Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 567 - Chương 573

Chương 573
Nhìn Lý U Lan sắc mặt trắng bệch trước mặt, Tần Thu Uyển chỉ cảm thấy thật thân thiết, nếu nàng nhớ không lầm thì cái bình của nàng hẳn là đã đầy rồi.

Trước khi nàng đã có dự cảm, sau khi cái bình đầy nhất định sẽ có chuyện tốt. Cho nên, lúc này tâm trạng nàng vui vẻ vô cùng.

Lý U Lan làm một lễ thật sâu với nàng: "Khương phủ xấu xa như vậy thì không nên tồn tại, ngươi đã trực tiếp đánh ngã cái tư thế cao cao tại thượng của bọn họ, đa tạ ngươi thỏa mãn tâm nguyện của ta."

"Không cần cám ơn." Tần Thu Uyển thấy chỉ kém một chút nữa là có thể đầy bình, chân tâm thật ý nói: "Ta đã lấy được tạ lễ."

Lý U Lan hóa thành một vòng khói xanh tiêu tán, cùng lúc đó, miệng bình đã đầy.

Tần Thu Uyển còn chưa kịp vui mừng, chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, cảm giác lúc này giống y như đúc lúc trước khi thay người, trong nội tâm nàng sinh r hoảng hốt, lại nghe được thanh âm lúc trước mời nàng nói: "Ngươi có chấp niệm, ta đưa ngươi đi."

Đi xong rồi làm gì?

Trong nội tâm nàng hỏi.

"Đương nhiên là để ngươi toại nguyện."

Nghe được câu này, Tần Thu Uyển triệt để trầm tĩnh lại.

Vừa mới buông lỏng, liền cảm thấy quanh thân băng lãnh, hơi thở hô hấp khó khăn, há miệng ra là có không ít nước đá rót thẳng vào trong miệng, trên đỉnh đầu còn có một con thiết thủ gắt gao nhấn nàng xuống.

Cảm giác này vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, nhìn thấy một khối lớn đá xanh trước mặt, mặt trên còn có con cua giương nanh múa vuốt. Nàng đã xác định, đây chính là chỗ lúc trước nàng được mời.

Mặc dù đoạn đường này phong cảnh kỳ diệu, nhưng nàng cũng không cảm kích tên khốn nạn trên đầu kia.

Khi đó nàng phản kháng không được, lúc này vẫn không được, nàng nhắm mắt lại, không còn ý đồ phản kháng nữa, mà giơ tay lên trên đỉnh đầu bóp lấy cái tay kia.

Nàng bóp dùng lực mạnh, người ở trên tay bị đau, vô thức thu lực. Chỉ một cái chớp mắt, Tần Thu Uyển chìm xuống, hoàn toàn thoát khỏi hắn rồi từ bên cạnh nổi lên một mặt nước, đối diện nàng chính là mặt mày kinh hoảng của một nam tử.

Bên hồ nước, nam tử mặc một bộ trường sam xanh nhạt, Tần Thu Uyển bay qua, dùng lực ở lưng, người nhảy lên, cảm giác chân đạp lên đất truyền đến, làm nàng thoải mái thở dài.

Thở một cái, liền thở ra một cục nước, lồng ngực phồng lên, đặc biệt khó chịu. Về sau, yết hầu đều đau rát, nàng nắm chặt tên nam nhân đang muốn rời khỏi: "Chạy đi đâu?"

Nam tử vẻ mặt xấu hổ: "Thu Uyển, nàng nghe ta giải thích, ta chỉ muốn theo nàng làm chút trò đùa mà thôi."

"Trò đùa đúng không?" Tần Thu Uyển đẩy hắn vào trong nước, gắt gao nhấn hắn vào: "Ta cũng chơi đùa với ngươi một chút."

Nam tử trong nước không ngừng phản kháng, cũng bóp tay của nàng. Tần Thu Uyển nhịn đau, càng nhấn đầu mạnh hơn.

