Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 206 - Chương 208

Chương 208
Bất luận lời đàm tiếu của người bên ngoài có khó nghe bao nhiêu, bất luận song thân có ghét bỏ như thế nào. Trần Tuyết Nương tuy có khó chịu nhưng cũng không đến mức muốn chết.

Lần tự tử này lỡ như không ai phát hiện kịp thời để cứu nàng ta thì nàng ta sẽ biến thành kẻ làm chuyện xấu xong thì không chịu nổi lưu ngôn phỉ ngữ mới phải tự vẫn, chết cũng không được yên ổn.

Cho nên, Trần Tuyết Nương xâu rất cẩn thận.

Nàng treo dây thừng lên xong, tự mình đứng lên trên ghế, tính toán thời gian chờ cửa chính phòng mở ra, sau đó nàng ta từ từ treo cổ lên. Lúc chờ đợi thời gian nàng ta cũng sợ lỡ như phụ thân vì quá mức tức giận mà không chịu ra tay cứu nàng ta, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nới lỏng dây thừng ra một chút.

Tính toàn xong, nghe thấy cửa chính phòng mở ra, nàng ta vội vàng treo lên trên ghế, kéo khăn trùm đầu ra rồi dùng lực đạp một phát lên ghế.

Ghế đổ nhào, hấp dẫn ánh mắt người trong viện.

Chu thị vừa mở cửa liền thấy nữ nhi đang treo cổ, sợ đến mức hồn phi phách tán mà hô lớn lên: "Tuyết Nương, con đang làm gì đấy?"

Hôm nào Trần phụ cũng mổ heo trước khi trời sáng, lúc này trời mới tờ mờ sáng, ngoại trừ mấy người đặc biệt chịu khó thì trong trấn này phần lớn đều là người còn đang trong giấc ngủ mơ.

Chu thị hét lên một cái đã đánh thức không ít người.

Trần phụ đang dự định đứng dậy, nghe thấy bà ta kêu lên một tiếng thì lập tức chạy ra cửa. Nhìn thấy thê tử bối rối không thôi đang ôm nữ nhi kéo xuống, nhưng bởi vì sức lực không đủ nên chỉ càng kéo nàng xuống.

Nữ nhi bị kéo trên sợi dây đang lè lưỡi, mắt trợn trắng, cả người lắc lư khòng ngừng.

Trần phụ tuy có tức giận chuyện xấu nữ nhi làm ra khiến mình mất mặt, nhưng dù gì cũng đã yêu thương nàng nhiều năm, mắng thì mắng mà vẫn không nỡ nhìn nàng chết. Đầu óc còn chưa kịp phản ứng thì chân đã tiến lên hỗ trợ.

Có ông ta ra tay, hai người cuối cùng cũng kéo được nàng ta xuống.

Tay chân Trần Tuyết Nương xụi lơ, cái cổ mới bị nương kéo vô cùng đau đớn, có giây phút nàng ta còn cảm thấy như mình sẽ chết ngay sau mấy giây nữa mất.

"Ngươi muốn chết thì ra ngoài đường mà chết." Mặt mũi Trần phụ tràn đầy vẻ bất lực.

Trần Tuyết Nương nằm rạp trên mặt đất khóc rống lên, cùng lúc đó, ở ngoài cửa có rất nhiều người vây quanh, dùng sức gõ cửa ầm ĩ.

Chu thị lau mồ hôi trên trán, hai mắt đỏ bừng đi ra mở cổng. Nghe thấy hàng xóm hỏi han, bà liền gào khóc.

Nghe ra là Trần Tuyết Nương do không chịu nổi lời đàm tiếu nên đã treo cổ tự vẫn, những người lén lút bàn chuyện sau lưng nàng đều hơi sợ hãi. Bất luận Trần Tuyết Nương có không biết xấu hổ hay như thế nào, lỡ như xảy ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng thì mọi người đều là hung thủ.

Tuy ghét nhưng các nàng cũng không muốn khiến mình phải gánh lấy mạng người.

Dưới sự áy náy, một số ít người đã đi vào khuyên, nhưng phần lớn người đều cảm thấy không nên trêu vào mà dứt khoát né luôn.

Việc này đã tạo nên một đợt bàn tán dữ dội, đến trưa, gần như tất cả mọi người đều biết chuyện Trần Tuyết Nương muốn tự vẫn.

Hôm nay tửu lâu Dương gia có mở tiệc, trong đại sảnh đầy ắp người.

