Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 213 - Chương 215

Chương 215
Trần Tuyết Nương biết sẽ như vậy mà.

Sau này Trần Vũ Nương càng sống tốt hơn thì Dương mẫu sẽ không trách nhi tử lựa chọn sai mà sẽ chỉ trách nàng ta câu dẫn nhi tử của bà ta.

Tóm lại, Dương Quy không hề sai.

Kẻ sai cũng chỉ có ả hồ ly tinh là nàng ta.

Biết được tin Trần Vũ Nương sẽ gả đến phủ thành, Trần Tuyết Nương vốn đã khó chịu, nay nghe thấy lời bà bà nói thì còn cảm thấy uất ức.

Đại sảnh vừa mới qua một đợt bận rộn, lúc này khách nhân đã tản đi hơn phân nửa, mặc dù không bận rộn như vừa rồi, nhưng tất cả mọi người vẫn chưa thể thư giãn vì một đống lớn bát đũa còn chưa rửa xong.

Dương mẫu vừa quay đầu lại đã thấy Trần Tuyết Nương đứng ngẩn người trước cửa, tức giận không có chỗ phát tiết, bà ta há miệng mắng: "Đứng ở đấy làm cái gì? Còn không mau làm việc đi, định để cho lão nương đây làm hả?"

Trần Tuyết Nương cúi đầu xuống, đi vào phòng bếp ngoan ngoãn rửa chén.

Hai người đã làm bà tức non nửa năm, Trần Tuyết Nương cũng hiểu rõ thói quen của bà bà, khi bà ấy tức giận căn bản không nghe ai nói gì hết.

Đương nhiên lúc không tức giận cũng chẳng nghe ai.

Nói chung là chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, trung thực làm việc thì mới có thể ít bị mắng hơn.

Thấy nàng rửa bát, bà bà cuối cùng cũng không mắng chửi nữa, đi ra ngoài phòng bếp. Trần Tuyết Nương cảm thấy rất khó chịu, cho rằng mình thật oan ức, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Nàng lau đi, giương mắt nhìn Dương Quy, đợi hắn an ủi mình mấy câu. Nhưng vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện trong phòng bếp đã không còn hình bóng của hắn nữa.

Nghĩ nghĩ một lúc, mặt Trần Tuyết Nương hơi biến sắc, lập tức bỏ lại công việc trong tay mà đuổi theo ra cửa, tìm khắp toàn bộ trên dưới tửu lâu mà vẫn không thấy người. Trong lúc này, bà bà lại phát hiện ra nàng lười biếng, nàng lại bị mắng một trận.

Dương Quy bỏ dở công việc đi ra ngoài, hắn biết bây giờ mình và Trần Vũ Nương đã không có lời nào để nói nhưng hắn vẫn muốn đi gặp nàng một lần.

Tần Thu Uyển đang ở trong cửa hiệu kết toán sổ sách, bạc kiếm ở trên trấn đúng là không bằng được phủ thành, nhưng cũng coi như là ổn. Tâm tình nàng không tệ nhưng lúc ngẩng đầu lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ở cửa.

Đây là cửa hiệu son phấn, mặc dù cũng có khách nam nhưng cũng là số ít. Một nam nhân cao tráng đứng ở cửa ra vào rất dễ khiến người ta để ý.

"Dương thiếu đông gia, ngài muốn mua son phấn cho thiếu phụ sao?" Tần Thu Uyển nở một nụ cười khách khí, chìa tay ra: "Son phấn bên này cũng không tệ, còn có cả dầu bôi tóc. Hôm qua vừa mới lấy thêm hàng, mùi gì cũng có."

Nhìn nàng coi mình như một khách hàng bình thường, Dương Quy cảm thấy vô cùng khó chịu, yết hầu gợn gợn, lúc mở miệng còn hơi mất tiếng: "Vũ Nương, gần đây nàng sống thế nào?"

Tần Thu Uyển nhìn lại người mình: "Ta vẫn vậy, sống rất tốt! Mặc dù hơi bận rộn nhưng tóm lại cũng không bận như lúc trước ở tửu lâu, cũng không có ai dám mắng ta cả ngày, tiền bạc trong tay cũng dư dả, có thể tùy ý đi qua đi lại phủ thành..."