Đợi đến khi nam tử trong nước không còn động đậy được nữa, thậm chí còn chìm xuống dưới, Tần Thu Uyển mới nắm chặt cái đầu nhấc lên, kéo người tới bên hồ nước, vỗ vỗ mặt của hắn.

Chỉ thấy nam tử sắc mặt trắng bệch, nhắm mắt lại, bất tỉnh nhân sự.

Cứ như vậy đã chết rồi, sao dễ dàng vậy.

Hắn không phải thích chơi lắm à?

Tần Thu Uyển cười lạnh một tiếng, cất giọng hô: "Người đâu, phu quân rơi xuống nước rồi." Trong giọng nói còn mang theo chút bối rối.

Một tiếng hô lên, từ giả sơn và hành lang đột nhiên xuất hiện không ít người, chạy ở trước chính là một đôi nam nữ ăn mặc giống hạ nhân. Đối với bọn họ mà nói, đây chỉ là một khắc đồng hồ không thấy chủ tử, còn đối với Tần Thu Uyển mà nói, đã là cách hồi lâu, chân chính đã là mấy đời.

Nhìn thấy người trong nước, bọn hạ nhân vây quanh không kịp hỏi nhiều, rối rít tiến lên giúp một tay, có mấy người biết bơi đã trực tiếp nhảy xuống.

Vị trong nước này, là tân khoa Trạng Nguyên năm kia, họ Hồ tên Dương Phong. Là phu quân thành thân hai năm với Tần Thu Uyển.

Lúc trước bị đương triều An Định hầu bắt tế, phải lấy tiểu nữ nhi của hắn.

Lúc đó, Tần Thu Uyển tuổi nhỏ không biết buông, vốn dĩ không nghĩ tới chuyện thành thân. Nhìn thấy Hồ Dương Phong tướng mạo tạm được, đối xử với nàng cũng ôn nhu, cộng thêm đây là người phụ thân tìm được nên cũng không suy nghĩ nhiều đáp ứng mối hôn sự.

Hai người thành thân xong, mẫu thân và tổ mẫu của Hồ Dương Phong đưa ra không ít yêu, Tần Thu Uyển đều có thể ứng phó. Bản thân nàng là một cô nương năng nổ, từ trước đến nay chưa bao giờ để cho mình chịu thiệt thòi.

Về phần lần rơi xuống nước này... Một trận gió thổi tới, Tần Thu Uyển hắt hơi một cái, có bà đỡ đưa áo choàng lên. Nàng đưa tay tiếp nhận, bao lấy thân mình: "Giúp ta chuẩn bị nước nóng, ta phải tắm rửa."

Trước khi đi liền liếc Hồ Dương Phong đang bị một bà đỡ nhấn ngực khạc nước: "Mời đại phu cho hắn."

Nói xong, thản nhiên rời đi.

Còn chưa đi được mấy bước, ngay tại giả sơn nhìn thấy một vị nữ tử, eo nhỏ nhắn, người mảnh khảnh, cảm giác chỉ cần gió thổi qua là sẽ thuận gió bay đi.

Nữ tử này, là biểu muội của Hồ Dương Phong.

Xa hơn chút là một nữ tử áo vàng, là thân muội muội của hắn.

Những người này từng không ít lần làm cho Tần Thu Uyển khó chịu, trước kia nàng đều họ là người nhà mà nể tình, không so đo với bọn họ. Không ngờ nàng càng rộng lượng, Hồ Dương Phong lại càng cường hãn.

Tôn An Ninh nhìn thấy nàng thì lui về sau một bước nhỏ: "Biểu tẩu, bên kia có chuyện gì vậy?"

Tần Thu Uyển nhìn lướt qua liền thu tầm mắt lại: "Ta và biểu ca ngươi chơi chút trò chơi tình thú giữa phu thê, ngươi cũng đừng quan tâm. Bên ngoài gió lớn, mau đi về nghỉ ngơi đi, đừng để lát nữa lại bệnh."

