Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 566 - Chương 572

Chương 572

"Ta không biết." Vẻ mặt Chu Hổ trông rất hèn mọn, lặng lẽ nhìn về phía Tần Thu Uyển, trong ánh mắt tràn đầy ý trách cứ.

Sao lại nói mà không giữ lời vậy?

Rõ ràng đã sớm nói xong là hắn tới nhận tội giúp Khương phu nhân đáp cầu dắt mối chuyện thuê người ăn cướp, chủ động nhận tội danh này. Chuyện còn lại chưa kể tới, sao lúc này còn nói đến chuyện hắn tính toán Lâu tú tài nữa?

Vốn cho rằng Lý U Lan hôm nay cáo trạng vì quá thuận miệng nên đã quên đi ước định của hai người, hắn cố gắng chớp mắt, muốn để nàng nhớ tới ước định đó.

Mắt nháy đến căng gân, bỗng nhiên thấy Lâu Vũ tiến lên một bước: "Xin đại nhân giúp ta đòi lại công đạo."

Nhịp tim Chu Hổ lập tức đập như nổi trống, hắn có dự cảm, Lâu Vũ này nhất định sẽ tố cáo mình cho bằng được. Muốn mở miệng ngăn cản, cũng không biết nên nói như thế nào.

Hoặc nói đúng hơn, hắn không tìm được cơ hội mở miệng.

Bên kia, Lâu Vũ đã bắt đầu nói đến chuyện lúc trước Chu Hổ và Dương Thành Bảo hợp mưu lừa gạt hắn, để hắn uống thuốc sau đó hầu hạ Vũ An Hầu thế tử, từ đó giành được chỗ tốt.

"Vấn đề này đã qua lâu rồi, vốn là ta không muốn nhắc lại, dù sao cũng không phải chuyện gì tốt, còn có hại cho thanh danh của ta. Nhưng ta không ngờ Chu Hổ hại phu thê bọn ta một lần không đủ, còn xuất thủ hại người lần nữa, ta có thể khoan nhượng hắn tính toán ta, nhưng không thể dễ dàng tha thứ cho bất luận kẻ nào làm tổn thương thê tử của ta." Lâu Vũ thành khẩn nói: "Ta là tú tài có công danh, không cho phép bất cứ ai khi nhục, xin đại nhân theo luật pháp xử trí bọn họ."

Chu Hổ choáng váng.

Chuyện đã qua lâu như vậy, lúc trước không cáo trạng, vì sao hiện tại lại cáo?

Sau khi kịp phản ứng hắn gấp đến độ không chịu được, nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Lâu phu nhân, lúc trước chúng ta đã ước định xong, ngươi lại dám trở mặt..."

Tần Thu Uyển ngắt lời hắn, hỏi: "Ngươi có tính toán phu quân ta hay không?"

Chu Hổ: "..." Đúng là có.

Nàng tiếp tục nói: "Sai thì phải chịu phạt, đây là chuyện hài tử ba tuổi cũng biết. Ta đồng ý buông tha cho ngươi, đó là ta rộng lượng, ta không muốn buông tha, ngươi cũng nên chịu lấy!"

Chu Hổ nhấn mạnh: "Nhưng trước đó ngươi rõ ràng đã nói là để cho ta tới nhận tội chuyện giúp Khương phu nhân đáp cầu dắt mối, còn ân oán trước đó sẽ xóa bỏ."

"Ta chưa hề nhắc đến lời này." Tần Thu Uyển sắc mặt nhàn nhạt: "Đó là ngươi tự mình tưởng."

Chu Hổ á khẩu không trả lời được, hình như thật sự là như thế. Nhưng trong lời nói của nàng rõ ràng là có ý chỉ truy cứu chuyện hắn giúp đáp cầu dắt mối thôi mà! Nếu như sớm biết lúc lên trên công đường nàng sẽ truy cứu toàn bộ thì đánh chết hắn cũng sẽ không tới.

"Ngươi quá hèn hạ, quá thiếu đạo đức."

Vẻ mặt Tần Thu Uyển vô cùng nghi hoặc, hỏi lại: "Ngươi thì nhiều đạo đức?"

Một bên khác, bản án lại liên lụy đến Dương Thành Bảo, đại nhân sai người đi tìm hắn.

Dương gia phụ tử bây giờ nghèo rớt mùng tơi, Dương lão gia vẫn thương nhi tử, nhưng bởi vì mấy ngày này phải chịu khổ sở và mọi người xem thường mà dần sinh ra oán khí với nhi tử. Nhìn thấy nha sai đến đây, ông ta vô ý thức cho rằng nhi tử lại làm sai chuyện, bèn đạp một cái: "Ngủ cái gì, ngươi lại làm chuyện gì nữa vậy?"

Dương Thành Bảo ngơ ngác.

Lúc trước hắn ăn uống cá cược chơi gái, đó là bởi vì trong túi có bạc, bây giờ cái gì cũng không có. Hoa Lâu không đi được, sòng bạc vào không được, cũng không có bằng hữu, chỉ có thể ngủ. Chờ đến giờ cơm ra ngoài tìm một chút thức ăn, miễn cưỡng qua ngày mà thôi.

Bị phụ thân đạp tỉnh, lại nhìn thấy nha sai đến trước mặt, hắn trái lo phải nghĩ cũng không hiểu: "Con không có làm chuyện gì mà."

Nghe được câu này, Dương lão gia thoáng an tâm, lộn nhào đứng dậy, xoay người tiến đến trước mặt nha sai: "Tiểu ca, có chuyện gì sao?"

Nếu như đổi lại trước kia, ông ta sẽ còn đưa lên một chút bạc. Nhiều lễ thì không bị trách mà.

Nhưng giờ phút này, cũng chỉ có thể đưa lên khuôn mặt tươi cười của mình.

Nha sai không để mình bị tính kế, không khách khí nói: "Đại nhân gọi Dương Thành Bảo đến, có chuyện quan trọng muốn hỏi. Bảo hắn nhanh lên, ngươi tốt nhất cũng đi." Đỡ phải một hồi tìm ông ta, bọn họ lại phải chạy một chuyến.

Dương Thành Bảo không nhịn được hỏi: "Vì chuyện gì?"

Nha sai nhìn về phía hai cha con, ánh mắt vô cùng ghét bỏ: "Lúc trước bọn ngươi và Chu Hổ tính toán Lâu tú tài, hiện tại Lâu tú tài cáo các ngươi lên công đường. Chính ngươi nhớ lại một chút, đừng có mà lát nữa hỏi gì cũng không biết. Khuyên các ngươi một câu, tốt nhất là trung thực nhận tội, đỡ phải chịu khổ."

Dương lão gia vốn cho rằng hai cha con lưu lạc bên ngoài cả ngày ngủ đầu đường xin cơm mà sống đã rất thảm rồi, không ngờ còn bởi vì chuyện nhi tử đã từng làm mà bị cáo lên công đường.

Nghe được là Lâu gia huynh đệ, ông ta vô thức đi theo. Rốt cuộc cũng ở cùng dưới mái hiên nhiều năm như vậy, chỉ hi vọng Lâu Vũ nể tình tình cảm đã từng mà cầu xin đại nhân xử lý nhẹ.

Hôm nay bản án hàng đống, chờ Dương Thành Bảo được mời đến công đường thì đã là hoàng hôn. Đại nhân không chống đỡ nổi, sai người đưa lên một chút lương khô, mỗi người được phát hai cái, rõ ràng còn muốn tiếp tục thẩm.

Khương gia phu thê vốn cho rằng đại nhân đói bụng thì liền sẽ để thẩm sau, bọn họ cũng có thể tìm được một chút cơ hội mà thở. Thừa dịp trong khoảng thời gian này, có thể che giấu chứng cứ hoặc là tìm người cầu tình... Lương khô đưa đến trước mặt, hai người ăn cũng không được, không ăn cũng không được.

Trong lòng hai người lúc này đều hoảng hốt, sơn trân hải vị cũng ăn không vô, huống chi đây còn là lương khô khó mà nuốt xuống. Hai phu thê đời này còn chưa có thử ăn qua món ăn nào thô ráp như vậy.

