Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 562 - Chương 568

Chương 568

Chuyện Khương Hưng Diệu còn sống, không tính đến phu thê Lý U Lan, mà cho đến tận giờ phút này cũng chỉ có phu thê bọn họ và Khương Hưng Thịnh trong lúc vô tình phát hiện, còn lại thì không có người nào biết.

Dù đại nhi tử đã rời đi, Khương phu nhân cũng không có ý định để quá nhiều người biết. Diêu Nhã Ý tuy là nhi tức, nói đến cũng là người nhà, nhưng người Diêu phủ cũng là người nhà, của nàng có một số việc sở dĩ có thể gọi là bí mật, cũng là bởi vì người biết không nhiều. Nếu để cho Diêu Nhã Ý biết được thì Diêu phủ sớm muộn gì cũng biết được.

Nói thật, Khương phu nhân không có ý định che đậy chuyện đại nhi tử còn sống cả một đời, nhà mình có một người tài giỏi, nếu như vẫn không nói thì thật đáng tiếc. Cho dù muốn bại lộ thì cũng không phải hiện tại. Đại nhi tử bên kia còn chưa đứng vững gót chân, nếu để cho người khác làm hỏng chuyện... Chuyện liên quan đến trăm năm truyền thừa của Khương phủ, không thể chủ quan.

Lúc này, Khương phu nhân nghiêm mặt nói: "Ta cho bạc, tự có đạo lý của ta. Nhã Ý, con phải nhớ kỹ, Khương phủ bọn ta là người làm ăn, tuyệt đối không làm chuyện lỗ vốn."

Diêu Nhã Ý càng không thể tiếp nhận: "Có phải người đang làm ăn với Lý U Lan hay không? Hoa Dương lâu nàng ta mới mở kia, có phần của Khương phủ không?"

Nếu quả thật có thì vì sao không nói?

Phu thê bọn họ vì đặt cái bàn mà phí hết một phen công phu. Vậy tại sao Lý U Lan có thể lên lầu, mà bọn họ lại chỉ có thể ngồi trong đường?

Vốn Diêu Nhã Ý còn cảm thấy đại đường cũng được, nhưng Lý U Lan là một nha đầu nông thôn mà còn có thể lên lầu, so sánh thì nàng ta thực sự khó mà tiếp nhận.

Khương phu nhân bị nghẹn lại, sợ hai người này không biết nội tình lại chạy đi tìm Lý U Lan gây chuyện, bèn nói: "Không có. Ta cầm bạc, không phải là vì hùn vốn làm ăn với nàng ta."

Cho nên, hai người các ngươi đừng chạy đến Hoa Dương lâu vênh mặt hất hàm sai khiến nữa.

Diêu Nhã Ý không hiểu: "Vậy người cho nàng ta nhiều bạc như vậy làm gì?" Thấy bà bà dường như rất khó xử, nàng hơi buồn bực: "Con cũng là Khương gia phụ, cũng không phải người ngoài, nương có ý gì vậy?"

Trong lời nói, đã sinh ra oán khí.

Khương phu nhân vuốt vuốt mi tâm: "Hai người các con trẻ tuổi nóng tính, có một số việc không hợp nói cho các con biết."truyenggg.com - Chỉ 1000 đồng /ngày đọc miễn phi kho truyện dịch VIP không giới hạn !

Diêu Nhã Ý cũng không hài lòng với câu trả lời như vậy, xoay người rời đi: "Nếu nương không muốn nói thì con sẽ để phụ thân tới hỏi một chút."

"Đừng đi." Khương phu nhân không muốn quấy rầy với người Diêu phủ nữa, thấy nhi tức cũng không quay đầu lại, ánh mắt bà ta rơi vào trên người Khương Hưng Thịnh, ra hiệu hắn đuổi theo.

Khương Hưng Thịnh coi như nghe lời, nhanh chóng đuổi theo, nhưng không có thể mang người về mà một đường đi theo đến Diêu phủ.

Không đề cập tới chuyện khi người Diêu phủ tới Khương phu nhân sẽ phải giải thích như thế nào. Nhưng việc Tần Thu Uyển mở Hoa Dương lâu kiếm đầy bồn đầy bát, nhất là vào hôm hội đèn lồng, một ngày kiếm lời bằng lợi nhuận nửa tháng trước đó, quả thực là khả quan.

