Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 48

Chương 48
Hầu phu nhân vịn vào hòn giả sơn ở bên cạnh mới không bị ngã xuống, trừng mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, lạnh lùng hỏi: “Các ngươi ở đây làm gì vậy?”

Công chúa nghe thấy tiếng nhìn sang, nhếch đôi môi đỏ tươi, đẩy nam nhân ở bên cạnh ra, tự mình đứng thẳng dậy: “Thì ra là Hầu phu nhân đến.”

Nàng hơi hơi nghiêng đầu, hỏi: “Tại sao không có ai báo?”

Hạ nhân ở bên cạnh sợ hãi quỳ xuống, vội vàng nói: “Hầu phu nhân có vẻ có việc gấp, nô tì cản không kịp.”

Hầu phu nhân từ từ tiến lại gần, ngay khi hai người tách ra, đôi mắt của bà ta tập trung vào vẻ ngoài của nam nhân. Quả thật không phải là nhị nhi tử của bà ta, nhưng mà nhìn qua lại...giống nhi tử thứ ba?

Bà ta nhìn lên nhìn xuống một phen, càng ngày càng giống, trong lòng giật mình, nhìn chằm chằm công chúa, ngón tay run rẩy chỉ vào nàng: “Người ...”

Công chúa nhếch môi cười: “Hầu phu nhân, sao bà lại giống như người nổi điên vậy? Có phải muốn ta giúp bà mời đại phu không?”

Hầu phu nhân trừng mắt nhìn nàng: “Sao ngươi dám làm như vậy?”

Công chúa phất tay áo ngồi xuống, khi tà áo lộng lẫy phất phơ liền lộ ra vẻ kiêu ngạo, cười lạnh hỏi ngược lại: “Nhi tử bà có thể nạp thiếp, tại sao ta lại không thể chứ?”

Hầu phu nhân nhớ tới việc nhị nhi tử nhất định đầu năm sẽ nạp thiếp, nhưng chuyện này nếu như công chúa không đồng ý, nhi tử thân làm phò mã làm sao lại dám?

“Đó là do ngươi đã đồng ý!” Chuyện xảy ra quá đột ngột, Hầu phu nhân cả kinh không biết nói thế nào cho phải, hoảng hốt nói: “Ngươi là nữ nhi, gả cho người ta thì phải tuân theo cung cách của nữ nhân. Làm sao ngươi có thể giống với một nam nhân?”

Công chúa gác chân này lên chân kia, tư thế đặc biệt không đứng đắn này nhưng nàng ta làm lại vô cùng mỹ cảm, nàng ta vẫy vẫy tay ra hiệu, nam nhân áo trắng đứng đằng kia mỉm cười ngồi xổm giúp nàng ta đấm chân.

Khuôn mặt nàng ta lộ vẻ thoải mái, kiêu ngạo hỏi ngược lại: “Phụ thân ta là vua của một nước, thiên hạ đều là của ông ấy. Thân là nữ nhi của ông ấy, muốn có thêm một nam nhân thì có vấn đề gì sao?”

Câu này nghe có vẻ không có gì sai.

Hầu phu nhân nghẹn ứ, hồi lâu cũng không thể nói được, bà ta lẩm ba lẩm bẩm: “Ngươi như thế này, Thanh Lãng sao có thể chịu được chứ?”

Công chúa mất kiên nhẫn: “Đây là phủ công chúa, ta nói thế nào chính là thế ấy. Ta muốn làm gì thì làm. Ta không đối xử tệ với Liễu Thanh Lãng, cũng không có bắt ép hắn không được đi tìm nữ nhân. Hầu phu nhân, bà đến đây là vì chuyện gì?”

Ba chữ “phủ công chúa” làm cho Hầu phu nhân hoàn toàn tỉnh táo.

Bà đứng thẳng người, thu lại biểu cảm trên gương mặt. Nghiêm túc nói: “Công chúa, có chút chuyện ta muốn nói riêng với người.”

Công chúa phất phất tay.

Hạ nhân đang đợi hầu hạ nhanh chóng lui ra ngoài, nhưng người mặc áo trắng vẫn không nhúc nhích.

Hầu phu nhân lại liếc nhìn dung mạo của hắn ta, vẻ mặt một lời khó nói hết: “Công chúa, để hắn ta lui xuống đi.”

“Có gì cứ nói, hắn không phải người ngoài.”

Hầu phu nhân: “...” Không phải người ngoài, vậy là người nhà à?

Bà ta không nghĩ rằng, công chúa lại không có chút muốn giấu giếm với bà ta.

Lúc này, Hầu phu nhân đang rối bời, sớm biết như vậy, cho dù hôm nay bà ta bị người ở phủ Thượng Thư làm tức chết cũng không bao giờ tới cửa phủ công chúa.

Tất cả những chuyện này là gì chứ.

