Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 43

Chương 43
Ba phụ tử Chu gia đến nhà, bất luận Hầu phủ trong lòng nghĩ như thế nào, thì trên mặt đều phải bày ra sự nhiệt tình.

Ngay khi nhìn thấy Tần Thu Uyển, sắc mặt của Hầu phu nhân ngay lập tức trở nên cứng đờ.

Hôm nay có các vị trưởng bối, tạm thời không tới lượt Tần Thu Uyển cùng bọn họ tranh cãi.

Ngay lúc này, Chu phụ đã lấy lý do Hầu phủ không đủ thẳng thắn, cố tình lừa gạt, thậm chí sau khi sự việc xảy ra liền muốn giam giữ nữ nhi của Chu gia để chất vấn.

Nhưng Hầu phủ lại một mực khẳng định rằng nữ nhi của Chu gia đã làm bị thương Liễu Thanh Văn, đồng thời tuyên bố việc này không thể bỏ qua được.

Ai cũng muốn giành phần phải về mình không ai chịu nhường ai, hai bên cứ như vậy mà tranh chấp giằng co đến nửa ngày trời vẫn chưa xong.

Khi Chu phụ nhìn thấy Hầu phủ đối với việc lừa hôn không hề có một chút hối hận nào, thì trong lòng ông ấy đã sớm dẹp bỏ ý định sẽ khuyên bảo nữ nhi ở lại, và nói: "Tam công tử bị thương, đều là do hắn ta đã lẻn vào phòng của nữ nhi ta lúc nửa đêm. Nếu hắn ta không có lòng dạ xấu xa, nữ nhi ta làm sao có thể ra tay được? Hết thảy toàn bộ chuyện này, đều là do Hầu phủ lừa hôn mà ra!"

Ngụ ý rằng, tất cả đều là lỗi của Hầu phủ.

Hầu gia không phục: "Lúc đầu, chúng ta cũng không biết Thanh Văn đã có hai nữ nhân ở bên ngoài, nếu như chúng ta biết được, chắc chắn lúc bàn chuyện hôn sự sẽ nói rõ. Hơn nữa, ta và phu nhân sẽ không để nó có con trước khi thành thân."

“Con không dạy dỗ là lỗi của cha, Liễu Thanh Văn dám cả gan lừa gạt, là do các ngươi ngày thường nuông chiều mà ra.” Chu phụ ngạo nghễ nói: “Nếu nam nhân Chu gia ta dám cả gan lừa gạt chuyện lớn như vậy với các trưởng bối, chắc chắn sẽ bị phạt quỳ ở từ đường, thậm chí là bị ban gậy. Nhưng Hầu phủ...”

Liễu Thanh Văn từ đầu đến cuối đừng nói là trách phạt, thậm chí ngay cả quở trách cũng không có.

Hầu gia: "..." Vậy nếu như không tới kịp, nhi tử chẳng phải sẽ bị thương sao?

Trong nháy mắt đã qua buổi trưa, trong lòng Chu phụ cũng không còn nghĩ tới việc tiếp tục hôn ước với Hầu gia, không muốn dây dưa nữa, mất kiên nhẫn nói: "Các ngươi lừa gạt bọn ta trước, không hề có thành ý kết thông gia. Chu gia và nữ nhi Chu gia nhà ta không chấp nhận được sự sỉ nhục như vậy. Đúng lúc hai người bọn nó còn chưa động phòng, không tính là đã thành hôn. Hôn sự này liền hủy bỏ."

Hầu phủ vốn muốn tranh thủ, bám lấy việc Liễu Thanh Văn bị thương để khiến cho Chu phụ áy náy.

