Hồ mẫu đứng ở cổng, hơi do dự.
Bên cạnh, có một nữ tử áo vàng, thấp giọng hỏi: "Nương, tẩu tẩu đồng ý để biểu tỷ ở lại à?"
Hồ mẫu lắc đầu.
Thấy thế, Hồ Dương Tuyết kinh ngạc, không thể tin hỏi: "Không đồng ý?" Nàng nhìn về phía viện tử: "Sao nàng ta đột nhiên lại biến thành như vậy? Nổi giận với biểu tỷ, trước kia chưa bao giờ có."
Vấn đề này, Hồ mẫu cũng muốn hỏi.
"Trước tiên đuổi An Ninh đi, sau đó dỗ dành tẩu tẩu của con, rồi lại tìm cơ hội đón nàng trở về." Hồ mẫu trầm ngâm một lát: "Cùng ta đi nhìn xem đại ca con thế nào."
Bà ta phải hỏi thử xem vừa rồi hai người ở bên hồ nước tại sao lại rơi xuống nước.
Chạng vạng tối, Tần Thu Uyển tỉnh ngủ, cảm thấy yết hầu ngứa ngáy, hẳn là đã bị cảm lạnh. Nàng bèn dặn dò nha hoàn đi mời đại phu, đang định híp mắt một hồi lại có người tới bẩm, nói là Hồ Dương Phong tỉnh.
Nàng lập tức không buồn ngủ nữa, áo choàng khẽ quấn, lập tức đi ra cửa.
Hai phu thê ở cùng với nhau, nàng đột nhiên không cho người ta vào cửa. Tất cả mọi người đều không ngờ tới, khi đó Hồ Dương Phong lại hôn mê bất tỉnh chờ cứu chữa, cuối cùng, Hồ mẫu bèn dời người đến viện tử của mình.
Trong viện đèn đuốc sáng trưng, trong viện toàn là hạ nhân phục vụ, ô ép một mảnh, tụm năm tụm ba tụ cùng một chỗ xì xào bàn tán, đặc biệt không quy củ. Nhìn thấy Tần Thu Uyển vào cửa, tất cả mọi người im lặng, nàng nhìn không chớp mắt, một đường vào phòng.
Trên giường, Hồ Dương Phong sắc mặt trắng bệch, có nha hoàn đang mớm thuốc. Hồ mẫu ngồi ở trước giường lau nước mắt, nhìn thấy Tần Thu Uyển vào cửa, bà ta lập tức đứng dậy: "Thu Uyển, con đã đến."
Thân thể Hồ Dương Phong cứng đờ, nghiêng đầu nhìn qua.
Hai phu thê đối mặt, ai cũng không mở miệng nói chuyện, Tần Thu Uyển chậm rãi đi đến bên giường, sau đó thì ngồi xuống hỏi: "Cảm giác như thế nào?"
"Vừa mới tỉnh, nôn không ít nước, ngực khó chịu, còn ho khan." Hồ Dương Phong nhìn nàng: "Thu Uyển, ban ngày ta không cố ý."
Tần Thu Uyển phì cười: "Không phải cố ý nhấn đầu ta, ta biết, ta muốn nói là ta cũng không phải cố ý. Ngươi tin ta không?"
Hồ Dương Phong không tin.
Dùng sức lực như thế rõ ràng là muốn mạng của hắn.
Đương nhiên, chính trong lòng của hắn có quỷ, cũng không tiện truy đến cùng: "Ta nghe nói nàng không cho ta trở về phòng?"
"Đúng." Tần Thu Uyển nhớ tới cái gì: "Ta không đề cập tới những chuyện này, ta đã quên rồi. Từ nay về sau, hai chúng ta chia tay."
vipTruyenGG.net - Chỉ 1000 đồng /ngày đọc miễn phi kho truyện dịch VIP không giới hạn !
Hồ mẫu giật giật môi, không nhịn được nói: "Các con là đôi tiểu phu thê trẻ tuổi, đến cả hài tử còn không có, sao có thể chia tay?"
"Thành thân hai năm không có hài tử, hai bọn ta hẳn là không sinh ra được rồi." Tần Thu Uyển phất phất tay: "Chuyện dòng dõi cứ để tùy duyên, không cưỡng cầu được." Nàng đứng lên: "Nếu ngươi đã không còn chuyện gì, cũng không còn gì để nói với ta, vậy ta về nghỉ ngơi trước, ngày mai lại tới thăm ngươi. Chờ ngươi có tinh thần, chúng ta lại tiếp tục chơi đùa."
Nghe xong lời này, liền biết nàng vẫn chưa nguôi giận.
Hồ Dương Phong hơi hoảng: "Thu Uyển, thật xin lỗi."
Tần Thu Uyển ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Tối ngày hôm đó, Hồ Dương Tuyết lại tới cửa, không cần hỏi cũng biết là tới làm thuyết khách. Tần Thu Uyển lười nghe, trực tiếp cự tuyệt người ở ngoài cửa.
Ngay sau đó, Hồ mẫu lại tới cửa, nhưng cũng không vào được cửa, lần này, người nhà họ Hồ đã vô cùng luống cuống.
Buổi sáng hôm sau Tần Thu Uyển muốn về nương gia, xe ngựa đa ra khỏi cửa phủ, bà tức Hồ gia liền lảo đảo chạy tới: "Thu Uyển, chờ một chút."
Xa phu sợ làm lão thái thái ngã, vô thức ngừng ngựa lại.
Hai người đuổi lên trước, mệt mỏi thở hồng hộc, Hồ mẫu lo lắng hỏi: "Ta nhớ con đã nói là thượng tuần mới đi. Bây giờ lại muốn trở về, có phải là Hầu phủ xảy ra chuyện rồi hay không? Chúng ta là người một nhà, bất luận chuyện lớn nhỏ gì cũng phải báo cho nhau biết một tiếng."
Đối với người khác mà nói thì vài ngày trước Tần Thu Uyển mới gặp song thân, nhưng với chính nàng thì đã mấy đời rồi nàng chưa từng được gặp qua phụ mẫu, nên rất là tưởng niệm.
Tần Thu Uyển không chút khách khí hỏi lại: "Không có xảy ra việc gì thì ta không thể trở về sao?"
