Chương 44
Hạ Tiêm Tiêm tái mặt, vội vàng giải thích: "Vừa rồi ta sợ làm ồn đến biểu ca, cho nên mới để nha hoàn đợi ở bên ngoài, bọn ta tình như huynh muội, không phải như Chu công tử nghĩ đâu."
Chu Nguyệt Hiểu gật đầu: "Vậy thì tại sao cô nương lại khóc?"
Hạ Tiêm Tiêm rũ mắt xuống, che đi biểu cảm trong mắt: "Ta là lo lắng cho biểu ca."
“Quả thực là nên lo lắng.” Chu Nguyệt Hiểu thong thả bước vào cửa: “Nghe nói thận bị tổn thương, sau này có khả năng không thể có con nối dõi được…” Hắn ta bước đến bên giường, vẻ mặt tiếc nuối: "Liễu tam công tử, không biết ngươi có hối hận vì một phút nông nổi mà lẻn vào trong phòng của muội muội ta đêm đó hay không?"
Liễu Thanh Văn: “...” Đừng hỏi nữa!
Hỏi nữa chính là hối hận.
Một lần nữa, người này lại cầm dao chọc vào chỗ đau nhất của hắn ta, thực sự không phải là một quân tử mà.
Chu Nguyệt Hiểu bộ dạng trăng thanh gió mát, lại ra vẻ quân tử, nói tiếp: "Muội muội ta từ nhỏ đến lớn chưa từng cầm dao găm, muội ấy đâm trúng ngươi chỉ là trùng hợp. Ta thay muội ấy xin lỗi ngươi, lúc đó muội ấy cũng là quá sợ hãi mà thôi, chứ không phải cố ý."
Hắn ta tỏ vẻ hiếu kỳ: "Nghe nói, danh tiếng của Liễu tam công tử vô cùng tốt, hẳn là bên cạnh không thiếu nữ nhân mới phải. Đêm đó cưỡng bức muội muội ta, chắc là muốn duy trì hôn sự, chỉ có điều ta hiếu kỳ, là ai đã chỉ cho ngươi cái chủ ý bẩn thỉu này đây?"
Liễu Thanh Văn theo bản năng liền nhìn về phía Hầu phu nhân.
Hầu phu nhân vội nói: "Chu công tử, mặc kệ ngươi ngụy biện như thế nào? Đều là do muội muội ngươi hại nhi tử ta bị thương. Bây giờ Chu gia nhà ngươi ỷ thế bức người ép Hầu phủ ta giải trừ hôn ước, bởi vì nhi tử ta không hiểu chuyện đã lừa gạt một số việc, xác thực là không hợp đạo lý. Nhưng ta khuyên ngươi một câu, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, Chu gia các ngươi đừng khinh người quá đáng!"
Chu Nguyệt Hiểu tỏ vẻ khó hiểu: "Ta chỉ đang tò mò là vì sao lệnh lang nửa đêm không ngủ lại đi cưỡng bức muội muội ta. Như thế nào lại thành dồn ép thỏ?"
Hầu phu nhân: "..." Ngươi mới là thỏ, cả nhà người đều là thỏ.
Không đợi bà ta lên tiếng, Chu Nguyệt Hiểu đã tỏ vẻ đồng cảm: "Hầu phu nhân không muốn ta hỏi, vậy ta đây sẽ không hỏi nữa. Dù sao, thì từ hôm nay trở đi, hai nhà chúng ta cũng không còn liên quan gì đến nhau nữa rồi, muội muội ta có thể trở về nhà tái giá, Liễu tam công tử cũng có thể thú nữ nhân khác ..." Nói tới đây, liền dừng lại, nghi ngờ hỏi: "Bộ dạng như này, nếu như thú thê, có phải lại làm hại cô nương nhà người ta không?"
Tần Thu Uyển cười thầm, nàng xem như đã nhìn ra, người ca ca Chu Nguyệt Hiểu này từ khi bước vào đã nói bóng gió, cố ý chọc giận mẫu tử Liễu gia đây mà. Lúc này, liền nói đỡ: “Ca ca muội quá lo lắng, sợ Hầu phủ không biết xấu hổ, sẽ lại tìm nữ nhân nhà đàng hoàng khác để hãm hại lần nữa."