Thấy ông ấy không hề áy náy, ngược lại càng thêm tức giận, thậm chí trực tiếp giải trừ hôn ước, Hầu gia sốt ruột nói: "Chu lão gia, hôn sự của con cái chính là việc trọng đại, sao có thể qua loa như vậy? Hầu phủ ta tam môi lục sính kiệu tám người khiêng đã thể hiện đủ thành ý rồi chứ? Còn những nữ nhân của Thanh Văn... nó thực sự khốn nạn, nhưng nó vẫn là một hài tử, nếu hài tử làm sai chúng ta có thể dạy nó. Ông là nhạc phụ, nếu ông muốn, thì cứ bắt nó đi dạy dỗ, đánh hay chửi gì cũng được, ta tuyệt đối sẽ không nói thêm một lời nào."

“Ta không có kiên nhẫn như vậy.” Chu phụ xua tay: “Hôn sự đã xóa bỏ, ta sẽ nhờ người đến sở vụ hộ tịch nói rõ sự tình, giải trừ hôn ước của hai người.”

Nếu đúng như vậy, thì mặt mũi của Hầu phủ sẽ vứt đi đâu.

Hầu phu nhân vừa lo lắng, vừa tức giận vì Chu gia không chịu bỏ qua: "Hai đứa nó đã ba quỳ chín lạy kết làm phu thê. Hôn thư đã viết, hôn sự hai nhà đã được lập, cho dù có tách ra, thì cũng là hòa ly hoặc Hầu phủ ta hưu thê, hôn ước này có thể giải trừ sao?"

Nếu như hưu thê, Chu Nguyệt Như đừng nghĩ tới việc có được thanh danh tốt để tái giá. Cho dù hòa ly... vừa mới thành thân liền hòa ly, cũng là do nữ nhi Chu gia tính tình gàn rở, đồng dạng với việc sẽ bị hủy đi danh tiếng.

Nghe vậy, Chu lão gia cười nhạt: "Hầu phủ miệng đầy dối trá, hôn sự này ngay từ đầu đã không nên có."

“Đó cũng là chính miệng ông đã đồng ý.” Hầu phu nhân không chịu nhường bước: “Việc nhi tử ta làm, dạo chơi hoa lâu cũng chưa bao giờ che giấu, việc xảy ra với Lan Nhiêu chỉ cần tùy tiện nghe ngóng một chút là có thể biết được. Bản thân ông không tự tìm hiểu, là do ông sơ suất, bây giờ lại đến trách bọn ta không thành thật... Chẳng lẽ sẽ có người tự mình chủ động vạch trần những khuyết điểm của họ? Dù sao thì, ta sẽ không đồng ý giải trừ hôn ước! Đối với việc nữ nhi Chu gia ông đâm nhi tử ta bị thương, hưu thư có một bức, ông có muốn hay không thì tùy!"

Đây cũng là do Chu gia quyết ý rời đi, Hầu phủ xoay chuyển không được, Hầu phu nhân quyết định xé mặt.

Chu gia sống ở tận biên giới phía Nam, đi thăm dò kiểu gì? Chu phụ tận mắt nhìn thấy tướng mạo và tài văn chương của Liễu Thanh Văn cũng không tồi, nên mới hứa hôn, nghe xong liền cười gằn: "Thật là một Hộ Quốc Hầu phủ tốt đẹp! Vừa ăn cướp vừa la làng, thủ đoạn tính toán thật tài giỏi. Đã vậy, thì không còn gì để nói." Ông ấy đứng dậy: "Nguyệt Hiểu, chúng ta đưa muội muội của con đi thôi!"

Khi bước ra ngoài, ông ấy tỏ vẻ nghiêm túc: "Ta cũng không tin trên đời này không có lấy một nơi nào biết phân rõ phải trái, Loan điện của hoàng thượng, nhất định có thể trả lại công bằng cho ta.”

Hầu gia: "..." Có cần làm vậy hay không?

Ông ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, Chu gia sẽ vì một nữ nhi mà náo loạn đến trước mặt hoàng thượng.

Chu gia mấy năm này đã dạy dỗ được không ít học trò, trong kỳ thi hội tuyển chọn tiến sĩ ba năm một lần, có ba phần tư đến từ thư viện biên giới phía Nam, hơn nữa những thí sinh đến từ biên giới phía Nam, căn bản đều đã nghe qua bài giảng của phu tử Chu gia.

