ không làm những việc này."
"Ngươi là cái đồ điên." Lục Hồng Y cực kỳ phẫn nộ: "Chuyện giữa phu thê các ngươi thì dính dáng gì đến hài tử của ta?"
Thẩm Nguyệt Hoa không giải thích.
Việc động thủ với hài tử là việc mà nàng đã suy nghĩ rất nhiều mới dám ra quyết định.
Trước đó lúc phu thê hai người cãi nhau thì tình cảm đã sớm hao mòn gần như không còn. Thẩm Nguyệt Hoa đã không muốn lưu lại từ lâu rồi, nhưng tên Chương Hồng Thái quá khốn nạn, dù là không còn tình cảm với nàng cũng vẫn không chịu buông tay. Trong nội tâm nàng hiểu rõ, chỉ cần Chương Hồng Thái không cam tâm thì cho dù nàng có rời đi cũng sẽ bị hắn quấy rầy.
Nàng là một nữ tử, cứ bị một nam nhân quấy rầy thì thật sự là nói thì dễ mà nghe thì khó, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc nàng trị bệnh cứu người.
Về phần chọn trúng hài tử, thứ nhất là bởi vì Lục Hồng Y đã từng hãm hai nàng, thứ hai, cũng là bởi vì nàng không dám động thủ với người khác.
Người Chương Hồng Thái coi trọng nhất trừ chính hắn ra thì cũng chỉ có phu thê Chương gia. Thẩm Nguyệt Hoa chỉ muốn được thoát thân, nếu như động thủ với ba người bọn họ thì cho dù có toại nguyện rời đi cũng sẽ bị Chương gia trả thù.
Mà thân phận đứa bé kia lại vừa vặn phù hợp, nói nó quan trọng thì cũng chỉ vì nó là hài tử duy nhất của Chương Hồng Thái cho đến lúc này, nói không quan trọng thì nó chỉ là một thứ tử, Chương Hồng Thái còn trẻ, về sau còn sẽ có hài tử nữa... Cho nên, ra tay với nó thì nàng sẽ có thể toại nguyện rời đi, cũng không sẽ chọc cho Chương gia phải tức giận trả thù.
Chương phu nhân không thích Lục Hồng Y, nhưng lại rất là thương yêu tiểu nhi tử này, nuôi nó mấy ngày nên càng thích hơn. Giờ mà có thể cứu được nó thì bảo bà ta bỏ ra cái gì bà ta cũng không tính là lớn mà còn rất nguyện ý, liền nói ngay: "Ngươi muốn đi thì cứ nói thẳng đi, vì sao phải tra tấn hài tử?"
"Ta nói rồi nhưng hắn không nghe, ta thực sự không biết phải làm sao mới đưa ra hạ sách này." Thẩm Nguyệt Hoa thành thật nói: "Chương phu nhân, từ lúc ta vào phủ thì chưa từng được sống một ngày tốt lành. Trong mắt người khác căn nhà này phú quý, nhưng trong mắt ta đây chính là lồng giam. Từ sau ngày thành thân ta đã bắt đầu hối hận, khi đó cũng đã chuẩn bị để rời đi, ta ầm ĩ cũng đã ầm ĩ, làm loạn cũng đã làm loạn nhưng Chương Hồng Thái vẫn không đồng ý. Lần này Lục Hồng Y ra tay với ta mà hắn còn ba phải như vậy, một nam nhân như hắn..."
Nàng lắc đầu.
Chương Hồng Thái nghe thấy nàng thừa nhận việc đã sớm muốn rời đi thì cảm thấy khó chịu không thôi: "Nguyệt Hoa, ta đối xử với nàng..."
"Ngươi đối xử với ta rất tốt." Thẩm Nguyệt Hoa ngắt lời hắn: "Nhưng ngươi đối xử với người khác cũng tốt, ví dụ như với Lục Hồng Y, với Thược Dược, với trưởng bối, ngươi đều vì bọn họ mà bắt ta phải nhượng bộ."
Nàng muốn hắn phải toàn tâm toàn ý.
Trước đó Chương Hồng Thái vì song thân mà bắt nàng nhượng bộ, ví dụ như việc cấm túc, hắn ngoan ngoãn nghe theo, còn bắt nàng phải nhịn cùng.
