Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 564 - Chương 570

Chương 570
Chân tướng phơi bày, chủ tớ tình thâm chính là chuyện tiếu lâm.

Trên đời này cũng có hạ nhân rất trung thành với, nhưng Khương phu nhân thì không làm được. Bà ta phải quản lý cả một hậu trạch to lớn, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ có rất nhiều, bình thường đều rất bận, con người một khi bận rộn thì tính cách liền táo bạo, thỉnh thoảng bị ủy khuất cũng chỉ có thể tự mình kìm nén, oán khí dành được không thể hướng về phía người nhà chồng hoặc người nhà mẹ đẻ thì cũng chỉ có thể hướng về phía hạ nhân.

Khương phu nhân trong mắt hạ nhân là người hỉ nộ vô thường, lúc cao hứng có thể thưởng không ít đồ tốt, lúc tức giận có thể bởi vì một chút chuyện nhỏ mà đánh người suýt mất nửa cái mạng. Thật sự muốn tới gần lại không dám tới gần.

Tính cách khó chịu nên cũng làm hạ nhân mất lòng.

Diệu Linh đến bên bà ta cũng chr mới hơn hai năm, bình thường chỉ muốn hầu hạ tốt chủ tử để lấy thêm bạc thưởng, tích lũy cho mình một phần của hồi môn phong phú, cũng không có tình cảm bao sâu. Vừa rồi không mở miệng là vì băn khoăn đến người nhà.

Đại nhân tri kỷ như thế, Diệu Linh liền không sầu lo nữa, sau nửa canh giờ, song thân Diệu Linh và ca ca bị tiếp vào công đường, nàng trực tiếp tiến lên, thẳng thắn nói ra chuyện Khương phu nhân dặn dò tìm người báo thù, nhưng bởi vì chưa quen thuộc mà tìm tới Chu Hổ đáp cầu dắt mối.

Khương phu nhân bối rối trong lòng, ngoài mặt cũng mang theo một chút, bà ta đương nhiên là không thừa nhận, chỉ nói là nha hoàn cầm được bạc của người khác nên cố ý nói xấu bà ta.

Thân là quan viên, rành nhất việc quan sát nét mặt của nghi phạm, đại nhân chưa từng buông tha chút vẻ mặt nào của Khương phu nhân. Biết bà ta đã chột dạ, nhưng nghi phạm không chịu chứng nhận, còn giảo biện thì phải cần càng nhiều chứng cứ hơn. Ông ta nhìn Diệu Linh một chút: "Ngươi mời Chu Hổ xuất thủ tương trợ, đã cho bao nhiêu bạc?"

Vừa rồi Chu Hổ nhận tội là bởi vì thấy tiền sáng mắt nên mới ra tay giúp đỡ.

Diệu Linh không cho bạc, chỉ tới cửa uy hiếp hai câu, Chu Hổ liền trung thực hỗ trợ. Nàng vốn có thể nhận, nhưng chuyện này liên quan đến Đại công tử, vậy coi như là dính dáng đến Hầu phủ, nàng không muốn là kẻ thù của Đại công tử.

Cho nên, nàng vẫn thừa nhận cho bạc.

Trái tim Chu Hổ nâng lên tận cổ họng, nếu như Diệu Linh cứ thành thật như vậy, chuyện gì cũng nhận thì thể nào cũng sẽ dính dáng đến việc hắn đã từng tính toán tú tài, vấn đề này nếu như bị điều tra ra thì tội danh cũng không nhẹ.

Đến giờ phút này, đáy lòng của hắn lại mắng Dương Thành Bảo một trận, cũng vô ý thức nhìn Diệu Linh một chút.

Đại nhân nhìn thấy hai người trao đổi ánh mắt, lại hỏi: "Chu Hổ, bản quan nhớ ngươi biết chữ, đưa số lượng bạc ngươi thu viết trên giấy cho ta."

Lúc này liền có người đưa bút mực giấy nghiên lên.

Chu Hổ phát khổ trong lòng, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Diệu Linh, hắn thật sự không cam tâm bị dính phải tội danh tính toán tú tài. Lúc quay người, hắn dùng ngón tay chọc chọc eo, chợt nhìn giống như là gãi ngứa.

Diệu Linh thấy rõ ràng, cộng thêm hai người đã trao đổi ánh mắt, nàng lúc này liền chắc chắn là Chu Hổ ám chỉ cho nàng.

