Chương 206
Những ý nghĩ này liên tục xoay chuyển ở trong đầu Tần Thu Uyển, nhưng mà chỉ trong vòng mấy hơi, nàng đã lập tức quyết định sẽ tự mình đi xem.
Công việc ở trong tửu lâu thực sự là quá nhiều, hai năm đó Trần Vũ Nương không biết ngày đêm, quần quật làm việc, nàng ấy đã hối hận, cho nên Tần Thu Uyển đương nhiên sẽ không tiếp tục làm chuyện đó nữa.
Nếu như có thể phơi bày tư tình của hai người bọn họ ra trước bàn dân thiên hạ thì về sau nàng cũng không cần phải qua lại với Dương gia.
"Không dối gạt đại nương, hôm nay đúng là ta muốn về nương gia, nhưng lần trước ta trở về, phụ thân ta có nói vài câu không mấy dễ nghe nên ta không dám về nữa." Tần Thu Uyển nở một nụ cười lúng túng: "Nếu đại nương rảnh rỗi thì có thể giúp ta nói vài lời hữu ích có được hay không?"
Vị Hồ đại nương này sống cách Trần gia không xa, hai bên là hàng xóm của nhau, bà ta cũng thích chuyện náo nhiệt. Dù sao cũng tiện đường nên bèn đáp ứng. Lúc đi đến Trần gia, Tần Thu Uyển lại mời thêm hai vị nữa, một nhóm bốn người rất nhanh đã tới cổng Trần gia.
Đẩy cửa ra, trong viện không có một ai.
Trần phụ là một đồ tể, nhanh nhất thì cũng phải buổi chiều mới về đến nhà, kế mẫu Chu thị làm nghề thêu hoa, thường thường sẽ cầm bản thêu đi đến nhà người khác nói chuyện phiếm. Nói đến mới nhớ, mối hôn sự lúc trước giữa bọn họ và Dương gia cũng chính là nhờ việc bà ta và muội muội của Dương mẫu cùng làm nghề thêu hoa mới có được.
Mắt thấy không có ai trong nhà, có người trong đó vỗ đầu một cái, bật thốt lên: "Giờ này đáng lẽ phụ thân ngươi không có nhà chứ nhỉ."
Tần Thu Uyển hiếu kì nhìn về phía Hồ đại nương: "Vừa rồi người nói..."
"Ơ kìa! Rõ ràng ta thấy nương ngươi và Tuyết Nương, còn có nam nhân của ngươi, ba người nói chuyện phiếm với nhau, còn ăn điểm tâm, ta có nhìn lầm không vậy?" Hồ đại nương nhìn thoáng qua: "Có phải giờ vẫn còn ở trong phòng không?"
Lời này nói đúng mục đích của Tần Thu Uyển khi tới đây, nàng cất bước đi vào bên trong, không đến chính phòng mà đi thẳng đến căn phòng trước khi tỷ muội bọn họ xuất giá, giơ tay ra đẩy.
Phát hiện cửa phòng bị chốt, nàng nhấc chân hung hăng đạp một phát.
Cánh cửa bay ra rồi bắn ngược trở về, phát ra âm thanh vang dội.
Chỉ thấy trên giường có một đôi nam nữ đang hừng hực lửa tình, y sam gần như cởi ra hết, say sưa quấn quít lấy đối phương.
Tần Thu Uyển không ngờ lại thuận lợi như vậy, bởi vì trong trí nhớ của Trần Vũ Nương, lúc phát hiện hai người có tư tình đã là nửa năm sau. Khi đó Trần Tuyết Nương đã hòa ly với Dư Khai Trực, dẫn theo hài tử trở về nương gia.
Không ngờ hai người bọn họ đã thân mật từ trước cả thời gian đó.
m thanh đẩy cửa truyền ra quấy rầy đôi uyên ương trên giường.
Tần Thu Uyển kinh hãi, mặt mũi tràn đầy vẻ không tin, lớn tiếng chất vấn: "Các ngươi đang làm cái gì vậy?"
Miệng thì hô hào mà động tác lại không hề chậm. Nàng bước vào bên trong, dùng cả tay và chân ném đống y sam ra ngoài cửa, còn ném trúng chậu nước trong viện.
Cho dù muốn mặc thì cũng đã ướt đẫm hết. Dương Quy vừa cao vừa béo, trong nhà này không có quần áo phù hợp với hắn.
Mấy đại nương đằng sau thấy nàng đẩy sương phòng ra thì không đi theo, nhưng nghe nàng hét lên, lập tức hào hứng, nguyên một đám chạy vọt tới cửa nhìn.
