Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 39

Chương 39
Vui là vì Chu Nguyệt Như vừa đi, phía trên bọn họ sẽ không có chủ mẫu.

Buồn là vì Liễu Thanh Văn sớm muộn gì cũng phải thú thê. Với thân phận của hắn ta, thân phận của nữ tử được cưới vào cửa cũng sẽ không thấp. Hơn nữa tính khí của nữ tử kia rất có thể sẽ còn kém hơn cả Chu Nguyệt Như.

Nhất định sẽ không đối đãi nhẹ nhàng như vậy với hai nữ nhân đang mang thai là bọn họ. Thê thiếp bị chủ mẫu nhắm trúng mà vẫn có thể sống yên ổn mới là chuyện lạ!

Hầu phu nhân bị người ta chỉ thẳng mặt là Hầu phủ lừa hôn, không đủ trung thực, thậm chí còn che che giấu giấu, ghét bỏ muốn vì chuyện này mà rời đi, bà ta đương nhiên sẽ không thừa nhận là nhà mình có lỗi, nhìn sắc mặt của Chu Nguyệt Như vô cùng khó coi.

Trong lòng Lan Nhiêu có ý định rời đi nên cũng không quá lo lắng.

Nhưng Hồ Tâm Tuệ lại có ý khác, ca ca là cử nhân, nàng ta không thể làm thiếp của người ta, thấy không khí nói chuyện của hai người họ càng lúc càng trở nên căng thẳng, nàng ta che mặt nói: “Hầu phu nhân, người hiểu nhầm rồi, lúc nãy bọn ta đánh nhau, phu nhân cũng đã đến giúp. Không hề có chuyện chỉ đứng xem, nếu như không có nàng ấy, Hầu phu nhân người cũng không đến nhanh như vậy.”

Sắc mặt Hầu phu nhân bớt căng thẳng hơn.

Trong lòng Lan Nhiêu chỉ muốn chửi mẹ nó, thứ Hồ gia này đúng là giả tạo. Có câu “tìm quan huyện chi bằng giải quyết trực tiếp”, sau này hai người họ sẽ do Chu Nguyệt Như quản lý, rất rõ ràng nếu lại gặp phải chuyện như hôm nay nữa, ai là người thân thiết với Chu Nguyệt Như hơn thì người xui xẻo sẽ là người còn lại. Lúc này nàng ta cũng khóc lóc mở miệng nói: “Đúng ạ, vẫn mong Hầu phu nhân minh xét. Phu nhân nàng ấy vô cùng yêu thương bọn ta, trước đây còn đích thân đến hoa lâu đón ta về nữa. Chuyện bọn ta đánh nhau hôm nay không liên quan gì đến phu nhân hết. Người đừng trách tội nàng ấy nữa…”

Cả hai vội vã nói giúp, sắc mặt Liễu Thanh Văn rất hài lòng. Hắn ta nhìn về phía Tần Thu Uyển: “Phu nhân, bọn họ cũng hiểu chuyện rồi, nàng đừng rời đi nữa nhé?”

“Ta đi, không phải vì bọn họ không hiểu chuyện.” Sắc mặt Tần Thu Uyển nghiêm nghị: “Mà là vì ngươi chưa thành thân mà đã có con, hơn nữa ta cũng không biết ngươi còn có bao nhiêu nữ nhân ở bên ngoài như thế này nữa. Ta gả cho Liễu gia nhà ngươi là vì hai bên có sự hòa hợp, chứ không phải là vì đến để dạy dỗ đám con thứ của ngươi.”

Bầu không khí trở nên căng thẳng, Tần Thu Uyển không muốn vướng bận thêm điều gì nữa, nàng ôm đầu nói: “Ta hơi đau đầu, không tiếp đãi các vị được nữa.” Nàng nhìn về phía Lan Nhiêu: “Nghe nói ngươi biết cách giúp người khác giải tỏa mệt mỏi, đi theo ta.”