Ngược lại là Dương gia phụ tử vừa mới tới, không ngờ còn có cả loại chuyện tốt này, đến cả ăn cũng cướp mấy cái.

Một khắc đồng hồ sau, đại nhân bắt đầu thẩm án, hỏi đến ân oán lúc trước của Dương Thành Bảo và Chu Hổ.

Lúc đó, lương khô Dương Thành Bảo ăn đang nghẹn ở yết hầu, chưa hoàn toàn nuốt xuống. Đại nhân hỏi đến, hắn còn chưa nghĩ ra phải mở miệng như thế nào, Chu Hổ đã nước mắt chảy ngang bắt đầu nhận tội.

"Ta là một người giữ làm ăn khuôn phép, sao có thể nghĩ tới những chuyện này? Ta cũng không biết chuyện Vũ An Hầu thế tử đến phủ thành, tất cả đều là Dương Thành Bảo nói cho ta biết. Đến cả những đam mê không muốn người khác biết của thế tử cũng là hắn nói ta mới biết." Chu Hổ đã sớm nghĩ qua, hai phu thê quyết tâm muốn tra ra manh mối những chuyện này. Hắn nếu vẫn cắn răng không nói, lỡ như để tên khốn nạn Dương Thành Bảo đoạt lời trước thì hắn càng xong đời.

Nếu là hắn chủ mưu còn đỡ, nhưng thực ra không phải là hắn, nếu hắn thành kẻ cầm đầu thì chẳng phải là oan uổng sao?

"Dương Thành Bảo thiếu ta không ít bạc, lúc ta ép hỏi, hắn trả không nổi, chủ động nói sẽ trả cho ta phú quý, để ca ca hắn gán nợ, giúp ta dựa được vào Vũ An Hầu thế tử." Chu Hổ nước mắt nước mũi tèm lem: "Đại nhân, ta thật sự là bị vu oan, cũng là hắn mê hoặc ta. Ta sai ở chỗ không nên thấy tiền sáng mắt, không nên lỗ tai mềm, không nên ham thứ phú quý không thuộc về mình. Cầu xin đại nhân minh xét rồi xử lý nhẹ..."

Sau đó, đại nhân hỏi đến chuyện Dương Thành Bảo thiếu nợ, hai người đều cố ý che giấu, chỉ nói là mượn, một chữ khác cũng không nói thêm.

Số lượng dối được, lời khai cũng dối được. Đại nhân không hề hỏi kĩ, lại hỏi đến địa điểm và canh giờ hai người thương lượng việc này.

Dương Thành Bảo không chiếm được chút gì sau chuyện này, bạc thiếu Chu Hổ cũng phải trả lại hơn phân nửa, chút nợ còn lại, còn làm hại hai cha con phải chịu nhiều ngày đau khổ. Điển hình cho việc ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo.

Hắn không muốn nhận tội, thế nhưng không phải do hắn, nhưng mà hắn trả lời chậm, đại nhân liền không có kiên nhẫn, muốn sai người đánh gậy.

Dương Thành Bảo chỉ chịu một chút đã không có ý nghĩ lừa gạt nữa, nói hết từ đầu chí cuối.

Hai người tính toán tú tài, Dương Thành Bảo là chủ mưu, dược vật cũng là hắn cung cấp, cuối cùng hắn bị phán án tám năm. Đây là vì Lâu Vũ không bị tính toán, nếu không thì đừng nghĩ đến chuyện thoát thân.

Chu Hổ tự mình rót thuốc cho tú tài, tội danh cũng không nhẹ, lại phán quyết tám năm, cộng thêm chuyện đằng trước, liền biến thành mười năm. Hắn không cam lòng cúi đầu xuống nhận tội, cũng không dám nhìn hai phu thê Lâu Vũ nữa. Hắn cũng chưa có quên, trong tay nữ nhân Lý U Lan kia còn cầm một nhược điểm sẽ lấy mạng của hắn.

Đến giờ phút này, chỉ hi vọng Lý U Lan trông thấy hắn nhu thuận mà nể tình tha cho, đừng có xử lý hắn tiếp.

Đáng tiếc, để hắn thất vọng, Tần Thu Uyển chính là muốn dồn hắn đến chết. Một kẻ lách luật điêu luyện như Chu Hổ, lại biết cách che giấu tội ác của mình, nếu như mặc cho hắn ở bên ngoài, hắn chắc chắn sẽ tiếp tục làm xằng làm bậy, sẽ có càng nhiều cô nương bị hại hơn.

Lập tức, Tần Thu Uyển tiến lên một bước, nói đến chuyện của Hương Hương và mấy vị cô nương còn lại.

Đáng nhắc tới chính là, Dương Thành Bảo cũng tham dự vào trong đó. Có vị cô nương đến Hoa Lâu rồi tìm chết không muốn tiếp khách, Chu Hổ đã bảo hắn đi chà đạp người ta.

Hai người quen biết nhiều năm, bất tri bất giác đã hợp mưu làm không ít chuyện xấu, nhất là những chuyện Chu Hổ đã từng làm, càng tra càng nhiều, đơn giản là chết cũng không có gì đáng tiếc. Cuối cùng, phán quyết chém đầu hắn.

Đến sau này, lại bởi vì có khổ chủ tới cửa cáo, Chu Hổ không thể sống đến ngày mùa thu, nửa tháng sau liền bị xử tử.

Dương Thành Bảo lại bị tăng thêm mấy tội danh nữa, bị tống giam tại chỗ, sau đó cả đời đều không thể ra ngoài.

Những thứ này để nói sau, lúc này đang ở trên công đường, Khương gia phu thê nghe đại nhân định tội cho hai người, mặc dù không phải nói mình, nhưng chẳng hiểu sao tâm thần lại có chút mất tập trung. Chờ lấy lại tinh thần thì Khương phu nhân đã phát hiện trán mình đổ đầy mồ hôi.

Chờ đại nhân một lần nữa hỏi chuyện lúc trước Khương phủ xung hỉ, chân Khương phu nhân lập tức mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.

Bà ta cũng biết lúc này mình rất mất mặt, làm hại phong độ phu nhân, cũng vội vàng nhớ tới thân phận, nhưng thử nhiều lần vẫn không đứng dậy được, trông vô cùng chật vật.

Bộ dáng này chẳng phải là càng thêm chứng minh bà ta chột dạ?

Khương lão gia không thể nhịn được nữa, tiến lên nhấc người lên.

Bên cạnh, Trần phu nhân lúc này đã triệt để chán ghét vị tỷ tỷ này, khinh miệt hừ lạnh một tiếng.

Lúc Trần phu nhân được mời lên công đường thì quả thật có chút bối rối, nhưng trải qua những việc như thế, nghe tin người khác bị giam vào đại lao, nàng ta liền cẩn thận hồi tưởng một chút những chuyện mình làm nhiều năm trước, nàng vốn cẩn thận chặt chẽ, từ trước đến nay đều không hại người nào. Nghĩ thông suốt, nàng ta cũng không sợ nữa. Đứng ở một bên, giống như là xem trò vui.

Phải nói, người thoải mái nhất ở trên công đường này còn có thêm cả hai phu thê Lâu Vũ.

Tần Thu Uyển ngồi ở một bên, lúc đại nhân hoặc là thuộc hạ nhận tội có chỗ sơ suất thì liền lén lút nhắc nhở một đôi lời.

Hôn sự chú trọng phụ mẫu chi mệnh, Lý thị cũng không phải là phụ mẫu của Lý U Lan, ở một trình độ nào đó mà nói thì bà ta cũng giống như Chu Hổ, coi như là ép buộc lương gia nữ tử, trước đó còn ý đồ xâm chiếm gia tài trẻ mồ côi. Có Tần Thu Uyển ở một bên theo dõi, có muốn thoát tội cũng không thể. Cuối cùng, bị phán án ba năm.

Ba năm không nhiều, rất nhanh là có thể ra, nhưng đối với Lý thị mà nói, ba năm này đối với bà ta có ý nghĩa rất quan trọng. Thí dụ như, khi bà ta không có ở đây thì Uông phụ có thể sẽ để thiếp thất sinh con, lại ví dụ như, nữ nhân vào đại lao dù chỉ là một ngày thì thanh danh cũng sẽ bị hủy.

