Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 208 - Chương 210

Chương 210
Dương mẫu cả ngày loay hoay chân không chạm đất, lúc Trần Tuyết Nương tới cũng không mang theo hài tử. Lúc này bà suy nghĩ kĩ lại mới phát hiện hình như mình chưa từng gặp hài tử đó.

Sắc mặt bà ta hồ nghi: "Chẳng lẽ đứa bé kia có vẻ ngoài giống con?"

"Không giống con, mà là giống Đoàn nhi." Dương Quy chỉ vào lông mày của mình: "Chỗ này giống nhau như đúc."

Dương mẫu nghe vậy cũng không dám xác định.

Bởi vì lông mày của nhi tử giống cả phụ thân và cả tổ phụ của hắn, nếu như đứa bé kia không có quan hệ gì với nhi tử thì hẳn là sẽ không có dáng lông mày của Dương gia.

Mặt Dương Quy lộ vẻ khẩn thiết: "Nương, bây giờ tình cảnh của Tuyết Nương rất khốn khổ, rất nhiều người đang nói xấu sau lưng nàng. Nếu chúng ta không hành động thì nàng có lẽ sẽ không chịu nổi được mất."

"Trước kia người đã từng muốn nàng trở thành nhi tức của mình, vì sao bây giờ lại không muốn nữa?"

Dương mẫu tức giận nói: "Ta làm vậy còn không phải vì con sao!"

Nếu hai người thành thân thì rất nhiều năm sau đó chắc chắn cũng sẽ có người nói lại chuyện hai người bọn họ tằng tịu ở Trần gia.

Dương Quy nắm lấy tay áo mẫu thân, giọng nói trầm thấp: "Nương, con không gánh nổi mạng người đâu, người vì hài tử mà cho nàng vào cửa đi!"

Dương mẫu đẩy nhi tử sang chỗ khác, bà ta vốn muốn đi đến Điền gia nhưng lại thay đổi đi đến Dư gia.

Sau khi nghe ngóng, biết được hài tử không ở Dư gia nữa, mà là ở trong một thôn xóm cách đó không xa. Dù sắc trời đã tối, bà ta cũng bất chấp đi đến đó một chuyến.

Lấy cớ là chọn mua gà vịt, bà ta đã thuận lợi gặp được đứa bé kia, cũng thấy rõ ràng lông mày của nó.

Trên đường trở về, bà ta đã suy nghĩ rất nhiều.

Trần Vũ Nương không để ý đến đại cục, nàng còn không muốn trở về. Mà một nữ nhân dẫn theo hài tử thì chắc chắn sẽ không thể sống tốt, sớm muộn gì cũng sẽ trở về làm phiền. Cho nên, bà ta mới vội vã đi tìm một nhi tức khác.

Chờ nhi tử thành hôn xong thì cho dù Trần Vũ Nương có trở về, cũng sẽ không có chỗ ngồi cho nàng!

Nếu như không cho Trần Tuyết Nương vào cửa thì đứa bé này chắc chắn sẽ thuộc về Dư gia. Nói thật, Dương mẫu có chút không nỡ. Còn có một nguyên nhân quan trọng hơn là nhi tử một lòng muốn cưới Trần Tuyết Nương, vì chuyện này mà làm loạn không ít, lỡ như Trần Tuyết Nương thật sự nghĩ quẩn tìm đến cái chết thì nhi tử chắc sẽ oán giận bà ta cả một đời.

Lúc bà ta trở về thì trời đã về đêm, Dương Quy vẫn còn chờ ở trong viện.

Dương mẫu thấy thế thì chút quật cường còn sót lại cũng biến mất: "Sáng sớm ngày mai, cho người đến cửa cầu thân đi!"

Dương Quy vô cùng vui mừng.

Dương mẫu lại cao giọng nói: "Hai người các con đều không phải là đầu hôn, không cần chú ý nhiều như vậy, sính lễ không có, của hồi môn cũng không cần. Hơn nữa, chuyện trước đó của hai con kể ra cũng rất khó nghe, hiện tại trên đường còn có không ít người bàn tán chuyện này, cho nên càng không hợp tổ chức quá lớn, chỉ cần chọn một ngày tốt lành cho nàng ta vào cửa là được rồi."