Nhưng vì khách hàng quá nhiều, quản gia bên trong và tiểu nhị đều rất mệt mỏi. Tần Thu Uyển cố ý tăng tiền công cho bọn họ, lại chọn một ngày rảnh rỗi mời bọn họ ăn cơm.

Trên đường về nhà, Tần Thu Uyển hơi hơi say rượu. Lâu Vũ ôm nàng nói: "Nàng uống say à?"

Nhiều việc trải qua như vậy, nếu Tần Thu Uyển không muốn say thì không ai có thể quá chén nàng. Hôm nay là ở bên cạnh Lâu Vũ, nàng mới thoáng phóng túng, nhưng cũng không dám để mình say như chết.

Quanh mình hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh bánh xe ép qua bàn đá xanh, đột nhiên xe ngựa vội vã dừng lại. Lâu Vũ tay mắt lanh lẹ ôm nàng vào lòng, không vui vén rèm lên, còn chưa mở miệng hỏi, liền thấy một bóng người mảnh khảnh nằm trên mặt đất.

Đang cẩn thận xem xét, đã thấy xung quanh ngõ nhỏ có không ít người chạy đến, trong tay đều cầm côn bổng, đi lên lôi xa phu đi.

Xa phu chưa từng gặp kiểu chiến trận này, bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, vội vàng hỏi: "Các ngươi là người phương nào..."

Một câu còn chưa hỏi xong, trên lưng đã bị đánh một cái.

Những người còn lại đều vây đến xe ngựa: "Đem thứ đáng giá giao ra cho ta! Nếu không, đừng trách bọn ta không khách khí!"

Một bên nói, gây gộc táo bạo đập tới, thực sự doạ người.

Lâu Vũ nhấc chân lên đạp ra ngoài, hắn đi theo xuống xe ngựa, đoạt lấy một cái gây, ra tay tàn nhẫn. Một gãy gõ người kia đầu rơi máu chảy, té ngã trên đất, rốt cuộc không bò dậy nổi.

Hung ác như vậy, quả thực làm người vây quanh đều hơi sợ hãi. Việc đã đến nước này, bọn họ không thể lùi bước, lập tức xông tới.

Lâu Vũ đập một phát gậy nữa, chỉ mấy hơi, trên mặt đất liền có một đống người.

Có câu tìm bóp quả hồng mềm không bóp quả hồng cứng, những tên côn đồ này cũng giống vậy. Thấy Lâu Vũ là khối xương khó gặm, liền quyết định đánh vào Tần Thu Uyển trong xe. Có người mang theo gậy bò lên trên xe ngựa, vừa mới ngoi đầu lên, Tần Thu Uyển đã đạp ra một cước: "Ngươi đi lên đâu?"

Lâu Vũ cảm thấy hơi quay cuồng, có lẽ đã có chút say.

Côn đồ đau đến mức không bò dậy nổi, khó khăn đứng lên, không phải bò về trên xe ngựa, mà là quay người chạy vào trong ngõ nhỏ.

Lâu Vũ chạy lên trước túm người trở về, lại dặn dò xa phu bị thương đi báo quan.

Hai phu thê ngồi chờ trong xe ngựa, sau gần nửa canh giờ, nha sai đuổi tới, mang tất cả mọi người đến nha môn.

Lần này, chỉ điều tra ra mấy người kia vì không có tiền mà nổi máu tham, cũng không có người nào sai khiến.

Gần đây Hoa Dương lâu kiếm lời không ít, có người sau khi nghe ngóng liền có biết. Những người này chạy tới cướp bạc của nàng cũng khá dễ hiểu. Mấy người bị trọng thương, lại bị giam nhập đại lao, cho dù trở ra thì thân thể cũng không tốt bằng lúc trước, hẳn là không làm được côn đồ nữa.

Một bên khác, Khương phu nhân một đêm ngủ không ngon, buổi sáng biết được hai phu thê bình an trở về nhà, ngược lại là tất cả những tên côn đồ kia đều bị tống giam, lập tức đến đồ ăn sáng cũng không ăn được.

Trong lòng đang khó chịu, lại có người đưa thiếp mời tới.