Tại sao chứ?
Nàng gả cho hắn là muốn được hắn chăm sóc, không phải cùng hắn nghe lời trưởng bối quản thúc.
Chương Hồng Thái há hốc mồm, muốn giải thích nhưng cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Chương phu nhân không còn kiên nhẫn nữa, giận dữ mắng mỏ: "Hồng Thái, thả nàng ta đi đi." Thấy nhi tử bất động, bà ta tiếp tục nói: "Nữ nhân này đến cả hài tử cũng dám động thủ, con muốn sau này sẽ phải chịu nỗi đau mất con sao?"
"Đúng!" Thẩm Nguyệt Hoa thản nhiên đáp: "Chương Hồng Thái, nếu như ngươi còn muốn giữ ta ở lại, đứa nhỏ này chắc chắn không sống được. Hơn nữa tất cả hài tử về sau của ngươi cũng đều sẽ không sống được."
Bao gồm là hài tử do chính nàng sinh!
Hung ác đến như vậy sao? Lòng Chương Hồng Thái tràn đầy nỗi thống khổ.
Điều càng làm cho hắn thống khổ hơn chính là trước đó Thẩm Nguyệt Hoa không phải người độc ác như vậy. Nàng biến thành như vậy cũng là bởi vì hắn.
Chương phu nhân đã sai người chuẩn bị bút mực, thuận tiện viết hộ bọn họ thư hòa ly.
Không bao lâu, thư hòa ly được đưa đến trước mặt Chương Hồng Thái, chỉ còn chờ hắn nhấn thủ ấn lên rồi đưa đến nha môn là được.
"Hồng Thái, nhấn nó!"
Nghe thấy ngữ khí không cho phép hắn cự tuyệt của Chương phu nhân, Chương Hồng Thái chậm rãi đưa tay ra, Thẩm Nguyệt Hoa nhếch miệng nở một nụ cười giễu cợt, đưa tay ra lưu loát nhấn xuống.
Nàng làm dễ dàng như vậy cũng muốn biểu lộ nàng đã quyết tâm rời đi.
Chương Hồng Thái nhắm chặt hai mắt, hung hăng nhấn xuống.
Chương phu nhân không lý giải được tâm trạng phức tạp của nhi tử, trong lòng bà lúc này chỉ có tiểu tôn tử, lập tức sai người mang thư hòa ly đến nha môn.
Đến giờ phút này, Thẩm Nguyệt Hoa vẫn chưa yên tâm, bèn để nha hoàn của nàng đi theo.
Hành động này lại như đâm thêm một đao vào trong lòng Chương Hồng Thái.
Sau gần nửa canh giờ, hạ nhân rời đi đã quay lại, hai lá thư hòa ly đã có công ấn của nha môn được mang về cùng lúc, còn có giấy hôn thú lúc trước của hai người.
Chương phu nhân đưa thư hòa ly, giấy hôn thú và cả tám trăm lượng bạc đưa đến trước mặt Thẩm Nguyệt Hoa: "Hiện tại có thể trị bệnh chưa?"
Thẩm Nguyệt Hoa đưa ra một phương thuốc: "Dựa vào phương thuốc này mà uống, sau ba ngày sẽ có thể khỏi hẳn."
Nàng cất bước đi ra ngoài, Chương Hồng Thái vô thức đuổi theo. Nàng quay đầu, trầm giọng nói: "Ta biết ngươi sẽ như thế, cho nên thật ra mỗi tháng đứa bé kia đều phải uống thuốc ta phối, nếu không sẽ không thể sống đến lúc trưởng thành."
Chương Hồng Thái dừng chân lại.
Thẩm Nguyệt Hoa có chút hài lòng, mang theo hai nha hoàn cất bước đi ra ngoài: "Ta không nợ ngươi mà ngược lại là ngươi nợ ta. Cho nên, ta không thẹn với lương tâm."
Nàng cất bước đi ra ngoài, lúc sắp ra cửa, Chương Hồng Thái không để ý Chương phu nhân đang hét lên cũng đi theo ra cửa.
"Ta thiếu nàng, vậy thì ta sẽ dùng quãng đời còn lại để đền bù."
