Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 554 - Chương 560

Chương 560

Mục đích Khương phu nhân tới đây là để hai người ngậm miệng, mà không phải kích thích bọn họ cố ý đem những chuyện kia nói ra bên ngoài.

Bà ta cũng không hiểu tại sao chuyện lại biến thành như vậy.

Thấy chuyện lệch ra khỏi nơi mà bản thân mong muốn, bà ta biết cứng rắn cũng không được, bèn dứt khoát trở nên mềm mỏng: "Lâu tú tài, ngươi có công danh trên người, ngày sau tiền đồ vô lượng. Cần gì phải đối nghịch với ta?"

"Không phải ta muốn đối nghịch với Khương phủ, mà là bà làm khó ta." Lâu Vũ nhấn mạnh: "Ta biết, Khương phu nhân là một chủ mẫu cao quý, đã quen vênh mặt hất hàm sai khiến người khác. Nhưng hai bọn ta không phải nha hoàn của bà, cái mệnh lệnh và ngữ khí của bà làm ta nghe không dễ chịu. Cái gì gọi là “ngươi tốt nhất nên ngậm miệng”? Ta cứ không ngậm, bà muốn như nào?"

Sắc mặt Khương phu nhân rất là khó coi, Thấy hai người không buông tha, bèn bảo nha hoàn lui ra, sắc mặt hòa hoãn: "Ta quá mức lo lắng cho nhi tử nên ngữ khí không tốt lắm, hai vị đừng thấy lạ. Hôm nay ta tới cửa là thật tâm muốn thỉnh cầu hai vị đừng đem chuyện con ta còn sống truyền ra bên ngoài. Đây cũng là vì tốt cho các vị."

Bà ta lại nhìn về phía Tần Thu Uyển: "U Lan, giữa hai chúng ta quả thật có chút chuyện không vui, nếu như ngươi thực sự tức giận thì ta có thể châm trà xin lỗi ngươi. Ngươi sắp thành thân, về sau cũng sẽ làm nương, đến lúc đó cũng hiểu rõ trái tim yêu hài tử của ta. Chúng ta cũng là nữ tử, thế đạo gian nan, làm gì phải làm khó xử lẫn nhau?"

Tần Thu Uyển phất phất tay: "Lời hữu ích ai mà không biết nói? Muốn bọn ta ngậm miệng thì lấy ra chút lợi ích thực tế tới."

Nghe được câu này, trong lòng Khương phu nhân lại bắt đầu đau.

Trước đó hai người từng trao đổi, móng vuốt của Lý U Lan quá sâu, tóm đến mức bà ta đau xé tâm can. Bây giờ lại tiếp tục, bà ta sợ là mình không chịu nổi.

Cho đầy đủ chỗ tốt là có thể cấm khẩu, đạo lý này bà ta cũng hiểu rõ. Hôm nay vừa lên cửa đã mang theo khí thế hùng hổ, cũng là muốn hù sợ hai người để trực tiếp bớt đi khoản bạc này. Không ngờ hai người này lại kiên cường như vậy, căn bản không doạ được.

Khương phu nhân trầm mặc, cho bạc thì không thể nào, chuyện nhi tử còn sống không nhiều người biết, hồi trước đã gần như tiêu hết hiện ngân trong tay, nếu thêm một lần nữa thì có lẽ phải cầm cố cả của hồi môn. Bà ta phản ứng cũng nhanh: "Học giả không thích bạc, vì thứ đó tục khí. Như vậy đi, ở chỗ ta có mấy khối mực Huy Châu, lát nữa ta sẽ sai người đưa tới, cũng coi như là tặng hạ lễ cho tân hôn các ngươi."

Mực Huy Châu trân quý, gần như có tiền mà không mua được, nhưng thật ra là bị người ta đánh tráo. Cũng bởi vì giá cao chót vót nên trên thị trường có không ít phảng phẩm, còn có tình trạng làm giả tùm lum. Lỡ như thứ bà ta đưa tới là giả, chẳng lẽ còn đi tìm bà ta so đo hay sao?

Vậy cũng quá phiền toái, Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Có bạc thì cái gì mà không mua được? Ta không thích mực Huy Châu, ta thích thích lợi ích trực tiếp hơn."

Khương phu nhân: "..." Vẫn là phải cần bạc thôi!

