Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 202 - Chương 204

Chương 204
Khổng Linh Lung dáng người mỏng manh khẽ chào Tần Thu Uyển: "Ta gả vào Chương gia, phụ mẫu không được nhà trượng phu tôn trọng, bọn họ cũng thường xuyên lo lắng cho ta, ta tự nhận mình là một nữ nhi bất hiếu. Khâu công tử là người tốt, Khâu gia cũng hiểu lễ, phụ mẫu sẽ không phải lo lắng vì ta nữa, còn được trợ lực không ít... Đa tạ ngươi."

Nàng nói liên miên cả buổi, cuối cùng bên môi mang theo ý cười, hóa thành một vòng khói xanh tiêu tán.

Bình sứ trắng trên bàn lại tăng thêm một chút.

*

"Tỷ tỷ, lần này ta chỉ cần ba lượng bạc, đối với tỷ mà nói cũng chỉ là chuyện nhấc tay mà thôi, vì sao tỷ lại keo kiệt như vậy?"

Tần Thu Uyển còn chưa mở mắt ra thì đã nghe thấy một giọng nữ vô cùng không vui.

"Tỷ cũng đừng quên, tất cả mọi thứ bây giờ tỷ có vốn thuộc về ta."

Mở mắt ra, đập vào mi mắt nàng là một nữ tử mặc y sam màu hồng phấn, tuổi chưa đến hai mươi, búi tóc giống như một phụ nhân, trên khuôn mặt toàn là vẻ không kiên nhẫn. Đại khái là vì quá mức tức giận nên khuôn mặt mềm mại cũng mang theo chút lệ khí.

Ánh mắt Tần Thu Uyển lén nhìn khắp phòng, phát hiện trên người mình đang mặc áo vải, đồ dùng trong phòng rất thô sơ nên chắc không phải là nhà đại phú đại quý gì.

Ba lượng bạc với người bình thường mà nói thì đã đủ để bảy, tám người sống trong một năm, nên đây hẳn không phải là số lượng nhỏ.

Nhìn nguyên thân ăn mặc mộc mạc, mà cô nương trước mặt còn tinh xảo hơn nhiều, trên mặt còn thoa phấn, trên môi còn có chút son, lỗ tai và cổ tay đều mang đồ trang sức, thậm chí đến cả móng tay cũng sơn chút màu đỏ.

Mà nguyên thân... toàn thân không có một chút đồ trang sức nào, áo trong còn rất thô ráp, là một người vô cùng đơn giản.

Hơn nữa, nữ tử trước mặt hỏi xin bạc nhưng không nói là ngày nào trả, rõ ràng là không có ý định trả.

Con người sống trên đời này thứ sở cầu đơn giản chỉ là hai chữ ăn mặc. Nếu nguyên thân có bạc thì vì sao không tự tiêu cho mình?

Tần Thu Uyển trầm mặc: "Ta muốn đi nhà xí."

Cô nương trước mặt không tin: "Tỷ đừng hòng trốn. Tỷ tỷ, nếu tỷ không cho ta sẽ trở về tìm nương làm chủ."

"Ta thực sự muốn đi nhà xí." Nói xong thì không để ý tới nàng ta nữa, Tần Thu Uyển trực tiếp ra ngoài.

Viện tử không lớn, tổng cộng có năm gian phòng, cái gian phòng nàng bước ra là chính phòng, nguyên thân chắc là chủ nhân trong căn nhà này.

Lúc này đang là hoàng hôn, trong viện này hình như không có người nào nữa. Lúc Tần Thu Uyển đi vào nhà xí thì hình như còn nghe thấy nữ tử bên ngoài kia đang đi theo.

Nguyên thân là Trần Vũ Nương, xuất thân trong một trấn nhỏ vắng vẻ ở địa hạ Côn Quốc, lúc mẫu thân sinh nàng thì khó sinh, phải cửu tử nhất sinh liều mạng mới sinh hạ được hài tử, vài ngày sau đó thì buông tay rời khỏi nhân gian.

Bởi vậy người trong nhà cho rằng nàng khắc người thân nên nàng cũng không được tổ mẫu và phụ thân yêu thương. Hai tháng sau, phụ thân tái giá, kế mẫu vào cửa không bao lâu thì có bầu, sinh ra một muội muội chỉ nhỏ hơn một tuổi so với nàng.

Từ nhỏ tới lớn, Trần Vũ Nương phải chịu không ít oan ức.

Cũng may hôn sự của nàng đã sớm được định ra, mẫu thân đã dùng khăn tay đặt thông gia từ bé, hai nhà còn trao đổi tín vật.

