Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 563 - Chương 569

Chương 569
Chu Hổ cũng đã định là sẽ đi đến nha môn xác nhận Khương phu nhân, nhưng vẫn không cam tâm.

Hắn rốt cuộc cũng đã ở nơi lăn lộn hồi lâu, tự nhận là mình coi như có mấy phần địa vị, cứ như vậy bị giam vào đại lao, nghĩ như thế nào cũng không cam tâm. Hắn còn muốn phản kháng một chút, lập tức nhấn mạnh: "Gian Hoa Lâu kia của ta cũng không có gì không đúng, phu nhân dùng cái này không uy hiếp được ta đâu."

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Thật sao? Bên trong Hoa Lâu có Hương Hương cô nương, còn có Phong Lan cô nương đã bị Lý lão gia dẫn về nhà, các nàng đều rất tốt?"

Chu Hổ đã từng vì chuyện buôn bán ở Hoa Lâu mà làm ra nhiều chuyện, trong đó còn bao gồm việc ép nữ tử lương thiện làm kỹ nữ, nhìn thấy cô nương xinh đẹp liền ép mua về. Đương nhiên, đều xử lý rất tốt, chí ít thì những cô nương kia cũng đều ngoan ngoãn nghe lời tiếp khách, không nghĩ đến việc thoát ra khỏi bàn tay của hắn.

Trước hôm nay, Chu Hổ vẫn cho rằng mình đã làm không tệ, nhưng nghe thấy nữ tử trước mặt đề cập đến hai vị kia cô nương, sắc mặt hắn liền biến đổi.

Nữ tử bị ép làm kỹ nữ tổng cộng có năm vị, có một vị đã mất mạng, còn lại ngoại trừ Hương Hương thì người còn lại đều đã được chuộc thân. Hắn vốn cho rằng những chuyện kia đã sớm bị thời gian che giấu, không ngờ vẫn bị tra xét ra.

Nếu nói vừa rồi trong lòng Chu Hổ còn có chút hi vọng, nhưn nghe thấy hai vị cô nương trong miệng Tần Thu Uyển thì cũng không dám làm loạn nữa, vẻ mặt đau khổ nói: "Ta chỉ dùng một chút thủ đoạn, nhưng các nàng sau đó không phải cũng sống rất tốt sao? Người trong nhà còn càng ngày càng giàu..."

Đề cập đến những chuyện này, Tần Thu Uyển khó tránh khỏi lại nghĩ tới bản thân đã tức giận thế nào khi tra ra được thân thế của hai vị cô nương kia. Ba vị còn lại thì tạm được, người trong nhà đối với các nàng còn có mấy phần tình cảm, thậm chí còn giúp đỡ nàng đối kháng với Chu Hổ, ngoại trừ vị sinh bệnh ra đi kia thì hai vị còn lại đã sớm cầu xin Chu Hổ để cô nương nhà mình được chuộc thân ra, nhưng Hương Hương và Phong Lan thì thật sự bị người thân nhất bán, Hương Hương đến nay còn không có tiền chuộc thân, chính là bởi vì người nhà nàng không muốn cho, còn dùng chứng cứ lúc trước Chu Hổ ép mua để bắt nàng tiếp khách tiếp tế người nhà.

Bởi vì cô nương hoàn lương xong sẽ được đưa tới hậu viện nhà khác, được sủng ái còn đỡ, nếu không được sủng ái thì mỗi tháng chỉ có rất ít bạc, chính mình cũng chưa chắc đã đủ tiêu. Nhưng ở lại Hoa Lâu thì sẽ vẫn luôn có khách khen thưởng.

Tần Thu Uyển vỗ mạnh lên bàn: "Đừng nói nhảm, hôm nay đi đến nha môn cho ta."

Chu Hổ rủ đôi mắt xuống: "Phu nhân, hãy cho ta một chút thời gian sắp đặt hậu sự."

"Ngươi nằm mơ đi." Tần Thu Uyển giễu cợt nói: "Ta thấy sắp đặt hậu sự là giả, giúp người làm mai mối mới đúng là thật?"

Vốn Tần Thu Uyển còn không nghĩ hiện tại sẽ ép Chu Hổ luôn, cái tên này nếu càng tra thì oan nghiệt trên người hắn sẽ càng nhiều, nàng vốn định tra rõ ràng xong thì đưa hắn vào ngục, để hắn không có cơ hội xoay người. Nhưng vào tối hôm qua, nàng mới biết được tin tức, Chu Hổ gần đây đang nổi lên bởi một chuyện đại sự.

