Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 207 - Chương 209

Chương 209
Nghe thấy nương nói lời đe dọa, Dương Quy ngây dại.

Trong lòng của hắn cũng tự hiểu được việc mình và Trần Tuyết Nương làm ra chuyện xấu hổ như vậy thì nương chắc chắn sẽ có chút băn khoăn.

Nhưng mà trước đó, song thân rất yêu quý Trần Tuyết Nương, chỉ cần hắn bền lòng thì người trong nhà sớm muộn gì cũng sẽ đáp ứng hôn sự này mà thôi.

Nhưng giờ nhìn nương chán ghét như vậy... Xem ra nếu muốn lấy Trần Tuyết Nương lúc này thì có lẽ còn phải gian nan hơn.

"Nương, người đừng..."

Dương mẫu trừng mắt nhìn hắn: "Đã làm ra chuyện xấu hổ như vậy rồi, ngoại nhân ai ai cũng nhắc đến. Mà con thì sao, còn muốn lấy ả ta vào nhà, con làm vậy là muốn nhắc nhở người trên trấn này luôn ghi nhớ chuyện xảy ra giữa con và ả ta sao, không còn muốn nghe lời êm tai nữa sao?"

Bà ta lại đưa tay ra đẩy nhi tử đi: "Mau đi đến phủ thành tìm người."

"Trần Vũ Nương là kẻ ngoan cố, chuyện náo loạn như thế phần lớn là bởi vì nàng ta, đã điên lên đúng là không biết nói lý gì cả." Dương Quy quay mặt đi: "Con không muốn qua lại với nàng ta nữa."

"Vậy con muốn qua lại với ai?" Dương mẫu tức giận: "Cho dù con có muốn tái giá thì ở cái trấn này có biết bao nhiêu cô nương, làm gì mà cứ phải đâm đầu vào Trần gia kia? Tóm lại, ta không đồng ý cho ả ta vào cửa!"

Hôm nay trong đại sảnh có không ít người, hai mẫu tử đều đang tức giận, tuy đã cố gắng không muốn gây sự chú ý nhưng vẫn có không ít người nghe được.

Lúc chạng vạng tối, Trần Tuyết Nương liền biết được thái độ của phu thê Dương gia.

Nàng đang định nghĩ biện pháp khác thì nghe nói Dương mẫu đã xin nhờ thân thích tìm cho họ một nhi tức mới... Nếu nàng còn chờ đợi thêm nữa thì vị trí nhi tức Dương gia đâu còn có phần của nàng nữa?

Ban ngày Trần Tuyết Nương không dám đi ra ngoài, chỉ có buổi tối nàng mới dám đến tửu lâu Dương gia.

Thỉnh thoảng có mấy vị khách say xin nên tửu lâu đóng cửa tương đối trễ. Mấy ngày nay đều rất bận, Dương mẫu thương nam nhân và nhi tử của mình nên đã bảo bọn họ đi về nhà nghỉ ngơi, còn mình thì cùng tiểu nhị trông coi tửu lâu.

Lúc Trần Tuyết Nương đến, hai vị khách đang đỡ lấy nhau lảo đảo rời đi, Dương mẫu sai tiểu nhị thu dọn bát đũa, còn mình thì chuẩn bị đóng cửa.

"Bá mẫu."

Nghe thấy giọng nói này, Dương mẫu ngờ vực quay đầu, thấy rõ ràng người đến, trên mặt bà lập tức đánh mất nụ cười, cười lạnh nói: "Không dám nhận."

Nói xong thì ra hiệu tiểu nhị mau chóng rời đi, tự mình đóng cửa lại.

"Con có mấy lời muốn nói với người." Trần Tuyết Nương thấy bà không quay đầu lại, nâng cao giọng nói: "Chuyện này rất quan trọng."

Dương mẫu khóa chặt cửa, cất bước đi về nhà: "Nếu như ngươi muốn vào cửa Dương gia bọn ta thì không cần nói nữa, bởi vì bất luận ngươi nói cái gì, ta cũng sẽ không đáp ứng."

Trần Tuyết Nương mím môi, tựa như có chút chần chờ.

Dương mẫu không để ý đến vẻ mặt đắn đo của nàng, nói: "Sắc trời không còn sớm, ta phải về rồi." Sau đó đôi mắt miệt thị quét một lượt qua người Trần Tuyết Nương: "Một lương gia nữ tử nếu như không có chuyện gì quan trọng thì cũng sẽ không đi ra ngoài vào lúc này. Ngươi chắc là cũng không sợ gì, nhưng ta thì sợ lắm. Cho nên, ngươi đừng có bám lấy ta."

