Chương 559
Lý thị còn muốn nói chuyện.
Tần Thu Uyển đã mất kiên nhẫn, đứng lên nói: "Ta phải chuẩn bị đồ để thành thaan, trong nhà còn nhiều chuyện bận rộn, không rảnh chiêu đãi khách hàng. Cô mẫu, ta sẽ nói luôn, bà đừng làm bộ như trưởng bối yêu thương vãn bối nữa đi, ta không cần bà thương, cũng lười ứng phó với bà, về sau bà ít tới cửa thì hơn."
"Ngươi là một cô nương gia không có nhà nương gia che chở, gả cho người khác cũng sẽ bị ta người khi dễ." Lý thị khoát tay áo: "Ngươi đó, vẫn là tuổi còn trẻ, suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Hồi trước hai chúng ta cãi nhau, tan rã trong không vui, sau đó ta liền không tiện tới cửa nữa. Bây giờ ta đây cũng là nể tình ca ca mới lên cửa khuyên bảo. Nếu không, ta cũng mặc kệ ngươi."
Tần Thu Uyển dò xét bà ta.
Ánh mắt kia làm Lý thị thấy sợ hãi trong lòng, bà ta đề phòng hỏi: "Ngươi nhìn cái gì?"
"Ta tương đối hiếu kỳ, sao da mặt của bà lại dày như vậy?" Tần Thu Uyển cười lạnh nói: "Hơn nữa, bà là nghe không rõ lời ta nói, hay là không có lỗ tai vậy? Ta nói không cần bà quan tâm, cũng lười ứng phó với bà, nếu bà thức thời thì nên chủ động rời đi, chứ không phải cứ quấy rầy ở đây như thế này!"
Lý thị hơi buồn bực, bà ta tới nơi này đúng là muốn tiêu tan hiềm khích lúc trước. Thứ nhất là Khương phu nhân tìm bà ta đến làm cho Lý U Lan khó chịu, thứ hai là biết được nha đầu này gả cho một người là tú tài nên bà ta cũng có động một chút tâm tư.
Về sau tôn tử sinh ra, cũng không cần phải xài bạc đi ra bên ngoài tìm người. Nhưng điều kiện tiên quyết là, quan hề hai nhà phải khôi phục lại như lúc ban đầu. Bà ta biết rất khó, nhưng cũng muốn thử một lần.
Nhưng mà, Lý U Lan đối với bà ta như vậy, sợ là không dễ chiếm được lợi ích.
Lý thị không muốn từ bỏ, còn muốn khuyên thêm mấy câu nữa.
Tần Thu Uyển đã mất kiên nhẫn, đưa tay kéo cổ áo của bà ta lại, rồi kéo người ra bên ngoài, trực tiếp ném ra cửa, sau đó, không chút do dự “ầm” một tiếng đóng cửa lại.
Trong phòng bếp có bà đỡ nhô đầu ra tỏ rõ vẻ kinh ngạc, Tần Thu Uyển chỉ: "Nữ nhân này rót thuốc ta ép ta xung hỉ, ta và bà ta có thù hận rất sâu, về sau nếu ngươi thấy bà ta thì cũng đừng mở cửa. Nếu bà ta khăng khăng muốn vào, ngươi cứ việc mắng, đánh bà ta một trận cũng được, hậu quả ta sẽ chịu!"
Bà đỡ nuốt một ngụm nước bọt.
Bà ta tới đây đã vài ngày, phát hiện chủ tử rất dễ tính, cũng sẽ không cố ý tra tấn người khác. Đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy chủ tử nổi giận, không ngờ lại hung ác như thế.
"Ta đã biết."
Lúc này Tần Thu Uyển mới hài lòng.
Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng, Lâu Vũ chỉ là một tú tài nghèo. Thế nhưng hôm đó cầu thân, hắn lại đưa ra mười tám nhấc của hồi môn, lại còn có không ít đồ tốt, đây không giống như là người cùng khổ gì.
Lúc này, trong lòng rất nhiều người đều kinh ngạc vô cùng.
Tựa như là Lý thị nói, gần như tất cả mọi người đều cho rằng Lâu Vũ là nhìn trúng của hồi môn của vị hôn thê nên mới thực tình tới cửa cầu hôn. Không ngờ chính hắn đã có nhiều bạc như vậy... Vậy vì sao hắn lại muốn cầu hôn một cô nương mệnh cách không mấy tốt đẹp như vậy?
Hôn sự này chỉ cần một ngày không thành thì liền có khả năng cải biến. Lâu mẫu phát hiện bên người bà ta đột nhiên có không ít người vây quanh, cái gì cũng nói, nói đến nhiều nhất chính là nhi tức không ổn.
