Hạ quyết tâm, Khương phu nhân đè xuống nỗi bực dọc trong đáy lòng, thở dài nói: "Nhi lớn không phải do nương, đi."
"Đối với các người mà nói, đây là chuyện rất tốt mà." Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Phu nhân có phải lại muốn tìm phu thê chúng ta tính sổ sách hay không?"
Tâm tư bị nói trúng, nhưng ngoài mặt Khương phu nhân vẫn không lộ chút nào: "Làm gì có chuyện đó, ngươi nói đi đâu vậy?"
"Không là tốt nhất." Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Nếu phu nhân không buông tha cho phu thê bọn ta, hoặc là muốn tìm người đánh bọn ta thì hãy sớm thu tâm tư lại đi."
Khương phu nhân cảm thấy hiếu kì, muốn đuổi theo hỏi nhưng lại sợ bại lộ ý nghĩ của mình, vừa khó chịu lại vừa nôn nóng không thôi.
Hai người lại hàn huyên vài câu, sau đó thì chia tay.
Trở về trong xe ngựa, Khương phu nhân nhắm mắt rồi lại chợp mắt, kì thực là đang suy nghĩ ý trong lời nói của Lý U Lan, suy nghĩ hồi lâu vẫn không có kết quả, lại cảm thấy nàng đang cố ý hù dọa mình. Nha hoàn bên cạnh biết tất cả những chuyện phát sinh trên người Khương phu nhân, cũng biết bà ta kiêng kị Lý U Lan, liếc trộm mấy lần xong thì không nhịn được hỏi: "Phu nhân, có muốn gọi những tên côn đồ kia trở về hay không?"
"Không cần!" Khương phu nhân cảm thấy mình không thể quá nhát gan, chuyện bị một nha đầu nông thôn giữ nhược điểm sẽ trở thành sỉ nhục cả đời bà ta. Nếu không đòi lại thì đến già cũng sẽ không cam tâm.
*
Ngày mùa thu, trong phủ thành có một hội đèn lồng, mặc dù không hoa mỹ bằng những gì hai phu thê thấy trước kia, nhưng hai người cũng nghĩ là sẽ đi tham gia náo nhiệt.
Hội đèn lồng vô cùng náo nhiệt, hai người xen lẫn ở trong đó, Lâu Vũ sợ hai phu thê bị tách ra liền nắm chặt tay của nàng.
"Ta muốn cứ cầm như vậy, đời đời kiếp kiếp đều không xa rời."
Nghe hắn nói như thế, khóe môi Tần Thu Uyển nở ra một nụ cười rõ ràng: "Sẽ có ngày đó."
Biển người đông đức, hai người đi ở trong đó không thu hút chút nào, nhưng vẫn mãi không chia lìa.
Hai người đang tâm tình vui vẻ đi dạo thì lại nghe có người sau lưng gọi.
Tần Thu Uyển nghe tiếng quay đầu lại, thấy hai phu thê Diêu Nhã Ý.
Diêu Nhã Ý kéo cánh tay Khương Hưng Thịnh lại, hai phu thê nói cười yến yến, bộ dáng ân ái. Thấy nàng dừng lại, liền mỉm cười đi lên trước: "Lâu phu nhân, thật là trùng hợp!"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Thật trùng hợp, vận khí của ta đúng là không tốt lắm, vừa ra khỏi cửa đã gặp phải thứ đen đủi."
vipTruyenGG.net - Chỉ 1000 đồng /ngày đọc miễn phi kho truyện dịch VIP không giới hạn !
Nghe câu này, Diêu Nhã Ý trong phút chốc có hơi ngây người, đại hộ nhân gia qua lại với nhau, bất luận trong lòng phiền chán như thế nào thì cũng sẽ lưu lại chỗ trống cho riêng mình, ngay thẳng tỏ vẻ chán ghét bọn như vậy họ mà cũng được sao?
Hôm nay Tần Thu Uyển mặc một bộ váy áo màu xanh nhạt, bởi vì cùng Lâu Vũ đi ra ngoài nên cố ý phí chọn lừa trang phục hồi lâu, khiến người ta thấy mà kinh diễm, Khương Hưng Thịnh vốn còn hơi có ý đối với nàng, bây giờ thấy nàng xinh đẹp không gì sánh được, khó tránh khỏi liền nhìn lâu một cái.
