Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 205 - Chương 207

Chương 207
"Ta không làm gì hết, ngươi còn muốn như thế nào?" Trần Tuyết Nương khóc rống lên: "Ngươi có phải muốn làm cho ta cửa nát nhà tan mới cam tâm hay không?"

Tần Thu Uyển không hiểu nổi: "Ngươi câu dẫn nam nhân của ta, bà bà ngươi là do chính ngươi chọc tức. Ngươi dám ngủ với nam nhân người khác, chẳng lẽ không nghĩ tới ngày chuyện bị bại lộ. Nam nhân của ta bị ngươi cướp mất, ta còn chưa tức giận, ngươi nghĩ ngươi là ai?"

Miệng thì nói mà tay thì nắm thật chặt.

Phu thê Dương gia là người cuối cùng chạy đến, sau khi nhìn thấy tình hình rối bời trước mặt, cũng nhìn thấy nhi tử y phục không chỉnh tề. Trên thực tế, suốt dọc đường đi, Dương mẫu cũng đã nghe người ta nói rõ ràng ngọn nguồn sự tình. Nhưng lúc vào cửa lại giận dữ mắng: "Trần Vũ Nương, ngươi làm loạn cái gì vậy hả?"

Tần Thu Uyển đúng là bất lực với loại người này.

Có câu: “Nắm quả hồng mềm mà bóp” đúng là không hề sai. Bất luận là ai sai thì bọn họ đều sẽ lôi nàng ra chỉ trích đầu tiên.

Nhưng nghiêm túc mà nói thì Trần Vũ Nương mới là người bị hại.

Dương Quy nhìn thấy song thân đến đây, lập tức cảm thấy như tìm được cứu tinh: "Nương, nàng ta còn nói là muốn hòa ly."

Dương mẫu lén trừng mắt nhìn nhi tử, nhiều người nhìn như vậy, ai đúng ai sai trong lòng mọi người đều đã rõ. Bà ta lớn tiếng đến đâu thì cũng không thể che giấu chuyện nhi tử đã làm sai.

Nếu Trần Vũ Nương đưa ra đề nghị hòa ly thì bọn họ cũng không thể quở trách nàng.

"Vũ Nương, đó chỉ là hiểu lầm." Dương phụ nghiêm túc nói, rồi nhìn về phía mọi người: "Không có gì đẹp mắt cả, tất cả mọi người đi về đi."

Tần Thu Uyển chững chạc đàng hoàng: "Ta tận mắt nhìn thấy, không có gì là hiểu lầm cả. Ta nói không lại các ngươi, ta cũng không muốn nói nhảm nữa." Nàng nhìn về phía Dương Quy: "Nếu ngươi là nam nhân thì viết một phong thư hòa ly đi. Chúng ta nhất đao lưỡng đoạn, ngươi yêu ai ngủ với ai ta đều không xen vào."

Dương Quy trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi đừng hối hận."

"Ai hối hận, người đó là súc sinh!" Mặt Tần Thu Uyển tràn đầy vẻ khiêu khích: "Hay là ngươi không nỡ bỏ ta?"

Dù gì cũng là phu thê với nhau hai năm, trước hôm nay, có lẽ Dương Quy còn không nỡ. Nhưng hôm nay hắn bị mất mặt như vậy cũng là do Trần Vũ Nương không tha cho hắn, còn làm lớn chuyện, lòng hắn tràn đầy sự chán ghét, làm gì có chuyện không nỡ?

Nghe nàng nói như thế, mặt mũi hắn tràn đầy vẻ khinh thường: "Ta không nỡ bỏ ngươi?" Hắn cất giọng nói: "Làm phiền mọi người giúp ta mời một vị tiên sinh tới."

Trên trấn đúng là có tiên sinh viết hộ thư, nhưng đụng phải nhân duyên xấu thì sẽ bị thiên lôi đánh chết. Trước hôm nay hai phu thê này vẫn còn bình thường, ai cũng không dám chắc được có phải bọn họ chỉ bởi vì nhất thời tức giận mới hòa ly hay không.

