Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 211 - Chương 213

Chương 213
Từ ngày xưa người ta luôn cho rằng nguyên phối là tốt nhất.

Mà Trần Tuyết Nương lại mang theo cái thanh danh như thế nên rất nhiều phụ nhân chẳng thèm đếm xỉa gì đến nàng ta, có người còn lén lút mắng nàng ta là hồ mị tử, còn có người nhắc nhở nam nhân nhà mình, không cho phép bọn họ đến tửu lâu Dương gia. Chính những việc này đã ảnh hưởng không ít tới việc buôn bán của tửu lâu làm cho bà bà vốn đã ghét bỏ nàng nay càng thêm chán ghét.

Đến cả Dương Quy cũng không yêu thương nàng như lúc trước nữa.

Về phần hài tử... Đoàn nhi lớn lên ở Dương gia nên tình cảm của cậu với mọi người rất sâu đậm. Sau khi Trần Tuyết Nương vào cửa, còn từng nghe bà bà nhắc tới Đoàn nhi mấy lần.

Mà Trường Phong, thứ nhất là không lớn lên ở Dương gia, tình cảm không được sâu đậm như thế. Thứ hai, mặc dù Dương gia chịu nhận đứa bé này, nhưng thật ra cũng không yêu thương nhiều lắm. Có lần, nàng còn vô tình nghe được phu thê Dương gia nói chuyện về thân thế của hài tử. Dù dáng dấp rất giống, nhưng đứa bé này cũng có thể không phải là con cháu của Dương gia.

Hơn nữa, hai nàng là tỷ muội, Trần Vũ Nương là tức phụ Dương gia, mà nàng dù gì cũng đã động phòng với Dư Khai Trực, dù đã tái giá nhưng Dương mẫu cũng không thích nàng. Hơn nữa, bây giờ trong tay Trần Vũ Nương nắm quyền hai cửa hiệu nên giờ có ở nhà nằm ngủ thì cũng có người liên tục đưa bạc cho nàng, có thể nói là giờ đây nàng là một Tụ Bảo Bồn.

Vậy nàng ta lấy cái gì để so với Trần Vũ Nương?

Có thể nói chỉ cần Trần Vũ Nương có một chút mong muốn quay lại thì Dương gia nhất định sẽ không kịp chờ mà bỏ nàng ta luôn, sau đó thì đón nàng qua cửa.

Hiện tại Trần Tuyết Nương đã không còn cái gì nữa, không thể để mất đi Dương Quy, cũng không thể để mất đi thân phận nhi tức Dương gia được. Mắt thấy tỷ tỷ muốn đi, nàng ta nhanh chóng đuổi theo: "Ta trả lại bạc cho tỷ là được chứ gì."

Tần Thu Uyển không quay đầu lại, khoát tay một cái: "Không cần. Chuyện ta cho ngươi mượn bạc Dương Quy cũng biết, các ngươi là phu thê, ngươi thiếu chính là hắn thiếu, lát nữa ta sẽ đi tìm hắn đòi."

Trần Tuyết Nương: "..." Chuyện này có thể giống nhau sao?

Có câu nói gặp mặt ba phần tình, lỡ như Dương Quy nhìn thấy Trần Vũ Nương bây giờ rồi hối hận vì đã lấy nàng ta thì phải làm sao bây giờ? Thậm chí rất có thể sẽ mượn cơ hội này để bắt đầu lại... Một ngày phu thê bách nhật ân, Dương Quy đã tỏ ý muốn, nếu Trần Vũ Nương cũng có ý thì nàng biết phải làm gì đây?

"Ta trả lại cho tỷ!" Trần Tuyết Nương mặc kệ vết thương trên mặt, ôm hài tử nhanh chóng đi vào nhà.

Chỉ mấy giây sau đã mang mấy lượng bạc ra.

Tần Thu Uyển nở nụ cười: "Ta thật sự không cần gấp."

"Thiếu nợ thì nên trả lại, đó là lẽ thường tình." Trần Tuyết Nương nhét bạc vào trong tay nàng: "Tỷ về sau đừng bí mật đi gặp nam nhân của ta là được."

