Chương 214
Tần Thu Uyển vốn nghĩ qua đợt bận bịu này xong thì sẽ bắt đầu tìm hắn.
Nhưng không ngờ hắn lại vội vàng như vậy, vào lúc nàng chưa kịp chuẩn bị đã xuất hiện ở trước mặt nàng. Lúc nàng cởi dây thừng thì ánh mắt lèn lút dò xét toàn thân hắn.
Hai ngày qua Lâm Thịnh An càng ngày càng suy yếu, những ngày đó hắn không ngừng nghĩ cách để tự cứu mình nhưng đều bị Lâm Phúc phát hiện. Thấy Lâm Phúc sắp bán cửa hiệu, hắn liền đoán được khả năng mình thật sự sẽ bị hại chết.
Cho nên nữ tử giúp hắn cởi dây thừng lúc này ở trong mắt hắn giống như là một tiên nữ từ trên trời giáng xuống vậy.
Xác định mình không nằm mơ, hắn lại nhìn thoáng qua xung quanh, cả người không khống chế mà lại rơi vào hôn mê.
Tần Thu Uyển cởi dây thừng xong, phát hiện hắn đã ngất xỉu, lập tức nhờ người đi mời đại phu đến.
Mà Lâm Phúc vẫn còn đang giảo biện.
Nhưng mà sự thật đã bày ra trước mắt, bất luận ông ta biện hộ như thế nào thì việc ông ta trói chủ tử để bán cửa hiệu đều là sự thật.
Mặc dù người trong viện cũng cảm thấy ông ta ra tay với chủ tử như vậy là quá ác độc, nhưng đây dù gì cũng là chuyện của nhà người ta. Muốn xử trí ông ta như thế nào thì còn phải đợi Lâm Thịnh An tỉnh lại rồi nói tiếp.
Đại phu tới rất nhanh, sau khi bắt mạch thì thở dài một tiếng: "Thân thể suy yếu, đã từng dùng không ít thuốc, thể nội tích độc quá sâu, cũng may là lão phu tới kịp, nếu để chậm thêm hai ngày nữa thì chỉ sợ là thần tiên cũng khó cứu. Từ từ sẽ chữa được thôi."
Ngụ ý là tuy bệnh có nghiêm trọng nhưng vẫn trị được.
Nghe vậy, mọi người đều yên tâm hơn.
Tần Thu Uyển lấy lý do là giúp người thì phải giúp đến cùng nên lại mời thêm hai người đến chăm sóc hắn.
Một canh giờ sau, Lâm Thịnh An được mang đi rửa mặt, thay đổi bộ quần áo bẩn trên người, toàn bộ đệm chăn trên giường cũng đã bị ném đi.
Mùi vị đó... thực sự là một lời khó nói hết.
Mà những thứ này cũng có thể dùng làm chứng cứ chứng minh Lâm Phúc ngược đãi chủ tử.
Chạng vạng tối, Lâm Thịnh An tỉnh lại, người vây quanh đã ít đi rất nhiều, ánh mắt hắn tìm kiếm trong phòng một vòng nhưng không tìm thấy nữ tử như thần tiên giáng xuống kia mà lại nhìn thấy Lâm Phúc.
"Thịnh An, từ nhỏ ta đã nhìn con lớn lên, chúng ta sống nương tựa vào nhau nhiều năm, ta bán cửa hiệu thật sự là vì muốn trị bệnh cho con..."
Từ lúc Lâm Thịnh An không thể động đậy nữa thì Lâm Phúc đã không hề che giấu dã tâm của mình. Tình cảm giữa hai chủ tớ đã sớm biến mất gần như không còn, nên lúc này nghe ông ta giải thích, Lâm Thịnh An chỉ cảm thấy thật châm chọc.
Nhìn về phía đám người xung quanh, phát hiện ra hai người tương đối quen thuộc: "Liễu thúc, làm phiền thúc đi giúp ta đến nha môn báo cáo tình hình."
Lâm Phúc nghe vậy, cả người như rơi vào trong nước đá, rùng mình một cái.
Lúc sự tình bại lộ, ông ta cũng đã nghĩ tới rất nhiều kết cục dành cho mình.
Kết cục kém nhất chính là bị báo quan, hạ nhân phạm thượng mưu hại chủ tử là tội rất nặng. Mặc dù còn chưa chết người, nhưng ông ta đã ngược đãi chủ tử lâu như vậy, khiến người ta nhận biết bao nhiêu là khổ sở. Nếu như bị đưa đến nha môn thì ông ta đừng nghĩ đến việc toàn mạng.
