Chương 571
Cũng không thể trách huynh đệ nhà họ Uông trở mặt không quen biết.
Bởi vì trước lúc hai người bị đưa đến công đường thì đã được nha sai và trông coi báo cho biết, đây là một cơ hội tuyệt hảo, nếu hai người có thể nắm chặt thì chí ít có thể giảm bớt một năm tù.
Hai huynh đệ từ nhỏ được sủng ái lớn lên, bởi vì phải đọc sách mà chuyện trong nhà chưa từng để cho bọn nó nhúng tay vào, hai đứa thuở nhỏ cũng chưa từng chịu khổ. Cuộc sống ở trong đại lao, mỗi một hơi thở đều là dày vò, hai người nằm mơ cũng muốn ra ngoài.
Có thể sớm ra ngoài, hai người tự nhiên là lựa chọn ăn ngay nói thật.
Về phần nương có thể nhập tội hay không... Trong lòng hai người hiểu rõ, có lời khai của bọn họ, song thân có lẽ sẽ chạy không thoát.
Nhưng mà, hai người cũng đã thương lượng qua, chuyện đã từng xảy ra, muốn không có chút vết tích nào thì gần như không có khả năng. Đã nháo đến công đường, còn xin bọn họ làm chứng, đại nhân nhất định đã tra ra được, cũng có khả năng đã mời người khác làm chứng.
Trái lo phải nghĩ thì cảm thấy công lao này thay vì cho người khác, còn không bằng chính bọn họ nhận.
Lý thị vốn cho rằng chuyện này cả một đời cũng sẽ không bị người ta lật ra, không ngờ Lý U Lan hôm nay giống như nổi điên bắt đầu nhắc lại chuyện xưa. Càng không nghĩ tới chính là, hai đứa bé còn không thèm cân nhắc trực tiếp xác nhận bà ta.
Trong nội tâm bà ta thất vọng xong thì lại vô cùng khó chịu: "Các ngươi... bất luận ta làm chuyện gì, cũng là vì huynh đệ các ngươi, các ngươi lại đối xử với ta như vậy?" Bà ta không muốn nhận tội, lại bổ sung một câu: "Nói xấu nương, hai người các ngươi đúng là tốt. Lão nương nhiều năm tân tân khổ khổ như vậy, nuôi dưỡng ra hai đứa các ngươi đúng là nuôi sói mắt trắng. Sớm biết như thế thì lúc trước liền không nên nuôi các ngươi lớn lên."
Càng nói, Lý thị lại càng thương tâm thêm, nước mắt bà ta chảy ra như mưa mà chất vấn: "Vì các ngươi, ta ngày nào cũng cãi nhau với phụ thân các ngươi, tình cảm nhiều năm phu thê đã sớm hao mòn gần như không còn... Hắn bây giờ nhìn ta là phiền, các ngươi có thấy thẹn với ta không?"
Đối mặt với sự chỉ trích của mẫu thân, hai huynh đệ chỉ có thể cúi đầu.
Lý thị thấy thế, không ngừng nói: "Lúc trước hôn sự rõ ràng chính là U Lan đồng ý, sính lễ cũng là chính nàng ta nhận. Nàng ta làm gì mà không biết rõ tình hình? Các ngươi không thể cùng người ngoài ức hiếp nương ngươi, ta sống nửa đời, làm tất cả chuyện cũng là vì suy nghĩ cho các ngươi, các ngươi như thế, có thấy thẹn với ta không?" Nước mắt bà ta rơi như mưa, gần như là quỳ không nổi, bộ dạng đúng như người bị nhi tử phản bội thì khó mà tiếp nhận, nghe thương tâm, khiến người nhìn rơi lệ.
Không phải sao, trong số người vây xem đã có người chỉ trích hài tử vong ân phụ nghĩa.
Lý U Lan cũng ở trong đó.
Khương gia phu thê cũng không muốn thừa nhận nhi tức nhà mình cưới vào cửa là lừa gạt mà ra, thanh danh này mà truyền ra thì cũng không tốt đẹp gì cho Khương phủ.