Tần Thu Uyển cầm bạc, khoát khoát tay: "Hắn là phụ thân của hài tử của ta, ta muốn gặp thì gặp, không đến lượt ngươi xen vào."

Trần Tuyết Nương bối rối: "Nếu tỷ dám gặp thì ta sẽ nói chuyện tỷ câu dẫn nam nhân người khác truyền ra khắp trấn, đến lúc đó tỷ đừng trách ta thủ hạ không lưu tình."

Tần Thu Uyển cười ha ha, dắt hài tử vào nhà.

Trần Tuyết Nương nghe thấy tiếng cười của nàng, trong lòng thấp thỏm không yên.

Sau khi cửa hiệu trên trấn khai trương, Tần Thu Uyển có ở lại tự mình trông coi mấy ngày, sau đó liền mang hài tử trở về phủ thành.

Vừa mới về nhà, quản gia trong cửa hiệu đã đến tìm nàng: "Đông gia, có một vài cửa hiệu son phấn muốn nhập hàng, muốn tự mình bàn giá với ngài. Còn có mấy quản gia Hoa Lâu cũng tới nói là muốn lấy hàng thời gian dài."

Tình hình như vậy, Tần Thu Uyển đã sớm dự liệu được.

Bận rộn mấy ngày, nàng mới giải quyết xong những chuyện này. Sau khi nhàn rỗi, nàng lại đi đến nơi khác tìm kiếm cửa hiệu, dự định lại mở thêm một gian nữa.

Chuyện mua lại cửa hiệu cũng là chuyện của mấy chục năm. Tần Thu Uyển có chút thận trọng, nàng nghĩ mấy chuyện này phải dựa vào duyên phận nên đi mấy ngày cũng không thu hoạch được gì.

Nàng phải dẫn hài tử theo, mà khí trời khá nóng nên nàng cũng không muốn cứ phải bôn ba bên ngoài. Vì vậy nàng lén cho người môi giới hồng bao, để bọn họ nếu có tin tức gì thì cáo tri cho nàng.

Mấy ngày tiếp theo liên tục có người dẫn nàng đi xem cửa hiệu, nhưng đều không quá phù hợp.

Một ngày nọ vào một buổi chiều, Tần Thu Uyển đang dẫn hài tử đi ngủ trưa thì lại có người cần gặp.

"Cửa hiệu này nằm ở đường phố Kỳ Lân, giá tiền có hơi đắt. Nhưng vị trí thì rất tốt, chỉ cần tin tức truyền ra thì không quá ba ngày, chắc chắn sẽ đổi đông gia."

Đường phố Kỳ Lân có thể được coi như là một trong những thành nội địa náo nhiệt nhất, bởi vì chung quanh nơi này chiếm đa số là bách tính phổ thông, giá tiền cửa hiệu không chỉ cao mà là có tiền cũng không mua được.

Tần Thu Uyển hiểu được tình hình trước mắt nên càng không muốn bỏ qua cơ hội này, nàng dẫn hài tử đi cùng với nàng một chuyến. Trên đường đi vẫn không quên nghe ngóng: "Vì sao đông gia lại muốn bán?"

Người môi giới thở dài một tiếng: "Nhà này là nhà họ Lâm, cửa hiệu là truyền thừa của tổ tiên người ta làm nghề buôn bán tơ lụa. Nhưng mà nhân khẩu rất ít, hai năm trước cả đôi phu thê lần lượt qua đời, chỉ còn sót lại một người nhi tử đã thành niên, sức khỏe thiếu niên kia không tốt, từ nhỏ đã phải uống thuốc mà lớn, bạc mà cửa hiệu này kiếm được tất cả đều để mua thuốc cho hắn. Ngay hai ngày trước thôi, bệnh tình của Lâm đông gia lại nặng thêm, mê man không dậy nổi. Đến giờ đã ba ngày rồi mà vẫn chưa tỉnh lại. Hạ nhân đã mời không ít đại phu đến, còn bỏ ra rất nhiều bạc, nhưng dược phí đã không còn nên muốn lấy cửa hiệu đi cầm..."

Nói đến đây, người môi giới lại hạ giọng: "Hạ nhân nhà này chắc là muốn đổi bạc rồi đưa tiễn đông gia luôn, bạc còn lại thì lấy hết. Lúc họ tìm tới ta thì nói năng rất gấp gáp, còn bảo giá tiền có thể giảm đi một chút."