Bà ta cắn răng, con nha đầu nông thôn này ngày trước đã đe doạ bà ta đến mấy ngàn lượng bạc, bây giờ đã gả cho một lang quân Như Ý mà còn muốn đòi hỏi lợi ích từ bà ta. Càng nghĩ càng không cam tâm, bà ta rủ đôi mắt xuống: "U Lan, không gạt ngươi, lần trước sau khi cho ngươi số bạc kia, trong tay ta đã không còn gì nữa. Đến cả sính lễ chuẩn bị cho vị hôn thê của Hưng Thịnh cũng giản đơn đi không ít, vị hôn thê kia rất không hài lòng... Nếu như ta chậm trễ thì cuộc sống Hưng Thịnh cũng không dễ chịu. Ngươi cũng không hi vọng Hưng Thịnh bị khó xử, có đúng hay không?"

Lời trong lời ngoài, rồi ngữ khí và vẻ mặt đều giống như muốn nỏi giữa Tần Thu Uyển và Khương Hưng Thịnh có chuyện gì không thể nói vậy.

Rất rõ ràng, bà ta đang khích bác tình cảm giữa vị hôn phu thê bọn họ.

Nếu như người ngồi ở chỗ này không phải Lâu Vũ, mà là một nam tử khác mà Lý U Lan quen biết bên ngoài, thì khi nghe lời này có lẽ sẽ ngờ vực. Cho dù hôn sự sẽ không bởi vậy mà bị ảnh hưởng, nhưng cũng là đâm vào giữa hai người một cây gai, lúc nào cũng có thể đâm cho hai người máu me đầm đìa.

Quả nhiên không hổ là phu nhân nhà giàu, vừa ra tay liền nhắm thẳng vào chỗ yếu hại.

"Hắn bị khó xử, ta còn ước được vậy đó." Tần Thu Uyển châm chọc nói: "Cái tên khốn nạn ngấp nghé tẩu tẩu cũng có thể cưới được thê tử, quả thực là lão thiên không có mắt. Sính lễ của bà tốt nhất là lại mỏng đi một chút, để cô nương người ta tức giận không chịu qua phủ nữa luôn đi."

Trong mắt Khương phu nhân tràn đầy tức giận.

Lâu Vũ nhíu nhíu mày: "Hắn ngấp nghé tẩu tẩu?" Nói cách khác, Khương Hưng Thịnh còn từng có ý với nàng?

"Còn không phải sao." Tần Thu Uyển không có ý tứ che giấu, không khách khí chút nào mà nói: "Khương Hưng Thịnh thấy sắc khởi ý cũng không nói làm gì, cái đó còn có thể nói là hắn tuổi trẻ không hiểu chuyện, quy củ không thông. Nhưng cái buồn cười là trưởng bối Khương phủ lại có thể dễ dàng tha thứ, còn ra chủ ý là gánh hai phòng... Khương Hưng Thịnh thành ra như vậy, cũng không thể bỏ qua công lao của mấy vị trưởng bối ở Khương phủ."

Khương phu nhân nghe nàng càng nói càng không chấp nhận nổi, đến cả trưởng bối cũng bị nàng chỉ trích, lúc này cả giận nói: "Dạng mỹ nhân gì mà Hưng Thịnh chưa từng được thấy qua, làm gì đến mức không phải ngươi thì không thể, nếu như không phải câu dẫn thì sao nó lại như thế?"

Tần Thu Uyển phì cười, giễu cợt nói: "Bà nói lời này chẳng khác gì thấy một tên tiểu nhân trộm đồ của người khác xong, không những không trách hắn không tốt mà ngược lại còn trách người kia cầm đồ không cẩn thận, cho rằng người đó làm hại tên kia biến thành tặc. Ta một là không ngẫu nhiên gặp hắn, hai là không âm thầm qua lại với hắn, bình thường có thể tránh được đều sẽ tránh, chưa từng nói nhiều một câu với hắn. Rõ ràng là chính hắn háo sắc, ngay cả tẩu tẩu của mình cũng không buông tha, thực sự là súc sinh cũng không bằng. Vậy mà kết quả lại đổ hết lên trên đầu ta, Khương phủ các ngươi là vọng tộc phủ đệ... Nhưng không hề biết nói đạo lý, cũng không biết xấu hổ."

Khương phu nhân giận dữ: "Ngươi..."

