Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 569 - Chương 575

Chương 575
Nói thật, khi thấy Tần Thu Uyển bị dụ dỗ dễ dàng như vậy thì hai mẫu tử đều rất bất ngờ.

Nhất là Hồ Dương Phong, hắn rõ ràng nhất tình hình lúc ấy, nếu không phải Tần Thu Uyển nhanh trí thì trong nháy mắt đó, hắn đã có thể thật sự đắc thủ.

Hắn biết nàng sẽ tức giận, trong lòng cũng đã chuẩn bị xem sẽ dỗ dành nàng thế nào.

Không ngờ còn chưa kịp dỗ dành, nàng đã bỏ đi ý nghĩ rời đi.

Ý nghĩ của Hồ mẫu cũng không kém là bao, nhi tức vào cửa hai năm, chưa từng có tức giận nhiều như thế. Vốn cho rằng không dễ dụ, nói không chừng việc này sẽ còn bị nàng đưa đến tận An Định hầu phủ... Bà ta cũng đã chuẩn bị tới cửa chịu đòn nhận tội.

Hồ mẫu mừng rỡ không thôi: "Ta nói rồi, đến lúc đó, ta tuyệt đối không ngăn cản."

Tần Thu Uyển mỉm cười với hai mẫu tử, xoay người rời đi.

Không biết sao, Hồ Dương Phong lại cảm thấy hơi khiếp người.

Mấy ngày sau đó, Tần Thu Uyển chẳng buồng đi thăm. Hồ Dương Phong lần này bị thương rất nặng, ngoại thương trên đầu khiến hắn vẫn còn cảm thấy choáng đầu. Khẽ động là muốn nôn, đại phu nói là phải dưỡng nhiều. Sơ sót một cái thì sẽ lưu lại mầm bệnh.

Bởi vì chuyện này mà công việc của Hồ Dương Phong đều ngừng lại hết.

Một bên khác, Tần Thu Uyển gửi một phong thư cho phụ thân, nói với ông ta chuyện hai phu thê cãi nhau, không có nói vì sao cãi nhau, chỉ nói Hồ Dương Phong có lỗi với nàng, để nàng cho Hồ Dương Phong một bài học.

Trong lúc Hồ Dương Phong sinh bệnh, có không ít đồng liêu tới cửa thăm. Tần Thu Uyển rất đồng ý tiếp đãi, còn làm bộ lo lắng cho phu quân thương thế.

Đáng nhắc tới chính là, Hồ Dương Phong cũng không muốn để ngoại nhân biết hai phu thê cãi nha như vậy, người ngoài hỏi đến nguyên do hắn bị thương, hắn chỉ nói là trời tối không nhìn thấy đường, không cẩn thận đụng vào giả sơn.

Cho nên, ngoại trừ người nhà họ Hồ, còn có An Định hầu phủ lờ mờ biết được một chút thì người bên ngoài cũng không biết hai phu thê gần đây đang khó chịu.

Tần Thu Uyển rời đi đã rất lâu, rất nhiều việc đều quen thuộc lại vừa xa lạ, những việc trải qua mấy ngày nay, những chuyện đã sớm lãng quên kia lại một lần nữa được nhớ lại.

Lần này Hồ Dương Phong bị thương rất nặng, đã mất rất nhiều ngày còn choáng đầu. Người nhà họ Hồ cũng không quá cao hứng, trong mắt bọn họ, Hồ Dương Phong học hành gian khổ vài chục năm đỗ Trạng Nguyên chính là bảo bối trong nhà.

Bảo bối nhà mình bị người ta đả thương, còn suýt nữa nguy hiểm đến tính mạng, dù là ai thì trong lòng đều sẽ sinh oán khí.

Oán thì oán, nhưng không dám biểu lộ chút nào. Đối với Tần Thu Uyển còn vô cùng khách khí, Hồ mẫu rất tri kỷ, mỗi ngày đều sai người đi ra ngoài mua xôi ngọt thập cẩm.

Thực ra, những việc Tần Thu Uyển trải qua đã quá nhiều, nếm qua quá nhiều đồ ăn ngon, xôi ngọt thập cẩm này cũng không quá hiếm lạ. Nhưng nàng vẫn rất muốn ăn, bởi vì tất cả những thứ này là nàng đổi lấy từ rất nhiều lần trở về từ cõi chết, lần lượt luân hồi. Cho nên nàng rất thỏa mãn.

Nếu như nói thật có cái gì tiếc nuối thì chính là vì không có nhìn thấy người kia.

Nhưng mà trong đáy lòng Tần Thu Uyển cũng không quá hoảng, nàng luôn cảm giác mình có thể tìm được hắn.

*

Đảo mắt đã qua nửa tháng, trong mấy ngày này, Tần Thu Uyển đã sắp xếp xong của hồi môn, một lần nữa mở hai gian cửa hiệu.

Tất cả tiêu xài trong nhà bây giờ đều lãnh từ phòng kế toán, tiên sinh phòng kế toán là của hồi môn của nàng. Nói cách khác, bất luận là nguyệt ngân mỗi tháng của người trong nhà, hay là tiêu xài trên dưới trong phủ thì cũng là đều lấy của nàng.

Biết Hồ Dương Phong là tên phản bội, Tần Thu Uyển đương nhiên sẽ không tiếp tục để hắn lợi dụng nữa.

Đến lúc này, Hồ phụ mới phát hiện không đúng.

Hồ phụ từ trước đến nay đều mặc kệ chuyện trong nhà, dù nhi tử bị thương, ông ta cũng chỉ hỏi vài câu liền đi qua. Bình thường chuyện thích nhất làm chính là cầm bạc bên ngoài uống rượu tán phiếm với người ta, nửa năm gần đây việc tiêu xài càng lúc càng lớn. Lúc Tần Thu Uyển còn chưa xảy ra chuyện, đã nghe nói đến chuyện ông ta dưỡng nhân tình.

Thân là nhi tức, không nên quản công việc trong phòng. Vốn là nàng còn định tìm một cơ hội báo cho Hồ Dương Phong biết, để hắn quản thúc một chút. Thân là nhà quan, việc này đối với gia phong bất lợi, với hoạn lộ cũng có chút ảnh hưởng.

