Chương 211
Chu thị đã từng vì mối hôn sự với Dương gia mà phí hết không biết bao nhiêu là tâm huyết. Trần Tuyết Nương cũng cho rằng sau khi gả vào Dương gia, nàng sẽ trở thành một Thiếu phu nhân không phải lo cơm ăn áo mặc.
Cho nên sau khi nàng làm nhi tức ở Dư gia, mặc dù phu quân tướng mạo tuấn tú, chuyện trong nhà cũng giao hết cho nàng định đoạt thì trong nội tâm nàng vẫn cảm thấy không cam tâm.
Khi đó nàng cho rằng nếu như mình được vào Dương gia thì tiền bạc trong tay nhất định sẽ rất dư dả, mấy thứ vải áo, đồ trang sức sang trọng ở trên trấn đều sẽ do nàng chọn lựa.
Cho nên, trong nội tâm nàng luôn có ý nghĩ là tỷ tỷ đã đoạt đi những điều tốt đẹp của mình, luôn muốn tỷ tỷ bù lại cho mình.
Bây giờ chân chính được làm nhi tức Dương gia, Trần Tuyết Nương mới phát hiện trước kia mình đã sai hoàn toàn rồi, tức phụ Dương gia cũng không đâu phải chức vụ tốt đẹp gì, cả ngày chỉ biết làm với làm, đi sớm về tối so với trâu còn khổ hơn, bà bà thì tính khí nóng nảy, ngày nào cũng lôi nàng ra mắng mấy lần mới hả dạ.
Đặc biệt là mấy thứ đồ trang sức y sam các thứ mà nàng yêu thích, dù có mua được thì cũng không thể dùng.
Cũng chỉ có khi bản thân thực sự làm nhi tức Dương gia, Trần Tuyết Nương mới giật mình nhớ ra hình như tỷ tỷ đã từng phàn nàn với mình là làm tức phụ Dương gia rất khổ, nhưng lúc ấy mình vốn dĩ không hề quan tâm.
Bây giờ nghĩ lại đúng là hối hận đến phát điên.
Mỗi ngày đều phải dạy sớm hơn cả gà, ngủ muộn hơn cả chó, một thân y sam bụi bẩn, dầu mỡ đầy tay. Dù có nhiều bạc thì cũng chỉ có thể nhìn mà chẳng được sài.
Huống chi, tửu lâu này dù có kiếm được nhiều đến mức nào thì một tháng nàng cũng chỉ có được ba đồng bạc... Nói khó nghe một chút, nếu nàng thật sự muốn đến tửu lâu làm giúp việc thì cần gì phải phí hết tâm tư để được gả vào Dương gia?
Tâm trạng Trần Tuyết Nương phức tạp khó tả, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Tần Thu Uyển chậm rãi bước vào: "Tại sao không nói gì? Không nhớ ta sao?"
Người đi tới gần, Trần Tuyết Nương ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người nàng bay tới, giật mình hoàn hồn. Mùi hương này là của son phấn, nàng ở trên trấn chưa bao giờ ngửi thấy nên chắc chắn là giá tiền không rẻ.
"Tỷ tới đây làm gì?"
Vẻ mặt Tần Thu Uyển rất ôn hòa: "Tới thăm ngươi đó!" Nói xong còn dò xét nàng ta một lượt: "Ngươi luôn mồm nói hết thảy những thứ ta có đáng lẽ đều nên thuộc về ngươi, hiện tại coi như là ta đã trả lại cho ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"
Trần Tuyết Nương: "..." Cảm thấy thế nào sao?
Còn không bằng làm nhi tức Dư gia nữa.
Nàng luôn cảm thấy Trần Vũ Nương cố ý mặc như vậy để khoe khoang với nàng, cho nên sắc mặt không tốt lắm, ngữ khí lạnh băng đáp lại: "Ta rất bận, tỷ đừng làm phiền ta làm việc."
Tần Thu Uyển đi đến bên cạnh: "Ngươi đừng quá đề cao mình. Hôm nay ta là khách nhân, thuận tiện đến nhìn ngươi chút thôi."
Trần Tuyết Nương trừng mắt nhìn nàng.
"A?" Tần Thu Uyển hiếu kì: "Ngươi trừng mắt nhìn ta như vậy là không muốn bán hàng cho ta nữa hả?"
Nàng nhìn về phía bà đỡ bên cạnh.
Bà đỡ hiểu ý, cất giọng gọi: "Tiểu nhị."
Tiểu nhị vẫn luôn lén lút quan sát tình huống bên này lập tức chạy tới: "Khách nhân có gì dặn dò?"