Vừa rồi lúc nói lời kia, bà ta vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của Lâu Vũ. Đáng tiếc, lại khiến bà ta thất vọng, trên mặt Lâu Vũ vẫn không có vẻ mặt nào khác. Vốn dĩ không có bởi vậy mà sinh ra ác cảm với Lý U Lan.

Nghĩ rõ ràng những thứ này, Khương phu nhân lại càng tức giận.

Bà ta không muốn thừa nhận, nhưng thật ra là vẫn có chút ghen tỵ. Bà ta thành thân nhiều năm, biết gặp được nam nhân tin tưởng thê tử như vậy khó biết bao nhiêu, tại sao Lý U Lan lại có thể gặp được?

Thật lâu sau, Khương phu nhân mới lấy lại tinh thần, nghĩ tới mục đích tới cửa của mình. Uy hiếp không được, chỉ có thể lấy lợi ra dụ, bà ta từ trong tay áo móc ra năm trăm lượng bạc: "Đây là tất cả những gì ta có thể lấy ra, còn xin hai vị cao nhấc quý tay, quên đi những chuyện phát sinh trước đó."

"Chưa đủ!" Tần Thu Uyển thản nhiên nói.

Số bạc Khương phu nhân cho tuy đã rất nhiều, nhưng đối với Khương phủ mà nói chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc, trong khi đó Lý U Lan còn suýt mất đi một mạng. Cho nên, khi cầm số bạc này, Tần Thu Uyển không mảy may ngại ngần, hơn nữa, nàng cũng không phải là tiêu cho mình, mà là cho người cần nó.

Khương phu nhân trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi muốn bao nhiêu?"

Tần Thu Uyển thuận miệng nói: "Ta cần mười vạn lượng, bà cho được không?"

Khương phu nhân: "... Quả nhiên là dám mở miệng, ngươi có biết mười vạn lượng bạc có giá trị bao nhiêu hay không?"

Vẻ mặt Tần Thu Uyển vẫn rất bình thản: "Cho nên ta mới nói là bà có cho được không, cho đến khi ta hài lòng là được."

Bạc là đồ tốt, ai lại ngại nhiều?

Khương phu nhân móc hết tất cả trên người ra rồi mới hứa hẹn với hai người. Đi ra khỏi tiểu viện, toàn thân bà ta như mất sức, đi mãi không về.

*

Dương lão gia đoán không sai, ba mẫu tử Lâu gia vừa đi thì chưa đến hai ngày Chu Hổ lại lên cửa.

Nói là đòi nợ, không bằng nói là hả giận. Chu Hổ biết mình đắc tội người đáng gờm, bây giờ còn có cả Khương phủ tới cửa uy hiếp, thật sự là làm hắn khổ cực khôn cùng. Cả một đống uất ức không có chỗ phát tiết, thế là, vung hết tất cả lên người Dương gia phụ tử.

Lúc tới cửa đòi nợ, một lời không hợp liền đánh người.

Dương gia phụ tử không chịu đựng nổi, Dương lão gia đúng là muốn bảo trụ cửa hiệu nhà mình, nhưng cũng sợ có bạc mà mất mạng tiêu. Bị buộc rơi vào đường cùng, ông ta vẫn cắn răng nộp cửa hiệu ra để đổi lại cuộc sống thanh tĩnh.

Sau đó một khoảng thời gian, cuộc sống Tần Thu Uyển cũng đã yên bình trở lại.

Lâu gia bỏ tiểu viện đã thuê, tìm một chỗ thích hợp mua căn nhà hai tiến, một lần nữa bố trí tân phòng.

Còn nàng ngoại trừ chuẩn bị của hồi môn ra thì bình thường rất ít khi đi ra ngoài.

Chỉ chớp mắt, hôn kỳ đã tới. Hỉ quan cuối cùng cũng làm xong, nhưng đúng lúc đó Lâu Vũ có việc bận nên hai người không đi cùng nhau.

Tần Thu Uyển một mình đi đến ngân lâu, hết thảy đều rất thuận lợi, hỉ quan là do lão sư phụ ở Bách Niên ngân lâu làm ra, bất luận là chế tác hay là kiểu dáng thì đều rất tinh xảo, Tần Thu Uyển cầm trong tay thưởng thức, càng xem càng hài lòng.

Bởi vì đang ở ngay trên quầy nên cũng có cô nương tò mò lại gần, đầy mắt đầy thán phục. Lúc hỏi đến giá tiền, lại rối rít líu lưỡi.

