Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 555 - Chương 561

Chương 561
Ở đây có mấy cô nương, Diêu Nhã Ý luôn cảm thấy các nàng đều đang chê cười mình, lập tức thẹn quá hoá giận: "Ngươi nghĩ ta không mua nổi?"

Trời đất chứng giám, quản gia thật sự không có ý nghĩ này. Hắn lúng túng nói: "Cô nương hiểu lầm rồi, đây thật sự không phải là đồ riêng của cửa hiệu bọn ta, mà là khách hàng tự chọn cho mình kiểu dáng nên chỉ có thể bán cho vị khách đó. Nếu cô nương thích kiểu này thì ta sẽ sai người làm giúp ngài, cam đoan là sẽ đưa đến tay ngài trước hôn kỳ, có được không?"

Thái độ của quản gia làm Diêu Nhã Ý rất là hài lòng.

Nhưng mà, chuyện thành thân cả đời chỉ có một lần. Hỉ quan của nàng cũng được chọn ở căn ngân lâu này, lúc ấy cũng đã bỏ ra số tiền lớn, không cảm thấy có chỗ nào không ổn, nhưng hôm nay nhìn thấy cái này, cảm thấy bộ hỉ quan trước đó mình từng ngưỡng mộ hình như còn kém một chút.

Nàng nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Vị cô nương này, ta nhìn cách ăn mặc của ngươi, cảm thấy cô cũng không quá dư dả. Hay là như vậy đi, ta dùng cái của ta đổi với cô." Lại bổ sung: "Bộ của ta chính là trấn điếm chi bảo của cửa hiệu này, tuyệt đối không làm cô cảm thấy thua thiệt."

Kỳ thật, lời này của Diêu Nhã Ý có hơi khoa trương.

Bộ hỉ quan kia đúng là quý giá, cũng đúng rất đáng tiền khi so với bộ của Tần Thu Uyển, nhưng còn lâu mới đến mức được gọi là trấn điếm chi bảo.

"Ta không muốn." Kiểu dáng này là chính Tần Thu Uyển nghĩ ra được, nên bất luận là ai muốn, nàng cũng không thể nào nhường cho. Huống chi vị trước mặt này còn mang thù với nàng, nàng càng không thể nào cho: "Cô nương, cô có thể bảo quản gia giúp cô làm một cái khác."

Lúc Tần Thu Uyển cho ra kiểu dáng, quản gia đã đưa cho nàng một giá tiền khá hời, điều kiện chính là sau này ngân lâu có thể dùng kiểu dáng này làm hỉ quan bán cho người khác.

Quản gia cũng lên tiếng phụ họa.

Diêu Nhã Ý không đồng ý, nàng ta nhấn mạnh: "Ta là nhị thiếu phu nhân tương lai của Khương phủ. Bộ hỉ quan của ta có giá trị gần trăm lượng, ngươi tuyệt đối không lỗ!"

Tần Thu Uyển làm bộ giống như mới biết được thân phận của nàng, dò xét nàng, nói: "Đồ ta đã từng dùng, ta tuyệt đối sẽ không trao đổi với người khác. Biết được thân phận của ngươi, ta lại càng không thể nào đồng ý."

Diêu Nhã Ý không hiểu ra sao: "Thân phận ta thì làm sao?"

Khương phủ ở trong thành này cũng coi như là tai to mặt lớn, ngoại trừ nữ tử nhà quan thì không có cô nương nào không muốn gả!

Tần Thu Uyển cười cười, dặn dò quản gia thu hồi hỉ quan, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Diêu Nhã Ý không phục, trầm giọng nói: "Ngươi nói chuyện rõ ràng ra đi."

Lúc nàng ta nói như thế, Tần Thu Uyển đã đi tới cổng, nghe vậy quay đầu lại: "Cũng không có gì phải giấu diếm ngươi. Trước đó lúc Khương phủ Đại công tử sắp chết, Khương gia đã chọn ra một cô nương để xung hỉ. Ta chính là cô nương xui xẻo kia."

Sắc mặt Diêu Nhã Ý chợt biến đổi, ánh mắt hoài nghi dò xét nàng: "Là ngươi?" Nàng ta cười lạnh một tiếng: "Ta lúc ấy còn tưởng là Thiên Tiên mỹ nhân gì đó, hoá ra cũng chỉ có như thế."

Câu nói cuối cùng này mang theo ý ghen tuông.

