Chương 45
Chu Nguyệt Hiểu không phát hiện ra vẻ mặt của muội muội, hắn ta tiếp tục nói: "Thư viện bề bộn nhiều việc, sau khi giải trừ hôn ước xong chúng ta nên khởi hành càng sớm càng tốt. Của hồi môn của muội tạm để ở chỗ của đại tỷ, sau khi về nhà sai hạ nhân đến lấy sau."
Nói xong, hắn có chút lo lắng: "Nguyệt Như, tuy rằng muội với Hầu phủ đã giải trừ hôn ước, nhưng nói cho cùng thì muội cũng đã vào cửa phủ rồi, lần này trở về có lẽ sẽ bị người khác nghị luận, thậm chí còn có người soi xét từng bước chân muội xem muội ở đâu để đến trước mặt muội nói hươu nói vượn, muội..."
"Ca ca yên tâm." Ánh mắt Tần Thu Uyển kiên định: "Muội đã nghĩ đến chuyện này từ lúc muội quyết định rời khỏi Hầu phủ rồi."
Nghe vậy, Chu Nguyệt Hiểu chỉ thở dài: "Muội phải chịu tủi thân rồi."
"Mọi người vẫn chịu đến đón muội, muội không tủi thân chút nào."
Hai huynh muội thấp giọng nói chuyện, đi thẳng về phía trước, Chu Nguyệt Tuệ đã chuẩn bị xong cơm trưa chờ hai người, nàng ta đứng dậy đích thân chào hỏi: "Mau tới đây ăn cơm."
Không khí trên bàn ăn khá tốt, Chu Nguyệt Tuệ đã lờ mờ phỏng đoán ra, đợi sau khi mọi người ăn xong, nha hoàn dâng trà lên nàng ta mới cười hỏi: "Kết quả thế nào rồi?"
Chu Nguyệt Hiểu cười ấm áp: "Hầu phủ đồng ý giải trừ hôn ước, phụ thân đến Hộ Tịch Ti lấy hôn thư rồi."
Chu Nguyệt Tuệ mừng rỡ: "Thật sao?" Nàng ta lại cười lạnh nói: "Coi như bọn họ thức thời. Hầu phủ dám lừa gạt, nhục mạ Chu gia nhà chúng ta như thế, nếu còn không chịu thả người thì đừng trách Chu gia chúng ta không khách khí!"
Nàng ta vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng Chu phụ mỉm cười nói: "Nguyệt Tuệ nói đúng lắm."
Chu Nguyệt Tuệ lập tức đứng dậy: "Tam thúc, thúc ăn cơm chưa?"
Chu phụ bước qua ngưỡng cửa, ông khoát khoát tay: "Vừa nãy ta ăn cùng với Hộ Tịch Ti đại nhân rồi, đầu xuân là đến kỳ thi hội, chúng ta phải tranh thủ thời gian trở về, sáng sớm ngày mai bắt đầu khởi hành. Đợi lát nữa Lý đại nhân về ta sẽ chào từ biệt ông ấy."
Nghe Chu phụ nói xong, vẻ mặt Chu Nguyệt Tuệ hoàn toàn không nỡ, nàng ta thường ở kinh thành, ngày thường hiếm có cơ hội trở về biên giới phía Nam, cũng hiếm khi được gặp người nhà nương gia, nghĩ đến việc sắp phải chia tay, vành mắt nàng ta đỏ lên: "Tam thúc, mọi người không thể ở lại đây thêm hai ngày sao?"
Chu phụ trìu mến nhìn nàng ta: "Sau này còn nhiều cơ hội gặp lại nhau. Con với Tiểu Ngũ ở lại chăm sóc lẫn nhau, có việc phải gửi thư báo cho ta, đừng tự mình chịu đựng."
Nghe được những lời này, vành mắt Chu Nguyệt Tuệ đã đỏ càng đỏ hơn, nàng ta không tiếp tục làm nũng nữa mà ngược lại nhìn sang phía Tần Thu Uyển: "Muội muội trở về khó tránh khỏi cảnh bị người đời đàm tiếu, không bằng cho muội ấy ở lại kinh thành với con? Những cái khác chất nữ không dám đảm bảo, nhưng ở phủ Thượng Thư này không có ai dám nói xằng nói bậy."
