Chương 218
Dương Quy cũng biết chuyện này không thể trách Trần Tuyết Nương.
Nhưng bộ dáng Trần Vũ Nương xông lên che chở Lâm Thịnh An quả thực đã kích thích hắn.
Sau khi vào nhà hắn vẫn không thèm để ý đến Trần Tuyết Nương.
Trần Tuyết Nương uất ức, ôm hài tử tiến lên: "Cục u trên đầu Trường Phong lớn lắm rồi, chàng đi lấy chút rượu thuốc xoa cho nó đi."
Dương Quy dường như không nghe thấy, cầm y sam đi rửa mặt.
Trần Tuyết Nương tức giận tới mức bật khóc: "Dương Quy, chàng giận ta nhưng cũng đừng giận chó đánh mèo với hài tử. Trường Phong bị thường, chàng không đau lòng cho nó sao?"
Dương Quy thực sự không đau lòng.
Chủ yếu là hài tử vẫn ăn được ngủ được, không có việc gì. Cục u trên đầu kia sớm muộn gì cũng sẽ tan, Trần Tuyết Nương vì việc này mà đã nói hắn gần một canh giờ, hắn thực sự không muốn nghe nữa.
Hắn tiến vào phòng rửa mặt, thuận miệng nói: "Rượu thuốc ở chỗ kia kìa, chính nàng cũng có thể lấy được, lão tử làm việc cả ngày mệt mỏi, không muốn lo mấy chuyện nhảm này nữa."
"Đây là con của chàng, con của chàng bị thương là chuyện nhảm?" Vết thương của hài tử đúng là không quá nặng, sở dĩ Trần Tuyết Nương lèm bèm lâu như vậy cũng chi vì không muốn đến tửu lâu làm việc.
Ở nơi đó làm việc, vừa khổ vừa mệt, còn không được mặc y phục đẹp, người còn chưa được hai mươi tuổi như nàng mà phải sống cứ như là năm mươi tuổi. Hơn nữa nhìn thấy Trần Vũ Nương suốt ngày nhàn nhã dạo phố đi qua, Trần Tuyết Nương càng không muốn tiếp tục sống như vậy nữa.
"Tiểu hài tử bị va chạm là việc khó tránh khỏi, nàng không đến tửu lâu nữa thì có thể cam đoan nó sẽ không ngã nữa hay sao?" Tiếng của Dương Quy phát ra cùng với tiếng nước truyền đến.
Lúc rửa mặt, nhận ra có mấy chỗ trên người bị đánh rất đau.
Tiểu bạch kiểm kia nhìn thì gầy mà ra tay lại ác như vậy. Hắn âm thầm mắng vài câu.
Trần Tuyết Nương gào lên: "Vậy cũng tốt hơn so với hiện tại, cả ngày không thể trông chừng nó."
Hai người cách một cái cửa, vì muốn nói cho đối phương nghe thấy nên giọng nói không hề nhỏ.
Dương mẫu đang đi trên đường, cũng có thể nghe thấy hai phu thê trong viện đang cãi nhau, gương mặt lạnh lùng đi vào: "Nhà người ta đều đã đi ngủ, hai người các ngươi không biết mệt hả, còn cãi nhau cái gì?"
Trần Tuyết Nương tức giận, nước mắt rơi như mưa, thêm mắm thêm muối kể lại chuyện Trường Phong ngã: "Nương, con cũng đâu phải vì lười biếng, lần này may mắn nên hài tử mới không xảy ra chuyện gì. Lỡ như có lần sau... Người không sợ sao?"
"Lúc hài tử mới học đi thì đều sẽ bị ngã." Dương mẫu chẹp miệng xem thường: "Khi còn bé phụ thân của Trường Phong ngã sưng cả trán, không phải đến giờ vẫn cao khỏe đấy sao? Nếu ngươi có tinh thần thì quét dọn trong ngoài phòng, rồi giặt y phục đi, đừng lải nhải mãi nữa."
Mắt thấy Trần Tuyết Nương còn muốn lên tiếng, sắc mặt bà ta nghiêm lại: "Ngươi đừng nghĩ là ta không biết tâm tư của ngươi, đã vào Dương gia ta mà dám không muốn làm việc, đúng là mơ mộng hão huyền. Nếu ngươi thực sự không muốn làm thì cút ngay cho ta, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản ngươi."
Trần Tuyết Nương: "..."
