Chương 564
Lý thị nằm mơ cũng không ngờ, một ngày nào đó bà ta lại bị mời lên trên công đường.
Trước đó Lý U Lan dùng sức bắt bà viết xuống chứng từ, khi đó bà ta sợ chuyện không kết thúc được, không muốn làm lớn chuyện chuyện ảnh hưởng tới hai đứa bé nên mới cắn răng trả tiền tài lại.
Đã cẩn thận như vậy, bây giờ vẫn là tránh không khỏi.
Hài tử bị huynh đệ nhà họ Uông uy hiếp họ Cung, tên chỉ có một chữ Lỗi. Năm nay mười lăm, đọc sách bảy năm, có hỗ sinh tình cảm với nữ nhi của phu tử, hai người âm thầm qua lại. Nhưng mà, phu tử đã nói thẳng là sẽ không để cho nữ nhi gả cho người không có công danh. Mà theo phu tử, một tên đến cả tú tài cũng không thi đậu thì chính là phế vật. Loại người như vậy, sau khi nữ nhân gả đi, cả một đời cũng sẽ phải vất vả vì hắn.
Bởi vậy, sau khi Cung Lỗi phát hiện tình cảm hai người bị người ta nhìn thấy thì rất là căng thẳng, chỉ sợ phu tử dưới cơn nóng giận sẽ không còn dạy bảo mình nữa, cũng làm mình hoàn toàn mất đi với giai nhân. Bởi vậy, mà mới hữu cầu tất ứng cho huynh đệ nhà họ Uông như vậy.
Nhưng gia cảnh của hắn cũng không dư dả, căn bản là không chịu đựng nổi độ hoang phí của hai huynh đệ. Quỳ gối trên công đường, Cung Lỗi cảm thấy mình sai vô cùng.
Đối với phu tử mà nói, việc ba đệ tử của mình biến thành như vậy cũng là sự đả kích không nhỏ.
Người ngoài sẽ tưởng là hài tử do ông ta dạy ra, phẩm hạnh có vết. Trời đất chứng giám, phu tử thật sự rất tận tâm dạy bảo.
Ngược lại là nữ nhi bên cạnh phu tử thì lại khóc không thành tiếng, một là cảm động vì tình lang vì mình mà trả giá. Thứ hai là sau khi chuyện xảy ra, phu tử biết rõ ngọn nguồn liền báo cho nàng rằng bất luận Cung Lỗi có thể thoát thân hay không thì mối hôn sự này đều không có khả năng, nếu như nàng khăng khăng muốn gả thì đừng trở về nữa.
Thân là nữ nhi của phu tử, từ nhỏ đọc sách thánh hiền, biết người bất hiếu không xứng làm người. Cho nên, nàng không phản bội phụ thân, cũng không dám có ý nghĩ bỏ trốn, lúc này chỉ biết khóc đến mức thương tâm, cũng là vì chuyện tình cảm mình hữu duyên vô phận.
Bất luận nguyên do là vì sao thì sai chính là sai. Đại nhân theo luật tống giam ba người.
Cung Lỗi trộm đồ cũng là người bị hại, bởi vì đồ vật không trộm được nên cũng xử lý nhẹ. Nhưng huynh đệ nhà họ Uông đe doạ người khác, ép buộc trộm cắp, nếu so đo thì tội danh hai người đều không nhẹ.
Hai phu thê Uông gia lo lắng không thôi, mấu chốt là hai đứa con trai đều bị cuốn vào đó, nếu không thoát thân được thì thanh danh không gánh nổi, hai phu thê già bọn họ phải làm sao bây giờ?
Lý thị gấp đến độ bên miệng nóng bỏng, phải phí hết một phen công phu mới biết được từ chỗ sư gia là nếu như có thể trả hết số bạc mà hai huynh đệ đe doạ lấy được thì có lẽ có thể xử lý nhẹ hơn.
Cuối cùng cũng tìm được biện pháp, hai phu thê không dám thất lễ, kết quả sau khi nghe ngóng lại biết được hai huynh đệ chỉ trong vòng ngắn ngủi nửa năm vậy mà đã tiêu hết gần trăm lượng ngân. Mấu chốt là, trong đó còn có không ít bạc là Cung Lỗi mượn của người khác, thậm chí còn có tiền sinh lời.