Nhưng mà, sau khi Tần Thu Uyển tỉnh lại, bởi vì cách quá lâu nên có một số việc đã quên, sau này nhớ tới, nàng cũng lười quản.

Bạc trong tay Hồ phụ đang không còn nhiều, vừa đến tháng đã đi đến phòng kế toán lãnh. Cảm giác cầm bạc trong tay người dưới mình làm ông ta cảm thấy thật mất mặt, từ trước đến nay đều là để người bên cạnh đi lấy. Nhưng hôm nay hơi khác biệt, tùy tùng tay không mà về, trên mặt còn có chút bối rối.

"Lão gia, không xong rồi."

Hồ phụ giận: "Thật dễ nói chuyện."

Tùy tùng theo ông ta hơn một năm, cũng không phải người không biết che đậy cái miệng, hôm nay thật sự là quá luống cuống. Hắn nuốt một ngụm nước bọt: "Lão gia, kế toán tiên sinh không còn cho lãnh bạc, còn nói... nói..."

Hồ phụ vung tay lên: "Không thích làm thì cút."

Tùy tùng vội nói: "Đây là ý tứ của Thiếu phu nhân."

Hồ phụ sửng sốt một chút, mới phản ứng được: "Ý của ngươi là phòng thu chi kia không gửi nguyệt ngân cho chúng ta nữa rồi?" Tiểu yêu tinh bên ngoài rất thích xài bạc, ông ta mặc dù còn chưa lấy được nguyệt ngân thì bạc đều đã có chỗ gửi.

Bây giờ không lấy được, những lỗ hổng kia phải lấy cái gì ra chắn?

Trong lòng của ông ta sốt ruột, vô thức nói: "Cũng đã lâu rồi, còn chưa nguôi giận sao?"

Nghĩ đến chỗ này, ông ta cất bước đi đến sương phòng bên cạnh, những ngày này, Hồ Dương Phong đều ở bên trong dưỡng thương. Vừa vào cửa ông ta liền hỏi: "Con không phải nói là Thu Uyển đã bớt giận rồi sao?"

Hồ mẫu không hiểu vì sao ông ta lại hỏi câu này, vuốt cằm nói: "Gần đây thái độ đã dịu đi nhiều."

Đương nhiên rồi, so với trước kia thì vẫn là lạnh nhạt.

Trước kia như là mặt trời, mặt mày cong cong, nụ cười ấm áp. Hiện tại tựa như một khối băng lạnh lẽo. Nhưng mà bà ta cảm thấy vấn đề không lớn, chỉ cần không nói tình hình thực tế cho An Định hầu phủ, chính Tần Thu Uyển cũng không đòi hòa ly, vậy thì luôn có một ngày hòa hảo.

Lần này chuyện quả thật có chút nguy hiểm, nàng khó chịu nhiều một chút cũng rất bình thường.

"Theo ta thấy, nàng ta vẫn chưa nguôi giận." Hồ phụ nhìn thoáng nhìn qua cổng, sợ bị nha hoàn nghe thấy. Dù sao thì chuyện người cả nhà bọn họ đều dùng của hồi môn của nhi tức mà bị truyền đi thì thực sự không dễ nghe.

"Bạc tháng trước còn không phát."

Hồ mẫu kinh ngạc: "Có chuyện này sao?"

Nguyệt ngân của bà ta đều dùng để mua đồ trang sức, bây giờ nhi tử bị thương, bà ta cũng không có tâm tư đi dạo nên cũng không vội nhận.

Nếu như không gửi nguyệt ngân thì nhi tức chắc chắn còn đang nổi nóng. Bà ta không tin, lập tức phân phó người đi lấy một phần của mình. Một khắc đồng hồ sau, hạ nhân không công mà lui.

Hồ Dương Phong trầm mặc nhìn, nói: "Nàng rất ít khi tới thăm con, tâm ý đối với con không lớn bằng lúc trước."

Cả nhà hai mặt nhìn nhau. Hồ mẫu lại phái người đi tìm bà bà, nói rõ việc này. Hồ lão thái thái cũng dẫn người đi, vẫn là kết quả giống nhau.

Hồ mẫu trầm ngâm hồi lâu, nói: "Trước tiên đừng đi hỏi. Nàng còn đang nổi nóng, vào thời điểm này mà đi nhắc nhở thì sợ là nàng sẽ càng tức giận Dương Phong hơn."

Thân là nam nhân, đến cả nhà cũng không nuôi nổi, còn phải dựa vào của hồi môn của thê tử. Mấu chốt là, có câu bắt người tay ngắn, dùng của hồi môn của thê tử thì dù sao cũng nên đối xử với người tốt một chút chứ?

Hắn thì hay rồi, hung ác đến mức trực tiếp muốn giết người.

Hồ Dương Phong cũng biết mình đuối lý, nói: "Trước tiên đừng đi, chờ ta dỗ dành nàng xong thì hẵng tìm cơ hội nhắc tới việc này."

Hai bà tức rất tán thành.

Hồ phụ luống cuống: "Nhưng bây giờ tình hình rất căng, còn phải yến khách, nếu bởi vì không bỏ ra nổi bạc mà nuốt lời thì chẳng phải là mất mặt lắm soa?"

Điều này cũng đúng.

Cả nhà đều rất coi trọng mặt mũi, sợ nhất là bị người ta xem thường. Hồ Dương Phong trầm ngâm một lát: "Bổng lộc của con có hai tháng, người lấy trước mà dùng, nhớ kỹ gần đây không nên yến khách nhiều... Tốt nhất là ít đi ra ngoài. Hơn nữa chi tiêu trong nhà, có thể giảm bớt thf giảm bớt."

Hai bà tức đối với cái này không hề dị nghị.

Hồ phụ thì lại khác, yến khách trong miệng ông ta là giả, gửi nguyệt ngân mỗi tháng cho nữ nhân bên ngoài là thật. Nếu ngay cả số bạc này cũng từ chối, thì mặt mũi ông ta phải để ở đâu?

