Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 570 - Chương 576

Chương 576

Không chỉ là Tần Thu Uyển cảm thấy không tốt đẹp được, mà chính người nhà họ Hồ bên kia cũng cảm thấy Hồ Dương Phong lần này khó mà tốt lên.

Hồ lão thái thái tỉnh lại, nhìn thấy hai ngón tay của tôn nhi, lập tức khó chịu bưng kín ngực, giọng còn khàn khàn, thử nhiều lần mới mở miệng hỏi: "Đại phu, sao còn chưa tới?"

Trước kia Hồ Dương Phong bị thương, đại phu đến rất nhanh, hôm nay cũng giống vậy. Chỉ là cả nhà đều rất lo lắng, mỗi một hơi thở cũng là dày vò, cho nên mới cảm giác đại phu tới chậm.

Đại phu bị nha hoàn kéo tới, mệt mỏi thở hồng hộc, vào cửa xong thì bèn lau mồ hôi. Sau đó thấy rõ ràng tay của người trên giường, lại nghĩ tới thân phận người bị thương, vội vàng lui về sau.

"Ta không trị được, các ngươi mời cao minh khác đi."

Lần này chỉ là trị thương, còn liên quan đến cả hoạn lộ của một quan viên. Hắn chỉ là một đại phu nho nhỏ, áp lực nặng như vậy hắn không chịu đựng nổi, cũng không muốn dây vào chuyện này.

Nghe nói như thế, cả nhà đều không miễn cưỡng nữa, Hồ mẫu tiễn người đuổi đi, vẫn không quên cho trước hồng bao để cấm khẩu, lại dặn dò nha hoàn đi vào y quán lớn nhất trong thành để đón người.

Đến giờ phút này, bạc chỉ là thứ yếu.

Sau gần nửa canh giờ, lão đại phu đầu đầy tóc bạc được đưa vào trong viện. Lần này đại phu được mời tương đối đáng tin cậy, chính là một y sư chuyên môn trị các loại xương tổn thương. Dù lão đại phu kiến thức rộng rãi thì nhìn thấy dạng tổn thương như này, vẫn không nhịn được hỏi: "Sao lại bị thương thành như vậy?"

Hồ mẫu lộ vẻ không cam lòng, theo bản tâm mà nói, bà ta thật sự muốn công khai những chuyện nhi tức làm ra.

Nhưng mà vừa rồi, đại phu kia chỉ sợ tránh không kịp, còn cố tình nhắc nhở bà ta, đại phu bình thường có thể còn không trị được tay của nhi tử. Nhưng thái y trong cung thì chưa chắc.

Cho nên, bà ta cả buổi không nói gì, kỳ thật trong lòng đang nghĩ ccasch thuyết phục An Định hầu phủ giúp mời người.

Muốn An Định hầu phủ ra tay thì không thể đắc tội với nhi tức. Tuy nói nàng ta làm người bị thương thành như vậy quả thật làm cho người ta tức giận, nhưng bây giờ còn nhiều thời gian, không vội chút nhất thời này.

Đại phu vẻ mặt nghiêm túc: "Nếu ta nhớ không lầm thì năm trước đại nhân là tân khoa Trạng Nguyên đúng không, tay hẳn là rất quan trọng."

Hồ Dương Phong đau đến mê man, cắn răng gật đầu một cái: "Mời đại phu cần phải hao tổn nhiều tâm trí, phí xem bệnh không phải là vấn đề."

Đại phu cau mày: "Ta không thể cam đoan có thể khôi phục được như trước kia, hay là ngươi. . . mời cao minh khác đi?"

Đại phu cao minh nhất đều ở chỗ này, còn muốn đi mời ở nơi nào?

Mặc dù Hồ Dương Phong đã sớm đoán trước được, nhưng chân chính nghe được đại phu nói như vậy thì vẫn vô cùng khó chịu: "Thực sự quá đau, ngài cứ trị trước đi."

Ai nấy đều thấy được, động tác của đại phu đều rất cẩn thận. Nhưng Hồ Dương Phong đau đến hôn mê bất tỉnh.

Hồ mẫu thấy thì lập tức rơi nước mắt.

Hồ Dương Tuyết khóc cũng không dám khóc, dùng khăn nhét vào miệng, nước mắt thì không ngừng chảy.

Lão thái thái vẫn luôn che ngực, vô cùng khó chịu, Hồ phụ cũng rất khẩn trương, trong thời gian này còn không ngừng hỏi dược đồng bên cạnh như là "Trước kia đại phu có từng trị tổn thương như này không? Sau này để lại ám tật gì không?" chẳng hạn.

Nhất là câu sau, được hỏi nhiều nhất.

Chuyện chữa bệnh, ai cũng không dám cam đoan mình nhất định là có thể trị tốt, huống chi còn là gãy xương. Chuyện nối xương không chỉ phải nhìn tay nghề đại phu, mà phải nhìn xem bản thân người bị thương như nào đã.

"Hồ đại nhân còn trẻ, xương cốt lớn nhanh, so với người già nua còn tốt hơn một chút."

Nghe được câu này, người nhà họ Hồ nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng lại nghe dược đồng nói: "Gãy xương muốn khỏi nhanh nhất là hài đồng, xương đùi bị thương nghiêm trọng, dù sau khi lớn lên bị què cũng không bị hiện ra rõ ràng."

Người nhà họ Hồ: "..."

Hỏi càng nhiều thì càng lo lắng. Dứt khoát không lên tiếng, chỉ khẩn trương theo dõi tay đại phu.

Hai khắc đồng hồ sau, tay Hồ Dương Phong được băng bó kỹ, giống y như cái chày gỗ. Bản thân hắn đã sớm ngất đi, nhưng vẫn đau đến ứa ra mồ hôi lạnh.

Lúc đại phu rời đi, Hồ mẫu tự mình tiến lên, ngoại trừ phí xem bệnh và dược phí thì còn có được một hồng bao đặc biệt lớn, trọn vẹn gần ba mươi lượng, gần như sử dụng hết tất cả vốn riêng nhi tử để dành được sau khi thi đậu Trạng Nguyên.