Nghe vậy, Hầu phu nhân không thể nhịn được nữa: “Chu cô nương, ngươi làm nhi tử ta bị thương, cho dù trong lòng không hề áy náy, thì ngươi cũng nên tích đức một chút.”
“Ăn ngay nói thật mà thôi.” Tần Thu Uyển bày ra vẻ mặt không thể giải thích được: “Dựa vào tính tình của bà, chỉ cần có người truyền ra ngoài bệnh tình của Tam công tử, bà nhất định sẽ bắt hắn ta đính ước! Hay là Hầu phu nhân sẽ nói thẳng với người ta, đời này sẽ không lấy Tam nhi tức nữa?”
Hầu phu nhân: "..."
“Miệng lưỡi sắc bén.” Sắc mặt bà u ám: “Hủy hôn với Chu gia, quả nhiên không sai.”
Tần Thu Uyển không chịu nhượng bộ: "Đó là do phụ thân ta muốn hủy, không liên quan gì đến các ngươi.”
“Tiễn khách!” Hầu phu nhân chịu không nổi, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Tần Thu Uyển quay đầu nhìn Liễu Thanh Văn ở trên giường: "Đã từng là phu thê, ta vẫn hy vọng ngươi sống tốt, tốt nhất là ít gặp người lại đi, huống chi, Hạ cô nương trên người còn có hôn ước, nếu như vì ngươi mà khiến cho hai nhà hủy hôn kết thù oán, người lại trở thành kẻ có tội. Đúng rồi ... Thân thể này của ngươi nếu thú người khác vào nhà, cũng sẽ làm hại đến cô nương nhà người ta đấy..."
Bị nhắc lại nhiều lần về bệnh kín của mình, đặc biệt còn có Hạ Tiêm Tiêm ở bên cạnh, Liễu Thanh Văn hai má nóng lên, xấu hổ muốn chết hét lên: "Cút!"
Ngay sau đó, huynh muội hai người bị mời ra khỏi Hầu phủ.
Đứng ở ngoài cổng Hầu phủ, Chu Nguyệt Hiểu bày ra vẻ mặt vô tội: "Chúng ta rõ ràng chưa nói cái gì mà. Hầu phủ thật quá mức vô lý, cũng may là muội đã hủy hôn. Nếu không, để cho huynh qua lại với dạng người như vậy, đó chính là tự chuốc lấy phiền phức.”
Tần Thu Uyển híp mắt cười: "Cảm ơn ca ca."
Chu Nguyệt Hiểu mỉm cười: "Cảm ơn phụ thân nữa."
Nữ nhân đã xuất giá trở về nhà, chắc chắn sẽ có người trong gia tộc không hiểu và trách móc Chu phụ.
Những áp lực này, Chu phụ còn phải gánh vác.
Hai người đang chuẩn bị lên xe ngựa, thì có một cỗ xe ngựa sang trọng chậm rãi đi tới, nhìn thoáng qua, mới biết là Trường Ninh công chúa đã tới.
Người đều đã đến trước mặt, nếu như tránh đi khó tránh khỏi bị nghi ngờ là khinh thường hoàng thất.
Trường Ninh công chúa xuống xe ngựa, vừa nhìn thấy Tần Thu Uyển, nàng ta hừ lạnh một tiếng, "Ngươi không phải đã đi rồi sao? Còn quay về làm gì?"
Tần Thu Uyển ăn ngay nói thật: "Hồi bẩm công chúa, dân nữ đến để giải trừ hôn ước."
Trường Ninh công chúa chế nhạo: "Ngươi ngay cả Hầu phủ cũng coi thường, ta thật sự muốn nhìn xem, ngươi rốt cuộc có thể chọn được loại phu gia tốt đẹp gì."
Tần Thu Uyển nhấn mạnh: "Không phải ta xem thường Hầu phủ, mà là Liễu Thanh Văn miệng đầy giả dối, không đáng để giao phó cả đời."
“Bất kể như thế nào cũng đều tốt, dù sao thì ngươi cũng phải rời đi.” Trường Ninh công chúa xua tay: “Mau đi nhanh đi!”
Chu Nguyệt Hiểu cũng ý thức được việc trước mắt, cũng không tranh luận gì trước mặt công chúa, liền kéo muội muội lên xe ngựa.
"Nghe nói công chúa và phò mã tình cảm bình thường, nhưng mới vừa rồi huynh thăm dò được, công chúa hình như rất thích về Hầu phủ?"
