Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 203 - Chương 205

Chương 205
"Khó xử?" Mặt mũi Tần Thu Uyển tràn đầy vẻ ngờ vực, chìa tay ra: "Tuyết Nương còn khá giả hơn ta nhiều, chỉ với những thứ đồ trang sức này cũng đã đáng giá không ít bạc. Nếu có khó khăn thì bán những thứ này đi rồi hẵng nói."

Trần Tuyết Nương trừng lớn mắt: "Tỷ tỷ, sao tỷ lại ác độc như vậy chứ? Những thứ này là của hồi môn phụ mẫu chuẩn bị cho ta, là đồ vật để ta giữ lại làm tưởng niệm! Sao có thể bán đi được?"

Tần Thu Uyển giật mình: "Cùng là tỷ muội mà thứ đáng tiền duy nhất trong của hồi môn của ta chỉ có chiếc vòng tay cũ mà nương ta để lại, phụ thân vậy mà lại chuẩn bị cho ngươi nhiều như vậy... Bởi vậy mới thấy được, phụ thân hẳn là rất thương ngươi, thế thì người ngươi nên mở miệng xin tiền là phụ thân ngươi mới đúng chứ, chạy đến xin bọn ta làm gì? Hơn nữa, của hồi môn không công bằng như thế thì ngươi còn dám nói cái gì mà khó khăn?"

Nghe vậy, Trần Tuyết Nương tức muốn phát khóc.

Dương Quy không đồng ý: "Vũ Nương, nàng đừng cay nghiệt như thế."

Tần Thu Uyển trầm mặt xuống: "Ngay trước mặt hài tử, ta không muốn cãi nhau với ngươi. Ngươi muốn giúp, ta không ngăn cản ngươi, nhưng đừng kéo theo ta!" Nàng nghĩ nghĩ rồi nhìn về phía Trần Tuyết Nương: "Thân huynh đệ còn so đo sổ sách, huống chi là tỷ muội chúng ta đã thành thân, bây giờ còn là người hai nhà khác nhau. Trước đó ngươi mượn ta khoảng bốn lượng bạc, sau này có mượn thì nhớ phải viết một tờ giấy nợ."

Mặt Trần Tuyết Nương lộ vẻ kinh ngạc, bật thốt lên: "Tỷ tỷ, sao tỷ lại biến thành người như vậy?"

"Trước kia là do ta không hiểu." Tần Thu Uyển nói một câu, phủ định hết tất cả những việc làm trước đó của Trần Vũ Nương: "Giữa huynh đệ tỷ muội vẫn nên tính toán rõ ràng thì hơn. Trên đời này luôn có những người không biết xấu hổ là gì..."

"Tỷ nói ta?" Trần Tuyết Nương chỉ vào chóp mũi.

Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Ngươi cũng hiểu chuyện đấy."

Lời nói này rất không khách khí, quả thực không hề có ý nể mặt Trần Tuyết Nương, trong lúc nhất thời nàng ta cảm thấy rất mất mặt. Nhưng có Dương Quy ở bên cạnh, nàng ta không dám nổi đóa lên, lập tức tỏ ra oan ức: "Tỷ tỷ, ta thật sự không ngờ trong lòng tỷ ta lại là loại người như vậy, xem ra ta đã sai rồi. Tỷ yên tâm, về sau ta..."

Dương Quy vội vàng ngắt lời: "Hôm nay đầu óc tỷ tỷ muội không được tỉnh táo, muội chớ để trong lòng."

Tần Thu Uyển cười nhạo một tiếng, ánh mắt đầy thâm ý nhìn quét qua thân thể hai người trước mắt, ôm hài tử, ngữ khí ôn nhu: "Đoàn nhi, chúng ta đi mua trống lúc lắc đi?"

Nói xong thì nhanh chóng rời đi.

Hai người kia ở lại, bị nàng khinh bỉ nhìn thì ngoại trừ tức giận còn có chút ngượng ngùng.

Lúc về nhà đã là chạng vạng tối, Dương mẫu vừa giặt quần áo, vừa lôi kéo nhi tử kể khổ, thấy nàng vào cửa thì hừ lạnh một tiếng: "Chuyện quan trọng gì mà cần ngươi đi một chuyến vậy?"

Tần Thu Uyển chỉ vào trống lúc lắc trong tay hài tử: "Cái này con đã hứa với Đoàn nhi từ lâu rồi mà mãi không có thời gian rảnh đi mua. Đúng rồi, ngày mai con còn phải dẫn hài tử đến nhà di mẫu con một chuyến."

Dương mẫu không chút nghĩ ngợi đáp: "Ngày mai còn phải chuẩn bị đồ ăn, hôm khác đi đi."

