Khương Hưng Thịnh chần chờ một chút, trả lời hơi chậm. Lâu Vũ nhờ vào đó mà lại đánh đập hắn thêm nữa.
"Được, ta nhất định sẽ ngăn cản bà ấy."
Lúc hô lên lời này, Khương Hưng Thịnh vừa kêu thảm lại vừa cầu khẩn.
Tần Thu Uyển cũng tới trước đập thêm mấy phát, mắt nhìn thấy nếu đánh nữa có thể sẽ chết người, hai người mới thu tay lại.
Khương Hưng Thịnh chỉ cảm thấy mỗi một giây bị đánh đều rất khó nhịn, quanh thân đau đớn không thôi, có vài lần hắn thậm chí còn tưởng là mình không chống nổi nữa, sẽ bị hai người này đánh chết.
Nghe tiếng bước chân hai người đi xa, hắn mới hoảng hốt hoàn hồn, giống như mình vừa thoát chết. Muốn đưa tay cầm thứ gì để che đậy, nhưng vừa mới động đậy thì quanh thân lại đau đớn không thôi.
Đến cả sức lực động đầu ngón tay cũng không có. Khương Hưng Thịnh chờ trong giây lát, hi vọng có người phát hiện mình nằm dưới đất. Nhưng đau đớn trên người lại nói cho hắn biết, hiện tại không thể chờ được, nếu không có ai tới, hắn không gặp được đại phu thì có thể sẽ chết mất.
Khương Hưng Thịnh cũng không biết mình đã vùng vẫy bao lâu mới lấy được đồ trên mặt xuống, chung quanh một vùng tăm tối. Mượn ánh sáng nơi xa chiếu rọi mới nhìn thấy nơi này là một cái hẻm nhỏ, chung quanh không có phòng ốc, hai bên đều là tường viện cao cao, hắn giãy dụa bò về phía trước mặt.
Trong lúc đó, hắn thực sự không chịu nổi mỏi mệt và đau đớn trên người nên đã ngủ mê man.
Chờ hắn tỉnh lại, đập vào mắt là trướng mạn quen thuộc. Khương Hưng Thịnh sửng sốt hồi lâu, mới phản ứng được là mình đã được cứu. Vừa mới động đậy, lập tức có nha hoàn chạy vội tới bên giường: "Công tử, ngài tỉnh rồi sao?"
Nhận ra là người hầu hạ mình, cộng thêm đau đớn quanh thân truyền đến, Khương Hưng Thịnh cuối cùng cũng tin rằng mình đây không phải nằm mơ. Lập tức trong lòng tràn đầy may mắn vì có thể sống sót sau tai nạn.
Nhặt được một cái mạng về, hắn lập tức muốn báo thù, trầm giọng hỏi: "Người nào đánh ta?"
Vừa mở miệng, mới phát hiện cổ họng của mình đã khàn đặc. Yết hầu cũng đau đớn khó nhịn, hắn đưa tay muốn sờ cái cổ, lại thấy trên cánh tay mình là những mảng tím xanh sưng đỏ, cũng không biết là đau hay là kích động, nước mắt lập tức tràn mi mà ra.
Nha hoàn vội vàng tiến lên giải thích: "Lúc bình minnh có người phát hiện ngài nằm ở trong hẻm nhỏ, quanh thân toàn là tổn thương, người ta cũng phải phí hết một phen trắc trở mới tìm được xa phu và tùy tùng cho ngài, đại phu đã nhìn qua vết thương trên người ngài. Ngài đừng có gấp, đại phu nói, ngài được cứu trị kịp thời nên không nguy hiểm đến tình mạng, dưỡng một khoảng thời gian là tốt."
Khương Hưng Thịnh đối với chuyện mình còn sống vẫn chưa tin lắm, bèn nắm lấy tay nha hoàn.
Nha hoàn giật nảy mình, vội vàng muốn rút về, nhưng lại không dám kéo mạnh làm chủ tử tổn thương. Hai người đang quấy rầy thì cửa bị người đẩy ra.
Đại khái là vì Khương Hưng Thịnh bị thương nên bình phong đã bị người ta dời đi. Hai người nghe tiếng nhìn lại, liếc mắt liền thấy được người tiến vào, nha hoàn lập tức cứng đờ.
Diêu Nhã Ý bước vào cửa liền thấy hai người đang nắm tay nhau, lập tức giận không chỗ phát tiết. Những nha hoàn hậu viện kia còn chưa đuổi đi đâu, Khương Hưng Thịnh lại dám kéo người lên giường tiếp, nghĩ đến mình còn vì thương thế của hắn mà lo lắng thì chợt cảm thấy thực tình đều cho chó ăn, giận dữ không thôi: "Các ngươi buông ra cho ta!"
Khương Hưng Thịnh hơi giật mình, nha hoàn sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng kéo tay mình về, quỳ xuống: "Phu nhân đừng nóng giận, là công tử vừa mới tỉnh ngủ, còn chưa thanh tỉnh nên mới kéo nô tỳ lại tra hỏi. Không phải như ngài tưởng đâu."
Sắc mặt Diêu Nhã Ý vô cùng khó coi: "Cút xuống cho ta, từ nay về sau, không cho phép đến trước mặt hầu hạ nữa."
Nha hoàn vội vàng lui ra ngoài.
Khương Hưng Thịnh vốn đang đau đớn, nghe Diêu Nhã Ý nổi giận thì trong lòng lại tăng thêm mấy phần bực bội. Hắn bị thương thành như vậy, vất vả lắm mới tỉnh lại, nàng mời đại phu thì không mời, ngược lại còn đứng đấy ăn dấm... Nghĩ như vậy, lại nhìn Diêu Nhã Ý, liền cảm thấy chỗ nào cũng không vừa mắt.
Hắn cũng không có tinh thần trách cứ, dứt khoát nhắm nghiền hai mắt.
Diêu Nhã Ý bật cười: "Ngươi ở cùng nha hoàn thì có tinh thần, liếc nhìn ta một cái cũng ngại phiền. Khương Hưng Thịnh, ngươi coi ta là cái gì?"
Khương Hưng Thịnh vô cùng bất đắc dĩ: "Phu nhân, ta rất mệt mỏi, rất đau."
