Chương 217
Thật ra người trên trấn không ai hoài nghi việc Trần Vũ Nương có vị hôn phu là thật hay giả.
Dù sao thì nàng cũng trẻ tuổi, đã vậy còn biết làm ăn.
Cho dù tiền vốn của nàng là có nam nhân cho thì cửa hiệu trên trấn cũng là một tay nàng lo liệu. Một nữ tử có thủ đoạn lại thông minh như vậy, có người ngưỡng mộ cũng rất bình thường.
Chỉ là, mọi người không ngờ vị hôn phu của nàng lại còn trẻ như thế.
Không phải đã nói là một lão đầu trên năm mươi tai to mặt lớn sao?
Xe ngựa vừa tới trấn, vì có người ngẫu nhiên nhìn thấy tướng mạo của Lâm Thịnh An đã dẫn tới không ít người tò mò chạy đến viện tử của Tần Thu Uyển nhìn xem.
Trước khi đến, Tần Thu Uyển đã dặn dò hắn ăn mặc đẹp một chút, Lâm Thịnh An buôn bán vải áo nên đã đặc biệt tự mình chuẩn bị mấy bộ. Hôm nay hắn mặc một bộ y sam xanh nhạt, chất vải mịn màng, y sam kiểu dáng bình thường, nhưng nhìn lên là biết giá tiền không hề nhỏ. Rơi vào trong mắt người trên trấn làm bọn họ nghĩ ngay đến thế gia công tử nhà nào đó.
"Trần Vũ Nương đúng là biết cách tìm."
Nhìn qua tướng mạo và phong thái của Lâm Thịnh An, mọi người đều rất là tán thành với suy nghĩ này.
"Theo ta thấy, nếu không phải nương nàng đã chọn sẵn thông gia khi nàng còn bé thì nàng nhất định cũng có thể tìm được một mối hôn sự, cũng sẽ không có những chuyện sau này." Có người cảm khái như vậy.
Lời này cũng nhận được rất nhiều sự tán thánh của mọi người.
Lâm Thịnh An đi đến căn nhà trên trấn, nghĩ đến việc hôm nay hai người sẽ được ở trong một viện, trong lòng hắn vô cùng kích động. Cũng muốn sau này đều có thể ở cùng một chỗ với nàng.
"Trấn này đơn sơ, ta sợ ngài không quen." Lúc ăn cơm tối, Tần Thu Uyển cười nói: "Nhưng mà nơi này sơn thanh thủy tú, phong cảnh cũng không tệ. Chờ ngày mai ta sắp xếp xong xuôi cửa hiệu thì sẽ dẫn ngài ra ngoài đi dạo."
"Được thôi." Lâm Thịnh An lập tức đáp ứng: "Lúc cô phát hiện ra ta, ta đã nằm ở trên giường nửa năm, Lâm Phúc đối với ta thì càng ngày càng không kiên nhẫn, ta cũng có thể cảm giác được sau khi hắn lấy được bạc bán cửa hiệu thì sẽ giết ta... Vũ Nương, cô cứu mạng ta, về sau ta sẽ nghe lời cô."
Tần Thu Uyển vui vẻ cười: "Nếu ta bảo ngài thú thê thì sao?"
Lâm Thịnh An: "..."
Cổng sân không đóng, hai người ở ngay dưới cái cây trong viện dùng bữa, một bữa cơm được chuẩn bị rất công phu, trước trước sau sau đó còn có mười nhóm người nữa đang ăn.
Sắc mặt Tần Thu Uyển rất tự nhiên, mặc cho bọn họ nhìn.
Lâm Thịnh An còn ước gì càng nhiều người biết càng tốt nên trên mặt từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười.
Hôm sau, Tần Thu Uyển đến cửa hiệu để kiểm hàng, Lâm Thịnh An cũng đi theo giúp một tay. Từ cách nói chuyện đến động tác đối xử đều rất là quan tâm, đúng là dáng vẻ một vị hôn phu nên có.
Sau khi biết giai nhân chưa thành thân, Lâm Thịnh An cũng không còn cố kỵ nữa, rồi lại phát hiện thêm là giai nhân không ghét mình thì hắn lại càng cả gan thử thăm dò, chậm rãi tới gần nàng.
Chỉ mất nửa ngày, Tần Thu Uyển đã làm xong mọi chuyện trong cửa hiệu, cầm theo vài bó thuốc nói: "Ta phải đi đến nhà bằng hữu một chuyến."