Dương Quy nhíu mày: "Nàng cố ý nói những lời này để khiến ta khó chịu sao?"

"Sao ngươi lại nói thế?" Tần Thu Uyển không hiểu: "Ngươi tới đây thì chính là khách của ta, ta chỉ thành thật trả lời vấn đề của ngươi mà thôi. Nếu ngươi đã khó chịu thì mau chóng rời đi đi!"

Nàng nói xong còn phất phất tay.

Dương Quy không chỉ không rời đi mà ngược lại còn tiến lên mấy bước: "Vũ Nương, ta nghe nói nàng đã có vị hôn phu?"

"Đúng vậy." Tần Thu Uyển cúi đầu xuống gẩy gẩy viên ngọc, dặn dò: "Quan tẩu tử, ngươi mang son giấy ra cho hắn xem đi."

Dương Quy không quan tâm đến phụ nhân chào hàng với mình, cố chấp mà nhìn nàng: "Nàng muốn dẫn theo Đoàn nhi rồi gả cho hắn?"

"Chuyện này không liên quan tới ngươi, " Tần Thu Uyển không buồn ngẩng đầu lên.

Câu trả lời như vậy, đương nhiên là Dương Quy chưa thấy thỏa mãn: "Đoàn nhi là nhi tử của ta, sao có thể nói là không liên quan đến ta?"

"Ngươi còn nhớ là mình có nhi tử sao!" Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Ta còn tưởng rằng trong đầu ngươi chỉ có mẫu tử Trần Tuyết Nương, dù sao thì cái việc không biết xấu hổ như chạy tới nương gia để tằng tịu với thê muội cũng là chuyện mà người bình thường không làm được!"

Bên trong cửa hiệu son phấn lúc này không có khách hàng, nhưng chỉ riêng khách nhân chào hàng và tiểu nhị thì đã có ba người nghe thấy.

Dương Quy cảm thấy mặt dần đỏ lên: "Đều là chuyện đã qua, nàng còn nhắc tới làm gì?"

"Không nhìn thấy ngươi thì ta cũng không nhớ nổi." Tần Thu Uyển chồng sổ sách lên: "Ngươi rốt cuộc có mua hay không?"

Ngụ ý là không mua thì cút.

Dương Quy đã hiểu, liền nói ngay: "Không phải chỉ là son phấn thôi sao, có gì mà không mua được." Hắn giống như là đang hờn dỗi với nàng: "Lấy thứ tốt nhất ở chỗ các ngươi mang ra đây cho ta."

Nghe vậy, nhãn tình đám người đứng xem náo nhiệt này giờ sáng lên hẳn, ba chân bốn cẳng đưa đến bảy tám cái hộp.

Tần Thu Uyển liếc mắt nhìn: "Thừa Huệ chín lượng bạc."

Dương Quy trừng lớn mắt: "Sao lại đắt như thế? Có phải ngươi cố ý lừa ta hay không?"

Trước khi cửa hiệu của Tần Thu Uyển mở ra thì ở trên trấn này đúng là không có loại son phấn nào mắc như vậy.

Tần Thu Uyển phì cười: "Chỉ những thứ này thôi thì trên trấn đã có bảy vị phu nhân mua, nếu ngươi cảm thấy đắt thì bọn ta cũng có thứ rẻ hơn."

Nàng xoay người rời đi, còn nói: "Hóa ra là chỉ có như vậy."

Dương Quy: "... Ta mua."

Cũng không phải là không mua được!

Mặc dù hàng ngày Dương Quy đều phải làm việc ở tửu lâu, nhưng Dương mẫu cũng không nỡ sai hắn làm quá nhiều, làm xong chuyện phòng bếp là phụ tử Dương gia cơ bản đã có thể nghỉ ngơi. Tiền công cũng giống nhau, đừng thấy Dương mẫu chỉ cho Trần Vũ Nương một tháng ba đồng bạc mà nghĩ bà ta bủn xin, thật ra bà ta cho nhi tử mình ít nhất cũng phải một lượng bạc. Thỉnh thoảng lúc Dương Quy đòi thêm thì còn có thể cầm nhiều hơn.