Hai phụ tử nhìn nhau: "Cái này còn phải xem ý của Nguyệt Như."
Nếu bây giờ quay về, Chu gia bọn họ khó tránh khỏi việc bị người ta tìm bà mối đến làm mai với Nguyệt Như, như vậy hai ba chuyện của nữ nhi Chu gia với Hầu phủ sẽ không thể giấu giếm được nữa, thậm chí để chứng minh đó là lỗi của Hầu phủ, nội tình bên trong còn cần phải thanh minh cẩn thận... Nếu không thanh minh chắc chắn nhà họ sẽ bị người đời bàn tán vài câu.
Sau khi trở về, người ngoài không chỉ nghị luận về Chu Nguyệt Như mà còn nghị luận cả tam phòng Chu gia, biện pháp tốt nhất là nhanh chóng xuất giá lần nữa, khi đó lần sau trở về tin tức đã nhanh chóng bị áp xuống từ gốc đến ngọn, dù có người biết đi nữa cũng không tiện mà nói ra.
Lại có, Chu Nguyệt Như sau khi lập gia đình nhiều lần đã nói rõ ràng nguyên nhân giải trừ hôn ước là do Hầu phủ có lỗi với nàng. Nếu như trước khi xuất giá khó có thể tránh khỏi bị hiềm nghi là bọn họ vu oan cho Hầu phủ để tìm một mối hôn sự tốt hơn.
Huống hồ Tần Thu Uyển đã chọn được người. Nàng cúi đầu: "Con sẽ ở lại đây, cùng đại tỷ và tỷ tỷ."
Chu Nguyệt Tuệ mừng rỡ, nàng ta vỗ tay cười nói: "Được!" Nàng ta hiển nhiên đã nghĩ đến chuyện hôn sự của Tần Thu Uyển, liền đề nghị: "Tam thúc, nếu thúc tin con, sau này con sẽ cẩn thận giúp Thất muội tìm được một người phù hợp." Chu Nguyệt Tuệ mím môi: "Chúng ta là người một nhà, con nói câu này chắc sẽ khiến mọi người tức giận nhưng bây giờ tốt nhất nên định một mối hôn sự thích hợp cho Thất muội, càng sớm càng tốt."
Chu phụ vuốt cằm: "Chọn một người trong số các đệ tử của ta bọn họ chắc sẽ không từ chối."
Chu Nguyệt Tuệ không đồng ý: "Nếu như vậy sẽ khó tránh khỏi có người nghi ngờ là có uẩn khúc. Ngộ nhỡ người kia chỉ bằng mặt không bằng lòng, trong lúc phu thê chung sống ở nơi không ai nhìn thấy, không nói đến muội ấy sẽ bị trách móc nặng nề, hay dù là chỉ cố ý đối xử lạnh nhạt thôi thì gả Thất muội cho người như vậy khác nào đẩy muội ấy vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng khác."
Nàng ta quay lại nói: "Đệ tử trong kinh thành có rất nhiều, người tiền đồ rộng mở cũng không phải là ít." Chu Nguyệt Tuệ đảo mắt: "Ví dụ như người đệ đệ bên bản gia phu quân của con, mọi người cũng đã gặp Kinh Triệu Doãn Lý đại nhân rồi, ngài ấy năm nay mới có hai mươi ba tuổi, vẫn chưa thành thân, bên cạnh đến một nha hoàn cũng không..."
"Không được!"
"Tỷ tỷ giúp muội nhé!"
Hai huynh muội cùng lúc mở miệng, sau đó lại quay ra nhìn đối phương.
Vẻ mặt Chu Nguyệt Tuệ không thể tin được: "Nguyệt Như, muội..."
Đứng trước mặt của Chu Nguyệt Tuệ hắn ta không thể nói ra những lời không biết xấu hổ kia được, Chu Nguyệt Hiểu chỉ có thể nháy mắt nhìn muội muội của mình: "Hắn không thích hợp."