Có nữ tử nhát gan sợ phiền phức, sau khi nhận hưu thư đã treo cổ tự vẫn... Nếu như xảy ra chuyện như vậy thì người đi mời tiên sinh coi như thành tội nhân rồi.

Lập tức không ai dám đi.

Phu thê Dương gia là người làm ăn nhiều năm, thỉnh thoảng cũng hiểu được tâm tư của một số người. Chuyện hôm nay tốt nhất là hai phu thê cãi nhau xong thì trở về sống lại như từ đầu. Còn nếu hôm nay mà hòa ly thì rất nhiều năm về sau, chỉ cần đề cập đến việc bọn họ hòa ly thì chuyện nhi tử và thê muội gian díu với nhau sẽ lại bị mọi người lôi ra bàn tán.

"Vũ Nương, chúng ta đều là người một nhà, có chuyện gì thì đóng cửa bảo nhau." Ngữ khí Dương mẫu hòa hoãn lại: "Trước đó con nói không muốn làm việc cho tửu lâu nữa thì sau này con không đến đó nữa cũng được, chỉ cần an tâm chăm sóc Đoàn nhi thôi."

Dương phụ đồng ý: "Đúng rồi, cùng lắm thì ta mời thêm một bà đỡ tới."

Hai phu thê này trước ngày hôm nay còn hận không thể coi nhi tức như trâu như bò mà sai khiến. Bất luận lúc này có nói lời dễ nghe cỡ nào thì sau này khi trở về chắc chắn sẽ không giữ lời.

Tần Thu Uyển không nhìn hai người bọn họ, chỉ bày vẻ mặt khiêu khích chờ phản ứng của Dương Quy.

Trần Tuyết Nương nghĩ đến việc mẫu tử Dư gia vừa rời đi, nếu nàng còn muốn trở về đó thì cho dù bọn họ có đồng ý, về sau nàng đại khái cũng sẽ phải chịu không ít oan ức. Đã như vậy thì còn không bằng rời đi luôn.

Nàng khóc nức nở: "Tỷ phu, về sau muội phải làm gì bây giờ? Không bằng muội cứ thế chết đi..." Sau đó còn cất bước lao về phía tường.

Dương Quy cách nàng gần nhất, vô thức nắm lấy tay nàng.

Ở trước mắt bao người, tâm hắn rất rối loạn, lại nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy giễu cợt của thê tử, đầu óc hắn nóng lên, nói: "Nếu ai giúp ta mời tiên sinh tới đây, ta sẽ trả một lượng bạc."

Sau khi trọng thưởng, cuối cùng cũng có người đi giúp.

Không bao lâu sau, có một tiên sinh thở hồng hộc chạy tới.

Dương phụ giận dữ mắng mỏ nhi tử: "Không cho viết!"

Tần Thu Uyển đi đến trước mặt tiên sinh, đưa tay giúp ông ta mài mực: "Nhuận bút ta sẽ trả, làm phiền tiên sinh."

Nói xong thì thả một đồng tiền bên cạnh rồi bổ sung: "Hài tử thuộc về ta, làm phiền tiên sinh viết cẩn thận một chút, nhớ thêm câu này vào."

Tiên sinh nâng bút, Dương mẫu trợn mắt: "Trần Vũ Nương, ngươi dám!"

Tần Thu Uyển không thèm nhìn bà ta.

Dương mẫu giận dữ mắng mỏ: "Nếu ngươi dám viết thì từ nay về sau, đừng nghĩ tới việc bước vào cửa Dương gia bọn ta."

"Vốn dĩ ta cũng chịu đủ rồi." Mắt thấy tiên sinh đã viết xong một tờ, Tần Thu Uyển đưa tay ra in dấu tay vào: "Sau khi gả vào nhà các người, ta thấy ta phải làm việc còn nhiều hơn cả bà đỡ sau bếp, mà trong lúc đó ta còn phải sinh con dưỡng cái cho Dương gia các người. Vốn ta còn nghĩ là vì hài tử, khổ thì khổ thôi. Nhưng Dương Quy vậy mà dám lén lút tằng tịu sau lưng ta, ta vất vả như vậy, kết quả mọi điều tốt đẹp lại không dành cho ta. Ta không làm nữa, cái chức nhi tức Dương gia này, ai muốn làm thì làm!"