Thế nhưng, những chuyện này cũng là chuyện mà bà ta thật sự đã làm qua, muốn từ chối cũng không thể.

Nghe đại nhân phán quyết mình ba năm, Lý thị thở ra một hơi thật dài, nhìn hai đứa con trai bên cạnh mang theo vẻ mặt chờ mong được giảm hình phạt, còn có Uông phụ vẻ mặt hờ hững ở cổng, bà ta bỗng nhiên liền hối hận.

Vì nhi tử và nam nhân mà nóng vội tính toán nửa đời, tính kế cả nương gia, kết quả là được như này?

Bà ta không cam tâm!

Nhất là khi nhìn thấy đại nhân phán quyết bà ta xong thì bên cạnh Uông phụ lại xuất hiện một nữ tử tuổi trẻ thì càng đau đớn hơn, sau đó liền quát lên: "Hai người các ngươi muốn cầm số bạc đó song túc song tê thì cứ nằm mơ đi!"

Bây giờ Uông phụ buôn bán mặc dù có chút vất vả, mỗi ngày đề sẽ thu quán bày quầy bán hàng, nhưng vẫn nuôi sống được gia đình. Trải qua mấy năm, mở lại cửa hiệu cũng không phải hi vọng xa vời, Lý thị biết lợi nhuận bên trong, liền càng không cam tâm, vốn lúc nghe được mình bị phán ba năm đã xụi lơ ngồi trên mặt đất bây giờ người bỗng nhiên liền có sức lực, một lần nữa dập đầu nói: "Đại nhân, lúc trước ca ca ta bệnh nặng, phu thê bọn ta đã tìm huynh ấy mượn năm mươi lượng bạc."

Khi đó tẩu tẩu đã qua đời, hai phu thê lại ngẫu nhiên nghe đại phu nói đến chuyện huynh trưởng thương tâm quá mức, nội tình lại yếu, có lẽ sẽ không còn sống lâu nữa. Cả hai liền động ý đồ xấu, chạy lên cửa mượn ngân.

Vốn cho rằng sẽ không dễ dàng như vậy, huynh trưởng cho dùcó cho mượn thì có lẽ cũng sẽ bảo bọn họ để lại chứng từ. Nhưng mà cái gì cũng không có, bọn họ rất thuận lợi lấy được bạc.

"Ý của đại ca ta hiểu rõ, huynh ấy muốn ta chăm sóc tốt cho U Lan, số bạc coi như là tạ lễ." Đến giờ phút này, Lý thị chỉ có một suy nghĩ là muốn ép khô số bạc trong tay Uông phụ nên cũng không giấu diếm chuyện ban đầu nữa: "Thế nhưng ta không chăm sóc tốt cho hài tử, trong lòng hổ thẹn, cũng không thể cầm số bạc này."

Bà ta quay đầu, liền đối mặt với ánh mắt tràn đầy hận ý của Uông phụ.

Ông ta hận, bà ta lại thỏa mãn cười.

Bởi vì Uông phụ vừa rồi nghe bà ta đề cập đến nợ nần thì đã vô thức lẻn vào trong đám người, nhưng nha sai phản ứng nhanh chóng, tiến lên ngăn người lại. Lúc này còn lôi ông ta vào công đường.

Uông phụ cực kỳ phẫn nộ: "Ngươi là đồ điên. Mẫu tử các ngươi ở bên trong, ta ở bên ngoài còn có thể tiếp tế cho các ngươi một chút. Ngươi ép ta như vậy, ta tự thân khó đảm bảo, làm sao có thể giúp các ngươi?"

"Ngươi sẽ giúp bọn ta?" Lý thị tỏ rõ vẻ giễu cợt: "Hai đứa bé vào tù lâu như vậy, ngươi đã tới mấy lần?"

Uông phụ né tránh ánh mắt: "Không phải là có ngươi đi thăm rồi sao?"

Lý thị không tin: "Thân sinh cốt nhục của mình, làm gì cũng nên nhìn một cái thì mới yên tâm, ngươi không chịu thăm, là bởi vì từ trong lòng ngươi đã sớm có ý từ bỏ bọn nó, muốn chờ những nữ nhân khác sinh con cho ngươi, ta nhổ vào! Đợi đến khi thân ngươi không chút xu bạc, ta xem ai sẽ chịu gả cho ngươi!"

Bà ta quay đầu nhìn về phía quả phụ đang trốn vào trong đám người: "Nhìn, người ta còn đang né kia. Cái gì ái mộ, cái gì tình thâm, đều là trò cười... Ha ha ha ha..."

Lúc trước mượn bạc, Uông phụ không chịu thừa nhận, Lý thị lại một mực chắc chắn có chuyện này, còn nói ra chỗ để bạc.

Vào khoảng thời gian kia, hai phu thê đúng là đã đặt mua không ít đồ vật, vấn đề này nghe ngóng là biết.

Rơi vào đường cùng, Uông phụ đành phải hứa hẹn sau khi trở về sẽ mau chóng trả lại khoản bạc này.

Số bạc trong tay ông ta bây giờ bỏ ra hết cũng không đỡ nổi năm mươi lượng, còn phải đi ra bên ngoài mượn.

Đại nhân không muốn phiền phức, còn bắt ông ta viết một tờ chứng từ.

Lừa gạt bạc của trẻ mồ côi, chơi xấu không trả nợ, cũng sẽ bị nhập tội. Có chứng từ, cũng tiết kiệm cho việc tái thẩm.

Lúc Lý thị bị kéo xuống dưới, đối diện với ánh mắt căm hận của nam nhân, liền bắt đầu cười ha ha.

Lý thị bị kéo đi xong, Uông phụ cũng bị đuổi đi, huynh đệ nhà họ Uông một lần nữa bị mang về trong lao. Trên công đường chỉ còn lại có hai phu thê Khương gia và Chu Hổ.

Liên quan tới chuyện Khương Hưng Diệu còn sống, đại nhân không quan tâm lắm, nhưng lại có thể giúp Lý U Lan lấy lại công đạo chuyện bị đưa đi xung hỉ!

Khương phu nhân sợ liên lụy đến đại nhi tử, thấy từ chối không được, liền một mực chắc chắn là chính bà ta gây nên, không có quan hệ gì đến phụ tử Khương lão gia. Bà ta còn nhấn mạnh là tiểu nhi tử mãi sau này trong lúc vô tình mới phát hiện chân tướng, trước đó, tiểu nhi tử cũng tưởng là huynh trưởng bị bệnh qua đời.

Kỳ thật, chuyện giả chết là hai phu thê thương lượng qua, còn không chỉ thương lượng một lần. Khương phu nhân dốc hết toàn lực bảo vệ nam nhân nhà mình, cũng không phải là phu thê tình thâm, mà là vì bảo vệ cho thanh danh và trăm năm cơ nghiệp của Khương phủ. Bởi vì những thứ này cuối cùng cũng đều rơi vào tay tiểu nhi tử.

Nói là che chở cho Khương lão gia, không bằng nói là che chở cho tiểu nhi tử.

Khương phu nhân được toại nguyện bị giam vào đại lao.

Lúc đi ra khỏi công đường, bên ngoài đã là đêm khuya, một trận gió thổi tới, Tần Thu Uyển vừa mới thấy lạnh, trên thân liền có thêm một kiện áo choàng. Nàng quay đầu, nhìn về phía nam nhân bên cạnh: "Chàng sai người lấy khi nào vậy?"

"Lúc mặt trời xuống núi, ta liền thấy được thời tiết sắp biến đổi." Lâu Vũ ôm nàng vào lòng: "Chúng ta về nhà đi."

Lúc bọn họ lên xe ngựa, bên cạnh chính là xe ngựa của Khương lão gia.

Trước hôm nay, Khương lão gia nhìn thấy Lâu Vũ thì còn có thể tâm bình khí hòa chào hỏi, nhưng lúc này ông ta đã bỏ đi suy nghĩ kia.