Đồ tốt đều không rẻ.

Người dám đến ngân lâu này đều không phải là người bình thường, nhưng cũng không phải ai cũng nỡ làm một hỉ quan tốn hao nhiều bạc như vậy.

Quản gia đang rất thích thú thì ở cổng lại có người tới. Ánh mắt Tần Thu Uyển khẽ liếc qua, vốn nàng còn không để ý nhiều nhưng khi thấy rõ dung mạo cô nương kia thì động tác trong tay hơi ngừng lại.

Người tiến vào nói đến cũng là người quen, chính là thê tử Diêu Nhã Ý đời trước của Khương Hưng Thịnh. Có lẽ là vì thật sự có duyên phận mà quanh đi quẩn lại, bây giờ vẫn biến thành vị hôn thê của Khương Hưng Thịnh. Nghe nói hôn kỳ hai người sẽ bắt đầu vào nửa tháng sau.

Đương nhiên, bây giờ Lý U Lan và Diêu Nhã Ý vẫn chưa quen biết.

Tần Thu Uyển không muốn tranh chấp cùng nàng ta lúc này, lại tự dưng làm hỏng hảo tâm của mình. Cho nên chỉ nhìn một cái, liền thu tầm mắt lại, tiếp tục cùng mấy vị cô nương trước mặt nói chuyện phiếm.

Nàng không muốn gây chuyện, Diêu Nhã Ý lại cố tình sán lại: "Truyền thần hồ kỳ thần, là loại hỉ quan nào vậy?"

Quần áo và cách ăn mặc của Diêu Nhã Ý đều rất phú quý, bên cạnh lại có tiền hô hậu ủng, làm cho mấy vị cô nương vây quanh vô thức liền tránh cho nàng ta một con đường, lộ ra hỉ quan bày trên bàn. Nàng ta thấy xong thì lập tức yêu thích: "Cái này bao nhiêu bạc?"

Quản gia hơi xấu hổ, vội vàng tiến lên giải thích: "Đây là khách hàng đặt."

Diêu Nhã Ý nghiêng đầu nhìn hắn một cái: "Thanh toán chưa?"

Quản gia: "... Vẫn chưa. Nhưng mà khách nhân đã tới lấy, sẽ giao ngay thôi."

"Nếu còn chưa trả thì đó chính là đồ trong cửa hiệu các ngươi, ta muốn mua, các ngươi còn có thể không bán sao?" Diêu Nhã Ý giống như cười mà không phải cười: "Mấy năm nay, ta chỉ nhận đồ trang sức của nhà ngươi. Trước đó nương ta giúp ta đặt mua của hồi môn cũng lấy mấy bộ từ chỗ ngươi." Nàng ánh mắt lanh lẹ, đương nhiên là đã nhìn ra được chủ nhân hỉ quan này, bắt đầu bắt bẻ đánh giá Tần Thu Uyển: "Người khác không có hào phóng như ta đâu. Cùng lắm thì, ta tăng giá cho ngươi là được."

Có bạc không kiếm là đồ ngu.

Nhưng mà, cũng phải nhìn xem là bạc nào. Quản gia vẻ mặt khó xử: "Thật ra lời giải thích của cô nương rất đúng. Chỉ cần đồ vật không ra khỏi cửa hiệu thì cửa hiệu chúng ta sẽ có thể tùy ý xử trí. Nhưng hỉ quan này thì khác, đây là kiểu dáng khách nhận tự đặt cho mình... Cô nương vẫn nên đi nhìn cái khác đi."

Quản gia ngoài mặt khó xử, nhưng trong lòng cũng không có ý định chiều theo Diêu Nhã Ý.

Thứ nhất là làm ăn chú trọng thành tín, đồ vật không thể tùy ý đổi chủ. Thứ hai, bên này là vị hôn thê của tú tài, về sau chính là tú tài nương tử, không đắc tội được.

Diêu Nhã Ý không ngờ lại bị quản gia cự tuyệt, lúc này trừng lớn mắt: "Ngươi quên ta là ai rồi hả?"

Quản gia nghiêm mặt: "Không. Hôm trước Diêu phu nhân còn tới đây bảo lão sư phó giúp sửa một cây trâm cài tóc."

Diêu Nhã Ý: "..." Nhận ra mà còn không bán?

Bình Luận (0)
Comment