Khương phu nhân vốn không để ý nhiều, thuận tay mở ra, lại thấy được chữ viết giống y như đúc với chữ trong lá thư lần trước lúc bà ta chuẩn bị giúp Lý thị, hẹn bà ta ở Hoa Dương lâu gặp nhau.

Nói thật, Khương phu nhân vô cùng không muốn đi, muốn cứ như vậy vạch mặt để nàng ta ra ngoài nói gì cũng được. Nhưng trái lo phải nghĩ, vẫn cảm thấy không ổn. Tính toán thời gian, đại nhi tử hẳn là vừa tới Kinh thành, còn chưa được dàn xếp gì. Vào thời điểm này, không thể cản trở nó.

Rốt cuộc là vẫn không muốn vạch mặt, Khương phu nhân đi đến Hoa Dương lâu, vừa vào cửa liền bị tiểu nhị dẫn lên trên lầu.

Trong phòng, Tần Thu Uyển đang đợi.

"Khương phu nhân, hôm nay tìm bà đến, là có lòng tốt nhắc nhở bà một câu. Gần đây trong thành nhiều tặc nhân, hôm qua phu thê bọn ta trở về còn bị người gọi lên trên đường, suýt nữa đã bị cướp. Bà bình thường lúc đi trên đường phải cẩn thận nhiều hơn."

Nghe được câu nói cuối cùng, Khương phu nhân hơi hoảng hốt, luôn cảm thấy giống như là đang bị uy hiếp.

"Lâu phu nhân, không biết phu thê các ngươi có bị thương gì không?"

"Thế thì không." Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Khương phu nhân có chỗ không biết, phu quân ta lúc trước bị một kế huynh hãm hại, nhiều năm bị lưu manh gây chuyện, một lần hung hiểm nhất, thậm chí còn bị xuống nước, suýt nữa không thể đứng lên. Từ đó về sau, hắn tìm được mấy quyển võ sách, mỗi ngày ở nhà khổ luyện, gần đây rất có hiệu quả, vừa vặn có thể dùng được."

Khương phu nhân tức muốn ói máu.

Bình thường cũng không nhìn ra Lâu Vũ lại thông minh như thế, chỉ bằng mấy quyển võ sách mà có thể đánh mười người một lúc, nếu như từ nhỏ luyện tập thì còn đến đâu nữa?

Tần Thu Uyển hẹn người ra, cố ý đề cập đến những việc này, chính là muốn thăm dò Khương phu nhân một chút xem bà ta có tham dự vào chuyện này hay không. Bây giờ từ một chút biểu cảm nhỏ bé trên lông mày và nét mặt mà nhìn thì người giật dây chắc chắn là bà ta không thể nghi ngờ. Nhưng tên côn đồ kia không chịu nhận tội thì nàng cũng không có cách nào.

Hai người hàn huyên vài câu, lo lắng đương nhiên là không có, nói chuyện đều kẹp thương đeo gậy, không ít lần châm chọc khiêu khích. Không hài lòng lắm nên không bao lâu Khương phu nhân liền đứng dậy cáo từ.

Đuổi người đi xong, Tần Thu Uyển cũng xuống lầu.

Nhưng mà, nàng không đi đến cửa hiệu khác, cũng không về nhà, mà là đi đến tửu lâu yến khách trước đó của Chu Hổ.

Chu Hổ có quan hệ rộng, cho dù không tham dự, hẳn là cũng biết nội tình trong đó.

Nàng tới cửa, tiểu nhị nói dối là chủ tiệm không ở đây, Tần Thu Uyển nói có chuyện quan trọng, lại cho lợi ích để hắn giúp một tay bẩm báo. Tin tức rốt cuộc vẫn truyền đến tai Chu Hổ.

Hắn vào cửa mà thở hổn hển, trong tay còn cầm số bạc Tần Thu Uyển thu mua tiểu nhị, thở hổn hển mấy hơi, hắn cẩn thận từng li từng tí tiến lên, đem viên kia bạc đặt vào trước mặt Tần Thu Uyển: "Phu nhân có chuyện thì cứ trực tiếp dặn dò bọn họ là được, không cần phải khách khí như thế."

Tần Thu Uyển gõ bàn một cái nói: "Phu thê bọn ta bị người ta ngăn ở trên đường, suýt nữa bị cướp, ngươi nghe nói đến chưa?"

