Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 210 - Chương 212

Chương 212
Trần Tuyết Nương cố gồng lên: "Chuyện gì chứ?"

"Khi đó con là cô nương chưa gả, việc lớn như hôn nhân tất cả đều là do các người làm chủ, hôn kỳ là người và nương cùng nhau chọn, nào có ... liên quan đến con?"

Nhưng đề nghị cho hai nữ nhi cùng xuất giá một ngày là do Chu thị yêu cầu. khi đó Trần phụ chỉ cho rằng bà ta không muốn lo cho đại nữ nhi. Sau này phát hiện ra việc tráo kiệu hoa, ông ta mới giật mình nhận ra. Những chuyện này nếu nói thẳng thì sẽ tổn thương người trong nhà. Sắc mặt ông ta lạnh nhạt nhìn Trần Tuyết Nương: "Ngươi là nữ nhi của ta, ta không so đo với ngươi, về sau ngươi tự giải quyết cho tốt!"

Nói xong thì nhanh chóng đi xa.

Một đồ tể khi trời chưa sáng đã phải dậy mổ heo nên phải đi ngủ sớm một chút, ông ta không rảnh nói chuyện với tiểu nữ nhi.

Trần Tuyết Nương nhìn phụ thân đã đi xa, lại nhìn về phía đại môn đối diện đang đóng chặt, chỉ có thể ngoan ngoãn trở về nhà, nàng ta còn phải giặt quần áo nữa.

Giặt được một nửa, hài tử bỗng nhiên khóc lớn, Trần Tuyết Nương vội vàng chạy ra dỗ dành. Buổi tối phụ tử Dương gia trở về, nhìn thấy viện tử rối tung thì sắc mặt đều không mấy vui vẻ.

Khi Dương mẫu trở về thì Trần Tuyết Nương đã giặt xong, trong viện toàn là nước, phòng còn chưa kịp quét dọn. Bà ta và phụ tử Dương gia không giống nhau, lúc này bà ta rất giận dữ, lập tức chất vấn: "Hôm nay ngươi rời khỏi tửu lâu thì đã đi đâu?"

Trần Tuyết Nương ngỡ ngàng đáp: "Con về nhà giặt quần áo ạ."

"Không đi nơi khác?" Dương mẫu không tin: "Từ lúc trở về đến giờ đã hai canh giờ, ta thấy ngươi rõ ràng là cố ý lười biếng."

Nếu như Trần Tuyết Nương thật sự lười biếng thì bị chửi hai câu cũng nhịn. Nhưng thiên địa rọi vào lương tâm, nàng ngoại trừ đứng nói chuyện với phụ thân mấy câu thì thật sự không dám trì hoãn chút nào. Nàng cảm thấy thật oan ức, nước mắt rưng rưng: "Con không lười biếng, con vẫn luôn làm việc mà. Nếu người không tin thì có thể đi hỏi Lý đại nương, bà ấy nhất định có thể nghe được tiếng động trong viện chúng ta."

Dương mẫu không tin những gì nàng nói, cũng không thèm đi hỏi. Việc nhà mình cãi nhau che đi còn không kịp, chỉ ước gì hàng xóm chung quanh đều biến thành kẻ điếc, sao có thể chủ động đi nói cho ngoại nhân biết được?

"Mau dọn dẹp mấy thứ này rồi đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai ở tửu lâu còn phải bận bịu cả ngày đây."

Trần Tuyết Nương đã bận rộn hơn nửa ngày, đến bản thân mình còn chưa có thời gian rửa mặt, nàng ráng gắng gượng quét dọn qua cái viện tử. Lúc trở về phòng định bảo Dương Quy trông hài tử một lúc thì phát hiện hắn đã ngủ say.

Không biết làm sao, nàng đành phải đi tìm bà bà.

"Nương có thể giúp con trông Trường Phong được không?"

Cách một cánh cửa, ngữ khí Dương mẫu tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn: "Ngươi không thể mang nó đi theo cùng sao? Thừa dịp thời tiết tốt, thuận tiện rửa ráy cho nó một chút đi, hài tử ngày nào cũng gặp nhiều người như vậy nên không thể để ăn mặc quá bẩn thỉu được. Nhà chúng ta làm ăn buôn bán, hài tử mà bẩn thỉu thì sao người khác dám tới nữa?"

Trần Tuyết Nương vừa mở miệng đã chịu một trận mia mai, chỉ có thể ôm hài tử đi rửa mặt.

Sắc trời quá muộn, lúc nàng đang mặc quần áo thì trượt chân một phát, ôm lấy hài tử té ngã.

Ngay sau đó, hài tử liền gào khóc.