Tốt hơn hết là không nên biết những điều này. Trước ngày hôm nay, Hầu phu nhân tự hào vì có một nhi tức là công chúa. Nhưng bây giờ sự thật bị phát hiện, Hầu phu nhân thực sự hối hận vì mối quan hệ của Hầu phủ và phủ công chúa có liên quan với nhau.

Năm tháng trôi qua không thuận lợi, bà ta thật sự có chút ý niệm muốn đi chùa cầu phúc. Kìm nén lại những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, nhấn mạnh nói: “Có một số chuyện nhất định chỉ có hai chúng ta mới nói được.”

Công chúa liếc bà ta một cái, tỏ ra mất kiên nhẫn, phân phó nói: “Khánh Văn, vào bếp giúp ta canh món cá Tuyết Hoa. Khi nào làm xong thì kêu người mang đến cho ta.”

Nghe thấy cái tên này, mắt Hầu phu nhân tối sầm lại.

Không chỉ giống nhau về ngoại hình mà tên gọi cũng chỉ khác một chữ.

Ngay sau khi nam nhân tên “Khánh Văn” rời đi, Hầu phu nhân nóng lòng hỏi: “Công chúa, người không phát hiện hắn ta trông rất giống Thanh Văn sao?”

Công chúa xiên trái cây đã cắt trên bàn bỏ vào miệng, gật đầu nói: “Nếu tướng mạo không giống, hắn sẽ không ở bên cạnh ta.”

Nghe đến đây, Hầu phu nhân chỉ cảm thấy đầu óc mình ong ong.

Sao nàng ta dám!

Tam công tử lớn lên tuấn tú, nhưng bà ta không ngờ rằng ngay cả công chúa cũng ... vẻ mặt sụp đổ: “Từ khi nào người đã thích Thanh Văn, tại sao người không trực tiếp thỉnh cầu hoàng thượng gả cho nó?”

Công chúa ăn hoa quả có vẻ không vui, cắn một miếng rồi đặt lại, mắt ra hiệu cho nha hoàn lấy đi. Lấy khăn lau lau miệng, nàng ta thản nhiên nói: “Hắn cùng với nhiều nữ nhân dây dưa không rõ ràng, lại cùng nữ nhân trong hoa lâu dây dưa, ta ghê tởm!”

Thực sự vừa kiêu ngạo vừa tùy ý.

Lý do này lọt vào tai Hầu phu nhân, chỉ cảm thấy nực cười. Nghĩ đến tam nhi tử bị oan ức, bà chợt thấy tức giận, nhưng trước mặt công chúa, bà chỉ có thể nghiến răng hỏi: “Dù người có thể tìm được khuôn mặt tương tự, nhưng trong kinh thành có nhiều người anh tuấn kiệt xuất như Thanh Văn, tại sao người vẫn muốn chọn Thanh Lãng?”

Công chúa bày ra vẻ mặt như “bà thật ngốc”, giải thích nói: “Là nhi tức của Hầu phủ, tiện để ta có thể nhìn thấy huynh ấy bất cứ lúc nào. Bà biết đấy, ta yêu huynh ấy mà.”

Hầu phu nhân: “...” Lý do cho việc này là gì?

Một lúc lâu sau, bà ta mới tìm được giọng nói của mình: “Hoàng thượng có biết những chuyện này không?”

Công chúa nhướng mày: “Chắc không ai đi nói với phụ vương ta nhỉ? Ai lại dám đi nói?”

“Ngự Sử phủ đó.” Hầu phu nhân trong lòng cảm thấy rằng bà ta không thể tùy tiện theo ý công chúa. Nếu không, một khi chuyện này được bại lộ, thì mặt mũi của Hầu phủ để đâu đây?

“Bọn họ không biết.” Công chúa không cho là vậy: “Khánh Văn từ trước đến nay chưa bao giờ ra khỏi phủ công chúa, người nhà hắn đều coi như hắn đã chết. Tất cả các khế ước bán thân của hạ nhân đều nằm trong tay ta. Nếu chuyện của phủ công chúa bị truyền ra ngoài, cả nhà đều sẽ mất mạng. Chỉ cần Khánh Văn không nói gì, bên ngoài sẽ không ai biết. Đúng rồi, những người biết nội tình phải thêm cả bà vào. Bà có nói không?”

Hầu phu nhân chắc chắn sẽ không để lộ yếu điểm của mình.

Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, người mất mặt lại chính là nhị nhi tử của Hầu phủ.

Bà ta cảm thấy đầu óc mơ màng. Vì công chúa rất thích tướng mạo của tam nhi tử, nhưng vì sự bất cần lăng nhăng của hắn ta, lại từ chối tuyển hắn ta làm phò mã, nhưng vẫn muốn thường xuyên nhìn thấy mặt hắn nên mới gả cho nhị nhi tử của bà ta.