"Đại phu, thương thế của con ta thế kia, còn xin đại phu thủ hạ lưu tình."

Đại phu gật đầu: "Ngài yên tâm, thân là đại phu, tuyệt đối sẽ không truyền bệnh tình bệnh nhân ra bên ngoài." Nói thì nói như thế, nhưng hồng bao trên tay vẫn vững vàng.

Hồ mẫu hơi đau lòng, nhưng chỉ là trong một cái chớp mắt. Bà ta rất nhanh đã chạy về phòng: "Thu Uyển, ta có lời muốn nói với con."

Tần Thu Uyển gật đầu.

"Con giận dỗi Dương Phong, rồi làm bị thương nó, ra tay đúng là rất nặng. Ta không có ý trách con, chỉ hi vọng con có thể trở về tìm phụ thân con giúp chúng ta mời thái y. Con cũng nhìn thấy đây, tay của hắn bị thương nặng như vậy, nếu như không cố gắng trị thì rất có thể sẽ để lại ẩn tật, đến lúc đó hoạn lộ cũng sẽ chấm dứt."

"Chuyện nhà các ngươi gạt cưới còn chưa nói rõ ràng đâu." Tần Thu Uyển nhấn mạnh: "Gạt tình cảm và bạc của ta, ta còn chưa tìm các ngươi tính sổ. Suy xét một chút, hai nhà chúng ta là cừu nhân, tại sao ta phải giúp hắn?"

Lúc này lão thái thái chỉ cảm thấy đau đầu, nhưng vẫn tận tình khuyên bảo: "Thu Uyển, chuyện trước kia là bọn ta không đúng, nhưng các con đã là phu thê, phải giúp đỡ lẫn nhau. Nếu con để ý đến An Ninh thì ta đưa nàng ta về nông thôn, cả một đời cũng sẽ không xuất hiện trước mặt con nữa."

Bà ta thở dài: "Ta sống lâu như thế, nhìn qua rất nhiều chuyện. Nam nhân chưa bao giờ thật lòng. Dương Phong và An Ninh từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hắn sau khi thành thân với con thì cũng không làm loạn ở bên ngoài. Ta đuổi An Ninh đi thì ngày sau tiểu phu thê các con sẽ lại có thể ngọt ngào mỹ mỹ sống cùng nhau. Nếu như không làm được thì mạng già này của ta cho con!"

"Ta không muốn mệnh của bà, cũng không có khả năng đó." Tần Thu Uyển quay người đi ra ngoài: "Về phần thái y, ta sẽ không mời."

Thương thế Hồ Dương Phong hung hiểm như vậy, không gặp được thái y thì đời này liền xong rồi. Hồ mẫu vừa vội vừa tức: "Mưu sát thân phu sẽ nhập tội! Ngươi không sợ ta báo quan sao?"

"Báo đi!" Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Vẫn là câu nói kia, ta không ngăn cản ngươi. Nói thật, ngươi muốn giúp hắn đòi công đạo, ta còn muốn đòi lại công đạo cho chính mình đây."

Chuyện lại quay trở về nguyên điểm.

Bầu không khí ngưng trệ, Tần Thu Uyển không hề ở lại mắt lớn trừng mắt nhỏ với bọn họ nữa, cất bước rời đi.

Nàng vừa đi, người nhà họ Hồ liền không che giấu cơn giận của mình, lão thái thái oán hận vung đồ uống trên bàn lên, Hồ mẫu giận đến mức đạp một cước lên ghế.

Hồ phụ thở dài: "Vấn đề này không lừa được bao lâu đâu, vẫn phải mau chóng tìm cách giải quyết thôi. Như vậy đi, ta đi trước hỏi thăm xem trong kinh thành này có đại phu nào am hiểu cách trị tổn thương xương cốt không, nếu không được thì chúng ta sẽ tìm nơi khác, vô luận như thế nào cũng phải chữa khỏi tay cho nó."

Nhìn thấy ông ta, Hồ mẫu lại nghĩ tới một chuyện: "Ả yêu tinh bên ngoài kia của ông xử trí như thế nào?"

Hồ lão thái thái trầm mặc: "Đã mang thai, vậy thì cứ sinh hạ hài tử đi. Nếu con không thích thì chúng ta sẽ để hài tử ở lại, để con tự mình nuôi lớn, đến lúc trưởng thành cũng là một trợ lực tốt."

Hồ mẫu ấm ức: "Để con nuôi những hài tử nữ nhân khác sinh ra, con không chấp nhận được!"

"Hài tử đều đã có, con nói xem phải làm sao bây giờ?" Hồ lão thái thái nhấn mạnh: "Hài tử đã đến, đó chính là chuyện tốt, con cũng không thể nói là không muốn được."

Hồ mẫu: "..."

Nhìn điệu bộ này, là nhất định phải sinh hài tử sao?

Hồ phụ đã chuẩn bị sẵn sàng việc làm cha một lần nữa, nhưng cũng không phải không cần hài tử, nói: "Tay Dương Phong bị thương..."

Hồ mẫu đột nhiên điên lên: "Nó bị thương ngươi liền muốn sinh con khác, nếu nó chết rồi, có phải ngươi sẽ cưới người khác hay không?"

Người nhà họ Hồ có thể khuyên bà ta giữ lại đứa bé này, lý do gì cũng được, nhưng tuyệt không thể là bởi vì nhi tử đã phế, cần bồi dưỡng thêm một đứa.

Lão thái thái nhíu nhíu mày: "Bây giờ còn đang thương lượng, con đừng kích động như vậy."

Hồ mẫu chỉ cảm thấy thất vọng đau khổ.

Nhiều năm trả giá như vậy, cũng không bù được một miếng thịt trong bụng người khác. Bà ta vừa vội vừa tức, nhưng lại bất đắc dĩ.

*

Chuyện Hồ Dương Phong bị tổn thương không gạt được, nên vẫn truyền ra ngoài, bạn bè thân thích tới cửa thăm. Dù Hồ đã mẫu cực lực che giấu, mỗi lần đều để tay nhi tử vào trong chăn thì vẫn bị ngoại nhân biết được tay của hắn bị thương.