Buổi sáng hôm sau, một phong hưu thư của Khương phủ đã được đưa vào trong lao cho Khương phu nhân, nói là Khương phủ trăm năm buôn bán với thành tín gia truyền không tiếp thụ được người làm chủ mẫu tâm tư thâm trầm như thế, không chỉ như vậy, Khương Hưng Thịnh cũng theo hưu thư viết một phong thiết kết thư, nói là mình không có người nương như này.

Cầm được hai lá thư, Khương phu nhân có thể hiểu được, nhưng vẫn khó tránh khỏi thất vọng.

Sau đó một khoảng thời gian, Tần Thu Uyển rõ ràng phát hiện, Khương lão gia đang nhắm vào mình.

Nàng bán đồ gì, Khương phủ cho dù không mở cửa hiệu cùng loại thì cũng sẽ mở một gian mới, giá tiền hời hơn so với nàng, đồ vật tốt hơn so với nàng.

Tần Thu Uyển rất hào hứng, lâu như vậy, vẫn chưa có người nào dám khiêu khích với nàng, nàng chủ động xuất kích, làm buôn bán y như Khương phủ.

Sau ba tháng, Khương lão gia mang theo Khương Hưng Thịnh tự thân lên cửa muốn kính cẩn thăm hỏi.

Kỳ thật, bốn chữ "kính cẩn thăm hỏi" đã có thể nhìn ra rất nhiều nội tình.

Lúc đó, Lâu Vũ đang đứng ở trong sân đọc sách, Tần Thu Uyển đang rảnh rửa tay làm canh, cùng với Lâu mẫu ở trong phòng bếp nấu cơm.

Mấy tháng không gặp, Khương gia phụ tử không thay đổi nhiều lắm, nếu quả thật phải nói có thì chính là trên đầu Khương phụ có thêm mấy cọng tóc bạc, nếp nhăn giữa lông mày khắc sâu một chút, già nua mấy tuổi.

Thấy cả nhà thái độ, Tần Thu Uyển kêu bà đỡ đi, còn nàng tự mình ra mở cửa: "Hai vị có việc à?"

Trên tay nàng đầy bột mì, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Khương lão gia không ngờ lại thấy nàng như vậy, cảm thấy hơi không cam lòng, nữ tử trước mặt này hẳn là trưởng tức ngày xưa.

Thú thê không hiền tai họa đến đời thứ ba, chuyện xưa quả nhiên không nói sai.

Nếu Trần thị biết làm người thì được nhi tức này giúp đỡ, việc buôn bán của Khương phủ nhất định có thể nâng cao một bước. Mà không phải bị quản thúc khắp nơi như bây giờ.

Ông ta lúc này hối tiếc đã không kịp, nhưng không thể tưởng tượng được mình có thể để trưởng tức trong nhà thủ tiết xuất đầu lộ diện hay không.

"Lý đông gia, ta muốn tìm ngươi bàn bạc một chút chuyện làm ăn." Khương lão gia nhìn thoáng qua trong viện: "Hiện tại có được hay không?"

"Chuyện làm ăn?" Tần Thu Uyển kinh ngạc nói: "Lúc trước ngươi nhằm vào ta, ta còn tưởng rằng ngươi hận ta, tại sao ngươi lại có ý nghĩ như này?"

Khương lão gia từ trên công đường trở về, đúng là vì tức giận nuốt không trôi nên mới ra tay nhằm vào, vốn cho rằng chỉ là một tiểu nha đầu, vừa mới làm buôn bán, căn cơ không sâu, hẳn là sẽ rất dễ dàng bị đánh đổ, để nàng chịu giáo huấn.

Không ngờ, kết quả lại là mình chịu giáo huấn.

Ông ta cười khổ nói: "Người làm ăn chỉ cần có lợi nhuận thì có thể cùng làm, ta đã từng làm một số chuyện không tốt, Lý đông gia đại nhân đại lượng, chớ so đo cùng ta. Dù sao thì con người cũng phải nhìn về phía trước. Gian phòng kia của hai chúng ta là tiệm tơ lụa, gần như bao gồm cả tám thành phu nhân nhà giàu, nếu hợp tác làm... thì nhất định có thể nâng cao một bước."

"Ta không đồng ý." Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Hai người chúng ta được tám thành, nhưng thực ra một mình ngươi đã chiếm sáu thành, ngươi đúng là mặt dầy."

Khương lão gia còn đỡ, Khương Hưng Thịnh lại nhịn không được: "Tại sao ngươi có thể nói chuyện với phụ thân ta như vậy?"

"Bạc chính là sức mạnh đó! Nói đến đây thì đây là đạo lý mà Khương phủ các ngươi dạy ta đó." Tần Thu Uyển phủi tay: "Lúc trước các ngươi lấy ta nhập môn, lại không cho ta ra ngoài, khắp nơi gièm pha khinh bỉ, không phải là bởi vì các ngươi vọng tộc đại trạch có đầy đủ bạc hay sao? Hiện nay bạc trong tay ta cũng không ít, vì sao không thể nói như vậy?"

Khương lão gia nhấn nhi tử xuống, cười làm lành nói: "Thiên hạ rộn ràng đều là lợi lai, oan gia nên giải không nên kết, Lý đông nhà thực sự không cần so đo như thế. Gần đây ngươi đoạt không ít việc buôn bán của, ta không phải cũng không để ý hay sao?"

Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp:"Có bản lĩnh, ngươi đoạt lại đi, ta không ngăn cản."

Khương lão gia: "..." Nếu như giành được về thì ông ta cũng sẽ không tới nơi này tới.

Bây giờ Khương phủ nhìn như không khác lắm so với trước kia, kỳ thật bên trong đã thủng trăm ngàn lỗ, khắp nơi đều đang nợ nần. Ông ta chống đỡ vô cùng vất vả, chỉ sợ sơ sót một cái thì toàn bộ sẽ sụp đổ. Làm ăn mấy chục năm, phàm là có một chút biện pháp thì ông ta đều không muốn tới cầu xin một tiểu nha đầu.

"Lý đông gia, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng."

Tần Thu Uyển không sợ chút nào: "Ta không buông tha, ngươi muốn như nào?"

Khương lão gia: "..."

Hai phụ tử tới cửa cầu hoà, vốn cho rằng cho dù không thành công thì cũng có thể thuyết phục Lý U Lan mềm lòng, kết quả đến cả cửa cũng không thể vào.

Đứng tại cửa lớn đóng chặt, tâm trạng hai phụ tử đều rất phức tạp.

Khương lão gia rất ảo não vì bỏ qua một nhi tức tài giỏi như thế, Khương Hưng Thịnh thì không thể tiếp nhận việc một cô nương nghèo khổ trước kia bây giờ lại có lực lượng cự tuyệt bọn họ.

Lại nửa tháng nữa trôi qua, Khương phủ tiếp tục nợ nần, trong khố phòng, Khương lão gia đã lấy rất nhiều hàng hóa ra bán không được... Bởi vì việc buôn bán đều bị Lý U Lan đoạt đi.

Chủ nợ ở khắp nơi chặn người, ông ta gần đây chỉ muốn tìm một chỗ để giấu mình đi.

Đáng tiếc, bất luận ông ta trốn đến nơi nào thì đều sẽ bị người bắt được. Một lần leo tường bị ném ra, còn bị người trên đường nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình, Khương lão gia đã hoàn toàn nổi giận.

Ông ta rơi xuống như hiện nay, cũng là vì bị Lý U Lan bức ép.

Chỉ cần nàng không còn thì việc buôn bán của ông ta nhất định có thể khởi tử hồi sinh. Nợ nần trả hết, đương nhiên cũng sẽ không cần trốn trốn tránh tránh.

Có vết xe đổ của Khương phu nhân, ông ta lần này làm rất kỹ, cố ý dùng nhiều tiền mời cao thủ.

Tần Thu Uyển và Lâu Vũ vội vàng chính sự thì cũng chưa quên luyện võ bàng thân. Lúc có người áo đen nhảy vào viện tử, hai người liền biết.

