Chương 565
Làm chuyện xấu lại bị bắt tại trận, Khương phu nhân chỉ cảm thấy chột dạ vô cùng.
Sau khi chột dạ, lại sợ hai phu thê kia sẽ tức giận mà trực tiếp nói ra những bí mật kia.
Chuyện cho tới bây giờ, bọn họ không thể nào giúp bà ta giấu diếm nữa.
Buổi sáng hôm sau, Khương phu nhân trực tiếp ra khỏi thành, nói là đi đến điền trang.
Lý thị ở trong sân nhỏ chờ bạc, liên tiếp đợi hai ngày vẫn không lấy được, trong lòng cũng khó tránh khỏi suy nghĩ miên man. Trước đó bà ta chưa hề nghĩ tới việc Khương phu nhân sẽ không cho, bởi vì các phu nhân bình thường đều rất bận, cho dù có rảnh rỗi thì cũng không rảnh tìm những tiểu nhân như bọn họ để mua vui.
Nhưng bây giờ không lấy được bạc, mắt thấy ngày thẩm án đã đến. Lý thị không thể nhịn được nữa, bèn bất chấp nguy hiểm đến tận cửa đắc tội với Khương phu nhân... Rất có thể không vào được cửa, thế nhưng không sao, chỉ cần có thể cầm được bạc là được.
Nhưng mà, không chỉ không thể vào cửa mà còn bị người gác cổng báo cho biết, phu nhân đã đi ra ngoại thành.
Trong phút chốc Lý thị còn tưởng rằng mình nghe lầm, bà ta trừng lớn mắt: "Phu nhân và ta đã ước hẹn."
Người gác cổng lắc đầu: "Tiểu nhân không biết, cũng không biết được gì liên quan tới việc này. Phu nhân mời về cho, đừng ở cổng gây chuyện."
Lý thị vốn đang muốn hỏi thêm vài câu, nhưng nghe thấy mấy chữ “gây chuyện" thì bỗng nhiên liền nhớ lại việc ở cổng Lâu gia bị nha sai bắt đi. Làm gì còn dám ở lại nữa?
Đi vài bước xong lại cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không được. Khương phu nhân coi như là hi vọng cuối cùng của hai đứa bé, bà ta không muốn từ bỏ. Lúc này từ trong tay áo rút ra một miếng bạc, đưa ra, hối lộ người gác cổng, cuối cùng biết được địa chỉ điền trang ngoại thành của Khương phủ.
Lý thị lập tức mướn xe ngựa đi đến nơi đó, trên đường đi mới nhớ tới, mình hình như hơi ngu ngốc. Muốn biết địa chỉ điền trang Khương phủ, bà ta chỉ cần hỏi thăm nhiều một chút là có thể biết, làm gì phải bỏ nhiều bạc như vậy cho quản gia?
Cũng là không phải không cho nổi, mà là bây giờ bạc trong tay bà ta đều sẽ liên quan đến tiền đồ của nhi tử. Trước đó phải cầu xin gia gia nãi nãi bao nhiêu mới có thể góp đủ miếng bạc kia.
Nhưng mà Lý thị cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ việc quan trọng nhất là tìm được Khương phu nhân.
Bà ta giữa trưa mới thuê được xe ngựa, lúc đi tới ngoại thành thì trời đã tối. Trên đường đi hơi khó khăn trắc trở, nhưng đến trước lúc trời tối cuối cùng cũng tìm được viện tử Khương phu nhân.
Trên đường tới đây đi, Lý thị cũng không cho rằng Khương phu nhân trêu đùa mình... Hẳn là quý nhân hay quên chuyện, nên đã quên đi việc này .
Gõ cửa điền trang, vừa mới nhìn thấy phía sau cửa chính là đại nha hoàn của Khương phu nhân, Lý thị vô thức mỉm cười. Nhưng một nụ cười còn chưa kéo xong thì cửa đã bị “ầm” một tiếng đóng lại.
Bà ta không hiểu cho lắm, tiếp tục đưa tay ra gõ.
Lần này, gõ đến đau tay mà vẫn không có người ra mở cửa.
Nhìn bên trong rõ ràng là có người, vì sao không mở cửa? Vì sao lại trốn tránh bà ta? Chẳng lẽ là Khương phu nhân thật sự coi bà ta như trò cười, chỉ là đùa nghịch bà ta, chứ không phải là thật sự muốn giúp đỡ?