Diêu Nhã Ý vừa mới bị mất mặt, lại nhìn thấy nam nhân nhà mình như vậy, lập tức tức giận véo lên trên lưng hắn một cái, nhưng ngoài mặt thì thản nhiên nói: "Đúng là rất đen đủi." Nàng kéo Khương Hưng Thịnh một phát: "Ta đói rồi, Hoa Dương lâu còn đặc biệt giữ lại bàn cho chúng ta, mau chóng tới đi!"
Hoa Dương lâu là tửu lâu mới mở nửa trước tháng, đồ ăn bên trong rất là mới lạ, sắc hương vị đều đủ cả. Vừa mới khai trương, mỗi ngày đều có tân khách ngồi đầy, đương nhiên, giá tiền cũng không rẻ. Dù là như thế thì ở hội đèn lồng náo nhiệt như vậy, bàn ăn đã sớm bị chọn hết từ nửa tháng trước rồi.
Cho dù có bạc thì cũng không có bàn. Theo Diêu Nhã Ý thì đôi phu thê nghèo kiết hủ lậu trước mặt này tuyệt đối không thể vào được, hai người bọn họ... cũng chỉ có ân ái mà thôi.
Khương Hưng Thịnh ở trước mặt Lý U Lan, cũng đúng là có cảm giác, nghe nói như thế, bèn nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Hai vị muốn đi không?"
"Phu quân, chàng đúng là không quan tâm gì hết." Diêu Nhã Ý giả vờ trách cứ, kì thực là đang khoe khoang: "Hoa Dương lâu như vậy, người bình thường đi sẽ chỉ mất tự nhiên, chàng làm gì phải miễn cưỡng bọn họ? Hơn nữa, nếu bọn họ bó tay bó chân bị mất mặt thì chàng lại làm chuyện xấu rồi."
Khương Hưng Thịnh nhìn thấy người trong lòng bị nàng chế nhạo như thế thì trong lòng không vui nói: "Ta thích mời người thì cứ mời!"
Diêu Nhã Ý lại bấm nhéo một cái: "Ta là thật tâm thực lòng. Hơn nữa, hôm nay là hội đèn lồng, là ngày không ít nam nữ chưa lập gia đình định tình. Người ta cũng là người hữu tình hẹn nhau đi du lịch, Lâu tú tài hiếm lắm mới dành thời gian mang thê tử ra, tập hợp lại thì chẳng phải ảnh hưởng đến họ sao?" Trong ánh mắt nàng ta tràn đầy uy hiếp: "Đi!"
Đến bên ngoài Hoa Dương lâu, Khương Hưng Thịnh vẫn còn tức giận, Diêu Nhã Ý cũng không cao hứng: "Sau khi hai phu thê chúng ta thành thân thì rất ít khi ra ngoài du ngoạn, sao có thể để người khác đi cùng? Nếu chàng cảm thấy ta cố tình gây sự thì cũng có thể rời đi ngay bây giờ."
Nếu không phải là khó đặt bàn thì Khương Hưng Thịnh đã đi rồi.
Hơn nữa, chuyện hôm nay, vốn là trong lòng của hắn có quỷ, nếu thật sự tranh chấp, chọc giận nữ nhân trước mặt thì lại phải tìm cách dỗ. Khương Hưng Thịnh nhịn một chút: "Đi vào trước đi!"
Phòng trên lầu đã sớm được chọn xong, hai người chỉ lấy được một cái bàn ở trong hành lang. Mấy người chen lấn tìm bàn thực sự ầm ĩ, Diêu Nhã Ý vốn đang tức giận trong lòng, lúc này chỉ cảm thấy bực bội.
Hai người ngồi chờ tiểu nhị mang thức ăn lên, ánh mắt thoáng nhìn qua người tới cửa, Diêu Nhã Ý giương mắt nhìn lên, lập tức kinh ngạc, bật thốt lên hỏi: "Sao bọn họ lại tới đây?"
Khương Hưng Thịnh đang để tiểu nhị mang thức ăn lên, nghe tiếng nhìn lại, nhìn thấy hai phu thê Lý U Lan bị dẫn vào cửa thì cũng kinh ngạc, lập tức nhớ tới hai phu thê từng đòi hỏi hai gian cửa hiệu từ trong tay mẫu thân.
