Chương 562
Khương phu nhân chỉ nói ngắn ngủi một câu, Diêu Nhã Ý đã nhìn ra rất nhiều.
Thứ nhất, chuyện nha hoàn động phòng có thai, Khương phủ rất là chờ mong, cho nên không thể nào phá thai. Thứ hai, Khương phủ hoàn toàn có thể đuổi những nha hoàn này đi, để sau khi nàng vào phủ sẽ sắp đặt lại một lần nữa, nhưng Khương phủ không làm, chỉ mất chút thời gian cũng không chịu chờ. Nói cách khác, Khương phủ không quan tâm nha hoàn có thai hay là chủ mẫu như nàng có thể sinh hạ đích tử hay không. Tóm lại, có thai là sinh. Thứ ba, Khương phủ can đảm như thế, chứng tỏ là không coi nàng và Diêu phủ ra gì.
Quá ức hiếp người!
Diêu Nhã Ý giận đến mức vành mắt đỏ bừng. Thấy Khương phu nhân nói năng hùng hồn, không cảm thấy mình có lỗi chút nào. Khương phủ đã không cần mặt mũi, nàng đương nhiên cũng không muốn giúp bọn họ giữ lại, lúc này không để ý Khương gia mẫu tử thuyết phục, khăng khăng trở về nương gia.
Cô nương vừa xuất giá hôm sau sẽ khóc lóc nói muốn hồi phủ, bất luận là hạng người gì cũng đều không đây cảm thấy là một chuyện tốt. Diêu phủ tự nhận là có mấy phần mặt mũi trong thành, nghe thấy nữ nhi khóc lóc kể lể xong thì liền đến cửa Khương phủ.
Trước ngày hôm qua người hai nhà còn nói cười yến yến, lúc này gặp mặt, bầu không khí ngưng trệ, ngoài mặt mọi người rất là khó coi.
"Có một số việc ta không nhắc đến là vì vốn cho rằng Khương phu nhân hiểu rõ quy củ, không ngờ các ngươi lại mặt dày như vậy." Diêu phu nhân trong lòng hiểu rõ, hai nhà trong thành đều người có mặt mũi, chuyện nữ nhi khóc lóc đòi trở về vừa rồi chắc chắn đã truyền ra ngoài. Nghĩ đến việc cả nhà mình biến thành đề tài nói chuyện cho người ta, sao bà ta còn có thể hoà nhã được?
Nói ra cũng rất không khách khí, việc này vốn là Khương phủ đuối lý!
Khương phu nhân đúng là muốn nhi tử sinh nhiều con một chút, cho nên mới không đuổi người đi, cũng là nghĩ sau khi Diêu Nhã Ý vào cửa liền thành người trong nhà, phàm là hiểu quy củ thì cũng sẽ không làm bà ta khó xử. Đồng thời, bà ta cũng đã lén lút hạ quyết tâm, nếu Diêu Nhã Ý thực sự không tiếp thụ được, vậy thì bà ta sẽ đuổi mấy vị đi, cũng coi như là lập uy cho nàng.
Khương phu nhân tự nhận là mình đã rất cân nhắc cho nhi tức, là một bà bà rất tốt bụng, kết quả lại biến thành như vậy. Nhìn thấy Diêu Nhã Ý khóc sướt mướt, bà ta chỉ cảm thấy hối hận, gia thế cô nương này tự nhiên là cần, nhưng ngang ngược không nói đạo lý như thế chẳng lẽ không sợ mất mặt sao?... Đúng là bà ta mắt mù, không chọn được người hẳn hỏi.
Bà ta nói ra lý do đã sớm nghĩ kỹ: "Nếu các người thực sự chướng mắt thì cũng có thể đuổi mấy vị đi."
"Ai rảnh mà giúp ngươi đuổi?" Diêu phu nhân không chút khách khí: "Ngươi ép nữ nhi của ta vừa vào cửa đã đuổi nha hoàn động phòng, làm người không biết rõ tình hình còn tưởng rằng nữ nhi của ta không thể chứa người."
Khương phu nhân: "..." Nàng ta đúng là ghen tị không chứa người mà!
Nhưng nếu như nói ra lời này thì sợ là hai nhà sẽ không nói rõ nổi. Bà ta cố gắng nuốt xuống lời nói kia, hỏi: "Vậy theo ý của bà thì ta phải làm gì?"
"Mấy tháng nữa, các người lặng lẽ xử trí những người này đi. Có cần dòng dõi đến mấy thì cũng không thể giống như ong vỡ tổ ai cũng nhận như vậy." Sắc mặt Diêu phu nhân đúng là một lời khó nói hết: "Nghe nói có tận mười mấy nữ nhân, các người không sợ làm hỏng thân thể của Khương Hưng Thịnh sao?"
Khương phu nhân cho rằng mình phải giải thích cho nhi tử một câu, ở trong mắt bà ta, nhi tử ngoại trừ hơi háo sắc thì không có khuyết điểm đặc biệt nào.