Tần Thu Uyển nhận bạc, bọc kỹ mấy cái hộp tinh xảo này lại, phía trên còn buộc thêm một cái băng gấm, hai tay đưa qua: "Khách nhân nhớ cất kỹ, dùng thật tốt, về sau có thể thường xuyên ghé qua."

Dương Quy nhếch miệng, nói thầm: "Với cái giá tiền này thì ai mà thèm mua nữa?"

Nói xong, hắn hừ lạnh một tiếng, cầm son phấn rời đi, lúc ra đến cổng còn quẳng lại một câu: "Coi như là lấy bạc để nuôi Đoàn nhi."

Tần Thu Uyển muốn đi ra ngoài cãi lại hắn vài câu thì hắn đã chạy đi mất.

Dương Quy cầm son phấn về nhà, người nhà hắn vẫn chưa trở về. Ý nghĩ đầu tiên của hắn là đưa những thứ này cho Trần Tuyết Nương nên đã tiện tay để lên bàn.

Hôm nay Dương mẫu về trước, nhìn thấy cửa mở ra thì biết nhi tử đã về nhà. Bà ta đẩy cửa đi vào, nhìn thấy người đang nằm trên giường, cả người giống như là khúc gỗ mục, ỉu xìu không có tinh thần.

"Con vừa đi tìm Vũ Nương à?"

Dương Quy gật đầu: "Nàng ta thực sự muốn tái giá, con có hỏi nàng ta, nàng ta rất thản nhiên thừa nhận, không mảy may chột dạ."

"Ta đã sớm nói là nàng ta chắc chắn sẽ tái giá mà." Dương mẫu muốn trấn an nhi tử vài câu nhưng ánh mắt chợt lướt qua, nhìn thấy một chiếc hộp lấp lánh trên bàn, thấy cái túi không những tinh xảo mà còn được bọc bằng băng gấm, phía trên băng gấm hình như còn buộc một đóa hoa. Vừa nhìn đã làm cho người ta sinh lòng yêu thích, bà ta thò tay ra sờ: "Đây là cái gì?"

Dương Quy liếc nhìn, oán hận nói: "Trần Vũ Nương coi con như khách hàng, nếu con không mua, nàng ta sẽ không nói chuyện với con. Mà nàng ta cũng can đảm lắm đấy, cái thứ đồ này vậy mà lấy của con chín lượng bạc."

Dương mẫu cũng không bất ngờ với giá tiền này, ngày nào bà ta cũng phải tiếp đãi khách hàng, cũng đã được nghe nói đồ quý nhất bên trong cửa hiệu son phấn kia cũng phải mấy lượng bạc, khi đó bà ta còn lén lút nói với Dương phụ, nhà mình làm mệt gần chết mấy chục bàn thức ăn ngon mới có thể thu được số bạc này, Trần Vũ Nương này thật là hung ác.

"Cũng là do con ngốc." Dương mẫu hừ lạnh: "Sao không bảo giảm giá?"

Dương Quy há hốc mồm, ở trước mặt tức phụ cũ, còn là nữ tử sau khi rời khỏi mình thì cuộc sống tốt hơn hẳn, hắn làm sao có thể mua đồ giảm giá?

Đúng vào lúc này, Trần Tuyết Nương dẫn hài tử đi vào, khi nhìn thấy bọc giấy được đóng gói tinh xảo trên bàn, nhãn tình lập tức sáng lên: "Phu quân, chàng mua cho ta ư?"

Dương Quy còn chưa lên tiếng, Dương mẫu đã cướp đi, ôm vào trong lòng: "Ngươi nằm mơ đi!"

Trần Tuyết Nương: "..."

Nàng nhìn thấy bà bà mặt mũi hung ác, lúc này mới giật mình hoàn hồn. Hơi hối hận vì mình lanh mồm lanh miệng, cho dù thật sự là cho mình thì ngay trước mặt bà bà, Dương Quy cũng không tiện thừa nhận.

Nhi tức trở về, Dương mẫu cũng không muốn ở trong cái phòng này nữa, lúc rời đi cũng không quên mang theo bọc giấy kia đi.

Buổi tối, sau khi Dương mẫu rửa mặt, sờ vào đống băng gấm mà mặt mũi tràn đầy vẻ đau lòng.

