Chương 49
Hầu phu nhân dựa đầu vào giường, ngón tay nắm chặt một bên tấm trải giường.
Cao thị nhìn thấy vậy, trong lòng vừa chột dạ vừa lo lắng: “Mẫu thân, sao người lại bị ngất rồi, có cần con mời đại phu đến cho người không?”
Đây là phòng bên của viện thế tử, Hầu phu nhân cũng không nói gì, nhắm mắt lại.
“Bức họa đó giống...”
Cao thị không bao giờ nghĩ rằng bức họa đó sẽ bị người ta phát hiện, nàng có chút bối rối. Khi thấy mẫu thân ngất xỉu, nàng bị dọa một trận, vội vàng sai người đưa người lên giường.
Trong lúc Hầu phu nhân tỉnh dậy, nàng đã tìm ra cách đối phó. Nghe đến đây, sắc mặt nàng bình tĩnh: “Chính hạ nhân bên cạnh con gan to bằng trời thèm muốn Tam đệ, bức họa đó do chính con tìm thấy được.”
Nàng bình tĩnh kéo ra, chỉ vào chỗ bên bức chân dung đã bị sờ mó: “Người nhìn đi, không biết nha đầu này sờ vào chỗ riêng tư như vậy như thế nào?”
Nghe vậy, Hầu phu nhân không khỏi nghi ngờ, cầm lấy bức chân dung xem xét cẩn thận, nói: “Thanh Văn để lại một bức tranh như vậy từ khi nào?”
Cao thị nhìn xuống: “Có lẽ nha đầu mến mộ đệ ấy đã nhờ người vẽ.”
Hầu phu nhân đang rối bời, cuộn bức tranh lại rồi đặt xuống giường: “Giờ này, Hầu gia sắp về rồi, ta có chút chuyện muốn nói với ông ấy.”
Mặc dù Cao thị không nghĩ rằng bà bà sẽ biết được bí mật của mình, nhưng chuyện đang làm lại bị người ta phát hiện, thì khó mà trèo lên cao. Nàng ta đỡ người lại giường: “Để con kêu phụ thân qua là được. Người vừa mới ngất xỉu. Chuyện này không lớn cũng không nhỏ. Tốt nhất nên mời đại phu xem xem, nếu có chỗ nào không khỏe, phải kịp thời uống thuốc, không thể cứ giấu bệnh được.”
Vừa nói, vừa phân phó nha đầu bên cạnh: “Đi mời Vạn đại phu đến đây.”
Mới vừa ở phủ công chúa bị đả kích một trận lớn, nhìn thấy trưởng tức ngoan ngoãn như vậy, Hầu phu nhân cảm thấy rất an tâm, bà nằm lại ân cần nói: “Phải đi kêu phụ thân của con đến đây, ta có việc gấp.”
Cao thị gật đầu và ra lệnh cho hạ nhân một lần nữa. Lúc này mới tò mò hỏi: “Mẫu thân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Hầu phu nhân há hốc miệng, không nói được lời nào.
Tuy rằng vừa rồi bức tranh của nhi tức là tịch thu từ hạ nhân, nhưng chuyện vừa mới xảy ra ở phủ công chúa, lúc trở về liền nhìn thấy bức họa của trưởng tức, bà ta tuy nghe qua giải thích nhưng vẫn có chút nghi ngờ.
Cao thị thấy bà ngập ngừng liền nói: “Mẫu thân, con là trưởng tức, con sẽ phụng dưỡng người cả đời, người có gì muốn nói thì nhớ nói cho con biết nhé. Chúng ta là người một nhà thì chuyện gì cũng có thể thương lượng mà.”
Dáng vẻ đoan trang hiểu chuyện, ân cần và dịu dàng.
Hầu phu nhân chậm rãi buông tay đang cầm chăn bông: “Vừa rồi ta đi chuộc khế ước bán thân của Lan Nhiêu. Tỷ muội nhà Chu gia thật quá đáng. Ta liền đi đến tìm công chúa bàn bạc chuyện cầu xin. Ta thật sự rất tức giận. Lúc ta đến phủ công chúa trong lòng thấp thỏm lo lắng, một lúc sau mới biết nàng ta đang ở trong vườn, liền lao thẳng đến mà không đợi hạ nhân nói cho nàng ta biết.”
Nói xong, bà ta liền dừng lại.
Vẻ mặt Cao thị khó hiểu: “Sau đó thì sao?”
Hầu phu nhân ngước nhìn trưởng tức, nói từng câu từng chữ: “Sau đó, ta thấy Trường Ninh đang chơi với một nam nhân trong vườn. Người nam nhân đó không phải là Nhị đệ của con, mà là ... giống với Tam đệ của con đến tám phần.”
Trong lòng Cao thị run lên, đầu ngón tay nhéo vào da thịt: “Chẳng lẽ là có hiểu lầm gì đó hay sao?”