Nhưng số bạc này lại không thể công khai lấy, ánh mắt của ông ta thay đổi, trong lòng rất nhanh có quyết định: "Lần này ta chuẩn bị mời mấy gia đình, có lẽ cần ba mươi lượng."

Hai bà tức đối với giá tiền đồ ăn trong tửu lâu thật sự là ghét cay ghét đắng tuyệt, Hồ mẫu lập tức nói: "Mời khách hàng mời nhà, ta tự mình sắp đặt!"

Hồ phụ ghét bỏ: "Đồ ăn trong tửu lâu sắc hương vị đều đủ, người sẽ an bài cái gì? Một nồi món thập cẩm sao?" Ông ta phất phất tay: "Còn chưa đủ mất mặt. Ta hiểu rõ ý của các người, cũng không phải muốn gây thêm phiền phức vào lúc này. Đưa bạc cho ta, sau đó ta tiết kiệm một chút là được "

Hồ Dương Phong thở dài: "Phụ thân, trong tay con tổng cộng chỉ có như vậy."

"Lát nữa con dỗ dành cho tốt thì cái gì cũng có." Hồ phụ vẻ mặt nghiêm túc: "Nếu ta nói mà không giữ lời thì đối với con cũng không tiện."

Sự thật đúng là như thế.

Đúng vào lúc này, cửa từ bên ngoài bị đẩy ra, Hồ Dương Tuyết vẻ mặt lo lắng đứng tại cửa: "Nương, không phải người nói tẩu tẩu đã bớt giận rồi sao? Vì sao nha hoàn của con đi lấy nguyệt ngân nhưng không thể cầm được?"

Nàng tưởng là người trong nhà còn không biết việc này, vội vàng tới mật báo.

"Trước tiên không đi lấy nữa." Hồ mẫu dặn dò: "Nếu con thiếu gì thì cứ nói với ta."

Xin song thân bạc mua đồ, làm sao thuận tiện bằng bạc ở trong tay mình, Hồ Dương Tuyết bất mãn: "Đại ca, mau dỗ dành tẩu tẩu đi!"

Hồ Dương Phong: "..."

Hắn hơi buồn bực: "Ta cũng muốn dỗ, nhưng ta còn đang tổn thương!"

Đối với việc dỗ dành nhi tức, cả nhà đều cho rằng đây là việc cần thiết. Hồ phụ cầm bạc rất nhanh đã biến mất, còn lại tổ bốn người tôn thương lượng đối sách.

Thực ra, người nhà họ Hồ tuy bây giờ áo cơm không lo, trong tay còn dư ngân, nhưng bọn họ cũng chưa quên thời gian khổ cực lúc trước, nhất là hai bà tức, đặc biệt quan tâm vàng bạc và đồ trang sức trong tay, đều hi vọng bạc càng tích lũy càng nhiều.

Bây giờ bạc mỗi tháng đột nhiên không có, các nàng có thể quen thuộc mới là lạ.

Nghe tin Hồ Dương Phong đến đây, bên môi Tần Thu Uyển câu lên một nụ cười, dò xét nam tử áo xanh từ chỗ cổng vòm đi vào, thân hình thon dài, trâm gài tóc chỉ dùng một cái mộc trâm kéo lên, bên môi mang một vẻ ý cười ôn nhu, cả người khí chất sạch sẽ như một vũng suối nước nóng.

Lúc hai người mới gặp, hắn cũng dùng cách ăn mặc này. Lúc đó Tần Thu Uyển cảm thấy rất đẹp mắt nên đã đồng ý mối hôn sự này.

"Ngươi khỏi rồi hả?"

Hồ Dương Phong gật đầu lại lắc đầu: "Ta rất nhớ nàng, đầu còn có chút đau."

Ngụ ý là không xuống giường được, nhưng bởi vì quá mức nhớ nàng, cho nên mới gắng gượng chống lấy đi đến nơi này.

Cách rất gần, quả thật có thể nhìn thấy vẻ tái nhợt trên mặt hắn.

"Muốn ta?" Tần Thu Uyển đầy hứng thú: "Nhớ lúc trước nương ngươi nhắc đến, chờ ngươi khỏe thì sẽ để cho ta đánh ngươi một trận."

Hồ Dương Phong: "..." Đã qua nửa tháng rồi, sao nàng còn nhớ rõ chuyện này?

Nhìn nét mặt tươi cười của nữ tử trước mặt, hắn cười khổ nói: "Nàng còn chưa nguôi giận sao?"

"Đây là chính các ngươi chủ động cam kết, liên quan gì đến việc ta nguôi giận hay không?” Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Các ngươi không phải lại lừa gạt ta đấy chứ?"

"Không." Hồ Dương Phong cười nhìn nàng: "Nếu như nàng cam lòng..."

Lời còn chưa nói hết, Tần Thu Uyển đã đứng dậy, từ bên hông co lại, kéo ra một cây roi: "Vậy ta sẽ không khách khí."

Tiếng nói vừa ra, roi trong tay nàng như linh xà bay ra, Hồ Dương Phong còn chưa kịp phản ứng, trên thân đã chịu hai lần đau rát.

Nữ nhân này làm thật!

Hồ Dương Phong vô thức muốn tránh.

Nhưng đã không kịp, Tần Thu Uyển vừa quấn lên mắt cá chân hắn thì nhẹ nhàng co lại. Hồ Dương Phong đang chuẩn bị chạy liền ngã sấp xuống. Đau đớn truyền đến, hắn rõ ràng nhận thức được dù đã qua nửa tháng thì Tần Thu Uyển vẫn không bớt tức giận chút nào.

Nhưng mà, dùng roi đánh dù sao cũng nhẹ hơn rất nhiều so với dùng đá tảng đập tới. Chí ít thì cái này sẽ không mất mạng... Có phải chứng minh là nàng đã nguôi giận rồi hay không?

Hồ Dương Phong cũng không muốn dùng thân thể thương thế chưa lành để xò xét, vội vàng xin tha: "Thu Uyển, nàng nghe ta nói đã."