Lúc biết được số lượng, Lý thị chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại. Sớm biết như thế, bà ta có cắn răng mượn bạc, cũng tuyệt không để hai huynh đệ túng quẫn. Phải biết, trước đó hai huynh đệ có được bạc nàng cho, trong hai năm cũng không hao phí nhiều như vậy.
Vì hai đứa con trai, không trả nổi thì cũng phải trả. Hai phu thê về nhà bán sạch căn nhà và cửa hiệu, quyên góp đủ bảy phần, còn lại ba phần chỉ có thể tìm người mượn.
Nhưng việc này ác liệt, người trên mấy con phố đều nghe nói, tất cả thân thích bạn bè đều không chịu giúp một tay. Không chỉ là sợ hai phu thê không trả nổi, mà là vì cảm thấy phẩm tính hai đứa bé không tốt, không đáng để giúp đỡ.
Rơi vào đường cùng, Lý thị liền nghĩ đến Lý U Lan.
Nghe nói đến chuyện này, Tần Thu Uyển liền đoán được Lý thị có thể sẽ tìm tới cửa. Nàng cũng không tận lực tránh, cuộc sống vẫn như cũ.
Ngày hôm đó vào lúc chạng vạng tối, Tần Thu Uyển từ bên ngoài trở về, bởi vì nhà nàng cách cửa hiệu rất gần nên nàng cơ bản đều đi bộ, thỉnh thoảng Lâu Vũ cũng sẽ dành thời gian đi đón nàng.
Hai ngày này Lâu Vũ đang gặm thi thư, Tần Thu Uyển không muốn làm phiền hắn nên luôn trở về sớm, cũng không cần nha hoàn đi theo. Cho nên, trên đường trở về chỉ còn lại một mình nàng.
Còn chưa tới gần đại môn, đột nhiên từ trong ngõ hẻm hùng hùng hổ hổ xông ra một người. Tần Thu Uyển lui về sau một bước, khi thấy bà điên trước mặt giống như Lý thị, nàng phải cẩn thận phân biệt một chút thì mới nhận ra được.
So với Lý thị ngăn nắp xinh đẹp lúc đến gặp Tần Thu Uyển trong Khương phủ thì lúc này khuôn mặt bà ta tiều tụy, ánh mắt đỏ như máu, đầu tóc rối bời, nhìn vô cùng chật vật.
"Cô mẫu, tại sao bà lại thành như vậy?"
Mặt Lý thị lộ vẻ xấu hổ, kỳ thật, bà ta có chút giận dữ với nữ tử trước mặt. Nếu như không phải Lý U Lan không nhớ ân tình nhất định muốn lấy những khế đất kia đi thì bà ta cũng sẽ không giảm bớt chi tiêu của hai huynh đệ. Không giảm bớt bạc thì hai đứa nó cũng sẽ không vì xấu hổ mà làm chuyện đe doạ người!
Đương nhiên, lúc này không phải lúc so đo. Nếu như tranh chấp thì hai nhà sẽ chỉ càng ghét nhau.
Mặc dù tình cảm hai nhà đã sớm không ở, nhưng nữ tử trước mặt là hi vọng cuối cùng của Lý thị, bà ta tằng hắng một cái: "U Lan, con mới về từ cửa hiệu đấy à?" Không đợi Tần Thu Uyển trả lời, bà ta tự mình tiếp tục nói: "Ta có việc gấp cần tìm con, vốn là muốn đi đến đó nhưng lại sợ quấy rầy khách nhân của con."
Lời nói này giống như là quan tâm đến nàng lắm vậy.
Tần Thu Uyển gật đầu: "Có lời cứ nói đi."
"Hai biểu huynh đệ của con xảy ra chuyện rồi, con có nghe nói không?" Lý thị đã nhìn ra sự mất kiên nhẫn trong ánh mắt của nàng, sợ mình bị đuổi đi nên cũng không còn quanh co nữa, nói ngay vào điểm chính: "Sau khi con lấy đi khế đất, tay ta không còn dư dả, nên cũng khiến bọn nó trở nên túng quẫn, làm ra chuyện sai trái, bây giờ bên nha môn muốn nhập tội bọn nó... Bọn nó còn trẻ như vậy, nếu như đi vào đại lao thì đời này sẽ phá hủy. Con cũng không hi vọng bọn nó trở nên như thế, có đúng hay không?"