Dương mẫu biết hôm nay sẽ rất bận bịu nên từ sớm đã mời bốn người làm công đến, trước kia lúc có nhi tức, với tình hình như ngày hôm nay thì chỉ cần mời hai người là được. Bà ta tự nhiên lại nghĩ đến nhi tức tay chân lưu loát, nghĩ đến hai người làm mà còn không bằng được một mình nàng, còn luống cuống tay chân làm không xong.

Ví dụ như buổi tiệc lớn như vậy, nếu không làm cho khách nhân hài lòng thì sẽ khiến gia chủ tức giận, việc buôn bán sẽ không còn nữa.

Trấn này không lớn mà cũng toàn buôn bán cho khách quen. Dương mẫu loay hoay đầu đầy mồ hôi, trong lòng bực bội không thôi. Lúc vào phòng bếp bưng thức ăn ra thì không nhịn được mà thúc giục: "Các ngươi nhanh lên đi, chỗ nào đã có người rồi thì di chuyển ra đằng trước giúp một tay. Hôm nay mời mấy tên làm công kia cứ như để trang trí vậy, đầu óc không có, đúng là một đám phế vật..."

Dương Quy xông lên trước: "Nương, con có lời muốn nói với người."

Dương mẫu dừng lại, ánh mắt mất kiên nhẫn.

"Tuyết Nương tự vẫn, cũng may nương nàng đúng lúc đi nhà xí nên đã cứu được..."

Nghe được một nửa, Dương mẫu đã không có kiên nhẫn nghe tiếp: "Việc này ta đã nghe nói rồi, nàng ta không sao cả, hiện giờ còn bận rộn lắm, chuyện này cứ để nói sau đi."

Nói xong thì bưng cái khay lớn chạy đi.

Dương phụ đứng sau cái lò đổ mồ hôi như mưa, không nhịn được nói: "Dương Quy, con biết điều chút đi!"

Dương Quy quay đầu bắt đầu làm việc, không phục mà thầm nói: "Mạng người quan trọng như vậy, còn có việc gì quan trọng hơn sao?"

Giọng nói của hắn không lớn, Dương phụ mới bắc nồi lên, trong nồi không có đồ ăn, phòng bếp yên tĩnh vô cùng nên vừa vặn có thể nghe thấy rõ ràng lời hắn nói. Ông cười lạnh: "Nàng ta sớm không treo cổ muộn không treo cổ, lại treo cổ đúng lúc nương nàng ta thức dậy, cũng chỉ có kẻ ngu như con mới tin là nàng ta thật sự muốn chết."

"Lỡ như là thật thì sao?" Trong lòng Dương Quy vẫn còn sợ hãi: "Phụ thân, con còn trẻ, con không muốn gánh một mạng người đâu."

Dương phụ thả thịt vào trong nồi, mùi thịt tràn ngập bên trong căn bếp, trong nồi vang lên âm thanh bì bõm, giọng nói của ông ta xen lẫn trong âm thanh đó nghe có hơi không rõ: "Con cứ chờ xem, sớm muộn gì Trần gia cũng sẽ tới cửa tìm con!"

Đúng là như vậy, sau khi Chu thị và nữ nhi nói chuyện thì cũng cho rằng kết cục tốt nhất bây giờ chính là gả nữ nhi vào Dương gia.

Thanh danh đã không ra gì thì nên tính toàn đến lợi ích thực tế.

Chu thị vừa ra đến cửa thì giận dữ chọc vào trán của nữ nhi, oán hận nói: "Cái con nha đầu chết tiệt này, quanh đi quẩn lại vẫn về với Dương gia. Nếu sớm nghe lời ta thì làm gì có những chuyện này?"

Trần Tuyết Nương cụp mắt, cúi đầu nói: "Tỷ phu... Dương Quy và con trao nhau một tấm chân tình nên chàng hẳn là sẽ đáp ứng hôn sự với con. Nương, việc này phải quyết định nhanh chóng hơn mới tốt."

Biết rồi!

Chu thị tìm đến tửu lâu Dương gia, nhận ra bên trong đang rất náo nhiệt, liền đứng bên cạnh chờ.

Sau nửa canh giờ, chỉ còn lại lẻ tẻ mấy bàn, Dương mẫu đang thu dọn bát đũa. Chu thị đi vào: "Bà thông gia, ta có lời muốn nói với bà."

Dương mẫu nhìn bà ta một cái, chỉ một vòng trong quanh tửu lâu: "Buổi sáng ta đã nghe nói đến chuyện đó rồi, không phải ta không nói đạo lý mà là lúc này ta thực sự không rảnh. Ngày mai vẫn có bàn tiệc, ta phải mau thu dọn đống bát đũa này rồi chuẩn bị đồ ăn."

Nói xong lại bưng một chồng đĩa lớn chạy về phía phòng bếp.