Tần Thu Uyển nhíu mày.

Nói thật, nàng không thể chịu nổi cảnh nô đại khi chủ như thế này. Cửa hiệu này nàng lại không muốn mua nữa rồi.

Vốn nàng còn muốn quay đầu trở về nhưng mắt thấy đã tới nơi, nàng không muốn làm phụ hảo ý của người ta nên vẫn đi vào.

Hai gian mặt tiền, cửa hiệu hơi cổ xưa, vải vóc bên trong đã chuyển màu, hẳn là đã bán đổ bán tháo một thời gian.

Hậu viện rất lớn nhưng một nửa để dùng làm khố phòng, đương nhiên, lúc này khố phòng cũng trống không. Người dẫn đường là một nam nhân trung niên gần bốn mươi tuổi, khuôn mặt chất phác: "Nghe nói phu nhân buôn bán son phấn, nếu ngài muốn kiến công lại cửa hiệu thì chỗ của bọn ta sẽ vô cùng thích hợp."

Chỗ thì đúng là phù hợp, nhưng người thì lại không hợp.

Tần Thu Uyển muốn mua cửa hiệu nhưng cũng không muốn ra tay giúp đỡ cho kẻ ác, để dạng người này lấy được lời.

Nàng gật đầu: "Chỗ này quả thật không tệ, ta muốn bàn giá tiền với đông gia của các ngươi."

Bất luận là việc buôn bán gì thì chỉ cần bắt đầu nói đến giá cả thì việc buôn bán đó đã thành công hơn nửa. Cho nên lúc nghe nàng nói vậy, mắt của nam nhân trung niên kia đã sáng lên, nhưng lập tức trên mặt lại lộ ra vẻ khó xử: "Những việc xảy ra ở nhà chúng ta hẳn là Quan tẩu tử đã nói với ngài. Nếu phu nhân muốn bàn giá với đông gia của bọn ta thì cửa hiệu chắc là hơi khó bán. Như vậy đi, giá trị cửa hiệu này là ba trăm lượng, ngài chỉ cần trả hai trăm sáu. Chỉ cần ngài sảng khoái thì ta cũng sảng khoái, hôm nay có thể trực tiếp đến nha môn lấy khế sách."

Đúng như người môi giới nói, mấy người này muốn bán rẻ cửa hiệu này.

Tần Thu Uyển cười: "Từ trước đến nay ta đều chưa từng nghe nói đến việc hạ nhân lại quyết định thay chủ nhân. Việc làm ăn này ta không thể bàn với ngươi, ta phải tự mình đi gặp đông gia nhà các ngươi."

Nàng muốn nhìn xem có thể cứu được người đó trở về hay không.

Người này làm việc gấp gáp như vậy, rất dễ khiến người ta hoài nghi là đông gia kia có lẽ có thể cứu được nhưng người này lại cố ý không cứu, cố tình để đến mức "bị thương nặng bất trị" rồi bỏ mình.

"Đông gia đang hôn mê bất tỉnh, không có cách nào bàn chuyện làm ăn với ngài đâu." Sắc mặt nam nhân trung niên kia rất cứng rắn: "Nếu phu nhân không muốn mua thì chi bằng rời đi đi."

Người môi giới đưa Tần Thu Uyển tới cũng chính là Quan bà tử của nhà này, bà cũng cảm thấy có gì đó không đúng, bèn nói: "Lâm Phúc, vị phu nhân này thực sự muốn mua nên ta mới dẫn nàng đến đây. Đông gia các ngươi không thể nói chuyện thì nàng cũng không thể thật sự làm cho người ta tỉnh lại được, nhưng nếu thật sự có thể tỉnh lại thì chẳng phải là một chuyện tốt hay sao. Ngươi cứ dẫn nàng đi gặp thử xem..."

Lâm Phúc khoát tay: "Thân thể đông gia yếu đuối nên cần tĩnh dưỡng. Vị phu nhân này nhìn rất khoẻ mạnh, nhưng lỡ như trên người mang bệnh hay là tiếp xúc qua với người có bệnh, truyền bệnh qua cho đông gia rồi hại ngài ấy qua đời thì đến lúc đó ta phải tìm ai để nói lý đây?"