Có một hoàn khố công tử nhìn trúng một vị cô nương, vị cô nương kia có vị hôn phu. Chu Hổ tự mình đi giúp hắn thuyết phục người nhà lui hôn, tiếp sau đó lại để tên hoàn khố khi dễ cô nương người ta làm gạo nấu thành cơm, không thể không làm thiếp.

Bởi vậy, hôm nay Tần Thu Uyển mới lên cửa.

Nhìn như là vội vã muốn xác nhận Khương phu nhân nhưng thật ra là vì muốn cứu vị cô nương kia.

Chu Hổ lúc này còn muốn ở lại, hẳn là muốn bán tiền nhà của mình để lấy bạc, khả năng là sẽ còn tìm những khách nhân đã từng kia để biện hộ cho hắn thoát tội.

Nhìn thấy mặt Chu Hổ hơi biến sắc, Tần Thu Uyển chìa tay ra: "Từ lúc ta tiến vào căn phòng này thì ngươi liền không thể rời khỏi tầm mắt của ta. Ta biết nhiều bí mật của ngươi như vậy, nếu ngươi không nghe lời, để ta lọt ra một đôi lời thì có lẽ ngươi sẽ phải trong ở ngục thêm mấy năm nữa." Nàng lạnh nhạt đứng dậy: "Ta không muốn cầu nhiều, chỉ muốn biết chân tướng kẻ ám sát phu thê ta, muốn kẻ cầm đầu đền tội mà thôi."

Nếu như chỉ giúp người đáp cầu dắt mối thì tội danh của Chu Hổ cũng không nặng. Đến giờ phút này, hắn thật sự không có lựa chọn nào khác, nếu quả thật có lời khác biệt nào để nói thì chính là hắn phạm một đống tội và rất nhiều tội khác nhau.

Lựa chọn ngay thẳng như vậy, đến cả đồ đần cũng biết chọn như nào.

Chu Hổ ngồi trên ghế, thở ra một hơi thật dài, trước khi nữ tử trước mặt mất hết kiên nhẫn thì đứng dậy, chậm rãi xuống lầu.

Tần Thu Uyển đứng ở phía sau hắn: "Nếu ngươi muốn chạy, ta cũng không bắt được ngươi."

Chu Hổ cười gượng, nữ nhân này từ lúc vào cửa chỉ nói có mấy câu, nhưng mỗi một câu đều đâm thẳng vào chỗ yếu hại, Hương Hương và Phong Lan còn phải làm mai mối, thân phận không thể tra quá kĩ.

Bởi vì hai năm qua hắn đối với mấy cô nương kia đã rất hòa nhã, không biết các nàng bây giờ còn hận hắn nữa hay không... Hương Hương hẳn là có, cho dù không mở miệng thì nữ nhân này hẳn là cũng có thể sử dụng bạc để ép các nàng mở miệng.

Lúc xuống lầu, Chu Hổ thật sự hối hận.

Hắn có mơ tưởng cũng mở không ra, tại sao mình lại chọc phải sát tinh này?

Tần Thu Uyển tự mình đưa người đến nha môn, nhìn Chu Hổ chạy đi tìm nha sai, nói rõ chuyện hai phu thê bị cướp mà hắn biết.

Nha sai nghe xong, hiểu rõ việc này không thể coi thường, lập tức trình báo lên đại nhân.

Đại nhân mời người đến, Chu Hổ quỳ trên mặt đất, nói hết ra những đối thoại mà nha hoàn bên cạnh Khương phu nhân từng nói với hắn.

"Tiểu nhân là người an phận làm ăn, đúng là có quen biết một vài đám lưu manh trên đường, thấy tiền sáng mắt, nhất thời không thể chịu được, lúc này mới giúp đáp cầu dắt mối." Chu Hổ muốn mình thoát tội, mặc dù biết không thể nào. Nhưng hắn vẫn muốn tội danh trên người mình nhẹ đi một chút, rồi lại nhẹ một chút. Cho nên, có thể đẩy thì sẽ đẩy.

Bởi vì Tần Thu Uyển và Lâu Vũ là khổ chủ của án này nên có thể ngồi ở một bên dự thính.