Trần Tuyết Nương vội vàng dỗ dành, bất tri bất giác, nước mắt đã rơi đầy mặt.

Dương gia đúng là giàu có, nhưng cũng sống không hề tốt như trong tưởng tượng của nàng. Dù có núi vàng núi bạc chất đống thì ngày nào cũng vẫn bắt nàng phải thu dọn bát đũa, lúc rửa chén hay là tắm thì trên tay đều mang theo mùi nước gạo, tiền kiếm được so với người giúp việc bình thường còn ít hơn rất nhiều... Một tức phụ bình thường chỉ cần hầu hạ toàn gia là đủ, mà tức phụ Dương gia không chỉ phải hầu hạ toàn gia, còn phải hầu hạ cả khách của tửu lâu.

"Hơn nửa đêm, không ngủ đi mà gào cái gì?" Dương mẫu lại bắt đầu mắng: "Đến cả một đứa bé cũng không dỗ được, bọn ta còn cần ngươi làm cái gì? Đúng là phế vật, còn kém xa tỷ tỷ của ngươi."

Câu nói cuối cùng đã khiến cho Trần Tuyết Nương khó chịu không thôi, hốc mắt chua xót, nước mắt không ngăn được mà rơi xuống.

Động tĩnh trong viện Dương gia không nhỏ, nhưng mà Tần Thu Uyển ở phía đối diện cũng cách khá xa, mà nàng lại đi ngủ sớm nên không hề nghe thấy.

Buổi sáng hôm sau lúc bà đỡ đi mua thức ăn trở về, có nói chuyện phiếm với nàng chuyện Dương mẫu mắng nhi tức.

"Nghe nói bà ta lúc ở trong nhà và lúc ở tửu lâu hoàn toàn khác biệt, thường xuyên mắng chửi người, tính khí thì vô cùng nóng nảy."

Tần Thu Uyển đang dẫn Đoàn nhi đi tản bộ nghe thấy những này, sắc mặt vẫn rất thản nhiên.

Một người bị đè ép cảm xúc quá lâu thì thường sẽ tìm chỗ để phát tiết.

Dương mẫu cũng thế, ở tửu lâu đối mặt với khách hàng, dù phải chịu bao nhiêu sự oan ức, bà ta vẫn phải mang theo khuôn mặt tươi cười. Uất khí trong lòng càng để lâu càng lớn, bà ta không dám chửi nam nhân của mình, lại không nỡ chửi nhi tử và tôn tử nên người duy nhất thành nơi trút giận của bà ta đương nhiên là nhi tức.

Có một bà bà như thế thì dù là ai làm nhi tức Dương gia cũng đều không may!

Mấy ngày sau đó, cửa hiệu son phấn của Tần Thu Uyển khai trương.

Trước đó nàng đã bán không ít son phấn ra ngoài, nữ tử đều thích chưng diện nên sau khi nhận được đều sẽ thử xoa lên mặt. Chờ đến khi bên nàng khai trương, rất nhiều người đã tìm tới, chuyện làm ăn tốt đến mức có thể so với các cửa hiệu bán đồ ăn.

Ban đầu, Tần Thu Uyển còn phải bận rộn mất hai ngày, nhưng sau này mới đỡ hơn một chút.

Một hôm vào chạng vạng tối, nàng vì phải kiểm kê hàng hóa nên trở về hơi muộn. Hai tỷ muội sau khi ở gần nhau thì thường xuyên nhìn thấy đối phương.

Vừa mới chuyển qua một góc phố, nàng đã thấy đối diện là Trần Tuyết Nương đang ôm hài tử, lần này hai tỷ muội cách nhau khá gần, cũng chỉ có năm bước chân.

Hai người đều là mẫu tử, Tần Thu Uyển dắt hài tử đi, hài tử của Trần Tuyết Nương nhỏ bé nên chỉ có thể ôm trên tay. Nàng ta đi rất nhanh, trên trán đầy mồ hôi, cộng thêm việc y sam trên người mang theo đầy mùi vị đồ ăn nên cả người trông chật vật không chịu nổi.

Cũng không phải Trần Tuyết Nương muốn khiến mình toát mồ hôi... Mà vì trước đó nàng ta đã cầm hưu thư, Dư Khai Trực thì phải chăm sóc nương nên nảng ta chỉ có thể gửi hài tử cho thân thích ở trong thôn.

Người trong thôn đi sớm về tối, cuộc sống rất bận rộn, làm gì có ai có thời gian chăm sóc hài tử?