Thí dụ như "Nha đầu này đắc tội Khương phủ, ngày sau không biết chừng sẽ liên lụy đến nhà chồng." Hơn nữa "Lâu Vũ là người đọc sách, về sau nhất định có thể càng trèo lên càng cao, để hắn cưới một nha đầu nông thôn thì là bôi nhọ hắn." Vân vân và mây mây.
Nhi tức tương lai là trẻ mồ côi không nói, trước đó còn từng gả cho người khác. Ban đầu Lâu mẫu đúng là không thể tiếp nhận, còn khó chịu hai ngày. Nhưng mà rất nhanh bà đã suy nghĩ lại.
Chỉ nhìn bộ dáng của nhi tử cũng biết nó có tình cảm rất sâu đậm với cô nương này, học giả tâm tư cẩn thận, cũng vô cùng để ý tình cảm. Nếu như bà ta phá vỡ đôi uyên ương, làm cho nhi tử không gượng dậy nổi thì phải làm sao bây giờ? Hơn nữa, nha đầu này biết chuyện xảy ra trên người mẫu tử bọn họ, cũng thấy qua bộ dạng chật vật của bọn họ mà không hề có ý lui bước, chứng tỏ nàng ta đối với nhi tử cũng tình căn thâm chủng, hoặc là nàng ta thực sự là người thiện lương.
Bất luận là loại nào thì nhi tức này cưới vào cửa cũng là bà ta được hơi.
Nghe những người này châm ngòi ly gián, Lâu mẫu ban đầu còn nghĩ không nên đắc tội với hàng xóm, tùy tiện nghe là được, nhưng thấy bọn họ càng nói càng quá trớn, thậm chí bắt đầu tung tin đồn nhảm nói Lý U Lan bình thường còn đi lại thân mật với nam tử... Lâu mẫu không thể nhịn được nữa, trách cứ hai câu, đuổi tất cả mọi người ra ngoài.
Biết tính cách của bà ta, những người lại đến nói những lời này lập tức liền ít đi.
Thời gian dần trôi qua, rất nhiều người đều biết, Lâu mẫu rất hài lòng vị nhi tức này, cũng không có ý nghĩ từ hôn.
*
Khương Hưng Diệu lại đi ra nhà sàn phía ngoài thành, hắn gõ cửa nhưng không vào được. Rơi vào đường cùng, hắn bèn quỳ gối xuống.
Gần đây người tới ngoại thành đạp thanh rất ít, dù hắn quỳ cả một ngày thì cũng không ai phát hiện.
Liên tiếp quỳ ba ngày, Khương Hưng Diệu không ăn cơm uống gì, có thể thấy được quyết tâm. Mà cuối cùng hắn cũng có thể đạt được ước muốn, gặp được người muốn gặp.
Vũ An Hầu thế tử mở cửa đi đến trước mặt hắn: "Thân phận của ngươi đã bại lộ, nếu hai chúng ta tiếp tục ở cùng một chỗ thì sẽ gây thêm cho ta không ít phiền phức. Chuyện tình cảm chỉ cần có được nhau dù gì một chút, không hối hận là được, ngươi cần gì phải cố chấp như thế?"
Khương Hưng Diệu đã lung lay sắp đổ, nghe hắn nói như thế, trong lòng càng thêm khó chịu. Hắn giương mắt: "Trong mắt ngươi, ta tính là gì?"
"Ta thật tâm ngưỡng mộ ngươi." Vũ An Hầu thế tử thở dài một tiếng: "Nếu không, ngươi cho rằng mình còn có thể quỳ gối ở nơi này?"
Nghe nói như thế, tiếng lòng Khương Hưng Diệu run lên.
Nói thật, trong mấy ngày này ở ngoại thành, hắn chưa hề phát hiện Vũ An Hầu thế tử tỏthái độ, cũng chưa nghe nói hắn dùng thân phận uy hiếp người khác. Thời gian dần trôi qua, hắn cũng tưởng là thế tử rất dễ thân cận.
Nghe được câu này mang theo uy hiếp, hắn mới giật mình hoàn hồn.
Vũ An Hầu thế tử cũng không hắn là tốt như hắn tưởng, sẽ uy hiếp người, thậm chí có thể... giết người diệt khẩu.
Khương Hưng Diệu vì dựa vào thế tử mà chặt đứt tất cả đường lui của mình. Bây giờ hắn còn muốn buông tay đánh cược, liền nói ngay: "Thế tử, từ ngày ta chết trở đi, trái tim ta đã hoàn toàn dành cho ngươi. Nếu như ngươi thật sự muốn rời khohri ta, hoặc là chê ta phiền... thì cái mạng này của ta, ngươi cũng cầm đi đi!"
Hắn nhắm nghiền hai mắt.