Công việc ở tửu lâu quá mệt mỏi, nhiều lúc nàng cũng nghĩ đến việc rời khỏi. Nhưng thanh danh của nàng đã bị hủy hoại thì sau này rời đi biết gả cho ai?
Nhưng bất luận là gả cho ai thì cũng sẽ không có ai giàu có như Dương gia!
Ở Dương gia đúng là mệt mỏi nhưng vẫn có tiền. Mặc dù Trần Tuyết Nương không biết một ngày có thể kiếm được bao nhiêu, nhưng so với tất cả các cửa hiệu trên trấn thì vẫn kiếm được nhiều hơn.
Nên bây giờ nàng chỉ có thể nhịn.
Nhịn đến lúc phu thê Dương gia không còn sống nữa, hài tử lớn lên, nàng sẽ là phu nhân đông gia, như vậy thì cuộc sống có thể tốt hơn.
Thế nhưng phu thê Dương gia mới có hơn bốn mươi tuổi, nhìn thân thể cũng khỏe mạnh, không hề có dấu hiệu già nua... Chí ít cũng phải sống thêm mấy chục năm nữa.
Vừa nghĩ tới đây, nàng lại cảm giác con đường phía trước là một vùng tăm tối, giống như không nhìn thấy điểm cuối.
"Nương, con nói vậy không phải vì lười biếng, người hiểu lầm con rồi." Trần Tuyết Nương thấy Dương mẫu muốn đi rửa tay, ngoan ngoãn tiến lên múc nước: "Con sẽ thêu hoa ở nhà, mỗi tháng kiếm một chút trợ cấp cho gia đình, con sẽ làm việc y như ở tửu lâu. Người cứ dùng bạc con kiếm được ra mời người ta..."
Dương mẫu cười nhạo: "Chúng ta là người một nhà, làm khổ một chút cũng không sao. Nếu ngươi không làm việc, ta không thể chỉ phải mời một người mà phải mời hai người, một tháng sẽ phải trả sáu tiền bạc. Người thêu công ta cũng đã gặp rồi, dù làm mười hai canh giờ không ngủ thì cũng không kiếm được sáu tiền bạc."
Giọng nói của bà như có hàm ý: "Đừng hòng lấy cớ để lười biếng, phải siêng năng làm việc, thừa dịp còn trẻ, tranh thủ thời gian sinh cho ta thêm một tôn tử nữa. Chờ hài tử lớn lên thì ngươi sẽ có thể làm đương gia, cũng coi như là hết khổ."
Trái tim Trần Tuyết Nương như rơi vào trong nước đá.
Thấy không thuyết phục được bà ta, nội tâm nàng càng khó chịu.
Bên kia, toàn thân Dương Quy đầy hơi nước, không kiên nhẫn hỏi: "Rượu xoa bóp ta bảo nàng lấy đâu?"
Dương mẫu không ngẩng đầu lên chỉ nói: "Lấy thứ đó làm gì?" Lại nói tiếp: "Hài tử mới lớn cần gì dùng rượu xoa vết thương. Chỉ một chút vết thương nhỏ như vậy thì không cần phải để ý, cứ để hai ngày là ổn!"
Dương Quy không muốn nói chuyện mất mặt này cho nương biết, bèn trách mắng: "Đứng đấy làm gì? Đi mau đi!"
Trần Tuyết Nương lau nước mắt, đi vào trong phòng.
Thấy thế, Dương mẫu lập tức tức giận: "Ta nói là hài tử không cần xoa rượu thuốc, một lần dùng rượu thuốc kia là phải hết nửa bát, bị thương có chút xíu vậy thì làm gì phải cần nhiều thế? Đổ ra là lãng phí, ngươi còn định đi lấy ư, coi lời ta nói như gió thoảng bên tai hả?"
Trần Tuyết Nương bị mắng, cảm thấy hơi sợ hãi, bèn giải thích: "Nương, cái này cho phụ thân Trường Phong dùng."
Lời vừa dứt, mặt mũi Dương mẫu tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía nhi tử: "Con làm sao vậy?" Lúc nhi tử ở tửu lâu thì vẫn còn bình thường, không hề nghe nói đến việc bị thương, bà hồ nghi hỏi: "Chẳng lẽ bị thương trên đường trở về?"
Dương Quy không biết phải làm sao, bèn nói: "Bị đánh mấy cái."
Dương mẫu lập tức giận dữ: "Ai đánh?" Thấy nhi tử nhi tức đều không lên tiếng, bà ta tiến lên, kéo tay áo, bộ dạng hung thần ác sát, giống như chuẩn bị liều mạng với ai vậy: "Con nói đi, rốt cuộc là ai đánh?"
