Chương 219
Tần Thu Uyển đang ăn cơm chiều, nghe thấy tiếng đập cửa thì lập tức đứng dậy đi ra mở cửa.
Nàng mới trở về hai ngày, bởi vì vừa mới gặp mặt Điền thị nên cũng không vội vã qua thăm, nên nàng đoán người gõ cửa bên ngoài rất có thể chính là người La gia.
Cửa vừa mở ra, phát hiện là Trần phụ.
Nụ cười trên mặt Tần Thu Uyển nhanh chóng vụt tắt: "Phụ thân, ông có chuyện gì sao?" Nhìn sắc trời, lại hỏi: "Tại sao giờ này còn chưa ngủ, ngày mai ông không đi giết lợn hả?"
Trần phụ bước vào cửa, nhìn thấy thức ăn đặt ở trên bàn, còn có người trẻ tuổi đứng bên cạnh bàn, nói: "Chuyện ngươi đính ước, tại sao không nói cho ta?"
Tần Thu Uyển không trả lời.
Trần phụ vẫn tiếp tục hỏi: "Có vị hôn phu cũng không mang về nhà để ta nhìn xem, ngươi có coi ta là phụ thân không?"
"Nhất giá theo phụ mẫu, nhị giá tùy tâm." Tần Thu Uyển nhếch môi xem thường: “Bây giờ ông cũng đã thấy, chàng ấy chính là vị hôn phu của ta. Bất luận ông có đáp ứng hay không thì mọi chuyện cũng đã định."
"Ngươi có thái độ gì vậy?" Trần phụ bất mãn: "Cho dù ngươi không nghe lời ta thì dù gì ta cũng là phụ thân của ngươi, ngươi nói chuyện phải lễ phép một chút."
"Với giọng điệu này của ta, chỉ sợ là sẽ càng chọc tức ông, cho nên ta mới rất ít khi về nhà." Tần Thu Uyển nghĩ đến cái gì đó, trực tiếp đi vào.
Trần phụ đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống: "Ngươi họ gì tên gì? Tuổi tác bao nhiêu? Đã thành thân chưa? Trong nhà còn có người nào? Hai người các ngươi đã đính ước, trưởng bối hai nhà cũng nên gặp mặt một lần, vậy chúng ta khi nào thì gặp mặt?"
Một tràng câu hỏi như vậy làm Lâm Thịnh An vô cùng sửng sốt, nhưng vì đây là phụ thân của Trần Vũ Nương nên hắn đành cố kiềm chế lại: "Ta không có trưởng bối." Nên cũng không cần gặp mặt.
Đang nói chuyện, Tần Thu Uyển từ trong phòng đi ra, cầm theo hai cái bọc giấy, trực tiếp đưa cho Trần phụ.
"Đây là quà tết Trung thu, ông đã tới rồi thì mang về đi!" Tần Thu Uyển ngồi xuống bưng bát lên: "Chu di không vừa mắt ta, ta cũng không muốn trông thấy bà ta."
Trần phụ nhìn hai cái bọc giấy trong tay, nhìn qua thì thấy hẳn là điểm tâm. Đối với một cô nương sắp gả đi mà nói thì số lễ này đưa về nương gia tết Trung thu chỉ có thể coi là lễ bình thường.
Nhưng Trần Vũ Nương bây giờ là đông gia của tận mấy gian cửa hiệu.
Những cửa hiệu kia của nàng nhìn qua thôi cũng biết kiếm được không ít, trên bàn ba món ăn một món canh, chỉ có một loại thức ăn chay. Y phục và đồ trang sức trên người cũng đều là thứ tốt, cuộc sống sung túc như này mà chỉ đưa về nhà hai phần điểm tâm bình thường... thì cũng không hay lắm.
"Đệ đệ ngươi mấy ngày trước bị bệnh, ta đã phải tốn không ít bạc."
"Ừ." Tần Thu Uyển lên tiếng.
Chỉ một tiếng này, không có ý nói tiếp.