Tuy nói lợi nhuận hai gian cửa hiệu đều đều quyên cho thiện đường, nhưng rốt cuộc quyên bao nhiêu thì cũng chỉ có Lý U Lan rõ ràng.
Hai gian cửa hiệu đến tay, thỉnh thoảng tới một lần thì cũng vẫn có thể.
"Ai quan tâm bọn họ."
Diêu Nhã Ý nhíu mày lại: "Không đúng! Lý U Lan chỉ có chts của hồi môn, làm sao có thể đến được nơi này? Hơn nữa, Lâu Vũ chỉ là một học giả, căn bản không kiếm được bạc, còn phải dựa vào những của hồi môn đọc sách mà đi thi, bọn họ sao có đủ?"
Đây cũng không phải là chuyện gì cần thiết!
Nàng quay đầu, hoài nghi dò xét nam nhân bên người: "Có phải ngươi hay không?"
Khương Hưng Thịnh: "..."
Hắn cả giận nói: "Ngươi đúng há mồm là cái gì cũng nói được, từ sau khi nàng ta rời đi hai bọn ta cũng rất ít khi gặp mặt, sao ta có thể cho nàng ta bạc?"
"Vậy sao nàng ta lại đến?" Diêu Nhã Ý không nghĩ ra.
"Ai biết được?" Khương Hưng Thịnh đuổi tiểu nhị đi: "Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, ra du ngoạn là chuyện cao hứng, ngươi như thế thì sẽ chỉ làm người ta mất hứng."
Diêu Nhã Ý nói thầm trong lòng, nhưng cũng cảm thấy Khương Hưng Thịnh nói có đạo lý, bưng lên nước trà tiểu nhị dâng lên uống một ngụm.
Nói không để ý, kỳ thật vẫn khó tránh khỏi. Con mắt Diêu Nhã Ý luôn vô thức tìm kiếm đôi phu thê kia, kết quả nhìn thấy hai người lại bị tiểu nhị dẫn lên lâu.
Phòng trên lầu dù có bạc cũng không chọn được, trong bụng nàng kinh ngạc, nhớ kỹ sau đó nhất định phải hỏi thăm một chút, xem bọn họ quen biết ai, có lẽ có thể từ đó mà làm cho hai người bọn họ khó chịu... Sau đó liền thấy hai người vòng qua hai thang lầu, trực tiếp đi lên lầu ba.
Trên lầu ba càng tôn quý, Diêu Nhã Ý đẩy người bên cạnh: "Sao bọn họ lại đi lên rồi?"
Khương Hưng Thịnh cũng âm thầm chú ý đến, lúc này cũng đang ngờ vực, lắc đầu nói: "Không biết."
Đúng lúc thấy tiểu nhị đưa đồ ăn tới, mỗi đồ ăn đều mang theo câu nói Cát Tường, tiểu nhị mỉm cười nói xong, đang muốn lui ra thì liền bị Khương Hưng Thịnh kéo lại: "Nghe nói Hoa Dương lâu các ngươi một tịch khó cầu, vì sao bọn họ có thể lên lầu ba?"
Tiểu nhị thuận ánh mắt hắn nhìn lại, thuận miệng nói: "Đó là chủ tiệm chúng ta."
Nói xong thì mỉm cười lui xuống.
Trên bàn tâm tư dùng bữa của hai phu thê cũng bị mất luôn.
Lâu Vũ là học giả, đương nhiên là không làm được buôn bán. Như vậy, chủ tiệm trong miệng tiểu nhị chính là Lý U Lan. Đồng thời, nếu không nhìn lầm thì vừa rồi ánh mắt tiểu nhị cũng nhìn nàng.
Lý U Lan... có thể làm được như vậy sao?
Khương Hưng Thịnh nghĩ như vậy, cũng liền hỏi như vậy.
Bên cạnh, Diêu Nhã Ý chau mày: "Có phải là tiểu nhị bịa chuyện hay không? Nàng ta lấy đâu ra tiền vốn?"
Hoa Dương lâu lớn như thế, không phải chỉ có chút bạc là làm được. Hơn nữa những nguyên liệu nấu ăn quý giá này, nếu không có số bạc lớn chèo chống thì mua cũng không mua được!
Hai người từ đầu đến cuối đều không nghĩ ra, lại hỏi thăm tiểu nhị, cũng nhận được câu trả lời đồng dạng.