Dương phụ mệt mỏi cả một ngày nên đã nằm lên giường: "Đã trễ như vậy rồi mà bà còn lề mà lề mề làm gì đó?"

Dương mẫu đắn đo: "Thứ này đắt lắm, ta muốn mang đi cầm."

"Bà không biết xấu hổ à?" Dương phụ không hề khách khí.

Dương mẫu: "..." Nếu không biết xấu hổ thì bà cũng không ở đây đắn đo đâu.

"Giữ lại đi." Dương phụ trở mình: "Nhiều năm như vậy rồi bà cũng không mua được thứ gì tốt."

Dương mẫu nói thầm: "Có đống bạc này, ta thà cầm đi rồi mua đồ trang sức, khi nào không tiện thì còn có thể lấy ra cứu nguy."

"Nếu muốn cầm thì ngày mai mang đi mà cầm." Dương phụ không còn kiên nhẫn nữa: "Mau tắt nến đi, ta không ngủ được."

Dương mẫu cũng không phải không biết xấu hổ mà mang đi trả lại, nhưng hiện tại bà ta đúng là không nỡ, đắn đo cả buổi, cuối cùng đành nhờ trù nương tửu lâu giúp.

Tiền đã vào trong túi, làm gì có chuyện bỏ ra?

Tần Thu Uyển lấy lại hộp son phấn kia, đổi sang vài loại rẻ hơn, nói: "Đống này còn dư ra ít bạc, loại son phấn này có thể dùng được trong mấy năm. Người đã lớn tuổi rồi thì cũng phải chải chuốt cho mình một chút, kiếm được bạc không tiêu cho mình thì giữ lại cho ai?"

Trù nương không thể lấy được bạc về nên trên đường trở về, tâm trạng rất thấp thỏm, đành phải kể lại tất cả mọi chuyện cho Dương mẫu.

Dương mẫu nghe xong thì cảm thấy cũng có đạo lý.

Lại nghĩ, mình buông thả bản thân nhiều năm như vậy, giờ dùng chút son phấn cũng không tính là quá đáng, nên đã chấp nhận giữ lại. Một nguyên nhân khác cũng là bởi vì bà ta không muốn chạy đi cãi nhau với Trần Vũ Nương.

Chuyện hòa ly lúc trước dù gì cũng là Dương gia đuối lý, nếu làm lớn chuyện thì cửa hiệu hai nhà đều mất mặt, hơn nữa, còn phải giữ mặt mũi cho Đoàn nhi nữa.

Bất luận về sau như thế nào thì chí ít bây giờ Trần Vũ Nương cũng chỉ có Đoàn nhi là con. Nàng ta kiếm được bao nhiều thì cũng là để tích lũy cho nó.

Cũng chính là tích lũy cho tôn tử của Dương gia!

Dương mẫu không biết rõ phụ thân của Trường Phong là ai, nhưng Đoàn nhi thì thật sự là huyết mạch của Dương gia. Nghĩ như vậy thì càng cảm thấy không lên lý luận làm gì. Giống như là suy nghĩ lúc Dương Quy cầm son phấn rời đi, đó là coi như cho nàng đống bạc để nuôi Đoàn nhi.

Lần này trở về trấn, Tần Thu Uyển ở mất sáu ngày, lúc ngồi xe ngựa trở về phủ thành thì cửa hiệu mới mua đã được tu sửa xong.

Trở về ngày thứ hai, nàng liền tự mình đi xem xem, bảo mộc công sửa lại một vài chỗ. Lúc nàng đang định rời đi thì liền thấy một người đứng ở cửa.

Chính là Lâm Thịnh An.

Lâm Thịnh An vô cùng gầy gò, sắc mặt tái nhợt, chứng tỏ trên người vẫn còn mang bệnh.

Tần Thu Uyển có chút bất ngờ: "Sao ngài lại ra đây?"

Mấy ngày qua Lâm Thịnh An ở nhà dưỡng bệnh, cả người vô cùng suy yếu, không được đi ra ngoài, đại phu cũng không đồng ý cho hắn đi hóng gió.

Hắn chờ rồi lại chờ nhưng vẫn không chờ được người trong lòng tới thăm hắn, hắn sai người đi nghe ngóng thì mới biết người ta đã hồi hương, ngày về không biết sẽ là bao giờ.