Khương lão gia hôm nay ở trên công đường rất ít khi nói chuyện, lúc này cũng không nhịn được: "Nhi tức của Khương phủ, dù chỉ là vì xung hỉ thì cũng có cần người đồng ý. Chọn trúng Uông gia các ngươi cũng là vì thấy các ngươi chăm chỉ, chứ từ trước đến nay bọn ta đều chưa từng miễn cưỡng qua ai. Đương nhiên, hài tử cuối cùng vẫn đi, mục đích xung hỉ không thành, bọn ta ai cũng không muốn hậu quả như vậy. Nhưng chuyện đã xảy ra, cũng nên tìm cách giải quyết. Lý cô nương ban đầu vào lúc con ta còn chưa hạ táng đã muốn rời đi, bọn ta phải giữ lại rất lâu mới khiến nàng ta ở lại đưa con ta đi một đoạn đường. Lúc trước vì thế mà thê tử của ta còn cho nàng ta không ít bạc."
"Sau này con ta vừa mới xuống mồ, nàng liền không kịp chờ đợi cầm của hồi môn của mình rời đi, bọn ta cũng chưa từng làm nàng khó xử, tiễn người đi xong, cũng coi là chia tay trong êm đềm." Vẻ mặt của ông ta phẫn nộ: "Ta cũng không biết vì chuyện gì mà cách mấy tháng sau, nàng ta lại một lần nữa nói là Khương phủ ta có lỗi với nàng ta."
"Người làm ăn coi trọng nhất chính là thành tín, ta chưa bao giờ thấy qua người nào mặt dày như thế."
"Nói thật, ta cũng lần đầu tiên gặp phải người da mặt dầy như vậy." Tần Thu Uyển đem chuyện lúc trước mình vừa vào cửa liền không thừa nhận mối hôn sự này, sau đó Khương phu nhân còn cho nàng một số tiền lớn mời nàng đưa linh, cuối cùng nói: "Ta vốn đang mê man, ở trong kiệu hoa, lại phải thành lễ, cho dù nói toạc trời lớn ra thì ta cũng không phải là vị vong nhân của Đại công tử, vốn cũng không nên đưa linh. Phu nhân hứa hẹn số tiền lớn, ta cũng không phải là kẻ ham bạc, mà vì phát hiện cái chết Đại công tử khác thường nên muốn đi xem một chút. Quả nhiên, quan tài bị rơi ở cửa ra vào nhưng bên trong vốn dĩ không có hài cốt của Đại công tử. Ban đầu ta cũng tưởng rằng hài cốt bị người ta đánh cắp đi, nhưng sau này ta nghe nói có người ở ngoại thành thấy được Đại công tử nên đã tự mình tiến đến xác nhận, biết được người kia chính là hắn!"
Nói đến đây, Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ bi phẫn, gào thét chất vấn: "Đã không phải bệnh nặng, vì sao phải tìm người xung hỉ? Nếu như hắn thật sự bị bệnh, nhưng rồi lại sống lại, vì sao không báo cho người đời biết? Các ngươi tưởng ta là trẻ mồ côi thì dễ khi dễ sao?"
Đại nhân nhìn vẻ mặt bi phẫn của nàng, nửa ngày sau mới nói: "Việc này ta sẽ tra rõ." Hắn nhìn về phía nha sai: "Đem tất cả mọi người của Khương phủ đến nơi này, nhớ là giam giữ riêng từng người, bản quan sẽ tìm từng người tới thẩm vấn."
Lại phải tra lại cái chết của Khương Hưng Diệu!
Khương gia phu thê lúc này đã đổi sắc mặt: "Con ta đã nhập thổ vi an, không phải như Lý U Lan nói, không cần điều tra."
Đại nhân sắc mặt nghiêm túc: "Đã có oan thì bản quan phải hết sức điều tra rõ. Như thế mới không uổng công hoàng thượng tín nhiệm bản quan."
Hai phu thê hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên ứng đối ra sao.
Trước khi đến công đường, Khương gia phu thê vẫn rất có lực lượng. Nhưng lúc đi đến nơi này, mọi chuyện lại dần thoát khỏi khống chế của bọn họ, đơn giản là càng kéo càng xa.
Chuyện Khương Hưng Diệu còn sống đúng là chỉ có cả nhà bọn họ là biết, vừa vặn hạ nhân bên cạnh cũng biết, giống như Diệu Linh, bọn họ chưa chắc có thể thủ khẩu như bình. Hơn nữa, còn có Chu Hổ ở đây, hắn cũng là người biết nội tình.
Lại tra ra thì người nhà họ Khương sẽ mất hết mặt mũi, Khương phu nhân có thể còn bị nhập tội.
Chính như hai phu thê suy đoán, ban đầu, thiếp thân bên cạnh hai người còn thà chết không nói, Chu Hổ cũng không nói, nhưng mà, đại nhân mới đánh mấy gậy, nha hoàn bên cạnh Khương phu nhân đã hết chịu nổi mà nhận tội, những người còn lại cũng vội vã lập công chuộc tội, cơ hồ là tranh nhau để nhận tội.