Lan Nhiêu sợ Chu Nguyệt Như bị họ Hồ lôi kéo, không những không cự tuyệt mà còn tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh, thậm chí còn không thèm đếm xỉa đến vết thương trên mặt, liền dứt khoát đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng đi theo.

Kha Hoài: “...” Nhìn bộ dạng của nàng ta chắc là không bị thương nặng.

Hồ Tâm Tuệ cũng nghĩ đến việc phải lấy lòng Chu Nguyệt Như, liền đi chậm lại một bước, giả vờ cắn răng chịu đựng rồi ôm bụng: “Bụng ta đau quá!”

So với Lan Nhiêu, Hầu phu nhân càng hài lòng với Hồ Tâm Tuệ hơn.

Ca ca nàng ta có học như vậy, sau này con sinh ra chắc cũng sẽ rất thông minh. Hơn nữa, con cái cũng có cữu cữu chỉ dạy… Nhìn bụng của Hồ Tâm Tuệ, Hầu phu nhân dường như nhìn thấy Hầu phủ lại có thêm một trạng nguyên mới, liền vội vàng phân phó: “Đại phu đã đến chưa?”

Trò vui kết thúc, Kha Hoài đi về nhà với tâm trạng u ám.

Bất giác ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Hạ Tiêm Tiêm cũng đã bước ra khỏi viện tử, hắn ta liền dừng bước: “Hạ cô nương.”

Tâm trạng Hạ Tiêm Tiêm cũng không vui vẻ gì, nàng ta bày ra vẻ mặt thờ ơ: “Có chuyện gì nói đi.” Thái độ vô cùng lạnh nhạt, nhìn không ra vẻ e thẹn xấu hổ khi nhìn thấy vị hôn phu của mình.

Kha Hoài là người kiêu ngạo, thấy bộ dạng lạnh nhạt của vị hôn thê, hắn ta lập tức cười khẩy: “Hạ cô nương, nếu cô nương không nguyện ý gả cho ta, ta cũng không miễn cưỡng. Về nhà ta sẽ nói với song thân hai bên về thái độ của cô nương, sau đó để bọn họ đến cửa hủy hôn.”

“Kha công tử tài khí ngời ngời, không ngờ lại không có chút trách nhiệm nào như vậy.” Hạ Tiêm Tiêm cười nhạt nói: “Ta nói không muốn gả bao giờ? Là ngươi tự muốn hủy hôn, lại muốn mượn ta làm lý do, ngươi không nói thì thôi, nếu ngươi thật sự lấy đó làm lý do hủy hôn thì ta cũng sẽ nói rõ với song thân!”

Đến lúc đó, sự việc sẽ chỉ trở nên căng thẳng hơn mà thôi.

Sắc mặt Kha Hoài khó coi: “Trong lòng cô nương đã có người khác, nếu không tại sao lại lạnh nhạt với ta như vậy?”

Hạ Tiêm Tiêm tức đến phì cười: “Ngươi coi Hạ gia là cái gì? Chúng ta chỉ là vị hôn phu thê, ngươi muốn ta phải nhiệt tình như thế nào đây?”

Như vậy cũng phải.

Hạ gia cũng coi như là danh gia vọng tộc, nữ nhi vốn được dạy dỗ phải dè dặt cẩn trọng, không được đến gần nam nhân khi chưa thành thân.

Kha Hoài trừng mắt nhìn chằm chằm nàng ta.

Sắc mặt Hạ Tiêm Tiêm rất điềm tĩnh, mặc kệ cho hắn ta quan sát. Trong lòng nàng ta rất rõ, bản thân dù có nặng tình với người đó bao nhiêu thì trong mắt người đó cũng đã có người khác, người đó sẽ không cưới hỏi đàng hoàng với nàng ta, nàng ta không thể nào trở thành chính thất mà sớm muộn cũng sẽ phải gả cho người khác. Thay vì thành thân với người coi trọng thê tử như vậy thì chi bằng gả cho tên Kha Hoài trong lòng đã có người khác này để đỡ phải đối phó.