Người kia vào cửa đã dùng một loại thuốc rất là cao minh. Dù hai người đã sớm có phòng bị thì cũng vẫn suýt nữa trúng chiêu, lúc đứng dậy quanh thân xụi lơ. Bên cạnh, Lâu mẫu và Lâu Lễ đều không phát hiện động tĩnh, hiển nhiên đã bị mê choáng.

Trên thân bất lực, cộng thêm người này võ nghệ cao cường. Nói thật, nếu không phải hai người từng trải qua những việc khác biệt với thường nhân thì thật sự là có khả năng đánh không lại.

Cao thủ so chiêu, chiêu nào chiêu nấy trí mạng. Sau mấy hiệp, hai người đều bị thương. Trên cổ Tần Thu Uyển còn có một lỗ hổng lớn, lúc này đang róc rách chảy máu tươi, nửa bên y sam ướt đẫm. Nếu chếch lên hai phân thì nàng sợ là đã phải phơi thây tại chỗ.

Người trên đất bị thương càng nặng.

Đem người chế phục xong, khi Lâu Vũ rất lo lắng cho thương thế của nàng, vội vàng tiến lên băng bó.

Tần Thu Uyển phì cười. Rất ít người có thể làm cho nàng đau đớn, mắt thấy người trên đất sau khi bị chế phục thì bên trong miệng khẽ nhúc nhích. Nàng tay mắt lanh lẹ, kéo cái cằm hắn xuống, từ trong miệng hắn móc ra một viên thuốc.

Lâu Vũ lúc này chỉ muốn tìm người giúp nàng trị thương, bèn đề nghị: "Chúng ta đưa người đến công đường đi?"

Tần Thu Uyển che lấy cái cổ, như có điều suy nghĩ: "Cũng không được, người này thấy chuyện không thành, lập tức muốn đi tìm cái chết, chắc chắn là không muốn nhận tội." Không phải nàng không thích để đại nhân thẩm án, mà là đại nhân chỉ có thể dụng hình, gặp phải người ý chí đặc biệt mạnh thì chỉ có thể thúc thủ vô sách.

Nhiều năm phu thê, Lâu Vũ lập tức hiểu rõ ý nghĩ của nàng. Lúc này tiến lên đá đấm một trận, phá hủy hoàn toàn xương cốt của người kia.

Sau khi trải qua loại đau đớn, Tần Thu Uyển còn chưa thấy người nào có thể chịu được.

Người trên mặt đất cũng không biết là lấy sức mạnh ở đâu ra, cắn răng không rên một tiếng. Tần Thu Uyển ngồi xổm ở trước mặt hắn, kéo miếng vải đen trên mặt hắn xuống, thấy là một nam nhân trung niên, bèn khen: "Ngươi thật sự có thể chịu. Để ta đoán xem nguyên do ngươi muốn lấy mạng phu thê bọn ta... Bọn ta không biết ngươi, ân oán đương nhiên là không tồn tại. Như vậy, ngươi tìm tới cửa, chắc chắn là bị người ta nhờ vả, người kia là ai? Khương lão gia hay sao?"

Người áo đen rủ đôi mắt xuống, che khuất vẻ mặt trong mắt.

"Không chịu nói à!" Tần Thu Uyển dò xét hắn: "Ngươi ở cái tuổi này cũng đã thành thân sinh con, có câu cha nợ con trả, ngươi muốn giết phu thê bọn ta, mặc dù không thành, nhưng chúng ta cũng bị trọng thương. Sinh tử đại thù, phu thê bọn ta có phải cũng có thể tìm thê nhi của ngươi báo thù hay không?"

Nghe được câu này, hắn lập tức đổi sắc mặt: "Họa không tới thê nhi, các ngươi có thủ đoạn gì đều có thể hướng về phía ta!"

"Lời này của ngươi rất có đạo lý, đáng tiếc chuyện bây giờ không theo ngươi nữa rồi." Tần Thu Uyển lắc đầu: "Ta chính muốn tìm bọn họ gây chuyện, ngươi làm gì được ta? Ngươi không phải muốn chết sao?" Nàng giương mắt: "A Vũ, cho hắn thống khoái."

Người áo đen đổi sắc mặt: "Đừng!"

Tần Thu Uyển đang muốn hỏi, Lâu Vũ ấn vai của nàng xuống: "Nàng đừng nói chuyện, để ta." Hắn tiến lên, trầm giọng hỏi: "Không giết ngươi cũng được, ngươi hãy nói một chút, là ai sai ngươi tới?"

Người áo đen tựa hồ có chút chần chờ, không lập tức mở miệng. Lúc hai người sắp hết kiên nhẫn, hắn mới thấp giọng nói: "Khương Hưng Diệu bỏ ra giá tiền rất lớn mời ta." Hắn nhắm mắt lại: "Phu thê của ta nằm trên tay hắn."

Nếu như đi đến nha môn xác nhận, phu thê bị chết, còn nếu không đi, hai phu thê này này cũng sẽ không bỏ qua cho thê nhi của hắn.

Đương nhiên, so với Khương Hưng Diệu tâm ngoan thủ lạt, hắn tín nhiệm hơn hai phu thê trước mặt này hơn. Chí ít, Lâu Vũ là học giả, về sau còn phải tham gia khoa cử, không thể muốn làm gì thì làm.

Tần Thu Uyển cũng không thể thật sự chạy đi giết thê nhi hắn, suy nghĩ một chút bèn nói: "Bọn ta cứu người ra, ngươi đi xác nhận Khương lão gia."

Người áo đen nhãn tình sáng lên: "Các ngươi có thể giúp ta cứu người?"

Lập tức lại nghĩ, hai người này võ nghệ khó lường, liền nói ngay: "Chỉ cần thấy được người, ta lập tức sẽ đi đến nha môn."

Tần Thu Uyển nghĩ đến cái gì, nói: "Đúng rồi, ngươi trước tiên viết một phong thư, tốt nhất là mang lên bằng chứng Khương Hưng Diệu mời ngươi giết người!"

Người áo đen sửng sốt một chút, gật đầu nói: "Có thể."

Cầm tới tin, Tần Thu Uyển lập tức liền tìm danh hạ thương đội, để bọn họ tìm cách đưa tin đến tay Vũ An Hầu thế tử.

Nàng cũng không tin, biểu huynh đệ Thái tử sẽ giữ một hung thủ giết người ở bên người.

*

Thực ra, tình cảnh Khương Hưng Diệu đã bắt đầu không tốt.

Hắn biết sau khi hồi kinh mình sẽ có phiền phức, mặc dù toại nguyện làm quản gia bên cạnh thế tử, có một thân phận che giấu tai mắt với người bên ngoài, cũng đúng là được một số người lấy lòng truy phủng. Nhưng mà, đam mê thế tử cũng không phải là bí mật, gần như tất cả mọi người đề nhìn về phía hắn với ánh mắt mang theo thâm ý.

Trong mắt người ngoài, Khương Hưng Diệu là một tên vì quyền thế không tiếc bán thân cho nam tử, tất cả mọi người đều xem thường hắn.

Hắn đúng là vì quyền thế, nhưng trong lòng cũng thực tình ái mộ thế tử. Đối diện với ánh mắt mọi người như thế, trong lòng hắn vô cùng uất ức.

Hơn nữa, những nam nhân trong hậu viện thế tử cũng khó đối phó.

Thực ra, tất cả nam nhân đều giống như hắn, có một thân phận với bên ngoài, cũng có một vị là quản gia giống hắn. Đây đối với Khương Hưng Diệu mà nói, cũng là một sự đả kích không nhỏ. Trước khi tới Kinh thành, hắn và thế tử đã ở ngoại thành mấy tháng, thái độ tình cảm sớm chiều càng ngày càng sâu. Hắn cho rằng mình sẽ có khác biệt, sẽ đặc thù một chút.

Nhưng đến Kinh thành, hắn phát hiện mình và người khác không có gì khác biệt. Càng làm hắn khó chịu là, ngày đầu tiên trở về, thế tử cũng không qua đêm với hắn.