Tiền học phí của thư viện không cao, Chu gia thậm chí mỗi năm còn hỗ trợ cho học trò nghèo theo danh ngạch, người được chọn không những không cần phải trả học phí, mà còn có thể nhận được tiền bút mực hàng tháng. Ở trong giới học giả, địa vị rất được kính trọng.

Chu gia không hề coi đây là vinh dự, ngược lại, ngày thường rất khiêm tốn, tuyên bố đều là ân huệ của hoàng thượng, làm cho thái bình thịnh vượng, nên mới có nhiều học trò có thể yên tâm học hành. Hơn nữa, Chu gia cũng không can thiệp vào việc của triều đình, chỉ một lòng dạy học.

Mỗi lần hoàng thượng nhắc đến Chu gia, đều tán dương rất nhiều.

Chính vì như vậy, Hầu phủ mới cầu hôn nữ nhi nhà Chu gia, nhằm lợi dụng danh tiếng của Chu gia.

Việc gì cũng có lợi và hại, nếu Chu gia thật sự kiện Hầu phủ lên Loan điện. Từ nay về sau, bọn họ có khả năng sẽ là kẻ thù của một nửa số triều thần và giới học giả ở biên giới phía Nam.

Ngay cả khi Chu phụ chỉ là hù dọa, Hầu phủ cũng không dám mạo hiểm.

Hầu gia vội vàng bước tới: "Chu lão gia, hoàng thượng chính sự bận rộn, làm gì có thời gian để ý tới chuyện nhỏ nhặt của hai nhà chúng ta?"

Chu phụ không thèm nhìn lại: “Hôn sự của con cái, chính là việc trọng đại, đây là những lời mà ngươi vừa nói.”

Hầu gia lập tức giải thích: “Việc của hai nhà chúng ta, cũng đừng ầm ĩ tới hoàng thượng.” Ông ta giữ chặt lấy Chu phụ, thấp giọng nói: “Chúng ta có công lao, cũng không phải dùng như vậy đúng không?

Đây là sự thật.

Chu phụ hừ nhẹ một tiếng: "Là nam nhân, trên nên hiếu kính phụ mẫu, dưới nên che chở cho con cái. Theo ta thấy, vì con cái không có gì là không thể bỏ được.”

Mặc dù trong lòng Hầu gia không tin, nhưng lại sợ vị học giả này phút chót lại nổi dậy chạy tới tìm hoàng thượng. Vội vàng giải thích hết lần này đến lần khác: "Không phải chỉ là giải trừ hôn ước thôi sao? Chúng ta giải ngay bây giờ!"

Nghe đến đây, Tần Thu Uyển liền cúi đầu xuống.

Nàng cảm thấy trong lòng có chút phức tạp, kiếp trước Chu Nguyệt Như nhất quyết rời khỏi Hầu phủ, đại khái cũng có thể đi, nhưng nàng quá ôn thuận, còn quá sợ sẽ gây rắc rối cho phụ mẫu của mình.

Vì vậy mà sau này, Chu phủ nhìn thấy nàng bệnh nặng, liền muốn tính sổ với Hầu phủ, nhưng bởi vì giữa chừng nàng chết đi, mà hai nhà liền không thể hòa giải. Bị Hầu phủ đánh phủ đầu, toàn bộ Chu gia đều bị thanh toán. Khi đó, mặc dù có một số học giả đã vào tận cửa cung ngồi yên lặng và cầu tình xin tha, nhưng Chu gia vẫn bị tân đế mới lên ngôi kết án lưu đày. Nếu không có các học giả, có lẽ còn bi thảm hơn.

Vì vậy, Chu Nguyệt Như có nguyện vọng, chính là sớm rời khỏi Hầu phủ, không muốn chính mình lại trở thành nguồn gốc khiến hai nhà mâu thuẫn, trở thành ngòi nổ cho Hầu phủ đối phó Chu gia.