Tần Thu Uyển ngoảnh mặt làm ngơ, roi co lại, tiếp tục mạnh mẽ quất lên.

Hồ Dương Phong vô thức muốn sờ vết thương, đau đến mức hút khí, giờ phút này hắn cũng không lo được mặt mũi, lớn tiếng nói: "Ta đã một tháng không đi nha môn, việc phải làm rất quan trọng... Thu Uyển, ta biết nàng tức giận, cũng không phải muốn tránh, nàng ra tay nhẹ chút!"

Bên cạnh tùy tùng thấy tình thế không đúng, vội vàng tiến lên chặn, thấy không có kết quả thì lại nhanh chóng chạy ra bên ngoài viện. Hẳn là đi báo tin.

Tần Thu Uyển không nhìn bất luận kẻ nào, cũng không nghe động tĩnh chung quanh, lực đạo trên tay không hề giảm, mạnh mẽ thêm mấy lần nữa. Một roi cuối cùng, đánh vào trên lồng ngực của hắn.

Hồ Dương Phong bị hôn mê bất tỉnh.

Bà tức Hồ gia đang chờ kết quả Hồ Dương Phong dỗ người, nghe được tùy tùng bẩm báo, bèn chạy vội tới. Lúc đi tới, vừa vặn nhìn thấy một roi cuối cùng của Tần Thu Uyển. Hồ mẫu thấy nàng hung thần như thế, lại thấy nhi tử nhắm mắt, bên môi còn có vết máu, lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán, hô to một tiếng: "Dừng tay!"

Tần Thu Uyển dừng tay, thu hồi roi.

"Nương, bà nói là để cho ta đánh hắn một trận cho nguôi giận mà."

Hồ mẫu: "..." Vậy ra trận đòn này là Hồ Dương Phong phải chịu?

Từ lúc vừa mới bắt đầu, Hồ mẫu đã không cho rằng việc tiểu phu thê cãi nhau là một mình nhi tử sai. Vẫn là câu nói kia, nhi tử đẩy Tần Thu Uyển vào nước, nhưng nàng cũng đẩy ngược lại. Đồng thời, nàng không đau không ốm, còn nhi tử thì bị thương càng ngày càng nặng.

Huống chi, về sau nàng còn cầm tảng đá nện hắn.

Nói để nàng đánh một trận cho hả giận chỉ là lời khách khí mà thôi.

Ai biết Tần Thu Uyển quả nhiên không khách khí, nói đánh là đánh! Hồ mẫu nhìn nhi tử da tróc thịt bong, giận đến mức không lựa lời nói: "Nếu như con ta xảy ra chuyện, ta sẽ không để yên cho ngươi!"

Quẳng xuống lời đe dọa, bà ta kêu to: "Mau mời đại phu tới."

Hồ lão thái thái nhìn thấy tình hình như vậy, vừa vội lại vừa lo lắng, suýt nữa thì ngất xỉu.

Đại phu tới rất nhanh.

Trên thân Hồ Dương Phong phần lớn là bị thương ngoài da, xương ngực và sườn gãy mất hai cái, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng.

"Không ảnh hưởng đến tính mệnh."

Nghe được câu này, hai bà tức lập tức yên tâm.

Đột nhiên, Hồ mẫu nghĩ đến cái gì, e dè hỏi: "Đại phu, nhi tử ta có bị ẩn tật nào hay không?"

Hắn là quan viên, nếu như có tật thì việc phong hầu bái tướng cũng chỉ có thể nằm mơ.

"Không phát hiện gì." Đại phu lại tra xét một phen: "Nếu như đầu đại nhân không choáng thì hẳn là sẽ không có ẩn tật."

Lần này, hai bà tức thật sự an tâm.

Tiễn đại phu đi, Hồ Dương Tuyết ngồi ở bên giường, càng nghĩ càng giận. Nàng ta năm nay đã mười lăm, mắt nhìn thấy sắp phải đính ước. Thân là muội muội quan viên, quan viên phải được trọng dụng thì hôn sự của nàng ta mới tốt được.

Vốn là dựa vào ca ca và An Định hầu phủ, người nàng nhà mới có được chút danh vọng, vào cửa chính là quan phu nhân, nếu người kia chức quan cao một chút thì nàng còn có thể lăn lộn đến chức cáo mệnh phu nhân. Nhưng mà, ca ca ở nhà dưỡng thương... Đại phu nói, thương cân động cốt một trăm ngày, ai biết sau ba tháng ca ca có được trọng dụng hay không?

Hôn sự của nàng không đợi được!

Nghĩ đến những thứ này, sau khi đại phu rời đi, Hồ Dương Tuyết liền không nhịn được oán trách: "Tẩu tẩu, người có tức giận thì cũng không nên đánh người! Cho dù phải đánh, cũng nên có chừng mực. Ca ca bị thương nặng như vậy, một thời gian dài nữa cũng không thể đi đến nha môn, tiền đồ ngày sau chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng. Ngươi hận ca ca thì cũng nên suy nghĩ vì chính mình chứ..."

Tần Thu Uyển ngắt lời nàng: "Phụ mẫu ta đã sớm mặc kệ ta, không tới phiên ngươi dạy ta."

Hồ Dương Tuyết tức giận, còn muốn nói nữa liền bị Hồ mẫu kéo lại đẩy ra cửa: "Ta sẽ nói, việc này con chớ để ý."

Nữ nhi tính tình xúc động, rất dễ dàng đắc tội với người ta. Đôi tiểu phu thê bây giờ hiểu lầm nặng nề, nhưng không thể để mọi việc tiến xa hơn.

Hồ lão thái thái sau khi tỉnh lại thì vẫn luôn tựa ở trên giường, lúc này đang khóc lóc thảm thiết: "Thu Uyển, ngươi là đích nữ Hầu phủ, bọn ta đúng là trèo cao lên ngươi, thế nhưng ngươi làm vậy. . . Cũng quá ức hiếp người khác, nào có người nào đánh phu quân cho đến chết? Chuyện này nói kiểu gì cũng là ngươi không đúng."