Bà ta đi lên phía trước, Trần Tuyết Nương đúng là không dám bám theo nữa, lời ra đến bên miệng đành phải nuốt ngược vào.

Có một số việc nếu do một nữ tử như nàng nói ra thì thật sự là không thích hợp.

Một bên khác, sau khi Tần Thu Uyển dạy cho Tú Lâu phương pháp để bện hoa lụa lấy được bạc xong thì lại bắt đầu chuyển sang buôn bán thứ khác.

Đời trước nàng làm son phấn mấy chục năm nên cũng lười nghĩ nhiều, trực tiếp tìm một gian cửa hàng nhỏ để mướn.

Mở một cửa hiệu không hề dễ. Nàng cũng không thể bỏ hài tử lại rồi làm việc của mình, nên gần đây có chút khổ sở.

Ngày hôm đó, nàng đang đi đến cửa hiệu để xem họ chế tác đồ gỗ quý, vừa đi đến cửa thì liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc, nàng bèn dừng chân lại: "Dư đại ca?"

Người đứng trước cửa hiệu chính là Dư Khai Trực.

Sắc mặt Dư Khai Trực rất phức tạp: "Di mẫu của muội gần đây vẫn đang tìm muội."

"Dạo này ta rất bận, chắc phải qua đợt bận bịu này một thời gian ta mới trở về được..." Đối với vị hôn phu thanh mai trúc mã của Trần Vũ Nương, thái độ nàng cũng khá hòa hoãn: "Đã gặp nhau rồi thì làm phiền Dư đại ca trở về giúp ta báo bình an."

Dư Khai Trực gật đầu, lại hỏi: "Cửa hiệu này là của muội?"

Hắn có nghe nói chuyện Điền thị tìm nàng ở khắp nơi mà không tìm được, dù sao hắn cũng tiện đến phủ thành nên thuận tiện nghe ngóng một ít. Ai ngờ thật sự hỏi ra được, ở bên này có một nữ tử trẻ tuổi mang theo hài tử, hỏi tuổi hài tử cũng vừa hay trùng khớp nên mới tới đây tự mình kiểm tra.

Đến nơi đây nhưng không tìm thấy đông gia, hắn còn có chuyện khác, đang định rời đi thì liền nhìn thấy người.

"Đúng vậy." Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta dự định bán son phấn. Trong tay không có nhiều bạc nên chỉ có thể để như vậy."

Dư Khai Trực nhìn bên trong là một đống vật liệu gỗ mới tinh, đây là phủ thành, lại còn tọa lạc trên con đường gần như là phồn hoa nhất nên tiền thuê chắc cũng không rẻ. Nếu chỉ có một chút bạc thì không thể phô trương được như vậy.

"Muội muội của muội muốn gả vào Dương gia, nhưng bà bà của muội... Dương gia không đồng ý."

Tần Thu Uyển đã sớm dự liệu được chuyện này, nói: "Sớm muộn gì cũng sẽ đồng ý."

Đời trước, ban đầu Dương mẫu cũng cự tuyệt, lại còn bày ra thái độ kiên quyết. Nhưng cuối cùng vẫn đồng ý cho nàng nhập môn.

Trần Vũ Nương không biết vì sao Dương mẫu đột nhiên lại thay đổi thái độ, Tần Thu Uyển sau khi có được ký ức của nàng đã sắp xếp lại một lượt, cuối cùng cũng đoán được sơ sơ nguyên do: "Trường Phong dạo này ổn chứ?"

"Nương ta mang bệnh rất nghiêm trọng, đại phu trên trấn trị mấy ngày mà không thấy tốt hơn nên ta mới tới nơi này." Sắc mặt Dư Khai Trực rất ảm đạm: "Cũng may có cữu mẫu ta giúp một tay chăm sóc Trường Phong, nếu không, có lẽ ta sẽ bận không làm gì được mất."

Cả người hắn ỉu xìu, tinh thần và khí sắc so với trước đó đã hoàn toàn thay đổi.

Tần Thu Uyển an ủi hắn: "Đều sẽ qua thôi." Dừng một chút, lại nói: "Bá mẫu sinh bệnh là bởi vì chuyện gì?"

"Khí cấp công tâm, đã nằm liệt nửa người ở trên giường rồi, đại phu nói là về sau có thể đứng dậy được đã là vạn hạnh." Nói đến đây, hốc mắt hắn đỏ bừng.