Hai bên gia đình đều đã đồng ý giải trừ hôn ước, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Chu phụ và Hầu gia đã đi đến sở vụ hộ tịch, và lấy lại hôn thư của hai người bọn họ.

Khi hai người rời đi, Chu Nguyệt Hiểu không đi theo, mà dẫn theo Tần Thu Uyển ở lại Hầu phủ chờ.

Sắc mặt của Hầu phu nhân không được tốt, phân phó cho hạ nhân hạ. Sau khi Chu Nguyệt Hiểu uống xong một tách trà, liền tò mò hỏi: "Nghe nói Tam công tử bị muội muội ta đánh bị thương. Tuy rằng là do hắn ta nửa đêm lẻn vào phòng muội muội của ta nên mới bị như vậy, nhưng mà cuối cùng cũng là do muội muội ta ra tay, về tình về lý, ta cũng nên đến thăm."

Hắn ta đứng dậy: "Hầu phu nhân, đúng lúc phụ thân ta còn chưa trở về, không bằng ngài giúp ta dẫn đường?"

Hầu phu nhân: "..." Thăm hỏi là giả, đại khái là đến tính sổ thì đúng hơn.

Bà có điên mới dẫn hai người này đến đả kích nhi tử của mình.

Thấy Hầu phu nhân không có động tĩnh gì, hắn ta thở dài: “Thư viện bề bộn nhiều việc, xong xuôi chuyện này, ta và phụ thân sẽ trở về thư viện, nghe nói Tam công tử tài văn chương nổi bật, xem như là bổ khuyết, nếu hắn ta học thức đầy đủ, có lẽ ta có thể giúp hắn ta tiến cử với các trưởng bối trong nhà một hai câu ...”

Lời còn chưa dứt, Hầu phu nhân liền đứng dậy: "Mời đi theo ta."

Mặc dù Chu Nguyệt Như có khả năng sẽ nói ra mấy câu dối trá, nhưng nhi tử của bà đã bị phế rồi, phàm là một chút cơ hội vào được thư viện biên giới phía Nam, bà đều không muốn bỏ qua. Ngay cả khi nhi tử không học được gì, thì có được danh tiếng đã học qua thư viện này nói ra cũng rất dễ nghe.

Hầu phu nhân dẫn đường ở phía trước, Tần Thu Uyển có chút khó hiểu, trong trí nhớ, cái người ca ca Chu Nguyệt Hiểu này tuy rằng chênh lệch tuổi tác với nàng khá lớn, nhưng mỗi lần Chu Nguyệt Hiểu từ ngoài về đều sẽ mang quà cho muội muội, theo lý thuyết hẳn nên là đau lòng cho muội muội, làm sao lại còn muốn đề bạt Liễu Thanh Văn chứ?

Nếu đúng như vậy, e rằng Chu Nguyệt Như sẽ không hài lòng.

Tần Thu Uyển duỗi ngón tay ra, thuận tiện kéo mạnh y phục của ca ca.

Chu Nguyệt Hiểu nghiêng đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt khó hiểu.

Tần Thu Uyển: "..." Quên đi, một lát nữa nếu Chu Nguyệt Hiểu thật sự có ý muốn nâng đỡ Liễu Thanh Văn, nàng nhất định phải ngăn lại!

Trời đã xế chiều, nắng gắt làm héo rũ hoa lá cây cối trong vườn, hạ nhân thừa dịp lúc mặt trời chưa lên cao quét dọn xong xuôi, dọc đường đi, chỉ có hai ba người đang cắt tỉa cây.

Liễu Thanh Văn cần phải nghỉ ngơi, hạ nhân trong viện đã hạn chế lui tới, hơn nữa bây giờ mặt trời lên cao, có một vài người đã đến chính viện, nhưng mà một người cũng không gặp phải.