Hồ mẫu coi như là đã nhìn ra, nhi tức đối với bà ta rất là bất mãn, trước kia còn có thể cố nén nhưng từ hôm qua cho tới hôm nay liền không che giấu chút nào.
Đương kim lấy hiếu trị thiên hạ, nàng thân là nữ tử quan lớn, càng phải lấy thân làm gương. Đối đãi trưởng bối, bất luận trong lòng nhiều bất mãn đến đâu thì chí ít ngoài mặt vẫn phải tỏ ra không có.
Đến cả tình cảm mặt mũi cũng không để ý, hoặc là thật sự tức giận, hoặc là... thực sự không nghĩ được.
Cái sau rất không có khả năng, dù sao nữ tử xuất giá xong thì rất ít khi hòa ly. Nhà quan còn chú trọng thanh danh, rất nhiều người đều không thể tiếp nhận chuyện nữ nhi trở về nhà. Nếu như là cái trước còn tốt, dỗ dành là được.
Nhưng mà, Hồ mẫu cũng chưa quên, ông bà sui gia và nhà bà ta khác khác, nhà võ tướng cũng không quá chú trọng quy củ, nhất là rất yêu thương nữ nhi. Nếu Tần Thu Uyển thật sự không quan tâm nhất định muốn trở về, An Định hầu cũng sẽ đáp ứng. Nếu Tần Thu Uyển không có ý tứ một chút, nói thẳng ra chuyện xảy ra của tiểu phu thê bên hồ nước thì chỉ sợ bên đó còn đến tận cửa tiếp người.
Cái này sao có thể được?
Hồ mẫu càng nghĩ càng không yên lòng: "Nếu con thật sự muốn về thì ta đi cùng con."
Bên cạnh, Hồ lão thái thái có ý nghĩ không khác lắm so với nhi tức, nghe vậy liền gật đầu đồng ý: "Sau khi thành thân về nương gia thì vốn là nên để tiểu phu thê ở cùng một chỗ. Dương Phong còn đang mang bệnh, để nương con chăm sóc thì ta cũng yên tâm." Nếu thật sự muốn cáo trạng thì còn có thể cản lại, cho dù không ngăn được thì cũng có thể giải thích một chút.
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Được."
Hồ mẫu thở dài một hơi, nhưng mà, bà ta vừa nhận được tin tức liền chạy tới, lên cách ăn mặc trên người hơi không đúng lúc, nhưng giờ phút này cũng không tiện mở miệng để nhi tức chờ. Lỡ như nhi tức không muốn chờ trực tiếp bảo bà ta trở về thì phải làm sao bây giờ?
Bà ta cắn răng, leo lên trên xe ngựa.
An Định hầu phủ ở Đông nhai, bên này lại gần hoàng cung, cũng không phải là nơi có bạc liền có thể mua được, phần lớn đều là hoàng thượng ban tặng. Trên đường đi, Tần Thu Uyển nhắm mắt lại chợp mắt.
Hồ mẫu nhiều lần muốn mở miệng, dò xét ý tử có nhi tức. Nếu nhi tức không nói một lời thì Hồ mẫu cũng không thể biết được ý nghĩ của nhi tức, trong lòng càng thêm lo lắng.
Đến Hầu phủ, Hồ mẫu e dè nói: "Thu Uyển, phụ mẫu con lớn tuổi, có một số việc đừng nói cho bọn họ, đỡ khiến bọn họ lo lắng vì con. Dương Phong đúng là đã làm sai, nhưng nó có nói với ta là do nó không cẩn thận. Chờ nó dưỡng thân thể ổn rồi thì ta sẽ bảo nó đến xin lỗi con..."
Đang nói chuyện, xe ngựa liền tiến vào cửa phủ.
Tần Thu Uyển cũng không tỏ thái độ.
Trái tim Hồ mẫu nâng lên tận cổ họng.
Cô nãi nãi được sủng ái ở Hầu phủ trở về, hạ nhân vội vàng bẩm báo. Tần Thu Uyển vừa tới cửa sân, Hầu phu nhân dẫn hai tức phụ ra, thấy nàng xong thì nắm chặt cánh tay của nàng dò xét: "Gần đây ổn chứ? Sao trước đó không nói một tiếng, bọn ta sẽ đi đón con."
Tần Thu Uyển tham lam nhìn nương trước mặt: "Nương, con rất nhớ người."
Hầu phu nhân còn tưởng là nàng nũng nịu.
Hồ mẫu sợ tới mức hồn phi phách tán, cho rằng nàng muốn cáo trạng: "Thu Uyển sớm tinh mơ đã nói muốn trở về, ta có chút không yên lòng nên mới cùng đi theo. Đường tới đường đột, bà thông gia đừng thấy lạ."
Hầu phu nhân chưởng nhà nhiều năm, hàn huyên với người khác cũng đã thành bản năng, lúc này liền cười: "Thu Uyển tùy hứng, bà thông gia bình thường phải đảm đương nhiều. Nếu nó có chỗ làm không đúng thì bà cứ tới nói với ta, ta sẽ giáo huấn nó."
Ngụ ý là bất luận nàng có sai thì Hồ gia cũng đừng tùy tiện giáo huấn.
Những lời này không phải lần đầu tiên Hầu phu nhân nói đến, Hồ mẫu hiểu rõ ý tứ của bà. Nếu là lúc trước, bà ta có lẽ sẽ còn tức giận, nhưng hôm nay... Bà ta lại không để ý tới, há miệng lại khen nhi tức, nói gần nói xa đều là hài lòng.
Hầu phu nhân nghe cũng rất hài lòng, nữ nhi gia thành thân xong cũng không phải chỉ nhờ tình cảm phu thê tốt liền nhất định có thể sống tốt. Nếu trưởng bối không hiểu chuyện vẫn luôn khó chịu thì cuộc sống cũng không dễ chịu. Lúc trước để nữ nhi gả thấp, vì muốn nàng ở nhà trượng phu không phải nhận cơn giận không đâu.
Tần Thu Uyển và hai tẩu tẩu có quan hệ cũng không tệ, nói đùa vài câu, tìm về cảm giác quen thuộc đã từng. Nàng đưa tay kéo Hầu phu nhân lại, không thèm quan tâm đến Hồ mẫu, trực tiếp bỏ bà ta sang một bên.