Tần Thu Uyển cũng không tỏ thái độ gì, tiếp tục nói: "Tháng sau công gia của di mẫu con làm lễ mừng thọ sáu mươi tuổi, trước đó hình như con còn nghe nói bọn họ sẽ đến tửu lâu để đãi khách..."

"Vậy ngươi đi nhanh về nhanh." Dương mẫu lập tức sửa lời: "Trước khi đi thì nhớ kỹ là phải lấy rượu trong tửu lâu mang đến tặng."

Tần Thu Uyển “vâng” một tiếng, trước khi xoay người vào nhà thì dừng lại nghĩ nghĩ xong mới hỏi: "Trước đó Tuyết Nương có mượn của ta ba lượng bạc nhưng bị ta cự tuyệt, có phải tỷ phu ngươi đã đưa cho nó không?"

Lời này là nói với Dương Quy.

Dương mẫu nhíu mày: "Ba lượng? Nàng ta mượn nhiều bạc như vậy làm gì?"

"Không biết, con hỏi cũng không chịu nói." Tần Thu Uyển buông tay: "Thứ nhất là con không đủ tiền, thứ hai, là muội ta không chịu nói cho con nguyên do, sao con dám cho được?"

Dương mẫu nhìn về phía nhi tử trầm mặc không nói: "Con cho đúng không?"

Thân là tỷ phu cho thê muội mượn bạc khẩn cấp, tuy nói là chuyện tốt, nhưng ngay giữa ban ngày, dưới ánh mắt của thê tử, còn nghe nương hỏi như vậy làm trong lòng của hắn cũng có chút chột dạ: "Hiếm khi nào muội ấy mượn bạc của con, sao con có thể không cho được?"

"Số bạc này, tửu lâu chúng ta làm cả tháng mới kiếm được, sao con có thể tự mình làm chủ cho người ta cơ chứ?" Dương mẫu tức giận: "Nhà con là đại tài chủ hay gì mà con hào phóng như vậy hả!"

Dương gia tửu lâu buôn bán rất tốt, kiếm được không ít bạc. Nhưng người trong nhà sống rất mộc mạc, mỗi người chỉ có một chút áo tơ tằm, còn lại toàn là áo vải. Cho nên Dương mẫu lúc nào cũng rất tiết kiệm.

Bị nương mắng một trận, Dương Quy cảm thấy rất mất mặt, nhưng vẫn không chịu nhận thua: "Cũng không phải là người ngoài. Nếu không phải trời xui đất khiến..."

Lời còn chưa dứt, ý đã rõ ràng.

Dương mẫu cũng không nói gì.

Tần Thu Uyển ở trong phòng nghe thấy hai mẫu tử nói chuyện với nhau, trong lòng cũng hiểu ra có lẽ bọn họ đều không hài lòng với người nhi tức là Trần Vũ Nương này.

Rõ ràng, hai mẫu tử bọn họ đều thích Trần Tuyết Nương hơn.

Di mẫu của Trần Vũ Nương cũng ở cùng một trấn với họ, từ nhỏ Trần Vũ Nương không có mẫu thân, nhiều lần bị Trần gia ức hiếp, cũng chỉ có di mẫu ra mặt giúp đỡ.

Trấn Khê Thủy cách phủ thành không xa, có rất nhiều người trong trấn gả nữ nhi vào trong thành, thậm chí còn có người cho nữ nhi đi làm thiếp. Năm Trần Vũ Nương mười bốn tuổi, phu thê Trần gia từng nhắc đến việc từ chối hôn sự với Dư gia rồi gả nàng vào phủ thành.

Việc này bị Trần Vũ Nương trong lúc vô tình nghe được, nàng đã lập tức chạy đi tìm di mẫu Điền thị, bà ấy phải tới tận nơi làm loạn một trận thì hôn sự mới được giữ lại.

Di phụ làm nghề rèn sắt, trong nhà Điền thị chỉ bán nông cụ. Lúc Tần Thu Uyển đến, nhìn thấy di phụ đang đổ mồ hôi như mưa, y sam ướt đẫm.

Nhận ra có người tới, ông ấy còn tưởng rằng là khách, nhưng khi nhìn lên thấy Tần Thu Uyển và hài tử thì trên mặt lại nở một nụ cười thật thà: "Vũ Nương tới rồi à, di mẫu con đang ở hậu viện..." Rồi kêu lên: "Nương nó đâu, mau tới đây đi."

Điền thị hùng hùng hổ hổ chạy ra kéo Tần Thu Uyển lại, nhìn ngó khắp người nàng: "Gần đây con sống như thế nào?"

