Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 552 - Chương 558

Chương 558
Khương phủ phí hết không ít công phu mới dựa được vào thế tử. Những ngày này Khương Hưng Diệu và Vũ An Hầu thế tử ở ngoại thành cùng nhau sớm chiều làm bạn, không có người nào quấy rầy, tình cảm hai người càng ngày càng sâu. Vũ An Hầu thế tử thậm chí còn không e dè nói thẳng sẽ dẫn hắn đi vào kinh thành. Vốn cho rằng chuyện này đã thành ván đã đóng thuyền, không ngờ Vũ An Hầu thế tử nói dối là mình có việc vào thành một chuyến sau khi trở về sẽ mang hắn rời đi.

Khương Hưng Diệu đương nhiên là không cam lòng, nhưng lại không dám quấy rầy, trước khi đi có hỏi thăm nguyên do, mới biết được là Lý U Lan đã hỏi đến thân phận của hắn, mà thế tử lại không che giấu.

Vũ An Hầu thế tử chẳng việc gì phải che giấu, bởi vì thân phận ngài ấy tôn quý, dù có đam mê hơi đặc thù nhưng ngài ấy cũng không cần làm chuyện ép buộc người khác. Chỉ cần lộ ra chút ý tứ thì sẽ có người đem nam nhân tuấn tú đến trên giường ngài ấy. Khương phủ chính là một trong số đó.

Lúc Vũ An Hầu thế tử đến phủ thành thì chí ít có ba gia đình muốn lấy lòng hắn. Chuyện này có dụ hoặc quá lớn, không ai có thể cự tuyệt, người mấy nhà đó đều đưa lên nam tử tuấn tú. Khương phủ vì để cho thế tử tránh lo âu về sau nên còn trực tiếp để trưởng tử ưu tú chết bệnh. Vì muốn chuyện như thật, còn mang một cô nương xung hỉ về.

Ngày xung hỉ chết bệnh, còn chết bệnh trước mặt bao người.

Thái độ quyết tuyệt quả nhiên được Vũ An Hầu thế tử xem trọng, sau đó tình cảm hai người càng ngày càng sâu. Nhưng mà, chẳng ai ngờ rằng lại có biến cố như vậy.

Lúc trước, bởi vì Khương Hưng Diệu giả chết nên mới được Vũ An Hầu thế tử nhìn bằng con mắt khác. Bây giờ lại bởi vì chuyện giả chết đó mà bị ghét bỏ. Kỳ thật, Khương phủ cũng có thể hiểu thế tử nghĩ vậy, lúc này nếu bị bại lộ trước mặt người ngoài thì tất cả mọi người sẽ cho rằng là thế tử coi trọng trưởng tử Khương gia muốn hắn cùng mình hồi kinh, thậm chí còn bắt người ta giả chết rời đi.

Quả nhiên là thành cũng tại mình, mà bại cũng tại mình.

Khương phu nhân nhìn thấy nhi tử trở về thì suýt nữa sụp đổ. Sau khi hỏi rõ chân tướng lập tức đến tìm Lý U Lan chính là muốn hỏi nàng xem, người biết được chuyện nhi tử còn sống rốt cuộc có bao nhiêu... Khương phủ đã bỏ ra nhiều như vậy, chỉ cách lúc thành công một bước. Lúc này mà từ bỏ thì dù là ai cũng không thể cam chịu. Cho nên, phải tìm cách khắc phục.

Lúc này, Khương phu nhân nhìn thoáng qua ngân phiếu trên bàn: "Ngươi cầm nhiều bạc như vậy, nhưng lại muốn dùng dăm ba câu này để đuổi ta ư? Ngươi nói cho ta biết, một nha đầu nông thôn như ngươi sao lại gặp được thế tử? Tại sao hắn lại nói cho ngươi biết chân tướng?"

Đường đường là Hầu phủ thế tử, ở trong kinh thành, người có thể gặp hắn đều phải cúi đầu. Nhưng ở phủ thành, đến đại nhân gặp cũng phải khúm núm, ai dám chất vấn hắn?

Chính Khương Hưng Diệu còn từng nhắc đến, hắn và thế tử như keo như sơn, Mấy ngày gần đây sống như phu thê, tình cảm sâu như vậy, dù là có người hỏi đến, thế tử hẳn là cũng sẽ không nói ra chân tướng. Trừ phi... Có chuyện hắn không thể cự tuyệt.