Hắn không biết thế tử ngủ ở nơi nào, hắn không dám truy đến cùng. Lúc một mình nằm ở trên giường mềm mại, hắn liền rõ ràng được cuộc sống sau này sợ là sẽ không tốt như vậy. Tình cảm của hắn và thế tử... Có thể sẽ chỉ càng ngày càng lạnh nhạt.

Đến Kinh thành mấy tháng này, Khương Hưng Diệu ngoại trừ phải chịu ánh mắt khác thường của người ngoài, mà còn phải ứng phó với mấy minh thương ám tiễn của các nam nhân khác, còn muốn chịu đựng lão Hầu phu nhân, bởi vì lão Hầu phu nhân lấy hết việc thế tử không chịu thú thê đổ hết lên trên đầu bọn họ.

Nhất là Khương Hưng Diệu, thân là tân hoan, càng phải tiếp nhận phần lớn tức giận của lão Hầu phu nhân. Trong lúc này, hắn còn chịu tổn thương mấy lần. Dù đã sớm chuẩn bị hết thảy phiền phức ứng đối, nhưng vẫn không ngờ cuộc sống lại khó qua như vậy.

Đến lúc phụ thân xin giúp đỡ, tất cả tức giận của Khương Hưng Diệu đều đã có chỗ phát tiết.

Kỳ thật, hắn và thế tử quen biết chỉ mới thời gian ngắn, chính là vì giúp Khương phủ nâng cao một bước. Ở trình độ nào đó mà nói, hắn cũng coi như là đạt được mục đích, không thể để cho người nhà bị người khác khi dễ được. Hắn phí hết một phen công phu, tìm được sát thủ nổi danh trong kinh thành, ôm theo ý nghĩ nhất kích tất sát, cũng là nghĩ vì người nhà lập uy. Sau lần này, hẳn là không có người nào có thể ức hiếp Khương phủ nữa.

Sau đó mấy ngày, Khương Hưng Diệu vẫn luôn chờ tin tức tốt, cũng không bỏ công việc đi trong tay.

Hắn trông coi ba gian cửa hiệu của thế tử, bình thường không quá bận bịu, thường xuyên suy nghĩ lung tung. Ví dụ như giờ phút này, hắn đứng ở trên lầu, nhìn bên dưới rộn rộn ràng ràng, bắt đầu hồi tưởng lại cuộc sống trước kia của mình và thế tử, thầm tính toán, có lẽ hai ngày sau cũng nên đến phiên của mình.

Đang nghĩ ngợi, tiếng đập cửa truyền đến, Khương Hưng Diệu cũng không quay đầu lại: "Vào đi!"

Cửa mở ra, nghe được tiếng bước chân quen thuộc, Khương Hưng Diệu vui mừng quá đỗi, ngoài mặt không quá vui thích nhưng khóe môi lại mang theo một nụ cười ôn nhu: "Thế tử, ngài đã đến."

Khi thấy rõ thần tình trên mặt thế tử, nụ cười trên mặt Khương Hưng Diệu cứng đờ, lo lắng hỏi: "Thế tử sao lại không vui? Gặp chuyện khó khăn gì sao?"

Thế tử từ trong tay áo móc ra một phong thư, đặt ở trước mặt hắn: "Ngươi giải thích như thế nào?"

Khương Hưng Diệu bán tín bán nghi, nghĩ đến lại là tên khốn nạn nào gài bẫy cho mình. Vừa mới cầm tin, liền thấy một viên ngọc bội lớn chừng bằng móng tay ánh sáng long lanh từ bên trong trượt ra tới. Hắn lập tức đổi sắc mặt.

Thứ này không lớn, nhưng phẩm tướng cực giai, giá trị liên thành. Là quà mà thế tử khen thưởng cho hắn từ khi hắn tới đây làm việc.

Quan trọng nhất là, đây là đồ mà hắn dùng để thu mua sát thủ.

"Ngươi biết?" Thế tử tỏ rõ vẻ giễu cợt: "Khương Hưng Diệu, ta thật sự rất coi thường ngươi, không ngờ ngươi lại có lá gan lớn như vậy. Bên cạnh ta không ngươi lại được, chính ngươi tự đi đi!"

Nghe được câu này, sắc mặt Khương Hưng Diệu trắng bệch: "Thế tử, ngài nghe ta giải thích."

Thế tử đưa tay dừng lời hắn lại: "Hai chúng ta làm nhân tình trong mấy ngày này, ta tự nhận chưa hề bạc đãi ngươi, cho ngươi không ít lợi ích. Bây giờ chia tay, cũng coi như là chia tay trong êm đềm. Tất cả chuyện ngươi làm, đều không liên quan gì đến ta."

Quyết tuyệt như vậy, làm vành mắt Khương Hưng Diệu đỏ bừng: "Ngài cứ tuyệt tình như vậy?"

"Không có cách nào không dứt tình." Thế tử sắc mặt nhàn nhạt: "Thân phận của ngươi vốn sẽ mang đến cho ta phiền phức. Bây giờ, trong thư này còn nói được rõ ràng, nếu ta muốn bao che ngươi thì những chứng cớ này mỗi một hoàng tử đều sẽ nhận được một phần."

Thái tử lấy được còn tốt, thiên nhiên đồng minh, cho dù có trách cứ hắn thì cũng sẽ giúp hắn giấu diếm.

Nhưng rơi xuống trên tay hoàng tử khác thì đó chính là công kích nhược điểm Thái tử.

Cho dù Thái tử che chở hắn thì hoàng tử còn lại cũng sẽ công kích Vũ An Hầu phủ. Dù sao thì đây cũng là phụ tá đắc lực của Thái tử. Càng có khả năng chính là, Thái tử sẽ đi trước một bước bẻ đuôi cầu sinh, tự mình thu dọn Hầu phủ.

Thế tử nhìn hắn: "Ta không hiểu vì sao ngươi lại làm chuyện như vậy. Nhân thủ phía sau màn con mắt thông thiên, ta không bảo hộ được ngươi."

Bên môi Khương Hưng Diệu kéo lên một nụ cười giễu cợt: "Thế tử, ngài từng thực tình với ta chưa? Theo ta thấy, ngài không phải không bảo hộ được, mà là không muốn bảo hộ."

Tuy nói chứng cứ như này bị đưa đến trên tay hoàng tử khác đối với Hầu phủ mà nói đúng là vô cùng phiền toái, nhưng không phải là còn chưa đưa sao?

Chỉ cần có người giật dây đưa ra thư tín trước khi có người tìm tới thì có lẽ đã có thể đem người có tội danh nhốt vào đại lao, hoặc là càng trực tiếp hơn, tìm mấy tên sẵn sàng chết thay thì phiền phức cũng sẽ không tồn tại nữa.

Thế tử hờ hững: "Có mấy lời, nói quá rõ sẽ làm tổn thương tình cảm."

Khương Hưng Diệu vừa muốn cười, giữa bọn hắn có tình cảm thật sao?

Đại khái là đã nhìn ra ý nghĩ của hắn, thế tử lên tiếng: "Ta đối với ngươi từng có thực tình." Chỉ là không đến mức phải đánh đổi trăm năm cơ nghiệp tổ tông mà thôi.

Hắn quay người đi ra ngoài: "Sau này, ta sẽ truyền ra tin ngươi chết bệnh. Ngươi mau rời khỏi Kinh thành đi!"

Khương Hưng Diệu: "..." Chết bệnh?

Hắn đã chết bệnh một lần, lại chết một lần, thiên hạ này chỗ nào có thể dung hắn?

Tần Thu Uyển phái người đi đến Kinh thành tìm người, nàng trước đó cũng từng nghĩ qua, thế tử Hầu phủ muốn giấu người sợ là không dễ dàng tìm tới như vậy. Nàng chuẩn bị an bài tốt cửa hiệu xong thì liền tiến đến Kinh thành tự mình tìm.

Kết quả, sau ba ngày, nàng vừa mới chuẩn bị lên đường thì liền có tin tức, nói đôi mẫu tử kia từ một gian cửa hiệu bị đuổi ra. Hai người dự định rời khỏi Kinh thành, bọn họ đã nhận được người, mấy ngày sau liền có thể chạy về.

Tần Thu Uyển hơi tưởng tượng liền hiểu được ẩn tình trong đó.