Đợi đến khi Chu Hổ đặt bút, đại nhân tiếp tục hỏi, Diệu Linh vô cùng mạnh mẽ nói: "Mười lượng!"

Nàng nói rõ ràng, âm vang hữu lực.

Chu Hổ: "..."

Hắn nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào.

Sư gia giơ giấy trong tay lên, viết lên phía trên một trăm lượng.

Diệu Linh được đề bạt đến chỗ Khương phu nhân nên cũng học được mấy chữ đơn giản, chí ít thì vẫn biết mấy chữ trên ngân phiếu. Thấy rõ ràng số lượng trên giấy, nàng lúc ấy liền ngây ngẩn cả người, không thể tin nhìn về phía Chu Hổ.

Ánh mắt kia tựa hồ muốn nói, chỉ dựa vào ngươi cũng xứng đáng một trăm lượng?

Chu Hổ đã nhìn ra ý tứ của nàng, lập tức giận không chỗ phát tiết. Hắn thân là chủ tiệm Hoa Lâu, một ngày thu một đấu vàng, chỉ mười lượng bạc sao có thể đả động được hắn?

"Số lượng không khớp, hai người các ngươi nhất định có một người nói dối. Hoặc là hai người các ngươi có câu nói láo." Sắc mặt đại nhân trầm lãnh: "Đây là công đường, chuyện liên quan đến nhân mạng và oan khuất, không cho phép các ngươi lừa gạt như thế." Hắn vỗ kinh đường mộc, âm thanh rất nặng cứ như là đập vào trong lòng mọi người: "Bản quan cho các ngươi một cơ hội nữa."

Lần này, hai người đều viết một trăm lượng.

Đại nhân lúc này mới hài lòng, nhìn về phía Khương phu nhân: "Khương Trần thị, ngươi giải thích như thế nào?"

Khương phu nhân cũng không biết phải nói làm sao mới có thể giúp cho của mình thoát tội, chỉ tiếp tục nhấn mạnh: "Chắc chắn là có người thue mua nha hoàn nói xấu ta."

Đại nhân trầm ngâm một lát: "Ngươi có hoài nghi ai không?"

Khương phu nhân vốn còn muốn nói là nội trạch tư đấu, loại chuyện này nhà ai cũng có, mất mặt thì mất mặt, chỉ cần có thể để cho mình thoát thân thì thế nào cũng được. Nhưng lời đến khóe miệng, bà ta mới nhìn thấy nữ tử tuổi trẻ ngồi ở phía đối diện mang vẻ mặt như việc không liên quan đến mình, lời ra đến khóe miệng liền sửa lại: "Là Lý U Lan."

Bà ta nói năng hùng hồn: "Nàng ghi hận ta ép nàng ta xung hỉ, phải chịu thanh danh khắc phu."

Đến lúc này, bà ta vẫn còn nghĩ đến việc vu cáo, quả thật là nhớ ăn không nhớ đánh. Tần Thu Uyển lên tiếng hỏi: "Khương phu nhân, dù gì cũng là bà tức, bà đúng là há mồm cái gì cũng nói được, lệnh công tử ở dưới cửu tuyền, sợ là sẽ không an tâm đầu thai."

Nghe được câu này, Khương phu nhân giật mình bừng tỉnh.

Vừa rồi Chu Hổ đã làm bà tâ quên đi, bây giờ đang ở trên công đường, còn có người không sợ có thể nói ra chuyện nhi tử bà ta còn sống.

Nghĩ đến chỗ này, Khương phu nhân vội vàng đổi giọng: "Nếu như không phải ngươi thì chính là biểu tức nương gia ta, nàng ta nhìn ta không vừa mắt, trước đó còn muốn kết thân cùng ta, sau khi bị ta cự tuyệt thì vẫn luôn ghi hận trong lòng, mỗi lần nhìn thấy ta đều không có sắc mặt tốt."

Sau đó, bà ta liệt cử ra không ít những ân oán của bà ta với biểu tức nương gia kia nhiều năm trước tới nay.

Lúc Trần phu nhân được mời đến công đường thì cũng có chút hoảng hốt. Nghe thấy tỷ tỷ xác nhận là nàng ta có ý định hãm hại thì vẻ mặt lại càng ngỡ ngàng.