Kết cục tốt nhất chính là, Lâm Thịnh An vì coi trọng tình cảm chủ tớ nhiều năm, mắt không thấy tâm không phiền mà bán ông ta đi, ông ta chỉ đổi một đông gia khác. Còn việc sau khi vị đông gia mới biết những chuyện ông ta làm có thể giữ ông ta lại hay không thì ông ta chưa tính tới.
Bây giờ thấy Lâm Thịnh An muốn báo quan, lòng Lâm Phúc tràn đầy sợ hãi, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
Lâm Thịnh An lạnh lùng nhìn ông ta, bây giờ hắn còn có thể toàn mạng, đơn giản là vì hắn may mắn đúng lúc gặp được người tính toán rõ ràng. Nếu là người khác thì có thể vì thấy được lời, chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều mà đưa bạc ra mua luôn cửa hiệu.
Nếu thật sự như vậy thì sau khi Lâm Phúc cầm được bạc, chắc chắn sẽ mau chóng xử lý tang sự cho hắn.
Nghĩ đến đây, Lâm Thịnh An lại nghĩ tới nữ tử đã giúp mình cởi dây thừng, chờ sức khỏe của hắn chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, hắn nhất định sẽ tự thân đến cửa cảm tạ.
Có nhiều người như vậy làm chứng nên ngày đó vào lúc chạng vạng tối, Lâm Phúc đã bị nha môn mang đi.
Hôm sau, Tần Thu Uyển lại đến gặp hắn.
Lâm Thịnh An rất vui mừng, ráng chống đỡ thân thể để tiếp khách: " n cứu mạng vĩnh viễn không dám quên. Về sau, nếu cô nương có gì cần giúp một tay thì ta nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Nghỉ ngơi một đêm xong, sắc mặt hắn dễ nhìn hơn rất nhiều. Tần Thu Uyển nhìn hắn một lượt: "Bệnh tình của Lâm đông gia thế nào rồi?"
"Đại phu nói phải chăm sóc kỹ càng, tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tình mạng." Lâm Thịnh An nói, cảm thấy mình thật may mắn: "Cũng may hôm qua cô nương khăng khăng muốn vào cửa thăm ta nên mới có thể nhặt được cái mạng của ta về, gặp được cô nương là phúc khí của ta."
Lời nói này có hơi mập mờ, nên lúc Lâm Thịnh An nói, cả hai bên tai đều đỏ ửng.
Nhưng mà nữ tử này có dẫn theo một đứa bé, chắc là cũng đã thành thân rồi. Hắn chỉ có thể đè suy nghĩ mới len lỏi xuống tận đáy lòng.
Tần Thu Uyển cười nhẹ nhàng: "Lâm đông gia khách khí quá, ta chỉ thấy chuyện bất bình nên thuận tay cứu giúp mà thôi. Nhìn thấy công tử đã khỏe hơn là ta an tâm rồi."
Nàng đứng dậy cáo từ, Lâm Thịnh An có chút không nỡ.
Hôm qua đột nhiên được cứu sống, hắn chỉ cảm thấy mọi chuyện cứ như trong mơ, lúc ấy chỉ cảm thấy nữ tử này đẹp không giống người bình thường, hôm nay chỉ mới gặp mặt ngắn ngủi một chút, hắn đã không nỡ rời xa. Hắn cũng không rõ có phải là do mình tuyệt vọng quá lâu, bỗng nhiên được một người cứu sống nên mới nảy sinh tâm tư không nên có hay không... Nhưng vô luận như thế nào thì người ta cũng đã thành thân, hắn không nên quầy rầy nữa.
Vì vậy hắn liền đứng dậy tiễn người ra cổng.
Đáng tiếc thân thể của hắn quá yếu, việc đứng lên quá tốn sức, vừa định xê dịch thì bắp đùi đã mềm nhũn.
Mắt thấy mình sắp té ngã xuống, dù Lâm Thịnh An không muốn mất mặt ở trước mặt nàng cũng vẫn không thể khống chế nổi.
Thân thể còn chưa rơi xuống thì đôi tay đã được một bàn tay mảnh khảnh đỡ lấy.
Lâm Thịnh An: "..."
Trong lúc nhất thời, hắn không biết là nên cao hứng vì hai người đã được thân cận, hay là hận mình vô dụng nữa.
"Lâm công tử còn đang mang bệnh, không cần khách khí như vậy." Tần Thu Uyển đỡ hắn lên trên ghế, nói: "Ta và người môi giới đã hẹn một canh giờ sau sẽ đi xem viện tử, ta đi trước đây."
Lâm Thịnh An nhìn nàng rời đi, nhịn không được bèn hỏi: "Nhà cô nương ở đâu vậy?"