Thẩm Nguyệt Hoa hơi bất lực: "Đại trượng phu hà hoạn không thê, vì sao ngươi cứ phải dây dưa với ta không buông như vậy?"
Chương phu nhân đứng ở phía cửa chính, từ trên cao nhìn xuống hai người nói: "Lúc trước ngươi câu dẫn nó thì nên nghĩ đến ngày hôm nay."
Bà ta nhìn về phía nhi tử: "Con đi cũng được thôi nhưng nhớ mang theo hộ vệ. Đừng có mà làm chuyện xấu, với cả nhớ là phải cầm thuốc về cho nhi tử của con!"
Hai người một trước một sau đi trên đường, đi theo đằng sau là một nhóm hộ vệ.
Thẩm Nguyệt Hoa hao tâm tổn trí tính toán, thậm chí còn làm trái với lương tâm là động thủ với hài tử, kết quả vẫn không được toại nguyện, còn không thoát nổi tên nam nhân này.
Phát hiện bất luận nàng có cầu xin uy hiếp hay làm cách nào cũng không đuổi được nam nhân trước mặt, nàng thực sự sụp đổ, hét lớn: "Chương Hồng Thái, ngươi đừng ép ta."
Chương Hồng Thái đứng cách nàng ba bước nói: "Dù thế nào ta cũng thích nàng."
Thẩm Nguyệt Hoa vừa mới phá thai, thân thể còn suy yếu, cảm xúc cũng bất ổn, nhìn thấy bộ dáng vô lại này của hắn nàng suýt nữa tức giận đến mức ngất đi. Trong cơn tức giận, nàng tuy trong lòng đã rất là uất ức nhưng vẫn phải nghĩ cách thoát khỏi nam nhân này.
"Tam Thất, đến nha môn báo quan đi."
Tam Thất sửng sốt.
Chương Hồng Thái cũng sửng sốt nhưng không tin.
"Nguyệt Hoa, nàng đừng nóng giận."
Thẩm Nguyệt Hoa suýt chút nữa thì giận điên lên, muốn xé nát tất cả mọi thứ trước mắt, hét lớn: "Nhanh đi đi!"
Tam Thất sợ hãi, vô thức xoay người chạy đi.
Chương Hồng Thái đương nhiên là không cho phép hắn làm thế, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, báo quan cái gì?
"Tam Thất, ngươi đừng đi." Hắn nói với vẻ đương nhiên: "Chủ tử ngươi còn đang nổi nóng, lời nói ra không đáng tin đâu."
Thấy sắc mặt Thẩm Nguyệt Hoa không đúng, hắn nháy mắt ra hiệu Tam Thất rời đi, trước tiên tìm một nơi tránh đã.
Tam Thất lại liếc mắt nhìn chủ tử đang nổi giận, quay người đi.
Thẩm Nguyệt Hoa vừa mới phá thai, thân thể suy yếu, không thể đứng ngoài gió lâu. Nếu không phải cãi nhau với nam nhân này thì nàng cũng sẽ không ở trên đường cái lâu như vậy. Tam Thất đã đi, người nha môn không bao lâu sẽ tới. Thế là nàng dứt khoát không đi nữa, hơn nữa đến bên cạnh tìm một trà lâu.
Sợ Chương Hồng Thái quấy rầy, nàng đã an vị ở trong đại sảnh trà lâu.
Chương Hồng Thái không cho rằng Tam Thất sẽ thật sự chạy đi báo quan, chắc là chỉ tránh đi mà thôi. Nhìn thấy Thẩm Nguyệt Hoa tiến vào trà lâu, hắn cũng đi theo vào.
"Dù nàng có làm gì ta vẫn thích nàng, nàng đi chỗ nào, ta đi chỗ đó."
Thẩm Nguyệt Hoa không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn, trầm mặc nhấc chén trà ấm áp lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Thấy nàng không còn đuổi mình đi nữa, Chương Hồng Thái cảm thấy thoải mái hơn, cho là nàng đã không còn tức giận liền bắt đầu giải thích chuyện Lục Hồng Y có thai.
"Thật sự đến tận lúc nàng ta lâm bồn ta mới biết chuyện, ta không nói cho nàng cũng là vì sợ nàng suy nghĩ nhiều. Lúc ấy bụng nàng lớn như vậy, ta cũng sợ nàng sẽ xảy ra chuyện... Ta thật sự không ngờ Lục Hồng Y lại lớn gan như vậy..."