"Chúng ta là người nhà, cho dù có chút khập khiễng thì làm sao đến mức này được?" Trần phu nhân kịp phản ứng xong thì hoảng hốt quỳ xuống: "Cầu xin đại nhân minh xét."

Thực ra, trên thân Trần phu nhân không có chút điểm đáng ngờ nào, nàng gần đây vì hôn sự nữ nhi mà sứt đầu mẻ trán, cả ngày đều bôn ba bên ngoài, vốn dĩ không rảnh làm những chuyện này.

Không phải Trần phu nhân thì chính là Khương phu nhân nói dối, lượn quanh một vòng tròn lớn như thế, chậm trễ hơn nửa ngày, cũng bởi vì bà ta nói hươu nói vượn. Đại nhân thật sự nổi giận, có thể sẽ phải dùng hình.

Khương lão gia cũng ở trong đường, ban đầu mặt còn lộ vẻ vô cùng nóng ruột, sau này nhận thấy việc không liên quan đến mình, thấy Khương phu nhân sắp bị dùng hình, ông ta cũng không lo lắng chút nào. Nếu như phẩm hạnh thê tử thật sự có vết thì cũng chỉ có thể thay người khác. Tóm lại, không thể để cho phụ nhân trong nhà ảnh hưởng tới việc buôn bán trong cửa hiệu và thanh danh của Khương phủ.

Ánh mắt Khương phu nhân cầu khẩn nhìn về phía nam nhân nhà mình, thấy ông ta không chỉ không giúp đỡ mà ngược lại còn tránh đi tầm mắt của bà ta, trái tim bà ta lập tức lạnh thấu, thậm chí còn ẩn ẩn đau.

Nhìn thấy bên cạnh có người chuẩn bị trượng hình, Khương phu nhân vội vàng cầu xin tha thứ.

Đại nhân ra lệnh một tiếng, bà ta vẫn bị ép nằm trên mặt đất, ngay sau đó liền chịu hai phát đánh. Khương phu nhân thiếu chút nữa là đau đến ngất đi, khó khăn lắm mới tìm được thanh âm của mình, vội vàng hô to: "Ta nhận!"

Sau lưng gậy đánh không ngừng, Khương phu nhân sợ mình bị đánh chết, lại một lần nữa hô to: "Là ta bảo nha hoàn đi tìm người, ta nhận. Đại nhân tuyệt đối đừng đánh... Van xin ngài..."

Nhận thì dễ rồi.

Khương phu nhân không dám lừa dối nữa, chỉ sợ đại nhân lại hỏi tới chuyện của đại nhi tử. Lúc nói chuyện còn nhấn mạnh rằng nha hoàn và Lý U Lan không tôn trọng bà ta.

Mấy người vì không khai nhận ra Khương đại công tử nên quả thực là nhọc lòng. Khi tất cả mọi người nói xong, Tần Thu Uyển chậm rãi tiến lên: "Đại nhân minh xét, giữa ta và Khương phủ quả thật có chút ân oán không thể nói rõ ràng. Sớm nhất phải kể đến lúc ta vào cửa."

Nghe nàng nói như thế, Khương phu nhân bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.

Một bên, Lý thị cũng lo lắng không thôi.

Phải biết, lúc trước Lý U Lan là bị bà ta rót thuốc rồi đưa lên kiệu hoa, từ đó tới giờ, Lý U Lan cũng không biết sự tồn tại của mối hôn sự này.

Đuôi lông mày Khương lão gia khẽ nhúc nhích: "Lâu phu nhân, chuyện hôm nay dính dáng rất nhiều thứ, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ hơn nữa."

"Khương lão gia không phải là sợ ta nói ra chuyện Đại công tử còn sống sao?" Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Ta cũng chỉ là muốn đòi lại công đạo cho mình mà thôi, vốn là các ngươi không nên tìm ta gây phiền toái, ta cũng không vội vã như vậy. Nhưng Khương phu nhân như thế thực sự là quá ức hiếp người, chuyện bại lộ còn trả đũa, nói là ta cố ý tìm đến người đánh bà ta rồi còn có ý định hãm hại bà ta... Ngoại tổ phụ là học giả, phụ mẫu cũng biết chữ. Từ nhỏ bọn họ đã dạy ta làm người phải chính trực, không thể vu oan cho người khác, cũng không thể để bị người khác vu oan."