Trần Tuyết Nương mang rượu thuốc ra, thấp giọng nói: "Là vị hôn phu của Trần Vũ Nương."
Nghe vậy, Dương mẫu sững sờ, sau khi kịp phản ứng thì tức giận không thôi, quay người ra mở cửa: "Ban đầu là tự Trần Vũ Nương muốn đi, thế thì có liên quan gì với chúng ta? Hiện tại còn gọi nam nhân về đánh con ta, việc này không xong đâu, hôm nay ta sẽ tìm nàng ta hỏi cho ra lẽ."
Giọng bà ta vốn đã lớn, trong cơn tức giận, lời nói ra càng giống như đang cãi nhau với ai.
Chuyện này mà làm lớn lên thì đối với người nào cũng không tốt. Nhất là trong lòng Trần Tuyết Nương còn có chút tâm tư nhỏ của mình, nếu để cho ngoại nhân biết Dương Quy còn chưa quên được tức phụ cũ thì bọn họ chắc chắn sẽ lại châm biếm nàng, vì vậy nàng bèn tiến lên kéo người lại: "Nương, việc này không thể trách người ta."
"Ngươi có bị sao không?" Dương mẫu tức giận hất tay nàng ta ra: "Nam nhân của ngươi bị người ta đả thương, ngươi còn nói đỡ người ta, ngươi có đầu óc hay không thế?" Lại cười lạnh nói: "Không phải ngươi thấy người ta phú quý, vẻ ngoài lại đẹp nên mới lại để mắt tới tỷ phu của mình đấy chứ?"
Trần Tuyết Nương thật sự oan uổng.
Thật ra nàng ta cũng muốn, nhưng người ta hôm nay từ đầu tới cuối đều không nhiều liếc mắt nhìn nàng ta một cái.
"Ban đầu là phụ thân Trường Phong cố ý chọc giận người ta, nói cái gì mà có biết trên người Trần Vũ Nương có gì không... Vì vậy người ta mới động thủ, hơn nữa, hai người đánh nhau, người ta cũng bị thương."
Thấy mấy nhà chung quanh lại sáng đèn lên, rõ ràng là đã ngủ rồi nghe thấy náo nhiệt nên hóng hớt. Nếu như quả thật đúng như nhi tức nói thì giờ bà ta đi tìm người ta đúng là đuối lý.
Chủ yếu là nhi tử đã nói những lời kia, thật sự là không thích hợp.
Việc hai người hòa ly vốn là nhi tử có lỗi với người ta, hiện tại còn nói những lời này, sau khi bị truyền đi thì ngoại nhân đều sẽ nói nhi tử ghen tỵ, còn xấu tính.
Dương mẫu oán hận đóng cửa lại: "Còn không mau giúp nó thoa thuốc?"
Trần Tuyết Nương suốt ngày bị mắng nên đã sớm quen thuộc, đành phải đi ra chỗ Dương Quy.
Chỗ bị thương vốn đã đau sẵn, giờ xoa bóp, đương nhiên là sẽ đau hơn. Lúc thoa thuốc, nàng lại bị Dương Quy mắng vài câu nữa.
Phía bên kia, sau khi Tần Thu Uyển đi cùng Lâm Thịnh An về nhà thì lập tức đi tìm rượu thuốc.
Lâm Thịnh An tự cảm thấy mất mặt nên nhất quyết không cho nàng làm.
Đương nhiên, với quan hệ bây giờ của hai người thì cũng không nên thân mật quá.
Tần Thu Uyển đứng ở ngoài cửa nói: "Ngài cần gì phải tranh chấp với hắn? Cho dù ngài muốn đánh nhau thì cũng phải nhìn xem đối thủ thế nào chứ. Dương Quy khỏe như vậy, ngài đi lên thì kiểu gì cũng sẽ bị đánh!"
Lâm Thịnh An đau đến mức hít khí, nghe nàng nói mấy câu này thì rất bất mãn: "Hắn nói cô như thế, nếu ta không động thủ, hắn còn tưởng rằng ta sợ hắn."
Tần Thu Uyển nhịn không được mà bật cười: "Nhưng ngài không đánh lại được người ta đâu!"
"Hắn cũng bị thương mà!" Lâm Thịnh An nhìn mấy vết tím xanh trên người, âm thầm hạ quyết tâm, lúc về sẽ bảo tiêu cục mời người dạy mình đánh nhau.