Thẩm Nguyệt Hoa vẫn luôn hờ hững nghe như nước đổ đầu vịt, căn bản là không nhập tâm.
Trong đáy lòng nàng thậm chí còn muốn cười, cho dù sự việc đúng như hắn nói thì đã làm sao?
Vấn đề này hắn không lừa nàng, nhưng việc hắn lừa nàng còn ít sao?
Tóm lại nàng dính vào hắn đã đồng nghĩa với việc tự hủy đi thời gian nhàn nhã của mình. Thanh danh vất vả dành được cũng không còn nữa, hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu.
Sau gần nửa canh giờ, Chương Hồng Thái vẫn đang tận tình khuyên bảo Thẩm Nguyệt Hoa về nhà cùng hắn thì chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng huyên náo. Mơ hồ có người nói đến mấy chữ giống như "Nha môn".
Thuận theo tầm mắt của mọi người nhìn qua, chỉ thấy năm sáu nha sai khuôn mặt nghiêm túc bước vào cửa. Hắn vốn không quan tâm, nhưng đột nhiên lại thấy được Tam Thất đứng bên cạnh nha sai.
Hắn nhất thời ngẩn người.
Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã đứng dậy chạy ra cửa sau.
Vì quá mức sốt ruột mà lúc chạy hắn còn đá vào mấy cái ghế bên cạnh làm cho rất nhiều người nhìn về phía hắn, nha sai cũng nhìn thấy, mấy người cùng nhào qua, mạnh mẽ nhấn chặt hắn trên mặt đất.
Chung quanh mọi người bàn luận xôn xao.
"Các ngươi bắt ta làm gì?" Chương Hồng Thái không ngừng phản kháng, nhưng hắn chỉ là một công tử văn nhược, có phản kháng cũng không có tác dụng nên chỉ có thể hô to.
"Vị Thẩm cô nương này báo quan, nói là ngươi quấy rầy nàng." Nha sai mạnh mẽ ấn hắn xuống rồi kéo ra bên ngoài: "Đại nhân đã tiếp nhận đơn kiện, sai chúng ta đến mang ngươi về tra án."
Chương Hồng Thái đã sớm đoán được, hẳn là Tam Thất đã thật sự coi lời nàng nói là thật mà đi báo nha môn. Hắn vốn cho rằng chuyện Thẩm Nguyệt Hoa tố cáo chỉ là chuyện phá thai trước đó nhưng không ngờ lại tố cáo chuyện này.
Cũng là bởi vì trước đó hai người ở cạnh nhau quá lâu nên bây giờ cho dù đã hòa ly, Chương Hồng Thái vẫn không nhận ra việc nàng và mình đã không còn quan hệ nữa.
Trong mắt hắn, nữ nhân này và hắn là người cùng giường chung gối, chỉ là tạm thời đang trong giai đoạn cãi nhau mà thôi. Chỉ cần hắn quyết tâm và bền lòng thì sớm muộn cũng sẽ có thể dỗ dành nàng trở về.
"Thẩm Nguyệt Hoa, sao nàng có thể làm như thế?"
Nha sai nhìn về phía Thẩm Nguyệt Hoa: "Thẩm cô nương, cô cũng cần đi cùng bọn ta một chuyến."
Thẩm Nguyệt Hoa mới dùng nước trà điểm tâm lấp đầy bụng, nhìn thấy nha sai xong thì lại bắt đầu hối hận mình lỗ mãng, nhưng nghe thấy Chương Hồng Thái chất vấn lại cảm thấy mình không hề sai.
Nếu như không báo quan thì có khả năng cả một đời này của nàng cũng không thể thoát khỏi được nam nhân này.
Quấy rầy lương gia nữ tử, đặc biệt là khinh bạc cô nương gia thì theo luật đều sẽ bị nhập tội.
Chương Hồng Thái giải thích nói rằng hai người chỉ đang giận dỗi nhau mà thôi.
Thẩm Nguyệt Hoa không thể nhịn được nữa: "Ai giận dỗi với ngươi?" Nàng móc thư hòa ly ra: "Hai chúng ta bây giờ đã không còn quan hệ, giấy trắng mực đen đã viết rõ ràng. Đường đường là một đại nam nhân còn không biết xấu hổ..."