"Nếu nàng ta không đồng ý thì ta cũng không miễn cưỡng."

Vẻ mặt đang vui vẻ của Dương Quy cứng đờ, nhưng mà việc nương đồng ý cũng chỉ là vì nể mặt hài tử. Nếu hắn còn muốn đươc voi đòi tiên thì có thể sẽ làm nương đổi ý.

Tóm lại đối với Dương Quy, việc này chỉ cần có thể thành là được rồi. Dương Quy đợi không được đến hừng đông, trong đêm đã chạy tới Trần gia, nói cho bọn họ biết tin vui này.

Trần phụ đang rất chán ghét tiểu nữ nhi, nhưng bây giờ biết có thể lại được kết thân với Trần gia thì những chán ghét kia của ông đã ít đi hơn phân nửa, còn tỏ ý là ngày hôm sau sẽ không đi làm mà sẽ ở nhà chờ bà mối Dương gia tới cửa.

Lúc Dương Quy rời đi, Trần Tuyết Nương đã tiễn hắn ra ngoài.

"Tuyết Nương, nương ta nói là hôn sự chỉ được làm đơn giản thôi. Còn bảo nàng phải dẫn theo cả hài tử cùng vào Dương gia." Hắn luôn cảm thấy việc này rất thiệt thòi cho nữ tử trước mặt, bèn bổ sung: "Nàng yên tâm, về sau ta sẽ đền bù cho nàng."

Dương gia ở cái trấn trên này coi như là nhà tốt nhất, Trần Tuyết Nương có thể vào được nhà họ đã rất thỏa mãn rồi, nàng lập tức gật đầu: "Ta không quan tâm mấy thứ vật ngoài thân đó đâu, chỉ cần có thể ở cùng chàng thì ta đã rất vui rồi."

Nghe vậy, Dương Quy cảm thấy rất cảm động, ôm siết nàng vào trong lòng mình.

Sáng sớm hôm sau, bà mối Dương gia đã tới, hai nhà định ra việc hôn sự.

Buổi chiều, Trần Tuyết Nương trở về nhà trượng phu.

Lúc đó, Dư Khai Trực đang đưa đại phu ra ngoài, nghe đại phu nói bệnh tình của mẫu thân không thể chuyển biến tốt đẹp, vành mắt hắn nhịn không được lại đỏ ửng lên.

Quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Tuyết Nương đứng ở sau lưng, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống: "Ngươi quay lại làm gì?"

Mặt Trần Tuyết Nương lộ vẻ áy náy: "Dư đại ca, thật sự xin lỗi huynh."

"Ngươi không cần phải tỏ ra có lỗi với ta, về sau ít xuất hiện trước mặt ta là được rồi." Dư Khai Trực không khách khí vung tay lên: "Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa."

Thấy hắn chuẩn bị quay người vào cửa, Trần Tuyết Nương vội vàng tiến lên một bước: "Dư đại ca, ta có chuyện cần nói với huynh."

Dư Khai Trực đứng yên tại chỗ, không quay đầu lại, chỉ nói: "Chúng ta đã chia tay, ngươi có chuyện gì thì cũng không liên quan đến ta. Ta không muốn nghe."

"Là chuyện liên quan tới Trường Phong." Trần Tuyết Nương thấy hắn không kiên nhẫn, sợ hắn không nghe được những lời nàng nói nên đã nói rất nhanh: "Sáng nay, Dương gia đã tới cửa cầu thân, điều kiện duy nhất chính là bảo ta dẫn theo Trường Phong vào cửa... Ta tới đây là để đón hài tử."

Dư Khai Trực lập tức nhíu mày.

Trước đó hắn cũng đã nghe người ta nhắc đến chuyện Trần Tuyết Nương muốn vào ở Dương gia, mà Dương mẫu nhất quyết không đáp ứng chuyện này. Nhưng bây giờ không chỉ đáp ứng mà còn nguyện ý cho nàng mang theo cả hài tử, còn nói đây là điều kiện... Nghĩ đến khả năng có thể xảy ra, sắc mặt hắn khó coi vô cùng: "Sao Dương gia lại muốn hài tử của ta?"