Diêu Nhã Ý cười nhạo: "Theo ta thấy, ngươi chính là vì trêu chọc ả hồ ly tinh kia nên mới bị nhân tình người ta đánh cho. Sáng sớm hôm qua sau khi ngươi trở về, Khương phủ đã báo quan, lại phái người đi khắp nơi điều tra nhưng vẫn không thể tìm được dấu vết để lại. Những người kia chắc chắn đã theo dõi ngươi từ lâu rồi!"
Nói đến kẻ cầm đầu, Khương Hưng Thịnh lại nhớ lại yêu cầu của hai người kia.
Một là để hắn đừng nhớ thương người không nên nhớ thương, hai là đừng để nương đi lung tung.
Hắn nhớ thương ai?
Hậu viện nhiều nữ nhân như vậy, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết là ai sẽ sinh oán khí đối với mình. Nương đi lung tung... Nương đúng là thích đi dự tiệc, nhưng cũng không làm cái gì mà!
Yêu cầu sau cùng làm hắn thật khó hiểu. Cái trước đó, thấy thế nào cũng giống như là từ một nữ nhân có oán khí với hắn.
Hắn tự nhận mình đối xử với mọi người ôn hòa, ngày thường ra tay cũng hào phóng. Người duy nhất có lỗi, có lẽ chính là Diêu Nhã Ý.
Nghĩ đến chỗ này, hắn bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt kinh nghi bất định dò xét nữ tử trước mặt.
Diêu Nhã Ý đối diện với ánh mắt của hắn, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Hai người là phu thê, không có lời nào không thể nói. Khương Hưng Thịnh trực tiếp hỏi: "Có phải ngươi hay không?"
Diêu Nhã Ý sửng sốt một chút, mới phản ứng được ý trong lời nói của hắn, lập tức lửa giận ngút trời: "Ta tìm người để đánh ngươi? Ta điên rồi sao?"
Càng tức giận hơn chính là nam nhân này lại dám hoài nghi nàng. Giữa phu thê mà đến cả tín nhiệm cơ bản nhất cũng không có, nếu thật sự là nàng làm cũng được, nhưng trời đất chứng giám, nàng có giận Khương Hưng Thịnh thì vẫn còn nhiều biện pháp để nguôi giận, chứ sẽ không bao giờ động thủ với hắn! Đả thương hắn rồi, không phải nàng còn phải hầu hạ hắn sao?
Càng nghĩ càng giận, thấy người trên giường lại nhắm nghiền hai mắt, Diêu Nhã Ý tiến lên hai bước: "Ngươi đừng giả bộ chết, nói rõ ràng ra, tại sao lại hoài nghi ta?"
Khương Hưng Thịnh nhắm mắt lại, thực sự không có tinh lực tranh chấp với nàng: "Ta sai rồi được chưa?"
Trong giọng nói tràn đầy bực mình.
"Ngươi cho dù hoài nghi người trong thiên hạ thì cũng không nên hoài nghi ta!" Diêu Nhã Ý tức giận nói.
Khương Hưng Thịnh bỗng nhiên phẫn nộ: "Ngươi có thể ngậm miệng hay không!"
Diêu Nhã Ý oan ức không thôi, vẫn muốn tìm hắn lý luận. Nhưng người trên giường cũng không có ý muốn đáp, nàng càng nói càng giận, ném khăn trong tay lên trên giường, rồi giận đùng đùng đi ra cửa.
Trong phòng an tĩnh lại, Khương Hưng Thịnh cũng không ngủ được nữa, trong đầu suy nghĩ lung tung, vẫn luôn suy đoán đến kẻ cầm đầu. Nhưng hiện tại quả là không nghĩ ra là ai, càng nghĩ càng đau đầu.
Biết được hắn tỉnh, Khương phu nhân vội vàng chạy đến, đầu tiên là kêu khóc một trận, sau đó lại bắt đầu hỏi chi tiết đêm hôm đó.
Khương Hưng Thịnh từ lúc bị đánh thì vẫn luôn bị người ta che mặt, chỉ biết là hai nam tử trẻ tuổi, ra tay rất nặng, đánh hắn rất đau, còn có hai câu uy hiếp kia, trừ cái đó ra, cái gì hắn cũng không biết.
Trong lúc đó, sư gia bên nha môn vẫn luôn múa bút thành văn, đem lời hắn nói ghi lại, dự định dùng cái này để tìm ra hung thủ.
*
Sau đó mấy ngày, không có người nào quấy rầy việc Khương Hưng Thịnh dưỡng thương, hắn cũng dần dần khỏe lên. Lúc mới bắt đầu hắn còn thử xuống giường, sau này thì đã có thể đi dạo trong viện.
Diêu Nhã Ý không muốn để nữ nhân tới gần hắn, nên những ngày qua, dù chỉ là một nha hoàn động phòng hắn cũng không thấy được. Một tháng sau, nàng liền cho bạc, đuổi toàn bộ những người kia đi.
Đợi đến khi Khương Hưng Thịnh nhớ tới những nữ nhân kia thì liền phát hiện tất cả đã biến mất, có người còn đã tái giá.
Trước đó, Diêu Nhã Ý đối với mấy nữ nhân này rất là mâu thuẫn, trong lòng của hắn đã sớm đoán trước được. Tuy cũng không có nhiều khó chịu, chỉ là trong lòng lại bắt đầu tìm kiếm lựa chọn mới.
Diêu Nhã Ý phát hiện ý nghĩ của hắn thì hai người lại cãi nhau một trận.
Thân là người làm nương, nhìn thấy hài tử bị thương, đều sẽ vô thức nuông chiều. Khương phu nhân cũng giống vậy, giữa nhi tử và nhi tức, bà ta vốn nghiêng về phía nhi tử. Mắt thấy Diêu Nhã Ý không biết quan tâm chút nào thì ác cảm đối với nàng lại thêm mấy phần.
Trong mấy ngày nhi tử dưỡng thương, bà ta còn không nhận lời hẹn của mấy nhà khác, ngay cả xuất môn cũng ít, nguyên nhân một phần có lẽ là vì nhớ đến lời những người kia uy hiếp con bà ta.
Kẻ cầm đầu chưa bắt được, bà ta sợ mình lại đi dự tiệc thì nhi tử sẽ lại bị đánh.