Tần Thu Uyển nhấn mạnh: "Trước kia nương đã đáp ứng ta là cho ta đánh phu quân đến khi hả giận. Bây giờ lại cảm thấy ta không đúng thì bỏ ta đi."

Hồ lão thái thái nghẹn lại.

Vất vả lắm mới ôm được búp bê về nhà, sao có thể bỏ được?

Dù đã đến giờ phút này, hai bà tức cũng kiên định cho rằng, nhi tức (tôn tức) chỉ là đang giận nên mới không nói đạo lý như thế, nhất định có thể thay đổi được.

"Con đó!" Hồ mẫu đưa tay chỉ nàng, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Thu Uyển, con đối xử mọi người quá thành thật, nhưng chuyện này đúng là con sai. Con đối tốt với nhà chúng ta, trong lòng ta đều nhớ kỹ, nhưng con làm chuyện này là không ổn. Nếu ta là người hẹp hòi thì liệu chúng ta còn có thể sống yên bình được không?"

"Dương Phong chịu tổn thương nửa tháng trời, nhưng không có ý gì trách con. Hôm nay tới cửa cũng là vì dỗ dành con, con thì hay rồi, lại còn dùng roi." Hồ mẫu đau lòng nhức óc: "Con nói xem nếu như làm thương tay của nó, về sau nhà chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu Dương Phong biến thành phế nhân thì chính con cũng mất mặt mà."

Hồ mẫu trong lòng rất giận, nhưng bà ta cũng hiểu rõ, dỗ dành nhi tức là quan trọng nhất. Đại phu đi đến đây trước sau trọn vẹn hai khắc đồng hồ, trong lúc đó, bà ta không nói một câu nào, chỉ sợ mình mở miệng là sẽ nói ra ác ngôn.

Thật sự là... Quá khinh người!

Nữ nhi Hầu phủ ghê gớm không?

Thực ra trong nội tâm bà ta hiểu rõ, nữ nhi Hầu phủ rất là khó lường!

Tần Thu Uyển không để ý đến nói lời của các nàng, nhìn thoáng qua người hôn mê bất tỉnh trên giường, quay người rời đi: "Chờ hắn tỉnh, ta lại tới thăm."

Nói thật, bà tức cũng không quá muốn cho nàng tới.

Qua chuyện ngày hôm nay, hai người đều âm thầm hạ quyết tâm, từ nay về sau, tuyệt đối không thể để cho hai người ở đơn độc cùng nhau nữa.

Hồ Dương Phong vốn dự định đi đến nha môn bây giờ lại bị thương, tổn thương lần này là ở xương sườn, không thể động đậy được, đương nhiên là không thể điểm danh, lại một lần nữa bắt đầu dưỡng thương.

Hắn lần này tuy nói là không nguy hiểm đến tính mệnh, nhưng trước khi tổn thương còn chưa dưỡng xong thì lại té xỉu, hai ngày sau vẫn chưa tỉnh. Hai bà tức lo lắng không thôi, đều muốn đi ra chùa miếu ngoại thành cầu phúc cho hắn, hắn mới ung dung tỉnh lại.

Hồ mẫu cho rằng, vẫn phải làm cho hai phu thê bồi dưỡng tình cảm, nhưng mà phải ở dưới mí mắt bà ta. Hơn nữa, bà ta đã nghĩ kỹ, chờ thương thế nhi tử khỏi hẳn thì sẽ lập tức cho nó đến nha môn, có thể không ở nhà thì không nên ở nhà... Cái này có hơi mâu thuẫn.

Trái lo phải nghĩ, bà ta đã nghĩ ra biện pháp, dù sao nhi tử hiện tại cũng không thể động, không bằng thừa cơ hội này bồi dưỡng tình cảm phu thê. Thế là, bà ta lại đưa Tần Thu Uyển đến viện.

"Dương Phong không trách tội con, vừa tỉnh dậy nhìn thấy con không ở đó thì rất là thất vọng." Hồ mẫu thở dài: "Người làm nương, nhìn thấy hài tử như vậy, trong lòng thật sự rất khó chịu. Thu Uyển, con đi thăm nó một chút, có được không?"

Tần Thu Uyển há mồm là cái gì cũng nói được: "Hắn hiện tại không có tinh thần, không nói được mấy câu, ta không muốn quấy nhiễu hắn."

Sự thật đúng là như thế.

Nhưng dù chỉ nói một câu cũng tốt mà, hai người chỉ cần có thể tâm bình khí hòa ngồi xuống thì tình cảm nhất định có thể trở lại đã từng.

Thấy Hồ mẫu còn muốn quấy rầy, Tần Thu Uyển bèn nói: "Có chuyện này, ta không biết có nên nói hay không."

Hồ mẫu thuận miệng nói: "Bà tức chúng ta có cái gì khó mà nói?"

"Vậy ta sẽ nói thẳng." Tần Thu Uyển tới gần một chút: "Mấy ngày trước, nha hoàn bên cạnh ta Thúy nhi đi thăm tiểu tỷ muội, đã gặp được phụ thân ở trong một ngõ hẻm."

Hồ phụ thích đi lung tung bên ngoài, cũng thích kết giao bạn bè. Hồ mẫu không cảm thấy vấn đề này có chỗ nào không đúng.

Tần Thu Uyển tiếp tục nói: "Thúy nhi theo ta nhiều năm, cũng sợ phụ thân ở bên ngoài làm ra chuyện không tốt ảnh hưởng đến đại nhân, nàng liền thuận miệng hỏi. Kết quả phát hiện, phụ thân thường xuyên đi đến ngõ nhỏ kia, nghe nói ông ấy đi vào một cái nhà, bên trong là một mỹ mạo nữ tử sống một mình..."

Nghe đến đó, Hồ mẫu không còn nghĩ được gì nữa, phẫn nộ vô cùng: "Hắn dám!"

Tần Thu Uyển tri kỷ đưa địa chỉ lên.

Hồ mẫu không để ý tới gì nữa, lập tức sai người chuẩn bị ngựa xe, lửa giận ngút trời ra khỏi cửa phủ.