Bà ta chỉ thuận miệng hỏi một chút, vốn còn muốn tiếp tục nói thì Tần Thu Uyển đã đáp: "Bọn nó như thế nào, đều không liên quan gì đến ta."
"Suy xét một chút thì bà đúng là có nuôi ta hai ba năm, nhưng bà cũng cầm tiền thuê đất của nhà ta ba năm, hàng năm nếu tiền thuê đất là tiền ăn uống của ta, thì ta đáng lẽ phải ăn không hết. Còn những cái dư thừa, nể tình thân thích, ta cũng không tính với bà, coi như là trả lại ân tình cho bà."
Cho nên, mọi người không ai nợ ai.
Nghe thấy nàng tính toán rõ ràng như vậy, quanh thân Lý thị đều lạnh toát, vội vàng ngăn cản đường đi của nàng: "Phụ thân con chỉ có một người muội muội là ta, ta chỉ có hai đứa bé này, huynh muội các con hẳn là cũng phải giúp đỡ lẫn nhau. Chúng ta thiếu nợ con, nhưng người một nhà nên hỗ bang hỗ trợ... Có câu nói đừng khinh thiếu niên nghèo, bọn nó học hành rất lợi hại, ngày khác nhất định có thể đạt được thành tựu. Đến lúc đó con có nương gia tựa vào, cũng không ai dám ức hiếp con nữa."
Bà ta nói nghe vô cùng tình cảm, đồng thời cũng vẫn luôn âm thầm chú ý đến vẻ mặt cô nương trẻ tuổi trước mặt. Thấy nàng từ đầu đến cuối vẫn bất vi sở động, đành phải tiếp tục nói: "Các con từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm, bọn ta gặp phải việc khó, con cũng phải giúp một cái chứ."
Sắc mặt Tần Thu Uyển hờ hững.
Lý thị bất đắc dĩ, dứt khoát cắn răng một cái rồi quỳ xuống: "U Lan, ân tình của con cả một đời này ta đều ghi nhớ."
Bà ta chỉ muốn thử một chút, thấy nữ tử trước mặt không có ý kéo mình đứng dậy, bà ta cũng trực tiếp quỳ xuống.
Tần Thu Uyển lạnh nhạt nhìn bà ta: "Cho dù bà có quỳ xuống thì ta cũng không nợ bà. Trước đó bà tự mình giúp ta đặt hôn sự với Khương phủ, suýt nữa còn giày vò suýt mất một mạng của ta. Suy xét một chút thì việc này là bà nợ ta."
"Ta có lỗi với con,” Lý thị bắt đầu tự tát mình: "Ta không phải người, ta có lỗi với ca ca, con hãy tha thứ cho ta..."
Bà ta làm như thế, cũng không phải thực tình cảm thấy mình sai. Mà là vì huynh đệ nhà họ Uông trong đại lao.
Tần Thu Uyển từ trên cao nhìn bà ta: "Ta tiến vào Khương phủ xong thì rất ít khi nói chuyện với bà, có một số việc ta không có nói cho bà biết. Khương phủ muốn bức bách ta gả cho Khương Hưng Thịnh, hoặc nói đúng hơn là hắn thấy sắc khởi ý muốn khi nhục ta, trưởng bối Khương phủ không trách cứ hắn mà ngược lại còn tới khuyên ta... Nhà như vậy, chính là hôn sự tốt mà vị cô mẫu tốt là bà giúp ta chọn đó. Ta gần như đã phải liều mạng mới thoát ra được. Cho nên những oan ức và khuất nhục phải chịu ở Khương phủ, cả một đời này ta đều ghi nhớ. Nể tình bà nuôi ta hai năm, ta không so đo với bà, nhưng mà muốn ta ra tay giúp đỡ thì tuyệt đối không thể."
Dứt lời, nàng lách qua Lý thị trên đất, trực tiếp vào cửa.
Lý thị nằm rạp trên mặt đất kêu khóc.
Đợi đến khi cửa Lâu gia đóng lại, liền có một vị hán tử trung niên đi ra, chính là Uông phụ. Ông ta xoay người đỡ: "Dậy đi."