Ngày hôm đó, Khương phu nhân lại tới thăm hỏi thương thế của con trai, thấy tinh thần hắn không tệ, còn nói đến hung thủ.
"Con nói bọn họ bảo con đừng nhớ thương lung tung, con nhớ thương người nào?" Khương phu nhân như có điều suy nghĩ: "Có phải là trong lòng con có một nữ nhân con muốn mà không có được hay không?"
Vậy đúng là có một vị.
Khương Hưng Thịnh linh quang lóe lên: "Có phải là Lý U Lan hay không?"
Đúng vậy, nương còn chạy đi tìm nàng mấy lần, nhất định nàng sẽ cảm thấy phiền. Hơn nữa, trong hậu viện hắn còn có hai vị cô nương tướng mạo khá giống nàng, vấn đề này mặc dù bí ẩn nhưng nếu hữu tâm nghe ngóng, hay là cố ý do thám thì đều sẽ biết.
Hắn vỗ đùi: "Nhất định là nàng!"
Quá mức khích động, hắn còn vỗ vào vết thương của mình, đau đến mức nhe răng nhếch miệng.
Khương phu nhân rất tán thành, nhà mình không thoải mái, bà ta cũng muốn để người khác không thoải mái. Cho dù không phải bọn họ thì đe dọa bọn họ một chút cũng tốt. Lúc này, bà ta lập tức an vị xe ngựa đi đến nha môn, nói ra suy đoán của chính mình.
Đại nhân có chút khó xử: "Khương phu nhân, bây giờ không đủ chứng cứ, chỉ dựa vào suy đoán, bọn ta không thể tùy tiện mời người tới tra hỏi."
Lâu Vũ là tú tài triều đình ghi lại trong sách, đừng tưởng hắn là thiếu niên nghèo, bây giờ người ta còn trẻ, tiền đồ ngày sau mới không nói rõ được.
Thấy đại nhân không đồng ý, Khương phu nhân lại nói ra ân oán giữa bà ta và Lý U Lan, đại nhân cuối cùng cũng bị thuyết phục, cuối cùng cũng phái người đi mời. Khương phu nhân vốn là vì muốn làm cho hai người bọn họ khó chịu mà đến nên còn tự đề cử mình cùng đi mời người.
Sau khi chuyển ra khỏi Dương gia, cả người Lâu mẫu dễ chịu hơn rất nhiều. Hai nhi tử đều đang đi học, trong lúc rảnh rỗi, bà còn làm canh giải nóng, sau đó bảo bà đỡ đi mời nhi tức bên trong cửa hiệu cách đó không xa trở về cùng uống.
Tần Thu Uyển đang uống thì người nha môn đã đến.
Nhìn thấy trong đó còn có Khương phu nhân, nàng hơi bất ngờ: "Tìm bọn ta có việc gì?"
Trong ánh mắt Khương phu nhân toàn là đắc ý: "Nhi tử ta vài ngày trước đó bị ăn đánh, suýt nữa thì mất mạng. Đại nhân đang tra tìm hung thủ, các ngươi cũng là một trong những người hiềm nghi, cho nên mới cố ý mời các ngươi đến đáp lời."
Lâu mẫu tỏ rõ vẻ kinh ngạc, lại có chút bối rối.
Bách tính bình thường cả một đời đều sẽ không dính líu đến nha môn, đó cũng không phải là chỗ gì tốt nên ai cũng không muốn đi. Bà ta vội vàng tiến lên, mời nha sai nhập phủ, lại bảo bà đỡ mau lấy ra bát đũa mời bọn họ uống canh giải nóng.
Đương nhiên là bị nha sai cự tuyệt.
Khương phu nhân không chút khách khí: "Muốn thu mua nha sai thoát tội, tội càng nặng thêm một bậc."
"Khương phu nhân uy phong thật lớn." Tần Thu Uyển đứng dưới mái hiên, giễu cợt nói: "Ai không biết, còn tưởng rằng nha môn là nhà bà mở ra đấy. Đại nhân chỉ nói tra hỏi, bọn ta không thẹn với lương tâm, đi một chuyến là được, có gì đặc biệt sao?"
Hai người đêm đó không làm kinh động bất luận kẻ nào, đến cả mẫu tử Lâu gia cũng không biết, tra được ra mới là lạ.
Lâu Vũ không nhanh không chậm đổi y sam, sau đó được mới lên trên công đường.
Đại nhân hỏi đến hành trình đêm đó của hai người, hai người nói là đã sớm ngủ rồi, bà đỡ trong nhà bọn họ và cả hàng xóm chung quanh đều có thể làm chứng.
Như thế thì trên thân hai người không có điểm đáng ngờ nào.
Khương phu nhân mặc dù đã sớm ngờ tới sẽ có kết quả như vậy, nhưng vẫn vô cùng thất vọng. Lúc đi ra khỏi nha môn, nhìn thấy đôi tiểu phu thê vừa nói vừa cười, bà ta oán hận nói: "Các ngươi chớ đắc ý."
Tần Thu Uyển quay đầu lại: "Ta cứ đắc ý, bà định làm như nào? Chính các ngươi không dạy hài tử cho tốt, đương nhiên sẽ có người giáo huấn hắn làm người. Khương Hưng Thịnh là tên khốn nạn đáng bị đánh, đúng là đáng đời."
Ngay trước mặt còn dám trắng trợn chửi mắng như thế, Khương phu nhân đã hoàn toàn nổi giận: "Lý U Lan, ngươi lau miệng sạch sẽ cho ta."
Tần Thu Uyển kinh ngạc hỏi: "Bà đang uy hiếp ta?" Nàng đưa tay chỉ vào trán: "Con người của ta nhát gan, không chịu được việc bị dọa. Nếu như bị dọa thì sẽ nói năng xằng bậy, bà cũng không hi vọng ta chạy đi tìm đại nhân nói chuyện xảy ra trên người đại nhi tử của bà đấy chứ?"
Nghe nói như thế, phía sau lưng Khương phu nhân lập tức ứa ra mồ hôi lạnh.
Địa thế còn mạnh hơn người, bà ta rất nhanh đã cúi đầu: "Là ta thất ngôn, Lâu phu nhân đừng nóng giận."