Nàng ta hẳn đã biết được tâm tư của Khương Hưng Thịnh dành cho Lý U Lan, cho nên mới dùng ngữ khí như này.

Tần Thu Uyển nhướng mày: "Chẳng lẽ người xung hỉ phải là Thiên Tiên mỹ nhân mới được?"

Diêu Nhã Ý nhìn ra chỗ khác: "Thân phận ta tôn quý, so với ngươi chỉ tổ mất mặt. Đồ của ngươi ta cũng không cần, cút nhanh lên đi!"

"Đây không phải nhà ngươi, ngươi không có tư cách đuổi ta cút." Tần Thu Uyển vốn đang ra tới cổng, lại quay về trong cửa hiệu, ngồi xuống ngay bên cạnh nàng ta.

Cử chỉ này có phần đơn giản, nhưng lại khiến Diêu Nhã Ý giận vô cùng: "Ngươi cố ý làm cho ta khó chịu?"

Tần Thu Uyển hỏi lại: "Ta vốn rất bình thường đến cửa hiệu lấy hỉ quan, kết quả ngươi lại xuất hiện muốn đoạt đi của ta, rốt cuộc là ai làm cho ai khó chịu?"

Diêu Nhã Ý trừng mắt nhìn nàng, thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, nàng ta chỉ cảm thấy mất mặt. Nàng ta cho rằng, Lý U Lan cố ý so đo chính là vì thân phận của mình. Ánh mắt xéo qua đám người chỉ trỏ, dưới cơn nóng giận, nàng ta không mua gì nữa, đứng dậy đi ra cửa.

Ai nấy đều thấy được, Diêu Nhã Ý đang tức giận.

Mấy người vừa đi, Tần Thu Uyển cũng đứng dậy đi theo, cầm hỉ quan trở về nhà.

Mấy ngày sau chuyện ngày hôm đó thì hôn kỳ của Tần Thu Uyển cũng đã đến, hết thảy đều rất thuận lợi. Tần Thu Uyển gả đến Lâu gia liền đặt mua một căn nhà mới.

Nghe nói ngay vào ngày đại hôn, phụ tử Dương gia còn có ý đồ tới cửa chúc mừng, nhưng lại bị Lâu mẫu đuổi ra ngoài.

Dùng lời nói của bà đó là đã đoạn thì phải đoạn sạch sẽ, nếu không, sẽ lại bị hai cha con kia dây dưa.

Người Lâu gia không nhiều, trong đó Lâu Vũ đối với nàng đủ tốt, Lâu mẫu rất yêu thích nàng, Lâu Lễ cũng tôn trọng nàng. Cả nhà đều không phải là người khó qua lại.

Hai người thành hôn, Lâu Vũ một lòng chuyên tâm đọc sách, chuẩn bị tham gia kỳ thi Hương năm sau, Tần Thu Uyển thì chuẩn bị làm ăn.

Nàng tìm kiếm mấy ngày, chuẩn bị tìm một cửa hiệu thích hợp. Ngày hôm đó, nàng và Lâu mẫu đang cùng nhau đi dạo, liền nghe thấy chung quanh có người bàn tán đến mối hôn sự của hai nhà Khương Diêu.

Nghe nói, hôn kỳ là ngày mai.

Tần Thu Uyển nghe qua liền quên. Lâu mẫu nghe xong thì nhìn nàng một cái, dường như có lời muốn nói, nhưng lại ngại vì đây là ở bên ngoài, bí mật khó giữ nên cuối cùng vẫn đem lời đến bên miệng nuốt trở vào.

Trên đường về nhà, Lâu mẫu mới thấp giọng hỏi nàng: "Con cũng đã từng là nhi tức Khương gia, lần này Khương phủ có tin mừng, chúng ta có nên tới cửa chúc mừng hay không?"

"Không cần." Tần Thu Uyển thuận miệng nói: "Lúc trước con rời đi, hai bên đã huyên náo một trận. Khương phu nhân vốn muốn giữ con ở trong phủ cả đời, con phải sử dụng chút thủ đoạn mới trốn thoát được. Bây giờ bà ta hận con tận xương, không cần thiết phải khách khí với bà ta làm gì."

Những chuyện này trước đó Lâu mẫu chưa từng nghe nói qua, lúc này bà ta tỏ rõ vẻ kinh ngạc: "Khương phủ không nói đạo lý như thế sao?"