Hồ mẫu hơi xấu hổ.
Trong nội tâm bà ta có quỷ, cũng bất chấp mặt mũi đi theo chuyện trò,
Hầu phu nhân tinh ý nhìn thoáng qua hai bà tức, sau đó tìm một cơ hội, dẫn nữ nhi vào phòng trong, thấp giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nếu nói thẳng là Hồ gia muốn lấy mạng nàng thì phu thê An Định hầu sợ là sẽ lập tức muốn đến tận nhà đòi một lời giải thích. Những việc này, Tần Thu Uyển muốn tự mình làm.
"Có chút mâu thuẫn, con có thể ứng phó."
Hầu phu nhân nhìn nàng một cái: "Cái nha đầu này, ta phải nói con cái gì mới tốt đây? Bà ta là trưởng bối, trong phủ làm sao cũng được, đến bên ngoài thì con phải kính bà ta, đừng để nhược điểm bị người khác tóm được."
Tần Thu Uyển bật cười: "Con tự có chừng có mực."
Hai mẫu tử ở trong phòng nói nhỏ, bên ngoài Hồ mẫu như ngồi trên bàn chông, dù có hai nhi tức Hầu phủ cùng bà ta nói chuyện phiếm, bà ta cũng mất tập trung, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào cửa phòng. Nếu không phải bận tâm đây là Hầu phủ, bà ta đã thật sự xông vào.
"Muội phu gần đây khỏe chứ?"
Đại thiếu phu nhân Chúc thị mỉm cười hỏi.
Hồ mẫu nhìn vào trong phòng sững sờ, không có trả lời.
Chúc thị và đệ tức Tề thị trao đổi ánh mắt, tiếp tục hỏi.
Lần này âm thanh tăng thêm, Hồ mẫu nghe được thì liền lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười nói: "Hôm qua chịu lạnh, không thể đứng dậy. Nếu không thì ta đã để Dương Phong đưa Thu Uyển tới."
Tẩu tử, đệ muội thấy được khuôn mặt tươi cười lúng túng của bà ta, còn có thái độ lạnh lùng lúc vừa mới vào cửa của tiểu cô tử thì trong lòng đều có chút so đo.
Tần Thu Uyển ở trong phòng bao lâu, trái tim Hồ mẫu liền lo lắng bấy lâu. Nghe được trong phòng có động tĩnh, bà ta thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn, nhưng lại không nhịn được mà nhìn.
Hai mẫu tử vẻ mặt như thường, nhất là Hầu phu nhân, trên mặt không thấy chút tức giận nào. Trái tim lo lắng của Hồ mẫu dần chậm rãi bình tĩnh lại.
Tần Thu Uyển trở về để thăm người thân, ở lại đến tận chạng vạng tối. Chờ đến khi phụ tử ba người cũng trở về cùng dùng bữa tối xong thì mới lên đường trở về.
Lên xe ngựa trở về, nhìn xe ngựa ra khỏi cửa Hầu phủ, Hồ mẫu mới nhẹ thở ra một hơi, cuối cùng cũng trầm tĩnh lại. Cùng lúc đó, trong lòng cũng có nhiều hơn mấy phần lòng tin sẽ dỗ dành được nhi tức.
Nếu như Tần Thu Uyển thật sự không có ý định ở lại thì hẳn là đã kể rõ cho song thân chuyện xảy ra bên hồ nước mới đúng. Nếu một chữ cũng chưa nói thì liền chứng minh chuyện này vẫn còn có chỗ cứu vãn.
"Thu Uyển, vừa rồi ta thấy con bận nói chuyện, hẳn là chưa được ăn no. Lát nữa bảo xa phu đi vòng thêm một vòng, ta mua cho con xôi ngọt thập cẩm." Mặt mày Hồ mẫu đều là ý cười: "Nói đến, con đã rất nhiều ngày không ăn nó rồi."
Hồ Dương Phong xuất thân hàn môn, gia cảnh cũng không giàu có. Cũng là sau khi có công danh cuộc sống, cả nhà mới dần dần dễ chịu. Tần Thu Uyển nhập môn, cộng thêm Hồ Dương Phong khoa cử nhập làm quan nên càng giúp cho toàn gia biến thành nhà giàu sang.
Đột nhiên phất nhanh, hai bà tức vẫn không có vứt bỏ thói quen đơn giản. Hoặc nói đúng hơn là ở trong mắt các nàng bạc không còn quá quan trọng nữa.
Nếu như mua đồ trang sức và vải áo thì là chuyện nên làm, trang trí cho vẻ bề ngoài. Nhưng mà đối với việc ra ngoài ăn cái gì, hai bà tức vẫn cho rằng đó chính là cho người khác bạc.
Ví dụ như xôi ngọt thập cẩm kia, một bát mất hai lượng bạc. Nhưng Tần Thu Uyển rất thích ăn, Hồ Dương Phong vì lấy lòng nàng, còn thường xuyên giúp nàng mua, hai bà tức đối với chuyện này rất là đau lòng, cho rằng nàng xa hoa lãng phí vô độ, phung phí bạc, từng lén lút răn dạy không ít.
Lúc này Hồ mẫu đồng ý chủ động mua, đáng tiếc, Tần Thu Uyển đã không ham nữa.
"Ta vừa rồi đã ăn rất nhiều, no rồi."
Hồ mẫu cười một tiếng: "Ta biết con thích mà, rõ ràng trước kia Dương Phong từng nói con thích nhất xôi ngọt thập cẩm. Dù đã ăn no rồi thì cũng còn có thể ăn thâm một bát, chúng ta là bà tức, con đừng khách khí với ta." Bà ta thở dài: "Có câu duyên phận bà tức so với mẫu nữ còn sâu hơn, ta vẫn luôn coi con là nữ nhi. Thu Uyển, Dương Phong hôm qua đúng là không cẩn thận, con tha thứ cho nó lần này, về sau ta sẽ bảo nó châm trà xin lỗi con. Nó ở viện tử của ta hơi không tiện, lát nữa ta sẽ sai người chuyển nó trở về, được chứ?"
