Chương 566
Từ lúc hài tử xảy ra chuyện thì chỉ mới ngắn ngủi có nửa tháng, Lý thị đã phải trải qua cuộc sống khó qua nhất trong đời này của mình, cũng đã làm đến những chuyện trước kia bà ta chưa từng làm qua, ví dụ như đi khắp nơi cầu xin người khác, khắp nơi bị người khác khinh khỉnh.
Thế nhưng, thấy hai đứa bé này sắp bị phạt mà nam nhân này vậy mà vẫn muốn cầm gia sản cầm cố cứu hai đứa bé để đi nạp thiếp sinh con... Lý thị chỉ hơi suy nghĩ một chút, lồng ngực liền muốn nổ tung!
Bà ta tiếp tục nhào lên trước, muốn lật ống tay áo và ngực của nam nhân kia ra, chỉ cần thấy được ngân phiếu, lại quay đầu tìm đại nhân thì hẳn là có thể giảm bớt hai năm cho hai đứa bé.
Lý thị năm nay đã ba mươi bảy tuổi, người cùng tuổi bà ta, có lẽ đều đã làm tổ mẫu, sinh con chắc chắn là không sinh ra được, bà ta cũng không muốn lại phải nuôi hài tử dưỡng lão cho mình. Trong lòng và mắt chỉ muốn cho hài tử trong đại lao sớm ra ngoài một chút.
Uông phụ cũng không hề nói dối, trước hôm nay ông ta đã nghĩ sâu tính kỹ xong, bảo ông ta cho hết toàn bộ gia sản chỉ vì để hai đứa bé không phải trong đại lao thêm hai năm nữa, nghĩ như thế nào cũng không có lời, ông ta cũng không muốn làm như thế.
Nhìn thấy Lý thị nhào lên cướp, ông ta để mặc cho bà tìm kiếm: "Bây giờ vẫn còn ở trên đường cái, bà làm như thế thật quá mất mặt."
Lý thị nhìn ông ta không chút phản kháng, liền biết ông ta không mang những ngân phiếu kia.
Nói cách khác, nam nhân này trước khi tới công đường đã nghĩ kỹ là chỉ giao một nửa bạc, đồng thời, ông ta còn trực tiếp không mang theo ngân phiếu, đến cả cơ hội đổi ý cũng không cho phép.
Lý thị đột nhiên sụp đổ, ngồi xổm trên mặt đất gào khóc: "Ta khổ tám đời, mới đụng vào người khốn nạn như ngươi... Hổ dữ cũng không ăn thịt con... Hai người bọn nó từ nhỏ đến lớn chưa từng bị khổ, vào trong đại lao... có thể sẽ không ra được... Huhuhu..."
Càng nói càng thương tâm, toàn thân bà ta xụi lơ, căn bản dậy không dậy nổi.
Uông phụ đưa tay kéo bà ta hai lần, cũng không dùng lực, thấy bà ta không chịu, bèn nói: "Ta biết trong lòng bà khó chịu, ta cũng khó chịu. Nhưng người sống dù sao cũng phải nhìn về phía trước, bà muốn ngồi xổm ở nơi này mất mặt thì ta cũng không quan tâm. Bà có đi hay không?"
Lý thị một chữ cũng không nghe vào.
Uông phụ đếm đến ba, lại đợi thêm hai hơi nữa, thấy bà ta chỉ lo khóc còn không chịu đứng dậy thì mất hết kiên nhẫn, xoay người rời đi.
Lý thị khóc dữ dội, hai mắt đẫm lệ trong mông lung, chỉ nhìn thấy được bóng lưng của ông ta. Nghĩ đến cái gì, bà ta đột nhiên liền có sức lực, đuổi theo bóng lưng của ông ta trở về viện tử hai người ở tạm.
Đại khái là đã có quyết định, cũng có thể là khóc quá lâu nên nước mắt chảy hết mà lúc trở lại trong viện, Lý thị đã sớm ngừng khóc, chỉ là vành mắt vẫn đỏ bừng, trong ánh mắt tràn đầy tơ máu, nhìn rất là khiếp người.
Uông phụ dù đã sớm nghĩ kỹ thì vẫn có hơi chột dạ, thấy bà ta như thế, ông ta bèn đi vào nhà dạo qua một vòng, dường như ngồi không yên lại cất bước đi ra ngoài, đến trong viện thì quẳng xuống một câu: "Ta đi ra ngoài một chút."
Lý thị nhào ra ngoài, một tay nắm chặt ông ta, tay kia thì tìm tòi toàn thân trên dưới ông ta. Không bao lâu sau, quả nhiên mò được một ngân phiếu ở chỗ ngực.
Thấy thế, Uông phụ vội vàng đưa tay ra cướp.