Nụ cười trên mặt Chu Hổ khá xấu hổ: "Có nghe nói một chút."

Tần Thu Uyển trực tiếp hỏi: "Đám người kia là bị ai chỉ điểm?"

Chu Hổ ấp a ấp úng, nửa ngày sau mới nói: "Nha hoàn Khương phủ." Nữ tử trước mặt mặc dù còn trẻ, nhưng hắn vẫn cảm thấy không dễ chọc, trong lòng ngập ngừng, từ bỏ ý nghĩ lừa dối, nói thẳng: "Không dám lừa gạt phu nhân, những người kia đầu tiên là tìm ta..." Nói đến đây, hắn cười khổ nói: "Trước đó ta tính toán chuyện Lâu tú tài, không chỉ bị hai vị ký sổ mà đến cả Khương phủ cũng nhớ một khoản, có nhược điểm bị người ta bóp trên tay, các nàng tìm ta giúp một tay ta không dám không giúp!"

Nói đến đây, Chu Hổ suýt nữa khóc lên: "Nha hoàn còn muốn cho ta toàn quyền làm việc này, ta nào dám từ chối? Nói hết lời mới thuyết phục được nàng tìm người khác... Lâu tú tài một người đánh mười người, đúng là dữ dội, thế nhưng mười mấy người kia là phế nhất, ta không dám tranh công, chỉ hi vọng phu nhân nhìn ta khó xử, đừng ghi hận ta là được."

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Nói như vậy, ta còn phải cám ơn ngươi à?"

Chu Hổ nhìn vẻ mặt nàng không đúng, rõ ràng là đang tức giận, vội vàng nói: "Tiểu nhân không dám." Hắn cười gượng nói: "Ta bị kẹp ở giữa ân oán của các ngươi, thật sự là khó khăn. Nha hoàn kia cũng đã sớm nói, nếu như ta không chịu giúp một tay hoặc là lặng lẽ báo tin cho các ngươi thì sẽ mời đại nhân nghiêm tra hai gian cửa hiệu của ta... Ta thực sự không có cách nào khác."

Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta đã biết."

"Ngài hiểu ta?" Chu Hổ đại hỉ: "Phu nhân thật sự là người hiền lành nhất ở trên đời này."

"Ta hiểu ngươi, nhưng ta cũng mang thù." Tần Thu Uyển thản nhiên nói: "Nếu ngươi không đi lên công đường kể lại những chuyện này từ đầu đến cuối thì ta sẽ... Mời đại nhân nghiêm tra gian Hoa Lâu kia của ngươi."

Làm buôn bán Hoa Lâu, có rất ít lúc phải gò bó theo khuôn phép, nhất là Chu Hổ xử sự cũng không quá chú trọng, tất nhiên là không xem kỹ.

Chu Hổ: "..."

Hắn thật sự khóc lên.

Vạn phần không muốn đi, nhưng lại không thể không đi. Chuyện cho tới bây giờ, hắn đã thấy rõ, Lý U Lan nhất quyết muốn tìm hắn tính sổ, đằng nào chẳng bị vạch trần, còn không bằng tự mình đi đầu thú. Cái trước theo luật pháp xử trí, cái sau thì xử lý nhẹ, đồ đần cũng biết chọn làm sao.

Hắn cũng từng nghĩ là sẽ phản kháng, nhưng Lâu Vũ một mình có thể đánh mười mấy người, cho dù những tên kia đều là phế vật thì cũng có người là tráng hán. Muốn im hơi lặng tiếng giết chết người thì gần như không có khả năng. Nhất là khi Lâu Vũ còn là tú tài, nếu như chuyện không thành... Đến cả mạng cũng không giữ được.

Chết tử tế không bằng còn sống, so với bị chặt đầu thì ở trong lao ngồi xổm tới mấy năm ra một lần để làm lại cuộc đời cũng tốt hơn.

Đến giờ phút này, Chu Hổ đã thật sự hối hận. Hắn không nên nghe lời Dương Thành Bảo, nếu không nghe thì hắn cũng không chọc phải mấy vị sát tinh này, đem mình rơi vào cảnh ngục tù!

Bình Luận (0)
Comment