Trần phụ bất mãn: "Ngươi chỉ có một đệ đệ, ngươi không muốn quay về thăm nó một chút sao? Hơn nữa, tiền để dành trong nhà không còn nhiều, đệ đệ ngươi năm nay đã mười ba tuổi, sắp đến tuổi lập gia rồi, ta muốn tu sửa phòng ốc trong nhà một chút... Nhưng vẫn còn thiếu ít bạc."
"Năng lực lớn bao nhiêu thì xử lý chuyện lớn như thế." Tần Thu Uyển nâng mắt: "Bọn ta không cùng một nương sinh ra, những năm qua Chu di đối xử với ta như nào thì ông cũng thấy rồi đấy, cộng thêm những chuyện Tuyết Nương đã làm với ta, làm ta chỉ nhìn thôi đã thấy chán ghét. Sao ông có thể cho rằng ta sẽ lấy bạc của mình đi giúp nhi tử bà ta thú thê chứ?"
Trần phụ nhìn vẻ mặt hờ hững của nữ nhi, nói: "Ta cũng không cần nhiều..."
"Đừng nói nhiều nữa, một văn tiền ta cũng không cho." Tần Thu Uyển chỉ tay: "Ra ngoài!"
Trần phụ tức giận: "Ta là phụ thân của ngươi!"
Tần Thu Uyển móc tai: "Ông không cần lớn tiếng như vậy, ta biết ông là phụ thân của ta, nếu như không phải, ông cho rằng ông còn có thể đi vào đây sao? Ông thử bảo Chu thị đến thử xem?"
Nàng cười lạnh nói: "Nếu bà ta dám xuất hiện ở trước cửa viện của ta, ta sẽ tổng cổ bà ta đi, ông có tin không?"
Trần phụ cười lạnh: "Đồ vô ơn!"
"Đúng vậy!" Tần Thu Uyển buông bát đũa xuống, đứng lên, đưa tay đẩy người ra ngoài.
Khí lực nàng lớn, Trần phụ muốn ở lại, nhưng vẫn không khống chế nổi mà bị đẩy ra cổng. Nếu ra đến ngoài cửa để cho người ta trông thấy ông ta bị nữ nhi đẩy thì thật là mất mặt.
Đứng ở trước cổng, nhìn cửa lớn đóng chặt. Trần phụ tức giận một hồi lâu, nhưng chỉ có thể oán hận rời đi.
Vừa rồi lúc nàng đẩy người, Lâm Thịnh An cũng tới hỗ trợ nàng.
Đợi đến khi đại môn đóng lại, hắn còn khuyên nhủ: "Quan hệ giữa người với người chú trọng vào duyên phận, cô không cần quá thương tâm. Cô còn có ta... có Đoàn nhi."
Tần Thu Uyển đứng một lúc lâu ở trong sân, không hề nhúc nhích.
Lâm Thịnh An nhìn thấy, còn tưởng nàng vì chuyện của phụ thân và đệ đệ mà khó chịu, tiếp tục khuyên: "Nếu ở lại đây không vui thì chúng ta sẽ hồi phủ thành." Hắn nghĩ nghĩ: "Rất nhiều người đều biết hai chúng ta là vị hôn phu thê, về sau nếu cô trở về mà không mang ta theo thì khó tránh khỏi sẽ bi người ta chỉ trích. Ta có một đề nghị..."
Tần Thu Uyển đứa mắt nhìn hắn, ánh mắt ra hiệu cho hắn nói tiếp.
Lâm Thịnh An khẩn trương nuốt nước bọt: "Không bằng... Hai chúng ta đính ước đi?" Lời vừa ra khỏi miệng, trái tim của hắn như đã dâng lên tận cổ họng, sợ bị nàng cự tuyệt, vội vàng nói: "Người ta có câu, ân cứu mạng, lấy thân báo đáp. Cô đã cứu ta một cái mạng, ta cũng nên chăm sóc nửa đời sau của cô. Cô yên tâm, về sau ta tuyệt đối không ép buộc cô, ta cũng sẽ đối đãi thật tốt với Đoàn nhi."