Mưa xuân miên miên, vào khoảng thời gian này, trời luôn đổ cơn mưa.
Ví dụ như lúc này, trên trời lại nổi lên mưa bụi. Khương Hưng Diệu từ từ nhắm hai mắt, lông mi rung động, dường như rất sợ hãi, nhưng lại ráng bình tĩnh không để cho mình xê dịch.
Vũ An Hầu thế tử cũng là người, cũng có tình cảm, nhìn thấy hắn như thế thì cảm thấy hơi động dung. Đưa tay che mưa cho hắn: "Hưng Diệu, hai chúng ta hữu duyên vô phận..."
"Ta không sợ phiền phức." Khương Hưng Diệu bỗng nhiên mở mắt, đưa tay nắm chặt cái tay che mưa kia: "Ngươi mang theo ta, nếu có một ngày, ngươi phát hiện ta liên lụy ngươi thì..." Hắn từ trong ngực móc ra môt cây chủy thủ, đặt vào cái tay bên kia: "Ngươi hãy giết ta."
Hắn chỉ chỉ ngực trái: "Hướng về nơi này, ra tay lưu loát một chút." Nghĩ đến cái gì, hắn lại nói: "Ta sẽ viết một phong di thư, tuyệt đối sẽ không liên luỵ đến thế tử."
Đồng ý đánh cược cả tính mệnh của mình, thâm tình thắm thiết như vậy làm thế tử càng thêm động dung, đưa tay kéo người lại: "Mưa càng lúc càng lớn, đi về trước đi."
Một chữ "về" khiến Khương Hưng Diệu cảm thấy vui mừng không thôi.
Hắn biết, mình lại một lần cược thắng.
Tần Thu Uyển vẫn luôn chú ý đến động tĩnh chỗ Khương phủ, bởi vì người Khương phủ rất đề phòng nên cũng không dễ nghe ngóng. Nhưng mà nàng vẫn thám thính được, có một vị nam tử cực giống Đại công tử đã biến mất sau hai ngày gần nhất.
Lại đi ra ngoại thành nghe ngóng, đúng là biết được có người lại tiến vào nhà sàn.
Nói cách khác, Khương Hưng Diệu đã dỗ dành được Vũ An hầu thế tử chấp nhận mình.
Đã như vậy rồi mà còn có thể khiến cho Vũ An Hầu thế tử tiếp nhận hắn, coi như là có mấy phần thủ đoạn.
Khương phu nhân tiếp tục lên cửa.
Chuyện Khương Hưng Diệu còn sống cho đến tận bây giờ cũng không nhiều người biết. Chu Hổ bên kia chịu đánh một trận, khóc ròng ròng tỏ vẻ là cho dù bị người ta đánh chết cũng tuyệt đối sẽ không nói ra việc này. Khương phu nhân còn làm thêm một chuyện, để cho Chu Hổ tưởng là những tên côn đồ kia là người của thế tử.
Như thế, Chu Hổ chỉ cần không muốn chết thì tuyệt đối sẽ không nói với người ngoài biết chuyện nhi tử còn sống.
Như vậy, người còn lại chính là Lý U Lan và vị hôn phu của nàng.
Tần Thu Uyển và Lâu Vũ hẹn nhau đi du lịch trở về, liền thấy Khương phu nhân đứng chờ ở cửa viện.
"Lại có việc?"
Khương phu nhân gật đầu: "Có một số việc muốn thương lượng với hai người các ngươi."
Lâu Vũ như có điều suy nghĩ: "Là vì chuyện Đại công tử còn sống sao?"
Nói trúng tim đen.
Sắc mặt Khương phu nhân không thay đổi, thản nhiên nói: "Đúng vậy, chúng ta đi vào rồi nói tiếp."
Tiến vào viện tử, bà ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện nhi tử ta còn sống không thể để cho ngoại nhân biết. Ta cũng không gạt các ngươi, thế tử lại tiếp nạp nó rồi, nếu như các ngươi không muốn gây phiền toái cho mình thì tốt nhất là nên ngậm miệng lại."
Lâu Vũ hiếu kì: "Vậy nếu như ta uống say, nói lỡ miệng thì sao?"
Khương phu nhân: "..."
Theo bà ta biết, vị Lâu Vũ này sau một lần bị bức ép nhảy vào trong nước suýt nữa đã mất đi một cái mạng thì đối với người khác rất là đề phòng, cũng không uống rượu ở bên ngoài. Vậy sao có thể uống say?
Hắn nói như thế, chính là muốn làm khó bà ta.
Khương phu nhân sắc mặt tái nhợt: "Nếu ngươi không sợ thì cũng có thể thử một chút."
Lâu Vũ gật đầu: "Vậy ta sẽ đi thử."
Khương phu nhân: "..."