Nhân thủ không đủ nên chỉ có thể tự mình làm nhiều hơn chút.

Ánh mắt Chu thị thay đổi, đi ra bếp sau tìm đến chỗ Dương Quy đang thái thịt: "Tuyết Nương đã không muốn sống nữa rồi, con hãy đi khuyên nhủ nó đi!"

Dương Quy kinh ngạc: "Nàng ấy còn muốn tự sát nữa sao?"

"Lúc đó ta chỉ cứu được người chứ không cứu được lòng của nó." Chu thị lau nước mắt: "Ta cũng thực sự không có cách nào khác, nếu không thì cũng tuyệt đối không tới nơi này quấy rầy con."

Dương Quy bỏ lại công việc trong tay rồi chạy ra ngoài, vì quá béo nên vừa mới chạy ra đầu phố đã mệt mỏi thở hồng hộc. Chu thị đuổi lên phía trước, khóc nói: "Thiên ý trêu người, lúc trước nếu không phải lên nhầm kiệu hoa thì hai người các con mới là phu thê. Ông trời đúng là không có mắt, làm hại Tuyết Nương nhà ta khổ như vậy, về sau nó phải làm sao bây giờ..."

Nói đến đây, bà ta lại bắt đầu gào khóc.

Dương Quy nghe thấy, trong lòng cũng không dễ chịu. Lúc đến trước cổng Trần gia, hắn còn không dám giơ tay ra đẩy cửa.

Trong viện, Trần Tuyết Nương hai mắt đỏ bừng, con mắt sưng giống như quả đào.

Muốn chết là giả nhưng khóc lại là thật.

Sau khi xảy ra chuyện đó, không đề cập tới việc Chu thị suốt ngày oán trách, Trần phụ còn coi nàng như kẻ thù, không chỉ một lần nhắc đến việc muốn đuổi nàng ra ngoài. Trần Tuyết Nương có thể không khóc được sao?

Cộng thêm việc các phụ nhân bên ngoài chỉ trỏ, có người còn vô cùng căm hận nàng, lúc đi ngang qua còn cao giọng giễu cợt, thậm chí còn mắng nàng mấy câu. Cũng có rất nhiều người không nói lời nào, vừa đi tới cửa đã nhổ nước miếng, không hề che giấu vẻ chán ghét.

Từ nhỏ đã được người ta khen là ngọc tuyết đáng yêu như Trần Tuyết Nương nhìn thấy mọi người đối đãi với mình như vậy, làm sao có thể nhịn mà không khóc được?

Chỉ cần có một chút biện pháp, nàng cũng sẽ không mạo hiểm tự vẫn như vậy.

Cũng may, kết quả vẫn khá tốt. Dương Quy nguyện ý đến tìm nàng, như vậy chứng tỏ hai người còn có thể tiếp tục qua lại.

Đương nhiên, lần này hai người là nam chưa lập gia nữ chưa gả phu nên cũng không cần phải lén lút nữa.

"Tuyết Nương, nàng có ổn không?"

Trần Tuyết Nương nhìn thấy hắn đi vào thì liền nhào vào trong lồng ngực hắn khóc không thành tiếng: "Chàng cuối cùng cũng tới rồi... Huhuhu..."

Dương Quy đang định đẩy nàng ra thì phát hiện không đẩy được nên đành vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng an ủi.

Khóc một trận xong, hai người cuối cùng cũng định chuyện hôn sự. Dương Quy đã nói rõ, sau khi trở về sẽ nói với song thân, không quá ba ngày nhất định sẽ tới cửa cầu thân.

Như vậy coi như là tất cả đều vui vẻ.

Mà ở một bên khác, khi Điền thị biết điệt nữ xảy ra chuyện thì lập tức chạy tới, nhưng lại biết được rằng nàng đã đi. Sau khi nghe ngóng thì biết được nàng đi đến phủ thành, đang định đuổi theo thì lại được một tiên sinh thay mặt gửi thư.

Tin này là do điệt nữ gửi, trên giấy chỉ nói một cách đơn giản tình cảnh bây giờ của nàng. Nếu nàng cùng hài tử sống ở trên trấn thì khó tránh khỏi việc sẽ bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ, cho nên, nàng mới đi đến phủ thành. Về sau nếu có cơ hội thì sẽ trở lại thăm viếng.

Dù đã có tin tức nhưng Điền thị vẫn không yên lòng.

Bà dẫn theo nhi tử của mình đến phủ thành tìm nàng ba ngày nhưng đúng là như mò kim đáy biển, mãi mà vẫn không tìm được người.