"Ta đi cùng cô." Lâm Thịnh An lập tức đứng dậy.
Hai người đi trên đường, Lâm Thịnh An nhìn xung quanh toàn là những phòng ở thấp bé, nói: "Trước kia cô cũng thường xuyên đến đây sao?"
"Ừm." Tần Thu Uyển thuận miệng đáp: "Nương ta và Dư bá mẫu trước khi xuất giá đã là khuê trung mật hữu của nhau, sau khi thành thân hai người vẫn còn qua lại. Sau này nương ta không còn nữa, bá mẫu thường đến thăm ta nên thỉnh thoảng ta cũng hay đi thăm bà ấy."
Lâm Thịnh An đã nghe nói qua về những chuyện liên quan tới Trần Vũ Nương, đương nhiên cũng biết vị Dư bá mẫu này là ai. Lúc này trong lòng hắn cũng có chút thương cảm: "Thuốc này cô phối cho bà ấy ư?"
"Đúng vậy, bà ấy bị đả kích quá lớn nên đã bị liệt nửa người." Trong lúc nói chuyện, đã đi đến cửa hiệu Dư gia.
Cửa hiệu đang mở, Dư Khai Trực ngồi trong quầy. Thấy có người tới, nhìn thấy là Tần Thu Uyển, nhãn tình hắn lập tức sáng lên. Nhưng nhi thấy bên cạnh nàng có một nam tử trẻ tuổi, ánh mắt hắn liền ảm đạm.
"Dư đại ca, gần đây bá mẫu thế nào rồi?"
Dư Khai Trực miễn cưỡng vực dậy tinh thần, mỉm cười: "Đã có thể xuống giường, gần đây cũng đi lại được nhiều hơn." Đưa tay ra nhận thuốc: "Tiền thuốc lần này bao nhiêu?"
Từ lúc bắt đầu, Tần Thu Uyển đã thu bạc phối dược. Hai bên cũng thoả thuận xong, đỡ làm cho Dư Khai Trực có những tưởng tượng không nên có.
Cửa rèm phía sau được vén lên, Dư mẫu chống quải trượng đi ra, nhìn thấy Tần Thu Uyển thì mặt mày lập tức hớn hở: "Vừa rồi ta nghe thấy có động tĩnh, không ngờ lại là con. Vũ Nương, mau đến đây ngồi đi."
Tần Thu Uyển nhìn thấy Dư mẫu lúc này đã cử động tự nhiên hơn, cười nói: "Bá mẫu có thể xuống giường rồi? Quả nhiên là chuyện tốt." Đang lúc nói chuyện thì tiến lên đỡ lấy bà, rồi nói: "Đây chính là đại hảo sự."
Lâm Thịnh An mỉm cười gật đầu với Dư Khai Trực coi như chào hỏi, sau đó cũng đi theo vào trong.
Dư mẫu đã nhìn thấy hắn, dò xét trên dưới một lượt: "Vị này là..."
"Vị hôn phu của con." Tần Thu Uyển thản nhiên đáp.
Dư mẫu cả ngày không ra khỏi cửa, hai ngày trước còn bảo với Dư Khai Trực là đã đến lúc cân nhắc chuyện về sau, tốt nhất là thành thân với Trần Vũ Nương.
Dư Khai Trực không dám để cho nương hi vọng nên đã từ chối. Hôm qua nghe nói Trần Vũ Nương mang vị hôn phu trở về, hắn đang định tìm cơ hội nói cho nương, nhưng không kịp.
Lúc này mặt mũi Dư mẫu tràn đầy vẻ kinh ngạc, nhìn nhi tử nhà mình, rồi lại nhìn người trẻ tuổi trước mặt, cười xấu hổ: "Ra vậy." Sau đó vội vàng chào hỏi: "Mau mau vào đây ngồi đi."
Bây giờ, Trần Vũ Nương đối với Dư Khai Trực chính là đại ân nhân, ân nhân tới cửa, hắn sợ mình lãnh đạm quá cũng không tốt nên cố ý lấy lý do nấu nước mà khuất mặt.
Dư mẫu cũng biết nhi tử và người ta đã không còn duyên phận phu thê nữa, xấu hổ qua đi, bà liền coi cô nương trước mặt như vãn bối của mình mà thương yêu, thái độ rất thản nhiên: "Lần này con trở về sẽ ở lại bao lâu?"
"Đại khái là nửa tháng!" Tần Thu Uyển nghĩ nghĩ: "Đây là lần đầu tiên Thịnh An tới, con muốn dẫn chàng đi chơi nhiều một chút."