Vãn không từ bỏ ý tác hợp hai người.
Tần Thu Uyển rủ đôi mắt xuống: "Không nên. Ta nhìn thấy hắn là phiền."
Hồ mẫu thở dài: "Con lúc đó cũng đẩy nó vào trong nước, đại phu còn nói nếu như chậm thêm một chút thì có thể sẽ không cứu lại được."
Đã ra tay báo thù, việc này cũng nên bỏ qua, sao còn cố bắt bẻ?
Thực ra, nếu không phải cạnh cửa nhà mình không đủ cao, cần dựa dẫm vào An Định hầu phủ thì Hồ mẫu còn tức giận với nhi tức đó!
Nếu không cẩn thận rơi xuống nước thì kéo lên là được, nha đầu này còn mang thù, đẩy người vào trong nữa, còn suýt nữa giết chết người ta. May là nhi tử không sao cả, nếu không, Hồ mẫu tuyệt đối sẽ không buông tha cho nàng.
Nghĩ đến những thứ này, lại nhìn nhi tức lãnh đạm thì bà ta liền nổi nóng. Hồ mẫu cũng lười khuyên.
Cầu xin nhiều, nha đầu này còn tưởng rằng mình là thần, tốt nhất là bơ nàng ta đi
Một đường sau đó, trong xe ngựa luôn rất yên tĩnh, bầu không khí ngưng trệ.
Xuống xe ngựa, Hồ mẫu thấy nhi tức không quay đầu lại, e dè hỏi: "Con có muốn đi thăm Dương Phong một chút hay không?"
Tần Thu Uyển phất phất tay: "Chờ hắn khỏi đi."
Hồ mẫu: "..." Khỏi rồi còn thăm cái gì?
Xem ra, nhi tức vẫn rất tức giận.
Hồ Dương Phong bởi vì được cứu kịp thời, đại phu tới cũng nhanh nên hai ngày sau đã có thể xuống giường, chỉ là liên tục ho khan.
Đại phu nói, đó là vì ở trong nước quá lâu, có thể khỏe lên bao nhiêu, chỉ có thể nhìn thiên ý.
Trải qua trận bệnh này, cả người Hồ Dương Phong suy yếu rất nhiều. Hôm đó có thể xuống giường, hắn liền đi đến chính viện, nhìn thấy Tần Thu Uyển trong vườn, vô thức nở một nụ cười: "Thu Uyển."
Tần Thu Uyển dò xét hắn: "Ngươi khỏi rồi hả?"
Hồ Dương Phong cười gượng: "Thu Uyển, ta đúng là không cẩn thận, muốn kéo nàng lên, nhưng lại không biết nắm vào chỗ nào. Có lẽ là vì như thế, nàng mới nghĩ là ta đẩy nàng xuống nước."
"Nàng thật sự hiểu lầm ta rồi, nhưng cũng đã trả thù lại ta. Cơn tức cũng nên tiêu tan rồi chứ?"
Hắn chậm rãi tiến lên: "Phu thê chúng ta thành thân hai năm, chưa từng có hiểu lầm nào sâu như vậy. Nàng định khó chịu với ta đến khi nào?"
Hắn động thủ là hiểu lầm, còn Tần Thu Uyển thì chính là cố ý?
Nàng đưa tay chỉ chóp mũi của mình: "Ngươi thấy ta giống kẻ ngu lắm sao?"
Hồ Dương Phong: "..." Cho nên, nàng vẫn không tin.
Tần Thu Uyển khoanh tay, hiếu kì hỏi: "Ta thật không hiểu, tiền đồ của ngươi phải dựa vào ta, cuộc sống hậu đãi của cả nhà cũng dựa vào ta, vì sao ngươi lại làm như thế?"
Trong ánh mắt nàng chỉ có hiếu kì, không có căm hận, Hồ Dương Phong không dám đối mặt với nàng, cúi đầu nói: "Đúng vậy! Ta không có lý do nào để giết nàng, những chuyện kia cũng là hiểu lầm. Ta ban đầu thật sự muốn đùa vớ nàng, sau này muốn kéo nàng lên thì do hơi luống cuống, cho nên mới..."
Hắn lại một lần nói đây chỉ là trò đùa.
Tần Thu Uyển rất hào hứng, cầm một khối đá trên núi giả, ném về phía đầu của hắn.
Vừa rồi Hồ Dương Phong muốn nắm lấy nàng nên hai người cách nnhau rất gần, hắn căn bản không kịp né tránh. Bị hòn đá kia đập vào trên trán, lập tức đầu rơi máu chảy.
Hồ Dương Phong chỉ cảm thấy cái trán rất đau, vô thức đưa tay xoa, liền thấy nhớp nhớp, giương mắt nhìn lên, một màu máu đỏ thắm.
Không biết là đầu lưỡi dùng sức lực quá lớn, hay là cái trán quá đau nên hắn hơi mê muội. Thân thể lung lay, liền chuẩn bị ngã sấp xuống.
Ngay vào lúc hắn cho là mình sẽ té ngã trên đất, tổn thương càng thêm tổn thương thì bỗng nhiên nhận thấy được một đôi tay tinh tế nhưng hữu lực vịn chặt cánh tay của mình, ngay sau đó, giọng nữ ôn nhu vang ở bên tai: "Phu quân, tại sao chàng không né?"
Hồ Dương Phong: "..." Gần như vậy, làm sao né được?
Hắn còn chưa đáp lời, lại nghe được nữ tử bên cạnh cất giọng hô: "Người đâu, đại nhân bị thương."
Ngay sau đó, lại có không ít tiếng bước chân tạp nhạp chạy tới.
Hồ Dương Phong cố ý đuổi hạ nhân đi, vì hắn phải dỗ dành thê tử, bộ dáng chắc chắn phải khép nép cầu xin. Nếu cảnh tượng đó mà rơi vào hạ nhân trong mắt thì rất có hại cho uy nghiêm của hắn.
Đến giờ phút này, hắn đã có chút hối hận, nếu như bên cạnh mang theo hạ nhân thì nữ nhân Tần Thu Uyển này sao có thể thuận tay nện hắn như thế?
