Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 46

Chương 46
Nếu là vết thương bình thường thì đương nhiên sẽ không sợ người khác nhắc tới, nhưng vết thương kia của Liễu Thanh Văn... Nhắc tới một lần liền đau một lần.

Hơn nữa, hắn sợ nhất là có người biết chuyện hắn bị thương, nếu bị truyền ra ngoài thì hắn cũng không cần làm người nữa.

Nơi này là cửa tửu lâu, đại đường nhiều người tràn đầy âm thanh ồn ào, phía sau trên đường người đến người đi. Lúc này cũng không phải thời điểm so đo, Liễu Thanh Văn hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi: “Các ngươi đừng khinh người quá đáng.”

Tần Thu Uyển đứng ở bên cạnh kéo Lý Duệ Chi, nghi hoặc nói: “Ta chỉ tùy tiện nói một câu khách sáo mà thôi, sao ngươi phải tức giận như vậy?”

Liễu Thanh Văn: “...” Biết rõ rồi còn cố hỏi!

Hắn hung tợn nói: “Đa tạ Chu cô nương quan tâm. Chỉ là đã từng làm phu thê với nhau, ta hy vọng ngươi sẽ sống tốt. Hiện giờ ngươi đã có vị hôn phu rồi thì không cần quan tâm tới những nam nhân khác đâu, miễn cho Lý đại nhân bởi vậy mà tức giận.”

Lý Duệ Chi nghe được lời âm dương quái khí này của hắn, thản nhiên nói: “Ta không tức giận.”

Liễu Thanh Văn: “...”

Nữ tử bên người hắn không nhịn được nữa: “Chu cô nương, hiện giờ Thanh Văn đã là vị hôn phu của ta, phiền ngươi cách xa chàng ấy ra một chút.”

Ngữ khí bá đạo, mang theo chút tức giận.

Tần Thu Uyển kinh ngạc, vừa rồi chỉ tùy ý nhìn qua, thấy nữ nhân đứng bên cạnh hắn da có chút đen, trang điểm cũng đậm. Lúc này nhìn qua mới thấy cả mặt của nữ nhân này tràn đầy sự kiêu căng, còn mang theo sự tức giận và ghen tỵ không hề che giấu chút nào.

Với sắc đẹp và tính tình như vậy, chính là nhi tức mà Hầu phu nhân chọn sao?

Tần Thu Uyển cũng không tức giận, nói: “Còn chưa chúc mừng Liễu tam công tử lại có được một giai nhân.”

Nàng ta nghe vậy, đầy mặt ngượng ngùng. Đại khái là nghe ra lời Tần Thu Uyển rất thật lòng nên sự tức giận trên mặt vơi đi hơn phân nửa, dùng khăn che kín miệng nhếch khóe môi lên.

Liễu Thanh Văn lại càng tức giận hơn.

Hắn thích nhất là nữ tử da thịt trắng nõn dung mạo tuyệt mỹ, vị hôn thê bên cạnh này lại chẳng có cái nào, mà hắn rơi vào tình huống như thế này cũng đều là bởi vì Chu Nguyệt Như

Đầu sỏ gây tội đứng ở trước mặt, bên cạnh lại có một nữ nhân xấu mà hắn không muốn thú. Nếu càng chúc mừng thật lòng thì hắn càng tức giận hơn: “Chu Nguyệt Như, ngươi đừng khinh thường người khác quá đáng.”

Vẻ mặt Tần Thu Uyển mờ mịt, nghiêng đầu nhìn Lý Duệ Chi: “Lý đại nhân, hắn nghe không hiểu lời ta nói sao? Rõ ràng ta đang chúc mừng mà, sao lại là khinh người chứ?”

Nói thật, nữ nhân mà mình âu yếm đã từng gả cho nam nhân đang đứng ở trước mặt, cho dù là ai cũng không thể bình thường được. Lý Duệ Chi vốn đang tức giận vì Liễu Thanh Văn đã từng thú nàng, đã vậy còn cố tình không đối xử tốt với nàng, lúc này không muốn cùng hắn ta nhiều lời nữa, kéo tay áo Tần Thu Uyển qua: “Đầu óc của hắn không tốt, không thể nói chuyện theo lẽ thường được, chúng ta đi dùng bữa trước đi, đừng bởi vì người không liên quan mà làm khổ bụng mình.”