Cũng không phải là không chú ý gì tới hài tử, mà là hài tử nào ở trong thôn cũng như thế, không có ai mang theo thì hài tử sẽ không ra ngoài, Sau này đến Dương gia cũng giống như vậy, đến hơn một tuổi cũng không dám buông tay để tự đi.

"Tỷ tỷ."

Tần Thu Uyển nhìn nàng ta một lượt: "Gần đây ngươi sống như thế nào?"

Trần Tuyết Nương mím môi: "Làm nhi tức Dương gia khổ thế nào, tỷ tỷ hẳn là phải rõ hơn ta mới đúng chứ."

"Đúng vậy!" Tần Thu Uyển gật đầu: "Cho nên ta không thể hiểu nổi, vì sao ngươi không tiếc hủy hoại thanh danh của mình cũng muốn lao vào đống phân đó."

Trần Tuyết Nương cúi đầu, cũng là bởi vì nàng ta quá tự tin.

Trước kia lúc tỷ tỷ làm nhi tức Dương gia, đi sớm về tối, lúc mang thai cũng không có y sam đẹp để mặc. Khi đó nàng ta chỉ cho là tỷ tỷ tự làm khổ mình, không biết tranh thủ. Cũng cho rằng trong lòng Dương Quy không có tỷ tỷ nên không thương yêu tỷ tỷ. Cho nên mới khiến tỷ ấy chật vật như vậy.

Với lòng tin đó, nàng ta luôn cho rằng sau khi mình được gả vào thì chắc chắn sẽ không cần làm việc như tỷ tỷ. Có lẽ còn được mời người chăm sóc cuộc sống thường ngày. Dương gia ngày nào cũng đón nhiều khách như vậy, bạc kiếm đầy bồn đầy bát, làm gì phải ép mình đến mức mệt mỏi?

Tưởng tượng thì đẹp vô cùng, đến lúc gả vào mới biết được mùi vị thật sự.

Đồng thời, bởi vì chuyện trước khi nàng ta vào cửa nên thanh danh của nàng ta và Dương Quy đều đã bị hủy... Mặc dù chuyện này thì không thể trách ai, nhưng bà bà đúng là không nói đạo lý, còn luôn cho rằng đó là lỗi của nàng ta. Cho nên, từ lúc vào cửa đến nay, ngày nào bà bà cũng lôi tật xấu của nàng ta ra để nói. Đối với khách nhân thì mang khuôn mặt tươi cười, nhưng quay đầu là có thể mắng nàng ta đến mức cẩu huyết lâm đầu.

Thậm chí đối với một kẻ làm công cũng khách khí hơn so với nàng ta.

Trần Tuyết Nương cố nhịn nhưng vẫn không nhịn được, bèn nói: "Trước kia vì sao tỷ không nói với ta rõ ràng tình cảnh của tỷ?"

Tần Thu Uyển thản nhiên đáp: "Là do ngươi vẫn luôn cho rằng ta sống rất tốt, ta cũng đã giải thích rồi nhưng vốn dĩ ngươi không hề nghe. Hơn nữa, ta lúc nào cũng bận rộn! Thành thân hai năm, tổng cộng ta được gặp ngươi mấy lần?"

"Nếu ngươi quan tâm ta thì cũng sẽ nhìn ra được, không đến mức khiến mình thảm hại thành như vậy."

Những lời này rơi vào trong tai Trần Tuyết Nương thì lại biến thành tỷ tỷ đang chế nhạo mình, nàng liền tức giận: "Tỷ đừng có nói mấy lời châm chọc nữa đi."

"Không hài lòng thì ai về nhà nấy!" Tần Thu Uyển dắt hài tử đi lên phía trước.

Từ nhỏ đến lớn, Trần Tuyết Nương đã rất được nuông chiều sủng ái, cuộc sống rất sung sướng. Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy mình kém cỏi hơn so với tỷ tỷ, sự chênh lệch này khiến nàng ta cảm thấy rất uất ức, mắt thấy tỷ tỷ muốn đi, nàng ta hét lớn: "Có phải tỷ đố kị với ta hay không?"

Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Ta đố kị với ngươi?"

Tay nàng chỉ vào chóp mũi, con mắt thì dò xét Trần Tuyết Nương: "Lời này của ngươi nghe buồn cười quá. Ta đố kị ngươi chỉ được mặc áo vải, hay là đố kị ngươi đến nửa đêm còn bị bà bà mắng? Hoặc là ngươi cho rằng, ta đố kỵ ngươi từ sáng sớm đến tối muộn đều phải làm mà không hết việc?"

Nghe những lời giễu cợt này, Trần Tuyết Nương càng thêm tức giận: "Dư Khai Trực đã từng nói, ta tốt hơn so với tỷ, bất luận là tướng mạo hay là tính cách. Dương Quy cưới tỷ nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ tới ta!"

