Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 38

Chương 38
Lan Nhiêu từ nhỏ đến lớn, trừ lúc học nghệ chịu phạt thì tới bây giờ chưa từng bị người khác đánh vào mặt.

Trước kia quả thật có vài phu nhân sẽ tới cửa tìm phiền phức cho nàng ta, nhưng mà các nàng để ý thân phận sẽ không động thủ. Còn có một vài người không thèm quan tâm thể diện sẽ tức giận ra tay đánh người, nhưng còn chưa chạm vào nàng ta thì đã có người chạy tới ngăn cản rồi.

Bị bạt tai như vậy, với Lan Nhiêu đây là lần đầu tiên.

Nàng ta che mặt ngây người, sau khi kịp phản ứng, duỗi tay qua nắm tóc Hồ Tâm Tuệ.

Hồ Tâm Tuệ mặc dù xuất thân bần hàn, nhưng từ nhỏ đã theo ca ca đọc sách, dù trong lòng mọi người nghĩ nàng ta như thế nào, trên mặt đều ra vẻ ôn hòa. Đánh nhau với nàng ta mà nói cũng là lần đầu.

Đầu tóc bị kéo, nàng ta không nhịn được kêu thảm một tiếng, cũng duỗi tay qua nắm tóc Lan Nhiêu.

Hai nữ nhân đánh nhau, nói thật, không đẹp đẽ chút nào.

Rất nhanh, Lan Nhiêu học qua nhảy múa đã chiếm thế thượng phong, Hồ Tâm Tuệ ôm bụng sợ làm bị thương hài tử nên bị nàng ta nhấn xuống đánh đập.

Trong lòng Hồ Tâm Tuệ rất rõ ràng, nàng ta có thể được Liễu Thanh Văn để vào mắt, là bởi vì có hài tử trong bụng, nếu như hài tử này mất, dung mạo nàng ta không bằng Lan Nhiêu, thân phận không bằng Chu Nguyệt Như, bên cạnh hắn sẽ không có chỗ cho nàng ta dung thân nữa.

Hai nha hoàn kịp phản ứng, vội bước lên phía trước can ngăn, lại một trận rối loạn mới tách được hai người ra.

Đã có nha hoàn cơ trí chạy qua báo tin cho Liễu Thanh Văn.

Lúc đó, Liễu Thanh Văn đang tâm sự với Kha Hoài, suy cho cùng nếu như chuyện hai người đánh nhau truyền ra, đối với danh tiếng của hai người bọn họ cũng không tốt, cũng sẽ dính líu đến Lan Nhiêu. Tốt nhất là hai người đều nói với bên ngoài là bởi vì chuyện khác mà vô ý động thủ.

Mới vừa nhất trí, Liễu Thanh Văn đang liên tục bảo đảm: "Huynh yên tâm, Lan Nhiêu nhiều nhất là đánh đàn hát khúc, với cả lúc trước kia nàng ở Lệ Nhân Lâu cũng như thế. Phẩm tính của nữ tử Chu gia như thế nào huynh còn lo lắng sao?"

Lại thấy nơi cửa chính có một nha hoàn vội vã chạy đến, chính là người mới vừa đỡ Lan Nhiêu kia, lúc này sắc mặt tái mét, mặt kinh hoảng: "Tam công tử, Hồ di nương đánh cô nương nhà chúng ta..."

Kha Hoài: "..."

Hắn trừng mắt nhìn về phía Liễu Thanh Văn: "Đây chính là chăm sóc tốt mà ngươi nói?"

Nhìn nha hoàn bị hù dọa thành như vậy thì rõ ràng đây là một chuyện rất lớn, Kha Hoài vội vàng hỏi: "Có bị thương không?" Nha hoàn bị dọa sợ không nhẹ, nàng là nha đầu Liễu Thanh Văn cho đi theo hầu hạ Lan Nhiêu, nếu như Lan Nhiêu hoặc là hài tử trong bụng nàng ta xảy ra chuyện, nàng nhất định cũng không tránh được việc bị trách phạt.

Quả thực chính là trời giáng tai họa bất ngờ mà!

"Hồ di nương tát cô nương một cái..."

Kha Hoài lướt qua nàng ta chạy vào bên trong.