Đối với chuyện này, từ trên xuống dưới nhà họ Hồ đều đáp lại đây chỉ là vết thương nhỏ, dưỡng khỏi là ổn.

Về phần, tại sao Hồ Dương Phong lại bị roi làm tổn thương, phải chăng là dính dáng đến ân oán, cũng có rất nhiều người quan tâm. Hồ mẫu thì nói là hắn vì dụ dỗ phụ thân uống rượu, bị phụ thân dùng gia pháp dạy dỗ.

"Chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ, đều đã nói rõ rồi."

Người ngoài không quá để ý nguyên do Hồ Dương Phong bị thương, thấy lời nói hợp tình hợp lý thì cũng không còn truy vấn nữa.

Từ sau khi Hồ Dương Phong rơi xuoonggs nước, gần một tháng đến nay, hơn phân nửa thời điểm hắn đều ở trên giường dưỡng thương, Tôn An Ninh được đưa ra bên ngoài từ đầu đến cuối đều không gặp được hắn. Dù có hạ nhân tiến đến thăm, nàng cũng càng ngày càng bất an.

Có câu gặp mặt ba phần tình, mặt cũng không thấy, cuộc sống rõ dài, Hồ Dương Phong chắc chắn sẽ quên nàng sạch sẽ.

Mấy năm này Tôn An Ninh sống rất oan ức, ở trước mặt người khác chưa từng dám vượt lên một bước, chỉ sợ bị biểu tẩu nhìn ra. Bây giờ nàng bị đuổi ra bên ngoài phủ, dù Tần Thu Uyển không nói thẳng thì trong nội tâm nàng cũng ẩn ẩn đoán được là sự tình của mình và biểu ca đã bị phát hiện.

Không người nào rõ ràng hơn nàng rằng người nhà họ Hồ coi trọng đích nữ Hầu phủ như thế nào, cũng không có nữ nhân nào có thể khoan nhượng được việc trong lòng nam nhân của mình chứa người khác... Tần Thu Uyển rất có thể bởi vậy mà không cho hai người bọn họ gặp nhau.

Mà những ngày này, Hồ Dương Phong từ đầu đến cuối đều không lộ diện, cũng chứng minh cho chuyện này.

Về phần hạ nhân nói Hồ Dương Phong bị thương không xuống giường được, Tôn An Ninh không tin lắm. Nếu như trong lòng của hắn thật sự có nàng thì cho dù không gặp mặt được, cũng có thể tặng đồ! Dù chỉ là một bàn điểm tâm thì cũng có thể cho thấy tình ý của hắn.

Nhưng từ lúc nàng dời ra ngoài đến bây giờ thì không có cái gì cả. Nếu không phải có hạ nhân tới cửa thì nàng sẽ thật sự tưởng là những việc trải qua những năm qua đều là một giấc mộng.

Hắn không chịu đến, nàng liền tự mình đi gặp.

Vừa vặn hạ nhân tới đưa hủ tiếu nói là hắn lại bị thương, né tránh gặp mặt người khác. Tôn An Ninh lại cho rằng, đây chỉ là dối trá.

Dù sao nàng cũng muốn đi gặp mặt, là thật hay là giả nhìn một cái liền biết. Lý do cũng đã có sẵn là nàng lo lắng cho hắn.

Hạ nhân hết cầu lại khuyên, Tôn An Ninh đưa cho nàng ta không ít lợi ích, còn tỏ vẻ là nàng chỉ thay đổi y sam nha hoàn đi nhìn một cái, tuyệt sẽ không làm chuyện dư thừa. Nếu nhìn thấy Tần Thu Uyển thì nàng sẽ chủ động tránh đi... Hứa hẹn rất nhiều, lại có số tiền lớn chào đón, hạ nhân rốt cuộc cũng đáp ứng.

*

Đối với chuyện Tôn An Ninh không nhịn được tới cửa thăm Hồ Dương Phong, Tần Thu Uyển đã sớm đoán được.

Một nữ tử phải nương nhờ người khác giống như Tôn An Ninh, không có chút thủ đoạn mưu sinh nào, lại còn có nhiều năm tình cảm với Hồ Dương Phong, nói không chừng hai người đã tư định chung thân rồi. Nói thẳng ra thì Hồ Dương Phong vốn luôn coi nàng là người tốt nhất, không có người thứ hai.

Cho nên, việc tìm tới cửa chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Lúc Tôn An Ninh đến, Hồ mẫu cũng ở đó, thấy nàng xuất hiện, Hồ mẫu liền tỏ ra ghét cay ghét đắng.

Nhi tử nhi tức vốn đang hảo hảo, cũng là bởi vì nàng mà thành ra như hiện nay.

"Ngươi là thứ phá nhà phá cửa, mau cút đi cho ta!" Hồ mẫu càng nghĩ càng giận, còn đưa tay đẩy người.

Tôn An Ninh có từng nghĩ qua sau khi mình bị Tần Thu Uyển phát hiện thì sẽ bị đuổi đi, nhưng không có nghĩ đến di mẫu chứa chấp mình nhiều năm lại đối xử với mình như thế. Nước mắt nàng lúc này liền chảy xuống: "Di mẫu, con sợ."

"Ta mới sợ đây." Hồ mẫu quát lên: "Nếu không phải ngươi nhà ta làm sao xảy ra những chuyện này? Đều là đồ sao chổi là ngươi gây ra, mau cút ngay cho ta, nhìn ngươi là phiền."

Tôn An Ninh đến cả mặt tình lang còn không thấy được liền bị đuổi ra ngoài, đồng thời còn bị uy hiếp nếu không an phận thì sẽ đưa nàng về quê nhà.

Nàng là một đứa trẻ mồ côi, cho dù cuộc sống ở Kinh thành không tốt thì khi trở lại huyện thành nhỏ, sợ là sẽ phải trở thành một phụ nhân bình thường vất vả cả đời. Huống chi, người trong nhà biết chuyện nhà mình, nàng đã không phải là người trong sạch, người tốt một chút đều không đến lượt nàng.

Về thì không thể về, tái giá cũng không gả được cho người trong sạch. Nàng chỉ còn cách trở về bên Hồ Dương Phong.