Hẳn là thế tử không muốn giúp Khương Hưng Diệu mắc thêm lỗi lầm nào nữa, vì thoát khỏi cái phiền toái này mà chủ động đuổi người đi.

Lúc tiếp tục nhìn thấy Khương Hưng Diệu, Tần Thu Uyển thực sự không nhận ra.

"Lý đông gia, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."

Lúc này da thịt Khương Hưng Diệu trắng hơn trước kia rất nhiều, là cảm giác như đang mắc bệnh, ánh mắt u ám, cả người thon gầy như một cây gậy trúc, y sam mặc trên người bị gió thổi qua, dường như trống rỗng.

Lý U Lan dò xét hắn: "Không phải Khương công tử đi đến Kinh thành sao? Làm sao lại trở về rồi? Khi nào về?"

Ánh mắt Khương Hưng Diệu thẳng tắp theo dõi nàng: "Ta vì sao trở về, trong lòng ngươi hẳn là rõ ràng nhất."

Ánh mắt kia thực sự làm người ta sợ hãi, làm người nhìn thấy quanh thân phát lạnh.

Tần Thu Uyển không sợ, nhìn thấy tức giận trong mắt của hắn, không nhịn được cười hỏi: "Chỉ có ngươi mới có thể tìm người giết ta, lại không cho phép ta phản kích sao? Ta cũng không báo thù, chỉ vì muốn đòi lại công đạo cho mình mà thôi." Nàng dò xét hắn: "Nếu như ta tìm người giết ngươi thì chẳng phải sẽ biến thành người giống như ngươi hay sao?"

Tức giận trong mắt Khương Hưng Diệu càng sâu: "Lý U Lan, hãy đợi đấy."

"Không cần đợi." Tần Thu Uyển khẽ cười: "Tên sát thủ ngươi tìm vào ngày hôm qua đã đi đến công đường chủ động nhận tội rồi. Giờ này, nha sai đại nhân phái ra đón người Khương phủ các ngươi, hẳn là sắp đến rồi."

Đang nói chuyện, từ góc đường có một đoàn người đi ra. Nàng ngửa cằm ra nhìn: "A, nói đến liền đến."

Ánh mắt Khương Hưng Diệu chớp tắt, cuối cùng bỏ lại một câu: "Ngươi đừng có chuyện gì cũng đi báo quan như vậy."

Tần Thu Uyển buông tay: "Ta không hạ thủ được. Chỉ có thể mời đại nhân giúp tâ một tay, đương nhiên, nếu đại nhân làm không được thì ta sẽ ở bên cạnh nhắc nhở."

Đang nói chuyện, nha sai đã đến gần.

Thân thể Tần Thu Uyển hơi nghiêng về phía trước, thấp giọng nói: "Khương công tử mới vừa vào thành đúng không? Thực không dám giấu giếm, nha sai đến nhanh như vậy là bởi vì ta đã sớm phân phó người bên cạnh, nếu như nhìn thấy ngươi thì không cần bẩm báo, trực tiếp đến nha môn báo quan." Trong ánh mắt nàng sáng lóng lánh, tràn đầy ý cười: "Ta thông minh không?"

Khương Hưng Diệu thật sự muốn xé toang vẻ đắc ý trên mặt nàng, hắn đưa tay ra.

Tần Thu Uyển vội vàng lui về sau một bước, vội vàng tránh đi, vẻ mặt kinh ngạc: "Khương công tử động một chút là vung tay đánh người, mới học được từ Hầu phủ đó hả?"

Khương Hưng Diệu và nam tử hoan hảo, bình thường là người rất nhạy cảm, nghe nói như thế thì ý nghĩ lập tức liền lệch sang một bên, cho rằng Lý U Lan và những người giễu cợt hắn vì quyền thế bán thân ở Kinh thành giống nhau, cười hắn là nữ nhân. Lập tức giận dữ: "Ngươi lặp lại lần nữa xem?"

Ánh mắt Tần Thu Uyển rơi vào sau lưng hắn, lắc đầu: "Ngươi muốn đánh ta thì không thể đâu. Ta chỉ hi vọng, kiếp sau đừng đụng vào thứ đen đủi như ngươi."

Khương Hưng Diệu: "... Ngươi cho rằng ta muốn chạm vào ngươi?"

Nha sai tiến lên: "Khương công tử, đại nhân có chuyện tìm ngài, còn xin ngài theo chúng ta một chuyến. Nếu ngài không phối hợp thì đừng trách chúng ta."

Đây là đã lấy được chứng cớ xác thật nên mới có thể không khách khí như thế.

Hắn không nhìn nha sai, chỉ theo dõi Tần Thu Uyển.

Tần Thu Uyển lắc đầu: "Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu không phải ngươi tìm người xung hỉ thì ta cũng sẽ không có ân oán sâu như vậy với ngươi. Thực ra, nếu ta nhát gan một chút, hoặc là không đủ thông minh thi đã chỉ có thể bị Khương phủ các ngươi ức hiếp. Nếu ta cứ ở lại Khương phủ thì sợ là đến cả xương cốt cũng không thừa nổi."

Đây là sự thực, Lý U Lan ở bên trong đó, bị Khương Hưng Thịnh khi nhục xong thì đã có bầu, vô duyên vô cớ phá thai, sau đó thì một thi hai mạng.

Việc nàng chết, liên quan đến rất nhiều người. Nếu bàn về kẻ cầm đầu thì vẫn là người Khương phủ.

Khương Hưng Diệu mạnh mẽ trừng mắt nhìn nàng: "Nếu ta bất tử, ngươi..."

Không đợi hắn buông ra lời đe dọa, Tần Thu Uyển đã hoạt động tay chân một chút, nói: "Ta chính là muốn lật ra những chuyện bẩn thỉu của quý phủ các ngươi rõ ràng khắp thiên hạ, để bách tính phủ thành này nhìn một chút, sắc mặt của cái gọi là phú gia trăm năm!"

Tần Thu Uyển nói được thì làm được.

Không chỉ tra ra chuyện Khương lão gia cùng nhi tử tìm sát thủ sát hại tính mệnh phu thê bọn họ mà còn cổ động trước khi những người từng bị Khương phủ khi dễ đi báo quan.

Thực ra, cũng không cần nàng cổ động.

Nhìn thấy Khương lão gia vào tù, rất nhiều chủ nợ đã tới cửa đòi nợ, cửa hiệu rối rít đổi chủ. Những người đã từng ngại Khương phủ thế lớn không thể không nắm lỗ mũi nhận cũng đều tới công đường, mời đại nhân làm chủ.

Có người thật sự muốn đòi lại công đạo, càng nhiều hơn là chỉ muốn đòi bồi thường.

Liên quan tới chuyện Khương gia phụ tử tìm hung thủ giết người, hai người đương nhiên là chết không thừa nhận. Nhưng hung thủ đã nói ra địa điểm và canh giờ bọn họ thương lượng, cũng lấy ra đồ vật và ngân phiếu mà Khương Hưng Diệu thu mua.

Đại nhân phải phí hết một phen công phu, sai người đi đến Kinh thành lấy những vật thuộc về Khương Hưng Diệu làm chứng cứ.

Ở trong đó, khó tránh khỏi đã tra ra được chuyện dính dáng đến Khương Hưng Diệu và Vũ An Hầu thế tử. Thế tử cũng không thừa nhận hai người có cảm tình khác, chỉ nói Khương Hưng Diệu chán ghét cuộc sống trong nhà, cố ý giả chết muốn đi vạn dặm đường, rồi ngẫu nhiên đi theo hắn đi Kinh thành. Dưới danh nghĩa của hắn làm một quản gia.

Sau này lại muốn rời khỏi Kinh thành, hắn liền chủ động thả người, không miễn cưỡng hắn ta ở lại.

Về phần những chuyện Khương Hưng Diệu đã làm, hắn hoàn toàn không biết.

Dù Khương Hưng Diệu đã sớm biết thế tử sẽ không giúp một tay, nhưng nghe được những lời khai không có chút tình cảm nào này thì trong lòng của hắn cũng khó tránh khỏi thất vọng.