Tần Thu Uyển khoát khoát tay chỉ: "Bà tìm cho ta phiền toái lớn như vậy, muốn ta buông tha cho bà cũng được. Đền bù đi."
Lại muốn bạc?
Khương phu nhân ngực phập phồng, nhìn thoáng qua nha môn: "Bây giờ còn đang ở bên ngoài công đường..."
Vẻ mặt Tần Thu Uyển vẫn rất bình thản: "Bà có thể không cho, thậm chí có thể đi cáo trạng, ta không ngăn cản bà. Chỉ cần chính bà không hối hận là được."
Khương phu nhân: "..."
Bà ta cắn răng, từ trong tay áo móc ra một tấm ngân phiếu: "Lâu phu nhân đại nhân đại lượng, xin hãy tha thứ cho ta lần này."
Tần Thu Uyển liếc một cái: "Chỉ thế này, bà đuổi ăn mày à?"
Khương phu nhân âm thầm cắn răng: "Ngươi muốn bao nhiêu?"
"Bán cửa hiệu trên đường Trường Hồ của bà cho ta." Tần Thu Uyển đẩy ngân phiếu về: "Bà có thể suy tính một chút, nghĩ kỹ lại tới tìm ta."
Con mắt Khương phu nhân trừng lớn, thật lâu sau không tìm thấy thanh âm của mình. Mãi đến lúc bà ta nói được thì đôi tiểu phu thê kia đã lên xe ngựa rời đi.
Tố cáo người không thành, ngược lại còn mất một gian cửa hiệu. Trên đường trở về, Khương phu nhân giống như là cọng cỏ ỉu xìu, cả người ủ rũ.
Xe ngựa vừa mới dừng lại ở trong phủ, cái rèm liền bị người ta xốc lên, Khương Hưng Thịnh thò đầu vào: "Nương, như thế nào rồi?"
Khương phu nhân ngoại trừ lúc đi mời người có hơi đắc ý ra thì sau đó chỉ toàn kinh ngạc. Lúc chia tay còn mất một gian cửa hiệu, làm gì còn có tinh thần nói chuyện?
Bà ta khoát tay áo: "Không phải bọn họ." Lại dặn dò: "Hai phu thê kia rất là khó chơi, con đừng gây chuyện cho bọn họ nữa, cố gắng chữa khỏi vết thương đi. Chờ ta rảnh rỗi, ta sẽ giúp con chọn mấy thiếp thất, sớm ngày sinh con trai mới tốt."
Thấy nương như vậy, Khương Hưng Thịnh lập tức hiểu rõ, hẳn là hai phu thê kia lại chiếm thế thượng phong.
Ngày mùa hè nóng bức, mấy trận mưa thu đáp xuống, thời tiết mát mẻ trở lại.
Tần Thu Uyển tiếp thủ cửa hiệu xong thì lại tu sửa một phen, việc buôn bán còn tốt hơn so với trước kia. Nhưng mà sáng sớm tinh mơ nàng đã đi đến nha môn, toàn bộ lợi nhuận cửa hiệu này thu thập được đều sẽ quyên cho thiện đường.
Hai phu thê từ lúc thành thân đến nay đã góp được không ít, đại nhân đối với hai người rất là cảm kích, cũng kính nể phần thiện tâm này của bọn họ, còn không ít lần khen ngợi hai người. Khương phu nhân nghe thấy thì bực bội không thôi, những vật này rõ ràng chính là của bà ta, kết quả lại để cho hai phu thê kia được lợi, còn có thiên lý hay không?
Một người phải đến lúc chịu thiệt thì mới có thể ngoan ngoãn hơn. Khương phu nhân cũng giống vậy, ở trước mặt hai phu thê không chiếm được lợi ích, trong nội tâm bà ta dù có tức giận thì cũng chỉ lén lút phụng phịu. Vì để cho mình thư thái, bà ta liền đặt tâm tư vào nơi khác. Thí dụ như... chọn thiếp thất cho nhi tử.
Trong mấy ngày này, tổn thương của Khương Hưng Thịnh đã được chữa khỏi, giờ hắn lại như thường nhân có thể đi dạo bên ngoài. Lần này nạp thiếp, hắn rất để ý lựa chọn, chỉ sợ đụng phải người không nên đụng, đến lúc đó lại chịu một trận đánh.
Người hay qua lại hắn không dám tuyển, chỉ chọn những người trước kia rất ít khi qua lại, thậm chí là các cô nương chưa từng gặp mặt.
Cô nương vào cửa, Diêu Nhã Ý đương nhiên là lại tức giận, lại muốn gây chuyện.
Nhưng mà, nam nhân trên thế giới này đều phải nạp thiếp, cho dù nàng có làm loạn thì cũng không dám đại náo, tức giận cũng chỉ có thể phụng phịu.
Đáng nhắc tới chính là, Khương Hưng Thịnh còn chưa có ý buông bỏ Lý U Lan, có lẽ là vì thứ không có được chính là thứ tốt nhất. Lần này hắn đang ở trong tửu lâu cùng bạn bè ôn lại chuyện cũ, nhìn thấy một nha hoàn đưa đồ ăn, trong lòng liền khẽ động, nhìn thoáng qua tùy tùng bên cạnh.
Tùy tùng theo hắn nhiều năm, lập tức hiểu ý tứ của hắn. Sau khi tìm quản gia nghe ngóng, biết được trong nhà cô nương kia chỉ có một lão tổ mẫu, liền tìm bà mối tới cửa cầu thân.
Hai ngày sau, cô nương kia liền được mang tới phủ.
Lúc đó, Diêu Nhã Ý đang bôi khấu đan trên móng tay, nghe tin người vào cửa, lập tức giận đến mức cầm vật trong tay ném ra ngoài.
Nha hoàn câm như hến, không dám lên tiếng.
Thật lâu sau, Diêu Nhã Ý lấy lại tinh thần, hỏi: "Là hạng người gì? Vẻ ngoài ổn không?"
Nha hoàn lắc đầu: "Nô tỳ nhìn thấy kiệu hoa thì lập tức liền chạy tới nên không nhìn thấy người." Nhìn sắc mặt chủ tử không vui, nàng vội nói: "Nô tỳ sẽ sai người đi nhìn."