Trong này nhất định có nội tình!

Mặc dù Khương phu nhân không cho rằng một nha đầu nông thôn có thể uy hiếp được thế tử, hoặc là để thế tử cảm mến, nhưng lỡ như thì sao?

Bà ta cũng đã từng không cho rằng Lý U Lan có thể uy hiếp được mình, kết quả lại để cho nha đầu này chiếm thể thượng phong. Chuyện trên đời này, không đến cuối cùng, ai cũng không nói chắc được.

Nha đầu này đúng là có hơi tà tính!

Tần Thu Uyển thay đổi ánh mắt, cẩn thận suy nghĩ một chút, có một số việc nói ra đối với nàng cũng không phải là xấu, có thể còn nhờ đó mà trợ lực được. Nàng đột nhiên cười: "Vốn là ta và thế tử cũng không có quan hệ nào, cho dù là ở ngoại thành gặp nhau thì cũng không thể nào có cơ hội nói chuyện. Lý do hắn nói cho ta chân tướng cũng không phải là không thể nói."

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Khương phu nhân, Tần Thu Uyển liền nói ra chuyện nàng và Lâu Vũ đã trải qua nửa ngày trước.

Khương phu nhân cũng kinh ngạc, sau đó thì phẫn nộ.

Nếu ai biết mình bị nạy góc tường ra như thế thì có lẽ đều sẽ tức giận. Nhất là khi Chu Hổ dùng sức quá mạnh, trực tiếp nạy bay ngọn núi này ra, hai bên đều không lợi được. Bà ta giận đến mức cắn răng: "Lời ngươi nói đều là thật?"

"Đúng vậy." Tần Thu Uyển buông tay: "Nếu không phải là bởi vì thế tử băn khoăn công danh của Lâu tú tài thì có lẽ cũng sẽ không nói cho ta biết chân tướng."

Khương phu nhân bỗng nhiên đứng dậy: "Vì sao các ngươi lại không cẩn thận như vậy?"

Tần Thu Uyển trừng mắt nhìn: "Bà nghĩ rằng bọn ta muốn bị người ta để mắt tới sao? Vẻ ngoài đẹp thì có lỗi hả?"

Khương phu nhân không nói gì, trầm giọng hỏi: "Ngươi có nói dối hay không đó?"

"Không." Tần Thu Uyển phất phất tay: "Bà muốn tin hay không thì tùy."

Khương phu nhân đương nhiên là tin.

Vũ An Hầu thế tử có dụ hoặc quá lớn, chuyện như vậy rất có thể xảy ra.

Bà ta vội vã rời đi, vừa mới mở cửa, liền thấy một vị tố y công tử đứng ở cửa, bộ dáng như chuẩn bị gõ cửa. Nhìn dung mạo tuấn tú, khí chất nho nhã của hắn Khương phu nhân liền bật thốt lên hỏi: "Ngươi là Lâu Vũ?"

Lâu Vũ gật đầu: "Phu nhân có việc gì à?"

Lúc này trong lòng Khương phu nhân tràn đầy phẫn nộ, nhưng lại không biết nên tìm ai để giải tỏa. Nam tử trước mặt không sai, Lý U Lan bên trong cũng không sai, vậy hết thảy tất cả chuyện này đều là Chu Hổ sai.

Muốn tính toán người ta lại không làm cho thật kỹ, nói hắn ngu, cũng là khen ngợi hắn!

Lên xe ngựa, Khương phu nhân khẽ dặn dò nha hoàn bên cạnh.

Tóm lại là không thể để cho Chu Hổ sống dễ chịu.

Bà ta tựa lên trên xe ngựa, trong lòng bực bội không thôi. Trong đầu trống rỗng, nghĩ không ra bất luận đối sách nào. Lúc trở lại trong phủ, còn cảm thấy đầu mê man. Vừa mới xuống xe ngựa, liền thấy đại nhi tử đứng cách đó không xa.

Bà ta thở dài một tiếng: "Tại sao không trở về nghỉ ngơi đi?"

Khương Hưng Diệu bị đuổi ra ngoài nên phải chịu đả kích rất lớn. Trải qua mấy ngày nay thấy thái độ của hai người, hắn đã triệt để nhận thức rõ. Bây giờ lại còn phát hiện, trong mắt Vũ An Hầu thế tử, hắn chỉ là thứ đồ vật có thể tiện tay thì vứt. Hắn không khó chịu mới là lạ.