Nói xong thì ấn tay lên thư hòa ly rồi nhìn về phía Dương Quy: "Không phải ngươi nói là đồng ý thả ta đi sao? Còn ngẩn người làm gì, không phải hối hận rồi đấy chứ?"

Dương Quy có chút kiêu ngạo, từ nãy đến giờ hắn vẫn không chịu thừa nhận mình là người bị thê tử bỏ. Lập tức sải bước tiến lên, còn hất tay phụ thân kéo hắn ra, nổi giận đùng đùng bóp vào chỉ ấn.

Tần Thu Uyển cất kỹ tờ giấy của mình, ôm lấy hài tử, xoay người đi ra ngoài.

Dương mẫu vỗ đùi: "Trên thư hòa ly đó ghi là hài tử thuộc về nàng ta!"

Dương Quy hơi sửng sốt nhưng ngay sau đó mặt mũi lại tràn đầy vẻ xem thường: "Nàng ta là một nữ tử, mang theo hài tử thì làm sao mà sống được? Nương, người yên tâm, nàng ta sớm muộn gì cũng sẽ quay trở về cầu xin chúng ta."

Dương mẫu: "..." Cũng đúng.

Chu thị trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra, thật ra thỉnh thoảng bà ta cũng mở miệng nhưng không ai nghe bà ta nói.

Lúc Tần Thu Uyển ra cửa thì đụng phải Trần phụ đang vội vã trở về.

Trần phụ thở gấp, nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?" Còn chưa vào cửa, ông ta đã nghe thấy tiếng hò hét ầm ĩ trong viện, bất mãn nói: "Đều là người trong nhà, bất luận có xảy ra chuyện gì thì cũng nên đóng cửa thương lượng lại, sao ngươi còn gọi nhiều người như vậy sang đây để làm loạn hả? Ngươi có đầu óc hay không?"

Tần Thu Uyển hờ hững nhìn ông ta: "Phụ thân, ta hòa ly rồi."

"Cái gì?" Trần phụ sửng sốt, giận dữ mắng mỏ: "Ngươi muốn làm gì?"

Tần Thu Uyển ôm hài tử rời đi, phía sau là giọng nói tức giận của Trần phụ: "Ngươi cút đi cho ta, đừng hi vọng lão tử sẽ giữ ngươi lại. Nhà chúng ta không có nữ nhi xấu hổ như ngươi!"

Nghe ông ta nói như thế, Tần Thu Uyển mỉm cười, quay lại nói: "Muội muội và tỷ phu lăn lộn cùng nhau ở trên giường đấy, nhiều người tận mắt nhìn thấy lắm, vậy có tính là mất mặt xấu hổ hay không vậy?"

Trần phụ nghẹn lại.

Lúc ông ta còn ở trên đường bán thịt thì đã nhận được tin tức, nói trong nhà xảy ra chuyện. Tiểu nữ nhi và tỷ phu gian díu trong nhà bị đại nữ nhi bắt tại trận, còn có thêm cả mấy phụ nhân cùng nhìn thấy.

Ông ta không chứng kiến nên không biết chuyện đã tiến triển đến đâu, không ngờ vừa mới trở về đã thấy đại nữ nhi cầm thư hòa ly... Dưới tình hình như vậy, Dư gia bên kia còn tha thứ được cho tiểu nữ nhi của ông ta sao?

Đương nhiên là không thể.

Trần phụ mới vừa hiểu rõ ràng mọi chuyện thì đã có một phụ nhân cầm hưu thư Dư gia viết xuống mang tới, trực tiếp đưa cho Trần Tuyết Nương.

Chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, hai nữ nhi Trần gia đều trở về nhà.

Việc ngoại nhân nghị luận, tạm thời Tần Thu Uyển không quản được. Nói tóm lại cho tới tận bây giờ, có nói đi nói lại thì Trần Vũ Nương cũng không có sai.