Vừa hay nhìn thấy một nam nhân khoác lên mình một kiện y sam đang xông ra đóng cửa, mặc dù ánh mắt rất nhanh đã bị cánh cửa ngăn cách nhưng các bà cũng đã nhìn rõ được nữ tử trên giường đang vội vã kéo chăn mền phủ lên người.
"Là Tuyết Nương sao?"
"Đúng vậy." Có một đại nương chắc chắn.
"Nam nhân kia là ai? Vừa rồi ta không thấy rõ, có phải là nam nhân của nàng hay không?" Sắc mặt một lời khó nói hết: "Phu thê về nương gia mà làm chuyện này, đúng là quá đáng."
Theo mọi người thì phu thê khi về nương gia không nên nằm cùng một giường, nếu không sẽ mang đến vận rủi.
"Dư Khai Trực gầy mà, nhưng người kia thì rất là mập mạp."
Sắc mặt Hồ đại nương rất phức tạp: "Trước đó ta đã nhìn thấy Dương thiếu đông gia và Tuyết Nương ở trong sân, ta còn tưởng rằng tỷ muội bọn họ đã hẹn cùng nhau về nương gia..."
Mấy người liếc nhau, trong lòng đã hiểu rõ.
Cho nên, nam nhân chạy tới đóng cửa vừa nãy là Dương Quy?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều rơi vào người Tần Thu Uyển.
Tần Thu Uyển một tay che ngực, một tay dùng khăn che mặt: "Ta thật sự không nghĩ tới... Hôm qua di mẫu ta còn nói nhìn thấy hai người bọn họ đi đến Dược Vương miếu, lúc ấy ta còn không tin, không ngờ lại là sự thật. Khó trách hôm trước Trần Tuyết Nương tìm ta mượn bạc, ta không đáp ứng thì lập tức muội ta lại đi tìm hắn kể khổ, lúc quay về hắn còn nói ta hẹp hòi."
Mọi người nghe thấy rõ ràng, trong lòng đều có suy nghĩ của mình, xem ra việc hai người này gian díu với nhau không phải ngày một ngày hai.
Hôm nay chắc cũng không phải bất ngờ, mà là cố ý hẹn trước.
Tần Thu Uyển lại hỏi: "Đại nương, vừa nãy người nói Chu di cũng ở cùng họ đúng không..."
Sắc mặt Hồ đại nương hơi đắn đo, hơi hối hận vì mình lắm miệng: "Đúng vậy."
Mọi người: "..." Nói cách khác, rất có thể Chu thị đã cố ý tránh đi, để nữ nhi và đại nữ tế làm chuyện đồi bại.
Mấy đại nương này bình thường mặc dù rất thích đàm tiếu chuyện nhà người khác, nhưng đến khi thực sự đụng phải loại chuyện này thì lại không biết phải làm sao.
"Vũ Nương, muội muội nàng bị đau thắt lưng, ta chỉ đến giúp nàng nhìn xem, nàng đừng nghĩ sai." Giọng nói của Dương Quy phát ra từ sau cánh cửa.
Mấy đại nương đều lộ ra vẻ mặt khinh thường. Có người còn nói thẳng: "Làm như bọn ta mù lòa không bằng?"
Lời mới vừa ra khỏi miệng đã bị người bên cạnh kéo một cái.
"Việc này không xong với ta đâu." Giọng nói của Tần Thu Uyển rất sắc nhọn: "Bọn họ rõ ràng coi ta là người chết, hôm nay không nói rõ thì ta không bao giờ chấp nhận. Trương đại nương, làm phiền người đi tìm Chu di của ta, Lý đại nương, làm phiền người đến tửu lâu gọi công gia bà bà của ta."
Trong viện phát ra động tĩnh lớn như vậy, vừa vặn có người đi ngang qua cổng, rất nhanh đã biết được đầu đuôi câu chuyện. Tần Thu Uyển lại xin nhờ người đó đi một chuyến đến Dư gia.
Nàng đã mở miệng cầu xin người ta giúp một tay, mấy phụ nhân cũng muốn xem nhà bọn họ ầm ĩ như thế nào, lập tức chia nhau rời đi.
Chu thị trở về nhanh nhất, phát hiện nhà mình xảy ra chuyện, trong nội tâm bà ta đầy sự rối bời. Vừa vào cửa thì nhìn thấy mười mấy người chật kín sân, đầu óc vang ầm lên một tiếng làm bà ta ngơ ngác.