Khương phu nhân và nha hoàn được mời vào.

Nói thật, trên đường tới công đường Khương phu nhân còn không hiểu ra sao, vốn dĩ cũng không biết tại sao mình lại bị mời.

Chuyện hai phu thê bị cướp đúng là do bà ta tìm người sai khiến, nhưng bà ta đã sớm phân phó nha hoàn là đừng cho những tên côn đồ kia biết thân phận người phía sau màn. Cho nên, tối hôm qua khi những tên côn đồ kia bị bắt vào tù, bà ta không hề lo lắng mình sẽ bị bại lộ. Chỉ là phiền lòng vì lại để cho hai phu thê trốn qua một kiếp.

Đến công đường, nhìn thấy Tần Thu Uyển, trong phút chốc bà ta có chút hoảng hốt, nhưng mà, rất nhanh đã nhẫn nhịn lại. Không thể có người nào biết việc bà ta tìm côn đồ được!

Lập tức, ánh mắt bà ta lại rơi xuống trên người Chu Hổ, con ngươi hơi co lại, trái tim nâng lên cổ họng. Bà ta chưa có quên, Chu Hổ cũng biết chuyện nhi tử mình còn sống.

Sao hắn lại ở đây?

Lúc tâm thần rung động, Khương phu nhân không chú ý tới nha hoàn bên cạnh đã sớm run chân ngã ngồi trên mặt đất.

"Chu Hổ xác nhận là nha hoàn Diệu Linh tới tìm hắn, muốn nhờ hắn giúp đỡ xử lý hai phu thê Lâu tú tài, việc này hai người các ngươi giải thích như thế nào?"

Khương phu nhân đang lo lắng chuyện đại nhi tử còn sống có thể bị bại lộ hay không, trong thoáng chốc nghe nói như thế, quanh thân lập tức đổ mồ hôi lạnh. Bà ta không thể tin nghiêng đầu nhìn về phía nha hoàn, thật lâu sau, mới cắn răng nghiến lợi mắng: "Ngươi đúng là ngu xuẩn!"

Một câu nói ra, Khương phu nhân mới giật mình nhận ra mình thất ngôn, vội vàng ngậm miệng.

Ngay trước mặt đại nhân, có mấy lời bà ta không tiện hỏi. Thực ra, bà ta rất muốn hỏi nha hoàn một câu: Ngươi có bị điên không mà chạy đi tìm Chu Hổ? Đây không phải là đưa nhược điểm đến trên tay người khác sao?

Nha hoàn cũng vì quá bất đắc dĩ, nàng ta vẫn luôn là người đắc ý bên cạnh phu nhân, tìm người giúp một tay trong phủ chính là chuyện một câu nói, nhưng đi ra bên ngoài... thì giống như mù lòa, hai mắt đen thui. Không phải trùng hợp lắm sao, vừa vặn Chu Hổ đang thiếu nợ Khương gia, nàng ta tìm tới cửa, Chu Hổ sẽ không dám không nghe theo!

Thực ra, lúc nha hoàn làm những chuyện này thì cũng đã nghĩ sâu tính kỹ qua, nàng ta không cho rằng một học giả mang theo một nha đầu nông thôn có thể chạy trốn được mười mấy người vây công. Chỉ cần những người kia có thể đánh một trận rồi chạy trốn thì cho dù báo quan, vào hơn nửa đêm đen sì, cũng làm gì có ai có thể tìm được?

Nha hoàn cũng không ngờ, thân thủ Lâu Vũ lại tốt như vậy, còn bắt hết những tên côn đồ kia nhét vào trong đại lao. Vừa mới biết được tin tức, nha hoàn liền sợ hãi, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác... Quả nhiên, là vẫn bị tra xét ra.

Khương phu nhân nhìn thấy vẻ mặt của nha hoàn, cũng đoán được hơn phân nửa nội tình, liền giận không chỗ phát tiết, muốn đánh chửi vài câu, nhưng lại không dám nói chuyện. Bây giờ bà ta còn chưa nhận tội, nếu lúc này mở miệng trách cứ nha hoàn thì có gì khác biệt với chủ động nhận tội?

Có uất ức sinh khí thì trong đáy lòng vẫn còn có chút sợ hãi. Sắc mặt Khương phu nhân đỏ đỏ trắng trắng, rất là khó coi.