Đương nhiên cũng có người nói là nàng ngốc.

Trên đời này làm gì có nam nhân nào mà không ăn vụng? Một mắt nhắm một mắt mở thì mọi chuyện đã qua đi, cần gì phải làm loạn thành ra như vậy?

Nếu như sau khi hòa ly, Trần Vũ Nương sống không tốt thì người đời về sau đều sẽ nói nàng như vậy. Cho nên, chuyện thứ nhất Tần Thu Uyển làm sau khi rời đi chính là phải sống thật tốt, ít nhất là sống tốt hơn so với tất cả mọi người.

Nàng thừa dịp người Dương gia còn chưa trở về, trở lại Dương gia cầm của hồi môn và bạc của mình đi.

Trong hai năm qua, Trần Vũ Nương tổng cộng đã để dành được năm lượng bạc, bị Trần Tuyết Nương lấy ba lượng, giờ chỉ còn lại hai lượng.

Đoàn nhi vừa mới hơn một tuổi, có người lớn nắm tay thì có thể đi được mấy bước nên một khắc cũng không rời nàng. Nàng là một nữ tử hòa ly, nếu còn ở lại trấn thì sẽ bị người ta chỉ trỏ, đại khái chắc là không kinh doanh được.

Nghĩ vậy, Tần Thu Uyển liền mang theo con đi vào phủ thành, trước tiên tìm một viện tử, sau đó đi vào trong Tú Lâu dùng số bạc còn lại mua đống vải quyên sa đã bị vứt bỏ chỉ lớn chừng một bàn tay.

Trở lại viện tử vừa mướn, nàng xếp đống vải quyên sa này thành những đóa hoa nhỏ.

Cùng lúc đó, rất nhiều người vì tò mò với người hàng xóm mới nên đã sang đây xem, sau đó thì lại không nhịn được chọn mấy đóa.

Hoa lụa tinh xảo mà còn rất rẻ. Chỉ trong hai ngày sau đó đã có rất nhiều người tới cửa mua hàng.

Tần Thu Uyển còn chưa đi ra ngoài đã bán được không ít. Sau này còn có cả người Tú Lâu tìm tới nhà nàng muốn thuê nàng làm, hoa lụa nhìn thì đơn giản nhưng muốn gấp thì phải cần một chút thủ pháp đặc thù.

Mấy ngày trôi qua, hai lượng bạc đã biến thành mười lượng.

Mà ở trên trấn, Trần Tuyết Nương sau khi lấy được hưu thư thì không còn chỗ để đi nên chỉ có thể ở lại trong nhà. Có điều khác biệt với tỷ tỷ chính là đứa bé nàng sinh lại thuộc về Dư gia.

Dương mẫu vẫn còn giữ ý nghĩ là việc này tốt nhất nên làm lành, chỉ cần nhi tử và nhi tức tiếp tục sống với nhau thì qua thời gian chuyện gian díu sẽ không có ai nhắc đến nữa. Cho nên lúc về đến nhà phát hiện nhi tức không ở nhà nữa, bà ta lập tức lên thị trấn tìm, cuối cùng mới biết được nàng đã mang theo hài tử đi đến phủ thành rồi.

Phủ thành lớn như vậy, tìm một người giống như mò kim đáy biển. Tửu lâu bao nhiêu việc bận rộn, bà ta cũng không rảnh nên đành gác lại.

Một bên khác, Trần Tuyết Nương không dám ra ngoài, Chu thị thì cả ngày than thở, Trần phụ mang khuôn mặt cau có rất không kiên nhẫn.

Trần Tuyết Nương cho rằng mình không thể tiếp tục như thế được, ít nhất cũng phải khiến phụ thân đừng ghét bỏ mình như thế.

Thế là nàng chọn một buổi sáng, canh đúng vào lúc song thân ngủ dậy, treo một sợi dây thừng dưới mái hiên để chuẩn bị treo cổ tự tử.

 
Bình Luận (0)
Comment