Nàng vốn muốn giả bệnh để Hồ Dương Phong tới thăm mình. Nhưng lúc đi đến bên ngoài phòng Hồ Dương Phong, ngửi thấy bên trong toàn là mùi thuốc nồng đậm.

Nàng liền biết hắn sinh bệnh thật. Như vậy, nàng càng không thể bệnh!

Trở lại trong sân nhỏ, bên cạnh Tôn An Ninh có thêm hai bà đỡ trông giữ, nàng lúc đầu còn an phận, đợi hai bà đỡ buông lỏng cảnh giác thì liền lặng lẽ chạy ra khỏi cửa.

Lần này không thành công thì cũng thành nhân!

Nàng ở Hồ phủ suốt hai năm, các nơi đều không thể quen thuộc hơn được. Nàng chọn nơi hẻo lánh ẩn núp trong đó, phí hết không ít sức lực leo tường đi vào, trong lúc đó may sao là không làm kinh động đến bất luận kẻ nào. Một đường trốn trốn tránh tránh đi đến Kiện viện.

Trong lúc này, kỳ thật chỉ có một nha hoàn thấy được nàng.

Nhưng mà, nha hoàn không tiến lên kinh động, mà là đi đến chủ viện.

Tần Thu Uyển biết được tin tức thì không nhịn cười được, phân phó nói: "Đi mời lão thái thái và phu nhân đến, nói là ta có chuyện quan trọng cần thương lượng."

Hồ phụ không ở nhà, Hồ Dương Tuyết không tiện ở trong phòng ca ca cả ngày. Hai bà tức vừa đi, phòng Hồ Dương Phong chỉ còn lại người hầu.

Nàng cũng khá tri kỷ!

Tôn An Ninh một đường tiến vào Kiện viện, chính nàng còn cảm thấy là lão thiên cũng đang giúp mình. Nhìn thấy người giữ cửa, nàng đi qua cửa sau rồi chạm vào sương phòng, khi thấy người nằm trên giường, nước mắt của nàng lập tức liền tuôn rơi.

Hồ Dương Phong thấy cửa sổ lắc lư, có người muốn đi vào, vốn là đang rất căng thẳng, nhưng thấy là nàng thì lập tức kinh ngạc không thôi: "An Ninh, sao nàng lại ở đây?"

Tôn An Ninh bổ nhào vào trước giường: "Ta nghe nói chàng bị thương, vừa sợ vừa lo lắng. Những ngày này ta vẫn luôn cầu phúc, tối hôm qua ta mơ ác mộng, mơ thấy chàng hộc máu... Ta thực sự không nhịn được... May là chàng không sao cả..." Nàng một bên nói một bên khóc, đến sau này thì nghẹn ngào khó tả.

Nước mắt của nàng là thật, chỉ cần nghĩ tới ủy khuất và sợ hãi từ suốt những ngày qua đến nay thì nàng không có cách nào không khóc được.

Hồ Dương Phong thở dài: "Ta không ngại. Nàng đừng khóc, nàng khóc làm trong lòng ta cũng khó chịu." Nghĩ đến cái gì, hắn lại hỏi: "Lúc nàng đến có đụng phải người nào không?"

Tôn An Ninh lắc đầu: "Ta từ trên tường đi vào, trong vườn có một vài hạ nhân quét nhà, người hầu trong viện cũng không nhiều bằng trước kia, ở cổng cũng chỉ có vài người, cho nên ta mới từ cửa sổ đi vào."

Gần đây, Tần Thu Uyển không chịu gửi nguyệt ngân, cộng thêm hắn cần phải xem bệnh nên cần dùng nhiều tiền mời đại phu cao minh. Mặc dù không đến mức mời không nổi, nhưng cũng không phải là không có chút áp lực nào.

Bạc trong nhà càng dùng càng ít, có lẽ sẽ phải giảm bớt chi tiêu. Tuy đã bán ra rất nhiều hạ nhân, nhưng theo hắn biết, một cái viện to như vậy thì cũng phải để lại vài ba người quét nhà và tu bổ hoa cỏ. Đoạn đường này, không đụng phải người nào cũng thực sự quá bình thường!

"Ta không sao, ngươi về đi!" Không thể không thừa nhận, trong đáy lòng Hồ Dương Phong đúng là có chút giận chó đánh mèo.

Nếu như không có Tôn An Ninh thì hắn sẽ không có ý đồ xấu, hai phu thê sẽ không đi đến mức như hiện nay. Hắn đương nhiên cũng sẽ không phải chịu thương nặng như vậy.

Có thể nói là nhờ có nàng mà tâm huyết học hành gian khổ vài chục năm của hắn và tiền đồ ngày sau gần như đã bị hủy hết.

Tôn An Ninh đối với vẻ lạnh nhạt của hắn kỳ thật đã đoán trước được. Nếu như tâm ý của hắn chưa từng cải biến thì sẽ không bỏ quên nàng lâu như thế. Vẫn là câu nói kia, dù chỉ là đưa một bàn điểm tâm thì nàng cũng có thể hiểu rõ tâm ý của hắn.

Dù đã sớm chuẩn bị, trong nội tâm nàng vẫn không cầm được khó chịu. Càng nhiều hơn chính là sợ hãi đối với tương lai của mình, tiếp tục như vậy thì không được. Nàng không lùi mà tiến tới, tỏ rõ vẻ lo lắng: "Biểu ca, để ta nhìn thương thế của chàng xem sao."

Tổn thương do roi mấy ngày nay đã kết vảy, nghiêm trọng nhất là cái tay.

Dù gì cũng có nhiều năm tình cảm, Hồ Dương Phong thấy được vẻ lo lắng trên mặt nàng liền thở dài: "Nàng không nên tới."

Lỡ như để người ta trông thấy, không chỉ nương tức giận mà chỉ sợ cả nữ nhân Tần Thu Uyển kia cũng sẽ nổi điên.

"Ta biết là không nên, nhưng ta lo lắng cho chàng." Nước mắt Tôn An Ninh đổ rào rào rơi xuống: "Chàng chê ta phiền sao?"