Theo lý thuyết thì khi thấy nàng có hài tử, hắn nên gọi nàng là phu nhân mới đúng.
Nhưng hắn không muốn gọi như vậy.
Tần Thu Uyển cười nhẹ nhàng: "Phố Lật Tử có một cửa hiệu son phấn, chính là nhà của ta."
Nhìn người đi rồi, Lâm Thịnh An cảm thấy rất thất vọng. Dù đã biết được tung tích của giai nhân nhưng hắn cũng không mấy cao hứng.
Người ta đã lập gia, biết rồi thì làm gì được?
Tần Thu Uyển đi vòng vo mấy ngày, cuối cùng cũng chọn được một cửa hiệu khác trên đường phố Kỳ Lân, mua hết ba trăm lượng, vị trí kém xa so với Lâm gia.
Lại bận rộn vài ngày mới nhàn rỗi hơn được chút. Cửa hàng bên trấn lại muốn thêm hàng, nàng dẫn hài tử theo, nhân cơ hội này trở về một chuyến.
Mọi việc trên trấn vẫn như thường, mọi người thấy nàng buôn bán son phấn nên cũng không còn hoài nghi bạc nàng kiếm được ở đâu ra nữa.
Không ai dám nói Trần Vũ Nương ngốc, mà ngược lại đều nói nàng thông minh, nói Dương gia vì Trần Tuyết Nương mà vứt bỏ đi nhi tức tốt như vậy đúng là có mắt không tròng.
Một nữ tử có nhiều tiền thì cũng khiến rất nhiều người lưu tâm.
Có người phản ứng nhanh đã vội đi tìm cách làm thân với Điền thị. Người không biết nội tình thì đi tìm Trần phụ uống rượu. Tóm lại là đều muốn mời Trần Vũ Nương về nhà.
Gả cho người khác thì đã làm sao?
Họ cũng đâu cần lấy người, họ muốn lấy bạc mà!
Mấy lời truyền miệng bao giờ cũng lan tỏa rất nhanh, ban đầu lúc Tần Thu Uyển dẫn hài tử rời đi, rất nhiều người đã nói nàng ngu. Vào lúc này mà dẫn hài tử đi thì đúng là hời cho mẫu tử Trần Tuyết Nương rồi. Hơn nữa, nữ tử đã hòa ly nếu muốn tái giá, cho dù có người nguyện ý lấy nhưng nàng ta mang theo hài tử đi đến nhà trượng phụ, bất luận ban đầu họ có đối tốt với nàng đến bao nhiêu thì năm rộng tháng dài, hai mẫu tử vẫn sẽ không thể sống tốt.
Mà bây giờ, mọi người đều đã thay đổi cách nói, đều nói là Trần Vũ Nương có tình có nghĩa. Bất luận cuộc sống mình có gian nan đến đâu thì cũng không vứt bỏ hài tử, thật sự làm cho người ta khâm phục.
Lần này khi trở lại trên trấn, Tần Thu Uyển rất nhanh đã phát hiện ra mình đi đâu cũng đụng phải người dụng tâm. Rất nhiều nam tử tuổi trẻ như quen thuộc nàng đã lâu đến gặp nàng, trong đó còn có không ít người còn chưa thành thân.
Nàng hơi tưởng tượng một chút thì liền hiểu ra nguyên do trong đó.
Cùng lúc đó, Điền thị cũng dành chút thì giờ đi tìm nàng.
"Viện này của con cũng không ở mấy, cứ để trống không suốt thực sự là rất đáng tiếc," Điền thị đi dạo một vòng: "Thật ra lúc đó con không mua cũng được, trở về nhà ta ở thì còn bớt đi ít bạc."
"Nhà trên trấn cũng không tốn nhiều bạc lắm đâu." Tần Thu Uyển châm trà: "Có nhà này rồi thì mẫu tử chúng con bất cứ lúc nào cũng đều có nơi để về, đều có nơi để ở."
Điền thị liếc trộm vẻ mặt của nàng: "Viện lớn như vậy mà chỉ có hai người các con thì có chút trống trải quá. Vũ Nương, ta là di mẫu của con, cũng thật sự muốn tốt cho con. Chuyện xưa đã qua rồi, nhưng hiện tại một quả phụ sống một mình cũng không được an toàn, một mình con nuôi hài tử, tuy cuộc sống khá giả nhưng cũng có rất nhiều người lén lút để mắt tới con. Trong nhà này không có nam nhân, ta thực sự không yên lòng."