Chuyện xung hỉ rất phổ biến, mà chín thành chín đều sẽ hướng chết. Sau khi cô nương đi vào liền biến thành quả phụ, trước tình hình đó, nếu như nhà chồng phúc hậu thì có thể sẽ còn nhận cô nương làm nghĩa nữ, giúp nàng ta chọn được một nam tử thích hợp để gả đi. Cho dù không tử tế thì cũng sẽ không ngăn cản không cho tái giá.

"Bọn họ không nói đạo lý như vậy đấy." Tần Thu Uyển lắc đầu: "Tóm lại, ở trong đó rất không ổn, con cũng là bị buộc nên mới bất đắc dĩ rời khỏi."

Lâu mẫu hiếu kì không thôi: "Con là một cô nương, vừa vào cửa liền thủ tiết, sao bọn họ lại ép con?"

Tần Thu Uyển không muốn giấu diếm, nói thẳng: "Tên khốn nạn Khương Hưng Thịnh kia muốn gánh hai phòng, nhưng con cự tuyệt. Thê không thê, thiếp không thiếp, vậy là kiểu gì? Gia phong loạn thành như vậy, Khương phủ căn bản không phải là nơi có thể ở lại được."

Lâu mẫu tỏ rõ vẻ kinh ngạc: "Thật sự có chuyện này ư?"

"Đúng vậy, nếu con không rời đi thì hôm nay đã sớm thành người trong phòng Nhị công tử rồi." Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Con chỉ mới nghĩ, đã cảm thấy buồn nôn."

Lâu mẫu cũng cảm thấy Khương phủ thật không có ý tứ, bèn nói: "Chúng ta đừng nói nữa, nhắc đến người buồn nôn nhiều thì sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị. Ta thấy con gần đây rất bận, nhớ ăn nhiều một chút, bảo trọng thân thể là quan trọng."

Chỉ nghe chút đó, Lâu mẫu cũng đã biết Khương phủ không phải là chỗ tốt gì. Trước kia bà ta có nghe nói qua, người càng phú quý thì càng bẩn thỉu. Cho dù đây mới là lần đầu tiên bà ta được nghe đến những tính toán của các đại hộ nhân gia.

Một bên khác, sau khi Diêu Nhã Ý nhập phủ, tân hôn phu thê vô cùng ngọt ngào thân mật. Nhưng mà ngay sáng sớm ngày thứ hai, nàng vừa mới đứng dậy, chuẩn bị rửa mặt đi kính trà cho trưởng bối thì cửa lại bị người ta gõ vang.

Nha hoàn mở cửa, một đám oanh oanh yến yến bước vào, hướng về phía nàng hành lễ.

Thấy cách ăn mặc những người này không giống như là nha hoàn, trong lòng Diêu Nhã Ý tỏa ra dự cảm không tốt, hỏi một chút thì quả nhiên là nàng đã đoán đúng, những nữ nhân này là nha hoàn động phòng của Khương Hưng Thịnh.

Nam tử sau khi trưởng thành, sẽ được trưởng bối cho hai nha hoàn. Bởi vì ai cũng sợ, công tử nhà mình chưa thấy qua việc đời sẽ bị người ta tính kế.

Nhưng mà, nếu công tử đã đính ước, thật sự có thành tâm kết thân thì sẽ đuổi những nữ nhân hậu viện đi trước nửa tháng hôn kỳ bắt đầu. Diêu Nhã Ý tưởng là những chuyện này không cần nhắc đến, không ngờ Khương phủ lại không có ý tứ như vậy.

Nàng nhìn đám oanh oanh yến yến kia hành lễ cho mình, mắt liền đỏ lên vì tức: "Cút hết ra ngoài cho ta."

Đám người hơi bị dọa, cũng không dám ở lại thêm, rối rít nối đuôi nhau mà ra.

Diêu Nhã Ý ngồi ở trước bàn trang điểm, càng nghĩ càng giận, dứt khoát đứng dậy đi đến tiền viện.

Đợi đến khi Khương Hưng Thịnh đi ra khỏi phòng tắm thì tân nương tử đã không còn trong phòng nữa. Sau khi tìm người nghe ngóng, biết được chuyện xảy ra vừa rồi, Khương Hưng Thịnh mới vội vàng đuổi theo.

Chuyện này, Khương Hưng Thịnh cũng biết là nhà mình đuối lý.