Tần Thu Uyển bỗng nhiên bật cười: "Được thôi."
Thấy nàng nhẹ nhàng nói một câu như vậy, Lâm Thịnh An ngẩn người.
Hai người ở chung với nhau càng ngày càng thân cận, Lâm Thịnh An nhìn ra được nàng không phải là một nữ tử dễ dãi, mà nàng chỉ đối với một mình hắn như thế.
Trong lòng của hắn cũng cảm thấy nàng đối xử với mình khác biệt với mọi người, khi thật sự nghe được đáp án, trong phút chốc hắn chỉ cảm thấy giống như đang mơ. Tâm thì rơi xuống mà tâm trạng thì như sắp bay lên tận trời.
Hắn tiến lên hai bước, nắm chặt tay của nàng: "Cô đã đáp ứng, ta nghe rõ rồi đấy, cô không được đổi ý!"
Khóe miệng Tần Thu Uyển nhịn không được mà nhếch lên: "Ngài cũng không được phép hối hận."
"Ta sẽ không đâu." Lâm Thịnh An không kìm được vui mừng, nhảy nhót hai ba vòng trong sân mới tỉnh táo lại: "Khi nào hồi phủ thành, ta sẽ lập tức cho người tới cửa cầu thân, sau đó sẽ bắt đầu chuẩn bị sính lễ. Chúng ta định hôn kỳ vào cuối năm, đến lúc đó, chúng ta sẽ có thể qua tết cùng nhau."
Tần Thu Uyển cũng rất cao hứng.
Đoàn nhi không biết hai người đang cao hứng vì cái gì, cầm một miếng điểm tâm, nở nụ cười cùng hai người, bầu không khí trong viện vô cùng vui vẻ.
*
Có lẽ lần này, bảo bối của Trần phụ bị bệnh nặng thật.
Sau khi buổi tối tan rã trong sự không vui thì Tần Thu Uyển còn cho rằng trong một khoảng thời gian nữa, Trần phụ sẽ không đến tìm nàng.
Nhưng sự thực là chỉ hai ngày sau, Tần Thu Uyển lại ngẫu nhiên gặp Chu thị.
Hoặc là nói, Chu thị cố ý chờ nàng.
"Vũ Nương, thật là trùng hợp!"
Mặt Tần Thu Uyển hờ hững: "Nhà bà cũng không ở nơi này, bà từ đâu tới?"
Chu thị bị vạch trần ngay trước mặt, nụ cười liền trở nên lúng túng.
Tần Thu Uyển không quan tâm bà ta, tiếp tục đi lên phía trước.
Chu thị thấy thế thì bèn đuổi theo: "Vũ Nương, ta có lời muốn nói với con."
"Giữa hai chúng ta không có gì để nói." Tần Thu Uyển không quay đầu lại: "Nếu có thì cũng chỉ có chuyện trước kia. Bàn đến đó thì mẫu tử các người còn thiếu ta không ít, bà đến là muốn trả nợ sao?"
Chu thị rất là sốt ruột, vội bước lên trước ngăn cản đường đi của nàng: "Vũ Nương, đệ đệ của con vài ngày trước đã sinh bệnh, làm nhà ta tốn không ít bạc, phụ thân con còn phải vay mượn ở bên ngoài. Con thân là tỷ tỷ, tiền bạc trong tay cũng dư dả, có thể giúp chúng ta một chút được không?"
"Không được." Tần Thu Uyển lập tức từ chối.
Nghe nàng nói như thế, Chu thị cũng không ngạc nhiên, định giơ tay ra kéo tay của nàng lại, nhưng lại bắt hụt.
Tần Thu Uyển đương nhiên sẽ không để bà ta nắm lấy, lui về sau một bước: "Nói chuyện thì cứ nói, đừng động tay động chân."