Liễu Thanh Văn: “...”

Hắn tức giận trừng mắt nhìn Lý Duệ Chi: “Ngươi nói ai đầu óc không tốt?”

“Nói ngươi!” Lý Duệ Chi không sợ, quay đầu lại cười lạnh: “Ở bên một tiểu thư khuê các xinh đẹp có giáo dưỡng tốt thì không ở mà lại chạy vào trong tay một hoa khôi có đôi tay ngọc ngà ngàn người gối, người có đầu óc bình thường sẽ làm ra được những chuyện như vậy sao?”

“Ngươi nói bậy!” Bình thường Liễu Thanh Văn coi Lan Nhiêu như hồng nhan tri kỷ, nào lại nhẫn nhịn để người khác bôi nhọ nàng ấy chứ? Mắt thấy rất nhiều người nhìn qua, hắn cường điệu nói: “Lan Nhiêu bán nghệ chứ không bán thân, chỉ hầu hạ một mình ta, đối với ta trung trinh như một, nào có như trong lời ngươi nói? Nữ tử hoa lâu cũng là người, không thể chấp nhận được lời bôi nhọ của ngươi!”

Lý Duệ Chi đánh giá hắn, ánh mắt đầy ý vị thâm sâu: “Có phải bôi nhọ hay không, cũng không phải do ngươi hay ta định đoạt.”

Liễu Thanh Văn: “...” Bỗng nhiên cảm thấy trên đầu có chút đen.

Trước kia hắn và vị Lý đại nhân này không thân thiết lắm, chỉ biết hắn ta cương trực công chính, sẽ không trêu đùa người khác, đến hoàng thượng cũng trọng dụng. Quan địa phương trong kinh thành không dễ làm như vậy, có người nói đùa rằng đứng ở trên lầu hai ném xuống đường một viên gạch, nếu rơi vào mười người thì có tám người đều là gia quyến của quan viên, còn hai người còn lại thì chính là quan viên.

Lời này tuy có chút khoa trương, nhưng quan viên trong kinh thành cùng gia quyến nhà họ cũng rất nhiều, quan hệ rắc rối khó gỡ.

Cho dù là án tử gì đưa đến Kinh Triệu Doãn, nhận hay không nhận, sau đó có ảnh hưởng đến người nào hay không thì không chỉ một hai câu là nói được.

Lý Duệ Chi mới hơn hai mươi tuổi mà có thể minh bạch được những việc đùa thật này, bản thân đã chứng minh thực lực của hắn rồi.

Ít nhất, hắn không phải người tin lời người khác rồi nói bậy.

Trong lòng Liễu Thanh Văn đã bắt đầu nghi ngờ Lan Nhiêu, ngoài miệng lại không thừa nhận: “Ngươi đừng làm bộ làm tịch nữa, rõ ràng ngươi đang muốn châm ngòi ly gián tình cảm giữa ta và Lan Nhiêu... A...”

Cuối cùng là tiếng kêu thảm thiết của hắn, hắn trừng mắt nhìn vị hôn thê đứng bên cạnh: “Nàng véo ta làm gì?”

Nữ nhân đó trừng mắt nhìn hắn, hạ giọng nói: “Hai chúng ta là hôn thê mà chàng lại làm trò, nói mình có tình cảm với nữ tử hoa lâu trước mặt nhiều người như vậy... Hầu phu nhân cũng không dặn dò ta như vậy.”

Rõ ràng là để cho bọn họ hẹn nhau đi chơi, làm ra vẻ tình cảm thâm sâu, về sau thành thân thì chính là phu thê ân ái.

Liễu Thanh Văn cũng đột nhiên nghe thấy có người “Bôi nhọ” hồng nhan tri kỷ của mình nên không phản ứng lại kịp, lúc này bình tĩnh lại, duỗi tay kéo lấy đoạn tay áo: “Đa tạ nàng đã nhắc nhở, chúng ta đi thôi. Không thèm quan tâm mấy người ngậm phân đầy miệng rồi phun vào người khác nữa.”