Hắn từ nhỏ đến lớn đã được chứng kiến không ít chuyện, cũng từng có bằng hữu thành thân, đương nhiên là cũng nghe nói đến việc công tử thế gia phải sớm xử trí nha hoàn trước lúc thành thân. Nhưng lý do những nữ nhân trong viện tử này vẫn còn là bởi vì trưởng bối không nhắc đến, mà chính hắn cũng có chút không nỡ, tóm lại là cứ mơ hồ để đến hiện tại.

Lúc đi tới chủ viện, liền thấy Diêu Nhã Ý đang khóc lớn.

"Khương phủ các ngươi coi ta là thứ gì? Nếu như không muốn cưới ta thì sớm từ hôn đi! Vì sao lại làm nhục ta vào ngày đại hỉ như vậy?"

Diêu Nhã Ý càng nói càng tức giận, Khương phu nhân nhiều lần muốn mở miệng giải thích nhưng đều không thể.

Khương Hưng Thịnh tiến lên, giữ lấy nàng: "Phu nhân, nàng đừng nóng giận, "

Làm sao có thể không giận?

Hôm nay đổi lại là ai đứng ở chỗ này thì cũng không thể nhịn xuống được?

Diêu Nhã Ý vung tay lên, ý đồ đẩy Khương Hưng Thịnh ra: "Tóm lại, hôm nay nếu như các ngươi không xử trí mấy ả nha hoàn kia thì ta sẽ hồi phủ ngay lập tức, để cho phụ mẫu ta tới giúp ta đòi lại công đạo."

Với tính tình của nàng, đáng lẽ nàng đã chạy đi lâu rồi, không cho phép thương lượng. Nhưng sở dĩ nàng chạy tới nơi này, là bởi vì hôm nay là ngày kính trà, phải hai ngày sau thì mới lại mặt. Hai nhà là thông gia, người âm thầm chú ý tới vốn nhiều. Nếu như nàng cứ tùy tiện chạy về phủ như thế thì chắc chắn sẽ bị nhiều người để ý. Nhiều nhất là trong một buổi, nàng chắc chắn sẽ biến thành đề tài nói chuyện cho tất cả mọi người.

Dù gì cũng đã gả cho người ta, cũng đã động phòng, hai nhà thành một nhà, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Cho nên, Diêu Nhã Ý mới kiềm chế tính tình lại, dự định tìm ra lời giải thích cho chính mình. Nếu như Khương phủ không xử trí làm cho nàng hài lòng thì khi đó có trở về cũng không muộn.

Nhìn nàng như thế, Khương phu nhân chỉ cảm thấy đau đầu. Vừa mới phát hiện đám nha hoàn đã lập tức chạy đến nơi đây cãi lộn, rõ ràng không phải là người có thể giữ bình tĩnh.

Tính tình nhi tức như vậy làm Khương phu nhân càng nghĩ càng thất vọng, ngoài mặt cũng mang theo một chút.

Đường muội và tỷ muội trong nhà Diêu Nhã Ý có rất nhiều, nàng cũng học được cách nhìn mặt mà nói chuyện. Liếc mắt liền nhìn ra bà bà không thích mình, nàng chợt cảm thấy oan ức: "Các ngươi ức hiếp người quá đáng... Huhuhu... Ta muốn tìm phụ mẫu ta..."

Khương phu nhân khuyên vài câu, Diêu Nhã Ý thấy bà bà không chịu nhượng bộ, lúc này mới đứng dậy rời đi, nhất định đòi xuất phủ.

Quý phủ còn có khách nhân chưa kịp trở về, nếu như chạy đến tiền viện làm loạn thì thật sự là mất mặt. Bà ta một tay kéo nhi tức quay lại: "Nhã Ý, con nghe ta nói. Ta cũng không nỡ làm oan ức con, nhưng đích tôn bây giờ cũng chỉ có mình Khương Hưng Thịnh, dòng dõi không phong sẽ không có ích lợi gì cho gia tộc. Cho nên mới... Con yên tâm, không ai có thể vượt qua được con. Trong mắt ta, con chính là nhi tức duy nhất. Những nữ nhân kia, con muốn xử trí làm sao cũng được, nhưng nhất định phải giữ các nàng lại... Con cũng phải thông cảm cho ta một chút, lỡ như trong bụng những nữ nhân kia đã có huyết mạch của Khương gia thì phải làm sao bây giờ?"

Diêu Nhã Ý: "..." Nói cách khác, Khương phủ còn rất chờ mong chuyện nha hoàn sinh con cho họ?

 
Bình Luận (0)
Comment