"Hôn kỳ của các con đã định chưa?" Dư mẫu đưa tay ra rót nước: "Bệnh của ta may là có con tìm đại phu tới, con còn thường trở về đưa thuốc cho ta. Lúc con thành thân, nhớ là phải nói cho bọn ta."
"Nhất định." Tần Thu Uyển đưa hai tay ra tiếp nhận nước trà.
Mục đích chủ yếu lần này của nàng khi dẫn Thịnh An đến đây, cũng là vì sợ sau khi nương của Dư Khai Trực khỏe lên, hắn sẽ không còn suy nghĩ thuần túy với nàng nữa, sợ hắn càng lún càng sâu.
Nói cho cùng thì một nam tử có thể giữ mãi tấm lòng với một nữ nhân cũng là số ít.
Trên đời này phần lớn nam nhân đều là người bình thường, biết được chuyện giai nhân đính ước thì đều có thể rất nhanh có thể đi tìm nữ tử thích hợp khác để thành thân.
Sau khi rời khỏi Dư gia, Tần Thu Uyển đi cùng Lâm Thịnh An đến Dược Vương miếu ngắm mặt trời lặn.
Lúc hai người về nhà, sắc trời đã mờ mờ tối.
Chờ xe ngựa trở lại tòa nhà thì trời đã hoàn toàn đen sì, trăng lạnh như nước, đã có thể thấy rất rõ ràng.
Đang chuẩn bị đi vào thì liền nghe thấy có người cãi nhau ở sau lưng. Tần Thu Uyển vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy phu thê Dương Quy.
Tửu lâu Dương gia bề bộn nhiều việc, vào lúc cơm tối, Trường Phong một mình ở trong tửu lâu chơi đùa, không biết làm sao lại chạy ra cửa, lăn xuống từ trên bậc thang, đầu đụng xuống làm trán sưng vù. Trần Tuyết Nương không muốn làm việc ở tửu lâu nữa nên đã nhân cơ hội này để xin ở nhà chuyên tâm chăm sóc hài tử.
Dương Quy không quan trọng việc nàng có làm hay không, nhưng trong lòng cũng biết chuyện nương không nỡ đưa tiền công cho người ngoài. Lại nói, nương mình còn đang làm việc thì sao có thể để nhi tức nghỉ ngơi?
Hắn tùy tiện ứng phó với nàng vài câu, Trần Tuyết Nương thì do trong lòng đã ẩn chứa không ít oán khí. Thấy hắn không đồng ý thì vô cùng kích động. Thế là liền làm rùm beng mọi chuyện lên.
Đang ầm ĩ thì lại phát hiện cửa viện đối diện có người đến.
Ngày nào tửu lâu cũng phải tiếp đãi không ít khách hàng, nên vào hôm qua, hai người cũng đã nghe nói chuyện Trần Vũ Nương sẽ dẫn vị hôn phu trở về.
Nhìn thấy hai người đi cùng nhau dưới trời đêm, trong lòng Dương Quy cảm thấy có chút khó chịu, hắn cẩn thận nhìn nhưng không nhìn thấy Đoàn nhi, lập tức hỏi: "Đoàn nhi đâu rồi?"
Sắc mặt Tần Thu Uyển vẫn nhàn nhạt: "Không đến lượt ngươi quan tâm."
Trực giác của nam nhân nói cho Lâm Thịnh An biết, người trước mặt này có thể chính là trượng phu tằng tịu với thê muội trước kia của Trần Vũ Nương, lúc này hắn liền tiến lên một bước, đứng trước mặt giai nhân.
Dương Quy thực sự cũng không định làm gì Trần Vũ Nương, nhưng thấy vị hôn phu của nàng bày ra tư thế phòng thủ, hắn đã vô cùng tức giận: "Ta đang nói chuyện với nương của hài tử của ta, liên quan gì đến ngươi?"
Có rất ít nam nhân có thể thản nhiên tiếp nhận chuyện thê tử mình và nam nhân khác qua lại, Dương Quy nói như thế cũng là vì muốn hai người trước mặt khó chịu.
Lâm Thịnh An đã suýt chết một lần, còn có chuyện gì không thể nhìn ra?
Hơn nữa, lúc hai người mới bắt đầu quen biết, Trần Vũ Nương đã dẫn theo một đứa bé. Nếu hắn không chịu được chuyện này thì cũng sẽ không đứng ở đây. Liền nói ngay: "Đây là vị hôn thê của ta, ngươi làm khó nàng cũng chính là làm khó ta."