Mặt Tôn An Ninh lộ vẻ cảm kích: "Đa tạ biểu tẩu quan tâm."

"Ai quan tâm ngươi?" Tần Thu Uyển không chút khách khí nói: "Ta sợ ngươi bị bệnh rồi lại bắt biểu ca ngươi quan tâm. Ngươi nhớ kỹ, nếu bị bệnh thì đừng có tới tìm biểu ca ngươi, hắn cũng phải đại phu. Ngoại trừ đi theo lo lắng suông thì cái gì cũng không biết."

Tôn An Ninh vẻ mặt xấu hổ, đang muốn nói thêm hai câu thì cách đó không xa, Hồ Dương Tuyết chạy tới: "Ngươi lại ức hiếp biểu tỷ! Ta sẽ nói cho ca ca ta biết!"

Nếu là lúc trước, Tần Thu Uyển sẽ ít nhiều để ý đến cách nhìn của Hồ Dương Phong đối với mình, nhưng bây giờ, nàng nhìn người nhà này là ngại phiền, lúc này phất phất tay: "Cũng không ai ăn ngon uống sướng nuôi người ức hiếp mình, ta không ngu như vậy. Bảo nàng ta dọn đi đi!"

Câu nói sau cùng, là hướng về phía bà đỡ bên cạnh.

Tôn An Ninh tỏ rõ vẻ kinh ngạc.

Đến cả Hồ Dương Tuyết cũng ngây ngẩn cả người.

Hôm nay tẩu tẩu hình như rất cáu gắt, trong ngôn ngữ cũng thể hiện sự bực mình... Ánh mắt biểu tỷ muội rơi xuống áo choàng còn có nước, tự giác tìm được nguyên do, vô thức thối lui sang bên cạnh, nhường một con đường ra.

Tần Thu Uyển cũng không nói nhiều, cất bước rời đi.

Trước kia là nàng nể mặt những người này nên mới khiến bọn họ càng lúc càng quá quắt, Hồ Dương Phong còn muốn hại nàng chết.

Trở lại chính viện, lúc đi vào trong viện, Tần Thu Uyển nghiêng đầu dặn dò: "Kể từ hôm nay, không cho phép Hồ Dương Phong tiến vào cái viện này."

Sau lưng, cả nha hoàn và bà đỡ đều hai mặt nhìn nhau, cả hai nhìn ra được chủ tử nhà mình đang tức giận.

Trước kia rất hoạt bát, hôm nay lại trở nên nghiêm túc, không biết vừa rồi hai phu thê ở trong vườn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lúc Tần Thu Uyển tắm rửa, có nghe phía bên ngoài truyền đến động tĩnh, tựa như là hạ nhân muốn đưa Hồ Dương Phong vào cửa nhưng bị cự tuyệt, nàng nhắm mắt lại, bắt đầu hồi tưởng những chuyện năm đó.

Thời gian qua đi quá lâu, ngoại trừ những chuyện khắc cốt minh tâm thì rất nhiều chuyện nàng đều quên hết. Tần Thu Uyển bản là người rộng lượng, vạn sự không đa nghi. Cộng thêm nàng tuổi còn nhỏ, kiến thức không nhiều, bị người nhà họ Hồ khi dễ cũng không biết. Lúc này hồi tưởng lại, mới phát hiện mình trong lúc vô tình phải chịu không ít oan ức, thật là càng nghĩ càng giận.

Rửa mặt xong, Hồ mẫu đã đến cổng.

Lão thái thái này thường xuyên làm một vài chuyện ngu xuẩn, thân là vãn bối lại còn phải hiếu kính. Phần lớn thời điểm Tần Thu Uyển đều mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua, nhưng vừa rồi lúc tắm rửa nàng lại hồi tưởng chuyện đã từng, phát hiện lão thái thái cũng không ngu như vậy, mà là lần lượt thăm dò ranh giới cuối cùng của nàng.