Diêu Nhã Ý đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay, ban đầu còn khó chịu nhưng sau đó cũng bình ổn lại tâm trạng, bắt đầu bôi khấu đan lại từ đầu. Đợi đến khi bôi đến cái cuối cùng thì bà đỡ trở về, nhưng mà, vẫn đứng ở cổng thăm dò mấy lần, chưa dám vào cửa.
Diêu Nhã Ý thấy thế bèn trách mắng: "Cút vào cho ta, lén lén lút lút cái gì?"
Bà đỡ vội vàng vào cửa, cúi đầu xuống không dám nói gì.
Diêu Nhã Ý nhíu mày: "Nhìn thấy người chưa? Dáng dấp ra sao?"
Bà đỡ chần chờ nói: "Không mấy mỹ mạo, nghe nói là nha hoàn trong tửu lâu, bàn tay thô ráp, da thịt cũng không trắng lắm. Chỉ là..."
Diêu Nhã Ý nổi giận: "Chỉ là cái gì? Lại ấp a ấp úng, ta bán đi luôn bây giờ."
Bà đỡ nhắm mắt lại, cắn răng một cái: "Trông khá giống với cô nương xung hỉ kia."
Diêu Nhã Ý sửng sốt một chút, sau khi kịp phản ứng liền phẩy tay áo một cái, làm tất cả mọi thứ trên bàn bay hết xuống đất.
Nước trà tung tóe vào người bà đỡ, nhưng bà ta cũng không dám động đậy.
"Khương Hưng Thịnh, ngươi là đồ khốn nạn." Diêu Nhã Ý bỗng nhiên đứng dậy, sải bước đi đến tiểu viện bên cạnh.
Nàng ta không thích thiếp thất và nha hoàn động phòng, Khương phu nhân cũng chủ động lui một bước, không để những người kia đến trước mặt nàng ta, mà là đặt ở trong tiểu viện bên cạnh. Chỉ là, người hầu bên trong đều không đến lượt nàng ta nhúng tay, từ trên xuống dưới tất cả đều là Khương phu nhân một tay sắp đặt.
Có chỗ tốt cũng có chỗ xấu.
Lợi ích có lẽ chính là không cần phiền lòng vì những người này, mắt không thấy tim không phiền. Chỗ xấu thì ví dụ như giờ phút này, nàng ta muốn vào cửa, lại còn bị bà đỡ ngăn ở bên ngoài.
"Công tử đã tiến vào tân phòng, nếu phu nhân đang có chuyện thì để nô tỳ đi thông bẩm một tiếng."
Đỡ làm cho hai phu thê lại ầm ĩ lên.
Bà đỡ này là người đắc lực bên cạnh Khương phu nhân, nghe nói hôm nay có tân nương đi vào, bà ta mới chạy tới giúp một tay. Quả nhiên, vừa mới tới liền đụng phải phu nhân mạnh mẽ xông vào. Nhìn điệu bộ này của Diêu Nhã Ý, trông không chỉ muốn cãi nhau, mà còn có thể muốn động thủ.
"Ta tìm phu quân của ta, một hạ nhân như ngươi ăn phải gan báo hay sao mà dám cản ta?" Diêu Nhã Ý nói xong bèn đẩy bà ta ra, nhanh chóng xông vào viện tử.
Tất cả nữ nhân của Khương Hưng Thịnh vừa mới bị đuổi đi hết, hai vị này cũng chỉ mới vào mấy ngày nay. Diêu Nhã Ý mặc dù chưa từng vào đây, nhưng nhìn quanh một vòng, trông thấy nha hoàn giữ cửa ở chính phòng thì lập tức hiểu rõ, tân nương đã được an bài ở chỗ đó.
Nhìn thấy vị trí căn phòng, lửa giận của Diêu Nhã Ý lại thêm mấy phần, dù chỉ là một nữ nhân có dung mạo tương tự, Khương Hưng Thịnh cũng có thể cho người ta ở chính phòng, vậy bản nhân nàng ta ở trong lòng hắn có địa vị gì còn cần phải nói sao?
Lúc này nàng không chút nghĩ ngợi, nhanh chóng chạy vào, không để ý nha hoàn và tùy tùng ngăn cản, một cước đạp cửa ra.
Cửa phòng bị người chốt từ bên trong, nhưng vẫn bị nàng đạp bay. Đôi uyên ương trên giường giật nảy mình, Khương Hưng Thịnh vội vàng kéo chăn mền che lại, thấy rõ người đi ra từ chỗ bình phong thì lập tức lửa giận ngút trời: "Diêu Nhã Ý, ngươi lại nổi điên cái gì vậy?"
Dù chỉ mới vào, Diêu Nhã Ý cũng nhìn thấy được tình hình trên giường, quả thực là khó coi. Nàng chỉ cảm thấy cay con mắt, bèn nhìn về phía nơi khác: "Khương Hưng Thịnh, ngươi muốn nạp bao nhiêu nữ nhân cũng có thể, nhưng hạng người như này tuyệt đối không được." Nàng cất giọng dặn dò: "Người đâu, đuổi nàng ta đi."
Của hồi môn của Diêu Nhã Ý đã có khá nhiều người, sau khi phát hiện Khương phủ xử sự không có ý tứ, nàng lại lén lút chọn mua thêm mấy người nữa. Lúc này nàng chỉ cần ra lệnh một tiếng, đã có mấy người vọt vào, không để ý Khương Hưng Thịnh nhìn chằm chằm, mà lôi kéo người trên giường rời đi.
Cô nương trên giường bị dọa.
Vốn cho rằng được phú gia công tử coi trọng sẽ là một bước lên trời, ngày khác sinh hạ một đứa bé xong thì chỉ cần đợi đến khi dưỡng lão. Không ngờ lại thành ra như vậy, trên người nàng khoác một kiện y sam rộng rãi, cũng không dám phản kháng, mắt nhìn thấy sắp bị người ta lôi ra cửa.
Khương Hưng Thịnh giận dữ: "Diêu Nhã Ý, ngươi nổi điên cái gì vậy?"
Hắn tức không chỉ là việc Diêu Nhã Ý đuổi nữ nhân của hắn đi, mà là nàng dám xông vào ngay lúc này. Vậy sau này chẳng phải là dù hắn ở chỗ nào cũng phải lo lắng nàng xông vào sao?