Tần Thu Uyển mỉm cười: "Có lẽ công chúa chỉ là thích phong cảnh của Hầu phủ."
Chu Nguyệt Hiểu nhìn muội muội: “Muội có phải đã biết cái gì rồi hay không?"
Đôi mắt hắn ta sáng quắc, tựa hồ như có thể nhìn thấu lòng người. Tần Thu Uyển cười nhắc nhở: "Đại khái giống như bộ dạng của Hạ cô nương và Liễu tam công tử ở cùng một chỗ mà ca ca vừa mới nhìn thấy đó."
Chu Nguyệt Hiểu: "..."
Vẻ mặt của hắn ta khó nói: “Tên mặt mũi trắng nõn đó có chỗ nào tốt?” Trêu chọc được nhiều cô nương như vậy, quan trọng chính là mỗi một người đều có xuất thân và tướng mạo không tồi.
Tần Thu Uyển suy nghĩ một chút: "Ai cũng có lòng yêu cái đẹp mà. Liễu Thanh Văn lớn lên tuấn tú như vậy, khiến các cô nương mê mẩn là chuyện bình thường. Hơn nữa, tâm tư của công chúa chỉ là suy đoán của muội mà thôi, đếm cũng không được."
Đôi mắt Chu Nguyệt Hiểu tràn đầy yêu thương: "Đụng phải một người như vậy ... Thật xui xẻo cho muội muội."
Tần Thu Uyển: "..." Quả thực là xui xẻo.
Danh tiếng Chu gia lan truyền rộng rãi, kẻ dám tới nhà cầu hôn, nhất định phải có vài phần tự tin, gia thế không thể quá tệ, hơn nữa bản thân công tử bất kể là tính cách hay ngoại hình, đặc biệt nhất là phải có tài văn chương mới được.
Nếu Liễu Thanh Văn không trêu ghẹo nhiều nữ nhân như vậy thì tốt rồi.
Nhưng mà, hắn ta lại cố tình có con trước khi cầu hôn ... Như này đâu phải kết tình thông gia đâu, rõ ràng là kết thù!
Chu phụ cũng không ngờ tới, sẽ có người đến kết thù với nhà mình!
Hai huynh muội đến phủ Thượng Thư, vừa mới vào cửa, thì đã gặp Kinh Triệu Doãn Lý Duệ Chi.
Tần Thu Uyển cung kính hành lễ: "Còn chưa cảm tạ Lý đại nhân đã ra tay tương trợ."
Đối mặt với người đã giúp muội muội mình, sắc mặt của Chu Nguyệt Hiểu hòa hoãn, trên mặt nở một nụ cười có vài phần chân thành: "Lý đại nhân, cảm ơn ngài đã giúp đỡ muội muội ta. Hôm khác ta và phụ thân sẽ đích thân mang quà đến nhà tạ ơn."
Lý Duệ Chi lùi ra sau một bước: "Ta chỉ làm theo chức trách của mình, đảm đương không nổi lời cảm tạ của hai vị. Quà cảm ơn lại càng không cần đâu."
Trước khi đi, hắn ta không nhịn được hỏi thêm một câu: "Chu cô nương không bị dọa sợ là được rồi."
Trước thái độ lạnh nhạt của hắn ta, Chu Nguyệt Hiểu trong lòng đang âm thầm phỉ nhổ, nghe được câu này, lập tức nở nụ cười chào đón: "Muội muội của ta nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng thật ra muội ấy rất can đảm, cảm ơn Lý đại nhân đã quan tâm chăm sóc."
Đây chỉ là lời nói khách sáo.
Trong trí nhớ của Chu Nguyệt Hiểu, lần này muội muội của hắn ta cũng đã rất mạnh mẽ rồi, cũng không biết ở nơi mà hắn ta không nhìn thấy, muội muội của hắn ta đã bị bắt nạt đến nhường nào.
Chỉ có điều, giống như lời Hầu phu nhân nói, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, muội muội chắc chắn là bị bắt nạt đến mức không còn đường lui, buộc mới phải nhờ bọn họ giúp đỡ.
Nhìn Lý đại nhân đi xa, Chu Nguyệt Hiểu thấp giọng dặn dò nói: "Quá lạnh lùng! Muội muội, người như vậy tuyệt đối không thể gả cho, sẽ khiến người ta phát điên mất."
Tần Thu Uyển: "..."