Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 42

Chương 42
Tần Thu Uyển cũng xem như là đã sống qua hai kiếp rồi, nhưng rất ít khi gặp phải loại người trở mặt nhanh như vậy.

Vừa nãy còn gào lên đòi đánh đòi giết, không tha cho nàng, bây giờ lại nói năng nhẹ nhàng để cầu xin.

Bên này, sắc mặt Hầu gia cũng dịu đi vài phần: “Ta luôn xem nhi tức trong nhà như là nữ nhi thân sinh của mình. Con vừa đến nên giữa chúng ta có nhiều hiểu lầm, nhưng chỉ cần con sống thêm một khoảng thời gian nữa, nhất định sẽ phát hiện chúng ta không phải là không hòa hợp như con nghĩ.”

Mắt thấy đã đến chính viện mà nhi tức vẫn không mở miệng nói một lời nào, Hầu phu nhân liền nắm lấy tay của Tần Thu Uyển, khẩn thiết nói: “Chúng ta có thể trở thành người nhà cũng là duyên phận, Nguyệt Như, con vẫn còn trẻ, có rất nhiều chuyện con không hiểu. Oan gia nên giải không nên kết, con cũng không muốn hai nhà chúng ta vì chuyện này mà đấu đá lẫn nhau khiến hai bên cùng chịu tổn thất đúng không?”

Tần Thu Uyển ngước mắt nhìn về phía viện tử, vành mắt đỏ hoe, chạy vào: “Đại tỷ, Ngũ tỷ…”

Đại tỷ năm nay đã 35 tuổi, là Thượng thư phu nhân đã nhiều năm, vô cùng uy nghiêm. Nhưng khi nhìn thấy Tần Thu Uyển, sắc mặt nàng ta liền dịu đi, quan sát nàng một lượt từ trên xuống dưới, thấy nàng vẫn ổn, tinh thần vẫn tốt, lúc này nàng ta mới yên tâm: “Thất muội, muội phải chịu uất ức rồi.”

Bên này, đích tỷ của Chu Nguyệt Như cũng quan sát nàng một lượt rồi trách móc: “Sao lại không sớm nói chuyện này cho ta biết?”

Tần Thu Uyển cười cười.

Dù sao vẫn phải để hai nữ tử đang mang thai vào cửa, để lỗi sai của Hầu phủ bày ngay trước mặt thì khả năng nàng có thể rời đi mới lớn hơn một chút.

Sau khi nữ tử xuất giá, muốn trở về nhà sẽ không dễ dàng như vậy.

Muốn không bị tổn hại đến danh tiếng là điều không thể. Chỉ là bị tổn hại nhiều hay ít mà thôi.

Bây giờ là Hầu phủ không trung thực, chuyện Liễu Thanh Văn làm cho hai nữ nhân có thai trước khi thành thân là chuyện đã chắc chắn rồi. Như vậy, sau khi Chu Nguyệt Như thật sự rời đi, người ngoài sẽ bớt cay nghiệt với nàng hơn.

Hầu gia bước tới chào hỏi hai vị tỷ phu của Chu Nguyệt Như, Hầu phu nhân cũng lập tức bước tới: “Lý phu nhân, Trần phu nhân, chúng ta vào nhà rồi nói.”

“Không có gì đáng để nói cả.” Đại tỷ làm chủ mẫu đã nhiều năm, chăm lo cho cả nương gia lẫn phu gia, nói chuyện cũng không hề khách khí: “Bà chỉ cần nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện Liễu Thanh Văn có hai nữ nhân sắp lâm bồn có phải là thật không?

Hầu phu nhân: “Vâng, nhưng mà…”

“Vậy thì được rồi.” Nàng ta nắm lấy tay Tần Thu Uyển: “Hầu phủ không hề có thành ý muốn kết thân, chuyện này bất luận có kết quả như thế nào đều phải đợi trưởng bối trong nhà đến thương lượng. Hôm nay ta sẽ đưa muội muội của ta đi, lát nữa thúc phụ sẽ đích thân đến đây đòi lại công đạo cho muội muội của ta.”

Nói xong liền đưa người rời đi.