Không bao lâu, Hồ Dương Phong liền bị người bên cạnh nhấc lên, đưa trở về viện tử của Hồ mẫu.
Nhi tử chạy đi cầu hoà, Hồ mẫu cũng biết. Lúc ở lại trong viện, nghĩ tới cảnh nhi tử phải ăn nói khép nép chịu ủy khuất, bà ta đã rất đau lòng. Bây giờ nghe thấy ngoài là một loạt thanh âm ồn ào. Bà ta vốn đang bực bội, bèn quát lên: "Nói nhao nhao như vậy còn ra thể thống gì?"
Có nha hoàn run rẩy bẩm báo: "Phu nhân, đại nhân lại bị thương."
Trong đầu Hồ mẫu vang lên một tiếng ong ong, bước chân đã chạy vội tới cổng. Khi thấy nhi tử khắp mặt toàn là máu thì sợ tới mức mắt trợn trắng lên, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Không bất tỉnh được bao lâu, chỉ sau hai hơi bà ta đã tỉnh lại, lập tức kéo nha hoàn bên cạnh lại, khí nhược nói: "Đi mời đại phu."
Sau gần nửa canh giờ, trên đầu Hồ Dương Phong quấn một vòng vải trắng, tựa ở trên giường căn bản không thể động đậy, khẽ động là choáng đầu.
Lão thái thái đau lòng vô cùng, căn bản cũng ngồi không yên, đi qua đi lại bên giường: "Tại sao con lại đập đầu vào đá? Giả sơn kia một ngày con thấy không biết bao nhiêu lần, cho dù có nhắm hai mắt lại thì cũng không đụng vào được chứ."
Lúc ấy chỉ có hai phu thê, khi nương hỏi, Hồ Dương Phong chỉ nói là mình không cẩn thận đụng vào.
Hồ mẫu ngoài miệng không nói, nhưng trong đáy lòng cũng dâng lên hoài nghi. Tiễn lão thái thái đi xong, bà ta liền phân phó người đi mời nhi tức.
Nam nhân bị thương mà nàng vẫn không ra mặt, đến cả vẻ lo lắng trên mặt cũng không biểu hiện ra một chút, không khỏi quá máu lạnh.
Tần Thu Uyển cũng không tránh mà không gặp, vừa vặn dùng cơm xong, coi như là đi để tiêu thực. Con đường cách có nửa khắc đồng hồ, mà nàng đi hết tận một khắc.
Hồ mẫu cũng vì chờ lâu mà nóng tính, nhi tức thật là không hiểu chuyện. Chuyện hai phu thê rơi xuống nước là nhi tử không cẩn thận đẩy nàng, nhưng nàng cũng đã đẩy lại, đã vậy còn cố ý. Sau khi trở về, nàng ngủ một giấc là xong, còn nhi tử lại phải nằm hai ngày, có thể còn để lại dị tật, ai đúng ai sai liếc qua là thấy ngay. Nàng có tức giận, hay già mồm cũng được, nhưng không thể ra tay đả thương người!
Tần Thu Uyển vừa vào cửa thì liền đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của Hồ mẫu.
"Các ngươi đi ra ngoài cho ta."
Hạ nhân nhìn ra bầu không khí không đúng, một hơi cũng không dám ở thêm.
Cửa một lần nữa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại ba người. Hồ mẫu giận đến mức đập cái bàn mấy lần: "Thu Uyển, ngươi thành thật nói với ta, Dương Phong bị thương như thế nào?" Sợ nàng nói hươu nói vượn, Hồ mẫu nhấn mạnh: "Trước kia, tình cảm hai phu thê các ngươi rất tốt, ngày nào cũng muốn đi tản bộ tiêu thực, cũng thường xuyên đi đến chỗ cạnh giả sơn. Sau này cũng ngày nào phải đi qua từ đường mấy chuyến, cho dù đụng vào thì cũng không thể bị thương nặng như vậy. Ngươi đừng nghĩ đến chuyện lừa gạt ta, tốt nhất là ăn ngay nói thật cho ta."
Tần Thu Uyển vẻ mặt kinh ngạc, làm bộ như không hiểu nhìn Hồ Dương Phong: "Hồ Dương Phong, ngươi nói là mình bị đụng?"
Nhìn bộ dáng của hắn, hẳn là muốn Tần Thu Uyển đừng thừa nhận.
Nhưng Tần Thu Uyển cố tình không nhận lời ám chỉ này của hắn, dù sao nếu có ăn ngay nói thật thì người nhà họ Hồ cũng không thể làm gì nàng, cần gì phải làm bộ hảo tâm?
Hồ mẫu: "..."
Ý này là muốn bảo Dương Phong nói dối?
Không phải mình bị thương thì chính là bị người khác làm tổn thương! Lúc ấy chỉ có phu thê bọn họ ở đó, như vậy, nàng là đang thừa nhận mình làm tổn thương Dương Phong?
Hồ mẫu vốn đang có một bụng tức giận, mắt nhìn thấy nhi tức càng thêm lớn mật thì giận đến mức bỗng nhiên vỗ bàn một cái: "Tần Thu Uyển, ngươi nói rõ ràng cho ta!"
Tần Thu Uyển cũng không sợ hãi, còn nở nụ cười: "Nương, bà đừng vội. Đây chỉ là tình thú nhỏ giữa đôi phu thê, chỉ là chơi đùa mà thôi."
Hồ mẫu tức giận đến mức ngực phập phồng: "Ngươi cũng không phải hài tử ba tuổi, sao lại không có chừng có mực như thế?" Thành thân hai năm, trước kia nhi tức cũng không có chơi trò chơi nào như vậy, xem ra nàng vẫn còn đang ghi hận chuyện rơi xuống nước lúc trước, bà ta quát lên: "Tần Thu Uyển, các ngươi là phu thê, ngộ thương khó tránh khỏi, Dương Phong cũng không phải cố ý hại ngươi, ngươi cũng đã đẩy nó lại xuống nước, còn hại nó nằm trên giường hai ngày. Việc phải làm đều đã làm, sao còn không chịu yên ổn mà sống đi?"
Bà ta đau lòng nói: "Ngươi là thê tử của nó, nó tốt ngươi mới có thể tốt. Xuống tay nặng như vậy, lỡ như làm hắn choáng váng, hoặc là chậm trễ chính sự thì có lợi ích gì cho ngươi?"