Tần Thu Uyển nhướng mày lên: "Vì hai nam nhân này ai cũng yêu thích ngươi nên ta đều đã cho ngươi hết đấy thôi!"

Trần Tuyết Nương: "..."

Nói càng nhiều thì càng tức hơn. Nàng cười lạnh nói: "Hôm nay Dư Khai Trực đi tìm tỷ, không phải là tỷ muốn gả cho hắn đấy chứ?"

Tần Thu Uyển không tức giận, bật cười đáp: "Huynh ấy tìm ta là bởi vì ta giúp huynh ấy tìm được một đại phu tốt để phối dược nên cố ý tới tìm ta để cám ơn ta. Người ta hiện tại một lòng chăm sóc nương mình, căn bản không nghĩ đến chuyện tái giá, bây giờ ta cũng chỉ tập trung vào việc buôn bán, kiếm bạc nuôi thân. Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi, trong mắt ngoại trừ nam nhân thì không còn thứ gì khác sao?"

"Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Trần Tuyết Nương tức hổn hển, hét lên: "Ta sẽ xé miệng ngươi ra."

Nàng ta nhào tới.

Tần Thu Uyển giật giật chân, nhưng nhìn thấy nàng ta đang ôm hài tử nên không giơ chân ra đạp, mà chỉ lui về sau mấy bước: "Đồ điên!"

Trần Tuyết Nương sụp đổ, vốn đang thịnh nộ lại càng thêm tức giận, tiếp tục lao đến.

Tần Thu Uyển không thể nhịn được nữa, mạnh mẽ giơ tay tát cho nàng ta một phát.

"Ngươi tỉnh lại đi!"

Trần Tuyết Nương bị ăn một tát, ngây ngẩn cả người.

Tần Thu Uyển trầm giọng nói: "Bây giờ ngươi sống không tốt thì có liên quan gì tới ta? Ngươi chạy đến tìm ta gây phiền phức cũng chỉ là làm cho ta khinh thường ngươi thôi. Ta đã không còn là Trần Vũ Nương mặc cho ngươi hành hạ nữa rồi!"

Nàng thu tay lại, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ. Lỡ như lần sau Trần Tuyết Nương lại tiếp tục nổi điên thì nàng lại phải mất công ứng phó nên liền giơ tay ra: "Ngươi mượn của ta bốn lượng bạc, hiện tại ta cần dùng gấp, ngươi mau tranh thủ thời gian trả ta đi."

Đề cập đến việc này, đầu óc Trần Tuyết Nương cuối cùng thanh minh trở lại, ôm mặt trừng lớn mắt: "Ngươi đánh ta?" Lại cười lạnh nói: "Bạc gì? Những bạc kia là ngươi cho ta, hơn nữa, ta cầm lúc nào, cầm nhiều hay ít, ngươi có chứng cứ không?"

Không!

Trước kia Trần Tuyết Nương thường xuyên đến nhà, lần nào cũng nói đồ của Trần Vũ Nương tất cả đều là của nàng ta.

Lúc đó, Trần Vũ Nương đã là nhi tức Dương gia, cũng không nghĩ đến việc rời khỏi. Mặc dù nàng sống rất khổ, nhưng những thứ có thể kiếm được tất cả nàng đều dành cho nhi tử. Cho nên, lúc Trần Tuyết Nương đến mượn bạc, nàng vẫn nguyện ý ra tay giúp đỡ, một phần cũng là bởi vì không nỡ cự tuyệt.

"Ngươi không nhận chứ gì?" Tần Thu Uyển cười lạnh: "Bạc đó là ta kiếm được khi làm việc ở Dương gia, mỗi một đồng tiền đều có mồ hôi của ta ở bên trong đó, bây giờ ngươi dám không nhận thì ngươi cứ chờ đó cho ta!"

Mặt mũi Trần Tuyết Nương tràn đầy vẻ khiêu khích: "Vậy ngươi định làm gì?"

Tần Thu Uyển xoay người rời đi: "Lúc về ta sẽ đưa Đoàn nhi đi gặp phụ thân nó để bồi dưỡng tình cảm phụ tử."

Trần Tuyết Nương vốn không hề sợ hãi, nghe nàng nói như thế, lập tức mặt mũi tràn đầy vẻ kinh hoảng.

Trong nội tâm nàng hiểu rõ, bây giờ mình và tỷ tỷ căn bản không thể so sánh với nhau, đồ ngu cũng biết là nên chọn ai!
 
Bình Luận (0)
Comment