Dương Quy phì cười, đắc ý nói: "Lúc ta và nàng còn là phu thê thì còn không biết ngươi đang ở chỗ nào, ngươi có biết trên người Vũ Nương có cái gì hay không..."
Lâm Thịnh An tức giận vung tay lên.
Tần Thu Uyển không ngờ chuyện lại phát triển đến nước này, Lâm Thịnh An trước đó đã mang bệnh một thời gian, thân thể vừa mới khôi phục lại một chút. Hơn nữa, từ nhỏ hắn đã được người khác hầu hạ, việc nặng nhất hắn làm chính là chuyển vải vóc, sao có thể so được với Dương Quy ngày nào cũng bận rộn ở phòng bếp?
Nghĩ đến đây, nàng vội vàng ngăn lại.
Lâm Thịnh An đã muốn đánh nam nhân này từ lâu rồi.
Dương Quy cũng giống vậy, hắn cũng rất không vừa mắt tên tiểu bạch kiểm này.
Hai người nhanh chóng quấn lấy nhau, Trần Tuyết Nương giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một thân ảnh mảnh khảnh xông lên can ngăn.
Hai người đánh rất hăng, Trần Tuyết Nương còn ôm hài tử nên vô thức lui về sau. Sau khi kịp phản ứng, nhìn thấy Trần Vũ Nương đã xông lên kéo hai người lại, lúc này nàng ta cũng để hài tử xuống, xắn tay áo xông lên.
Lâm Thịnh An thật sự muốn đánh người này một trận, nhưng lúc giao thủ, hắn cũng biết được Dương Quy lợi hại như nào. Người này thực sự quá khỏe, nắm đấm nặng như quả cân. Nhưng hắn đã xông vào rồi, bèn cắn răng chịu đựng đau đớn đấm lại hắn ta mấy phát.
Nhưng mà nhìn thấy Trần Vũ Nương cũng lao tới, hắn sợ ngộ thương nàng nên rất nhanh đã dừng tay lại: "Nếu về sau ngươi còn dám nói những lời như vậy, ta sẽ còn đánh ngươi nữa!"
Dương Quy bị đấm mấy cái, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn: "Ngươi là tên điên!"
"Ngươi đáng bị đánh." Lâm Thịnh An oán hận nói: "Vũ Nương vì ngươi mà sinh con dưỡng cái, nàng có rời đi thì cũng là ngươi có lỗi với nàng. Vậy mà ngươi lại nói ra những lời kia để vũ nhục nàng, ngươi cũng xứng là nam nhân ư?"
Dương Quy cực kỳ phẫn nộ: "Ta không xứng, vậy tên tiểu bạch kiểm như ngươi thì xứng sao?"
Lâm Thịnh An lại muốn xông lên, Tần Thu Uyển vội kéo hắn lại: "Chàng đánh nhau với hắn làm gì? Việc chúng ta sống tốt cũng đủ để hắn tức chết rồi."
Dương Quy: "..."
Bên cạnh, Trần Tuyết Nương cũng sợ hai người lại đánh nhau, nếu truyền ra ngoài thì ngoại nhân chắc chắn sẽ nói Dương Quy không quên được Trần Vũ Nương. Mà chuyện này đối với nàng cũng không phải chuyện gì tốt.
"Chúng ta cũng về nhà đi." Trần Tuyết Nương tiến lên kéo người lại.
Dương Quy tức tối hất nàng ra: "Người ta còn biết che chở nam nhân của mình, ngươi thì hay rồi, còn lui về sau! Người đừng chạm vào lão tử nữa!"
Trần Tuyết Nương cảm thấy mình thật oan uổng.
Lúc đó nàng còn bận ôm hài tử mà!
Hài tử còn bé, nếu bị mấy người bọn họ đánh trúng thì chỉ sợ cũng phải mất đi hơn nửa cái mạng. Nàng giải thích: "Thiếp phải che chở hài tử nữa chứ."
Dương Quy hừ lạnh: "Đừng có mà lấy cớ! Chỉ là ngươi sợ chết, ngươi không muốn giúp ta mà thôi."
Trần Tuyết Nương quá uất ức, nước mắt lập tức rơi xuống: "Các người đánh nhau như vậy, sao ta có thể không sợ được?"
Vì quá sợ hãi mà lui về sau, đó cũng là phản ứng của người bình thường mà.