"Không có lợi ích gì." Tần Thu Uyển đồng ý, lập tức lại nói: "Trước kia nương luôn nói là ta phải chăm sóc phu quân thật tốt. Hắn ham chơi, ta đương nhiên phải chơi cùng. "
Hồ mẫu: "..."
"Chơi đùa cũng phải có chừng có mực." Bà ta đưa tay chỉ đầu của con trai: "Bị thương nặng như vậy, ngươi như vậy là muốn lấy mạng của hắn!"
Tần Thu Uyển gật đầu, tiếp tục đồng ý: "Ta cũng cho rằng chơi đùa không thể khác người, thế nhưng, người bày ra trò chơi như vậy chính là Hồ Dương Phong hắn, người bà phải răn dạy là hắn mới đúng chứ. Lúc ấy hắn đẩy ta vào trong nước, lại nhấn đầu của ta không cho ta ra, chính là muốn mạng của ta, vậy ta cần gì phải khách khí?"
Hồ mẫu trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Từ sau khi tiểu phu thê trải qua chuyện ở trong nước, nhi tử hôn mê bất tỉnh thì Hồ mẫu đa muốn tìm nhi tức hỏi ngay một chút nguyên do lúc đó, nhưn lại bị cự tuyệt ở ngoài cửa. Hồ mẫu chỉ có thể chờ đợi nhi tử tỉnh để hỏi lại, kết quả biết được hai người chỉ là không cẩn thận. Lúc ấy Hồ mẫu nhìn thấy thái độ nhi tức không giống bình thường thì căn bản cũng không tin lời giải thích này, liên tục hỏi lại, mới biết được là nhi tức rơi vào nước trước, đồng thời còn hoài nghi là nhi tử đẩy nàng ta... thì mới có những chuyện sau này.
Từ đó tới giờ, Hồ mẫu vẫn không biết chuyện nhi tử nhấn nàng vào trong nước.
Nói thật, bà ta không tin nhi tử là người như vậy. Nhưng mà, hai năm bà tức, bà ta cũng hiểu rõ, nha đầu Tần Thu Uyển này tính tình năng nổ ngay thẳng, chưa từng sẽ lừa dối. Tần Thu Uyển đã nói như vậy, cộng thêm mấy ngày nay thái độ của nàng đối với Hồ gia cũng đột nhiên lạnh nhạt trở lại, thấy thế nào cũng không giống như bình phu thê thường cãi nhau... Bà ta không thể không nghi ngờ nhi tử nói.
Tần Thu Uyển không nhìn bà bà, cười nhìn phu quân: "Ngươi dưỡng thương cho tốt, nhớ phải uống thuốc, nhất định phải sớm trị xong. Đến lúc đó, chúng ta lại có thể chơi đùa."
Hồ Dương Phong: "..." Không dám.
Lúc này đầu của hắn mê man, nhìn người còn không thấy rõ. Nếu còn thêm một lần nữa thì hắn cũng không biết mình có còn mạng hay không.
Chờ nhi tức rời đi, Hồ mẫu lại hồi phục lại tinh thần. Nhìn nhi tử từ từ nhắm mắt lại trên giường: "Con không định giải thích một chút à?"
Hồ Dương Phong dùng tay đỡ trán: "Nàng ta hiểu lầm."
"Hồ Dương Phong, con đừng tưởng rằng làm quan thì cánh liền cứng rắn, ta là nương của con!" Hồ mẫu quát lên: "Con lừa gạt ai cũng không được dối gạt ta! Ta hỏi con, lời nàng nói có thật không?"
Hồ Dương Phong mở to mắt, chân thành nói: "Nương, con đã biết, người đừng hỏi nhiều."
Hồ mẫu sao có thể không hỏi nhiều, nhi tử như vậy không giống như là vẻ mặt sau khi bị oan uổng nên có. Bà ta trầm giọng hỏi: "Vì sao con muốn giết nàng?"
Lời hỏi ra miệng, bà ta mới giật mình nhận ra âm thanh của mình quá lớn, vô thức xích lại gần một chút: "Dương Phong, con có dự định gì thì nói trước với ta, sao có thể tự mình làm loạn? Chúng ta bây giờ còn phải dựa vào An Định hầu phủ, con động thủ vớ nàng là đang tuyệt đường lui của mình! Nếu không có nàng, con có thể đi đâu cưới được một cô nương như thế?"
Lúc ở trong huyện thành, Hồ mẫu còn tưởng là nhi tử có công danh thì sẽ vô cùng ghê gớm. Sau này nhi tử trúng tú tài, người qua lại bên trong cũng có rất nhiều tú tài, khi đó bà ta lại hi vọng nhi tử đậu Cử nhân. Nhưng đợi đến khi nhi tử thật sự trúng tuyển, đến Kinh thành đi thi, bà ta mới phát hiện cử nhân cũng chẳng có gì ghê gớm, trúng Trạng Nguyên mới gọi là dữ dội.
Lúc nhi tử được khâm điểm làm Trạng Nguyên, Hồ mẫu còn chưa cao hứng hai ngày thì liền phát hiện đây chỉ là bắt đầu. Sau khi nhập làm quan, nhi tử chỉ là tốt hơn một chút so với các cử nhân nhập làm quan, khi đó, trong nội tâm bà ta liền sinh ra dã tâm, muốn nhi tử có địa vị cực cao, được tất cả mọi người tôn trọng.
Thế nhưng mộng đẹp của bà ta rất nhanh đã bị đánh nát. Nhất là khi bọn họ có thể quen biết được một vài học giả xuất thân hàn môn. Bà ta mới biết được, mỗi một bước trèo lên trên đều vô cùng gian nan.
Trừ phi có thể nhờ vào đại quan đề bạt!
Cũng may nhi tử vận khí tốt, được An Định hầu phủ bắt tế. Hồ mẫu chưa từng cho rằng sau khi bỏ qua mối hôn sự này thì nhi tử còn có thể chọn được cái tốt hơn. Cho nên, hai năm này bà ta mặc dù đã từng thử chèn ép nhi tức, nhưng càng nhiều lúc, chỉ cần nhi tức kháng cự thì bà ta lập tức liền thu tay lại, làm chuyện gì cũng rất cẩn thận.