Tần Thu Uyển cười ngại ngùng: "Con người ngài ấy rất tốt, đối xử với ai cũng lạnh nhạt, không giống như tên Liễu Thanh Văn ngày ngày chỉ biết câu dẫn nữ tử ái mộ mình."
Chu Nguyệt Hiểu: "..."
Chu phụ không hiểu trò ngớ ngẩn của giữa hai huynh muội, có điều chỉ cần nữ nhi ông đồng ý là được. Lý Duệ Chi kia làm quan được vài năm, cương trực ngay thẳng, là một người thực tế. So sánh với phiên phiên công tử như Liễu Thanh Văn rõ ràng người đã lên làm làm quan như Lý Duệ Chi càng đáng tin cậy hơn.
Mắt thấy sự vui vẻ của muội muội, Chu Nguyệt Tuệ càng trở nên hào hứng: "Trong nhà Duệ Chi chỉ còn một mẫu thân già yếu, từ một vài năm trước mọi chuyện trong gia đình đều do đệ ấy làm chủ. Không có trưởng bối ruột thịt nên việc hôn sự cứ thế bị trì hoãn đến giờ." Nàng ta vươn tay nắm lấy tay muội muội: "Nếu muội đồng ý, tỷ tỷ giúp muội đi hỏi."
Nàng ta lại nhìn sang Chu Nguyệt Hiểu đang không vui vẻ gì: "Hiểu đệ yên tâm. Phu quân ta đối xử với Duệ Chi như huynh đệ thân sinh trong nhà, Duệ Chi bình thường cũng rất kính trọng ta, cũng xem như là người trong nhà, dù cho hôn sự này không thành thì việc này cũng không truyền ra ngoài. Sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh của muội muội."
Chu Nguyệt Hiểu mím môi, hắn ta rõ ràng có chút không vui.
Muội muội nhà mình xuất giá giống như củ cải trắng mình tỉ mỉ che chở bị người ta chặt đi mất. Hôm nay vừa mới cướp được cải trắng về đã lại sắp bị người khác ôm đi. Hết lần này tới lần khác không thể ngăn cản, hắn ta có thể vui mới là chuyện lạ.
Chu Nguyệt Tuệ đích thân đi một chuyến.
Phụ tử nhà Chu gia đã bắt đầu sắp xếp hành lý, thực ra bọn họ cũng vừa tới đây nên cũng không có đồ đạc gì nhiều, chủ yếu đều là quà hai tỷ muội chuẩn bị để biếu tặng người trong nhà.
Buổi chiều, Lý Duệ Chi tự mình đến, hắn ta cùng phụ tử Chu gia đóng cửa hàn huyên hết nửa canh giờ, đến khi trở ra trên mặt Chu phụ đều là ý cười.
Mặc dù Chu Nguyệt Hiểu xụ mặt nhưng cũng không thấy hắn ta có ý kiến gì với Lý Duệ Chi.
Một lát sau, tin tức Hầu phủ giải trừ hôn ước với Chu gia lan truyền khắp kinh thành.
Cách đây mấy ngày mới thành thân, bây giờ phải gọi là hòa ly mới phải, tại sao lại là giải trừ hôn ước?
Phía dưới dân chúng tò mò nháo nhào đi nghe ngóng nội tình bên trong.
Liễu Thanh Văn và hoa khôi ái mộ lẫn nhau trước khi thành thân, còn có hài tử?
Liễu Thanh Văn còn có mối quan hệ không rõ ràng với muội muội đồng môn, cô nương kia sắp lâm bồn rồi?
Sau khi sự việc bại lộ, nữ nhi Chu gia quyết định rời đi, vậy mà hắn ta lại dám nhân cơ hội nửa đêm trèo cửa sổ vào phòng hòng muốn gạo nấu thành cơm, ai ngờ lại bị nữ nhi Chu gia đâm bị thương, chưa hết, hắn ta còn muốn trực tiếp giam giữ người...
Chu gia thanh danh đoan chính, vừa khéo Chu cô nương từ khi vào cửa vẫn chưa động phòng, vì vậy lập tức từ hôn rồi.