Nhưng trên thế giới này, có thể tìm ra được mấy tên nam nhân không háo sắc?
"Hưng Thịnh từ nhỏ đã hiểu chuyện, đối với chuyện này cũng rất là khắc chế, tuyệt đối sẽ không hủy hoại thân thể của mình, ta vẫn luôn theo dõi nó mà."
Diêu phu nhân cũng không cảm thấy được an ủi, khoát tay áo: "Nếu ngươi không làm được lời ta nói thì mối hôn sự này coi như thôi, ta mang nữ nhi về. Mối thù oán này, ta sẽ nhớ kỹ."
Nói cách khác, nếu như không đuổi những nữ nhân kia thì Diêu gia sẽ không chỉ từ hôn mà hai nhà còn kết xuống thù hận.
Thấy người nhà họ Diêu kiên cường như thế, trong lòng Khương phu nhân có chút bối rối, dòng dõi mặc dù quan trọng nhưng việc buôn bán trong nhà cũng quan trọng. Dù sao thì nhi tử cũng còn trẻ, nên rốt cuộc bà ta vẫn đáp ứng.
Việc này, dưới tình hình hai nhà không tình nguyện cuối cùng cũng kết thúc.
Chính như những gì Diêu gia mẫu nữ lo lắng, chuyện rất nhanh đã bị truyền ra ngoài. Tần Thu Uyển vừa mới mua cửa hiệu, đang theo dõi thợ thủ công tu sửa thì liền nghe thấy nha hoàn đưa cơm cho thợ thủ công nói đến việc này.
Đời trước cũng là như thế.
Chỉ là, hình như cũng không có nhiều nữ nhân như vậy. Khương phủ vẫn là vì Diêu phủ tạo áp lực mà mới đuổi những nha hoàn động phòng kia đi. Không bao lâu, Lý U Lan lại bị tính kế trở thành người trong phòng của Khương Hưng Thịnh.
Lúc đó, Diêu Nhã Ý mới vào cửa chưa đến hai tháng, trước đó nàng ta đã làm loạn qua một lần nên ai cũng đồn rằng nàng ta vô cùng ghen tuông. Lần này nàng ta lại nháo lên, nhưng may là có Khương phu nhân cam đoan rằng Khương Hưng Thịnh chỉ gánh hai phòng, còn tẩu tử đệ muội vẫn như nước giếng không phạm nước sông, Diêu Nhã Ý mới nắm lỗ mũi nhận.
Tần Thu Uyển như có điều suy nghĩ, có lẽ... Khương phu nhân vẫn chưa từ bỏ quyết định để Khương Hưng Thịnh gánh hai phòng.
Đối với màn nháo kịch của hai nhà, Tần Thu Uyển chỉ coi như là trò cười. Nàng gần đây bận việc của cửa hiệu nên cũng không rảnh nghe nhiều.
Nhưng không nghĩ rằng Diêu Nhã Ý lại tìm tới cửa.
Lúc nàng ta tới lại chính vào lúc Tần Thu Uyển mới khai trương cửa hiệu.
Có nhiều người tin vào huyền học cho rằng vào ngày khai trương, không thể để cho người nào gây chuyện. Nếu không thì sẽ là điềm xấu.
Nhìn thấy Diêu Nhã Ý vào cửa, Tần Thu Uyển vội vàng tiến lên đón, mỉm cười mời người vào phòng trong.
Diêu Nhã Ý thân là tiểu thư khuê các, dù có tới cửa gây chuyện thì cũng không muốn cho người ta vây xem. Cho nên đối với đề nghị đi vào phòng trong cũng không mâu thuẫn.
Hai người ngồi xuống, Tần Thu Uyển hiếu kì hỏi: "Khương Nhị phu nhân, cửa hiệu này của ta mới khai trương, ngươi hẳn không phải là vì mua đồ mà tới. Có lời gì thì cứ nói ngay ở chỗ này, ta ở bên ngoài rất bận, ngươi nhớ là nói ngắn gọn thôi."
Diêu Nhã Ý dò xét nàng: "Ta không rõ, ngươi rốt cuộc có điểm nào tốt?"
Một câu không đầu không đuôi như vậy nhưng Tần Thu Uyển vẫn có thể hiểu rõ, nhất định là Khương Hưng Thịnh lại làm cái gì nên nàng ta mới nói như thế.
"Lời này của ngươi là có ý gì?"
Mặt Diêu Nhã Ý lộ vẻ giễu cợt: "Nghe nói ngươi chỉ là một nha đầu nông thôn, nhưng lại có thể khiến cho phu quân ta cảm mến như vậy. Vì không thể nên duyên với ngươi, hắn còn chọn ra hai nha hoàn tướng mạo tương tự ngươi để ở trong phòng. Ta vừa rồi mới thăm dò được, bọn họ cực kì được sủng ái, Khương Hưng Thịnh mười ngày ở lại trong phủ thì có tám ngày là do hai người này hầu hạ."