Trần Tuyết Nương nhìn hắn, một lúc sau cũng không nói gì.

Dư Khai Trực nhìn vào mặt nàng, dự cảm trong lòng hóa ra lại là sự thật, hắn lập tức trầm mặt: "Trần Tuyết Nương, ngươi hay lắm."

Hắn oán hận nói: "Nếu đã không quên được hắn, sao ngươi lại chấp nhận động phòng với ta?"

Trần Tuyết Nương cúi đầu xuống: "Dư đại ca, chuyện trước kia là ta có lỗi với huynh. Hôm nay ta tới chỉ vì muốn mang hài tử đi. Huynh giữ nó lại thì cũng chẳng để làm gì, vẫn là để ta mang nó đi đi!"

Dư Khai Trực vừa khó chịu lại vừa uất ức, trong sự uất ức sinh ra lửa giận: "Ngươi cút đi cho ta!"

Trần Tuyết Nương bị cơn thịnh nộ của hắn hù dọa, nhịn không được mà lui về sau hai bước, vội nói: "Chuyện này ta đã nói rõ ràng, hiện tại ta sẽ vào thôn đón hài tử."

Nói xong thì chạy trối chết.

Dư Khai Trực tức giận nện một quyền lên trên khung cửa, đến mức đôi bàn tay run run.

"Khai Trực... Con làm sao vậy..."

Nghe thấy giọng nói ngập ngừng của nương, Dư Khai Trực nhanh chóng lau mặt, sửa lại thần tình trên mặt: "Nương, không có chuyện gì đâu, con vấp phải cửa thôi."

*

Công thức làm son phấn của Tần Thu Uyển khiến rất nhiều phu nhân nhà giàu không chống cự được, vừa mới khai trương đã bán được không ít. Dù nàng đã sớm đoán trước tình hình nên đã chuẩn bị rất nhiều hàng nhưng cũng rất nhanh đã bán xong.

Thế là nàng lại mời thêm nhiều người nữa, lại để cho người tín nhiệm trông coi cửa hiệu và công xưởng, lúc này bản thân mới có thể nhàn rỗi trở lại.

Lại qua hơn nửa tháng nữa, cửa hiệu đã buôn bán ổn định hơn, công xưởng cũng đã qua khoảng thời gian khó khăn, cuối cùng nàng cũng có thể quay lại trấn.

Việc về trấn nhất định phải làm.

Dương gia và Trần gia đều ở nơi đó, nàng chắc chắn phải thường xuyên trở về. Lần này, Tần Thu Uyển còn dự định sẽ mở thêm một cửa hiệu nữa ở trên trấn, bán một vài loại son phấn bình thường cho các nữ tử trong thôn, chỉ bán mấy loại tốt cho phu nhân.

Trần Vũ Nương trở về.

Đã hai tháng trôi qua, trong khi tất cả mọi người đều cho rằng nàng dẫn theo hài tử đã rơi vào tình cảnh nghèo rớt mùng tơi, gian nan cầu sinh, thậm chí có người còn cho rằng nàng đã cùng hài tử tự vẫn thì nàng lại ngồi xe ngựa trở về.

Nàng không trở về Trần gia mà trực tiếp đi đến tiệm rèn.

Nghe nói xe ngựa đó có màn che làm bằng tơ lụa màu hồng, còn nghe nói xe ngựa là do chính nàng mua, xa phu còn là hạ nhân nàng mời. Hai mẫu tử thân mang áo tơ, bên cạnh còn có bà đỡ đi theo hầu hạ.

Nàng... phát tài rồi ư!

Rất nhiều người nghe thấy tin tức thì đều tỏ vẻ không tin. Thế là có không ít người lấy cớ là có việc "đi ngang qua" tiệm rèn, còn có người mượn lý do đặt trước hàng để tới xem.

Tận mắt nhìn thấy thì mới tin truyền ngôn là thật.

Trần Vũ Nương đúng là đã sống rất khá giả, da thịt hồng hào, vải áo đồ trang sức trên người có vẻ rất đáng tiền, chỉ nhìn qua thì cũng tính được, đống đồ đó cũng phải có giá trị ít nhất là mấy lượng bạc.