Đám hạ nhân cũng không dám ngăn cản, Hầu phu nhân thấy vậy vừa lo lắng vừa tức giận: “Lý phu nhân, làm người phải nói đạo lý. Phu nhân muốn đòi công đạo sao? Ta vẫn đang muốn đòi lại công đạo cho nhi tử ta đây.”

Bà ta tức đến mức vành mắt đỏ hoe: “Đúng vào tối hôm qua, nhi tử của ta đã bị nàng ta đâm một nhát dao, còn bị thương trúng chỗ đó…” Cảm thấy lời nói không lịch sự, bà ta liền vội vàng sửa lại: “Đại phu nói là sẽ ảnh hưởng đến việc sinh con nối dõi.”

Nghe vậy, tỷ muội Chu gia nhìn nhau không biết làm gì.

Trước khi đến, bọn họ có nhận được thư cứu trợ của muội muội, chỉ nói là Hầu phủ lừa hôn, còn không cho nàng rời đi. Còn nhắc đến chuyện hai người vẫn chưa động phòng, Liễu Thanh Văn đã có ý định muốn cưỡng hiếp nàng.

Hai người biết tin muội muội bị người ta làm nhục liền vội vã chạy đến.

Ai biết trong chuyện này còn có chuyện muội muội làm người khác bị thương chứ?

Tần Thu Uyển giải thích: “Trong bức thư muội viết cho hai tỷ tỷ, muội không nhắc đến chuyện này.” Nàng giải thích những chuyện đã xảy ra tối qua: “Bức thư đó là muội viết trước khi sự việc xảy ra để đề phòng bất trắc. Chuyện tối qua xảy ra quá đột ngột, muội không có thời gian viết thư, cũng sợ chậm trễ sẽ không nhận được tin tức gì. Sau đó quả nhiên Hầu phu nhân không cho phép nha hoàn của muội ra khỏi cửa, còn muốn giam giữ muội …”

Nghe được chuyện Liễu Thanh Văn nửa đêm nhảy qua cửa sổ vào phòng, hai người rất tức giận. Nghe xong câu cuối cùng đã vô cùng phẫn nộ.

“Cho dù là phu thê thật sự, muốn động phòng thì cũng phải thương lượng trước chứ?” Chu Ngũ cô nương, cũng chính là đích tỷ của Chu Nguyệt Như vô cùng tức giận, ngay cả lời nói ra có chút không phù hợp cũng không thèm quản: “Hầu phủ ức hiếp người quá đáng, chuyện này ta sẽ thông báo cho phụ thân và các huynh, để họ làm chủ.”

Tình thế bên này vô cùng căng thẳng, ba vị quan viên bên kia thì lại khiêm tốn chào qua nói lại, Hầu gia nhìn hai người trước mặt mà âm thầm nghiến răng.

Thái độ của hai người kia vẫn rất tốt, chỉ là không chịu mở miệng.

Đúng lúc đó, có một tên lính chạy vào bẩm báo: “Lý đại nhân của Kinh Triệu Doãn đưa người đến rồi.”

Hầu gia cắn răng nghiến lợi: “Mời họ vào.”

Không mời không được, nếu như để quan binh vây quanh cửa sẽ càng làm cho người ta tò mò bàn tán.

Chuyện xấu trong nhà không được truyền ra ngoài, chuyện liên quan đến tôn nghiêm của nhi tử, càng ít người biết đến chuyện này càng tốt.

Rất nhanh, Lý đại nhân của Kinh Triệu Doãn đã đem người tiến vào, hắn ta một thân quan phục màu xanh lam, tuổi vẫn còn đang rất trẻ, khoảng tầm vừa mới 20, ánh mắt nghiêm nghị khiến người khác không dám nhìn kỹ. Vừa chắp tay sau lưng vừa bước vào viện tử, hắn ta quan sát xung quanh một vòng rồi hỏi: “Ai là Nguyệt Như của Chu thị?”

Tần Thu Uyển tiến lên một bước: “Là ta.”

Nàng chủ động đem chuyện Hầu phủ lừa gạt và những chuyện xảy ra vào những ngày qua cùng với chuyện xảy ra vào tối qua kể hết một lượt, ánh mắt lặng lẽ quan sát người trước mặt.

Người này, ngoài dung mạo không giống ra, rõ ràng chính là Mạc Hoa mà!