Hai người giải tán trong sự buồn bực.

Trong lòng Kha Hoài đau khổ vô cùng, nữ nhân Hạ Tiêm Tiêm này không hề yêu hắn ta nhưng lại nhất quyết không chịu hủy hôn. Hắn ta thật lòng không muốn thành thân!

*

Bên kia, Tần Thu Uyển thoải mái dựa vào tháp, hưởng thụ sự hầu hạ của Lan Nhiêu, bàn tay mềm mại không xương nhẹ nhàng xoa xoa trán, nàng nhướng mày một cách thoải mái, khen: “Tài nghệ của Lan Nhiêu cô nương giỏi thật.”

Lan Nhiêu một lòng muốn lấy lòng nàng, thậm chí còn âm thầm muốn nàng thay đổi chủ ý.

“Phu nhân, người thật sự phải rời đi sao?”

Tần Thu Uyển nhắm mắt ừ một tiếng: “Liễu Thanh Văn đã lừa gạt ta, lừa gạt Chu gia, ta sẽ không ở lại. Vậy nên ngươi cũng không cần xem ta là thù địch.”

“Thần thiếp không dám.” Lan Nhiêu vội vàng nói: “Có thể gặp được chủ mẫu khoan dung như người là vinh hạnh của thần thiếp.”

Khóe miệng Tần Thu Uyển nhếch lên đầy mỉa mai: “Gặp phải các ngươi là xui xẻo của ta.”

Lan Nhiêu: “...”

Nàng ta phát hiện lời nói của nữ tử Chu gia cũng rất cay nghiệt, không khoan nhượng, thay vì nói nàng là người ôn thuận chi bằng nói nàng là người rất rộng lượng, có thể bao dung với những nữ nhân của phu quân mình.

Cũng có thể… từ lúc bắt đầu Chu Nguyệt Như đón bọn họ về đây, căn bản không phải là khoan dung, mà là lúc đó đã có ý nghĩ muốn rời đi.

Có bọn họ ở đây, chính là chứng cứ Hầu phủ không trung thực.

“Liễu Thanh Văn còn có nữ nhân ở bên ngoài sao?”

Lan Nhiêu đang ngây người ra liền nghe thấy câu nói này, trong lòng đột nhiên hoảng sợ, nụ cười trên mặt trở nên cứng nhắc: “Những chuyện ở bên ngoài của công tử, thần thiếp làm sao biết được?”

“Lúc ngươi vào Hầu phủ có thể không biết, nhưng khi ngươi đang ở Hoa Lâu, có rất nhiều hạ nhân, còn có nam nhân bằng lòng giúp ngươi nghe ngóng tin tức.” Tần Thu Uyển nói trúng vấn đề, chọc thủng lời nói dối của nàng ta.

Sắc mặt Lan Nhiêu cứng nhắc: “Phu nhân, thân phận của thần thiếp nhỏ bé, có một số chuyện thần thiếp không thể nói ra được.”

Giống như ban nãy nàng ta khai ra Hồ Tâm Tuệ, đợi đến khi Chu gia đến cửa, nàng ta nhất định sẽ bị tính sổ.

Đến lúc đó Chu Nguyệt Như lại rũ bỏ phong trần mà rời đi thì nàng ta nhất định sẽ chọc tức Hầu phu nhân, một nữ tử yếu đuối phải dựa vào sự thương tiếc của nam nhân mà sống như nàng ta, có tài có đức gì mà dám đối đầu với Hầu phủ chứ?

Lan Nhiêu nghĩ một hồi lâu, không nhịn được mà nói: “Thực ra, công tử không phải là người đào hoa hay dính líu gì đến bọn họ, đều là do vô tình mà xảy ra sai lầm.”