Nhiều thêm mấy lần nữa, hắn chắc chắn sẽ sinh bệnh.
Diêu Nhã Ý tỏ rõ vẻ xem thường: "Nếu ngươi không phục thì có thể đi tìm nương cáo trạng."
Nàng quay người chậm rãi đi ra ngoài: "Ta đi chung với ngươi."
Khương phu nhân nghe nói đến việc này xong thì cũng cảm thấy quá mức hoang đường, nhìn thấy hai người vào cửa, bèn quát lên: "Nhã Ý, ngươi cũng là tiểu thư khuê tú, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Ngươi có tức giận thì cũng không thể..."
Sắc mặt Diêu Nhã Ý nhàn nhạt: "Nương, ở đây không có người ngoài, có một số việc ta sẽ nói thẳng. Ta ghen tị nhưng vẫn có nhiều việc có thể bỏ qua. Tuy nhiên, vị thiếp thất hắn mới nhập này có chỗ khác biệt, nàng và Lý U Lan có tướng mạo tương tự, nếu như vấn đề này truyền đi thì thanh danh Khương phủ có còn cần nữa hay không? Cho dù các người không biết xấu hổ thì ta cũng không gánh nổi. Ta chỉ cần một ngày là Nhị phu nhân thì tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra chuyện như vậy. Nếu các người cảm thấy ta không đúng, muốn đem nữ nhân kia về thì cứ việc bỏ ta!"
Chuyện này đúng là Khương phu nhân cũng không biết. Bà ta vô thức nhìn về phía tiểu nhi tử, thấy hắn chột dạ cúi đầu xuống thì lập tức hiểu rõ nhi tức không nói dối. Bà ta cả giận: "Hưng Thịnh, con thật là... ta phải nói con như nào mới tốt đây?"
"Con về sau sẽ làm gia chủ, phẩm tính bản thân có thể làm cho người ta lên án, sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán trong cửa hiệu." Khương phu nhân thật sự càng nghĩ càng lo lắng: "Nghe nói qua hai năm sẽ có quan viên đến nơi này chọn lựa cống phẩm, đến lúc đó đống thanh danh dơ bẩn của con mà bị truyền ra, bất luận đồ vật có lấy được hay không thì cũng không thể đến được trước mặt đại nhân! Nữ nhân cho dù tốt thì cũng không thể quan trọng bằng việc buôn bán trong nhà?"
Khương Hưng Thịnh lần đầu tiên nghe nói đến việc này, mặt hơi biến sắc, nhưng hắn không muốn thừa nhận mình có lỗi, cứng cổ nói: "Nhốt người ở hậu viện, không cho nàng gặp người ngoài, người khác sẽ không biết."
"Lời đồn đại sắc như đao vậy!" Khương phu nhân nhéo nhéo mi tâm: "Đại ca con tuyệt đối sẽ không hoang đường giống như con, nếu như nó không đi..."
Khương Hưng Thịnh cúi đầu, trong lòng rất không phục.
Theo đạo lý mà nói, đại ca không yêu hồng nhan, có ném đi thân phận cũng phải theo đuổi vị công tử kia. So sánh với nhau thì những chuyện hắn làm vốn dĩ cũng không quá khó coi.
Diêu Nhã Ý nghe lời này thì cũng không chịu nổi, dù Khương Hưng Thịnh vô dụng thì đó cũng là nam nhân của nàng.
"Đại ca đã mất."
Khương phu nhân giật mình hoàn hồn, khoát tay áo: "Nữ nhân kia đuổi đi đi, nên bồi thường thì cứ bồi thường, có thể làm cho nàng ta ngậm miệng là được." Lại nhìn về phía nhi tử: "Từ nay về sau, tất cả nữ nhân con nạp, dù chỉ là một nha hoàn động phòng thì cũng phải cho gặp ta trước. Nếu không, cho dù con có dẫn người vào cửa, ta cũng sẽ không nhận!"
Thật là càng nhìn càng tức, càng nghĩ càng phiền. Khương phu nhân nhanh đuổi hai phu thê đi.
Sắc mặt hai phu thê cũng khó nhìn, nhất là Khương Hưng Thịnh, hắn nghiêng đầu nhìn Diêu Nhã Ý bên cạnh: "Phu nhân, để ta bị nương ghét bỏ như vậy, ngươi hài lòng không?"
"Chuyện sai đều là ngươi làm, ta chỉ ngăn cản ngươi phạm sai lầm mà thôi!" Dù sao mục đích cũng đã đạt được, Diêu Nhã Ý đã hơi mất hứng thú, phất phất tay: "Tùy ngươi nghĩ sao thì nghĩ."
Chuyện Khương phủ gần đây đang nạp thiếp, người hữu tâm đều biết. Mọi người vốn không để ý nhiều, chỉ là nạp thiếp mà thôi, dù là nhà ai cũng đều rất bình thường. Lo lắng cho dòng dõi nhà mình thì càng không có gì lạ.
Nhưng buổi sáng này mới đón người vào cửa, buổi tối đã cho lui về, thật là khó hiểu.
Một chuyện hiếm lạ, khó tránh khỏi sẽ có người bàn tán. Tần Thu Uyển cũng đã nghe nói, nàng sai người hỏi thăm một chút về vị cô nương kia, sau đó liền biết được, vị kia có tướng mạo tương tự với Lý U Lan.
Cùng lúc đó, Lâu Vũ cũng nghe nói việc này, khóe môi nhếch lên, ánh mắt và nụ cười đều rất lạnh.
Khương Hưng Thịnh dưới cơn phiền lòng đã đi ra ngoài uống rượu, trên đường trở về lại bị người ta chặn xe ngựa. Giống như lần trước, xa phu và tùy tùng bị đánh ngất xỉu, còn hắn bị kéo vào trong ngõ nhỏ.
Lần này hắn còn bị đánh gãy một cái chân.
Khương Hưng Thịnh hôn mê bất tỉnh tại chỗ, tỉnh lại lần nữa thì lại về đến nhà. Khương phu nhân ghé vào bên giường khóc lóc, đến cả Diêu Nhã Ý cũng đang khóc.