Thế là, hắn chỉ có thể tìm người theo dõi cửa hiệu, hôm nay biết được giai nhân đã về, nên liền sốt sắng chạy tới.

"Nghe nói cô đã về, ta muốn tới hỏi cô xem có cần ta giúp một tay hay không." Lâm Thịnh An dừng một chút, ngập ngừng nói: "Cũng là muốn cám ơn cô."

Tần Thu Uyển chậm rãi tới gần: "Ngài định làm gì để cám ơn ta?"

Lâm Thịnh An: "..." Có thể lấy thân báo đáp được không?

Chương 216
Lâm Thịnh An nghĩ trong lòng như vậy, nhưng không dám nói ra ngoài miệng.

Người ta có ân cứu mạng mình, nếu mình lại nói là muốn lấy thân báo đáp thì người ta sẽ không nghĩ đó là lời cảm tạ nữa, mà sẽ nghĩ thành đó là khi dễ lương gia nữ tử người ta.

Hắn nhìn sắc trời một chút: "Đã đến giờ này rồi, hay là ta mời cô nương dùng bữa?"

Tần Thu Uyển mỉm cười: "Ta đã nói là ta chỉ tiện tay làm thôi, ngài thực sự không cần khách khí như thế."

Lâm Thịnh An nghe vậy, cho rằng mình bị cự tuyệt. Đang thất vọng thì liền thấy nữ tử trước mặt nói: "Nhưng mà đúng là ta đang rất đói bụng."

Lâm Thịnh An vui như mở cở trong bụng, chìa tay ra: "Cô nương, mời."

Hai người đi đến tửu lâu. Lâm Thịnh An muốn hai người vào phòng riêng ăn, nhưng lại sợ giai nhân khó chịu. Cho nên lúc tiến vào tửu lâu, bèn dặn dò tiểu nhị: "Bày đồ ngay đại sảnh, mang món ăn tốt nhất chỗ các ngươi ra đây."

Tần Thu Uyển nghe vậy bèn nói: "Ta thích dùng bữa ở chỗ yên tĩnh, đi lên lầu đi."

Lâm Thịnh An muốn nói nhưng lại thôi.

Hắn cũng muốn đi lên lầu, nhưng hai người là cô nam quả nữ, mà đối phương còn đã có trượng phu, làm vậy khó tránh khỏi sẽ khiến cho người ta hiểu lầm. Hắn không muốn làm cho phu thê nàng bất hoà.

Lên lầu thì sẽ có nhiều bạc hơn, nên tiểu nhị nghe vậy thì mặt mày hớn hở, lập tức đi về phía trước dẫn đường.

Mắt thấy giai nhân sắp đi lên lầu, Lâm Thịnh An đành phải đi theo. Những ngày qua, trong lòng của hắn rất băn khoăn, vẫn luôn nghe ngóng tin tức người nhà của nàng, nhưng không dám hỏi kỹ, giống như chỉ cần mình không biết nội tình thì sẽ có thể coi rằng nàng còn chưa thành thân.

Sau khi vào phòng, tiểu nhị đưa nước trà và điểm tâm lên.

Tần Thu Uyển thấy không có nước, bèn sai bà đỡ đi lấy. Rồi bảo Đoàn nhi ngồi xuống, lấy điểm tâm cho nó ăn. Những ngày qua, nàng vẫn luôn để nó tự ăn uống nên hiện tại nó đã rất tự túc trong việc này rồi.

"Hài tử còn nhỏ, lúc chăm sóc có chút phiền phức, Lâm công tử không ngại chứ?"

Lâm Thịnh An cảm thấy trong lòng có chút ghen tỵ: "Không ngại."

Hắn thực sự không nhịn được, lo lắng hỏi: "Cô và ta dùng bữa như vậy, nếu để cho người nhà cô biết đươc thì bọn họ có hiểu lầm hay không?"

Tần Thu Uyển kinh ngạc, giương mắt lên nhìn hắn, phát hiện hắn hỏi rất nghiêm túc, giống như hoàn toàn không biết gì về chuyện của nàng.

"Ta không có người thân."