Tâm tư bị nói trúng, Hồ Dương Phong rất chột dạ. Hắn đã từng hứa hẹn sẽ chăm sóc nàng cả đời, nói mà không làm cũng không phải tác phong của hắn, lúc này liền vô thức phủ nhận: "Không."

"Ta biết ngay, tâm ý biểu ca vẫn không thay đổi." Tôn An Ninh vừa khóc lại cười.

Nhìn nàng như vậy, Hồ Dương Phong rất hận bản thân mình vô năng. Đang muốn khuyên nàng rời đi thì tiếng đập cửa đã truyền đến.

Hai người giật nảy mình, Tôn An Ninh nhìn thấy hắn căng thẳng, trong lòng càng trầm hơn. Nếu thật sự bỏ qua cơ hội lần này thì có lẽ nàng sẽ chỉ có thể ở trong tiểu viện kia rồi dần dần bị lãng quên, sau đó bị bọn họ tìm một mối hôn sự khác gả đi.

Những tâm tư này chỉ là trong một chớp mắt, Tôn An Ninh vô thức đứng dậy tránh đi, Hồ Dương Phong trầm giọng hỏi: "Có việc thì nói ở bên ngoài."

Nha hoàn cung kính nói: "Đại nhân, đã đến giờ uống thuốc. Nếu ngài không uống, tay sẽ đau."

Hồ Dương Phong nhìn thoáng qua Tôn An Ninh trốn đến cuối giường, nói: "Đưa vào đi!"

Chờ nha hoàn vào cửa, hắn liền ra hiệu đặt thuốc lên bàn, sau đó đuổi người ra ngoài.

Sau khi Hồ Dương Phong bị thương thì tính tình hỉ nộ bất thường, đại khái là vì chịu quá nhiều uất ức không có chỗ gửi. Nha hoàn bị hắn trút giận nhiều lần, có một lần còn bị phỏng. Nhìn hắn bực mình, nha hoàn không dám ở lại thêm, dặn dò dùng thuốc rồi nhanh chóng lui ra ngoài.

Ban đầu, lúc Hồ Dương Phong phát cáu, nha hoàn còn chạy đi nói cho phu nhân. Nói nhiều quá, chủ tử cũng bực mình.

Lại thêm lúc này chủ tử đã đến chủ viện... Bây giờ trong nhà, phàm là ai đi nói chuyện với Thiếu phu nhân thì là nhất định sẽ phải ầm ĩ lên, ai đụng vào thì người đó không may. Cho nên, sau khi nha hoàn lui ra ngoài, nàng vốn dĩ cũng không có suy nghĩ đi báo cho chủ tử biết.

Trong phòng, sau khi nha hoàn rời đi, Tôn An Ninh từ chỗ trốn mà ra. Trải qua những việc này, trong lòng hai người đều rất sợ hãi, Hồ Dương Phong thúc giục: "Nàng đi nhanh đi!"

Tôn An Ninh phải hao hết sức lực mới gặp được hắn, hôm nay sau khi trở về, hai bà đỡ sẽ càng trông nàng chặt hơn, đến lúc đó có thể quay lại hay không cũng không biết. Nàng chỉ muốn ở lại thêm một hồi cũng hắn trò chuyện, tốt nhất là nhắc lại tình cảm đã từng thân mật của hai người.

Nàng bưng bàn thuốc lên, sau khi thổi lạnh thì đặt tới bên môi hắn: "Chàng uống thuốc xong ta liền đi."

Hồ Dương Phong đưa tay cầm lấy.

Tôn An Ninh từ chối, không đồng ý nói: "Tay của chàng bị thương, ta đút cho chàng."

Hồ Dương Phong cũng không cùng nàng tranh luận nữa, chỉ muốn mau uống xong thuốc rồi đuổi người đi, nói: "Thuốc này quá đắng, nàng cho ta uống nhanh một chút."

Hai người là thanh mai trúc mã, Hồ Dương Phong không hề che giấu vẻ nóng ruột ở ngay trước mặt nàng.

Cũng là bởi vì hai người cùng nhau lớn lên nên Tôn An Ninh cũng nhanh chóng nghe ra được sự bực bội trong lời nói của hắn, trong lòng càng thêm khó chịu, tay đưa đến bên môi hắn, trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ đối sách.

Bát thuốc uống xong, Tôn An Ninh liền lấy ra cái khăn ôn nhu giúp hắn lau khóe miệng, Hồ Dương Phong tiếp tục thúc giục: "Nàng đi nhanh lên đi, chờ ta khỏi bệnh, rảnh rỗi sẽ đến thăm nàng."

Tôn An Ninh bị sự bội bội trong lời nói hắn đâm cho tổn thương, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ: "Chàng yên tâm, ta sẽ không để cho chàng khó xử. Nếu như chàng thật sự cho rằng ta phiền phức thì…có thể đưa ta về thôn quê, nhưng đừng để ta thành thân. Lòng ta đã sớm bị chàng chiếm hết, không chấp nhận được người khác, cũng không chịu được nam nhân khác đụng vào ta. Nếu để ta thành thân, ta tình nguyện đi chết."

Giọng nói của nàng ôn hòa lại kiên định, Hồ Dương Phong cũng không phải người ý chí sắt đá, cuối cùng cũng nhớ ra một chút tình ý đã từng. Đang lưu luyến chia tay thì lại nghe được tiếng thỉnh an trong viện.

Mấy người nha hoàn thỉnh an là tức phụ rồi tổ tôn ba đời Hồ gia đang đến đây. Sắc mặt Tôn An Ninh biến hóa, đang muốn tìm chỗ trốn thì cửa đã bị đẩy ra.

Tần Thu Uyển đi ở đằng trước, trong miệng còn đang nói chuyện: "Ta cũng không phải đại phu, các ngươi còn nhất quyết khuyên ta tới thăm, ta cũng chỉ có thể tới, nhưng lại không thể chăm sóc cho hắn... " Đang nói chuyện, vòng qua bình phong, thấy được Tôn An Ninh trước giường, giọng nói của nàng liền dừng lại, quay đầu lại hỏi: "Hoá ra mục đích của các người không phải để ta thăm Hồ Dương Phong, mà là để ta nhìn thấy tình hình như vậy? Các người muốn ta cho nàng ta nhập môn?"