Hầu phu nhân không vui, vừa định vươn tay đẩy cửa.

Đã thấy hai nha hoàn từ hành lang chạy tới, vội vàng hành lễ: “Phu nhân, ngài làm sao lại tới đây vào giờ này?” Tông giọng cố ý tăng lên, cao hơn nhiều so với lúc bình thường.

Tần Thu Uyển có chút kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.

Bởi vì hai người này đều là nha hoàn của Liễu Thanh Văn, chuyện này không có gì lạ, canh giữ ở cửa của chủ tử cũng là chuyện bình thường. Nhưng người kia ... Nếu nhớ không lầm, hẳn là nha đầu của Hạ Tiêm Tiêm.

Hầu phu nhân thấy thế, liền nhíu mày nói, "Hoan Hỉ, tại sao ngươi lại ở đây?"

Tần Thu Uyển trong lòng vừa động, liền tiến lên một bước mở cửa: "Cha hẳn là sắp trở về rồi, để cho người đợi cũng không tốt..."

Lời còn chưa dứt, cánh cửa đã được mở ra.

Chỉ thấy Liễu Thanh Văn đang nằm úp sấp ở trên giường, bên cạnh là Hạ Tiêm Tiêm có lẽ đã nghe thấy lời cảnh báo của nha hoàn, lúc này, đang lo lắng sửa soạn lại y phục, vẻ mặt hoảng sợ, cùng đôi mắt đỏ bừng, gần như đã nói rõ với mọi người, rằng nàng ta vừa mới khóc.

Nam nữ bảy tuổi đã không thể nằm chung, thân huynh muội thì càng phải kiêng kị. Biểu huynh muội ở cùng nhau trong phòng ngủ, đã là không thích hợp rồi, mà lại còn khóc ... Nói hai người họ không có quan hệ gì thì ai tin?

Chu Nguyệt Hiểu nhìn thấy tình cảnh trong phòng, nắm chặt tay cầm quạt, đầu ngón tay đều trắng bệch, nhưng nụ cười trên mặt lại càng ôn hòa hơn: "Hầu phu nhân, chuyện này ... Chẳng lẽ là Tam công tử cùng vị cô nương này cả hai lưỡng tình tương duyệt nhưng không thể ở bên nhau?"

Hầu phu nhân: "..."

Bà trừng mắt nhìn hai người trước mặt, chính xác mà nói, là trừng mắt nhìn Hạ Tiêm Tiêm: "Biểu ca ngươi bị thương nặng như vậy cần phải nghỉ ngơi, sao ngươi lại chạy tới làm phiền nó?"

Hạ Tiêm Tiêm bối rối trong giây lát, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại: “Con và biểu ca từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nhìn thấy huynh ấy bị thương, trong lòng con cảm thấy khó chịu không yên tâm. Vừa nãy nhắm mắt ngủ trưa liền mơ thấy huynh ấy xảy ra chuyện, nên mới chạy đến đây, nhìn thấy huynh ấy lành lặn ...” Nàng ta lau nước mắt: "Cữu mẫu, con đây chỉ là vui quá nên khóc mà thôi."

“Cữu mẫu?” Chu Nguyệt Hiểu nhướng mày: “Cô nương nhà Hạ gia?”

Hắn ta nhìn qua tình cảnh ở trong phòng: "Nếu ta nhớ không lầm, Hạ cô nương hình như tương lai sẽ trở thành nhi tức của Kha phủ, cùng với biểu ca ở chung như vậy, nếu để Kha gia biết được, chỉ sợ là sẽ hủy hôn.”

Hắn ta nói với giọng điệu hài hước, còn nở một nụ cười nhẹ.

Rơi vào tai Hạ Tiêm Tiêm, chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, nàng ta sợ đến mức tái mặt ngay tại chỗ.

Nếu như người này thực sự trong sạch, cũng sẽ không sợ tới mức như vậy.

 
Bình Luận (0)
Comment