Vốn cho rằng Trần gia không thể động tay chân vào hôn sự của nàng, đến ngày xuất giá có không chịu nổi sự quản chế của nương gia thì cũng có thể được sống tốt.

Đáng tiếc, ngày thành thân của nàng lại trùng với ngày thành thân của muội muội Trần Tuyết Nương.

Hai cô nương cùng được gả đi, Trần gia ngoài mặt thì vẫn xử lý mọi việc công bằng, mua giá y và đồ trang sức đều không khác nhau là mấy, chỉ khác biệt duy nhất ở chỗ hoa văn. Trần Vũ Nương vốn còn tưởng rằng phụ thân và tổ mẫu cuối cùng cũng yêu thương mình một lần, không ngờ, bởi vì giá y giống nhau nên nàng và muội muội lên nhầm kiệu hoa, gả cho vị hôn phu của đối phương.

Phu quân Trần Vũ Nương vốn là con của Dư gia, là một tiểu thương hộ bình thường ở trấn trên, cuộc sống chỉ đủ ấm no mà thôi. Nhưng tướng mạo Dư Khai Trực kia cũng rất ổn, tình cách tốt, rất nhiều cô nương thầm ái mộ hắn, thế nhưng bởi vì lang quân đã sớm có vị hôn thê nên bọn họ cũng chỉ có thể bóp cổ tay mà thở dài.

Mà nhà trượng phu của Trần Tuyết Nương so với Dương gia tốt hơn một chút, là nhi tử đông gia tửu lâu lớn nhất ở trấn trên, còn là con độc nhất.

Hai người lên nhầm kiệu hoa, Trần Tuyết Nương trở thành Dư gia phụ, còn Trần Vũ Nương lại biến thành nhi tức tửu lâu Dương gia.

Ba bái kết thúc mới phát hiện nhầm người thì cũng đã muộn.

Đành phải đâm lao thì theo lao.

Sau khi thành thân, Trần Tuyết Nương luôn cho rằng tỷ tỷ thiếu nợ nàng ta, thường xuyên tới cửa xin tiền. Ban đầu còn nói là mượn, sau này thì trực tiếp lấy luôn. Mà lòng tham cũng càng lúc càng lớn, sau đó còn ghét bỏ tỷ tỷ hẹp hòi, chẳng biết từ lúc nào đã qua lại với tỷ phu Dương Quy.

"Tỷ tỷ, sắc trời không còn sớm, tỷ mau đưa bạc cho ta đi, ta phải trở về có việc."

Tần Thu Uyển bị giọng nói sắc nhọn kia gọi dậy, đẩy cửa nhà xí đi ra: "Xin lỗi, ta không có."

Mặt mũi Trần Tuyết Nương tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Sao lại như vậy?" Lập tức đưa tay ra: "Tỷ mau nhanh lên đi!"

Tần Thu Uyển làm bộ như không nhìn thấy bàn tay xòe ra trước mặt, cất bước đi vào trong phòng.

Trần Tuyết Nương đuổi sát phía sau, lúc vào nhà còn lục lọi đồ tìm bạc: "Tỷ tỷ, tỷ sống tốt như vậy thì cũng đừng quên muội muội là muội! Lúc trước nếu không phải lên nhầm kiệu hoa thì bây giờ người được sống tốt chính là muội."

"Việc lên nhầm kiệu hoa cũng không phải là ta cố ý." Tần Thu Uyển tiến lên kéo cái tay đang nắm chăn mền của nàng ta ra, hung hăng hất mạnh: "Đây là nhà ta, nếu ngươi hiểu chút quy củ thì cũng nên biết không được phép lục lọi ở nhà của người khác."

Trần Tuyết Nương đưa tay chỉ vào chóp mũi của mình, giận tái mặt: "Ta không có quy củ?"

Tần Thu Uyển nắm chặt cổ tay của nàng, đẩy người ra ngoài: "Cút ra ngoài."

"Trần Vũ Nương, ngươi điên rồi." Mặt mũi Trần Tuyết Nương tràn đầy vẻ không thể tin: "Nương sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."

"Nếu bà ta cho rằng ta làm không đúng thì cứ tới đây mà giáo huấn ta." Tần Thu Uyển “ầm” một tiếng đóng chặt đại môn.

Trần Tuyết Nương đứng ở ngoài cổng, nhìn thấy đại môn suýt đập vào mặt thì vội vàng lui lại một bước. Đứng bên ngoài cánh cửa đóng chặt, nàng tức giận đến mức hít thở không thông, oán hận mắng vài câu rồi mới rời khỏi.