Hai bà tức ở cách bình phong lờ mờ nhìn thấy được trước giường có một bóng người mảnh khảnh, trong lòng tỏa ra dự cảm không tốt. Hồ mẫu xông lên trước, thấy rõ ràng người ở bên trong, lại nghĩ đến mình vất vả lắm mới khuyên được nhi tức, kết quả lại nhìn thấy tình hình như vậy. Lúc này liền trợn mắt: "Sao ngươi lại ở đây?"

Tôn An Ninh nhìn thấy di mẫu thì sợ tới mức lui về sau một bước: "Ta... Ta lo lắng cho biểu ca..." Nàng lại nhìn về phía Tần Thu Uyển, giải thích: "Ta và biểu ca chỉ có tình nghĩa huynh muội, không có gì khác."

Tần Thu Uyển nhướng mày: "Ồ? Ta nhớ biểu muội đã từng gặp biểu ca rồi, lần này trở về là muốn ta giúp ngươi làm mai hả?"

Tôn An Ninh: "..." Vậy thì không cần.

Nàng không có trả lời, Tần Thu Uyển giễu cợt nói: "Nếu không phải thế thì chính là trở về giành nam nhân với ta đúng không?"

Lời này cũng quá khó nghe.

Dù đây thật sự là mục đích của Tôn An Ninh thì nàng cũng không thể thừa nhận, lúc này lại mở miệng giải thích.

Lão thái thái nhìn thấy tình hình như vậy thì chỉ cảm thấy đau đầu: "Ngươi từ chỗ nào đi vào?"

Tôn An Ninh bên kia còn đang vội vàng giải thích, cũng không tiện trả lời, bỏ qua bên này rồi tiếp tục giải thích.

Cứ vậy trôi qua nửa khắc đồng hồ, mấy người vội vàng nói chuyện, cũng không phát hiện hô hấp của Hồ Dương Phong trên giường đan càng ngày càng gấp rút, sắc mặt ửng hồng, nói được hai câu liền phun ra.

Thứ hắn nôn không phải là thuốc vừa uống xong, mà là máu tươi đỏ thắm.

Một ngụm phun ra, lại thêm một ngụm, chỉ trong giây lát liền nhuộm đỏ chăn mền. Hồ mẫu nhào tới trước, muốn che miệng nhi tử, nhưng tay dính đầy máu. Bà ta sợ tới mức kêu to: "Mau mời đại phu."

Chỉ một lát sau, sắc mặt Hồ Dương Phong tái nhợt, toàn thân xụi lơ bất lực, hít vào nhiều mà thở ra không được bao nhiêu, mắt nhìn thấy giống như sắp ra đi.

Tôn An Ninh bị dọa, nha hoàn bên cạnh tới tới đi đi, nàng đứng đấy có hơi chặn đường.

Hồ mẫu chê nàng chướng mắt, quát lên: "Cút sang một bên cho ta!"

Đến giờ phút này, Tôn An Ninh thực sự muốn chạy. Nhưng nàng lại đột nhiên nhớ tới, từ lúc nàng vào cửa đến bây giờ đã qua gần nửa canh giờ. Mặc dù nàng chưa động thủ, nhưng Hồ Dương Phong đúng là đã uống thuốc nàng rót mới hộc máu.

Nàng lặng lẽ sờ tới cái cửa, bị lão thái thái che ngực thở dốc nhìn thấy: "Dừng lại." Lại dặn dò nha hoàn: "Lén lén lút lút, bắt nàng lại cho ta!"

Tôn An Ninh hoảng hốt trong lòng, vội vàng giải thích: "Chuyện không liên quan đến ta, ta cũng không biết tại sao biểu ca lại hộc máu, thuốc kia là nha hoàn đưa vào..."

Quá mức hỗn loạn, nàng nói năng có hơi lộn xộn.

Lúc đại phu chạy đến, Hồ Dương Phong đã không còn nôn ra máu, hai mắt như nhắm lại như không nhắm, hít vào nhiều mà thở ra không được bao nhiêu.

Đưa tay bắt mạch, mạch đập suy yếu, gần như bằng không.

Đại phu là người trước kia giúp hắn trị tổn thương trên đầu, au này không dám trị tổn thương ở tay, lúc này sắc mặt biến đổi: "Mau đi mời thiện độc Chu đại phu."

Nha hoàn lại phải chạy một chuyến.

Một khắc đồng hồ trôi qua, khí tức Hồ Dương Phong càng ngày càng yếu, Hồ mẫu sợ tới mức khóc cũng không dám khóc, bỗng nhiên lại thấy sắc mặt hắn hồng nhuận, lập tức đại hỉ: "Dương Phong, tại sao con lại như vậy? Có thể nói chuyện được không? Có chỗ nào khó chịu? Trước đó con ăn cái gì?"

"Thuốc." Đồ duy nhất Hồ Dương Phong cho vào miệng chính là thuốc, lúc này hắn cũng không nói được quá nhiều, hắn cảm thấy mình sẽ chết, nhưng hắn thực sự không muốn chết. Mắt đảo qua từng người một trong phòng, lúc rơi xuống trên thân Tần Thu Uyển, hắn nói: "Thu Uyển, ta có lỗi với nàng... Khụ khụ..."

Hắn dường như rất muốn nói, nhưng lại bị ho khan, tiếp tục ho ra rất nhiều máu, sau đó thì còn ho ra cả cục máu. Hắn không nói được nữa, nắm thật chặt tay của mẫu thân, lắp bắp nói: "Báo... Thù..."

Tiếng nói vừa ra, hắn sử dụng hết khí lực toàn thân, nằm lại trên gối.

Hồ mẫu kêu thảm nhào tới trước: "Con... Con của ta..."

Mặc cho bà ta la lên như thế nào thì người trên giường cũng không còn động tĩnh nữa, ngực cũng không còn phập phồng lên xuống.

Lão thái thái nhìn thấy tình hình như vậy thì mắt trợn trắng lên, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, lại là một trận náo loạn.

Lúc này, Tôn An Ninh thấy nha hoàn đã đi qua vội vàng hầu hạ lão thái thái liền tiếp tục ý đồ chạy đi.