Lý thị không biết mình đã gõ bao lâu, bà ta bôn ba cả nửa ngày, cũng chỉ hai đêm gần đây mới có thể chợt mắt. Mệt mỏi trên người còn chưa dịu đi, lúc này ngồi dưới đất, chỉ cảm thấy toàn thân xụi lơ.
Bà ta không nỡ xài bạc tìm chỗ ở, không có chỗ để đi, cũng sợ mình đi xong thì Khương phu nhân sẽ thừa cơ bỏ trốn. Thế là, bà ta liền dựa vào cửa ra vào ngủ qua đêm.
Lúc Lý thị vừa đến, Khương phu nhân đã biết được tin tức, lúc này liền cả giận: "Ai nói cho bà ta chỗ này?"
Nha hoàn không biết, cũng không dám làm gì để tránh rủi ro.
Tối ngày hôm đó, Khương phu nhân nằm ngủ, biết được Lý thị nằm ở cổng qua đêm thì một đêm đều ngủ không ngon, còn gặp ác mộng. Sau khi hừng đông, bà ta trực tiếp sai người mời Lý thị tới.
Chuyện mượn bạc này chẳng khác gì mượn tình cảm, không cho mượn thì nên an phận. Bà ta cũng không muốn vì Lý thị mà cứ phải trốn trốn tránh tránh.
Không cho mượn thì không cho mượn, nói thẳng là được.
Khương phu nhân thẳng thắn vô tư, nhưng Lý thị lại không tiếp thụ được kết quả như vậy. Nước mắt bà ta lúc này liền chảy ra: "Phu nhân, ngài không thể đùa giỡn ta như vậy được, ngày mai sẽ thẩm án, đến lúc đó ta không bỏ ra nổi bạc thì hai huynh đệ bọn nó coi như xong. Bọn nó còn trẻ, hai mươi tuổi còn chưa tới, ngài nhẫn tâm hủy hoại đời bọn nó sao? Ngài cũng là nương, hẳn là biết ..."
"Chút bạc ấy đối với ta mà nói chẳng qua chỉ là chuyện nhấc tay." Khương phu nhân ngắt lời bà ta: "Ta không phải không muốn giúp ngươi, mà là không thể giúp. Ngươi vì con của ngươi, ta cũng phải vì con của mình. Ý ta đã quyết, ngươi đừng uổng phí tâm tư nữa, đi nhanh lên đi!" Bà ta chân tâm thật ý nói: "Thừa dịp còn một ngày, ngươi nhanh đi đến chỗ khác mà xin, ta thật tâm hi vọng ngươi có thể cứu được hài tử."
Nếu hai huynh đệ có thể bình an thoát thân, Lý U Lan hẳn là sẽ khó chịu nhỉ?
Lý thị một chữ cũng không nghe vào. Suốt mấy ngày nay, những biện pháp có thể nghĩ bà ta đều đã suy nghĩ đến rồi, nhưng ngay tại lúc đang tuyệt vọng lại đụng phải Khương phu nhân... Không kỳ vọng thì sẽ không thất vọng, ngay lúc bà ta còn tưởng là hai huynh đệ có thể sẽ được cứu thì lại phát hiện đây chỉ là một giấc mộng, đúng là sẽ cảm thấy khó mà tiếp nhận.
Bà ta ngồi quỳ chân trên mặt đất, thật lâu sau không đứng dậy nổi. Ôm một tia hi vọng cuối cùng, bà ta mong đợi hỏi: "Phu nhân, ngài có thể âm thầm giúp ta hay không, ta cam đoan không nói lung tung. Đồng thời, về sau ta cũng theo phân phó của ngài mà làm việc.
Khương phu nhân thừa nhận, trong phút chốc bà ta cũng đã động tâm, nhưng rất nhanh đã nhẫn nhịn lại. Chuyện của nhi tử là quan trọng, mắt thấy sắp có thể một bước lên trời, vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, không thể để xuất hiện một chút sơ xuất. Bà ta khoát khoát tay: "Tiễn khách!"
Lý thị bị hai bà đỡ kéo lên ném ra cửa.