Lần này đến cả uy hiếp cũng giống như trước, Khương Hưng Thịnh đã triệt để hiểu rõ, người đánh hắn, chính là không cho hắn ngấp nghé đến Lý U Lan, cho dù là tìm một nữ tử dung mạo tương tự cũng không thể.
Người phía sau màn này cho dù không phải Lý U Lan thì cũng là người có liên quan đến nàng.
"Là nàng!" Khương Hưng Thịnh cực kỳ phẫn nộ.
Nghe được thanh âm khàn khàn, hai bà tức đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy hắn tỉnh lại thì đều mừng rỡ không thôi.
Khương Hưng Thịnh nhìn các nàng, gằn từng chữ: "Là Lý U Lan tìm người đánh!"
Khương phu nhân sau khi kinh ngạc thì lập tức đi đến nha môn.
Nhưng mà giống như lần trước, hai phu thê được mời đến công đường, mọi người đều có thể chứng minh là bọn họ đã sớm đi ngủ. Gần đây cuộc sống rất bình thường, Lâu Vũ cả ngày không ra khỏi cửa, thê tử của hắn ngoại trừ thỉnh thoảng đi đến cửa hiệu thì cũng không qua lại với người nào, cho nên một điểm đáng ngờ cũng không tìm ra được.
Khương phu nhân không cam tâm, nhưng sự thật chính là như thế, bà ta không tiếp thụ thì cũng chỉ có thể tiếp nhận.
*
Lại một ngày trôi qua, Tần Thu Uyển đang cùng Lâu mẫu ở trong sân nói chuyện phiếm tâm sự, cả hai bà tức đều hữu tâm, quan hệ rất không tệ.
Có tiếng đập cửa truyền đến, bà đỡ không ở đây, Tần Thu Uyển phải tự mình đi mở cửa.
Nhìn thấy Khương phu nhân ở cổng, nàng có hơi bất ngờ: "Bà lại đến nữa hả?"
Lại một lần cáo trạng không thành, Khương phu nhân lại bị đe doạ mất một gian cửa hiệu, đúng là nhớ ăn không nhớ đánh.
Khương phu nhân cũng không muốn đến, nhưng bà ta không cam tâm để đám người đánh nhi tử ung dung ngoài vòng pháp luật. Hôm nay tới cửa, chính là muốn nói chuyện.
"Ngươi có rảnh không, chúng ta cần nói chuyện."
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Ta phải bồi bà bà, không rảnh nói nhảm với bà."
Khương phu nhân làm bộ như không nghe thấy lời này, tự mình hỏi: "Chuyện Hưng Thịnh bị đánh, không liên quan gì đến ngươi?"
"Hắn làm nhiều chuyện khốn nạn như vậy, bị đánh thì lại đến tìm ta, nào có đạo lý nào như này?" Tần Thu Uyển giễu cợt nói: "Chuyện thất đức hắn làm nhiều lắm, trong mắt của ta, hắn bị đánh cũng là đáng đời."
Khương phu nhân nheo mắt lại: "Ngươi hận nó?"
"Đúng!" Tần Thu Uyển gật đầu: "Nếu không phải như thế thì ta cũng không sẽ hỏi đòi bà nhiều đồ như vậy."
Ngụ ý là sự thù hận của nàng đã dùng cửa hiệu để chống đỡ.
Tần Thu Uyển sống lâu như vậy, muốn tìm một lời nói khách sáo từ trong miệng nàng cơ bản là không thể.
Khương phu nhân lại nói thêm vài câu nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Tần Thu Uyển không có kiên nhẫn ứng phó, rất nhanh đã đuổi người đi.
Đứng ở trên đường, lòng Khương phu nhân tràn đầy bực bội.
Nội tâm bà ta hiểu rõ, người đánh nhi tử chính là hai người này. Bà ta cũng từng nghĩ qua sẽ tìm người trả thù, nhưng bà ta lại sợ sẽ bức Lý U Lan tức giận rồi nói ra bí mật của đại nhi tử, cảm giác có nhược điểm rơi vào trong tay người khác thật sự là không tốt.
Suy nghĩ một lát, bà ta quyết định đi ra ngoại thành.
Nếu không tồn tại nhược điểm này thì bà ta có thể tùy ý hành động. Vũ An Hầu thế tử đã ở nửa năm, cũng nên về Kinh thành thoi.
Ngày mùa thu, ngoại thành thưa thớt, khắp nơi đều là cỏ hoang, nhà sàn trước đó phong cảnh không tệ dường như cũng hoang vu hơn rất nhiều. Khương phu nhân rất thuận lợi vào cửa, mấy tháng không gặp nhi tử nên rất là nhớ nhung.
Nhìn thấy nhi tử, bà ta bỗng nhiên đứng dậy: "Hưng Diệu, con hình như gầy đi rồi."
Khương Hưng Diệu và Vũ An Hầu thế tử ở chỗ này, bình thường không có ai quấy rầy, tình cảm của hai người không tệ. Sở dĩ không trở về Kinh thành, thứ nhất là Vũ An Hầu thế tử không muốn về, thứ hai là Khương Hưng Diệu cũng có ý ngăn cản.
Bởi vì trong lúc vô tình hắn đã thám thính ra, trong Hầu phủ của thế tử ở Kinh thành còn có mấy vị nhân tình nữa. Đồng thời, Hầu phủ còn cố ý muốn hắn thành thân để kéo dài dòng dõi.
Chỉ hai điểm này thôi, Khương Hưng Diệu liền biết, nếu hồi kinh thì hắn chắc chắn sẽ liên tục gặp phải phiền phức, tuyệt đối sẽ không có được thanh tĩnh như hôm nay. Hắn cũng biết, mình không ngăn cản được bao lâu, chỉ là muốn cuộc sống hồi kinh muộn một chút, càng muộn một chút, càng để cho tình cảm hai người sâu một chút, như thế, dù là đến Hầu phủ thì tình cảnh của hắn cũng có thể tốt hơn một chút.
Vũ An Hầu thế tử bình thường không muốn thấy Khương phu nhân, nhưng vì nể tình người trong lòng nên hắn vẫn cố gắng được. Nhưng để hắn hướng về phía một phu nhân thương gia, hắn thực sự không làm được. Còn nếu cao cao tại thượng không để ý người thì người trong lòng nhìn vào có lẽ cũng không cao hứng, cho nên, tránh đi vẫn là tốt nhất.