"Mang một bình trà lên, lấy hai con vịt mang đi nướng." Tần Thu Uyển phân phó xong thì cười nói với Trần Tuyết Nương: "Nhớ ngày đó hôm nào ta cũng ngửi thấy mùi này nhưng mà không được ăn, quả thực là dày vò."
Lại làm ra bộ dáng giật mình: "Thiên ý trêu người, từ khi hai chúng ta lên nhầm kiệu hoa thì mọi chuyện sau này đều lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, ta thành thân xong không được sống tốt. Ngươi và ta khác nhau, ngươi khéo hiểu lòng người nên được người nhà Dương gia yêu thích, hẳn là tình cảnh sẽ tốt hơn so với ta. Món thịt vịt nướng này chắc là ngươi muốn ăn thì cũng có thể ăn được."
Nghe vậy, Trần Tuyết Nương vô cùng đau lòng.
Ban đầu, đúng là Dương mẫu rất thích nàng.
Nhưng sau này trải qua nhiều việc như vậy, Dương mẫu giận chó đánh mèo lên nàng, vì nàng liên lụy đến thanh danh của Dương Quy. Mặc dù đồng ý cho nàng vào cửa nhưng lại rất cay nghiệt với nàng. Đừng nói là thịt vịt nướng, mà đến cả miếng thịt, nàng cũng không kịp để ăn.
Lúc Tần Thu Uyển còn chưa đến đây, bởi vì thân phận nàng đặc biệt cộng thêm mấy truyền ngôn sáng nay nên tất cả mọi người trên dưới tửu lâu đều khó tránh khỏi việc để ý nàng nhiều hơn.
Dương Quy cũng biết xấu hổ nên vẫn luôn trốn trong phòng bếp. Dương phụ mặc kệ mấy chuyện linh tinh đó, chỉ lo thái thịt. Dương mẫu biết hôm nay nhi tức cũ tới, sợ nàng gây chuyện ảnh hưởng tới khách nhân nên đang muốn đi ra khéo léo đuổi nàng đi thì lại biết được nhi tức cũ mua một lúc hai con vịt nướng.
Bạc đưa tới cửa, ngu sao mà không nhận.
Cho nên, bà ta cố gắng kiềm chế lại, không đi ra nữa mà cũng trốn vào trong phòng bếp lén lút nhìn ra bên ngoài, muốn nhìn xem hài tử đang ở đâu.
Đáng tiếc, hài tử không đi cùng.
Trần Tuyết Nương khó chịu trong lòng, tức giận đến mức vành mắt đỏ bừng, ôm một chồng đĩa đi vào phòng bếp.
Sau đó, chỉ còn lại tiểu nhị đứng ở nơi đó tiếp đãi Tần Thu Uyển, nàng không ở lại quá lâu, sau khi lấy được vịt nướng thì liền rời đi.
Buổi chiều ngày hôm đó, Tần Thu Uyển ra tay rất hào phóng, mua một viện tử và một cửa hiệu ở trên trấn, làm cho mọi người lại bàn tán ầm ĩ.
Rất nhiều người đều thầm hoài nghi Trần Vũ Nương đi đến phủ thành đã gặp được một nam nhân phú quý, cho nên mới có nhiều tiền như thế. Nếu không thì chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, nàng ta sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?
Bạc đâu có dễ kiếm thế.
Cửa hiệu bắt đầu tu sửa, Tần Thu Uyển bắt đầu sắp xếp viện tử mới mua xong.
Viện tử mới này lớn hơn một chút so với Dương gia, còn ở ngay phía đối diện.
Cũng không phải Tần Thu Uyển cố ý mà là do trấn này không lớn, người bán nhà không nhiều nên bây giờ không còn lựa chọn nào khác.
Còn một việc nữa, ngày đó khi trở về, Tần Thu Uyển còn dành thời gian đi đến Dư gia một chuyến, đưa cho họ ba bọc thuốc.
Nàng là đại phu, y thuật không tới mức kinh thiên động địa, nhưng so với mấy đại phu trên trấn hay thậm chí là một vài người trong phủ thành cũng tốt hơn nhiều. Thuốc này là chính nàng tự mình đi đến y quán phối ba bộ, sau đó thì lén nhờ người ta mua thêm vài thứ, sau nhiều lần tăng giảm dược vật thì đã hoàn thành.
Dư Khai Trực biết nàng trở về nhưng không có ý định tới cửa, bởi vì nam nữ hữu biệt, mà hai người cũng đã từng là vị hôn phu thê. Dương Quy đã lấy Trần Tuyết Nương, nếu hắn đến thăm nàng thì khó tránh khỏi việc làm cho người ta suy đoán. Bây giờ hắn chỉ muốn chăm sóc cho nương thật tốt, không có tâm tư nghĩ đến những chuyện kia. Tiếp theo là vì bây giờ nàng đã rất giàu sang, còn hắn thì vẫn như cũ, nếu còn bám theo nàng... thì sẽ bị coi là người như nào?