Bà ta ngồi dưới đất, rất lâu không bình tĩnh nổi. Đến buổi chiều, mắt thấy nếu không đi thì sẽ không về được thành, ngày mai có thể không kịp giờ thẩm án. Bà ta mới chậm rãi đứng dậy, lảo đảo đi về, trên đường đi suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến tội danh nhi tử sẽ có, nghĩ đến cuộc sống của mình về sau... Nghĩ đến nhiều nhất, là người uy hiếp Khương phu nhân.
Rốt cuộc là ai có bản lãnh lớn như vậy?
Khương phu nhân là vì giúp bà ta, người ngăn không cho Khương phu nhân giúp một tay, có phải là có thù với bà ta hay không?
Người có thù với bà ta, còn vừa vặn quen biết với Khương phu nhân, chỉ có Lý U Lan!
Con tiểu nha đầu kia lợi hại như vậy sao?
Bỗng nhiên, Lý thị dừng chân lại, bà ta chợt nhớ tới, Lý U Lan từng nhắc đến là người Khương phủ vốn là không cho nàng ta rời đi, muốn nàng ta ở lại trong phủ nuôi hài tử cho Đại công tử đã chết, nhưng nàng ta cuối cùng vẫn có thể thoát thân... Đây có phải cho thấy, trong tay Lý U Lan có nhược điểm của Khương phu nhân thậm chí là của cả Khương phủ hay không?
Nếu thật sự là như thế thì hết thảy mọi việc đều có thể giải thích được.
Mục đích Khương phu nhân giúp bà ta, chính là vì muốn làm cho Lý U Lan khó chịu. Mà Lý U Lan cũng vẫn chưa nguôi hận thù nên đã âm thầm tìm người theo dõi Khương phu nhân, có lẽ hai người bọn họ vừa mới gặp mặt, Lý U Lan đã biết được tình hình thực tế, sau đó liền dùng cái nhược điểm kia để uy hiếp Khương phu nhân không cho phép bà ta giúp một tay?
Lý thị đoán bảy tám phần, bà ta càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy, lòng vốn tuyệt vọng nay lại sinh ra hi vọng. Đến trên quan, bà ta liền xài bạc tìm xe ngựa đi thẳng đến nội thành.
Hoàng hôn, người Lâu gia đứng ở trong sân dùng bữa tối, nghe được tiếng đập cửa, bà đỡ đi ra mở cửa. Nhìn thấy Lý thị chật vật không chịu nổi đứng ở cổng thì kinh ngạc hỏi: "Ngươi tìm ai?"
"Ta tìm Lý U Lan." Lý thị không khách khí chút nào chen vào, đi thẳng đến trước mặt Tần Thu Uyển.
Bà đỡ bất ngờ không đề phòng bị gạt ra, vội vàng đuổi lên trước: "Ngươi định làm gì vậy? Muốn vào cửa cũng phải nói rõ ràng đã..." Nói, còn tiến lên kéo người.
Lý thị hất bà ta ra, cố chấp mà nhìn Tần Thu Uyển: "U Lan, Khương phu nhân đã đồng ý giúp ta, nhưng sau này lại thay đổi quyết định. Có phải là ngươi cản trở, không cho bà ta giúp đỡ ta hay không?"
"Bà ta không giúp đỡ?" Tần Thu Uyển vỗ tay: "Vậy thì quá tốt rồi."
Lý thị trừng mắt nhìn nàng: "Có phải ngươi muốn làm cho ta cửa nát nhà tan mới hài lòng hay không?"
"A, vì sao bà lại nói thế?" Tần Thu Uyển không hiểu đáp: "Là ta bảo hai huynh đệ kia đi đe doạ người khác? Đó không phải là chính bà sủng ra sao, có liên can gì đến ta?"
Lý thị trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi hận ta như vậy sao?"
"Đúng!" Tần Thu Uyển trực tiếp thừa nhận: "Nhìn thấy bà sống không tốt, ta liền cao hứng."
Chế nhạo không chút do dự như vậy làm Lý thị nghe mà vô cùng khó chịu, trên đường trở về từ ngoại thành, bà ta còn nghĩ nếu không phải Lý U Lan ngăn cản Khương phu nhân thì có thể hỏi mượn được một chút... Nhưng đến giờ phút này, chút hi vọng trong nội tâm bà ta đã biến mất hết.
Lý U Lan thật sự hận bà ta, cũng sẽ không tha thứ cho bà ta.