Tần Thu Uyển cười gật đầu: "Rất tốt ạ."

"Vốn ta còn định hai ngày sau sẽ đi tìm con." Điền thị kéo nàng đi vào hậu viện, không để nàng ngồi ở trong viện mà trực tiếp dẫn vào trong phòng, sau đó đưa Đoàn nhi đi vào trong viện cho nữ nhi mình trông. Xong xuôi mới đóng cửa lại rồi thần bí nói: "Có vấn đề, ta cảm thấy phải nói cho con một tiếng."

Tần Thu Uyển bày ra vẻ mặt hồ nghi.

Nhưng trong lòng đã đại khái đoán được lời Điền thị muốn nói.

Đời trước, khi Trần Vũ Nương biết chuyện giữa muội muội và Dương Quy cũng là nhờ có di mẫu nói cho.

"Hôm trước ta vào trong thôn tặng đồ thì thấy ở ngay bên ngoài trấn chỗ Dược Vương miếu, Dương Quy và Trần Tuyết Nương đang cười cười nói nói." Bà ấy liếc trộm vẻ mặt điệt nữ: "Trần Tuyết Nương búi tóc như phụ nhân, hai đứa nó nhìn rất là thân mật, người không biết còn tưởng rằng bọn nó là phu thê đấy chứ. Vũ Nương, muội muội kia của con không phải là người tốt gì đâu, con nhớ phải phòng bị cho kĩ."

Tần Thu Uyển gật đầu: "Con biết rồi ạ."

Thấy giọng nàng vẫn như thường, Điền thị lại cảm thấy không yên lòng: "Con đừng chỉ biết thôi, phải đặt vào trong lòng!"

"Được ạ." Tần Thu Uyển lấy rượu từ trong tửu lâu ra đưa cho bà: "Những cái này là cho di phụ."

Điền thị đưa tay ra nhận lấy: "Trở về thì nói cho bà bà con biết, hai ngày nữa ta sẽ đến tửu lâu nhà con làm tiệc."

Bà nói lời này rõ ràng là đã đoán ra được tâm tư của Dương gia.

"Không cần như thế đâu ạ." Tần Thu Uyển cười nói: "Di mẫu giúp con rất nhiều, những thứ này vốn là con nên trả lại."

Điền thị không tin, lập tức nói: "Dù sao ta cũng không muốn làm cơm, vừa hay nhân cơ hội này mà đặt tiệc luôn. Cứ quyết định như vậy đi."

Bà ấy đứng dậy đi vào phòng bếp: "Con đừng có vội, cứ ăn cơm rồi đi, nhiều nhất là nửa canh giờ."

Tần Thu Uyển không từ chối, đi vào phòng bếp giúp một tay.

Trong lúc đó, Điền thị lại hỏi: "Gần đây con có về nương gia không?"

Tần Thu Uyển lắc đầu.

Thứ nhất là vì cả ngày Trần Vũ Nương đều rất bận rộn làm việc ở trong tửu lâu nên không có thời gian nhàn rỗi. Thứ hai, nàng cho dù có rảnh thì cũng không muốn về nương gia.

Dù gì thì trong cái nhà kia cũng không có người nào thương nàng.

Dù nàng thỉnh thoảng mới trở về, người trong nhà cũng không tỏ ra vui vẻ gì. Mặc dù không khách khí với nữ nhi đã xuất giá thì càng chứng tỏ quan hệ thân cận. Nhưng bọn họ làm như thế... đâu chỉ là không khách khí, mà là trực tiếp coi như không có người này.

"Ta thường xuyên nhìn thấy Trần Tuyết Nương trở về, còn từng thấy mẫu tử các nàng dạo phố." Điền thị lắc đầu: "Thôi, con cứ sống tốt cuộc sống của chính mình đi, đừng nhớ thương người bên kia làm gì. Nếu con nguyện ý thì về sau cứ coi nhà di mẫu là nương gia của con, rảnh rỗi thì trở lại thăm ta nhiều hơn một chút."

Tần Thu Uyển mỉm cười đáp ứng.

Điền thị thật tâm hi vọng điệt nữ có thể sống tốt ở nhà trượng phụ, sau khi ăn xong liền nói mình còn có việc phải đi ra ngoài để lấy lý do đuổi khách.

Rất rõ ràng, bà ấy hẳn cũng biết tính tình của Dương mẫu, sợ điệt nữ đi về trễ sẽ bị la mắng.

Tần Thu Uyển dở khóc dở cười, mang theo hài tử đi về tửu lâu.