Tần Thu Uyển cười khẩy.

Liễu Thanh Văn đối xử với người khác rất ôn hòa, trước nay chưa bao giờ lạnh nhạt từ chối ai. Đối mặt với nữ nhân trong lòng còn rất nhẹ nhàng đúng mực, rõ ràng chính là khiến người khác hiểu nhầm.

Giống như Hồ Tâm Tuệ, rõ ràng hắn ta không thích nữ tử có dung mạo bình thường, nhưng sau khi phát hiện nàng ta có thai, hắn ta đã nói muốn chịu trách nhiệm, đến lúc đó thú nàng ta vào cửa cũng được, nhưng hắn ta lại không chịu, nhất quyết phải để nàng ta sắp lâm bồn mới rước vào cửa, vừa nhìn đã biết là đang thỏa hiệp vì hài tử… Nói khó nghe thì chính là, Hồ Tâm Tuệ vừa vào cửa đã chỉ ra một con đường sống cho những nữ nhân phải lòng hắn ta nhưng lại có thân phận thấp hèn.

Từ nay về sau, sẽ ngày càng có nhiều nữ tử đối với hắn ta giống như Hồ Tâm Tuệ.

Lan Nhiêu xoa bóp đến nỗi tay mỏi nhừ nhưng lại không dám lên tiếng, vừa đúng lúc đó, có một nha hoàn vào bẩm báo: “Phu nhân thế tử đến.”

Tần Thu Uyển từ từ mở mắt ra: “Mời vào.”

Lan Nhiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội này lui xuống.

Cao thị bước vào, phân phó nha hoàn đứng canh ở cửa.

“Vừa nãy ta có nghe thấy bên này có xảy ra chuyện, lại nghe thấy muội vì tức giận mà đau đầu.” Nàng ta ngồi xuống: “Bây giờ thế nào rồi? Có cần gọi đại phu không?”

Tần Thu Uyển nhìn nàng ta: “Đa tạ tẩu tẩu, muội đã đỡ hơn nhiều rồi.”

Cao thị muốn nói nhưng lại thôi: “Ta còn nghe nói, muội muốn rời khỏi Hầu phủ?”

“Đúng vậy.” Tần Thu Uyển không giấu giếm quyết tâm muốn rời đi của mình: “Hầu phủ lừa người, muội không chịu nổi nữa. Nữ tử Chu gia ôn thuận nhưng không thể để người khác sỉ nhục như vậy.”

Kiếp trước Chu Nguyệt Như không hiểu nội tình, ngày thứ hai sau khi thành hôn đã động phòng, lúc đó nàng muốn rời đi để tái giá. Cộng thêm sau khi người Chu gia đến, Hầu phu nhân và Liễu Thanh Văn ba lần bốn lượt bảo đảm là sẽ đối xử tốt với nàng, những điều kiện mà Chu gia đề ra bọn họ đều đáp ứng hết. Chu gia nghĩ đi nghĩ lại, cộng thêm việc Liễu Thanh Văn và đám nữ tử kia đích thực chỉ là do vô tình mà xảy ra sai lầm chứ không phải là ý muốn của hắn ta, nên chuyện này mới miễn cưỡng chấp nhận.

Nhưng bây giờ đã khác, bọn họ còn chưa động phòng. Khả năng Chu gia đưa nàng về là vô cùng chắc chắn.

Nhìn thấy giọng điệu dứt khoát của nàng, Cao thị thở dài, sau đó lại khuyên nàng vài câu rồi mới rời đi.

Nàng ta không quay về viện tử của mình mà đi thẳng đến chính viện, lắc đầu với hai mẫu tử đang đứng đợi ở đó: “Muội ấy đã quyết định rời đi rồi, không giống như là đang giả vờ.