Điền thị vui vẻ không thôi, bảo hai huynh muội ra phố mua đồ tiếp khách, đối với những người tới cửa hỏi thăm cũng không che giấu chút nào: "Vũ Nương mở cửa hiệu son phấn ở phủ thành, trước đó thì không rảnh trở về nhưng hiện tại đã ổn thỏa rồi nên mới cố ý trở về thăm ta..."

Lúc có người thử thăm dò hỏi là Trần Vũ Nương có được như ngày hôm nay có phải là bởi vì tái giá với một nam nhân phú quý hay không thì Điền thị một mực phủ nhận: "Không có chuyện đó đâu, các ngươi đừng nói bậy. Về sau Vũ Nương còn phải tái giá, đừng hủy hoại thanh danh của nó."

Tin tức này rất nhanh đã truyền đến tai người Dương gia.

Dương mẫu nghe xong, phản ứng đầu tiên chính là không tin: "Nàng ta chỉ là một nữ nhân, chỉ trong ngắn ngủi hai tháng thì lấy bạc ở đâu mà mở cửa hiệu? Còn cửa hiệu son phấn nữa chứ... Trước kia lúc Trần Vũ Nương ở nhà ta, một năm còn không mua được một hộp, ta cũng chưa từng thấy nàng ta làm son phấn. Nếu nàng ta thực sự biết làm, chẳng lẽ Trần gia kia lại không biết?"

Có người hỏi công thức son phấn, Điền thị liền nói ra chuyện Tần Thu Uyển lúc trước nói cho bà cho mọi người.

Sau khi Dương mẫu nghe thì mặt lộ ra vẻ không tin: "Nàng ta nào có vận khí tốt như vậy?"

Nhưng xe ngựa là thật, xa phu là thật, hạ nhân cũng là thật. Y phuc phú quý trên người hai mẫu tử là thật, mọi người không tin thì đó cũng là thật.

Còn có thêm bằng chứng Dư Khai Trực nói đã thấy Trần Vũ Nương mở một cửa hiệu son phấn ở phủ thành, lúc hắn đến cửa tiệm vẫn còn mộc công. Như vậy thì không thể nào có chuyện Trần Vũ Nương gặp được một nam nhân phú quý nào cả.

Ngoại nhân thì nghị luận ầm ĩ, mà Tần Thu Uyển sau khi ăn cơm xong ở nhà Điền thị thì dẫn theo hài tử thoải mái ra đường, còn chào hỏi với mọi người. Đồng thời, giống như là muốn chứng minh mình thật sự bán son phấn, còn đưa ra ngoài không ít hộp son phấn lớn nhỏ chừng cái móng tay.

Nàng đi trên đường, mọi người đi qua đều liên tục bàn tán, rất nhanh nàng đã đến tửu lâu Dương gia.

Lúc đứng ở cổng, nàng vừa vặn thấy được Trần Tuyết Nương một thân áo vải đang thu dọn bát đũa.

Hôm nay Trần Tuyết Nương rất bận rộn, lúc nghe loáng thoáng chuyện liên quan tới tỷ tỷ thì đương nhiên là không tin. Nhưng khi hai mẫu tử bọn họ rạng rỡ xuất hiện trước mặt nàng thì nàng không tin cũng phải tin.

Nhìn nữ tử mặc hồng y đứng trước mặt, nàng còn cho rằng là mình nhìn lầm: "Tỷ tỷ?"

Tần Thu Uyển mỉm cười đi vào: "Tuyết Nương, từ khi chia tay đến giờ ngươi không xảy ra chuyện gì chứ?"

Nàng mặc một thân y phục đỏ chót, trên thân có mấy món trang sức có giá trị không nhỏ, từ đầu đến chân không có một chỗ nào là không tinh xảo.

Mà nàng ta, một thân áo vải, trước mặt là cả đống canh thừa thịt nguội đang chờ nàng ta thu dọn.

Hai người bây giờ... giống như đã đổi thân phận cho nhau vậy.

 
Bình Luận (0)
Comment