Bà ta ôm đầu, vô ý hỏi: “Thanh Lãng nó bây giờ đang ở đâu?”

“Không có ở đây, có lẽ là đi ra ngoài rồi.” Công chúa không quan tâm lắm: “Nếu không có chuyện gì, ta đi dùng cơm tối.”

Rõ ràng là đang ra lệnh đuổi khách.

Chủ ý của Hầu phu nhân đến đây hôm nay là muốn để công chúa gây phiền phức cho Chu gia và con rể Chu gia, nhưng bà ta không thể chấp nhận được những chuyện mà mình đột nhiên biết được ... Bà ta cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại.

Trước khi đi, bà ta không nhịn được hỏi: “Tình cảm người dành cho Thanh Văn ở đâu chứ?”

Công chúa chống cằm, tràn đầy ý cười: “Ai cũng có lòng yêu mỹ nhân mà.”

Nói đến cuối cùng, điều nàng ta thích nhất chính là ngoại hình của hắn. Vì vậy nàng ta không phải không đúng người đó thì không gả, mà chỉ cần tìm một “Khánh Văn” để đi ở cùng nàng ta là được.

Thiên hạ này rộng lớn nên càng có nhiều người có ngoại hình giống nhau. Chỉ cần công chúa bằng lòng, nàng ấy có thể tìm thấy nhiều Khánh Văn về.

Hầu phu nhân đầu óc choáng váng đi ra khỏi phủ công chúa, nghĩ đến nhị nhi tử của mình, liền quay lại hỏi, biết rằng nhị nhi tử không ở trong phủ, nhưng người quản sự của công chúa gần đó một mặt hiểu được lòng người liền thuyết phục bà ta: “Hầu phu nhân, phò mã đều biết mọi chuyện của công chúa, bản thân ngài ấy cũng không phải không vui, mà vẫn cùng với công chúa hòa thuận như bằng hữu bình thường, người đừng quá lo lắng.” Bà ta nói một cách đầy ẩn ý: “Có những chuyện vẫn không nên biết thì tốt hơn, người đã biết được rồi thì cứ giả vờ không biết là được.”

Làm sao để giả vờ không biết được?

Đó không phải là chuyện gì xa lạ, mà là chuyện liên quan đến bộ mặt của Hầu phủ, liên quan đến đời này của nhị nhi tử, làm sao không quản cho được?

Hầu phu nhân lên xe ngựa hồi phủ, trong lòng bà như mối tơ vò lại không biết tìm ai để giãi bày với mình. Trong tiềm thức bà muốn tìm Hầu gia, nhưng Hầu gia ban ngày căn bản không có ở đây, vì vậy bà ấy xoay người đi đến viện của thế tử.

Những người trong viện nhìn thấy bà đến đều vội vàng bước tới thỉnh an, Hầu phu nhân trong lòng buồn bực, vẫy vẫy tay, “Thế tử phu nhân đâu rồi?”

Hạ nhân lập tức đáp: “Đang ngủ trưa ạ...”

Nếu là trước đây, Hầu phu nhân sẽ không khó chịu như vậy, nhưng hôm nay bà có chuyện trong lòng, bà cần nhanh chóng tìm người có thể giữ bí mật để tâm sự với mình, xua tay: “Ta tự mình đi tìm.”

Bà ta đích thân tự mình đi tới cửa chính, hạ nhân thấy vậy liền muốn ngăn cản: “Phu nhân đang ngủ trưa ạ.”

Hầu phu nhân mất kiên nhẫn: “Ta có chuyện gấp.” Nói xong liền vươn tay đẩy ra.

Sau khi cánh cửa được mở ra, bà ta đi thẳng vào, mơ hồ nhìn thấy Cao thị đang ngồi trên ghế phía sau bức bình phong, bà ta vẫy tay gọi hạ nhân lại, chậm rãi đi về phía cửa: “Tòng Hi, ta phát hiện một chuyện...”

Vừa đi một vòng quanh bức bình phong, bà ta thấy Cao thị đang ngồi trên ghế miễn cưỡng cười, có vẻ thần sắc có chút không ổn, sắc mặt có chút tái nhợt.

Hầu phu nhân kinh ngạc, bước lên hai bước sờ trán nàng ta: “Con phát sốt rồi?”

Bà ta lo lắng đưa tay lên, không cẩn thận đụng phải một bức chân dung ở bên cạnh.

Bức chân dung vừa được cuộn lại nhưng chưa kịp buộc lại, sau khi rơi xuống đất đã trải ra, lộ ra khuôn mặt như ngọc của nam nhân.

Hầu phu nhân vừa nhìn thấy liền cảm thấy rất quen thuộc, bà ta nhìn về phía Cao thị trước mặt, ngón tay run run, giọng nói cũng run run: “Con...”

Lời còn chưa nói xong, liền trợn mắt trắng, sau đó ngất đi.

 
Bình Luận (0)
Comment