Lý Duệ Chi trầm mặc lắng nghe, cuối cùng nói: “Các ngươi là phu thê, cũng coi như là gia sự, chuyện này…”

Hắn ta nhìn nữ tử trước mặt, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.

Lý phu nhân bước tới, lông mày giãn ra: “Duệ Chi, rất nhanh thôi bọn họ sẽ không còn là phu thê nữa. Hôm nay mời ngươi đến, là vì Hầu phủ muốn bí mật giam giữ muội muội ta. Bất luận thế nào ta cũng đa tạ.”

Kinh Triệu Doãn đến rồi, phu thê Hầu gia có không cam tâm cỡ nào cũng chỉ có thể nén xuống, trơ mắt tiễn bọn họ ra ngoài.

Còn phải bày ra vẻ mặt vui cười chào tiễn, thực sự là khó chịu.

Hồ Tâm Tuệ đi theo phía sau, tâm trạng phức tạp, cũng không biết nữ nhân mà Liễu Thanh Văn thành thân lần nữa có rộng lượng như vậy nữa hay không.

Lan Nhiêu nhìn xe ngựa đã chạy đi xa, trong lòng cũng sớm đã không còn để tâm tới lần đầu tiên gặp Tần Thu Uyển.

* Tần Thu Uyển có hơn mười chiếc xe ngựa để của hồi môn đi theo phía sau, toàn bộ đều đưa về Lý gia.

Chuyện này hai tỷ muội đã thương lượng với nhau rồi, đại tỷ Chu Nguyệt Tuệ là chủ mẫu đương gia, tiện cho việc chăm sóc cho muội muội. Có nàng ta, trong phủ sẽ không ai dám thờ ơ với Tần Thu Uyển.

“Bị dọa sợ rồi phải không?” Chu Nguyệt Tuệ nắm lấy tay nàng: “Trước đây ngay cả côn trùng nhỏ muội cũng sợ…”

Muội muội ngay cả côn trùng cũng sợ lại dám cầm đao giết người, có thể thấy nàng đã bị ép đến mức nào rồi!

Hầu phủ ức hiếp người quá đáng!

Tần Thu Uyển nghe hiểu lời mà nàng ta chưa nói hết, chuyện này không dễ giải thích, chỉ đành ngầm thừa nhận.

Sau buổi trưa hôm đó, Chu phụ và nhi tử cũng đã đến, đầu tiên đến phủ của nhi nữ nhưng không gặp được, lại vội vàng chạy đến phủ Thượng thư.

Từ lúc Chu Nguyệt Như xuất giá cho đến khi được gặp lại cũng chỉ mới hơn nửa tháng, sắc mặt hai phụ tử vô cùng lo lắng, sau khi nhìn thấy nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Chuyện này chưa xong đâu!” Chu phụ làm phu tử đã nhiều năm, nói chuyện mặc dù không nhanh không chậm nhưng lại mang theo cảm giác áp bức.

Chu Nguyệt Tuệ gật đầu, ngập ngừng nói: “Con đã hỏi muội muội rồi, muội ấy không có ý định quay về Hầu phủ nữa.”

Nghe xong, Chu phụ lo lắng nhìn nhi nữ: “Nguyệt Như, sau khi hòa li, có thể con sẽ bị người ngoài đàm tiếu.”

“Nhưng cũng chỉ là những lời ra lời vào, so với việc cùng chung sống với tên vô liêm sỉ như Liễu Thanh Văn thì quả thực không đáng để nhắc đến!” Giọng nói của Tần Thu Uyển rất quả quyết, nàng lại nói tiếp: “Trên thế giới này còn có rất nhiều người và việc, mỗi ngày đều có nhiều chuyện mới xảy ra, bọn họ muốn đàm tiếu cũng không đàm tiếu được bao lâu.”

Chỉ là, Chu gia nuôi dạy nhi nữ rất nghiêm khắc, Tần Thu Uyển cũng không thể bảo đảm Chu phụ nhất định sẽ đồng ý đón nàng về nhà.

“Phụ thân, nhi nữ bất hiếu, để người phải lo lắng rồi.” Tần Thu Uyển quỳ xuống: “Con thật sự không muốn tiếp tục làm phu thê với loại người như Liễu Thanh Văn nữa, mong người thành toàn cho con.”