Tìm không được, bà càng lo sợ. Trong tâm trạng lo lắng, bà đi ngang qua tửu lâu Dương gia, nhìn thấy mọi người bên trong đang rất vui vẻ, không khí náo nhiệt, buôn bán thuận lợi thì liền chửi ầm lên.

"Cả nhà các ngươi là đám lang tâm cẩu phế, đến cả sự sống chết của tôn tử cũng mặc kệ, hổ dữ còn không ăn thịt con, các ngươi đúng là không bằng cả súc sinh. Còn có tâm trạng làm ăn buôn bán nữa ư, hai mạng người còn không bằng đống bạc của các ngươi sao?"

Bà tức giận vô cùng, lồng ngực nhấp nhô: "Điệt nữ của ta rơi vào nhà các ngươi đúng là khổ tám đời không hết! Ta nhổ vào mặt các ngươi!"

Bà mắng rất to, làm cho không ít người chú ý đến.

Căn tửu lâu này là tâm huyết cho Dương gia, Dương mẫu sao có thể dễ dàng tha thứ cho người nào làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của nhà mình?

Lập tức đi ra kéo Điền thị sang một bên: "Ai u, có chuyện gì thì cứ từ từ nói, đừng ầm ĩ làm gì. Ta cũng đang tìm người đây, nhưng nàng ta đi đến tận phủ thành, mà phủ thành lớn như vậy, ta phải đi đến nơi nào tìm được chứ?"

"Ngươi còn không thèm tìm, sao đã biết là không tìm được?" Điền thị cãi lại: "Lỡ như Vũ Nương dẫn theo hài tử rồi cuộc sống quá khó khăn, nó nghĩ quẩn tìm đến cái chết thì phải làm sao bây giờ?"

Dương mẫu ngẩn ngơ.

Bà ta không quan tâm Trần Vũ Nương như thế nào, nhưng tôn tử của bà ta là từ dưới gót chân bà ta lớn lên. Hai ngày nay chỉ cần nghĩ đến tôn tử thì trong lòng bà ta liền khó chịu.

Lúc này nghe thấy Điền thị nói vậy, bà ta mới nhớ ra, người này đã bặt vô âm tín nên rất có thể là đã không còn nữa. Lúc này liền đứng ngồi không yên, chạy vào bếp sau đi tìm nhi tử: "Con đừng làm nữa, mau đi đến phủ thành tìm người."

Dương Quy đã nói với song thân chuyện mình muốn cưới Trần Tuyết Nương nhưng lại bị cự tuyệt, trong lòng vẫn còn tức giận nên không nhịn được nói: "Không đi!"

"Mau đi cho ta!" Dương mẫu đẩy hắn ra ngoài.

Vóc người Dương Quy cao to, Dương mẫu gầy yếu không thể đẩy được hắn, hắn bày ra vẻ mặt quật cường: "Người không đồng ý cho Tuyết Nương vào cửa thì con sẽ không đi!"

Dương mẫu vốn đang rất lo lắng, sau khi bị nhi tử cự tuyệt thì ngập tàn tức giận. Hai loại cảm xúc xen lẫn, lại thấy nhi tử vì hồ ly tinh mà đến cả nhi tử mình cũng không cần. Vì quá tức, bà lập tức đe dọa: "Chỉ cần có ta ở đây thì Trần Tuyết Nương kia đừng nghĩ tới việc vào cửa!"

Điền thị vừa rồi cũng đi cùng tới phòng bếp, thấy Dương Quy vẫn muốn lấy Trần Tuyết Nương, bà càng giận hơn. Trông thấy Dương mẫu không vui, bà nghĩ nghĩ, dù thế nào cũng phải phá hỏng chuyện này, bèn giễu cợt nói: "Hai người các ngươi vốn là một đôi trời sinh, tụ lại cùng một chỗ thì còn tránh cho người khác đỡ gặp tai họa. Nếu không thì mấy tiểu tức phụ trên trấn kia còn phải đề phòng Trần Tuyết Nương, phòng nàng ta câu nam nhân mình đi nữa chứ."

Nghe bà ấy nói như thế, Dương mẫu liền nghĩ tới thanh danh của Trần Tuyết Nương hiện tại. Mặc dù chuyện này cũng là do nhi tử bà ta gây ra nhưng nếu hai người thật sự trở thành một đôi thì về sau chi cần nhắc đến phu thê bọn họ, khó tránh khỏi sẽ nói lại chuyện lúc trước hai người bọn họ bị bắt gian trên giường... Đối với thanh danh nhà mình hay với hài tử đều không tốt nên lập tức ngữ khí bà ta càng thêm chắc chắn: "Con muốn nàng ta vào cửa ư? Trừ phi ta chết!"
Bình Luận (0)
Comment