Vừa mới lui một bước liền cảm thấy hoa mắt, cổ tay bị người ta gắt gao kéo lại.

Tần Thu Uyển cầm tay của nàng: "Ngươi từ chỗ nào tới? Đại nhân nhà ta thấy ngươi liền nôn máu, chuyện không nói rõ ràng, đừng mơ tưởng rời đi."

Tôn An Ninh đối diện với ánh mắt lạnh lùng của nàng thì sợ tới mức khóc lên: "Chuyện không liên quan đến ta..."

Hồ mẫu cực kỳ bi thương, lão thái thái hôn mê, Hồ Dương Tuyết chạy tới sau cùng cũng chỉ biết khóc. Tần Thu Uyển phái người đi mời Hồ phụ, lại đi đến nha môn báo quan.

Quan viên bị độc chết, đây không phải là vụ án nhỏ.

Rất nhanh, Kinh Triệu Doãn tự mình mang theo không ít quan binh đến đây, mang Tôn An Ninh và thi thể đi.

Người An Định hầu phủ cũng đến, lúc đó Tần Thu Uyển đã mặc một thân áo trắng.

Đây là thân hiếu, nếu không phải bất ngờ thì người mặc lúc này đã là Hồ Dương Phong, bây giờ, lại ngược lại.

Bản án chưa điều tra rõ, Hồ Dương Phong không thể hạ táng.

Về chuyện hung thủ, đại nhân cẩn thận thẩm vấn từ trên xuống dưới nhà họ Hồ, nhưng không phát hiện bất luận điểm gì đáng ngờ. Người nấu thuốc và đưa là cùng một người, vô luận thẩm vấn như thế nào thì nha hoàn đều một mực chắc chắn là mình không có động thủ, đồng thời, phòng bếp nhỏ cũng vẫn luôn có người, nàng không có cơ hội động thủ.

Duy nhất có điểm đáng ngờ chính là Tôn An Ninh từ bên ngoài leo tường đi vào.

Nàng là hiềm nghi lớn nhất, đại nhân cũng thẩm vấn nhiều nhất, Tôn An Ninh đương nhiên là không thừa nhận. Chỉ nói là nghe nói biểu ca sinh bệnh nên đã trở về thăm, nói thêm vài câu, thuận tiện cho uống một bát thuốc.

Lúc này, Tần Thu Uyển đi đến nha môn, vạch ra chuyện hai người đã sớm có tư tình: "Sau khi ta phát hiện, đã đuổi nàng ta ra ngoài. Những ngày này, đại nhân không có đi thăm nàng ta, ta cho rằng, nàng ta là bởi vì yêu sinh hận, hận đại nhân ruồng bỏ, cho nên mới hạ sát thủ."

"Ta không có!" Tôn An Ninh bi phẫn nói.

Nhưng mà, ngoại trừ nàng ta ra tay thì không thể có người nào khác có thể đầu độc. Cộng thêm tình cảm hai người còn có gút mắc, Hồ Dương Phong và Hồ gia đúng là muốn từ bỏ nàng... Có Tần Thu Uyển xác nhận, quan trọng nhất là từ trên thân Tôn An Ninh cũng tìm ra một tờ giấy bọc thuốc bột màu trắng, sau khi đại phu xem xét, thì phát hiện đây đúng là độc.

Đến nước này, Tôn An Ninh không thể cãi nữa.

Cho dù Hồ Dương Phong là thân bất chính thì cũng không cho phép có người hạ sát thủ với quan viên triều đình. Tôn An Ninh bị phán án giảo hình.

Lão thái thái hôm đó bị té xỉu, sau khi tỉnh lại thì liền trở thành mũi lệch mắt lác. Hồ mẫu tràn đầy bi thống, mà còn phải hầu hạ bà bà. Mà Hồ phụ sau khi làm xong xuôi tang sự cho nhi tử, quay đầu lại liền phát hiện nữ nhân trong viện kia đã sớm rời đi.

Hồ Dương Phong không có ở đây, cả nhà càng thêm cung kính với Tần Thu Uyển, chỉ sợ nàng buông tay bỏ rơi bọn họ.

Tần Thu Uyển lúc này rất là hài lòng, khi Tôn An Ninh bị đưa đi hành hình, nàng còn đi theo tống hành.

Tôn An Ninh không ngờ người cuối cùng đưa mình đoạn đường còn lại lại là nàng, vừa khóc lại vừa cười: "Ta không giết biểu ca, thật sự không giết."

Tần Thu Uyển để đồ ăn ở trước mặt nàng, thấp giọng nói: "Ta biết."

Tôn An Ninh vốn còn muốn tiếp tục giải thích, nhưng nghe được câu này thì liền sửng sốt một chút. Sau khi kịp phản ứng, nàng ta lập tức đại hỉ: "Ngươi biết hung thủ là ai?"

Ánh mắt nàng ta tha thiết, càng tới gần lúc này, nàng ta càng sợ chết. Nhưng ánh mắt nữ tử trước mặt lại chỉ toàn minh bạch và hờ hững.

Tôn An Ninh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lui về sau một bước: "Là ngươi?"

Sau đó, tất cả những ký ức ngắn trong đầu nàng giống như đột nhiên xuyên qua... Hồi lâu không gặp biểu ca, nàng rất lo lắng mình bị hắn từ bỏ, cho nên mới không nhịn được lên tận cửa. Mà Tần Thu Uyển đã hạ thuốc vào khi đó!

Có lẽ, đến cả việc nàng một đường thuận lợi đi đến Kiện viện, cũng nằm trong tính toán của Tần Thu Uyển.

Đúng vậy, Tần Thu Uyển không cho hạ nhân trong nhà nhận nguyệt ngân, keo kiệt với người nhà họ Hồ khiến bọn họ phải bán hạ nhân ra để giảm bớt chi tiêu, cho nên nàng mới có thể thuận lợi đến trước giường Hồ Dương Phong ôn lại chuyện tình cũ, còn vừa vặn lúc đó đưa thuốc lên. Nàng vì lưu lại, tự nhiên sẽ mớm thuốc... Nữ nhân này thật là đáng sợ, đến cả Hồ Dương Phong cũng nằm trong âm mưu của nàng ta. Nếu như không phải là vì muốn ở lại thêm, nàng cũng sẽ không mớm thuốc, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh bây giờ.