Bà ta run giọng hỏi: "Vũ Nương, con trở về khi nào vậy?" Lại nhìn về phía mọi người: "Sao mọi người lại ở đây?"
Mọi người lập tức mồm năm miệng mười giải thích, Chu thị càng nghe thì tâm càng nặng, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Có phải là hiểu lầm hay không?"
Dương Quy mặc trên người một bộ áo vải rất không vừa vặn với người, mở cửa ra, ngữ khí chắc chắn: "Chắc chắn là hiểu lầm."
Trần Tuyết Nương theo sát phía sau, váy áo nàng vẫn còn bình thường, nhưng trên quần áo có vài nếp gấp, rõ ràng là mới lấy ra từ trong tủ. Dù nàng tỏ ra tự nhiên đến mức nào thì khuôn mặt đỏ bừng đã tố cáo nàng.
"Đúng vậy, eo của ta bị côn trùng cắn một cái, tỷ phu chỉ giúp ta nhìn thôi..."
Với cách ăn mặc của hai người này, dù bọn họ có giảo biện như thế nào thì chỉ cần không phải là người ngu cũng sẽ không bao giờ tin tưởng hai người bọn họ trong sạch.
Bên này, Dương Quy đã kéo Tần Thu Uyển sang một bên, nghiêm mặt nói: "Vũ Nương, nàng đừng làm loạn nữa đi. Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nàng đừng vì nhất thời không suy nghĩ mà làm ra chuyện hối hận. Lát nữa trưởng bối đến đây, nàng phải nói đây chỉ là hiểu lầm."
"Việc xấu trong nhà?" Giọng nói Tần Thu Uyển sắc bén, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nàng cười lạnh nói: "Ta đâu có làm gì sai, người xấu hổ cũng không phải ta, ta sợ cái gì?"
Dương Quy lại đưa tay kéo nàng lại: "Nàng nói nhỏ một chút, giữa chúng ta còn có hài tử, nàng không nghĩ tới nó hay sao?"
"Ngươi lừa gạt ta như thế, ta còn sống yên được nữa chắc?" Từ đầu tới cuối, Tần Thu Uyển đều không hạ thấp giọng.
Chỉ nghe nàng nói, mấy người ở chỗ này đều rõ ràng, Dương Quy rõ ràng là đã thừa nhận.
Dương Quy chỉ cảm thấy thật mất mặt, trừng mắt nhìn nàng: "Nàng đúng là không biết nói lý."
Chu thị cũng vội nói đỡ: "Vũ Nương, việc này chỉ là hiểu lầm, là con suy nghĩ nhiều rồi..."
"Mọi người đều nói như vậy, chẳng lẽ là ta nghĩ nhiều thật sao?" Tần Thu Uyển chỉ về phía tất cả mọi người trong viện: "Bà hỏi bọn họ xem, rốt cuộc là hai người này làm chuyện xấu hổ hay là ta nghĩ nhiều? Các người đừng coi người trên thế giới này đều là đồ đần nữa đi!"
"Con nói nhỏ một chút." Chu thị trách cứ: "Việc ngày hôm nay chỉ là hiểu lầm. Nếu con cứ làm loạn thì chờ phụ thân con trở về, nhất định sẽ không bỏ qua cho con."
"Ông ta sẽ không bỏ qua cho ta như thế nào?" Tần Thu Uyển căn bản không sợ, việc này càng ầm ĩ hơn nữa thì càng tốt, nàng cười nhạo: "Đánh ta một trận? Hay là giết ta diệt khẩu? Đáng tiếc đã không kịp nữa rồi, nhiều người tận mắt nhìn thấy như vậy, bà có bản lĩnh thì làm cho bọn họ quên hết tất cả việc này đi... Công đạo tại lòng người, ai đúng ai sai không phải chỉ là do trưởng bối như bà nói là đúng."
Chu thị tức đến mức thở hổn hển: "Ngươi cho rằng muội muội của ngươi mất mặt thì ngươi có thể thoát sao? Ngươi làm Dương Quy mất mặt, bà bà ngươi có thể buông tha cho ngươi ư? Về sau ngươi nghĩ ngươi sống tốt được ư?"
"Thì đã sao!" Giọng nói Tần Thu Uyển sang sảng: "Nếu hắn làm chuyện đó với những nữ nhân khác ta còn có thể bỏ qua, cố gắng vì hài tử mà nhẫn nhịn, nhưng hắn thực sự quá đáng..."