Liễu Thanh Văn cũng lo lắng, vội vàng đuổi theo đi vào, trên đường đụng phải Trường Ninh công chúa, chỉ vừa chắp tay coi như là hành lễ, lại như một trận gió xẹt qua.

Trường Ninh công chúa thấy bóng lưng hắn chạy xa thì nhíu mày: "Đi lên xem một chút."

Hai người có thai đánh nhau, tất nhiên cũng không thể qua mắt được Hầu phu nhân. Bên này hai người được kéo ra không lâu, hai người Hầu phu nhân và Liễu Thanh Văn cũng đến.

"Còn ra thể thống gì nữa?" Hầu phu nhân tức giận không nhẹ: "Không có miệng sao? Có lời gì sao không nói chuyện với nhau đi? Vì sao phải động thủ?"

Hai nha hoàn cũng đang giúp các nàng sửa sang lại váy áo xốc xếch, không nói tiếng nào, thỉnh thoảng hung dữ nhìn về phía đối phương, ánh mắt như chứa dao găm.

Hầu phu nhân thấy hai người không nói lời nào, ngược lại nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Hai người bọn họ đánh nhau, con lại chỉ ở một bên nhìn? Lỡ đâu xảy ra chuyện, làm bị thương hài tử thì phải làm sao bây giờ?"

Lần này trong giọng nói hàm chứa ý trách cứ. Tần Thu Uyển cúi đầu: "Trước đó con chưa từng tận mắt thấy có người đánh nhau nên bị dọa sợ."

Thế gia vọng tộc nuôi nữ nhi khuê các lớn lên, thật sự chưa từng thấy đánh nhau. Hầu phu nhân cũng biết mình hà khắc, cố gắng điều chỉnh sắc mặt: "Thân là phu nhân, dù là chuyện gì xảy ra, cũng không thể cứ ngây ngốc đứng đó. Phải tìm cách ngăn cản, nếu như ngăn không được thì phải nhờ giúp đỡ."

Bà ta tận tình khuyên bảo dạy dỗ nhi tức, vẻ mặt Tần Thu Uyển hờ hững, liếc mắt qua hai nữ nhân bên kia đầu tóc đã bị tóm rụng vài cọng, nói: "Hầu phu nhân, chuyện quá mức phức tạp, các nàng cãi lộn rồi đánh nhau làm con sợ. Con sợ là không làm được Liễu phu nhân... Không bằng, để con quay về Chu gia đi?"

Hầu phu nhân: "..."

Bà ta nằm mơ cũng không ngờ, nhi tức vậy mà lại có ý rời đi.

Trường Ninh công chúa đã đến một lúc, nhưng vẫn đứng ngoài quan sát. Nghe nói như thế xong, vẻ mặt liền kinh ngạc: "Ngươi lại muốn đi?"

Còn không chút nào lưu luyến như vậy!

Nàng ta không có thể hiểu được: "Ngươi nỡ lòng rời xa Tam đệ?"

"Trên đời này nam nhân nhiều thế, ta hòa ly xong cũng có thể tái giá mà." Tần Thu Uyển nghiêm túc nói: "Những cái khác không nói, ít nhất nam nhân kia trước khi ta vào cửa, sẽ không có hài tử từ trước."

Liễu Thanh Văn thấy hai nữ nhân đánh nhau, hắn vừa tức lại lo lắng. Nghe nói như thế, có chút chột dạ: "Nguyệt Như, những chuyện này chỉ là ngoài ý muốn."

Hắn kiên nhẫn giải thích: "Ta và Tâm Tuệ thành phu thê thật sự là điều ta không mong muốn. Về phần Lan Nhiêu... Lần đó ta uống rượu, coi như là say rượu mất lý trí. Ai ngờ một lần liền có hài tử, nàng không biết, Lan Nhiêu xuất thân hoa lâu, dùng một số hổ lang dược. Nàng cả đời này có lẽ chỉ có một hài tử này, ta không làm được chuyện hại nàng cả đời không có con."