Nhìn bọc thuốc được đưa tới trước mặt, hắn không thể cự tuyệt được, sau khi nhận lấy thì chân thành nói lời cảm tạ: "Về sau nếu có việc gì cần ta giúp một tay thì cứ việc nói thẳng."
Tần Thu Uyển gật đầu: "Huynh đừng ép mình quá, bệnh của bá mẫu nhất định sẽ khá hơn thôi."
Trước khi nàng đi, Dư Khai Trực gọi nàng lại, muốn nói lại thôi một hồi lâu, cuối cùng hỏi: "Lần trước ở phủ thành muội nói với ta như vậy có phải là đã sớm biết Trường Phong là huyết mạch của Dương gia hay không?"
"Ta đoán thế." Tần Thu Uyển giật mình hỏi: "Huynh cam tâm tha cho nàng ta ư?"
Bị Trần Tuyết Nương lừa gạt như thế, còn khiến cho nương bị bệnh liệt giường, cho dù là một thánh nhân thì cũng sẽ tức giận.
Ánh mắt Dư Khai Trực xẹt qua một tia lãnh ý: "Bây giờ ta chỉ muốn chăm sóc tốt cho nương, còn những chuyện khác thì vẫn còn nhiều thời gian."
Là một người bình thường, trừ phi bị buộc đến đường cùng thì bình thường sẽ không bao giờ nghĩ đến việc đến nha môn báo quan. Hơn nữa, loại chuyện này mà bị truyền đi, Trần Tuyết Nương đương nhiên sẽ mất mặt, nhưng Dư Khai Trực cũng sẽ không tốt đẹp gì hơn, có lẽ hắn cũng không muốn bị mất mặt đến cả phủ thành.
Tần Thu Uyển không tiếp tục nhiều lời, một mình đi về nhà.
Xa xa, nhìn thấy ở cổng có người chờ, chính là Trần phụ.
Trần phụ trầm mặt, mặt mũi tràn đầy vẻ bất mãn: "Ngươi đã trở về, tại sao lại không về nhà?"
Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Ta nhớ lúc ta hòa ly, ông đã nói nhà này sẽ không chứa chấp loại nữ nhi làm xấu hổ gia đình. Nếu ta trở về lại bị ông đuổi đi, không những làm ông phiền lòng mà ta cũng mất mặt, lại còn tăng thêm đề tài nói chuyện cho ngoại nhân."
Trần phụ nghẹn lời, hét lên: "Ta là phụ thân của ngươi!"
"Biết rồi!" Tần Thu Uyển móc tai: "Nữ nhi đã gả đi coi như tát nước ra ngoài, dù sao thì từ lúc ta còn nhỏ đến tận khi ta lớn lên ông cũng không thích ta, ta không muốn miễn cưỡng ông làm gì. Ông yên tâm, việc ông sinh ta nuôi ta, ta đều nhớ kỹ, về sau cứ đến ngày lễ ngày tết sẽ có lễ vật đưa đến cho ông."
"Ngươi có thể về nhà ở!" Trần phụ nâng cao giọng: "Một nữ tử như ngươi sống một mình sẽ bị người ta bàn tán."
Ông ta nhìn về phía tường viện phủ gạch xanh: "Căn nhà này vốn dĩ cũng không nên mua, ngươi mau trở về nhà ở đi, về sau thành thân cũng không dùng được. Bán nó đi đi!"
Đang nói chuyện thì có người mở đại môn ra, Trần phụ nhìn qua đó, thấy là một bà đỡ đã hơn bốn mươi tuổi, hẳn là hạ nhân trong lời đồn mà nữ nhi đã mang về.
"Cô nương, bữa tối đã xong, ngài có muốn dùng luôn không?"
Tần Thu Uyển gật đầu.
Từ lúc đi ra đến khi đi vào, bà đỡ kia chỉ nhìn Trần phụ một cái, không hành lễ cũng không nói gì, ngay cả chào hỏi cũng không. Làm ông ta càng không vui: "Người này đúng là không có quy củ gì, đuổi đi."
Tần Thu Uyển hiếu kì: "Đuổi bà ấy đi thì ai nấu cơm quét dọn cho ta?"
"Chuyện có gì đâu, tự mình làm cũng được, mời người chỉ lãng phí bạc." Mặt mũi Trần phụ tràn đầy vẻ xem thường: "Chu di của ngươi ở nhà cũng không có việc gì làm, có thể chăm sóc cho ngươi."