Lâm Thịnh An sững sờ: "Vậy phụ thân của đứa bé kia?"

"Tái giá rồi." Tần Thu Uyển thấy mặt mũi hắn tràn đầy kinh ngạc, tiếp tục nói: "Hắn và nữ nhân khác tằng tịu với nhau, bị ta bắt gian tại giường. Con người của ta rất rõ ràng, không chấp nhận việc bị người ta lừa gạt nên đã hòa ly. Không lâu sau, hắn liền cưới nữ nhân kia... Nói đến đây thì đứa bé kia chỉ hơn Đoàn nhi có hai tháng tuổi."

Lâm Thịnh An trừng lớn mắt, sau khi nhận ra mình thất thố thì vội vàng uống nước để che đi vẻ mặt của mình. Uống xong, hắn khẽ cười, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Sau đó thì hắn liền to gan thân cận với nàng nhiều hơn.

Lâm Thịnh An còn đang mang bệnh nên cần phải ăn kiêng, rất nhiều thứ không thể ăn, cũng không thể ăn quá nhiều. Chỉ sau một lúc, hắn đã an vị ở một bên, nhìn hai mẫu tử ăn cơm.

"Vải vóc trong khố phòng của nhà Lâm công tử trước đó đã bán hết, ngài còn muốn buôn bán lại lần nữa không?"

Nghe nàng hỏi, Lâm Thịnh An lấy lại tinh thần, nói: "Lâm Phúc đã bị kết án, bạc mà hắn âm thầm giấu cũng đã được tra ra, tuy hắn đã tiêu xài không ít, nhưng vì Lâm gia ta góp nhặt nhiều năm nên cũng còn có mấy trăm lượng. Ta đã mở một tiêu cục đi đến những nơi khác để mua chất liệu mới. . . chờ vải đến thì ta sẽ chọn một vài thứ tặng cho cô..." Nghĩ đến quan hệ của hai người, nếu tặng đồ vật thì cũng hơi quá thân cận, hắn lại bổ sung: "Coi như là tạ lễ."

Tần Thu Uyển cười lắc đầu: "Đã nói là không cần cám ơn ta rồi. Nhưng mà ta rất thích những chất vải tươi sáng một chút, nếu ngài thật lòng muốn đưa thì ta cũng sẵn lòng lấy."

Lời này nghe thì giống như là giả vờ từ chối nhưng thật ra trong lòng lại muốn lấy, nhưng biết nàng không phải loại người dối trá nên Lâm Thịnh An nghe xong lại cảm thấy vui vẻ không thôi. Mà hắn lại sợ mình suy nghĩ nhiều hiểu sai ý của nàng nên trong sự vui mừng cũng xen lẫn thấp thỏm.

Sau khi dùng thiện xong, hắn đưa hai mẫu tử về nhà.

Tần Thu Uyển cười cự tuyệt: "Với thân thể bây giờ của ngài, ta sợ sẽ làm phiền ngài. Như vậy đi, dù gì xe ngựa cũng tiện đường, ta đưa ngài trở về." Trên đường trở về còn dặn dò: "Thân thể yếu, ngài cũng không nên ra ngoài hóng gió đâu."

Lâm Thịnh An nghe xong, cảm thấy thật ấm áp.

Lần này trở lại phủ thành, Tần Thu Uyển phải mở một cửa hiệu mới nên bận rộn mất mấy ngày. Nửa tháng sau mới nhàn rỗi trở lại.

Một bên khác, thân thể Lâm Thịnh An đã dần dần khôi phục, đã có thể tùy ý đi lại. Cửa hiệu tu sửa xong thì lại một lần nữa khai trương. Vải vóc từ nơi khác chuyển tới có nhiều kiểu dáng mới, hắn lại cố ý hạ thấp giá tiền nên việc buôn bán cũng không tệ.

Ngày hôm đó, hắn lại hẹn hai mẫu tử dùng bữa tối. Xong đó thì nhất quyết muốn đưa hai người trở về.

Tần Thu Uyển không cự tuyệt. Trở lại đường phố Lật Tử, trời tối mờ mịt, cửa hiệu đã đóng, có ba người đứng ở bên ngoài.

Nhìn thấy xe ngựa tới, ba người lập tức chạy ra.