Tuy đúng là nhi tức sống vô cùng xa hoa lãng phí, nhưng Hồ mẫu cũng không muốn đổi một nhi tức mới. Bởi vì Tần Thu Uyển không chỉ là nhi tức của bà ta mà còn là bậc thang thông thiên của nhi tử! Là Hồ gia bọn họ phải nhờ cậy người ta!
Càng nghĩ, Hồ mẫu càng lo lắng: "Dương Phong, chuyện con nói, con đã nghĩ như thế nào?"
Nói đến đây, ngữ khí nghiêm khắc vô cùng.
Hồ Dương Phong lúc này vô cùng đau đầu, không muốn nói chuyện. Nhưng nhìn điệu bộ này, nương chắc là đã quyết tâm phải hỏi ra kết quả, hắn thở dài: "Không có ý gì khác, chính là lúc ở nha môn muốn ứng phó thượng quan, trở về còn phải ứng phó nàng nên không muốn ứng phó nữa mà thôi."
Dù Hồ mẫu đã sớm chuẩn bị thì khi nghe được nhi tử chân chính thừa nhận bản thân muốn giết người, Hồ mẫu vẫn cảm thấy hơi hoảng hốt. Thật lâu sau, bà ta mới tìm được thanh âm của mình: "Con điên rồi sao? Nếu không có nàng, An Định hầu phủ sao có thể tiếp tục giúp con? Đây là con tự tuyệt đường lui..."
"Con không." Hồ Dương Phong dự định sẽ nói thật nhanh cho xong việc: “Sau khi nàng mất, con sẽ cả đời không lập thê, cả đời tưởng niệm nàng!"
Tình sâu như vậy, An Định hầu phủ nhất định sẽ cảm niệm cho tình cảm của hắn đối với cô nương mình nhà, đến lúc đó lại càng phải giúp hắn.
Hồ mẫu kinh ngạc: "Đứa bé thì sao? Con dù sao cũng phải cho Hồ gia chúng ta chút huyết thống, cho dù con có địa vị cực cao, làm rạng rỡ tổ tông, nhưng không có dòng dõi truyền thừa thì kết quả không phải là lãng phí thời giờ sao?"
Hồ Dương Phong vuốt vuốt mi tâm: "Không thú thê, không nạp thiếp. An Định hầu phủ có bá đạo thì cũng không thể nào để cho con tuyệt tự!"
Nghe nói như thế, Hồ mẫu coi như là hiểu rõ. Nhi tử thật lòng có tính toán trước, đến cả những việc này đều đã dự định tốt.
Dù người trước mặt là con ruột của mình, Hồ mẫu cũng cảm thấy lạnh cả người. Lợi dụng người ta đến nước này, đến cả chết cũng không buông tha... Ai gả cho hắn đều không may!
Ngay sau đó, bà ta lại nghe nhi tử nói: "Con đây cũng là suy nghĩ vì cho mọi người, dù sao mọi người cũng không thích nàng ta. Chờ thiếp thất vào cửa, bọn họ nhất định sẽ hầu hạ người."
Hồ mẫu: "..."
Bà ta bật thốt lên: "Ta không chịu được!"
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Hồ Dương Phong từ từ nhắm hai mắt dựa vào đầu giường dưỡng thần. Hồ mẫu nhìn mặt hắn, thật sự không nghĩ ra, nói: "Tại sao con lại có ý nghĩ hoang đường như vậy? Thu Uyển tính tình bá đạo, nhưng nàng không có ý xấu, không có An Định hầu phủ giúp một tay thì hai năm này con cũng sẽ không thuận lợi như thế, mắt nhìn thấy sắp có ngày sống dễ chịu, con lại..."
"Các người làm gì có ai biết được cái khổ của con?" Hồ Dương Phong bỗng nhiên mở mắt: "Con học hành gian khổ vài chục năm, vất vả lắm mới hết khổ, bây giờ lại có một tổ tông đặt ở trên đầu con. Con phải cả một đời kính nàng, chấp nhận tính cách của nàng, con là Trạng Nguyên!"
Hồ mẫu bị nhi tử đột nhiên bộc phát cảm xúc dọa sợ.
Kỳ thật, sau khi người trong nhà thật sự trúng Trạng Nguyên, bọn họ mới phát hiện Trạng Nguyên cũng chẳng có gì ghê gớm. Ba năm liền có một vị, ân khoa còn nhiều hơn. Trước Hồ Dương Phong còn có mấy vị Trạng Nguyên, phần lớn đều phải ở lại những địa phương không đáng chú ý để mưu sinh, chỉ có một số nhỏ là có thể ra mặt. Đây cũng là nguyên nhân Hồ mẫu coi trọng nhi tức như thế.
Cửa từ bên ngoài bị đẩy ra, Tần Thu Uyển chậm rãi bước vào: "Trạng Nguyên thì làm sao?"
Hai mẫu tử giật mình, Hồ mẫu không giữ được bình tĩnh, bật thốt lên hỏi: "Tại sao con còn chưa đi?"
"Viện này phong cảnh tuyệt đẹp, đứng dưới hiên nhìn nhiều một chút." Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Nếu không phải bị phong cảnh ngăn cản, ta còn không biết trong lòng ngươi lại có nhiều bất mãn như vậy với ta đó."
Hồ Dương Phong có chút sốt sắng: "Thu Uyển, nàng nghe ta nói..."
Tần Thu Uyển xen lời hắn: "Ý của ngươi là muốn bỏ ta tìm một vị hồng nhan tri kỷ kính trọng ngươi?"
Hồ mẫu hoảng hốt, âm thanh cũng run rẩy: "Không phải như vậy, Thu Uyển, Dương Phong chỉ là nghĩ lầm, ta sẽ bảo khuyên nó ngay."
Tần Thu Uyển không nhìn bà ta, chỉ nhìn Hồ Dương Phong trên giường: "Ta thực sự cảm thấy da mặt ngươi quá dày. Có câu có trả giá mới có thu hoạch, mục đích phụ thân ta bắt tế các ngươi cũng hiểu rõ, ngươi yên ổn sống cùng ta thì ông ấy sẽ đề bạt ngươi, mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau."