Không quan tâm trong lòng của hắn khó chịu như thế nào, đại nhân lấy được đầy đủ chứng cứ, cộng thêm lời khai của hung thủ, Khương Hưng Diệu không thể biện họ, bắt đầu không chịu nhận tội, còn bị đánh một trận gậy.

Về phần Khương lão gia, nhiều năm sống an nhàn sung sướng, ông ta không cho rằng mình sẽ chịu được hình phạt nên đã dứt khoát nhận tội. Còn có ý đồ giao ra gia tài để cho mình được giảm hình phạt, kết quả đại nhân thanh toán xong còn phát hiện chưa bồi đủ.

Khương lão gia âm mưu giết người, còn là động thủ với tú tài nên tội thêm một bậc, bị phán án mười năm, làm hàng xóm bên cạnh Khương phu nhân.

Khương Hưng Thịnh cũng bị tra ra chuyện trắng trợn cướp đoạt nữ tử trước khi, kỳ thật cũng không tính là đoạt, nữ nhân của hắn rất nhiều, cơ bản đều là bỏ ra giá tiền rất lớn để mua. Trong đó có một vài cô nương cũng không nguyện ý, chỉ là bị người trong nhà cưỡng bách lên kiệu hoa.

Nếu như hắn không xảy ra việc gì thì những chuyện này vốn dĩ không đáng nhắc tới.

Nhưng hôm nay hắn xảy ra chuyện, những cô nương kia liền xông ra, còn có cả đôi phụ mẫu chạy đến tố cáo là bọn họ không muốn để cho nữ nhi làm thiếp, tóm lại, chính là muốn để Khương phủ bồi thường.

Đủ loại chuyện nói ra gần hơn một tháng, tội danh trên người Khương phủ một tầng lại một tầng, mãi sau chuyện mới kết thúc.

Khương phủ sừng sững trăm năm trong thành chỉ trong một buổi sụp đổ, không còn tồn tại, thanh danh cũng bị hủy sạch sẽ. Thân thích ngày trước cũng tránh không kịp, tuyên bố không thân cận với Khương phủ nữa.

Kỳ thật, ban đầu Tần Thu Uyển chỉ muốn Khương gia phụ tử nhận tội danh ám sát phu thê bọn họ mà thôi, cũng thật không sự nghĩ tới lại có nhiều chuyện như vậy, Khương phủ vậy mà lại lén lút khi dễ nhiều người như vậy.

Từ lừa gạt một cô nương xung hỉ lại đến cả chuyện gánh hai phòng cũng nhìn ra được, Khương phủ xử sự không có ý tứ. Nhưng làm xuống nhiều chuyện sai như vậy, Tần Thu Uyển cũng không ngờ.

Nàng còn cố ý đi vào ngục thăm huynh đệ nhà họ Khương.

Khương Hưng Diệu bị thương, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người càng thêm u ám, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy căm hận. Đối diện với ánh mắt như thế, Tần Thu Uyển cũng không sợ hãi, thậm chí còn rất hưởng thụ. Cả người Khương Hưng Thịnh mất đi tinh khí thần, bình thường núp ở trong góc, không có chuyện gì không ngẩng đầu.

Những người này đã từng cao cao tại thượng, dựa vào chút vốn liếng này mà tùy ý ức hiếp người. Bọn họ cũng nên nếm thử tư vị bị người ta khinh bỉ.

Diêu Nhã Ý trước kia còn ép gả mấy cô nương, cũng bị tố cáo lên công đường, lúc này đang đứng ở cách đó không xa, bẩn thỉu giống như người điên.

Nhìn thấy Tần Thu Uyển, nàng ta bổ nhào vào lan can bên cạnh: "Lý đông gia, ngươi phải giúp ta một việc, van xin ngươi."

Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn lại: "Chuyện gì?"

"Giúp ta báo tin cho nương, nói là ta có việc gấp tìm bà ấy." Diêu Nhã Ý ngữ khí vội vàng, đối diện với vẻ mặt lạnh nhạt của nàng, ánh mắt nàng dần dần lộ ra chút cầu khẩn: "Cầu xin ngươi."

"Tại sao ta phải giúp ngươi?" Tần Thu Uyển nhấn mạnh: "Ngươi đã từng gây cho ta không ít phiền phức, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu."

Diêu Nhã Ý: "..." Thân nàng đã vùi lấp vào nhà tù, còn chưa tính sổ xong sao?

Nghĩ đến cái gì, nàng có chút bối rối: "Ngươi còn muốn hãm hại ta?"

Tần Thu Uyển dò xét nàng: "Chỉ với ngươi, không đáng."

Nghe ra ý khinh thường trong lời nói của nàng, trong lòng Diêu Nhã Ý đột nhiên dâng lên một cỗ tức giận, đang muốn nói thêm vài câu, liền nghe nàng nói: "Nể tình ngươi thảm như vậy, lát nữa ta sẽ giúp ngươi chuyện lời đến."

Diêu Nhã Ý: "... Cám ơn ngươi."

"Không cần." Tần Thu Uyển nghiêm túc nhìn nàng ta: "Kỳ thật ta muốn nghe ngươi nói một tiếng "xin lỗi" hơn."

Diêu Nhã Ý há hốc mồm, rũ mắt nói: "Xin lỗi."

Tần Thu Uyển tới cửa kính cẩn thăm hỏi, Diêu phu nhân không muốn gặp, nàng liền viết một phong thiếp mời để người gác cổng mang vào.

Nghe nói, Diêu phu nhân cuối cùng vẫn không đi, chỉ sai người bên cạnh đi thăm, đến cả đồ vật cũng không mang. Có lẽ là sợ dính dáng đến nữ nhi làm hỏng thanh danh của mình.

Trong một khoảng thời gian rất dài, không ít người ở nội thành đều đang nghị luận về Khương phủ, mấy tháng sau người đề cập càng ngày càng ít.

Mà lúc này đây, hội thi Hương bắt đầu, Lâu Vũ đã trải qua một năm vẫn luôn đọc sách, hắn không phải lần đầu tiên tham gia khoa cử, bản thân cũng khắc khổ. Hắn đã từng làm quan nên có thể thăm dò ý nghĩ của giám khảo, lúc làm bài thi cố ý dùng chút mánh khóe, rất thuận lợi trúng giải nguyên.

Thi Hương qua đi, phu thê thu dọn hành lý đi đến Kinh thành, chuẩn bị tham gia kỳ thi mùa xuân năm sau.

Vũ An Hầu thế tử cũng không cố ý tìm bọn họ gây sự, hoặc nói đúng hơn là chỉ coi bọn họ như người xa lạ, hoặc là có chỗ kiêng kị, hoặc là thật sự không có coi chuyện của Khương Hưng Diệu ra gì. Sau này thấy Lâu Vũ bên trong hội nguyên, về sau lại được hoàng thượng chỉ định làm Trạng Nguyên thì còn thay Thái tử tới cửa mời chào.

Hai phu thê không thích hắn, hơn nữa, đương kim hoàng thượng đang vào độ tráng niên, tinh lực dồi dào, cũng là minh quân. Hai phu thê cũng không nghĩ sẽ làm thiên tử tức giận.

Hai người sở cầu không nhiều, công danh lợi lộc với hai người mà nói chẳng qua chỉ là thoảng qua như mây khói. So với những quan viên khác thì hai người xử sự cũng không liều lĩnh. Hoàng thượng thích nhất chính là tính cách lạnh nhạt này nên đã đề bạt Lâu Vũ. Chờ khi tân đế đăng cơ, Lâu Vũ đã là cánh tay đắc lực trong triều.

Tân đế đăng cơ, Lâu Vũ từ quan quy ẩn, mang theo Tần Thu Uyển đi dạo khắp thiên hạ. Hai người đều nhìn thoáng, trên đường gặp gỡ chuyện bất bình đều sẽ giúp giải oan, lưu lại không ít truyền thuyết.

"Nếu như không tìm thấy ta, chàng sẽ xử lý làm sao?"

"Vậy thì ta sẽ cứ tìm cho đến khi tìm được nàng mới thôi!"

Bình Luận (0)
Comment