Sau khi trở về, đêm không thể say giấc, cả người nhanh chóng tiều tụy. Biết nương muốn đi hỏi thăm Lý U Lan nội tình, hắn vốn còn đang ở trong sân, nhưng trong lòng thực sự vô cùng nóng ruột, lúc ra giải sầu liền đi đến nơi này.

"Nương, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"

Sao Khương phu nhân có thể không nhìn ra là nhi tử đang lo lắng?

Nếu như trực tiếp nói cho hắn biết Vũ An Hầu thế tử còn đang đi tìm người khác, hắn có lẽ sẽ lại càng khó chịu. Bà ta không muốn nói, nhưng Khương Hưng Diệu từ nhỏ đã thông minh, liếc mắt liền nhìn ra nương có việc giấu diếm mình, lúc này mới hỏi: "Nương, người nói cho con biết tình hình thực tế đi. Nếu con không biết thì con sẽ suy nghĩ lung tung, như vậy thì con cũng không ngủ được, thuốc an thần thì không dùng tới. Đại phu nói, nếu cứ tiếp tục như thế, con có thể sẽ..." Đột tử!

Khương phu nhân cũng từng nghe đại phu khuyên như vậy, nghe nói như thế, bà ta sợ tới mức sắc mặt biến đổi: "Im ngay!"

Con người nơi đây đều rất tin chuyện huyền học, nhưng chữ như chữ "chết" nếu có thể không đề cập thì không nên đề cập. Nhất là những người yếu ớt thì càng phải kiêng kị.

Khương Hưng Diệu ánh mắt cố chấp.

Khương phu nhân không lay chuyển được nhi tử, bèn kéo hắn vào trong thư phòng, kể lại câu chuyện cho hắn nghe. Không nói không được, cái này lại không phải bí mật gì, nếu nhi tử chạy đi tìm Lý U Lan thì cũng sẽ biết được.

Nghe tin Vũ An Hầu thế tử lại đi hẹn người khác, sắc mặt Khương Hưng Diệu trắng bệch: "Không thể nào."

"Vị Lâu Vũ kia ta đã gặp qua, tướng mạo đúng là rất đẹp, khí chất cũng tốt." Thế tử động lòng cũng là bình thường. Khương phu nhân nhìn con trai như vậy, đầy mắt thương tiếc: "Hưng Diệu, ta đã nói với con rồi, thế gia công tử không thực tình, vô luận như thế nào thì con cũng không thể động tâm, vì sao con không để lời ta nói vào trong lòng?"

Khương Hưng Diệu rũ mắt: "Đạo lý này con hiểu, nhưng chuyện tình cảm từ trước đến nay đều không do người."

"Làm sao bây giờ?" Khương phu nhân e dè hỏi.

Khương Hưng Diệu nhắm mắt lại: "Nương, con đã là người chết, chắc chắn không về được. Thế tử bên kia, con vẫn muốn tranh thủ một lần nữa." Hắn nhìn sắc trời bên ngoài: "Thừa dịp sắc trời còn sớm, ngươi sai người chuẩn bị ngựa xe, con sẽ đi đến ngoại thành. Nếu hắn không chịu mềm lòng thì con sẽ không trở lại."

Trong lời nói vậy mà lại mang theo tử chí.

Nước mắt Khương phu nhân lập tức rơi xuống: "Hưng Diệu, không thể. Con làm như thế, có nghĩ tới cảm xúc của ta và phụ thân của con không?"

Khương Hưng Diệu đưa tay giúp bà ta lau nước mắt: "Nương, con không quay đầu lại được."

"Có thể." Khương phu nhân kéo tay của hắn lại: "Con không làm được thân sinh tử thì còn có thể làm con nuôi, về sau ta và phụ thân của con sẽ cho huynh đệ các con phân gia..."

Khương Hưng Diệu lắc đầu.

Nếu như theo nương nói thì hắn dùng thân phận con nuôi phân gia, cũng không chiếm được bao nhiêu chỗ tốt. Vốn là của cải trong nhà hết thảy đều dành cho hắn, bây giờ lại chỉ có thể lấy được rất ít, còn phải nhìn sắc mặt các huynh đệ khác mà sống. Sự chênh lệch này hắn cũng không tiếp thu được.