Hai phu thê một người túm một nửa, ai cũng không chịu nhường ai, Uông phụ sợ bà ta túm ngân phiếu thành hai nửa thì vội vàng nói: "Bà có thể đừng gây chuyện nữa hay không? Ta đây cũng là vì về sau của hai chúng ta, chẳng lẽ bà muốn đến già rồi còn bị người ta hét vào mặt bắt làm việc sao? Bà sinh ra đã giàu có, gả sau khi cho ta cũng vẫn luôn là chủ tiệm phu nhân, ai không dám nể mặt bà... Ta sắp đặt như vậy là kết quả tốt nhất, hai đứa bé chỉ phải ở đại lao mấy năm, chúng ta cũng có thể tiếp tục làm ăn, về sau còn có thể tìm hài tử dưỡng lão. Ta đã hết sức cứu bọn nó, bà còn muốn như thế nào?"
Lý thị quật cường nhìn ông ta, trên tay tuyệt không chịu thả: "Ngươi muốn cầm bạc cứu mạng cho hài tử ra ngoài tìm nữ nhân, nằm mơ đi! Ta nhổ vào!"
Nước bọt thật sự nhổ vào mặt Uông phụ.
Hai phu thê gần đây vì muốn tích lũy bạc cho hai huynh đệ nên mới phải tìm tới chỗ ở ở cùng nhiều người, hai người gây chuyện thành như vậy nên đã có không ít người vây xem.
Uông phụ lau mặt một cái: "Lý thị, bà đừng ép ta."
Lý thị không buông tha: "Mấy năm nay ta làm gì có lỗi với ngươi? Bây giờ hài tử xảy ra chuyện, ngươi không nghĩ đến chuyện cứu người, ngược lại còn muốn nạp thiếp, ngươi thật đúng là tên khốn nạn, sao ta có thể mặc cho ngươi muốn làm gì thì làm?"
Người vây xem càng ngày càng nhiều, chỗ cửa chính cũng bị chặn lại không ít, Uông phụ chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng, nạp thiếp sinh con chỉ là một ý nghĩ của ông ta, nếu như lại bị nói là không cứu hài tử để nạp thiếp thì sợ là sẽ không chọn được người tốt lành gì. Cho dù người khác đồng ý thì nghe thấy trong tay hai phu thê còn có bạc, cũng sẽ đòi thêm sính lễ. Tóm lại, Lý thị làm loạn như thế, đối với ông ta không có chút lợi ích nào.
Uông phụ không thể nhịn được nữa, nhấc chân đạp ra.
Hai người cách quá gần, Lý thị căn bản là không kịp tránh, bị đạp trúng, té ngã trên đất xong thì phần bụng vô cùng đau đớn, bà ta hoàn hồn xong thì lập tức gào khóc: "Ngươi còn đánh người? Ngươi là đồ súc sinh, ngươi vẫn xứng làm người sao?"
Uông phụ nhìn bà ta càng nói càng không khó nghe, tiến lên tóm lấy người nắm mang về phòng, mạnh mẽ tát một cái.
Thấy Lý thị vẫn phản kháng, ông ta lại đánh thêm mấy lần nữa, đánh đến mức bà ta co rúm lại, run lẩy bẩy thì mới thu tay, trầm giọng hỏi: "Tỉnh táo chưa? Bà còn điên nữa hay không?"
Lý thị muốn tránh, nhưng căn bản là không tránh được.
Bà ta lúc này khắp người đều đau, không dám động đậy. Phu thê sớm chiều làm bạn nhiều năm chỉ trong một buổi sáng liền trở mặt, đến giờ bà ta mới phát hiện nam nhân này thật tồi tệ. Mấy năm trước lấy lễ để tiếp đón bà ta cũng là vì nể tình hai huynh đệ mà thôi.
Bây giờ hài tử không nên thân, thái độ của nam nhân này đối với bà ta cũng đột nhiên chuyển biến, trở thành một người bà ta không thể nhận ra.
Chỉ có còn sống mới có thể có về sau. Nếu như bà ta chết rồi, hoặc là bị thương quá nặng không thể nhúc nhích thì hài tử bên trong ngục có lẽ cũng sẽ không có ai thăm nom...Trước kia bà ta từng nghe nói qua, phạm nhân không có người thân thăm thì cuộc sống cũng không được dễ chịu, đừng nói là sẽ bị người ở cùng một phòng ức hiếp mà đến cả trông coi cũng sẽ không để bụng đến. Nghĩ đến những thứ này, Lý thị vốn đang mắng chửi người liền đem ác ngôn đến bên miệng nuốt trở vào.
Bà ta phải sống!
Phải sống tốt, mới có thể bảo vệ được hai đứa bé!