Con mắt Tôn An Ninh càng trừng càng lớn: "Ngươi..."

Tần Thu Uyển nhướng mày: "Ta như thế nào?"

"Ta bị các ngươi lừa cưới, là người thảm nhất trên thế giới này. Ta còn phải tiễn ngươi đi, ngươi nên cảm ân ta mới đúng." Nàng lại thấp giọng nói: "Ngươi mê hoặc Hồ Dương Phong giết ta... Hiện tại, đôi hữu tình các ngươi cũng coi như là được về bên nhau."

Nghe được một câu cuối cùng, Tôn An Ninh liền kêu to: "Hung thủ là nàng, không phải là ta... Các ngươi mau bắt nàng..."

Lúc này, giờ hành hình đã đến, tất cả mọi người đều cho là nàng không muốn chết nên mới nói năng xằng bậy.

Còn có người thở dài: "Tần cô nương tốt biết bao nhiêu, vậy mà lại đụng phải loại này, quả nhiên là người tốt không có hảo báo."

Tần Thu Uyển chậm rãi rời khỏi đám người quay người lên xe ngựa, từ ngày đó trở đi, nàng liền ở tại phủ thành bên cạnh.

Tất cả mọi người đều cho là nàng do bi thương quá mức nên ra ngoài giải sầu, chỉ có chính nàng hiểu rõ, nàng là đi tìm người.

Chỗ ở phủ đệ của Hồ Dương Phong sau khi hắn chết đã có quan viên khác chờ chuyển vào. Tần Thu Uyển trước khi đi, vẫn chưa quên dọn toàn bộ của hồi môn của mình đi.

Người nhà họ Hồ bị đuổi ra từ tòa phủ đệ kia, cộng thêm chuyện Hồ Dương Phong lừa cưới An Định hầu phủ, hại đích nữ Hầu phủ mất mặt nên không có người nào thương hại bọn họ. Người từng qua lại với bọn họ trước kia cũng đều tránh không gặp, càng đừng đề cập đến hỗ trợ.

Rơi vào đường cùng, phu thê Hồ gia đành phải hồi hương, trước khi đi còn trái lo phải nghĩ việc gả nữ nhi cho một tiểu thương hộ ở Kinh thành, thứ nhất là có được sính lễ, thứ hai, cũng không muốn đưa nữ nhi về thôn quê chịu khổ.

Cả đời sau đó, Tần Thu Uyển cũng không còn nghe nói đến tin tức của bọn họ.

Có lẽ là trong cõi u minh có cảm ứng, Tần Thu Uyển đi đến Giang Nam, ở đó khoảng hai tháng. Vào một ngày nàng đang vẽ cảnh du chơi, lúc mở cửa sổ ra, liền thấy được công tử văn nhã đối diện.

Thấy được nàng, vị công tử đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức nở nụ cười: "Cô nương, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."

Tần Thu Uyển mỉm cười lại: "Công tử, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì cả."

Hai người trở về Kinh thành, một lần nữa làm hôn sự, nàng lại một lần nữa gả cho hắn.

Cũng là sau này, Tần Thu Uyển mới biết được, trước khi hai bọn họ gặp nhau, hắn đã đi khắp Tề quốc, hắn còn dự định là nếu Giang Nam không tìm thấy người thì sẽ đi đến Kinh thành.

Đích nữ An Định hầu phủ tái giá cho một vị thư sinh, vị này so với vị trước khi ngoại trừ gia cảnh hơn rất nhiều, dung mạo hơn rất nhiều, còn lại thì hai người cũng đều là Trạng Nguyên.

Vốn cho rằng đích nữ An Định hầu phủ lần này sẽ lại bị cô phụ, nhưng lại khiến mọi người thất vọng. Hai người thường xuyên hẹn nhau đi du lịch, còn lấy việc giúp người làm niềm vui. Nghe nói là vì tích đức, hi vọng kiếp sau còn có thể gặp gỡ.

Mọi người nói chuyện về hai người rất say sưa. Ngày Tần gia cô nãi nãi ra đi, cô gia cũng ngủ ở bên cạnh, cũng ra đi theo.

Bất luận nàng ở nơi nào, ta đều sẽ tới tìm nàng!

*

Tần Thu Uyển tỉnh lại lần nữa, trước mặt là màu trắng quen thuộc, điều khác biệt chính là không có oan hồn nào cả mà đứng đấy chính là hắn.

Người kia giống như không biết nàng, khẽ khom người: "Cô nương, tiểu sinh họ Liễu, tự Như Hoài."

Nhưng ý cười bên trong mắt đã bán đứng hắn.

Tần Thu Uyển không nhịn được cười, đưa tay cầm lấy tay hắn: "Công tử có thê thất chưa?"

"Có, chính là nàng." Liễu Như Hoài nắm chặt tay của nàng.

Bỗng nhiên, Tần Thu Uyển nghe phía bên ngoài hình như có tiếng người, trên tường màu trắng có thêm một cánh cửa. Sau khi nàng mở ra, phát hiện nơi này là một tiểu viện.

Hai người đi ra khỏi tiểu viện, nhìn thấy không ít người đang du ngoạn. Cùng lúc đó, trong đầu dường như có tiếng người đang nói chuyện.

"Nơi này sương mù dày đặc, người ở đây đều là loại người như các ngươi, về sau đều có thể ở lại nơi đây."

Tần Thu Uyển hiếu kì: "Có thể đi đến chỗ khác không?"

Vừa mới suy nghĩ, thanh âm kia liền đáp: "Có thể đi đến những nơi như trước kia, có thể giúp người ta tiêu tán oán khí, góp nhặt giá trị thiện."

Nàng quay đầu, nhìn về phía Liễu Như Hoài, hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Quả nhiên, sau khi trả giá thì luôn có thu hoạch.

(xong)

Chuyện đã kết thúc. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ!

Bình Luận (0)
Comment