Chuyện này là thật, Tần Thu Uyển cũng không thêu dệt vô cớ. Lúc Hồ mẫu đi đến đó còn bắt gặp hai người bọn họ. Nhiều năm phu thê, cuộc sống khổ cực như vậy còn qua được, bà ta không ngờ vào lúc cuộc sống dễ chịu thì nam nhân lại tuyệt tình như vậy. Trong đầu bà ta trống rỗng, nhào tới liền bắt đầu gây lộn.

Hồ phụ ứng phó có chút chật vật, lại sợ mất mặt, bèn túm bà ta lên xe ngựa cùng hồi phủ.

Tiến vào cửa phủ, Hồ mẫu liền đi tìm lão thái thái khóc lóc kể lể.

Lão thái thái cũng không ngờ nhi tử lại làm những việc này ở bên ngoài, quát lên: "Ngươi muốn chọc giận ta chết mới hài lòng đúng không?" Bà ta đập cái bàn vang ầm ầm, thật lâu sau mới chậm rãi nói: "Nữ nhân kia ở đâu?"

Hồ phụ nhìn trời nhìn đất nhưng không dám nhìn mẫu thân và thê tử, hai người lại hỏi tới, ông ta mới thấp giọng nói: "Có người mời ta uống rượu ở Hoa Lâu." Thấy hai bà tức muốn nổi giận, ông ta vội vàng giải thích: "Ta không muốn Hoa nương hầu hạ, chỉ là muốn đến nơi đó để nói chuyện, không đi không được."

Hồ mẫu cắn răng hỏi: "Nếu đã không muốn Hoa nương hầu hạ thì vì sao lại mang theo nữ nhân trở về?"

"Nàng quá đáng thương." Hồ phụ cúi đầu xuống: "Ta nhất thời mềm lòng, liền... nàng là một nữ tử rất hiền lành, vốn ta muốn đem người về, nhưng nàng nói bà nhìn sẽ khó chịu. Chỉ muốn tìm một chỗ dàn xếp ở bên ngoài..."

Mặc dù người không vào cửa thì cũng đã lấy đi trái tim của nam nhân!

Hồ mẫu giận đến mức nước mắt chảy ròng. Những ngày này vì thương thế của con trai, bà ta vẫn luôn ngủ không ngon, tóc còn bạc trắng, sắc mặt cũng tiều tụy. Bây giờ vừa khóc, càng lộ ra vẻ chật vật.

Lão thái thái nhìn mà trong lòng rất khó chịu: "Nếu là Hoa nương thì cứ đuổi đi đi!" Bà ta sợ nhi tử quá mức mâu thuẫn, lại bổ sung: "Ta biết tâm địa con thiện lương, cứ như vậy đuổi người đi thì chắc chắn sẽ khó chịu. Như vậy đi, con cho nàng ta mười mấy lượng bạc, giúp nàng ta tìm một mối hôn sự thích hợp. Có bạc có người chăm sóc thì có thể yên tâm mà?"

Hồ phụ cúi đầu xuống: "Sợ là không thể."

Hồ mẫu vô cùng không cam lòng.

Những năm gần đây, bà ta vì Hồ gia mà gần như hi sinh hết thảy mọi thứ của mình, trái tim mệt mỏi thân thể cũng mệt mỏi, nhưng bà ta lại cảm thấy giá trị bởi vì Hồ phụ yêu thương bà ta, hai người phu thê hoạn nạn, nhất định có thể bạch đầu giai lão. Khi quan chức nhi tử càng ngày càng cao thì hai người bọn họ cũng sẽ càng ngày càng tốt, sẽ được càng nhiều người tôn trọng... Nhưng không ngờ, nam nhân vậy mà lại đối với nàng như vậy.

Một nam nhân từng ngủ với những nữ nhân khác, bà ta luôn cảm thấy người đó không còn thân cận như trước kia. Nghe bà bà nói, trong nội tâm bà ta cuối cùng cũng có một chút an ủi. Tốt xấu gì bà bà cũng đứng về phía mình, nam nhân là một hiếu tử, hẳn là sẽ nghe lời... Vừa nghĩ đến đây, liền nghe thấy ông ta tuyệt.

Hồ mẫu kinh ngạc trừng mắt nhìn ông ta.

Lão thái thái nhíu mày lại: "Nếu nữ nhân kia thật sự thiện lương như lời con nói thì không nên quấy rầy con. Nàng muốn ở lại, chắc chắn là người tâm tư thâm trầm, loại người như vậy không đáng để con yêu thương."

"Không phải." Hồ phụ cúi đầu: "Một tháng trước, đại phu đã xem bệnh ra hỉ mạch."

Hai bà tức đều sửng sốt một chút.

Lão thái thái vừa mừng vừa sợ: "Thật sao?"

So sánh hai người thì sắc mặt Hồ mẫu đã đen như đáy nồi, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt của bà bà thì toàn thân từ trong ra ngoài đều lạnh lẽo.

"Đã có hài tử, vậy đón người về đi, sinh hài tử ra trước đã." Khóe miệng lão thái thái gần như kéo tới bên tai, nhìn thấy vẻ mặt nhi tức không đúng, bèn mở miệng khuyên: "Con cũng đừng nghĩ không thông như thế, nhà chúng ta lúc này khác biệt với trước kia, con xem thử những thế gia truyền thừa trăm năm trong thành xem, nhà ai không có mấy phòng? Thí dụ như Thượng thư phủ, nghe nói ba thành quan viên đều là người nhà hắn, cho dù không cẩn thận phạm chút chuyện sai thì cũng có người giúp đỡ. Chúng ta phải dự định vì tương lai..."

Dự định cái rắm.

Hồ mẫu lửa giận ngút trời: "Ta không đồng ý!"

"Mặc nàng ta là ai, mặc nàng ta sinh bao nhiêu, chỉ cần có ta ở đây thì tuyệt đối sẽ không để nàng ta vào cửa. Nương, người đừng khuyên ta, ý ta đã quyết!"

Cả nhà đều ở trong viện lão thái thái. Tần Thu Uyển thấy hứng thú, một mình đi đến Kiện viện.