Tần Thu Uyển thấy rõ mấy người kia, có chút bất ngờ: "Di mẫu, sao người lại tới đây?"

Bên cạnh là di phụ và biểu muội của Trần Vũ Nương.

"Tới thăm con một chút." Điền thị nói, nhưng ánh mắt đã nhìn thấy Lâm Thịnh An ở phía sau, hiếu kì hỏi: "Vũ Nương, vị hôn phu mà con nói chính là hắn sao?"

Lâm Thịnh An: "..." Nhanh như vậy rồi ư?

Vui vẻ qua đi, hắn lại nhận ra hai người bây giờ còn chưa phải là vị hôn phu thê, nhưng nàng đã có một vị hôn phu mà đến cả thân thích nàng cũng đều biết... thì lòng hắn lập tức trầm hẳn xuống.

"Vâng." Sắc mặt Tần Thu Uyển vẫn như thường: "Thịnh An, đây là di mẫu của ta, từ nhỏ đã rất yêu thương ta, đây là di phụ, còn có tiểu biểu muội."

Lâm Thịnh An cảm thấy giống như đang nằm mơ, chào từng người một.

Một đoàn người tiến vào viện tử, bà đỡ lập tức đi vào phòng bếp nấu nướng.

Bà đỡ chỉ có một mình nên không làm hết nổi, nên Tần Thu Uyển cũng đi qua đó phụ giúp một tay.

Lâm Thịnh An vô thức đi theo, lúc chỉ còn lại hai người, Tần Thu Uyển đã giải thích với hắn: "Trước đó lúc về trấn, có không ít người muốn kết thân với ta, ta không tiện cự tuyệt nên đã nói là mình có vị hôn phu, ngài sẽ không để tâm chứ?"

Lâm Thịnh An: "..." Đương nhiên là không để tâm rồi.

Danh phù kỳ thực thì càng tốt hơn!

Hắn cười cười: "Vũ Nương, trước kia cô đúng là khổ quá. Cô yên tâm, về sau nếu có người hỏi thì cô cứ việc nói thẳng ta là vị hôn phu của cô."

Tần Thu Uyển mỉm cười gật đầu: "Đa tạ ngài đã giúp ta lần này, khi nào rảnh mong ngài có thể đi cùng ta về trấn một chuyến để chặn miệng những người kia lại." Nàng thở dài nói: "Người trên trấn kiến thức còn hạn hẹp, không tin rằng một nữ tử cũng có thể kiếm được bạc. Trước đó ta trở về đã vung tay quá trán, nên bọn họ đều nói ta ở phủ thành dựa vào nam nhân mà có được sự giàu có. Lời nói thực sự khó nghe..."

Nói tiếp: "Lúc ngài cùng ta trở về, nhớ là phải ăn mặc đẹp mắt một chút."

"Nhất định." Lâm Thịnh An cảm thấy rất vui mừng, còn nghĩ cách thừa dịp nàng còn chưa có vị hôn phu thật thì sẽ làm cho mình có một vị trí ở trong lòng nàng.

Hắn bảo đảm: "Cô cứu mạng ta, ta nhất định sẽ đóng vai vị hôn phu này thật tốt."

Một nhà ba người ở trong phòng nhìn thấy Lâm Thịnh An hớn hở theo đuôi Trần Vũ Nương, Điền thị cảm thấy rất vui vẻ: "Còn trẻ như vậy, vẻ ngoài lại tuấn tú."

Biểu muội La Xuân Nguyệt đột nhiên nói: "Nương, con muốn ở chỗ này."

Mặt mũi Điền thị tràn đầy kinh ngạc: "Tại sao con có thể có ý nghĩ như vậy được?" Vừa nói xong thì không chút nghĩ ngợi từ chối: "Không được."

"Biểu tỷ có thể, vì sao con lại không thể?" Mặt La Xuân Nguyệt buồn bã, hạ giọng: "Ở trên trấn có thể tìm được một người tốt như biểu tỷ phu sao?"

Nhất định là không được.

Chỉ với tướng mạo này thì đã là độc nhất rồi.

Dư Khai Trực ở trên trấn là người có vẻ ngoài đep nhất, nhưng nếu so sánh với vị Lâm công tử này thì vẫn còn kém xa.