Thừa dịp thế tử không ở đây, Khương phu nhân vội vàng nói ra tình cảnh trong nhà gần đây, nhất là nhấn mạnh chuyện hai phu thê Lý U Lan nắm được nhược điểm liên tục đòi hỏi chỗ tốt từ bà ta.
Khương Hưng Diệu đối với vị thê tử xung hỉ cho mình cũng không để ở trong lòng, nhưng mà, trước kia cũng từng nghe nương phàn nàn qua, nên trong trí nhớ của hắn đó là người thật sự rất phiền toái. Nghe những lời này, hắn nhíu mày lại: "Nàng ta đã muốn rời khỏi thì chúng ta buông tay là được, cần gì phải so đo với một người mồ côi? Hơn nữa nhị đệ thực sự quá tùy hứng, trên thế giới này nhiều nữ tử như vậy, hắn cũng không phải là chỉ yêu một mình nàng ta, vì sao nhất định phải tìm nữ nhân có dung mạo tương tự nàng ta? Lâu Vũ kia là một tú tài, năng lực bản thân không yếu, làm sao có thể dễ dàng tha thứ thê tử của mình bị người khác nhớ thương? Con nói chứ, nhị đệ đúng là đáng bị đánh."
Khương phu nhân đi chuyến này, cũng không phải để nghe nhi tử nói những lời này. Lâu như vậy không gặp, vừa gặp mặt liền tranh chấp với nhi tử cũng không tốt, bà ta không tiếp lời, ngược lại e dè hỏi: "Con và thế tử như thế nào?"
Khương Hưng Diệu rủ đôi mắt xuống: "Rất tốt. Hắn đã đáp ứng, chờ sau khi trở lại Kinh thành, hắn sẽ để con giúp hắn quản vốn riêng, làm một quản gia che mắt người ngoài."
Đối với một thương nhân mà nói, có thể làm người ở bên cạnh Hầu phủ thế tử đã coi như là một bước lên trời. Về sau nếu như trong nhà có hài tử đọc sách, dựa vào quan hệ này muốn nhận được hỗ trợ cũng không phải là không thể nào. Cho dù không đề cập tới về sau thì chuyện thế tử và Thái tử là biểu huynh đệ cũng sẽ dẫn đến quan hệ với không ít người. Không gặp được thế tử, vậy thì chắc chắn chỉ có thể cầu người ở bên cạnh hắn. Nhi tử mặc dù không phải quan viên, nhưng có thể để quan viên đưa lên hậu lễ cẩn thận từng li từng tí nhờ vả thì cũng quá tốt... Khương phu nhân đại hỉ: "Vậy thì rất tốt!" Bà ta đề phòng nhìn thoáng qua chung quanh, âm thanh ép xuống cực thấp: "Chuyện đã định xong, con mau cùng hắn hồi kinh thực hiện việc này đi!"
Khương Hưng Diệu mấp máy môi, không muốn nói đến chuyện thế tử sắp bị buộc thú thê, chỉ nói: "Con đã biết. Chậm nhất không qua mùa đông, bọn con sẽ lên đường."
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Khương phu nhân thở ra một hơi. Vậy cứ nhẫn nhịn hai phu thê này mấy tháng, đến lúc đó, đầu tiên là tìm người đánh bọn họ một trận cho hả giận, sau rồi lại bàn cái khác!
Bà ta dự định thật tốt, nhưng về nhà thăm thấy nhi tử bị thương thì vẫn không nhịn được uất ức trong lòng. Người bình thường biết nhà bọn họ dựa được vào thế tử thì đều sẽ khách khí, nhưng hai phu thê kia còn cố tình đẩy bản thân vào rắc rối. Bà ta cũng không thể vì chút chuyện này mà làm phiền phức thế tử... Lại tự động viên mình cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng cũng có thể thư thái!
Ngay vào lúc cuối thu, Uông gia xảy ra chuyện.
Trước đó, Uông gia cầm trong tay khế đất của Lý gia, sản xuất hàng năm đều do Uông phu nhân giữ. Trong tay dư dả, Lý thị liền trở nên hào phóng, không chỉ đưa hai đứa bé đi đọc sách mà cũng không để cho hai đứa túng quẫn, chỉ sợ bọn chúng bị người ta xem thường.
Nhưng sau này khế đất bị truy hồi, tiền thuê đất những năm qua đều có năm nay đột nhiên lại không có, trong tay Lý thị cũng không hào phóng nổi.
Nhưng huynh đệ hai người đã quen thói vung tay quá trán, bằng hữu kết giao cũng đều là người trong tay dư dả... Nhưng cũng không thể để người khác mời mình mãi như vậy, có câu người nghèo lên tà tâm, hai huynh đệ cũng giống vậy. Trong tay mất bạc, hai người vừa vặn biết được một chút nhược điểm của đồng môn, thế là mượn việc này mà thường xuyên đe doạ.
Những chuyện này, Lý thị đều không biết. Thấy hai đứa bé chưa trở về lấy bạc của mình, bà ta còn tưởng là hài tử đã trở nên hiểu chuyện, mỗi lần nhớ tới đều rất vui mừng.
Mấy đồng môn kia năm nay còn chưa đến mười bảy, cũng không giàu có như hai huynh đệ tưởng, vì thỏa mãn của hai huynh đệ càng lúc càng lớn nên hắn ta không đành lòng bức bách người nhà, cho nên mới phải ra tay trộm bạc của người khác.
Người nhà đồng môn của hai huynh đệ cũng chỉ miễn cưỡng có thể cung cấp nổi bạc cho hài tử đọc sách, số bạc tự dưng mất đi, chắc chắn là phải tra ra manh mối. Sau đó liền tra được là hai đứa bé kia.
Mang lên trên công đường, liền bắt hai huynh đệ nhận tội.
Tần Thu Uyển biết được tin tức xong thì cũng không ngạc nhiên, có câu thượng bất chính hạ tắc loạn. Lý thị bình thường thích chiếm hời người khác, hai huynh đệ có thể tốt đẹp đến mức nào?