Hạ nhân Kiện viện hiểu rõ chủ tử nhà mình, muốn đôi tiểu phu thê bồi dưỡng tình cảm. Nhưng điều duy nhất lo lắng chính là sợ Thiếu phu nhân lại đả thương đại nhân.

Người đã tới, cũng không thể đuổi người đi, một nha hoàn tiến lên đón lấy. Một người khác lặng lẽ chạy ra khỏi phòng báo tin.

Lúc Tần Thu Uyển vào nhà, Hồ Dương Phong bởi vì không ăn được canh mà đang phát cáu.

Ngực hắn vừa mới bị thương, không thể nhúc nhích, chỉ có thể nằm ngang. Lúc nha hoàn cho hắn ăn canh, khó tránh khỏi sẽ bị chảy ra từ khóe miệng.

Hồ Dương Phong không soi gương cũng biết lúc này mình rất chật vật, uống được mấy hơi, ngực hắn liền đau đớn vô cùng, cuối cùng còn không kịp nuốt. Nha hoàn lại không biết nhìn, tiếp tục đưa thêm một muôi canh tới, hắn nghiêng đầu tránh né, muôi canh chảy đầy cổ. Hắn quát lên: "Cút."

Tần Thu Uyển đứng ở cổng liền nghe thấy lời này: "Ta có hảo ý tới thăm ngươi, ngươi lại đối xử với ta như vậy?"

Hồ Dương Phong nhìn thấy người ở cổng, mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt.

Lại một lần nữa bị thương đã giúp hắn hiểu được, Tần Thu Uyển vẫn còn trong cơn thịnh nộ. Vào thời điểm này, tốt nhất là đừng chọc giận nàng.

Tần Thu Uyển chậm rãi bước vào, tiếp nhận chén canh trong tay nha hoàn, ra hiệu tất cả mọi người lui ra.

Thiếp thân hầu hạ Hồ Dương Phong đã sớm được hai bà tức dặn dò, không cho phép tiểu phu thê bọn họ ở riêng, lúc này kỳ thật rất khó xử. Nhưng mà vẫn cắn răng đứng qua một bên.

Nếu như ra ngoài có lẽ sẽ bị bán đi, ở lại chỗ này, có thể sẽ chịu giáo huấn, dù sao kết quả tệ nhất cũng là bị đưa đi mà.

Tần Thu Uyển cũng không đuổi nha hoàn đi, cười nhìn người trên giường: "Ngươi không muốn gặp ta?"

Hồ Dương Phong mở to mắt: "Thu Uyển, ta bị thương rất nặng. Ta không cầu trong lòng nàng còn có áy náy gì với ta, chỉ hi vọng nàng đừng quấy rầy ta dưỡng thương."

Hai tay Tần Thu Uyển đặt ở trên gối, bộ dáng tiểu thư khuê các rất đứng đắn. Cười nói: "Hôm nay ta tới một là vì thăm ngươi, hai là có chuyện muốn nhờ ngươi giúp ta giải hoặc."

Thật lâu sau, Hồ Dương Phong mới nói: "Nói nghe một chút."

Tần Thu Uyển nhìn mặt hắn: "Ngươi và Tôn An Ninh chỉ là biểu huynh muội bình thường? Ngày đó ngươi ấn ta vào trong nước, có phải là vì nàng ta hay không?"

Ánh mắt Hồ Dương Phong khẽ biến, nhưng rất nhanh đã thu liễm: "Ta chỉ coi nàng ấy là muội muội."

Dù chỉ là trong phút chốc, Tần Thu Uyển cũng vẫn thấy được vẻ mặt của hắn thay đổi, lúc này liền cười lạnh: "Ngươi là đồ súc sinh, đến cả muội muội cũng không buông tha."

Hồ Dương Phong: "..." Nói đi đâu rồi?

Tần Thu Uyển nắm chặt tay của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve: "Ngươi đã từng nói, lần đầu tiên nhìn thấy ta đã khắc ta vào sâu trong lòng, đời này không phải khanh không cưới, chỉ có một mình ta. Kết quả thì sao?" Nàng cười lạnh nói: "Miệng nam nhân quả nhiên là không thể tin!"

Chữ "Tin" còn chưa dứt, tay của nàng đã nắm chặt ngón cái tay phải của hắn, mạnh mẽ tách ra.

Lúc buông tay ra, ngón cái kia đã mềm mềm đặt trên mu bàn tay.

Tay đứt ruột xót, Hồ Dương Phong kêu lên thảm thiết, lúc nhìn thấy ngón cái của mình, hắn chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, suýt nữa còn ngất đi.

Tần Thu Uyển cầm ngón trỏ của hắn: "Con người của ta đối xử với mọi người chân thành, cũng hi vọng người khác chân thành đợi ta, ghét nhất là lừa đảo. Đây là trừng phạt vì ngươi vừa mới gạt ta." Nàng cầm ngón trỏ vuốt ve, dưới ánh mắt hoảng sợ của hắn, hỏi: "Hai người các ngươi có tư tình từ khi nào? Như vậy đi, ngươi chỉ nói là trước khi đính ước với ta, hay là sau khi đính ước là được."

Hồ Dương Phong đau đến mức toàn bộ tay phải đều đang run rẩy, đến giờ phút này, hắn thật sự cảm thấy khó xử. Nói thật thì nữ nhân trước mắt sẽ tức giận, nhưng nếu nói dối... Lỡ như nàng thật sự biết nội tình, lại bẻ một ngón tay thì phải làm sao bây giờ?

Đó là tay phải, về sau còn phải cầm bút viết chữ!

Ngón cái bị thương chưa chắc có thể trị hết, lại thêm một ngón trỏ, sĩ đồ của hắn thật sự chỉ có thể dừng bước.

Đến giờ phút này, Hồ Dương Phong thật sự hi vọng nương hoặc là tổ mẫu có thể lập tức xuất hiện tại cửa ra vào ngăn cản nữ nhân điên này lại. Nhưng đợi mấy hơi, không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, đang muốn tìm biện pháp kéo dài thì chỉ nghe một tiếng "Răng rắc", trên tay lại là một cảm giác đau nhức kịch liệt truyền đến. Đau đến mức hắn hận không thể chặt đứt bàn tay phải của mình.