"Vẻ ngoài đẹp không nói nên tất cả." Thợ rèn La trách mắng.

La Xuân Nguyệt không phục: "Ở trong phủ thành, tìm tùy tiện một nhà thì cũng giàu có hơn ở trên trấn, con không muốn trở về đó chịu khổ đâu."

"Nhưng bọn ta không yên tâm để con ở lại." Điền thị tận tình khuyên bảo: "Nữ tử sau khi thành thân, nếu muốn sống tốt thì còn phải xem nhà nương gia thế nào. Người xưa đều nói, hôn nhân là việc lớn, phải môn đăng hộ đối. Phụ thân con là một thợ rèn, còn bản thân con, tay không thể nâng, sổ sách không biết tính, chỉ biết làm mấy việc công thì ai để ý đến con?"

La Xuân Nguyệt nghe xong thì cảm thấy rất là khó chịu.

Bầu không khí trong phòng dần ngưng trệ, lúc Tần Thu Uyển bưng nước trà tiến vào thì lập tức nhận ra sắc mặt ba người họ rất khó coi.

"Di mẫu, lần này mọi người tới định ở lại bao lâu?"

Điền thị nhận nước trà, cám ơn xong thì cười nói: "Chỉ là tới thăm con một chút, ngày mai sẽ về."

La Xuân Nguyệt nghe vậy, vành mắt lập tức đỏ lên.

Tần Thu Uyển nhìn thấy, hiếu kì hỏi: "Biểu muội sao vây?"

"Gió quá lớn nên hạt cát bay vào mắt thôi." Điền thị thuận miệng tìm lý do.

Lời thuận miệng này đúng là giả quá, trong phòng thì lấy đâu ra gió, càng đừng nói đến bụi.

Trần Vũ Nương và biểu muội không quá thân thuộc, Tần Thu Uyển cũng không quá quan tâm, bèn nói sang chuyện khác.

Buổi tối, Tần Thu Uyển dỗ hài tử ngủ xong thì đi uống nước, lờ mờ nghe thấy trong viện có tiếng khóc lóc của một nữ tử.

Lúc mở cửa ra, nàng nhìn thấy La Xuân Nguyệt đang đứng dưới gốc cây ở trong sân, đang khóc rất thương tâm.

"Muội làm sao vậy?"

La Xuân Nguyệt quay lại, tiếng nói không rõ ràng, hỏi: "Biểu tỷ, cửa hiệu của tỷ có tuyển người không?"

Tần Thu Uyển hiếu kì: "Muội muốn tìm người giúp ta?"

"Muội muốn ở lại chỗ này, nhưng phụ mẫu không đồng ý." La Xuân Nguyệt lau giọt nước mắt trên khuôn mặt: "Muội không muốn về trấn, phụ mẫu còn định làm mai cho muội, muội không thích những nam nhân trên trấn kia."

Tần Thu Uyển nghĩ nghĩ: "Muội muốn ở lại cũng được thôi. Nhưng ta giữ muội không phải vì nể tình thân thích, muội phải làm việc giống như tất cả mọi người ở đây, nếu muội không làm được, ta sẽ từ muội."

La Xuân Nguyệt rất vui, liên tục nói lời cảm ơn.

Sau khi phu thê Điền gia biết được chuyện này thì đương nhiên là cảm thấy không nỡ. Nhưng bọn họ cũng biết mình không lay chuyển được nữ nhi.

Từ nhỏ nữ nhi đã được nuông chiều, nếu bọn họ quá quyết liệt thì nữ nhi rất có thể sẽ bỏ nhà ra đi. Để cho nàng đi ra ngoài đụng phải người xấu thì còn không bằng giữ nàng lại ở cửa hiệu son phấn.

Sau khi đưa tiễn phu thê Điền thị xong, Tần Thu Uyển lại sắp xếp công việc cho La Xuân Nguyệt. Bận rộn mấy ngày, mới có thể dẫn Lâm Thịnh An về trấn.

Lần trước trở về, nàng đã nói mình có vị hôn phu.

Thời gian qua đi một tháng, nàng lại trở về và cũng đã mang theo vị hôn phu của mình đi cùng.

 
Bình Luận (0)
Comment