“Hiểu lầm thì còn tốt.” Hầu phu nhân thở dài một hơi, cầm lấy tay trưởng tức, nhìn thấy trên lòng bàn tay in hình móng tay, ánh mắt lóe lên: “Công chúa tự mình thừa nhận, khuôn mặt đó là do nàng ấy nuôi thành.”
Cao thị cúi gằm mặt, không dám nhìn vẻ mặt của bà bà, nàng tò mò hỏi: “Sao khuôn mặt đó lại giống Tam đệ vậy?” Nàng ta suy nghĩ một hồi: “Có lẽ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tam đệ quả thật trông khôi ngô tuấn tú, giống như Ngọc công tử, như hoa như ngọc. Những người trông giống đệ ấy chắc hẳn tướng mạo cũng không quá kém.” Đề tài nói chuyện chuyển đi, lại nói: “Mẫu thân có biết công chúa đã nuôi người này bao lâu rồi không? Giữa nàng ấy và Nhị đệ, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà lúc gần lúc xa?”
“Vốn là chưa từng gần gũi.” Hầu phu nhân nói về những điều này với trưởng tức, vốn có ý định thăm dò. Nhưng khi nói đến vấn đề này, bà lại cảm thấy đau đầu.
“Người nghe ở đâu nói vậy?” Cao thị trong lòng có suy đoán, nhưng lại không dám để lộ ra chút nào.
Hầu phu nhân thở dài và nói lại những gì công chúa đã nói, cuối cùng nói, “Thanh Văn từ nhỏ đã đẹp. Nhưng ta chưa bao giờ mơ rằng nó sẽ được công chúa nhìn trúng, còn hại một đời của Nhị ca nó.” Nói đến đây, bà ta như có ý gì đó: “Ta không biết liệu có nữ nhân nào khác đã qua tay Thanh Văn rồi gả cho người khác hay không. Đối với người mà họ gả cho, đặc biệt không công bằng.”
Lông mi Cao thị khẽ run lên, có chút không rõ bà bà có nhìn ra ý đồ của nàng không, liền an ủi: “Mẫu thân, người đừng suy nghĩ nhiều, sau khi nữ nhân này gả đi, nếu có con thì dần dần sẽ đặt tâm trí của nàng ấy vào con cái và trượng phu của chính mình. Mấy chuyện thời niên thiếu cũng không đáng để tâm đâu.”
“Nhưng nếu không có con thì sao?” Hầu phu nhân nhìn nàng chằm chằm, “Tòng Hi, thành thân bốn năm, con vẫn chưa có con. Con đã từng oán trách Thanh Khiêm chưa?”
“Phu quân trấn thủ ở biên giới, có huynh ấy, con mới có ngày tháng yên ổn. Con làm sao có thể oán trách được chứ?” Cao thị nén suy nghĩ trong lòng rồi cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể: “Còn chuyện con cái thì tùy duyên. Nói đến thì vẫn phải cảm ơn mẫu thân đã không thúc giục con, coi con như nữ nhi thân sinh của mình. Nếu không, những ngày ở Hầu phủ của con sẽ không bao giờ thoải mái như vậy."
Hầu phu nhân thăm dò cả nửa ngày, mơ hồ nghe được trưởng tức quyết tâm sống cùng trưởng tử của mình.
Biết được điều này, bà lại lăn quay ra khỏi giường: “Ta vẫn nên về viện của mình thì hơn, ở chỗ con ta không quen.”
Cao thị thấy bà ta quyết tâm rời đi, cũng không níu kéo. Đích thân đỡ bà ấy ra ngoài, nhìn thấy Hạ Tiêm Tiêm cách đó không xa chạy tới, thấp giọng nói: “Mẫu thân, biểu muội hình như rất có tâm ý với Tam đệ, muội ấy sắp gả vào Kha gia. Nếu như gả cho người ta mà còn không bỏ tâm ý...hai nhà Hầu phủ và Kha gia rất có thể sẽ kết thù.”
Nghe nói đến đây, Hầu phu nhân càng thêm đau đầu.
Lúc trước bà ta cũng mơ hồ phát hiện ra điều này, nhưng bà không nghĩ như vậy, nhưng có Trường Ninh công chúa làm chuyện lố bịch trước mặt, bà thật sự sợ nữ nhân này lại làm ra chuyện ngu ngốc.
Hạ Tiêm Tiêm vội vàng chạy tới: “Cữu mẫu, người sao vậy?”
Hầu phu nhân thờ ơ nhìn nàng: “Tiêm Tiêm, trong phủ gần đây có rất nhiều chuyện, con vẫn nên về nhà đi thôi!”
Nghe vậy, Hạ Tiêm Tiêm càng thêm mơ hồ.