Trước đây nhi nữ là người có tính tình hiền lành, không bao giờ to tiếng cãi vã với người khác, bây giờ lại dám đấu tranh cho chính bản thân, nói những lời quả quyết như vậy. Chưa được hơn nửa tháng, Chu phụ đã cảm thấy nhi nữ giống như đã biến thành một người khác, mà những điều này đều là do Liễu gia gây ra.

Ở một mức độ nào đó mà nói, Chu phụ đã biết rõ chân tướng rồi.

Chu phụ tức giận, đứng dậy nói: “Nguyệt Hiểu, chúng ta đến Hầu phủ một chuyến.”

“Con cũng đi.” Tần Thu Uyển đứng dậy nói: “Lúc hòa li con nhất định phải đích thân đến.”

Nàng phải đi để tận mắt chứng kiến, lỡ như phu tử Chu gia bị Hầu phủ dỗ ngon dỗ ngọt mà hồi tâm chuyển ý thì những cố gắng mấy ngày nay của nàng đều phí công vô ích. Hơn nữa, bây giờ Hầu phu nhân rất hận nàng, nếu lại sống cùng một mái nhà, nói không chừng sẽ hạ độc nàng mất.

Thấy nhi nữ đứng dậy, Chu phụ im lặng.

Vốn dĩ ông định đến Hầu phủ tính sổ trước, để xem Hầu gia giải thích như thế nào rồi mới quyết định chuyện hòa li.

Không ngờ nhi nữ lại vội vàng như vậy, nhìn bộ dạng này nhất định là không muốn làm nhi tức của Liễu gia nữa.

Thôi vậy, Liễu Thanh Văn trước khi thành thân đã có hai hài tử, hơn nữa trong vài tháng từ lúc bàn bạc hôn sự cho đến khi thành thân lại không hề nhắc đến một lời, nhân phẩm đã có thiếu sót rồi, nếu nhi nữ đã động phòng thì có lẽ còn phải cân nhắc kỹ lưỡng, nhưng bây giờ… không chấp nhận thì thôi vậy.

Tiễn ba vị cô nương của Chu gia đi xong, Hầu phu nhân cảm thấy đã kiệt sức, cả đêm hôm qua đều không ngủ, sau khi về phòng, bà ta nằm trên giường nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ.

Bên kia, Hầu gia cũng không ngủ được, lông mày chau lại vô cùng nghiêm nghị, rõ ràng là đang nghĩ cách đối phó.

Vừa chợp mắt được một lúc, bên ngoài lại có nha hoàn chạy đến bẩm báo: “Thân gia lão gia đến.”

Thực ra trong lòng Hầu gia rất sợ những người có học, đặc biệt là người Chu gia, có thể mắng mỏ người khác bằng những từ ngữ trong sách, khiến cho người ít đọc sách thậm chí không biết rằng bản thân đang bị mắng. Vừa này cũng vì chuyện này mà ông ta lo lắng đến nỗi không ngủ được.

Ông ta vẫn ôm một tia hy vọng: “Là Cao đại nhân sao?”

Giọng nói rành mạch của nha hoàn truyền đến: “Là Chu lão gia.”

Hầu gia: “...”

Hầu phu nhân quay người ngồi dậy, hai mắt đỏ bừng, hung dữ nói: “Có thôi đi không! Rõ ràng là Chu Nguyệt Như làm Thanh Văn bị thương, nhưng Chu gia lại không chịu bỏ qua, thật là không biết xấu hổ!”

Hầu gia thúc giục: “Mau đứng dậy đón khách!”

Hầu phu nhân bực bội khoác áo choàng, khoác áo xong, đột nhiên nhớ tới người Chu gia nổi tiếng với việc có thể làm cho người khác tức đến phát khóc, trong lòng bà ta lại có chút sợ hãi, ngập ngừng nói: “Hầu gia, ta hơi đau đầu, không đi có được không?”

Nghe xong, Hầu gia trừng mắt nhìn bà ta: “Ta còn đau đầu hơn đấy, ta không đi mà để bà tự đi có được không?”

Phu thê hai người nhìn nhau, trong mắt cả hai đều nhìn ra ý hối hận của đối phương. Lúc đầu chỉ biết Chu gia lợi hại, nhưng lại chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày cái miệng lợi hại của Chu gia lại chĩa về phía mình.

 
Bình Luận (0)
Comment