Nàng chỉ vào mặt hắn chửi ầm lên.
Vừa rồi Chương Hồng Thái chỉ lôi kéo nàng mấy lần, theo luật pháp, nhiều nhất cũng chỉ bị giam cầm một năm.
Đại nhân đang nghĩ nên đánh hắn một trận hay là giam người lại thì liền thấy bên ngoài công đường lại có một người tới.
Lần này người tới là Tần Thu Uyển.
Vừa nhìn thấy người, Chương Hồng Thái đã có dự cảm không tốt: "Ngươi tới làm gì? Ngươi đừng gây thêm phiền nữa đi, đừng rước tai hoạ về mình."
Tần Thu Uyển chẳng sợ hắn, đi lên trên công đường quỳ gối xuống, nói rõ từ đầu chí cuối chuyện Chương Hồng Thái vu khống mình hại thê tử hắn phải phá thai, cuối cùng nói: "Vốn ta cũng không thẹn với lương tâm nên cũng không nhất quyết phải đòi lại công đạo. Nhưng sau này ta nghe nói hắn bị giải tới nha môn nên mới tiện thể nhờ ngài tra luôn việc này."
"Cầu xin đại nhân điều tra rõ nội tình, trả lại trong sạch cho ta."
Đại nhân nghiêm túc: "Còn có chuyện như thế sao?"
Thẩm Nguyệt Hoa chỉ muốn thoát khỏi Chương Hồng Thái, không muốn lôi chuyện cũ của bọn họ ra. Nghe thấy Tần Thu Uyển lại đề cập đến chuyện phá thai lúc trước làm cho nàng nghĩ đến những ngày tháng chung đụng của hai người sau khi thành thân.
Vui vẻ thì ít mà phần lớn là oán hận. Nam nhân này hại nàng thảm như vậy, suy nghĩ một chút là nàng đã không cam tâm.
Thế là nàng lại quỳ xuống, muốn đòi lại công đạo cho hài tử trong bụng.
Muốn tra xét chuyện này thì rất rắc rối, đại nhân mang cả chủ tớ Lục Hồng Y tới, bởi vậy mà còn kinh động đến cả Chương phu nhân.
Trên công đường càng nhiều người tới thì bản án cũng càng phải tra kỹ, thế là chuyện liên quan tới Cương tử và bà đỡ trông ngựa lúc trước động thủ với Khổng Linh Lung cũng được lật ra.
Hai người kia đều có sát tâm, tội danh rất nặng. Tất cả đều bị phán án mấy chục năm, hiện còn đang bị giam giữ trong đại lao.
Hai người kia cũng được mời lên công đường, nhưng vẫn bày ra bộ dáng có chết cũng không thừa nhận, một mực chắc chắn đó là chủ ý của mình.
Đương lúc sự tình lâm vào cục diện bế tắc thì Tần Thu Uyển đã đưa ra đề nghị bảo đại nhân tra ra người nhà, thân thích của Cương tử và bà đỡ trông ngựa.
Lúc chạng vạng tối đã điều tra ra, sau khi hai người phải chịu hình phạt kia thì mỗi nhà đều đã được cho một trăm lượng ngân. Người nhà Cương tử cầm đống bạc này mua một cửa hiệu thu tô, nhi tử bà đỡ trông ngựa cầm bạc thì mua mấy cái xe ngựa thuê xa phu kéo người.
Tiếp tục hỏi kỹ một chút, nhà hai người vì sợ bị chịu hình, cộng thêm việc đại nhân đã nói nếu chủ động nhận tội thì sẽ phạt nhẹ hơn nên đều đã khai ra hết chuyện Chương Hồng Thái thu mua bọn họ.
Chương Hồng Thái thuê người giết thê tử, còn làm liên tiếp hai lần, quả thực là tàn nhẫn, thiên lý nan dung. Mặc dù không tự mình ra tay nhưng hành động vẫn quá mức ác liệt, cuối cùng đã bị phán án ba mươi năm tù.