Uông phụ quả nhiên làm như lời ông ta nói, hai ngày sau liền mang theo nữ nhân trở về. Nhưng mà hơn phân nửa bạc của ông ta đều dùng để làm ăn, sính lễ rất có hạn, nữ tử mang về này không phải là hoàng hoa khuê nữ, mà chỉ là một phụ nhân trẻ tuổi thủ tiết.
Lý thị cũng không thèm để ý, tóm lại, hài tử chắc chắn không thể nào sinh, cho dù có mang thai thì bà ta cũng có thể tìm cách để phá thai. Tất cả mọi thứ của Uông gia chỉ có thể để cho hai huynh đệ.
Đối với chuyện buôn bán mới của Uông phụ, bà ta cũng không tiếp tục giúp đỡ, cái gì cũng không làm, ba ngày thì hai ngày đi thăm hai huynh đệ, không bạc thì ra sạp hàng lấy một chút.
Đối với chuyện này, Uông phụ cũng một mắt nhắm một mắt mở cho qua.
*
Một bên khác, mộng tưởng của Khương phu nhân cuối cùng cũng trở thành sự thật, Vũ An Hầu thế tử muốn dẫn Khương Hưng Diệu lên đường hồi kinh.
Lúc bà ta nhận được tin tức thì chỉ sau một ngày nữa là hai người sẽ lên đường, Khương phu nhân chọn mua không ít đồ vật cho nhi tử mang theo, còn chuẩn bị cho hắn không ít y sam.
Hai mẫu tử ở hơn mười dặm ngoại thành lưu luyến chia tay, cho dù là chuyện tốt thì Khương phu nhân cũng khó tránh khỏi thương cảm, nước mắt vẫn tuôn ra như mưa.
Nhìn xe ngựa hoa lệ biến mất ở trên quan đạo, bà ta càng khóc không thành tiếng. Trên đường về thành, nước mắt vẫn rơi, đối diện với Khương lão gia vuốt vuốt mi tâm: "Chuyện tốt như vậy mà bà cứ khóc như sinh ly tử biệt đến nơi."
Khương phu nhân bất mãn: "Ông là cái đồ không có lương tâm, đó là thân nhi tử của ông, chuyến đi này tiền đồ còn chưa biết, ông không lo lắng hay sao?"
"Lo lắng để làm gì?" Khương lão gia là một nam nhân, không thể lý giải được vẻ đa sầu đa cảm này của bà ta, nói: "Hưng Diệu đi chuyến này, cuộc sống chắc chắn sẽ tốt hơn ở lại phủ thành. Nó từ nhỏ đã thông minh, ngày sau nhất định có thể giúp đỡ công việc trong nhà, có cơ hội cũng sẽ trở về, bà đừng khóc, khóc nữa thì chút hỉ khí này cũng sẽ bị bà làm trôi hết."
Khương phu nhân biết lời ông ta nói là sự thật, nhưng vẫn không ngừng được khó chịu. Mãi đến khi đi ngang qua đường Trường Hồ, nhìn thấy cửa hiệu đã từng thuộc về mình lúc này đang kín hết chỗ thì bỗng nhiên liền nhớ lại bà ta còn có một vài chuyện chưa tính sổ.
Bà ta lập tức tỉnh táo tinh thần, kêu xe ngựa dừng lại rồi tự mình nhảy xuống. Sau đó gọi nha hoàn tới dặn dò: "Đi tìm người, hung dữ một chút, chặn đường hai phu thê kia cho ta rồi tìm nơi hẻo lánh đánh hai người đó một trận, chỉ cần không chết người là được."
Nha hoàn muốn nói lại thôi, nhưng rốt cuộc vẫn không dám phản bác, vội vàng lui xuống.
Khương phu nhân nghĩ đến lúc hai người sẽ bị đánh vết thương chằng chịt, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thì toàn thân liền sảng khoái. Chỉ là tiếc nuối không thể tận mắt nhìn thấy.
Trong lòng đang nghĩ đẹp thì chợt nghe thấy bên cạnh có người gọi: "Khương phu nhân, định làm chuyện gì tốt à?"
Nghe được thanh âm quen thuộc, Khương phu nhân đang có ý muốn đánh người chợt giật nảy mình quay đầu nhìn lại, quả nhiên là nhìn thấy Lý U Lan, sắc mặt bà ta hơi xấu hổ: "Thật là trùng hợp!"
Tần Thu Uyển dò xét bà ta: "Khương phu nhân khóc đấy à? Đại công tử đi rồi sao?"
Khương phu nhân không muốn gật đầu, nhưng lại không thể không phản ứng... Dù sao thì chuyện đó cũng làm rất bí ẩn, tốt nhất là đánh đến mức người kia không biết là ai làm.
Chỉ là vẫn có chút uất ức!