Lý thị chỉ cần nghĩ đến hai đứa con trai sắp bị hủy hoại cả đời thì toàn thân liền xụi lơ, một chút khí lực cũng không có. Chỉ có thể dựa vào sức lực nam nhân kia mà đứng dậy, sau đó lại bổ nhào vào đại môn Lâu gia: "Nếu nàng không giúp, ta sẽ không đi."
Đây chính là ăn vạ.
Đối với chuyện vậy, Tần Thu Uyển cũng không nhân nhượng, lập tức liền bảo bà đỡ trong nhà đi đến nha môn báo quan, lý do cũng đã có sẵn. Cổng nhà bách tính không cho phép người tới gây chuyện, nhất là ở trong nhà còn có học giả cần phải ôn bài nên càng không thể ầm ĩ.
Lý thị vốn cho rằng người ở bên trong cuối cùng sẽ thỏa hiệp, nhưng không nghĩ người tới lại chính là nha sai. Bà ta muốn giải thích vài câu, nhưng nha sai không nghe chút nào, trực tiếp bắt phu thê bọn họ đi.
Chỉ ở cổng gây chuyện thì không đủ để tống giam. Hai phu thê bị cảnh cáo một chút rồi được cho ra.
Nhưng mà, hai người cũng không dám tới cửa làm loạn nữa.
Biết Lý U Lan rất cứng rắn, Lý thị cũng không uổng phí khí lực nữa, ngược lại bắt đầu đi cầu xin bằng hữu. Phần lớn thời điểm là tay không mà về, có người thật sự không lay chuyển được, có người vẫn có thể cho một chút tiền đồng. Dù sao thì cũng không cho quá nhiều.
Mắt nhìn thấy ngày thẩm án càng ngày càng gần, bạc còn thiếu một phần lớn, Lý thị rầu đến mức tóc cũng bắt đầu trắng.
Cũng là vào lúc này, có người tìm tới bà ta.
Khi thấy trước mặt Khương phu nhân, nhãn tình Lý thị sáng lên: "Khương phu nhân, bà phải giúp ta."
Khương phu nhân tới đây chính là vì muốn giúp bà ta một tay, nhưng có một điều kiện.
"Ta cần ngươi đi gây sự với Lý U Lan, ngươi cầm bạc của ta xong thì về sau, bất cứ chuyện gì ngươi làm đều phải làm cho nàng ta khó chịu."
Trong lòng Lý thị lúc này chỉ có nhi tử, cho nên liền lập tức đáp ứng.
Tạm biệt Lý thị xong Khương phu nhân chỉ cảm thấy toàn thân sảng khoái, sau khi lên xe ngựa hồi phủ, vui mừng đến mức cơm tối còn ăn hơn một bát. Nhưng lúc màn đêm buông xuống, nha hoàn lại vội vã gửi cho bà ta một phong thư: "Phu nhân, nô tỳ phát hiện trong sân, nói là cho ngài."
Khương phu nhân uể oải tựa lên trên giường, đối với vẻ bối rối của nha hoàn thì khịt mũi coi thường, nghĩ đến lát nữa phải tìm bà đỡ dạy bảo lại một chút... Bà ta tiện tay nhận lấy phong thư kia, sau đó liền thấy chữ viết xinh đẹp phía trên.
Chữ viết lạ lẫm, giống như là chữ của nữ tử. Khương phu nhân cũng không nghĩ nhiều, từ từ mở ra, khi thấy rõ chữ viết phía trên, bà ta sợ tới mức ngồi thẳng người.
"Phu nhân thiện tâm, đây là tích đức cho Khương đại công tử sao?"
Chỉ một câu nói phổ thông mà Khương phu nhân cũng hiểu được, nhất định là Lý U Lan biết chuyện bà ta làm xong thì cố ý dùng cái này để uy hiếp.
Rõ ràng bà ta đã làm vô cùng bí ẩn, ngoại trừ người hầu thiếp thân và Lý thị thì cơ bản là không ai biết được, sao Lý U Lan có thể biết?
Khương phu nhân nắm tờ giấy kia, đột nhiên cảm giác được quanh thân lạnh lẽo, da gà nổi lên một tầng lại một tầng. Thực sự quá khiếp người.