"Trả lời quá muộn, rõ ràng là trong lòng có quỷ." Tần Thu Uyển lắc đầu: "Phụ thân ta nhìn sai rồi, ta cũng nhìn lầm ngươi. Hồ Dương Phong, ngươi và biểu muội đã lưỡng tình tương duyệt thì không nên cưới ta."

Hồ Dương Phong đau đến mức hút khí, vốn dĩ không nói được câu nào.

Cũng may nha hoàn đi báo tin cuối cùng cũng mời được hai bà tức tới.

Hai bà tức còn đang tranh chấp xem nữ tử bên ngoài kia đi hay ở, nhưng nghe thấy Tần Thu Uyển tìm đến nhi tử (tôn tử) thì không thể ngồi vững được nữa.

Một đường gắng sức đuổi đến nhưng vẫn chậm.

Hồ mẫu vừa vào cửa liền thấy sắc mặt nhi tử trắng bệch.

Lão thái thái thì thấy được hai đầu ngón tay, nhất thời mắt trợn trắng lên, lúc này liền hôn mê bất tỉnh.

Hồ mẫu hậu tri hậu giác, nhìn thấy hai ngón tay liền sợ tới mức nói lắp: "Mời... Mời đại phu..."

Nha hoàn không nghe được bà ta nói cái gì, chỉ nhìn thấy được miệng của bà ta đóng đóng mở mở. Nhưng mà, tình hình như vậy cũng không cần chủ tử lên tiếng, nàng ta đã vội vàng quay đầu chạy.

Hồ phụ vừa mới nghe được nha hoàn bẩm báo thì liền thấy hai bà tức ngạc nhiên. Nhưng ông ta lúc này đang làm sai chuyện nên cũng không tiện đi ra ngoài, vừa vặn hôm nay còn chưa nhìn thấy nhi tử, liền cũng theo tới.

Nhìn thấy hai bà tức sợ tới mức mặt không còn chút máu, ông ta thăm dò liếc nhìn, khi thấy nhi tử mê man trên giường, vẻ mặt liền không hiểu: "Lần này lại làm sao vậy?"

Hồ mẫu lúc này cũng không tính toán chuyện nhân tình với ông ta nữa, run ngón tay chỉ về phía nhi tử.

Hồ phụ nhìn một cái, cũng có chút sợ hãi, nghẹn ngào hỏi: "Tại sao có thể như vậy?"

"Tách ra!" Nha hoàn vội vàng tiến lên, chỉ sợ giống như buổi tối hôm bước, bị chủ tử phạt vì không bảo vệ được chủ tử.

Nàng mặc dù đúng là không bảo vệ được chủ tử, nhưng nàng chỉ là một tiểu nha đầu, làm sao ngăn cản được Thiếu phu nhân trong nhà?

Đợi đến khi Hồ mẫu cuối cùng cũng tìm được âm thanh của mình thì lập tức gào khóc: "Con của ta..." Ánh mắt bà ta bén nhọn nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Thu Uyển, bọn ta nhượng bộ năm lần bảy lượt, nhưng ngươi cứ ép buộc bọn ta. Việc hôm nay không xong đâu, nếu Dương Phong không khỏi được thì ngươi cũng đừng mong thoát!"

Tần Thu Uyển thở dài: "Ta cũng vì đột nhiên biết được chân tướng, quá mức tức giận nên rất xúc động."

Nghe được câu này, Hồ phụ không đồng ý nói: "Bất luận xảy ra chuyện gì thì ngươi cũng không nên làm tổn thương tay của nó, như này về sau còn cầm bút thế nào?"

"Hồ gia các ngươi lừa cưới, để ta vào phủ nuôi sống cả nhà các ngươi. Ai gặp phải chuyện như vậy mà không tức giận?" Tần Thu Uyển phất phất tay: "Nếu các ngươi cảm thấy đây là lỗi của ta thì đi tìm Kinh Triệu Doãn báo quan đi, để đại nhân giúp chúng ta phân xử."

Nghe nàng đề cập đến hai chữ "lừa cưới", Hồ phụ tỏ rõ vẻ không hiểu: "Vì sao ngươi lại nói thế?"

Hồ mẫu giải thích: "Dương Phong và An Ninh thật sự chỉ là biểu huynh muội bình thường, không phải như ngươi nghĩ đâu."

"Chính hắn đã thừa nhận, hắn nhấn ta vào trong nước chính là vì Tôn An Ninh." Tần Thu Uyển nhấn mạnh: "Hắn đã ngầm thừa nhận trước khi đính ước đã lưỡng tình tương duyệt với Tôn An Ninh. Theo như cái này thì, Hồ gia các ngươi đã lừa cưới! Nếu như phụ thân ta biết, chắc chắn sẽ giận dữ."

Hồ mẫu ngoài mạnh trong yếu: "Nói hươu nói vượn. Sao Dương Phong lại thừa nhận chuyện này?"

Cho dù chuyện là thật thì cũng nên nhất quyết không thừa nhận mới đúng.

Nếu như Hồ Dương Phong tỉnh dậy lúc này, có lẽ còn có thể giải thích một chút. Nói như vậy chẳng khác gì ngầm thừa nhận là hắn làm sai, hắn lúc ấy chỉ là muốn kéo dài thời gian mà thôi. Vốn muốn kéo dài để chờ nương đến, như vậy nàng cũng không dám làm thương tổn đến mình. Kết quả, người khác không đợi được, cũng không thể giả vờ giả vịt, trực tiếp liền bị nàng bẻ gãy ngón tay.

Tần Thu Uyển buông tay: "Chính hắn không phủ nhận thì chắc chắn chuyện là thực! Ta không có vu oan hắn!"

Hồ mẫu gần như tức điên lên: "Cho dù là có thì ngươi cũng không nên xuống tay nặng như vậy. Ngươi phải nhớ kỹ, hắn tốt ngươi mới có thể tốt!"

Tần Thu Uyển: "..." Không được nữa rồi!

 
Bình Luận (0)
Comment