Về sau sẽ không để mình mất thể diện trước mặt nàng nữa.
Hai người đều không đánh vào mặt đối phương, nên sau khi mặc quần áo cũng không nhìn ra dấu hiệu bị thương.
Buổi sáng, Tần Thu Uyển dẫn hài tử và Lâm Thịnh An ra ngoài đi dạo, đi dạo xong thì trở lại trấn ăn sáng. Hai ngày sau đó, hai người luôn cùng nhau đi chơi, mọi người đã nhìn quen nên cũng không còn bàn tán nữa.
Ngày hôm đó vào lúc chạng vạng tối, có một phụ nhân xin nghỉ, mấy ngày nay mới có một nhóm hàng tới nên cửa hiệu có rất nhiều khách hàng. Tần Thu Uyển sợ không tiếp đãi tốt nên đã đi đến trông cửa hiệu.
Lúc nàng đi, hài tử còn đang ngủ. Lâm Thịnh An bèn ở nhà chăm sóc Đoàn nhi.
Cả một buổi chiều đều rất bận rộn, mãi đến lúc hoàng hôn, khách hàng mới dần dần ít đi.
Sắc trời lờ mờ tối, lúc Tần Thu Uyển đóng cửa, nhận ra có người ở sau lưng.
Quay đầu nhìn, phát hiện là Dư Khai Trực.
"Dư đại ca, huynh tìm ta có việc gì sao?"
Dư Khai Trực đứng cách đó không xa, nghe thấy nàng nói, mới chậm rãi tiến lên: "Vũ Nương, muội thật sự muốn thành hôn sao?"
Tần Thu Uyển đã sớm nhìn ra tâm ý của hắn, gật đầu nói: "Đúng vậy, lần này ta trở lại sẽ bắt đầu chuẩn bị hôn sự."
"Ta nhìn ra được rồi, hắn là một người không tệ." Dư Khai Trực đưa cho nàng một cái hộp: "Muội giúp ta rất nhiều, vật này coi như là tạ lễ."
"Bá mẫu cũng quan tâm ta rất nhiều, những cái kia không đáng là gì đâu." Tần Thu Uyển giơ tay ra khước từ: "Dư đại ca không cần khách khí như vậy."
Dư Khai Trực cúi đầu xuống: "Đây là đồ ta đặc biệt chọn cho muội, muội cứ nhận đi, coi như là ta chúc muội gặp được lương nhân."
Hắn nhét hộp vào trong tay nàng, quay người chạy đi.
Tần Thu Uyển cầm cái hộp kia, đứng yên một hồi lâu. Nếu như không có chuyện gả nhầm thì Trần Vũ Nương chắc là đã có thể sống hạnh phúc bên hắn.
Đáng tiếc.
Về nhà, Lâm Thịnh An thấy cái hộp trong tay nàng, hiếu kì hỏi: "Cô mua đồ trang sức à?"
Bên trong hộp có một cái mộc trâm, chạm trổ không tệ, nhưng không đáng bao nhiêu bạc, trên đó có một chỗ bí mật ghi một chữ "Vũ" nho nhỏ.
Nhưng mà cái chữ Vũ kia không khắc đẹp như mấy đóa hoa tinh xảo trên cây trâm, hẳn là do Dư Khai Trực khắc.
"Là tạ lễ của Dư đại ca."
Lâm Thịnh An ghen tỵ nói: "Cô giúp hắn, cũng đâu phải vì muốn tạ lễ của hắn." Lời ra khỏi miệng, hắn mới nhận ra ngữ khí của mình không đúng, hắn và nàng chỉ là vị hôn phu thê giả, vốn dĩ cũng không nên xen vào việc người ta nhận lễ vật từ ai.
Hai người ở chung lâu như vậy, Lâm Thịnh An cũng hơi hiểu nàng là người như nào.
Nàng là người chưa từng muốn chiếm lợi từ người khác, cũng sẽ không nhận lễ vật bừa bãi: "Hai người từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, lại còn là vị hôn phu thê nhiều năm, có phải cô không quên được hắn hay không?"
Tần Thu Uyển nhìn hắn: "Nói về việc nhận lễ vật, hình như ta nhận đồ ngài tặng nhiều nhất thì phải."
Lâm Thịnh An lập tức cao hứng trở lại.
Đúng vậy, Dư Khai Trực chỉ tặng nàng một cây trâm. Mà hắn đã tặng nàng rất nhiều vải vóc và mấy món quà nhỏ.