Trong lòng Tần Thu Uyển cảm thấy rất khó chịu.

Đời trước, trước khi Trần Vũ Nương chết cũng có nghĩ qua, nếu như ngày đại hỉ lúc trước không lên nhầm kiệu hoa thì kết cục của nàng có thể thay đổi hay không.

"Ta ở phủ thành cũng sẽ cố gắng hết sức giúp huynh nghe ngóng xem có đại phu nào am hiểu bệnh này hay không."

Dư Khai Trực nói lời cám ơn rồi buồn bã rời đi.

Tần Thu Uyển không nhịn được nhắc nhở: "Trường Phong... Nếu như Trần Tuyết Nương muốn quay lại, huynh cũng đừng quá thương tâm."

Dư Khai Trực cười khổ: "Nàng ta vẫn luôn không thích hài tử, ta thấy nàng ta còn ước gì hất được ra thì làm sao có chuyện trở lại được?"

Nói xong thì không muốn nhiều lời nữa, quay người rời đi.

Tần Thu Uyển có chút không yên lòng, phủ thành phồn hoa nhưng cũng không ít người xấu. Nàng nghĩ nghĩ, sai một đồ đệ của mộc công đi theo Dư Khai Trực, còn bảo hắn sau khi vào trấn thì thuận tiện đến nhà Điền gia thông báo vị trí chỗ ở bây giờ của mình. Đợi đến ngày cửa hiệu bên này khai trương thì nàng cũng sẽ dành thời gian để trở về.

Hai ngày sau đó, cả nhà Điền thị đến cửa hiệu của nàng, nhìn thấy hai mẫu tử còn nguyên vẹn thì cuối cùng cũng đã yên lòng.

"Con nha đầu này, làm ta sợ muốn chết."

Điền thị vừa đi loanh quanh cửa hiệu quan sát, vừa răn dạy.

Bà ấy coi như là một trưởng bối duy nhất thực tình đối đãi với Trần Vũ Nương nên Tần Thu Uyển chỉ cười mà không nói gì.

Điền thị nhắc đủ rồi lại nhịn không được mà hỏi: "Con làm như vậy đã phải bỏ ra bao nhiêu bạc?"

"Bốn lượng bạc." Tần Thu Uyển đếm trên đầu ngón tay: "Qua mấy ngày nữa khai trương thì sẽ có thể hồi vốn."

Điền thị hơi đắn đo: "Lỡ như lỗ vốn..." Bà ấy vội vàng đánh vào miệng của mình: "Phi phi phi, Các Lộ Bồ Tát, ta nói bậy, các ngài tuyệt đối đừng coi là thật."

Tần Thu Uyển dở khóc dở cười: "Không sao đâu, son phấn của con chắc cũng không tệ, cho dù không kiếm được tiền thì cũng không lỗ đâu."

Điền thị bán tín bán nghi: "Cách làm đó con học ở đâu?"

"Lúc con vào thành thì gặp được một bà đỡ nghèo khổ, nhìn bà ấy đáng thương quá nên con thuận tay giúp đỡ. Sau khi quen biết, bà ấy nói mình có một công thức rất hay, mà vừa vặn con cũng có chút bạc nên cửa hiệu này là do hai người chúng con hùn vốn mở ra." Lúc nói những lời này, sắc mặt Tần Thu Uyển rất thản nhiên, giống như thật sự có việc này vậy.

Điền thị không hoài nghi nàng mà chỉ lo lắng: "Con có thử qua chưa, lỡ như công thức của bà ta không tốt thì phải làm sao bây giờ?"

Tần Thu Uyển cười cười, móc ra một cái hộp gỗ từ trong tay áo: "Đây là đồ bà ấy làm được, di mẫu có thể thử xem."

Nghe vậy, Điền thị nhận lấy, vỗ vỗ xoa xoa lên trên mặt. Vừa xoa lên mặt thì lập tức cảm thấy khí sắc mình tốt lên rất nhiều, mặt mũi bà tràn đầy vẻ kinh ngạc, cho rằng mình nhìn lầm, còn bảo ba phụ tử cùng nhìn.

Nữ nhi của Điền thị mới mười lăm tuổi, chính là độ tuổi thích chưng diện nhất, thấy thế thì vui vẻ không thôi, lập tức lấy ra xoa lên mặt.