Tửu lâu ba tầng này ở trong trấn cũng coi như là độc nhất, giờ cơm đã qua, trong hành lang không còn mấy bàn khách, các phòng trên lầu còn chưa kịp thu dọn. Thấy nàng trở về, Dương mẫu vội sai bảo: "Để Đoàn nhi ở đấy đi, ngươi lên trên lầu quét dọn một chút."

Còn không thèm hỏi Tần Thu Uyển có rảnh hay không mà đã trực tiếp sai bảo rồi.

Trước kia Trần Vũ Nương không hề có dị nghị gì, bởi vì mỗi tháng Dương mẫu đều sẽ đưa cho nàng ba đồng bạc.

Từ lúc vào cửa đến bây giờ, ngoại trừ tháng ở cữ kia thì nàng vẫn luôn phải làm việc, cũng vẫn luôn chờ tiền lương hàng tháng. Cho nên, số bạc mà Trần Tuyết Nương mượn trước kia đều là bạc mà Trần Vũ Nương làm việc kiếm được.

Tần Thu Uyển không nhúc nhích nói: "Nương, hôm nay là cuối tháng."

Sắc mặt Dương mẫu ngay lập tức trở nên khó coi: "Lại muốn xin tiền tháng nữa hả?"

"Con muốn nói là tháng này đã hết rồi, con không muốn làm nữa." Tần Thu Uyển nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bà ta, tiếp tục nói: "Con muốn tìm chuyện khác để làm."

Dương mẫu nhíu mày: "Ngươi biết làm cái gì?"

"Không biết thì có thể học." Tần Thu Uyển nhìn đại đường lộn xộn: "Tóm lại là con không muốn làm một lão bà tử rửa chén thái thịt nữa."

Trong mắt Dương mẫu tràn đầy vẻ tức giận: "Ngươi đang tỏ thái độ bất mãn với ta?"

Bà ta chỉ lên tửu lâu: "Đây là gia tài nhà chúng ta, ngươi không giúp đỡ, chẳng lẽ muốn ta dùng tiền mời người khác?"

Sắc mặt Tần Thu Uyển vẫn như thường: "Dù sao người cũng phải cho con tiền hàng tháng, con không làm nữa thì người cứ lấy số tiền đó đi mời những người khác đi..."

"Sao có thể giống nhau được?" Dương mẫu giận dữ mắng, còn hét ầm lên, nhận ra giọng nói của mình ảnh hưởng đến khách nhân thì liền quay ra nhìn bọn họ áy náy cười. Sau đó kéo Tần Thu Uyển ra bếp sau, hạ giọng răn dạy: "Ngươi là nhi tức của ta, ngươi làm việc ta yên tâm hơn. Sao ta có thể giao cho người ngoài được? Hơn nữa, số bạc này đưa cho người khác, ngươi không cảm thấy đau lòng sao?"

"Ngươi phải ở nhà làm việc thì chỗ béo bở này mới không để cho người ngoài hưởng."

Mệt gần chết mà lãnh được có chút tiền công, còn nói cái gì mà béo bở, nói là thua thiệt còn không quá.

Tần Thu Uyển im lặng, nửa ngày sau mới dáp: "Nương, con làm chuyện khác có khi còn kiếm được nhiều hơn."

"Đúng là đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng!" Dương mẫu không tin: "Ngoại trừ giặt quần áo quét dọn thì ngươi biết làm cái gì?"

"Nói chung là làm công việc này quá mệt mỏi." Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Tiểu nhị bình thường còn có ngày nghỉ hàng tháng, tháng này con chưa dùng đến, vừa vặn hôm nay người cho con nghỉ đi. Lát nữa người đi tìm người khác mà làm."

Nói xong thì quay người đi ra ngoài, còn lôi cả Đoàn nhi đi cùng.

Dương mẫu đuổi theo: "Vũ Nương, ngươi lười biếng nhưng cũng đừng quá phận. Đi một lát rồi phải tranh thủ thời gian mà trở về."

Trở về thì chắc chắn không thể rồi.

Vừa nãy nàng có lén nhìn ra phía sau nhà bếp nhưng không nhìn thấy Dương Quy đâu, cho nên, nàng phải đi tìm người.

Lúc nàng đi dạo một vòng trên đường, có một đại nương ở sát vách Trần gia nhìn thấy nàng, cười nói: "Vũ Nương, tỷ muội các ngươi có phải đã hẹn cùng nhau trở về nương gia hay không?"

Trần Tuyết Nương trở về rồi?

Nhưng nàng vẫn còn ở đây mà, sao đại nương lại nói là "đã hẹn"? Chẳng lẽ Dương Quy không ở tửu lâu đã đi cùng nàng ta rồi?

 
Bình Luận (0)
Comment