"Khương Trần thị, Diệu Linh, hai người các ngươi có lời gì muốn nói không?" Đại nhân nhìn cô gia bên cạnh viết lời khai: "Nếu như các ngươi không giải thích thì nghĩa là nhận tội."

Khương phu nhân: "..." Sao lại nói đến nhận tội nhanh như vậy?

Bà ta vội vàng nói: "Việc này ta không biết rõ tình hình, cũng không thể nói gì hơn. Diệu Linh lén lút ở sau lưng ta làm chuyện này, ta cũng mới biết thôi, cầu xin đại nhân giúp ta minh giám."

Đại nhân nhíu mày, nhìn về phía Diệu Linh: "Ngươi có lời gì muốn nói?" Hắn lại cường điệu nói: "Trên công đường nói lung tung, chậm trễ bản quan phán án thì sẽ tội thêm một bậc."

Diệu Linh cúi đầu không nói một lời.

Khương phu nhân lại nói: "Ta cũng không biết Diệu Linh nổi điên cái gì, có lẽ là vì lúc Lý U Lan còn làm nhi tức của ta trước đó đã có chút ân oán với Diệu Linh, cũng có thể là Diệu Linh vì ta mà trả thù, nên mới tìm người ra tay... Dân phụ trì hạ không nghiêm, hại phu thê Lâu tú tài, mặc dù không biết rõ tình hình nhưng cũng đúng là có lỗi, xin đại nhân trách phạt."

Trì hạ không nghiêm thì là không sai bảo hạ nhân làm chuyện, nhưng so sánh với việc có ý định tìm người ăn cướp thì tội danh nhẹ hơn nhiều.

Đại nhân tiếp tục hỏi Diệu Linh, Diệu Linh vẫn không chịu nhận tội. Bản án thẩm đến nơi đây đã hơi ngưng lại.

Mắt nhìn thấy đại nhân bắt đầu lật xem lời khai sư gia ghi chép, tiếp sau sẽ lại thẩm... Tần Thu Uyển liền nhìn về phía Chu Hổ, ánh mắt sắc bén.

Chu Hổ: "..."

Hắn dám tin là nếu như mình còn không lên tiếng thì nữ nhân Lý U Lan này nhất định sẽ tiến lên kể một vài chuyện của Hương Hương và Phong Lan cho đại nhân nghe, nhìn nàng nói chắc chắn như vậy, nói không chừng là đã tìm xong nhân chứng vật chứng. Trong vụ án này hắn vẫn chỉ là tiểu nhân vật, chờ khi đại nhân bắt đầu tra ra hai người Hương Hương, hắn mới xong dời.

Nhược điểm mất mạng nằm ở trên tay người khác, hắn không dám không nghe, lúc này tiến lên một bước: "Đại nhân, thảo dân có lời muốn nói. Buổi tối đó Diệu Linh cô nương nói gần nói xa đều tỏ vẻ đây là ý phu nhân dặn dò."

Khế ước bán thân của cả nhà Diệu Linh còn ở Khương phủ, nàng không dám xác nhận, còn phải giải vây: "Ta là vì muốn ngươi tận tâm làm việc nên mới cố ý hù dọa."

Chu Hổ nhấn mạnh: "Nhưng ngươi đã nói, hai phu thê này đắc tội phu nhân, phu nhân đã sớm muốn thu thập bọn họ, gần đây mới lại ra tay! Lúc ngươi nói lời này, còn đứng trên bậc thang nhà trọ của ta!"

Nói đến nước này, đại nhân cũng không hoài nghi nữa, vỗ kinh đường mộc: "Diệu Linh, mau nói ra sự thật." Nghĩ đến cái gì, hắn nhắc nhở: "Ngươi không cần lo lắng đến tính mệnh người nhà, lát nữa ta sẽ sai người đón bọn họ, tính cả khế ước bán thân, để ngươi tránh lo âu về sau."

"Bản quan đã quan tâm ngươi như thế mà ngươi còn không khai nhận thì đừng trách bản quan dùng hình với ngươi!"

Diệu Linh nghe nói như thế, nhãn tình lập tức sáng lên: "Thật sao?" Nàng nhanh chóng quỳ gối: "Nô tỳ chỉ cần thấy được người nhà và khế ước bán thân thì tất cả đều nhận!"

Khương phu nhân: "..." Xong rồi!

 
Bình Luận (0)
Comment