"Nói thật, nữ nhi gia lấy chồng, cả một đời cũng chỉ có một cơ hội. Ta thật tâm coi trọng ngươi, coi cả nhà các ngươi như người thân thân nhất bên cạnh phụ mẫu, bình thường cũng tận lượng chiều theo. Ta không cảm thấy mình là người không nói lý, thái độ bình thường với người xung quanh, không ai nói ta khó hầu hạ. Những thứ này đều không nhắc, nếu ngươi đã không muốn ở cùng ta thì có thể trực tiếp nói cho ta, cả hai nhất phách lưỡng tán, riêng phần mình mạnh khỏe. Nhưng ngươi thì hay rồi, không muốn ở cùng ta, lại không bỏ xuống được sự trợ giúp của An Định hầu... Còn muốn giết ta, nhưng ngươi sai rồi. Ngươi cho rằng thi đậu Trạng Nguyên thì trên đời này liền chỉ có một mình ngươi là thông minh nhất, còn tất cả mọi người sẽ mặc cho ngươi lừa gạt ư?"
Nàng tỏ rõ vẻ giễu cợt: "Đáng tiếc, ngươi đến cả ta cũng không giải quyết được."
Nghe những lời này, Hồ Dương Phong chỉ cảm thấy thật xấu hổ. Bị giễu cợt cũng không sao, quan trọng nhất là phải ổn định nữ tử trước mặt, đừng để nàng tức giận. Cho dù không vượt qua nổi thì cũng sẽ chia tay trong êm đềm, không thể để cho nàng tức giận rời đi.
Bởi vì... hắn không chịu đựng nổi lửa giận của An Định hầu phủ.
Nhưng Hồ Dương Phong vốn đang bị thương, vừa rồi nói chuyện với nương cũng phải ráng bình tĩnh mà nói. Nghe Tần Thu Uyển liên tiếp nói, hắn cũng muốn khuyên lắm, nhưng đầu óc trống rỗng, căn bản không biết nên khuyên từ đâu. Dù sao thì xin lỗi cũng không sai.
Hắn càng không ngừng xin lỗi.
Hồ mẫu và nhi tử suy nghĩ ra một vài biện pháp khá giống nhau, mắt nhìn thấy nhi tử nói không nên lời, bà ta vội vàng nói: "Thu Uyển, đầu óc Dương Phong hồ đồ, ta sẽ khuyên nó. Ta biết con đang tức giận, đổi lại là ta, ta cũng tức giận!" Nhìn thấy nhi tức muốn ra cửa, bà ta vội vàng đuổi lên trước, khuyên nhủ: "Con đừng xúc động. Có câu ngàn năm mới có thể cầu được chung gối, hai người các con có thể làm phu thê, không biết là đã tu mấy đời duyên phận. Phu thê cãi nhau cũng bình thường, ta và phụ thân nó cũng ầm ĩ không ít, trước kia còn từng đánh nhau, cũng từng đầu rơi máu chảy. Nhưng nhiều năm như vậy vẫn sống ổn... Phu thê nhà ai cũng đều sẽ xích mích, ta có thể lý giải hết. Dương Phong làm chuyện sai lầm vốn là nên đánh, ta không phải là không muốn truy cứu."
Nói đến đây, giọng nói của bà ta thả mềm, mang theo ý cầu khẩn: "Con đừng rời đi, hãy cho Dương Phong một cơ hội, đừng nói việc này cho phụ thân của con, có được không?"
"Coi như là ta cầu xin con," Hồ mẫu thấy nàng đưa lưng về phía mình, từ đầu đến cuối không chịu đưa ra ý kiến, bèn nịnh nọt hơn: "Có thể cưới được con là nhờ tổ tiên Hồ gia bọn ta tích đức ngàn đời, kiếp trước ta không biết đã làm bao nhiêu chuyện tốt mới có thể được làm bà bà của con. Ta vẫn luôn hi vọng, cũng vẫn luôn coi con là nữ nhi ruột. Bà tức chúng ta trước khi có chút không thoải mái, nhưng về sau ta nhất định sẽ thay đổi, tuyệt đối không để con chịu oan ức nữa. Con muốn thế nào sẽ được thế nấy, con thích xôi ngọt thập cẩm thì cứ bỏ ra nhiều tiền mời đầu bếp về ăn, ăn một bát hay nhiều bát đều được... Con thấy thế nào?"
Hai chữ cuối cùng, đã gần như muốn khóc.
Hồ Dương Phong nghe nương ăn nói khép nép cầu xin nàng thì trong lòng đặc biệt khó chịu. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, nương làm vậy đều là vì mình. Hắn rủ đôi mắt xuống: "Thu Uyển, ta sai rồi, nàng cho ta thêm một cơ hội đi."
Tần Thu Uyển nghe đến đó, chậm rãi quay người, dưới ánh mắt khẩn trương của hai mẫu tử, nàng lạnh nhạt nói: "Các ngươi nghĩ đến đâu vậy? Ta không nghĩ đến việc rời đi, càng không muốn hòa ly, chuyện giữa phu thê chúng ta cũng không tiện nói cho nương gia."
Nghe lời nói khéo hiểu lòng người như vậy, trong lúc nhất thời Hồ mẫu còn tưởng là mình đang nằm mơ, âm thầm bấm đùi một cái. Đau đớn truyền đến, bà ta kinh hỉ nói: "Thu Uyển, ta thật sự không biết đã làm bao nhiêu chuyện tốt, cứu được bao nhiêu người mới có thể cầu được nhi tức như con." Bà ta tiến lên hai bước, đưa tay muốn cầm tay của nàng: "Chờ Dương Phong khỏi, nếu con còn tức giận thì cứ đánh cho nó một trận."
Hồ Dương Phong: "..." Quả nhiên là mẫu thân.
Nghe được câu này, Tần Thu Uyển không nhịn được cười: "Đây chính là bà nói đó."
Nàng không muốn hòa ly, chỉ là muốn làm quả phụ mà thôi.
Chỉ hi vọng ngày sau, hai mẫu tử không nên hối hận vì hôm nay đã giữ lại nàng.