Cao thị cũng nói: “Tiêm Tiêm, nhà muội đang chuẩn bị gả muội đi. Muội sống ở Hầu phủ đã lâu, không thể tránh khỏi bị chỉ trích. Vì danh tiếng của bản thân, muội vẫn nên về nhà thì hơn. Đây là nhà cữu cữu muội, là người thân cả đời. Đợi khi gả muội đi, lúc nào cũng có thể trở về ở.”
Cữu cữu rất thân, nhưng chỉ là thân thích mà thôi.
Bị người thân ra lệnh đuổi đi, Hạ Tiêm Tiêm dù cho có mặt dày cũng không thể ở lại.
Hầu phu nhân thấy hai mắt nàng đỏ hoe, như muốn khóc nấc lên, liền thuyết phục: “Hai tháng nữa là đến ngày đại hỉ của Tam biểu ca con, trong phủ cần phải quét dọn, cũng không tiện có khách ở lại.”
Hầu phủ lớn như vậy muốn quét dọn đương nhiên sẽ không làm ảnh hưởng đến các vị chủ tử. Hầu phu nhân nói như vậy, chính là muốn nhấn mạnh chuyện thành thân của tiểu nhi tử nhà mình.
Hạ Tiêm Tiêm cũng không biết đã hiểu chưa, mắt đỏ hoe quay lại viện dành cho khách, kêu hạ nhân thu dọn đồ đạc về nhà.
Chuyện xảy ra trong Hầu phủ người ngoài không biết, gần đây Chu Nguyệt Tuệ đang chuẩn bị của hồi môn cho Thất muội gả cho Kinh Triệu Doãn.
Cho dù Chu Nguyệt Như từng gả đi một lần, kéo theo hơn mười chiếc xe rời khỏi Hầu phủ, nhưng chuyện hôn lễ cũng rườm rà, nhiều thứ dùng lại không tốt. Do đó, mọi thứ đều cần phải mua mới.
Chu Nguyệt Tuệ rảnh rỗi sẽ đưa Tần Thu Uyển đi dạo phố, nhân tiện sắm sửa chút đồ đạc.
Những ngày này có thể coi là đầy biến cố đối với Chu gia, có rất nhiều người bên ngoài đang âm thầm bàn luận. Chu Nguyệt Tuệ luôn khiến người khác nhìn chằm chằm, nàng ta sẽ đặc biệt chú ý đến lời nói của người khác khi đi ra đường.
Tần Thu Uyển cũng giống như vậy, không cho người ta hắt nước bẩn lên nữ nhi Chu gia.
Vì vậy, hai tỷ muội bọn họ thường không lên lầu khi đến tửu lâu mà ngồi ở một góc hẻo lánh của hành lang.
“Sau khi hai người bọn muội định hôn, hiển nhiên càng ít người nhắc tới chuyện này.” Chu Nguyệt Tuệ thấp giọng nói nhỏ: “Đợi đến qua năm mới, khắp nơi sẽ có người đổ xô đi thi cử, đến lúc đó, cũng không có mấy người chú ý đến các muội.”
Tần Thu Uyển đưa mắt nhìn về phía cửa.
Ở đó, một nam nhân mặc áo choàng màu vàng nhạt bước vào, nhiều người trong sảnh đã chú ý đến liền vội vàng đứng dậy hành lễ.
Có tiếng kéo ghế khắp nơi, Chu Nguyệt Tuệ nhìn sang, cũng kéo Tần Thu Uyển đứng dậy: “Là Nhị điện hạ.”
Nhị hoàng tử khá dễ gần, cười tủm tỉm khiến ai cũng phải đứng dậy.
Mà bên cạnh ngài, còn có Trường Ninh công chúa.
Huynh muội hai người cười cười khiến mọi người đứng dậy: “Không cần đa lễ, mọi người cứ tự nhiên. Ta đặc biệt đưa Trường Ninh đến nếm thử Vịt Bát Bảo của tửu lâu.”
Hai người được chủ quán dẫn lên lầu, mọi người cũng đứng dậy.
Chu Nguyệt Tuệ thấp giọng nói: “Huynh muội Trường Ninh công chúa là do hiền thiếp sủng ái của hoàng thượng sinh ra, được hoàng thượng vô cùng yêu thương. Tháng trước, hai vị điện hạ đã được hoàng thượng nhập hộ bộ.”
Nàng đút một miếng điểm tâm cho Tần Thu Uyển, nói tiếp: “Hộ bộ mà ta biết giống như trướng phòng và khố phòng trong phủ, bao quát hết mọi chuyện, quản lí hết tiền bạc lớn nhỏ trong nhà.” Nàng thấp giọng nói: “Đại nhân nói cho ta biết, hoàng thượng định đổi nơi dự trữ.”