Cương tử và bà đỡ trông ngựa đứng ra lĩnh tội danh cũng bị phán tội nặng thêm một bậc, án phạt mấy chục năm lúc đầu biến thành ba năm, nhưng mà người nhà của bọn họ bởi vì biết chuyện không báo, còn thản nhiên lấy bạc chi tiêu cũng phải chịu cảnh cùng tội luận xử.
Lục Hồng Y thân là thiếp thất ra tay với chủ mẫu, luật pháp cũng nói rõ là phạm thượng, cần phạt nặng, lại thêm việc nàng làm chủ mẫu xảy thai, tội ác tày trời, đánh ba năm phát rồi bị phán giam ba mươi năm.
Nhưng mà nàng quá tức giận, không cam lòng nên đã xác nhận cả việc Thẩm Nguyệt Hoa hạ độc con nàng, muốn kéo nàng ta xuống nước.
Thẩm Nguyệt Hoa trước khi động thủ đã nghĩ đến chuyện này bèn giải thích: "Đây chẳng qua chỉ là một loại thuốc khiến người ta ho khan, không phải là hạ độc."
Đại nhân bảo đại phu kiểm tra xem thì đúng là như thế, nể tình nàng bị mất hài tử nên tức giận ra tay cho nên cũng không nhập tội.
Thẩm Nguyệt Hoa buông tha cho hài tử nhưng cũng chính là cứu mình.
Còn thêm một chuyện nữa, đó là Chương phu nhân cũng biết chuyện Cương tử và bà đỡ trông ngựa lĩnh tội danh, thậm chí còn từng đưa bạc để đuổi hai nhà bọn họ đi. Cho nên, bà ta cũng là người biết chuyện.
Bao gồm cả Chương lão gia biết nội tình không nói, còn muốn bao che nên cũng bị dẫn tới công đường.
Thậm chí đến cả đại ca và nhị ca Chương gia dù chỉ biết qua tình hình thực tế cũng bị phán quyết ba năm, tội danh so với Chương lão gia vẫn nhẹ hơn chút.
Gần như tất cả người có thể làm chủ đại phòng Chương gia đều bị giam vào đại lao, nhị phòng và tam phòng thừa cơ đoạt quyền phân gia, trong lúc nhất thời mọi chuyện ầm ĩ hết cả.
Sau này, lúc phân gia sản cũng chi chia cho nhà hai người kia.
Về phần thuộc về Chương lão gia, phải chờ đến tận mấy năm sau lúc huynh đệ nhà họ Chương ra khỏi đại lao thì hai phòng kia mới nói những thứ đó đã bị gia quyến của bọn họ xài hết rồi. Tóm lại, bạc thì không có nhưng có thể dẫn hài tử và nữ nhân đi.
Chương gia bởi vậy lại bị người ta đem ra làm trò cười không ít. Cuối cùng còn chấm dứt chỉ với việc lấy lại nữ nhân và hài tử của mình. Hơn nữa tiểu nhi tử kia của Chương Hồng Thái cũng bởi vì hai huynh đệ không có ai nguyện ý nhận cho nên cũng bị người hai phòng ném đi.
Lúc đó đứa bé kia đã bốn tuổi, lúc lưu lạc đến đường lớn thì trời đã chạng vạng tối, bị người ta đón đi rồi mang đến nơi khác.
Sau khi Thẩm Nguyệt Hoa tố cáo người Chương gia, vì sợ bị những nhà thông gia bên Chương gia trả thù nên đã bán Di Nhiên Cư đi, không biết tung tích ở đâu.
Cả đời sau đó, Tần Thu Uyển cũng không còn nghe qua tin tức của nàng. Lúc ấy chỉ nghe nói sau khi Thược Dược trở về Hoa Lâu thì lại một lần nữa tìm được lương nhân.
Mà đó cũng là chuyện sau này.
Sau khi Chương Hồng Thái vào tù một năm, Tần Thu Uyển đã thuận lợi sinh ra hài tử. Lúc đó, nàng còn vào trong ngục thăm hắn.
Chương Hồng Thái mặc bộ quần áo tù nhân cũ nát dơ dáy, so với công tử phú gia trước kia cứ như hai người khác nhau. Lúc nhìn thấy Tần Thu Uyển một thân váy áo đỏ chót, hắn còn suýt chút nữa không nhận ra được.
"Khổng Linh Lung!"