Tần Thu Uyển hồi lâu không nói gì, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ phẫn nộ.
"Cho nên hôm nay ta cố ý tới cửa, muốn nhìn một chút xem gương mặt của ngươi rốt cuộc là đẹp ở chỗ nào, kết quả... không có gì hơn." Diêu Nhã Ý ánh mắt khinh thường: "Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, ngươi đã gả cho người ta, ngày sau nên sống yên ổn mà sinh hoạt. Nếu không thì đừng trách ta không khách khí."
Tần Thu Uyển cũng không sợ nàng ta uy hiếp, nhưng lại cảm thấy phiền chán: "Ngươi yên tâm, tên súc sinh kia ta nhìn một chút đã ngại phiền, không bao giờ có chuyện ta có cái gì với hắn. Chính ngươi cất kỹ người đi, đừng thả hắn ra làm tai họa cho người khác!"
Diêu Nhã Ý: "..."
Nàng ta đang muốn nói vài lời thì Tần Thu Uyển đã quay người đi ra ngoài, chỉ quẳng xuống một câu rồi sai người tiễn khách.
Cửa hiệu mới khai trương, Tần Thu Uyển thêu ra kiểu dáng mới lạ tinh xảo, giá tiền thì rẻ tiền chưa từng có. Cho nên, người bên ngoài ngồi kín hết chỗ, mấy tiểu nhị mời tới nơi này đều loay hoay chân không chạm đất.
Như thế trôi qua ba ngày, khách hàng dần ổn lại. Ngày hôm đó vào lúc chạng vạng tối, nàng cố ý tìm đến chỗ Lâu Vũ, nói: "Chàng cả ngày buồn bực ở trong nhà, có muốn đi ra ngoài một chuyến hay không?"
Lâu Vũ hiếu kì: "Đi chỗ nào?"
Hai người đã từng nhìn qua cảnh đêm đẹp nhất, phủ thành này gần đây cũng không có hội đèn lồng, hơn nửa đêm, có thể làm cái gì?
"Ta muốn đi đánh người." Nàng đưa tay kéo người, trên đường đi khẽ đem những chuyện Khương Hưng Thịnh làm kia nói ra.
Lâu Vũ vốn đi sau lưng nàng, mặc cho nàng kéo mà chậm rãi đi về phía trước. Sau khi nghe đến chuyện Khương Hưng Thịnh nuôi hai nha hoàn có dung mạo tương tự nàng thì hắn lập tức vượt qua Tần Thu Uyển đi lên đằng trước, còn trở tay nắm chặt tay của nàng: "Ta giúp nàng!"
Trước đó, Tần Thu Uyển đã nghe ngóng được chỗ Khương Hưng Thịnh sẽ xuất hiện. Hai người tìm một nơi hẻo lánh, Lâu Vũ cản xe ngựa ngừng lại rồi tiến lên bổ tay xuống làm ngất xa phu và tùy tùng, còn tên Khương Hưng Thịnh sợ tới mức nơm nớp lo sợ kia thì phải chịu một trận đấm đá.
Khương Hưng Thịnh ban đầu còn cầu xin tha thứ, sau này thấy cầu xin tha thứ cũng vô dụng, hai người này quyết tâm muốn đánh mình. Hắn bèn dứt khoát che mặt lại, rồi cuộn mình, tận lực để cho mình ít bị thương nhất.
Lâu Vũ đá mấy lần, ngón tay rắc rắc liên tục, cười lạnh nói: "Có một vài người không cho phép ngươi nghĩ tới, nếu lại để cho ta phát hiện thì không phải chỉ là đơn giản đánh một trận như vậy đâu. Tháng này trời âm u, chính là thời điểm giết người tốt nhất."
Câu nói cuối cùng, ngữ khí âm trầm.
Khương Hưng Thịnh sợ tới mức toàn thân phát run, âm thanh cũng bất ổn: "Tráng sĩ tha mạng, ta không dám nữa." Hắn không kịp nghĩ xem mình đã đắc tội với ai, hoặc là đã ép buộc nha hoàn nào động phòng mà khiến hai người này bức xúc xuất hiện ở đây, lúc này trong lòng hắn chỉ nghĩ là phải đuổi hai đại sát tinh này đi.
Tần Thu Uyển cũng tới trước đánh hắn một trận, rồi nói: "Nhìn ngươi là thấy phiền, ngày sau nếu ngươi còn dám để Khương phu nhân chạy tán loạn khắp nơi thì ta sẽ lại đánh ngươi!"
Khương Hưng Thịnh: "..." Xong đời!
Khương phu nhân bình thường thích nhất là đi hóng hớt, bất luận việc hiếu hỉ, chuyện gì bà ta cũng muốn đi xem. Hắn có thể khống chế mình không ra khỏi cửa, nhưng sao hắn có thể quản được nương chứ?