"Ta nói." Mặt mũi Chu thị tràn đầy vẻ lo lắng: "Trong nhà còn thiếu mười lượng, bên ngoài thì liên tục bị người ta đòi nợ..."
Nghe vậy, mặt mũi Tần Thu Uyển tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Bạc trên trấn từ khi nào lại thừa thãi như vậy?
Mười lượng bạc cũng không phải con số nhỏ, bệnh phong hàn bình thường thì cần gì phải tốn nhiều tiền thuốc như vậy? Cho dù là bệnh nan y, muốn bỏ ra số tiền thuốc như vậy thì cũng phải uống gần nửa năm.
"Bà nghĩ ta là kẻ ngu sao?" Tần Thu Uyển cười lạnh: "Ta cũng lớn lên ở trên trấn này. Mười lượng bạc? Nhà bà mở tiệm thuốc hả?"
Chu thị gấp đến mức rơi nước mắt: "Nhà chúng ta thật sự thiếu nhiều tiền như vậy đó, không tin con cứ ra ngoài mà hỏi."
Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Nợ nhiều như vậy để làm gì?"
Chu thị không trả lời.
Tần Thu Uyển cũng không muốn hỏi nữa, nếu nàng muốn biết chân tướng thì hoàn toàn có thể đi hỏi người khác.
"Tiểu nữ nhi của bà gả cho Dương gia giàu có nhất trấn, bà đi mà mượn nàng ta!"
Chu thị đã đi qua đó, nhưng tửu lâu Dương gia đã biết được tin tức trước đó, thấy bà tìm tới cửa. Dương mẫu liền đoán ra, trực tiếp tuyên bố. Nếu Trần Tuyết Nương dám cầm bạc cho nương gia thì bà ta sẽ đuổi nàng ta ra khỏi nhà.
Với thanh danh của Trần Tuyết Nương hiện tại thì sẽ không thể gả cho người tốt lành gì.
Chu thị không muốn hủy hoại cuộc đời của nữ nhi nên chỉ có thể đi xin chỗ khác.
Mà người duy nhất có thể lấy ra được nhiều bạc như vậy, cũng chỉ có đại nữ nhi trước mặt.
"Nó không có."
Tần Thu Uyển cười ha ha: "Bà dọa ma hả? Dương gia tửu lâu cả ngày tiếp đãi nhiều khách hàng như vậy, mười lượng bạc mà cũng không bỏ ra được thì ai tin chứ?" Nàng giật mình nghĩ đến cái gì đó: "Đúng rồi, lúc trước Dương phu nhân còn bỏ ra chín lượng bạc để mua một bộ son phấn đó."
Nội tình bị nàng đâm thọt như vậy, Chu thị cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Vũ Nương, là ta có lỗi với con, ta ở ngay chỗ này xin lỗi con." Chu thị vội vàng tiến lên một bước: "Chỉ cần con có thể tha thứ cho ta, ta có thể quỳ xuống, cầu xin con giúp ta lần này."
Tần Thu Uyển cảm thấy thật hiếu kì: "Con của bà gây ra họa gì?"
Chu thị: "..."
Thấy bà ta không nói, Tần Thu Uyển định xoay người rời đi.
Chu thị lại đuổi theo, Tần Thu Uyển đã không còn kiên nhẫn: "Bà mà còn đuổi theo nữa thì đừng trách ta hạ thủ không lưu tình."
Chu thị rất lo lắng, chỉ muốn nàng mau chóng tha thứ cho mình, nghe vậy bèn giơ mặt ra: "Có phải con muốn đánh ta hay không? Chỉ cần con có thể nguôi giận thì con cứ đánh!"
Tần Thu Uyển giơ tay ra.
Tiếng bạt tai thanh thúy truyền ra, Chu thị cảm thấy khuôn mặt đau đớn vô cùng, lỗ tai cũng ong ong.
Bà ta không dám tin thốt lên: "Ta là trưởng bối, sao ngươi có thể động thủ?"
Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Chẳng lẽ lời vừa nãy bà nói là dối trá sao?"