Hắn muốn chạy đi nhưng Tần Thu Uyển lại không cho, ngay lúc hai người họ sắp đi ngang qua nàng, nàng vươn tay cản lại.

Mặt Liễu Thanh Văn không có chút kiên nhẫn nào: “Ngươi lại muốn làm gì nữa?”

“Vốn là không có việc gì.” Tần Thu Uyển thu tay, cười nói: “Chỉ là vừa rồi nhắc tới Lan Nhiêu, đột nhiên ta nhớ lại là do ta chuộc nàng ta ra ngoài...”

Nghe vậy, Liễu Thanh Văn nói: “Ngươi không nhắc tới thì thôi, lúc trước ngươi chuộc người cũng không có ý tốt!” Mục đích chính là đặt sai lầm của Hầu phủ ra bên ngoài rồi chờ Chu gia đến, sai lầm đã có sẵn, có thể trực tiếp giải trừ hôn ước.

Hắn ta giận dữ trừng mắt nhìn nàng, vì ngại ở đây có nhiều người nên thấp giọng chất vấn: “Ngươi đã sớm có ý đó rồi đúng không?"

Tần Thu Uyển không nhận lời tra hỏi này, nói: “Ngươi để ta nói xong đã được không?” Nàng nhanh chóng nói: “Lúc trước ta chuộc người, khế ước bán mình vẫn còn ở chỗ ta đó.”

Liễu Thanh Văn như là đột nhiên bị người ta bóp chặt cổ, trướng đến nỗi cả mặt đỏ bừng.

Sắc mặt hắn khó coi, Tần Thu Uyển cười nói: “Có phải ta có thể bán người đi không?”

“Ta mua của ngươi!” Ánh mắt Liễu Thanh Văn hung tợn, dường như muốn dùng ánh mắt dìm chết nữ nhân trước mắt.

Tần Thu Uyển gật đầu: “Ba ngàn lượng, chốt giá.”

Liễu Thanh Văn: “... Sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi?”

“Mua một tặng một, có lời mà.” Tần Thu Uyển nghiêm trang: “Thiên tử dưới chân, Lý đại nhân ở đây, ta không thể làm gì phạm pháp, cũng không dám cường mua cường bán, Liễu tam công tử buôn bán không hợp thì ta tìm người khác là được. Đúng rồi, vị Kha công tử kia... Nghĩ đến cũng vui rồi.”

Nàng trầm ngâm: “Có lẽ ta nên tổ chức một bữa tiệc, mời những người theo đuổi Lan Nhiêu cô nương đến thưởng cầm, sau đó ra giá từ bọn họ.”

Vẻ mặt nàng tràn đầy hứng thú: “Nói thật, ta cảm thấy bọn họ hào phóng hơn ngươi nhiều. Ít nhất sẽ không vì ba ngàn lượng mà cũng tiếc không muốn bỏ ra.”

Tình thế mạnh hơn người, Liễu Thanh Văn cũng không thể để Lan Nhiêu bị người khác đem ra đấu giá, hắn cắn răng nói: “Sau này ta sẽ tự mình tìm tới bàn bạc với ngươi."

“Nhớ mang ngân phiếu theo, nếu không, ta lười nói chuyện với ngươi.” Tần Thu Uyển cười dịu dàng, nhìn về phía Lý Duệ Chi bên cạnh: “Lý đại nhân, ta có hơi đói, chúng ta lên lầu trước đi.”

Lý Duệ Chi cười lắc đầu, phân phó tiểu nhị: “Tới lầu ba.”

Nam nhân cao lớn anh tuấn, nữ nhân thì tinh tế, hai người đi cùng nhau, nam nhân hơi hơi nghiêng người, ẩn ẩn như có chút che chở cho nữ nhân bên cạnh, mà nữ nhân bên cạnh thì rũ mi cười nhạt, ở trong mắt người ngoài thì rất hợp đôi.

Liễu Thanh Văn nhìn đến nỗi trong lòng tràn đầy hụt hẫng.

Trước kia thê tử của hắn là Chu Nguyệt Như nên không cảm thấy có chuyện gì, hiện giờ bên người đổi thành người khác... Cùng so sánh với hai người kia, bỗng nhiên hắn liền cảm thấy mình thua kém.

 
Bình Luận (0)
Comment