Hầu phu nhân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bầm tím của Liễu Thanh Văn: “Nhìn xem chuyện tốt con làm kìa.” Càng lúc càng tức giận, bà ta đập tay xuống bàn: “Nếu chuyện này bị truyền ra bên ngoài thì mặt mũi của Hầu phủ đều bị con làm cho mất hết.”

Liễu Thanh Văn tỏ vẻ có lỗi: “Mẫu thân, con cũng không muốn chuyện thành ra thế này.”

Hầu phu nhân giận dữ: “Con không muốn thì tại sao lúc bị người ta tính kế lại không lập tức nói cho ta biết? Nam nhân có thể phong lưu, nhưng làm cho nữ tử nhà người ta có thái thì phải nói rõ ràng với trưởng bối, ta thấy là con bị hoa mắt đến nỗi ngu không thể nào ngu hơn được nữa rồi.”

Thấy vậy, Cao thị liền nói giúp: “Mẫu thân, người cũng đừng trách tội Tam đệ nữa, sự việc cũng đã xảy ra rồi, truy cứu thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì. Việc cấp bách bây giờ là nghĩ cách cứu vãn.”

“Làm thế nào để cứu vãn?” Hầu phu nhân vô cùng tức giận: “Môn sinh của Chu gia ở khắp nơi, ca ca của Nguyệt Như mới tuổi còn trẻ đã trở thành Trạng nguyên, người ta lại không bị gánh nặng bởi quyền uy, bằng lòng quay về thư viện giúp Thánh thượng dạy dỗ đệ tử, thế nên Thánh thượng rất trọng dụng Chu gia. Nếu như chúng ta hủy bỏ hôn sự với Chu gia… thì đám học trò đó có bỏ qua cho Tam đệ con không?”

Bà ta trừng mắt nhìn nhi tử: “Rốt cuộc con có biết tội con phạm phải nghiêm trọng đến cỡ nào không?” Bà ta hận không thể luyện sắt thành thép mà vỗ bàn “bịch bịch bịch”: “Chuyện này sẽ hủy hoại tương lai của con đó!”

Sắc mặt Liễu Thanh Văn trở nên thận trọng, quay người rời đi: “Để con đi cầu xin nàng ấy!”

Hầu phu nhân nhắm mắt, dặn dò nói: “Cầu xin cũng chẳng có ích gì! Con phải tỏ rõ là con yêu nàng ta, bảo đảm cả đời này sẽ đối tốt với nàng ta, cả đời này sẽ chỉ yêu mình nàng ta, tóm lại, chỉ cần nàng ta đồng ý ở lại, bất luận là điều kiện gì, con đều phải đáp ứng.”

Liễu Thanh Văn gật đầu: “Mẫu thân yên tâm.”

*

Lúc này Tần Thu Uyển đã chuyển ra khỏi chính phòng, đến sống ở sương phòng, biết tin Liễu Thanh Văn đến, nàng đứng dậy đi ra ngoài viện tử, cũng không bảo người hầu lui xuống: “Có chuyện gì thì nói tại đây đi.”

Liễu Thanh Văn: “...”

Hắn ta chưa từng mặt dày bày tỏ tâm ý của mình trước mặt người khác như vậy, hơn nữa, ấn tượng của hắn ta về Chu Nguyệt Như chỉ là một thê tử ôn thuận, không có ý ái mộ nàng, trước khi nói những lời đó vẫn phải suy nghĩ một chút, nhiều người đang nhìn như vậy, hắn ta phải nói như thế nào đây?

“Nguyệt Như, xin lỗi.” Liễu Thanh Văn bước lên xin lỗi trước, sau lưng khẽ đưa tay ra hiệu mọi người lui xuống.

Những người hầu thuộc Hầu phủ lập tức lui xuống, nhưng những người hầu bên cạnh Chu Nguyệt Như toàn bộ đều đứng gần đó.

Khắp nơi cộng lại cũng hơn 10 người.