Thế là, chuyện Khương Hưng Diệu giả chết như thế nào ở trước mặt mọi người để được vào quan tài, lại từ khi nào từ trong quan mộc lặng lẽ đi ra từ cửa sau rời đi, lại còn chuyện ở ngoại thành mấy tháng, lại đến cả chuyện rời khỏi phủ thành, tất cả đều bị mấy hạ nhân ngươi một lời ta một câu nói rõ.
Vẻ mặt Khương gia phu thê chết lặng.
Đến giờ phút này, bọn họ cũng không biết nên thu tràng lại như thế nào. Nhưng mà trong lòng hai người đều có cùng một ý nghĩ, Lý U Lan chính là khắc tinh của Khương phủ, lúc trước không nên trêu chọc nàng ta.
Khương lão gia lập tức giận chó đánh mèo, chuyện xung hỉ lúc trước là Khương phu nhân định, lựa chọn cũng là bà ta chọn, kết quả lại làm ra sơ suất lớn như thế, những chuyện này bất luận dù là trên thân ai thì người đó có lẽ cũng sẽ giận bà ta.
Đây là làm chuyện gì không biết?
Khương phu nhân cũng cảm thấy rất oan uổng, bà ta biết chuyện xung hỉ không thể làm loạn, sơ sót một cái thì sẽ bại lộ chuyện nhi tử còn sống. Cho nên bà ta mới phải kiếm người nghèo khổ chút, vất vả lắm mới tìm được một nhà đầu nông thôn chưa thấy qua việc đời vừa mới tới thành. Ai mà biết nha đầu này lại lợi hại như vậy?
Thậm chí còn nhạy bén hơn những cô nương trong thành, Khương phu nhân rất hoài nghi, nếu như bà ta tùy ý chọn một cái trong thành, làm không tốt người ta có khi hiện tại còn ngoan ngoãn ở trong Khương phủ thủ tiết đó!
Thiên ý trêu người, không phải sức người có thể xoay chuyển.
Khương phu nhân cho rằng, đụng vào Lý U Lan là số mệnh của Khương phủ nên có một kiếp này.
Khương lão gia oán thê, cũng oán người đối diện mình quá khôn khéo. Khương phu nhân thì lại oán trời oán đất.
Một bên khác, Chu Hổ cắn chặt hàm răng không nói một lời.
Đại nhân cũng không ngờ, một vụ án lạia dính dáng ra nhiều chuyện như vậy.
Chuyện đống đến cùng một chỗ, nhìn vô cùng hỗn tập, từng cái từng cái đều phải giải quyết. Ban đầu là chuyện Trần thị sai khiến côn đồ cướp bóc phu thê tú tài. Việc này Khương phu nhân không thể biện hộ, không chịu được gậy đánh, cũng đã ấn tên.
Chu Hổ cũng chủ động thừa nhận mình chuyện đáp cầu dắt mối, cho nên, mới phán quyết hắn hai năm. Diệu Linh tội danh nặng hơn chút, nhưng đại nhân cũng xử nhẹ vì nhận tội.
Về phần Khương phu nhân, bản án còn chưa tra rõ ràng, đến lúc đó sẽ cùng lúc định tội.
Đối với Chu Hổ mà nói, chỉ là hai năm mà thôi, rất nhanh sẽ đi qua. Nhưng hắn một hơi còn chưa kịp thở ra, liền nghe khổ chủ dự thính bên kia nhàn nhàn nói: "Chu Hổ, ngươi không giải thích vì sao mình biết chuyện Khương đại công tử còn sống à?"
Chu Hổ: "..." Chuyện này làm sao có thể nói?
Nếu nói đến việc này thì sẽ phải nói đến chuyện hắn tính toán Lâu Vũ ý đồ dựa vào Vũ An Hầu phủ.
Vấn đề này mà lộ ra, Khương phủ tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn. Tính toán tú tài có công danh, tội danh cũng nặng. Lại thêm... hắn phải bại lộ cả đam mê của Vũ An Hầu thế tử!
Khương phủ chắc chắn sẽ lại âm thầm ghi tạc khoản nợ này!
Hắn chỉ có một cái mạng, sao có thể chịu được giày vò như vậy?
Thượng thủ đại nhân nhíu mày hỏi: "Chu Hổ, việc này hẳn là không liên hệ chút nào với ngươi mới đúng, sao ngươi lại biết?"
Chu Hổ: "..." Ta không biết!