Ngay từ hơn mười năm trước, hoàng đế đã phong Đại hoàng tử làm thái tử, nhưng những năm gần đây Đại hoàng tử già yếu bệnh tật, thỉnh thoảng làm việc vặt cũng không xong. Miễn cưỡng là xong thì cũng không làm được tốt.
Tần Thu Uyển cầm một miếng điểm tâm, ăn một cách lơ đễnh, ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn hai huynh muội họ ở trên lầu.
Nếu như nhớ không lầm, vị Nhị điện hạ này tuy nhìn hiền lành nhưng thủ đoạn rất tàn độc, vừa lên chức liền lấy Chu gia ra khai đao.
Đời trước nhi tử Chu gia bị đày ải, nữ nhân mang thân phận nô tỳ, ngay cả gả cho phu gia bên ngoài cũng ít nhiều bị hắn càn quét một trận.
Việc giết gà dọa khỉ không phải ít, nhưng thủ đoạn của hắn ta rất dữ dội, như thể hắn ta đang đối mặt với kẻ thù vậy. Người nhà Chu gia chỉ là phu tử, không bao giờ can thiệp vào chuyện triều đình, làm sao có thể quấy rầy đến hắn ta?
Thực sự mà nói, đó chính là ân oán liên quan đến mạng người của Hộ Quốc Hầu phủ và Chu Nguyệt Như.
Chẳng lẽ Hộ Quốc Hầu phủ thật sự đã giúp đỡ cho Nhị hoàng tử?
“Thái tử bị bệnh gì thế?” Tần Thu Uyển tò mò hỏi.
Trong trí nhớ của Chu Nguyệt Như, chức vị thái tử luôn không ổn định, nhưng chỉ sau khi thái tử bệnh sắp chết, hoàng đế mới phong con thứ hai của mình lên làm thái tử.
Với thân hình ốm yếu mà vẫn có thể giữ vững ngôi vị thái tử mười mấy năm, có thể thấy được vị thái tử điện hạ này cũng không hề đơn giản.
Các hoàng tử khác vẫn chưa thành niên, Tần Thu Uyển cho rằng hoàng đế tuổi tác đã lớn, tân đế vẫn nên do thái tử đăng cơ là tốt nhất.
Còn nhớ khi đó thái tử đã mười mấy tuổi, đến thư viện biên giới phía Nam để học hành, có quen biết với Chu gia. Tần Thu Uyển không cần hắn niệm chút tình cảm cũ, chỉ muốn hắn công bằng một chút, đừng cứ nhắm vào Chu gia là được.
Chu Nguyệt Tuệ khe khẽ thở dài: “Không biết. Thái y viện bó tay hết cách, nghe nói hoàng hậu đi Nam Cương tìm một vị đại phu lớn tuổi tay nghề cao. Không biết có tác dụng hay không?”
Nói đến đây, Tần Thu Uyển đột nhiên nhớ ra Chu Nguyệt Như hình như cũng nhớ tới chuyện này, nhưng nàng chưa từng nghe nói hoàng hậu cho người tìm đại phu. Chỉ là vừa nghe tin có một người vì thái tử mà đặc biệt mời một đại phu già đến, gặp nhau ở ngoại ô kinh thành thì gặp thích khách giết chết.
Hoàng đế vô cùng tức giận khi biết có kẻ ám sát dưới chân thiên tử, yêu cầu điều tra chi tiết. Có thể biết rõ ràng đó là một nhóm triều thần.
Trong thời gian đó, người người trong triều đều gặp nguy hiểm. Khi đó, Liễu Thanh Văn đang dự định tham gia thi hội, vì vậy hắn ta phải biết tình hình triều chính hiện tại. Thỉnh thoảng, hắn có nhắc chuyện này với nàng, còn nói rằng sau khi làm quan hắn sợ sẽ dính vào những chuyện như thế này.
Cuối cùng không ai có thể khống chế bọn cướp tới kinh thành!
Lúc đó, Chu Nguyệt Như đã tha thứ cho Liễu Thanh Văn, dự định sống với hắn ta cả đời, biết được hắn sợ hãi, nàng còn phí tâm an ủi một phen.
Tần Thu Uyển trầm ngâm: “Tỷ tỷ, ngoại thành có rừng mai không?”
Vẻ mặt Chu Nguyệt Tuệ kinh ngạc: “Có chứ, có mấy chỗ. Có muốn thưởng thức hoa mai không?”
Thưởng mai chỉ là thứ yếu, Tần Thu Uyển vẫn muốn cứu vị đại phu già kia, hoàng hậu đã đặc biệt phái người đi tìm lão ở nơi các xa vạn dặm, nếu như thật sự cứu được thái tử thì sao?
Chỉ cần thái tử còn sống, thì có thể khiến Nhị hoàng tử ăn không ngon ngủ không yên, cũng là cho Hộ Quốc Hầu phủ ngột ngạt.