Trong viện, Tần Thu Uyển ngồi lên trên ghế, cẩn thận suy nghĩ chuyện sau này.

Hiện tại đã là hai năm sau khi hai người thành thân, cả hai đều đã sinh ra một nhi tử. Con của Trần Vũ Nương sinh sớm hai tháng, hiện tại đã tròn một tuổi, hôm nay được bà bà mang đến tửu lâu chơi.

Phú thương trấn này đều rất sẵn lòng đến tửu lâu Dương gia, bởi vì nơi đó vừa có danh tiếng mà hương vị cũng tốt.

Tửu lâu buôn bán rất thuận lợi, nhưng thân là nhi tức Dương gia, Trần Vũ Nương lại không được sống tốt như người ngoài nghĩ.

Tửu lâu buôn bán tốt nhưng vẫn luôn cần nhờ người giúp một tay. Sau khi Trần Vũ Nương vào cửa, tửu lâu liền đuổi việc một bà đỡ giúp việc sau bếp để cho Trần Vũ Nương làm thay.

Cho dù là lúc có thai, Trần Vũ Nương cũng không được nghỉ ngơi. Bà bà còn nói, nữ nhân nông dân kia dù có thai cũng còn phải xuống đất làm việc, nàng chỉ ở tửu lâu làm chút việc vặt vãnh, gió thổi không đến dầm mưa không xong, lại không cần phải mang vác đồ nặng cho nên hoàn toàn ứng phó được.

Làm xong việc ở tửu lâu, nàng còn phải trở về nhà quét dọn giặt quần áo.

Hôm nay Trần Vũ Nương ở nhà, đó là vì thừa dịp lúc này khách nhân ở tửu lâu không nhiều nên mới cố ý trở về giặt quần áo quét dọn.

Sau khi thành thân, Trần Vũ Nương vẫn luôn bận bịu, tửu lâu kiếm được càng nhiều thì nàng cũng phải làm việc càng nhiều. Nhưng nàng cũng chỉ có thể mặc mấy bộ y sam vải mịn bình thường nhất, váy áo cũng chỉ có hai bộ, nhưng một tháng cũng không mặc được một lần, càng đừng đề cập tới việc tô son điểm phấn. Mỗi ngày trời chưa sáng nàng đã phải làm việc, nàng có tâm tư thì cũng không rảnh mà thực hiện.

Còn chưa ngồi được bao lâu, cửa đã bị người nào đó đẩy ra từ bên ngoài. Một phụ nhân hơn ba mươi tuổi ôm một đứa bé mỉm cười bước vào, nhìn thấy Tần Thu Uyển ngồi ở cạnh bàn thì ánh mắt quét quanh một vòng trong viện: "Con không làm việc nữa hả?"

Tần Thu Uyển tiến lên ôm lấy hài tử: "Lúc con đang thu dọn thì Tuyết Nương tới, cho nên mới bị chậm trễ, con vừa mới đuổi muội ta đi rồi."

Nghe vậy, sắc mặt Dương mẫu vẫn rất bình thường, thuận miệng nói: "Vậy sao không để nó ngồi thêm một lát?"

Tần Thu Uyển đáp lại rất thẳng thắn: "Dù sao muội ta cũng thường xuyên đến, bọn con cũng không phải người ngoài. Con không phải vì nghĩ đến việc mau mau đưa tiễn muội ta đi rồi còn làm việc hay sao?"

Dương mẫu cũng không trách cứ gì, chỉ thúc giục: "Thừa dịp trời còn chưa tối mau tranh thủ thời gian mang quần áo đi giặt đi."

"Không giặt được rồi." Tần Thu Uyển đỡ trán: "Đầu con đau lắm, đi trên đường mà cứ như giẫm trên bông, trước mắt cũng toàn là màu đen. Chắc là cảm lạnh."

"Người lười thường nhiều bệnh." Dương mẫu hừ lạnh một tiếng: "Con mau lấy ra đây, ta và con cùng giặt."

Tần Thu Uyển không muốn làm việc: "Ngày mai rồi giặt."

"Ngày mai còn có chuyện khác!" Dương mẫu chỉ tay: "Ngày mốt là đại thọ năm mươi tuổi của Lưu lão gia, ngày mai ngoại trừ chào hỏi khách khứa, còn phải chuẩn bị đồ ăn cho ngày mốt. Còn có, ngày kia là ngày trăng tròn của hài tử Chu gia, phải làm chừng hai mươi bàn, nếu ngày mai rảnh rỗi thì cũng phải chuẩn bị món ăn..."