Bởi vì trong lòng có việc nên bữa cơm này qua loa kết thúc. Sau khi hồi phủ Khương Hưng Thịnh không đem việc này để ở trong lòng, tới bây giờ, hắn và Lý U Lan đã không thể có gì nữa, chịu hai làn đánh, phần rung động kia dường như đã giảm rất nhiều.
Diêu Nhã Ý cả ngày nhàn rỗi, chỉ có một chuyện làm nàng để ý, cho nên liền tìm người tinh tế nghe ngóng.
Buổi chiều ngày hôm đó, nàng đang ở trong sân hóng mát, thuận tiện ngó ngó những nữ nhân không an phận ở sân nhỏ đối diện, nhưng có một thị tì của nàng ta vội vã chạy tới: "Phu nhân, nô tỳ nghe được một số việc."
Diêu Nhã Ý nhìn xem người như thế, tập trung suy nghĩ lắng nghe.
"Sau khi Lý cô nương rời đi cùng Lâu tú tài đính ước thì phu nhân chúng ta từng tới cửa, không bao lâu liền bảo Xuân đến lấy ngân phiếu trở về, trọn vẹn bốn ngàn lượng!" Bà đỡ nói xong thì cực kỳ phẫn nộ: "Sau này lại còn có hai lần đưa cửa hiệu qua. Tuy lợi nhuận bây giờ đều quyên cho thiện đường. Nhưng những thứ này vẫn rất công khai..."
Lén lút không biết cho bao nhiêu.
Diêu Nhã Ý hận đến mức khăn trong tay vặn thành bánh quai chèo: "Vì sao bà ta lại làm như thế?" Vừa oán hận nói: "Khương Hưng Thịnh không bỏ xuống được, bà ta cũng lén lút chăm sóc, nữ nhân kia tốt như vậy sao?"
Đang vô cùng phẫn nộ, đúng lúc thấy Khương Hưng Thịnh từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy sắc mặt hai chủ tớ khó coi, trong lòng của hắn liền thầm kêu không ổn, lúc muốn tránh thì đã không kịp.
"Khương Hưng Thịnh, ngươi tới đây cho ta!" Diêu Nhã Ý vốn không biết nhẫn nhịn, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Nương, vì sao người lại chăm sóc Lý U Lan?"
Khương Hưng Thịnh ngờ vực: "Ta không biết."
"Ta muốn đi hỏi một chút!" Diêu Nhã Ý càng nghĩ càng giận: "Sính lễ của ta còn không tốn nhiều như vậy, một nha đầu nông thôn như nàng, tại sao?"
Nói xong, đã chạy ra khỏi viện tử.
Khương Hưng Thịnh cũng rất tò mò, nhanh chóng đi theo.
Diêu Nhã Ý cho rằng, tất cả mọi thứ trong nhà đều là của phu thê các nàng, mặc dù bây giờ Khương Hưng Thịnh còn chưa phải chưởng nhà, nhưng Khương phu nhân đã đưa nhiều bạc ra ngoài như vậy, nếu như không có đầy đủ lý do thì không thể chấp nhận được.
Cho nên, sau khi đến chủ viện Diêu Nhã Ý trực tiếp hỏi: "Nương, vì sao người lại cho một ngoại nhân như Lý U Lan mấy ngàn lượng bạc?"
Mặt Khương phu nhân hơi biến sắc: "Ai nói cho ngươi biết?"
Diêu Nhã Ý trong cơn thịnh nộ, "Con biết hết, con muốn hỏi, vì sao người lại phải chăm sóc một nha đầu nông thôn như thế. Hôm nay người không nói rõ thì không thể."
Khương phu nhân giải thích: "Ta không chăm sóc nàng ta." Hận còn không kịp đây.
Diêu Nhã Ý hỏi: "Không chăm sóc, vậy năm ngàn lượng bạc kia là giấy sao? Một nhi tức như con còn không có được nhiều sính lễ như vậy, nàng ta còn trọng yếu hơn con? Tóm lại, nếu người không nói rõ ràng thì con mời phụ mẫu con tới hỏi một chút."
Khương phu nhân: "..." Việc này không nói rõ ràng được.
Chuyện phát sinh trên người đại nhi tử, bà ta cất giấu còn không kịp, sao có thể nói ra bên ngoài?