*
Lý thị vùng vẫy gần hơn nửa tháng, nhưng vẫn không thể nào kiếm đủ bạc. Lúc đến công đường, hai huynh đệ cũng không phủ nhận chuyện đe doạ.
Nhân chứng vật chứng đều có, phủ nhận sẽ chỉ càng tăng thêm tội danh của mình, có thể còn bị đánh gậy. Hai người từ nhỏ đến lớn tuy cũng không sống như công tử thế gia, nhưng từ trước đến nay đều chưa từng bị đánh, không cho rằng bản thân mình có thể chống cự được.
Đại nhân có hỏi đến chuyện bỏ bạc ra để giảm hình phạt, Lý thị bèn giật nam nhân bên cạnh.
Uông phu lề mề hồi lâu, từ trong tay áo móc ra một tờ ngân phiếu: "Thảo dân chỉ có nhiêu đây, còn xin đại nhân nể tình hai đứa bé tuổi nhỏ mà xử lý nhẹ."
Chỉ thấy độ dày ngân phiếu, Lý thị liền phát giác không đúng, bà ta kinh ngạc trừng mắt nhìn nam nhân bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Còn thiếu một chút nữa đâu?"
Những ngân phiếu này, nửa tháng nay mỗi ngày mỗi đêm bà ta đều liên tục kiểm kê, không có người nào rõ ràng hơn bà ta con số bên trong đó.
Vừa rồi chỉ nhìn lên, cũng có thể thấy là đã mỏng đi một nửa.
Ánh mắt Uông phụ rất có thâm ý, ra hiệu bà ta ngậm miệng.
Nghe đại nhân phán hai đứa bé bị chịu tám năm tù, Lý thị đau lòng khó nhịn, nhiều lần muốn chất vấn nam nhân bên cạnh về chuyện ngân phiếu, nhưng cũng muốn thử tín nhiệm hắn. Có lẽ, nam nhân này đã nghĩ đến biện pháp khác cũng chưa chắc.
Đợi đến khi lui đường, hai huynh đệ bị người ta kéo xuống, Lý thị khóc đến mức ruột gan đứt từng khúc. Khó khăn lắm mới ngừng lại được, lập tức nhìn về phía nam nhân bên người: "Ngân phiếu còn lại ông dùng để làm cái gì?"
Vừa rồi đại nhân đã nói, nếu như có thể có nhiều bạc hơn thì hai đứa bé nhiều nhất chỉ phải giam năm năm.
Uông phụ không nói một lời, kéo bà ta ra khỏi công đường.
Đến chỗ ít người, Lý thị không thể nhịn được nữa, hất tay của ông ta ra: "Ông đừng chỉ cắm đầu mà đi, nói gì đi chứ!"
Uông phụ hờ hững nhìn bà ta: "Hài tử đã phế, chúng ta không thể lấy toàn bộ gia sản để đánh cược cho tụi nó." Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Lý thị, hắn nói năng hùng hồn: "Toàn bộ cho ra thì hai chúng ta đến từng tuổi này, chẳng lẽ còn đi làm việc cho người ta hay sao? Lúc tuổi còn trẻ làm được chuyện, miễn cưỡng có thể sống tạm. Bây giờ già rồi thì phải làm sao?"
Lý thị nhìn nam nhân trước mặt, chỉ cảm thấy hắn vô cùng lạ lẫm, đầy mắt không thể tin, hỏi: "Ngươi tính toán đến như vậy?"
Uông phụ trầm mặc: "Những số bạc còn lại kia có thể làm được chút việc, không đến mức phải đi làm cho người ta. Hơn nữa, ta dự định sẽ thu nuôi hài tử, hoặc là... ta sẽ lại tìm một người mới..."
Nghe nói như thế, Lý thị đột nhiên bùng nổ, vung tay lên tát một cái: "Ngươi là đồ không bằng súc sinh, lão nương sinh con dưỡng cái cho ngươi tân tân khổ khổ nửa đời người, ngươi làm vậy có thấy thẹn với ta không?"
Uông phụ biết bà ta sẽ tức giận nên đã sớm có phòng bị, lập tức nắm lấy cổ tay của bà ta: "Đây là ở bên ngoài, bà đừng phát điên nữa!"
Lý thị sao có thể không điên?