Dừng một chút, thấy điệt nữ không lên tiếng, bà mới tiếp tục nói: "Con còn trẻ, dù gì cũng sẽ thành thân. Muộn không bằng sớm, vừa vặn gần đây có người tìm ta làm mối, có mấy người cũng không tệ, nếu con không muốn đến nhà trượng phu ở thì ở đây con cũng có nhà, sau khi kết hôn thì trở về ở. Trên trấn Bạch gia..."
"Di mẫu, người nói gì cũng đúng cả." Tần Thu Uyển cười nhẹ nhàng, không đợi Điền thị kịp vui vẻ, nàng đã tiếp tục nói: "Con đã có người trong lòng rồi."
Điền thị sững sờ, sau đó thì giật mình, nuốt lời bên miệng trở vào: "Tốt quá."
Việc buôn bán của điệt nữ càng làm càng lớn, một ngày cũng có thể kiếm được số bạc mà nhà khác làm một năm cũng không kiếm được. Một người thông minh như vậy đương nhiên sẽ biết lựa chọn như thế nào là tốt với mình nhất. Nghĩ đến đây, bà ấy đã hoàn toàn an tâm, hiếu kì hỏi: "Là người như nào vậy? Nhà ở chỗ nào? Trưởng bối và huynh đệ trong nhà thì sao?"
Tần Thu Uyển cũng không giấu diếm bà ấy: "Người rất tốt, nhà ở phủ thành, không có huynh đệ, trưởng bối cũng không có."
Nghe nàng nói như thế, Điền thị hơi sửng sốt.
Chợt nhớ tới điệt nữ cũng đang sống một thân một mình, hai người bọn họ cũng có vài chỗ rất tương đồng. Như vậy thì hai người không hôn duyên hợp lại một chỗ, nhất định sẽ vô cùng trân trọng đối phương. Hơn nữa, điệt nữ tái giá phải mang theo đứa bé, nếu đối phương có người nhà, là người tốt còn đỡ, lỡ như là người không tốt thì dù cho nam nhân đó kiên định đến mức nào, qua một thời gian dài cũng rất khó cam đoan là không bị lung lay.
Đối phương không có người thân thì càng tốt.
Điệt nữ quả nhiên biết người như thế nào là tốt với mình nhất!
Điền thị càng thêm yên tâm: "Về sau nếu có cơ hội thì dẫn về cho ta nhìn với."
"Nhất định." Cơm nước đã làm xong, Tần Thu Uyên còn sai người đi mời cả nhà di mẫu tới.
Sau bữa cơm này, Điền thị đã cự tuyệt hết tất cả những người có ý muốn kết thân.
Thế là chỉ trong nửa ngày, người trên trấn đều biết chuyện Trần Vũ Nương chuẩn bị tái giá, người muốn lấy cũng đã định ra rồi.
Không ít người bóp cổ tay thở dài. Sau khi thở dài thì lại bắt đầu tìm người khác cho hài tử nhà mình.
Nhưng mà những người hữu tâm lại không dễ dàng bỏ qua như vây.
Lúc nghe được tin tức này Dương Quy đang ở trong phòng bếp thái thịt, vì quá mức kinh ngạc nên tay hắn chặt xuống chệch một chút, lập tức máu tươi phun tung tóe, hắn lập tức lui lại một bước, nhặt khăn lên bao lấy tay. Nhưng hắn không quá quan tâm đến vết thương trên tay, vội vàng hỏi nương: "Nương, chuyện này là thật sao?"
Dương mẫu cũng không ngờ sau khi nhi tử biết được tin tức này lại phản ứng mạnh như vậy, vội lao đến xử lý vết thương, nói: "Sao lại không cẩn thận như vậy chứ? Người ta đã hòa ly, còn trẻ tuổi như vậy, muốn tái giá cũng rất bình thường mà!"
Dương Quy nhíu mày: "Nàng muốn gả cho ai?"
"Người ở phủ thành." Nói đến đây, trong lòng Dương mẫu lại có chút khó chịu. Bởi vì bà ta chợt nhớ tới, trước khi nhi tức phát hiện nhi tử và Trần Tuyết Nương có tư tình thì đã đề cập với bà ta chuyện không muốn ở trong tửu lâu làm việc nữa, mà muốn đi ra bên ngoài làm ăn.
Nếu nhi tử không tằng tịu với Trần Tuyết Nương thì những thứ Trần Vũ Nương có được hiện tại có lẽ đã là của Dương gia nhà bà ta rồi.
Nghĩ đến đây, bà oán hận nói: "Nếu không phải tại ả hồ ly tinh Trần Tuyết Nương kia thì làm gì có những chuyện này?"
Trần Tuyết Nương vừa đi đến cửa: "..."