Lời hắn nói tựa như là từ trong răng thốt ra, vô cùng thống hận.
Tần Thu Uyển gật đầu: "Làm khó ngươi rồi, vây mà còn nhớ ra ta."
Một năm này ở trong lao ngục, Chương Hồng Thái đã suy nghĩ rất nhiều, mỗi một khắc đều cảm thấy hối hận.
Sớm biết như thế, lúc trước hắn đã không động thủ với Khổng Linh Lung. Hoặc là sớm hơn trước nữa, việc hắn quen biết với Thẩm Nguyệt Hoa chính là một sai lầm, hắn không nên động tâm, không nên hòa ly.
"Khổng Linh Lung, ngươi có thể buông tha cho ta được không?"
Nói cho cùng thì chuyện Chương Hồng Thái và người Chương gia phải chịu tội danh nặng như vậy cũng là bởi vì hắn đã hạ độc thủ với nàng. Theo luật pháp, nếu khổ chủ không cáo trạng thì người hại người cũng sẽ không bị nhập tội.
Cho nên, nếu Chương gia muốn thoát tội thì biện pháp duy nhất chính là khiến cho Khổng Linh Lung không truy cứu nữa.
"Không thể." Tần Thu Uyển từ trên cao nhìn xuống hắn, ngữ khí nhàn nhạt: "Cho dù bây giờ ta vẫn còn sống tốt, nhưng chuyện đó cũng không có liên quan tới ngươi. Nên hận thì vẫn phải hận!"
Chương Hồng Thái trừng mắt nhìn nàng: "Từ trước đến nay ngươi chưa từng nghĩ đến việc buông tha cho ta, đúng không?"
Tần Thu Uyển khẽ gật đầu.
Chương Hồng Thái sụp đổ: "Vậy vì sao ngươi không báo quan sớm một chút để cho ta đỡ hi vọng?"
Nàng biết rất rõ sơ hở của Chương gia nhưng vẫn không chịu mở miệng.
Trên thực tế, sau khi hai người hòa ly thì ngoại trừ khoảng thời gian từ lúc đính ước đến khi thành thân thì Chương Hồng Thái chưa từng trải qua một ngày sống yên ổn.
Tần Thu Uyển chậm rãi ngồi xuống, thấp giọng nói: "Bởi vì ta muốn cho ngươi toại nguyện, để ngươi và người trong lòng ở gần nhau!"
Nếu không được đến gần thì hắn sẽ vẫn luôn nhớ thương. Người yêu trong đáy lòng hắn cũng luôn là hình ảnh tốt đẹp.
Chương Hồng Thái trừng lớn mắt: "Ngươi..."
Tần Thu Uyển nhướng mày: "Ta làm sao? Ngươi hại ta hai lần, ta chỉ đòi lại công đạo cho chính mình mà thôi. Đã làm sai thì phải nhận phạt, bây giờ ngươi thảm như vậy đều là do chính ngươi lựa chọn. Cảm giác bị người trong lòng đưa vào đại lao như thế nào? Ngươi vẫn yêu được nữa sao?"
"Cứ từ từ cảm thụ đi!"
Đi ra khỏi nha môn, thời tiết bên ngoài không ẩm ướt như trong đại lao, bầu trời xanh lam, ánh nắng rủ xuống, không một chút ưu sầu.
Giống nhau tâm tình của Tần Thu Uyển lúc này.
Rất nhiều người đều nói, con người khi còn sống thì chập trùng lên xuống, chưa đi đến cuối cùng thì đều không thể nói rõ số mạng của mình.
Chương gia cũng giống như thế, một nhà phú quý chỉ trong một buổi sáng đã không còn gì cả.
Khổng Linh Lung cũng giống như thế, sau khi bị Chương gia hòa ly, rất nhiều người đều cho rằng đời này của nàng coi như xong, ai biết nàng lại có thể gả vào Khâu gia, còn có được phu quân toàn tâm toàn ý. Đừng nói là thiếp thất mà đến cả một nha đầu thông phòng cũng không có, hai người ân ân ái ái, thành thân hơn mười năm còn hẹn nhau đi chơi.
Trong rất nhiều năm sau này, nếu có người đề cập đến Khổng Linh Lung thì đều có người phải khen một câu: Đó là một nữ tử có số phận cực tốt.