Liễu Thanh Văn đều đem cảnh tượng này bỏ vào tầm mắt, biết rằng nàng đang đề phòng mình. Hắn ta nghiến răng, đè nén sự ngột ngạt trong lòng, sắc mặt dịu đi: “Nguyệt Như, ta không cầu xin nàng tha thứ. Chỉ là ta hy vọng nàng có thể cho ta một cơ hội chuộc tội, lần đầu tiên ta gặp nàng vào tối hôm đó, khi ta vén trùm đầu lên, ta đã cảm thấy nàng giống như tiên nữ trên trời…”

Tần Thu Uyển cắt ngang lời hắn ta: “Ngươi từng gặp qua tiên nữ rồi sao?”

Liễu Thanh Văn: “... Không có!” liền vội vàng giải thích: “Ta đã từng nhìn thấy trong sách miêu tả về tiên nữ, cảm thấy nàng giống hệt như tiên nữ vậy. Ta chỉ là phàm phu tục tử, chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn.”

“Biết vậy thì tốt.” Tần Thu Uyển dứt khoát nói: “Nếu ngươi thật sự thấy có lỗi với ta thì đừng ngăn cản ta rời đi. Ta sẽ cảm kích vạn phần.”

Liễu Thanh Văn bắt đầu trở nên sốt ruột: “Nguyệt Như, ta thật lòng yêu nàng, coi nàng như thê tử của mình, ta cũng muốn đối xử tốt với nàng suốt đời. Nàng đừng vì nhất thời tức giận mà rời đi, cho ta một cơ hội bù đắp cho nàng, có được không?

“Không được!” Sắc mặt Tần Thu Uyển nghiêm nghị: “Ta nhìn thấy một đống phân bò, ngửi vào đã thối lắm rồi, ta muốn rời đi, không thể chỉ vì mấy lời nói của ngươi mà ở lại cùng nếm thử được, đó chính là tự khiến cho bản thân cảm thấy ghê tởm.”

Liễu Thanh Văn: “...” Ăn nói kiểu gì vậy?

Người này lấy phân bò để so sánh, hắn ta vô cùng giận dữ, nhưng lúc này vẫn không dám phát tác, hắn ta hít một hơi thật sâu để đè nén cơn tức giận: “Nguyệt Như, phải như nào thì nàng mới chịu ở lại?

Hắn ta khẩn thiết nói: “Chỉ cần nàng nói ra, ta nhất định sẽ làm cho nàng.”

Tần Thu Uyển không nói gì.

Liễu Thanh Văn cắn răng chịu đựng: “Nếu như là vì hai người họ, ta sẽ đưa bọn họ đi, đưa đi thật xa, bảo đảm cả đời này bọn họ sẽ không đến làm phiền nàng nữa.”

Lan Nhiêu ở trong phòng nghe thấy lời này, ánh mắt liền sáng lên, nàng ta áp tai lại gần hơn để nghe ngóng.

Hồ Tâm Tuệ bên kia lại không hề hài lòng một chút nào, đứng trước mặt Chu Nguyệt Như không nói gì!

“Không cần!” Tần Thu Uyển khoát khoát tay: “Nữ tử chưa thành thân mà đã mang thai đồng nghĩa với với việc danh tiếng sẽ bị hủy hoại, cho dù họ không cần danh tiếng thì cũng phải sinh con cho ngươi, tình thâm nghĩa trọng như vậy, ngươi làm sao có thể phụ lòng?” Nàng quay người đi về phía sương phòng mới chuyển đến: “Ngươi yên tâm, rời khỏi ngươi, ta sẽ sống tốt hơn. Nếu ngươi thực sự có ý muốn chuộc lỗi với ta thì đừng ngăn cản ta. Ta cảm ơn ngươi.”

Liễu Thanh Văn: “...” Đúng thật là nói như thế nào cũng không có tác dụng.

Ai nói nữ tử Chu gia ôn thuận, dễ dụ?

 
Bình Luận (0)
Comment