"Thu Uyển, ta nghe nói con muốn An Ninh dọn ra ngoài, nàng là một cô nương gia, ngoại trừ chúng ta thì không còn người nào thân cận, có thể dọn đi chỗ nào?" Hồ mẫu dậm chân: "Con thân là tẩu tẩu, phải chăm sóc nàng chứ." Bà ta hạ giọng, thần thần bí bí nói: "Ta nuôi nó nhiều năm, con lại cứ như vậy đuổi người đi, những ân tình trước khi xóa bỏ, suy nghĩ một chút đã thấy không ổn. Nếu con không muốn gặp nó thì ta sẽ chuyển nó đến viện tử khác, không để nó đến trước mặt con nữa... Quyết định như vậy đi!"

Nói xonng, Hồ mẫu liền định đi ra ngoài.

"Chờ một chút!" Tần Thu Uyển cũng không quay đầu lại: "Ta sẽ cho nàng ta đi! Tại sao bà lại quyết định?"

Hồ mẫu nghe nàng nói lời này với ngữ khí khác ngày xưa thì cũng có chút kinh ngạc: "Thu Uyển, hôm nay con làm sao vậy?"

Tần Thu Uyển quay đầu lại, không buông tha chút thay đổi nào trên mặt của bà ta: "Hồ Dương Phong đẩy ta xuống nước, muốn lấy mạng của ta!"

Vẻ mặt Hồ mẫu kinh ngạc: "Đây là hiểu lầm sao?" Bà ta ngờ vực hỏi: "Có phải hai người các con chơi đùa quá trớn hay không?"

Tần Thu Uyển phì cười: "Có lẽ vậy, hắn thích chơi, về sau ta sẽ dành thời gian chơi cùng hắn."

Nhìn nàng quay người đi ra ngoài, lúc sắp ra cửa, Tần Thu Uyển tiếp tục nói: "Nếu bà không nỡ cho Tôn An Ninh rời đi thì bà và nàng ta cùng dọn ra ngoài đi!"

Nghe nàng nói như thế, Hồ mẫu không nhấc chân nổi, quay đầu lại kinh ngạc hỏi: "Thu Uyển, con nói cái gì vậy? Bà bà ở chỗ này, nhi tử ở chỗ này, nhi tức cũng ở nơi đây, con bảo ta đi đâu?"

"Thích đi đâu thì đi, ta không hầu hạ." Tần Thu Uyển vung tay lên: "Tóm lại, hôm nay Tôn An Ninh sẽ phải chuyển đi!"

Trước kia rất dễ khuyên, hôm nay bỗng nhiên lại thái độ, căn bản là nói không thông. Trong lòng Hồ mẫu bắt đầu bất an: "Tại sao con đột nhiên lại... Là có người ở bên tai con nói hươu nói vượn phải không? Thu Uyển, con không thể nghe người ngoài châm ngòi, Dương Phong và nàng thật sự là chỉ là huynh muội tình nghĩa, tuyệt đối không như con nghĩ."

Tần Thu Uyển nói tiếp: "Không là tốt nhất, nếu như bọn họ thật sự có chuyện thì cả nhà các ngươi đều cút ra ngoài cho ta."

Sắc mặt Hồ mẫu khó coi: "Thu Uyển, tại sao con lại dùng giọng nói này nói chuyện với ta?"

"Không thích nghe à?" Tần Thu Uyển chỉ: "Không ai ép buộc con nghe, có câu nói mắt không thấy tâm không phiền. Ngươi không thích nghe thì cách xa ta một chút."

Hồ mẫu: "..."

Chuyện không đúng, bà ta phải tìm nhi tử hỏi chuyện một chút.

Còn đang nói thầm trong lòng, liền nghe thấy nhi tức nói: "Nếu Hồ Dương Phong tỉnh thì phái người tới nói với ta một tiếng, ta sẽ đi thăm hắn, thuận tiện đùa với hắn."

Hai chữ đùa rất có thâm ý.

Hồ mẫu: "..." Làm sao lại cảm giác có chút khiếp người như vậy?

 
Bình Luận (0)
Comment