Càng nói càng thái quá.

Rõ ràng là cưỡng từ đoạt lý, phản ứng ban đầu của Quan bà tử là kinh ngạc, sau đó bà ấy nghĩ đến một chuyện, sắc mặt có hơi đổi.

"Trước đó, lúc Lâm đông gia còn khỏe, ta cũng có vài lần được gặp ngài ấy." Quan bà tử cất bước đi về phía chính phòng: "Bây giờ ngài ấy bị bệnh, ta cũng nên thăm ngài ấy một lần..."

Lâm Phúc bước ra ngăn bà ấy lại: "Ngươi chỉ là người môi giới thôi, ngươi muốn gặp đông gia nhà ta làm gì?"

Tần Thu Uyển cũng đi về phía trước: "Ta rất yêu thích cửa hiệu này, thật sự muốn mua nó. Nếu đông gia của ngươi hôn mê bất tỉnh thật thì ta sẽ giao bạc cho ngươi."

Nói xong thì cũng đi về phía chính phòng.

Lâm Phúc chỉ có một người nên căn bản không thể ngăn được hai người này, ông ta hét lớn: "Đây là nhà của ta, các ngươi không thể đi lung tung!"

Tần Thu Uyển không để ý tới ông ta, hôm nay dù là chính phòng thì nàng cũng dám vào! Lý do cũng đã có sẵn, đó là tìm đông gia người ta để bàn chuyện mua cửa hiệu.

Nàng từng luyện võ, thân hình lưu loát, người bình thường căn bản không ngăn được nàng.

Tần Thu Uyển đi vòng qua Lâm Phúc, đưa tay đẩy cửa ra.

Trong phòng toàn là mùi thuốc, người trên giường rất tiều tụy, tay chân đều bị trói ở trên cột giường, mặt mũi xanh xao, đáy mắt xanh đen, hai hốc mắt rất lớn, cả người gầy đến mức không nhìn ra thành hình người.

Quan tẩu tử bị dọa sợ, mặt mũi bà tràn đầy vẻ không thể tin mà nhìn Lâm Phúc: "Ngươi dám trói chủ tử?"

Mắt thấy việc đã đến nước này, Lâm Phúc cũng không dám ngăn cản hai người nữa, bèn giải thích: "Chủ tử nhà ta sinh bệnh, ta bán cửa hiệu cũng là vì muốn dẫn ngài ấy đi đến nơi khác để tìm danh y."

Người trên giường bỗng nhiên phản kháng, Tần Thu Uyển hô to: "Người đâu, hoả hoạn rồi."

Một cửa hiệu sợ nhất là xảy ra hoả hoạn, gần đây khí trời nóng bức, một mồi lửa rất có thể sẽ đốt cháy cả một con đường.

Cho nên nàng vừa mới hét lên, chỉ sau mấy giây, trong viện đã đầy ắp người.

Mặc dù còn chưa đi lấy nước, nhưng khi mọi người nhìn thấy Lâm đông gia biến thành như vậy thì đều nhìn về phía Lâm Phúc, ánh mắt tràn đầy vẻ hãi hùng.

Không vì cái gì khác, chỉ vì bình thường tính cách hay tính tình người này đều rất ôn hòa, là một người nổi danh hiền lành. Trên danh nghĩa thì là chủ tớ với Lâm đông gia nhưng thực ra hai người rất là thân cận, sống nương tựa vào nhau nhiều năm, không khác gì hai phụ tử.

Ai cũng không nghĩ ra một người như vậy lại dám trói chủ tử trong phòng rồi còn muốn lén bán cửa hiệu đi.

Ông ta nói Lâm đông gia bị bệnh nặng, không thích hợp gặp người ngoài nên không ai dám nghi ngờ.

Tần Thu Uyển giúp người trên giường cởi dây thừng ra, lúc đối diện với ánh mắt của hắn thì động tác trong tay nàng hơi ngừng lại một chút.

Sao lại thành ra như vậy, đúng là quá thảm rồi.
Bình Luận (0)
Comment