Nghe những lời này, Tần Thu Uyển đã có thể cảm thụ được hết sự bất lực của Trần Vũ Nương hồi đó.

Gả vào Dương gia thì chính là người của Dương gia, đến cả công gia và bà bà đều phải làm việc thì tại sao nàng lại được nghỉ?

Đương nhiên, từ nhỏ Trần Vũ Nương đã không có mẫu thân, cũng không sợ phải chịu khổ. Nhưng mấu chốt là Dương gia không có tình cảm đối với nàng mà chỉ coi nàng là một hạ nhân để sai khiến.

Giống như hiện tại, nàng nói là mình đau đầu mà Dương mẫu không hề coi đó là chuyện đáng kể mà còn mỉa mai nàng. Thấy nàng bất động, lại thúc giục thêm vài câu nữa.

Hình như còn khẽ mắng thầm sau lưng nàng.

Tần Thu Uyển thật sự có chút đau đầu, bèn nói: "Con có chút chuyện phải ra ngoài một chuyến."

Nói xong liền ôm hài tử chuồn mất.

Lúc chạy tới cổng, nàng nghĩ đến cái gì đó liền nhanh chóng chạy về thu lại y sam trong mấy căn phòng, đặt ở trong viện chất thành một tòa núi nhỏ.

Sau đó lại ôm hài tử chạy đi.

Cách tường viện cũng có thể nghe được tiếng mắng của Dương mẫu.

Việc giặt quần áo này chắc chắn nàng không làm.

Đống y sam của cả nhà đã bốn năm ngày không giặt, ai đụng phải đều đau lưng, vừa nãy Dương mẫu nói muốn giúp đỡ nhưng cũng chỉ là nói mà thôi.

Trước kia Dương mẫu cũng giúp Trần Vũ Nương làm việc, nhưng chỉ sờ vào một tí là lại có việc khác. Mà phần lớn thời gian cái gọi là có việc khác đó cũng chỉ là đi buôn dưa lê với hàng xóm, hoặc là chạy về tửu lâu làm việc.

Hôm nay Tần Thu Uyển cũng phải bắt bà ta nếm thử cảm giác khổ sở kia.

Nàng nói có chuyện chỉ là lấy cớ mà thôi, lúc này nàng đang bắt đầu đi dạo ở trên đường. Bây giờ đã là hoàng hôn, người đi trên đường không nhiều, một vài cửa hiệu đã đóng cửa.

Hài tử đang bi bô tập nói, Tần Thu Uyển kiên nhẫn dạy dỗ, dỗ đến mức hài tử bật cười khanh khách.

Bỗng nhiên, nàng dừng chân lại.

Phía trước cách đó không xa chính là cửa sau của tửu lâu Dương gia, lúc này ở trong ngõ nhỏ kia, có một đôi nam nữ đang đứng đối mặt với nhau, nữ tử mặc y sam hồng phấn mặt mày tươi cười.

Nam tử mặc áo vải, thân hình khôi ngô khỏe mạnh cũng đang nở nụ cười, còn giơ tay giúp nữ tử lấy lá rụng trên đầu xuống.

Thần thái hai người tràn đầy vui vẻ nhìn rất thân mật. Nếu như là phu thê thì động tác này của họ sẽ rất bình thường.

Nhưng bọn họ không phải.

Giữa nam nữ mà hành xử thân cận như thế, đặc biệt còn là nam nữ đã thành thân với người khác thì thấy thế nào cũng không đúng.

Tần Thu Uyển ôm hài tử đi lên phía trước: "Hai người các ngươi đang làm gì vậy?"

Trần Tuyết Nương nghe thấy có người nói thì lập tức cả kinh, quay đầu nhìn thấy tỷ tỷ, nụ cười nhanh như chớp biến mất, mặt mũi tràn đầy vẻ không vui: "Không phải tỷ còn bận việc sao?"

"Đúng là bận việc." Tần Thu Uyển nhìn về phía nam nhân kia: "Chàng thong thả quá nhỉ?"

Dương Quy không được tự nhiên quay mặt ra chỗ khác: "Ta đang định về nhưng nhìn thấy muội muội đứng ở đây khóc nên đi qua hỏi mấy câu." Nói đến đây, hắn cau mày nói: "Đã là tỷ muội thì nên giúp đỡ lẫn nhau, muội muội gặp khó khăn, sao nàng không chịu giúp đỡ?"
Bình Luận (0)
Comment