"Vậy thì thôi đi, ta sợ tổn thọ." Mặt Tần Thu Uyển lộ vẻ giễu cợt: "Từ ngày vào cửa bà ta đã không vừa mắt ta, sau này vì chuyện ta lên nhầm kiệu hoa, bà ta càng coi ta như cái đinh trong mắt. Tiếp đó, khi ta làm lớn chuyện xấu của Tuyết Nương và Dương Quy, chỉ sợ bà ta còn hận không thể xé xác ta. Để bà ta chăm sóc, ta sợ bà ta hạ độc vào trong thức ăn của ta!"
"Phụ thân à, có một số việc không cưỡng cầu được đâu, ông muốn nương hiền con hiếu thì quả thực là mơ mộng hão huyền!"
Sắc mặt Trần phụ rất nghiêm túc: "Đều là người một nhà, qua một đêm là sẽ hết giận nhau thôi, cho dù có chút hiểu lầm thì chỉ cần nói ra là được..."
"Bất luận ông coi thường ta như thế nào thì dù gì ông cũng đã nuôi lớn ta, vốn dĩ ta còn muốn duy trì tình cảm với ông, nhưng hết lần này tới lần khác ông luôn tìm cách bức ta." Sắc mặt Tần Thu Uyển lạnh nhạt nhìn Trần phụ đang rất kinh ngạc, tiếp tục nói: "Ông bảo ta về nhà, đơn giản chỉ là muốn ta đem những vật này tặng cho nhi tử của ông. Nói đến đây, ta cũng không gạt ông, những vật này ta thà mang đi tặng cho người ngoài cũng sẽ không bao giờ cho hắn."
Tâm tư Trần phụ bị vạch trần, thẹn quá hoá giận: "Ai muốn đồ của ngươi?"
"Không muốn là tốt nhất," Tần Thu Uyển chìa tay ra: "Về sau ngoại trừ ngày lễ ngày tết thì chúng ta ít qua lại đi thì hơn."
Sắc mặt Trần phụ tái mét, tức giận đến mức hít thở không thông: "Ta là phụ thân của ngươi, đồ của ngươi cũng là đồ của ta."
Tần Thu Uyển nói tiếp: "Sau đó thì là cho nhi tử của ông."
Trần phụ nhỏ giọng lại: "Đều là người một nhà..."
Tần Thu Uyển không kiên nhẫn nữa: "Đừng nói mấy lời này nữa đi, từ sau khi ta hòa ly thì thân nhân của ta chỉ còn có Đoàn nhi mà thôi. Từ nhỏ đến lớn ông chưa từng thương ta, hiện tại cũng đừng nói tới cái gì mà phụ tử tình thâm nữa, có nói thì ta cũng không tin đâu. Ta có nhà có cửa hiệu, trong tay cũng có bạc, ta có bị ngu mới trở về đó để bị các ngươi quở trách, răn dạy?"
Nói xong thì cất bước vào cửa.
Liếc mắt một cái, Trần phụ cũng nhìn thấy được trong viện tử tao nhã kia, sau khi nữ nhi đi vào, bà đỡ đã đưa nước nóng và khăn lên, đúng là rất chu toàn.
Sớm biết thế... ông ta đã không nói những lời khó nghe kia rồi.
Trong lòng đang muốn tìm biện pháp để kéo gần tình cảm phụ tử thì lại nhận ra sau lưng có ánh mắt, quay lại nhìn thì thấy là tiểu nữ nhi.
Trần Tuyết Nương đã đứng ở đây một lúc, nhưng phụ thân chỉ nhìn chằm chằm về hướng đối diện nên không chú ý tới nàng.
"Phụ thân, tỷ tỷ vẫn không chịu tha thứ à?"
Vừa nhắc đến chuyện này Trần phụ đã vô cùng tức giận: "Tỷ tỷ của ngươi bây giờ đã hoàn toàn ghét bỏ ta rồi, ngươi hài lòng chưa?"
Trần Tuyết Nương kinh ngạc: "Tỷ tỷ vốn dĩ cũng đâu có thân cận với người nhà chúng ta, chuyện này thì có liên quan gì tới con?"
Nhìn nàng bày ra vẻ mặt vô tội, Trần phụ cười lạnh một tiếng: "Đừng tưởng là ta không biết hai mẫu tử các ngươi lén lút làm những chuyện kia, cố ý thành thân cùng một ngày, còn bày trò lên nhầm kiệu hoa... Ngoại nhân không biết, nhưng ngươi cho rằng ta cũng không biết sao?"