"Đừng nói nữa." Lần này người lên tiếng là Hồ đại nương, bà ta hạ giọng: "Vũ Nương, ngươi đừng trách đại nương nói thẳng, nương gia ngươi không đáng tin cậy chút nào, nếu giờ mất cả nhà trượng phu thì về sau phải làm thế nào bây giờ?" Bà quan tâm kéo tay Tần Thu Uyển lại: "Nha đầu, hôm nay đại nương không nên lắm miệng, nếu không ngươi cũng không phát hiện được chuyện này... Vì hài tử, ngươi nên nhịn đi!"
Lập tức mọi người đều nghĩ, nữ tử sau khi xuất giá cho dù có cãi nhau với phu quân, bất luận náo loạn đến tình trạng như thế nào thì cũng sẽ không chia tay. Dù có đánh cho đầu rơi máu chảy thì vẫn còn phải tiếp tục sống cùng nhau.
Cho nên xảy ra chuyện này mà còn không buông tha, về sau chắc chắn sẽ bị nhà trượng phu gây khó dễ.
"Việc này không trách người, ta biết lời người khuyên ta là hảo ý, nhưng chuyện này ta không nhịn được." Tần Thu Uyển không muốn tiếp tục trở về tửu lâu làm việc đến kiệt sức nữa, có được cơ hội tốt như vậy, sao nàng lại buông tha được chứ?
Dương Quy nghe thấy nàng nói thế, vung tay lên nói: "Nếu ngươi đã không suy nghĩ lại thì ta sẽ theo ngươi! Ta sẽ lập tức viết hưu thư cho ngươi!"
"Đây là do ta không suy nghĩ lại sao?" Tần Thu Uyển cười lạnh: "Hơn nữa, người sai không phải là ta, ta không nhận hưu thư."
Mặt mũi Dương Quy tràn đầy vẻ xem thường: "Ta còn chưa đuổi ngươi đi đâu, chỉ một phong hưu thư là còn may cho ngươi, ngươi có muốn hay không?"
Hai người không ai nhường ai, trong lúc đang giằng co thì bên ngoài lại có người tới.
Hai mẫu tử Dư gia chạy đến, lúc vào cửa, Dư mẫu tóm lấy cánh cửa, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống, cũng may Dư Khai Trực cách gần đó đã kịp đỡ lấy.
Sau khi Dư mẫu đứng vững thì nhanh chóng tiến vào viện tử: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mọi người đều bày ra vẻ mặt khác nhau.
Mọi người ở cùng một trấn, cho dù chưa quen thuộc nhau nhưng cũng đều quen biết lẫn nhau, trong đó cũng có người quen biết với Dư mẫu. Vấn đề này tuy không nên nói ra nhưng khi đối mặt với ánh mắt nghi vấn của bà, người đó cũng không nỡ nói dối.
"Chính là... Có người nhìn thấy Tuyết Nương và Dương Quy ở trên giường." Có một ngón tay chỉ vào đống y sam trong nước bị Tần Thu Uyển ném ra: "Cái đó là của Dương Quy."
Dư Khai Trực nhìn y sam trong chậu, cũng nhìn thấy rõ ràng bộ y sam không vừa vặn trên thân Dương Quy. Nếu như một hai người nói như vậy thì còn có thể coi là nói xấu, nhưng nhiều người tận mắt nhìn thấy như vậy, còn bị người ta lôi cả y sam ra... Trong lồng ngực hắn tràn đầy sự phẫn nộ, chỉ thằng vào mặt Trần Tuyết Nương giận dữ mắng mỏ: "Ta làm gì có lỗi với ngươi? Dư gia bọn ta làm gì có lỗi với ngươi?"
Mặt mũi Dư mẫu không thể tin nổi mà nhìn chậu nước, lại nhìn sang phía Trần Tuyết Nương đang mang vẻ mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt tối sầm lại, té xuống đất ngất xỉu.
Trong tiếng gào thét, Dư Khai Trực vô cùng lo lắng, ôm lấy nương chạy ra bên ngoài, trước khi đi thì để lại một câu: "Dư gia bọn ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận loại nữ nhân không tuân thủ nữ tắc như ngươi, ngươi cứ chờ hưu thư của ta đi!"
Nói xong thì nhanh chóng rời đi.
Sắc mặt Trần Tuyết Nương trắng bệch muốn đuổi theo.
Theo suy nghĩ Tần Thu Uyển là nàng ta đang muốn chạy, nàng tay mắt lanh lẹ kéo nàng ta lại: "Muốn chạy sao, đúng là mơ mộng hão huyền! Nói rõ ràng mọi chuyện cho ta rồi hẵng đi."