"Đồ tốt như vậy sẽ không lỗ đâu." Điền thị thực tình vui vẻ cho điệt nữ, nhìn bên ngoài người đến người đi, nụ cười bà càng sâu: "Về sau con nhất định phải sống tốt, làm cho đám người Trần gia và Dương gia kia tức chết đi, bọn họ là một đám mù lòa mới không nhìn thấy người tốt như con."

Nữ nhi Điền thị xụ mặt: "Nương, đang vui vẻ, người nhắc đến bọn họ làm gì?"

"Đúng rồi!" Điền thị hừ lạnh: "Về sau sẽ không nhắc tới nữa, chúng ta sống tốt cuộc sống của mình mới là quan trọng."

Hiếm khi cả nhà bọn họ tới đây một chuyến, Tần Thu Uyển tự nhiên phải chiêu đãi họ thật tốt. Nàng còn phải trông hài tử nên cũng không rảnh nấu cơm, vì vậy bèn dẫn cả nhà đến tửu lâu.

Điền thị cũng nhìn ra được, gần đây điệt nữ bận việc khai trương nên cả ngày chân không chạm đất, bà không muốn gây thêm phiền phức cho nàng nên sáng sớm hôm sau đã dẫn cả nhà về trấn.

Thị trấn không lớn nên việc Điền thị lo lắng cho điệt nữ mà dẫn cả nhà đến phủ thành tìm kiếm có không ít người biết.

Mắt thấy bà trở về thì có người liền đi đến nghe ngóng.

Điền thị chỉ nói là không tìm được.

Nhưng mà nhìn vẻ mặt bà đã không còn lo lắng nữa, trông không giống như là không gặp được.

Hẳn là đã tìm được người rồi nhưng không nguyện ý nói cho mọi người biết tung tích hai mẫu tử họ.

Dương gia cũng hoài nghi bọn họ đã tìm được người rồi, Dương mẫu muốn gặp tôn tử nên mặt dày đi đến hỏi thăm tung tích tôn tử nhưng lại bị nhi tử cản lại.

"Nương, con có chuyện rất quan trọng muốn nói cho người."

Dương mẫu không kiên nhẫn: "Ta phải đi nghe ngóng xem thê tử con đã đi đâu, cho dù các con đã nhất đao lưỡng đoạn, chúng ta có thể mặc kệ nàng ta nhưng cũng phải hỏi chuyện của hài tử chứ."

Dương Quy ngờ vực: "Không phải đã nói là không tìm được sao?"

"Con nghe ngoại nhân nói mò thôi." Giọng điệu của Dương mẫu rất chắc chắn: "Trước đó mặt mày cả nhà bọn họ ủ rũ, nhưng lần này sau khi trở về từ phủ thành thì đã không còn lo lắng nữa, cũng không còn đi khắp nơi nghe ngóng, chắc chắn là tìm được người rồi!"

Nói xong liền đi ra ngoài.

Dương Quy đuổi lên trước, kéo tay áo mẫu thân lại: "Nương, người trước tiên nghe con nói đã."

Dương mẫu nhíu mày nhìn nhi tử: "Có rắm mau thả, ấp a ấp úng cái gì?"

"Là Tuyết Nương." Dương Quy vừa mở miệng, mắt thấy nương lại chuẩn bị nổi giận, hắn lập tức tới gần chút, hạ giọng: "Hài tử của Tuyết Nương là huyết mạch của con. Nương, con suy đi nghĩ lại, vì hài tử của chúng ta, Dương gia phải cho nàng vào cửa!"

Dương mẫu ngây người, trong phút chốc còn tưởng là mình nghe lầm, bà ta trừng lớn mắt: "Con nói cái gì?"

Dương Quy không được tự nhiên: "Hài tử của Tuyết Nương là tôn tử của người. Chúng ta không thể để huyết mạch nhà mình lưu lạc bên ngoài được!"

"Nàng ta nói dối." Tâm tư Dương mẫu lúc này rất rối loạn, vô thức phủ nhận: "Theo ta thấy, nàng ta không tìm được nam nhân nào tốt hơn so với con, cho nên mới nói như vậy, mục đích là vì muốn vào Dương gia chúng ta."

Bà ta càng nói càng cảm thấy có lý, lập tức cười lạnh: "Muốn đưa một đứa con hoang vào Dương gia ta, tiếp nhận tửu lâu Dương gia ta, nàng ta cứ nằm mơ đi!"

Dương Quy không biết phải làm sao: "Nương, người đã gặp hài tử kia chưa?"

Dương mẫu: "..."

 
Bình Luận (0)
Comment