"Ta hiểu ngươi thì ai hiểu cho ta?" Tần Thu Uyển chỉ vào chóp mũi mình: "Đáng đời ta xui xẻo bị ngươi lừa?" Nàng thu tay lại, sống lưng thẳng tắp: "Chu gia ta quy củ nghiêm ngặt, nam nhân bốn mươi không có con mới có thể nạp thiếp! Nữ nhi gia quyết không cho phép gả cho nam nhân chưa thành thân đã có con thứ. Nếu như ngươi nói trước, ta chắc chắn sẽ không gả cho ngươi."

Liễu Thanh Văn vội vàng nhận lỗi: "Nguyệt Như, ta vô tình bị lừa gạt. Chuyện này thật sự khó mà nói..."

Bên kia chờ Liễu Thanh Văn chạy tới an ủi mình là Lan Nhiêu và Hồ Tâm Tuệ mặt lộ vẻ bất mãn.

Rõ ràng là các nàng đánh nhau, Liễu Thanh Văn lo lắng mới chạy về. Làm sao bây giờ không dỗ dành các nàng, ngược lại đi dỗ dành người khác?

Tần Thu Uyển thành thật nói: "Không cần gấp gáp, bây giờ còn chưa muộn. Hai chúng ta còn chưa động phòng, không tính là phu thê chân chính. Hai ngày trước ta đã gửi một phong thư đưa về biên giới phía Nam rồi, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, hai ngày này ca ca của ta sẽ tới."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt hai mẫu tử liền đại biến.

Kha Hoài cứ tưởng trong nhà sẽ không từ hôn, nhưng nếu mà lui hôn thì hai nhà nhất định sẽ kết thù.

Chu gia không ai vào quan, nhưng mà có đại nho dạy học trong thư viện ở biên giới phía Nam, gần nửa quan viên trong triều theo bọn họ, mối thù hận này... không thể kết được!

"Đều là hiểu lầm thôi mà!" Hầu phu nhân mới vừa vui mừng Tam nhi tức rộng lượng, bây giờ mới hiểu được, người ta không phải rộng lượng! Rõ ràng đã có ý muốn đi rồi, sẽ không đơn thuần chấp nhận bên cạnh nhi tử mình có mấy phụ nhân mà vẫn giúp hắn sinh con.

Đón hai nử tử có thai này vào cửa, đợi người Chu gia đến, đây đều là căn cứ chính xác Hầu phủ không thẳng thắn thành khẩn, ngay cả giải thích cũng không thể.

"Nguyệt Như, có thể kết thân, chính là hai nhà chúng có duyên, hai người các con có duyên. Chuyện từ hôn quan trọng, không thể nói năng lung tung được!"

Vẻ mặt Tần Thu Uyển còn nghiêm túc hơn bà ta: "Con đã nghĩ cặn kẽ. Con quả thật có duyên với Hầu phủ mới có thể kết thân, nhưng mà mấy nữ nhân kia hữu duyên với Tam công tử nhiều hơn, con không sánh bằng các nàng! Vẫn là không nên ở lại chỗ này cản trở nữa."

Nàng nhìn về phía Liễu Thanh Văn đang trợn tròn mắt: "Tam công tử, kể từ hôm nay, ta sẽ chuyển khỏi nhà chính, đến khi người Chu gia đến, ta sẽ rời đi cùng bọn họ. Nên, hai chúng ta không còn là phu thê, ban đêm ngươi cũng đừng đi nhầm cửa nữa!"

Liễu Thanh Văn: "..."

Quyết tuyệt như thế, là ai nói nữ nhân Chu gia nhu thuận vậy?

Ánh mắt Tần Thu Uyển rời đi, lên tiếng châm chọc: "Là ta nói sai. Tam công tử ở bên có hai nữ tử xinh đẹp, trái ôm phải ấp thích ý, tất nhiên sẽ không tới phiền ta."

Gương mặt Liễu Thanh Văn ngây ngốc: "Nàng thật sự đã hạ quyết tâm muốn đi rồi?"

Tần Thu Uyển vuốt cằm: "Ngươi thấy ta giống đang nói giỡn sao?"

Hai người Lan Nhiêu đợi mãi không thấy Liễu Thanh Văn an ủi mình, ngược lại biết được chủ mẫu đè ở trên đầu đang chuẩn bị rời đi. Trong một lúc, buồn vui lẫn lộn…

 
Bình Luận (0)
Comment