Dân chúng bàn luận sôi nổi, hầu hết mọi người đều cho rằng Hầu phủ đuối lý trong việc này, có thứ tử rồi thì phải nói ra, ngươi tình ta nguyện thì có ai nói Hầu phủ có lỗi. Thế nhưng lúc bàn bạc hôn sự Hầu phủ lại nhiều lần giấu diếm, vừa thành thân xong lập tức đón người khác về nhà, hỏi có cô nương nhà ai có thể chấp nhận chịu đựng sự sỉ nhục này?
Gặp phải nhà khác nếu gả con vào Hầu phủ gặp cảnh này cũng phải nhắm mắt mà chịu đựng, nhưng thanh danh của nữ nhi Chu gia từ trước đến nay đều rất tốt, nàng hiền thục đoan trang hiểu đạo lý có tiếng, có biết bao vị có máu mặt trong kinh thành muốn đến cửa cầu hôn nàng... Có lẽ Hầu phủ nghĩ nàng nhu thuận nên đoán là nàng có thể nhẫn nhịn những chuyện này?
Đáng đời bị giải trừ hôn ước!
Bởi vì chuyện này rất nhiều người cảm thấy thân phận mình đủ điều kiện muốn đến Chu gia cầu hôn, sau khi nhìn lại công tử phong lưu nhà mình đều tự động dừng tâm tư.
Không phải cứ đính ước là có thể xem như ván đã đóng thuyền. Không nhìn thấy người ta đính ước rồi bị phát hiện ra chuyện vẫn từ hôn như thường đấy à?
Trừ phi có thể giả bộ cả đời, nếu không tốt nhất đừng tới cửa nhà người ta cầu hôn. Đỡ phải đến lúc giống như Hầu phủ, kết thân không thành ngược lại còn biến thành kết thù!
...
Bên ngoài nhao nhao bàn tán, Liễu Thanh Văn giống như thích chịu ngược, hắn ta biết nghe những chuyện này trong lòng hắn ta sẽ khó chịu, nhưng lại nhịn không nổi muốn nghe thêm.
Chỉ trong một buổi sáng đã ném vỡ năm sáu ly trà.
Nghe người ta nói hắn ta với Hầu phủ sai đương nhiên là hắn ta sẽ bực bội. Nhưng điều khiến hắn ta sợ hãi nhất là trong số những lời đồn này, có vài người nói vật hùng dũng của hắn ta bị thương, từ nay sẽ không thể có người kế tự được nữa.
Tuy phần lớn những lời truyền miệng xen lẫn trong đám đông không được người ta để ý đến, nhưng bản thân hắn ta chột dạ, hắn ta cảm thấy giống như tất cả mọi người đã biết chuyện của hắn ta.
Hầu phu nhân sau khi biết nhi tử mình nổi giận lập tức đến an ủi: "Đừng tức giận nữa, ta xem Chu Nguyệt Như cứng rắn như vậy sau còn ai dám thú..."
Liễu Thanh Văn lúc này không muốn quan tâm đến Chu Nguyệt Như như thế nào, hắn ta kéo tay áo mẫu thân khẩn trương nói: "Nương, bọn họ có thể đã biết việc con bị thương!"
Hầu phu nhân nhíu mày: "Không thể nào?"
Tùy tùng của Liễu Thanh Văn tiến lên thấp giọng nói: "Bẩm phu nhân, quả thật có một vài lời đồn đại."
"Vậy thì lập tức đính ước." Hầu phu nhân đột nhiên đứng dậy: "Con tìm thêm một vị hôn thê khác rồi nhanh chóng thành hôn đi!"
Liễu Thanh Văn nhắm mắt: "Thanh danh của con đã bị hủy thành thế này rồi còn ai dám gả?"
Hầu phu nhân căm hận nghiến răng: "Đều do Chu gia!"
Bà ta nghĩ đi nghĩ lại, nếm đủ vị đắng của cảnh môn đăng hộ đối rồi, chi bằng cứ dứt khoát chọn một nhà có địa vị thấp kém. Chỉ cần thân phận nhi tức thấp một chút, bất kể Hầu phủ làm ra việc gì, cho dù nhi tử không thể cái kia... nàng ta cũng không dám làm loạn!