Khương phu nhân khóc lóc đưa nhi tử rời đi.

Quay đầu lại, bà ta đem lửa giận ngập trời đổ hết lên thân Chu Hổ, trước đó bà ta phân phó người đi thăm dò chuyện sai hắn đã từng làm ra bản ý là muốn trực tiếp đưa hắn vào đại lao, nhưng bây giờ, Khương phu nhân lại cảm thấy như thế quá chậm, cũng lợi cho hắn quá rồi. Cho nên mới gọi người tới, trầm giọng dặn dò: "Bắt hắn đánh một trận cho ta, chỉ cần không tắt thở là được."

Quản gia nhận mệnh lui ra, Khương phu nhân còn chưa thấy cơn giận bớt đi, trong đầu bỗng nhiên lại nhớ lại Lý U Lan nhàn nhã tự đắc hôm nay.

Nha đầu này làm bà ta kinh ngạc hết lần này đến lần khác, bà ta giáo huấn nàng ta một chút, vốn cũng không sai. Lúc này lại tìm người đến, phân phó một trận.

*

Lâu gia mẫu tử dàn xếp xong thì rất mau đã tìm người tới cửa cầu thân.

Trưởng bối Lý U Lan thân cận nhất chính là cô mẫu, bây giờ hai nhà đang quyết tiệt, nàng lại mấy năm rồi chưa trở về thôn, bên cạnh sớm đã không còn người thân. Tần Thu Uyển tự mình tiếp nhận sính lễ, ngay sau đó liền bắt đầu chuẩn bị đồ để gả.

Ngày hôm đó, Tần Thu Uyển đang ở trong phòng chọn lựa giá y, liền nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa. Nàng mời một bà đỡ chăm sóc sinh hoạt thường ngày của mình, cho nên cũng không cần tự mình đi mở cửa.

Từ khi đến nơi này, Tần Thu Uyển luôn lấy việc giúp người làm niềm vui. Hàng xóm chung quanh nơi này đều biết nàng là người thiện tâm, biết được nàng đính ước nên có rất nhiều người tới cửa chúc mừng.

Vốn cho rằng lại là một hàng xóm nào đó tới cửa, nàng cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng khi nhìn thấy người đứng ở cửa, nàng có hơi sửng sốt một chút, lập tức hỏi: "Tại sao bà còn có mặt mũi tới cửa nữa vậy?"

Lý thị: "..."

Bà ta chậm rãi bước vào: "Ca ca ta chỉ có huyết mạch là ngươi, ngươi đính ước, ta đương nhiên nên tới cửa chúc mừng."

"Ta thấy bà đến là làm ta khó chịu mới đúng." Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Hai chúng ta làm gì còn có thân tình? Thù hận cũng không phải ít, bà nói tới chúc mừng, cũng phải nói sao cho ta tin chứ!"

Lý thị tự mình đi đến đối diện nàng ngồi xuống: "Ta nghe nói lần này ngươi định thân cho người không tệ? Người kia là tú tài hả?"

Tần Thu Uyển không lên tiếng, cầm hai chất vải lên so sánh.

"Ta nói ngươi nghe, hôn sự này của ngươi không thành được đâu." Lý thị nói năng hùng hồn: "Người ta đã là tú tài, còn nhiều tiểu thư khuê các đồng ý gả cho người ta, ngươi lấy gì tranh chấp với người ta?"

Tần Thu Uyển giương mắt: "Chỉ dựa vào việc chàng ấy chủ động tới cửa cầu thân, không phải ta thì không cưới!"

Lý thị hơi nghẹn lại, bà ta rất chán ghét vẻ tự tin của nữ tử trước mặt, rất muốn đưa tay xé nát vẻ mặt này của nàng ta ra, không nhịn được giễu cợt nói: "Cái người ta cưới chính là của hồi môn của ngươi đó?"

"Bà thích nghĩ như vậy cũng được." Vẻ mặt Tần Thu Uyển vẫn rất bình thản: "Bất luận hắn nhìn trúng cái gì của ta thì tóm lại hai ta cũng đã đính ước. Theo như bà nói thì ta còn có mấy chỗ đáng để lợi dụng, cũng không có phế vật như bà nghĩ."

Lý thị: "..." Quá là khinh người.

 
Bình Luận (0)
Comment