Đại nhân nghe nàng nói câu nói đầu tiên thì liền ngây dại, ánh mắt xéo qua vẻ mặt bối rối của mấy người bên dưới, nói cách khác, chuyện này là thật.

Vì sao Khương Hưng Diệu phải giả chết?

Ngày trước đúng là có người từng nói lúc đi ra ngoại thành đạp thanh, ở chỗ núi hoang sườn núi có nhìn thấy Khương Hưng Diệu xuất hiện, nhưng đó cũng chỉ là truyền ngôn mà thôi. Cho đến tận giờ này, cũng không có người nào nghe nói đến chuyện Khương Hưng Diệu còn sống, hắn làm loạn nhiều như vậy là có mưu đồ gì?

Đại nhân không nghĩ ra, cũng liền trực tiếp hỏi.

Khương lão gia cảm thấy bối rối, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Đối với Khương phu nhân mà nói, việc đại nhi tử còn sống là bí mật mà bà ta rất muốn che giấu, bây giờ bị người ta dửng dưng lật ra như thế, trong lúc nhất thời cũng vô cùng hoang mang lo sợ.

Lý thị nghe được lời nói này, trong lòng cũng sốt ruột, thậm chí còn có cảm giác như hết thảy đều sẽ kết thúc. Lý U Lan nói đến đây, chắc chắn là sẽ nhắc đến chuyện lúc trước bà ta tự mình nhận sính lễ, sau đó lại hạ dược đưa nàng ta lên kiệu hoa. Đến giờ phút này, bà ta thực sự hận không thể niêm phong miệng của Lý U Lan lại.

Đại nhân ở trên, Lý thị không dám cử động mạnh.

Quả nhiên, liền nghe thấy một giọng nữ trẻ tuổi tiếp tục nói: "Sau khi song thân qua đời, cô mẫu đã đón ta vào trong nhà dạy bảo, đối với chuyện này ta rất là cảm kích, cũng thầm thề là sẽ báo đáp phần ân tình này của bà ấy. Nhưng ta không ngờ, bà ta lại ngang ngược sắp đặt hôn sự cho ta. Vào lúc ta không biết rõ tình hình tình hình, tự mình nhận sính lễ của Khương phu nhân, đại khái là đoán được ta sẽ không đáp ứng nên trước hôn kỳ mấy ngày đây hạ dược cho ta, hại ta cả ngày mê man, không biết người ở chỗ nào. Chờ ta thanh tỉnh thì đã ngồi ở bên trong kiệu hoa, không kịp phản ứng, liền bị người dẫn tới Khương phủ."

"Lúc ấy ta nhận thấy được mình đang thành thân... Loại hôn sự không minh bạch này, ta chắc chắn sẽ không đáp ứng, đang muốn xốc khăn voan cự tuyệt thì liền biết được Đại công tử đã chết." Nói đến đây, Tần Thu Uyển dường như có thể có chung cảm xúc với Lý U Lan ngay lúc đó, trong lòng vô cùng khó chịu: "Ta còn chưa qua cửa thì đã thành quả phụ, đây chính là mối hôn sự tốt mà cô mẫu giúp ta quyết định."

Bản án thẩm hồi lâu, ngoài cửa ba tầng trong ba tầng ngoài có rất nhiều người vây quanh, ai nghe đến đó cũng đều cảm thấy hoang đường, khẽ nghị luận ầm ĩ.

Lý thị há miệng muốn giải thích: "Chính nàng ta đồng ý, không phải ta ép buộc, cũng không phải ta tự mình định ra, cầu xin đại nhân minh xét."

Đến giờ phút này, có giải thích nhiều thì cũng chỉ là giảo biện mà thôi.

Bởi vì điều Tần Thu Uyển nói chính là sự thật, Lý thị đã làm, không thể không lộ ra điểm đáng ngờ. Chính bà ta không chịu nhận tội, Uông lão gia thì trực tiếp nói dối không biết. Đại nhân trầm ngâm hồi lâu, mời hai huynh đệ nhà họ Uông trong đại lao ra.

Đối với Lý thị mà nói, đó là niềm vui ngoài ý muốn, nhiều ngày không gặp nhi tử nên bà ta rất là nhớ bọn chúng.

Nhưng bà ta không ngờ, câu nói đầu tiên khi mẫu tử gặp mặt lại là anh: "Là mẫu thân tự mình đính ước, biểu muội không biết rõ tình hình!"

 
Bình Luận (0)
Comment