Quyết như vậy đi!
Hầu phu nhân dịu dàng trấn an nhi tử: "Đừng sợ, nhi tử của ta xuất thân tốt, tướng mạo lại anh tuấn như vậy, tài văn chương cũng giỏi làm biết bao nữ tử ái mộ. Nương nhất định sẽ giúp con tìm một cô nương tốt."
An ủi nhi tử mình vài câu, bà ta hùng hùng hổ hổ chạy ra khỏi cửa sai người đi nghe ngóng chọn lựa nhi tức.
Người muốn kết thân với Hầu phủ có rất nhiều. Nhưng khi vừa có tin đồn Liễu Thanh Văn lạm tình, những nhà môn đăng hộ đối và những người có chút mặt mũi đều đánh trống rút lui, nháy mắt đã vơi hơn nửa.
Tất nhiên việc bám được vào Hầu phủ quan trọng hơn, nhưng bám được lại phải gánh thêm danh tiếng như vậy quả thực không đáng một xu.
Mặc dù vậy vẫn còn rất nhiều người ở lại. Hầu phu nhân chọn tái chọn hồi, chọn được một tân khoa tiến sĩ từ ba năm trước, bây giờ đã là Thứ Cát Sĩ. Người này xuất thân nghèo hèn, là thư sinh của vùng Tây Bắc không có quan hệ gì với thư viện biên giới phía Nam. Kết thúc ba năm học ở Hàn Lâm Viện, những người ở đây phần lớn đều bị đưa lên làm Tri huyện, người có quan hệ thì được ở địa phương giàu có và đông đúc, người không quan hệ thì bị chuyển đi những tiểu huyện xa xôi, cố gắng cả đời cũng không về được.
Người này hiện nay đang tìm kiếm khắp nơi cơ hội để ở lại kinh thành.
Chuyện này không phải rất vừa vặn sao, tiền đồ của cả gia đình đều nằm trong tay của Hầu phủ. Lượng cô nương kia sau khi vào phủ bất kể có phải chịu bao nhiêu uất ức chỉ cần nghĩ đến nương gia thì đều không dám càn quấy.
Nhưng mà như vậy quả thực oan ức cho nhi tử của bà ta... Nghĩ đến đây, trong lòng Hầu phu nhân lại mắng Chu Nguyệt Như đến hộc máu.
Nếu không phải tại nàng ta thì sao nhi tử của bà ta phải chịu sự oan ức như vậy?
Hầu phu nhân nói cho Hầu gia suy nghĩ của mình.
Hầu phủ hiện tại đang bị người ta nghị luận, Hầu gia đang bận đến sứt đầu mẻ trán, ông ta chỉ sợ Ngự Sử nghe được chuyện này đột nhiên chạy đến thăm ông ta một chuyến, giờ ông ta chỉ ước gì tất cả mọi người lập tức nói sang chuyện khác.
Lại nói đến thanh danh của Tam nhi tử đã hủy, đại khái tìm không nổi một mối hôn sự tốt, nếu đã tìm không nổi vậy thì ai mà chẳng được.
Ông ta khoát tay: "Tùy bà."
Hầu phu nhân nhanh chóng sai người đến nhà cầu hôn, bên đó bây giờ chỉ là một Thứ Cát Sĩ, không ngờ lại có thể nương nhờ vào Hầu phủ, bọn họ ước còn không được nên đồng ý ngay lập tức.
Liễu Thanh Văn đính ước rồi!
Lời đồn bên ngoài đổi hướng đến chóng mặt: Đính ước nhanh như vậy có thể thấy được Hầu phủ không hề chột dạ, nên không hẳn là phải đợi tin đồn qua đi rồi mới tính tiếp.
Hầu phu nhân chạy đến an ủi nhi tử: "Hôn kỳ quyết định sẽ tổ chức trước khi sang năm mới, khi đó vết thương của con đã chữa khỏi rồi sẽ không ảnh hưởng đến việc thành thân. Sau khi thành thân nhớ dẫn phu nhân ra ngoài tản bộ hai vòng, đến lúc đó tin đồn bên ngoài ắt hẳn đều trở thành phu thê hai con ân ái. Những tin vịt này chưa đánh đã tan, cũng không còn người nào nói con có bệnh khó nói nữa..."
Nghe lời nói dịu dàng của mẫu thân Liễu Thanh Văn dần dần thả lỏng, khi nghe được câu cuối cùng hắn ta không nhịn được nói: "Con không có bệnh khó nói!"
"Ừ!" Hầu phu nhân kiên nhẫn dỗ dành: "Do ta lỡ lời."
Bà ta sợ nhi tử mình vì buồn bực mà mất trí.
Bất kể một người có là ai, ngoại hình có đẹp đến cỡ nào một khi không có tinh thần thì tướng mạo của hắn cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
Không ai hiểu hài tử bằng mẫu thân, không ai hiểu rõ Liễu Thanh Văn bằng bà ta, thật ra tài văn chương của nhi tử bà ta không hề tốt như bên ngoài vẫn nghĩ, hắn ta chỉ được cái tướng mạo đẹp.
Nếu như ngay cả tướng mạo cũng không có thì, nhi tử bà ta.... thực sự trở nên vô dụng.
Ngay sau khi Hầu phủ tung tin, tin Chu Nguyệt Như đính ước cũng lập tức truyền ra.
Vậy mà lại đính ước với Kinh Triệu Doãn Lý đại nhân!
Hai bên phân tranh cao thấp có thể nhìn thấy kết quả.
Bất cứ lúc nào chuyện giải trừ hôn ước này nữ tử đều bị tổn hại thanh danh hơn, chỉ là tổn hại ít hay nhiều mà thôi. Nhưng hai người này sau khi giải trừ hôn ước Hầu phủ thú thê có địa vị thấp kém, nữ nhi Chu gia ngược lại lại có một vị hôn phu môn đăng hộ đối, còn là quan viên từng nhập quan vài năm trước được hoàng thượng trọng dụng, việc này liền khiến cho người ta phải suy nghĩ.
Nữ nhi Chu gia thanh danh hơn hẳn một bậc, cho dù có giải trừ hôn ước thì cũng có không ít công tử dung mạo xuất sắc nhà có gia thế tranh nhau tới cửa cầu hôn.
Tần Thu Uyển bảo Chu Nguyệt Tuệ hỏi ý trước, bởi vì trước đây Chu Nguyệt Như với Lý Duệ Chi căn bản chưa từng gặp mặt, nếu như vậy mà vẫn có thể đồng ý thì cho dù Lý Duệ Chi không biết nàng thì chí ít cũng có thể chứng minh nàng đối với hắn có gì đấy đặc biệt.
Nếu như hắn từ chối thì nàng cũng không cưỡng ép, việc xuất giá cứ thuận theo tự nhiên đi.
Chớp mắt nửa tháng đã trôi qua, chiều nay Lý Duệ Chi đặc biệt đến đón nàng đi chơi.
Tần Thu Uyển rất vui lòng cùng hôn phu bồi dưỡng tình cảm, nàng vui vẻ nhanh chóng đi đến chỗ hẹn.
Trùng hợp là lúc hai người họ đi đến tửu lâu xong định đi tế cúng ở miếu Ngũ Tạng, oan gia ngõ hẹp đụng phải phu thê Liễu Thanh Văn cũng đang nắm tay nhau đi dạo.
Hai bên chạm mặt còn chưa kịp nói chuyện bầu không khí đã trở nên ngưng trệ.
Sắc mặt Liễu Thanh Văn lập tức trở nên khó coi: "Sao ngươi lại ở đây?"
Tần Thu Uyển còn chưa lên tiếng Lý Duệ Chi đã kéo nàng về bảo vệ sau lưng, nhíu mày nói: "Liễu tam công tử, chỗ này cũng không phải nhà của ngươi, tại sao bọn ta không thể ở đây?"
Tần Thu Uyển ló đầu ra tò mò hỏi: "Sao ngươi lại ở đây, vết thương của ngươi đã khỏi chưa?"
Liễu Thanh Văn: "..." Lại nhắc đến vấn đề này?