Chương 557
Dương gia phụ tử đều không muốn để ba mẫu tử rời đi.
Chủ yếu là không nỡ hai huynh đệ kia, mắt nhìn thấy hai người càng ngày càng có tiền đồ, Dương lão gia làm sao có thể cam tâm?
Chuyện cho tới bây giờ, không rời nhau là không thể nào, ba mẫu tử đã quyết tâm muốn đi. Mà lại còn nắm được nhược điểm của hai cha con bọn họ... Nghĩ đến đây, Dương lão gia quay đầu, mạnh mẽ trừng mắt nhìn nhi tử.
Lâu gia mẫu tử tới đây nhiều năm, nếu như vô duyên vô cớ muốn rời khỏi thì người ngoài chắc chắn sẽ nói ba mẫu tử vong ân phụ nghĩa, cuộc sống dễ chịu liền vứt bỏ cha con bọn họ. Nhưng hôm nay, là chính Dương Thành Bảo đưa nhược điểm của mình lên.
"Thứ vô dụng, sớm biết ngươi khốn nạn như thế thì lúc trước ngươi sinh ra ta nên bóp chết ngươi rồi. Nương ngươi lúc trước vì sao không mang ngươi đi cùng đi?" Trong cơn tức giận, Dương lão gia hơi không lựa lời nói.
Lúc này trong lòng Dương Thành Bảo đang tràn đầy sợ hãi, đừng nói là Vũ An Hầu thế tử, dù là Chu Hổ, hắn cũng không đắc tội nổi. Nghe phụ thân mắng chửi, hắn cũng không có tâm tư cãi lại.
Trưởng bối tới rất nhanh, Lâu mẫu làm ăn nhiều năm, cũng biết được mấy chữ. Hiện tại đang kể lại câu chuyện kia cho hai người nghe, không nhắc đến thân phận của Vũ An Hầu thế tử mà chỉ nói là hoàng thân quốc thích tới từ Kinh thành. Dương Thành Bảo đã làm ra những chuyện vô cùng khốn nạn, bất luận là ai cũng sẽ không đồng ý.
Nghe bọn họ cũng cùng mắng chửi, Lâu mẫu không khách khí nữa, tiến lên viết thư hòa ly.
Đồng thời cũng không che giấu, mà nói thẳng ra là Dương Thành Bảo không chỉ một lần làm liên lụy đến hai huynh đệ, còn nói là hắn từng có ý định hãm hại bọn họ, cho nên ba mẫu tử mới không thể nhịn được nữa phải đoạn tuyệt quan hệ. Cuối cùng còn nói rõ việc đọc sách của Lâu Vũ huynh đệ hoàn toàn là dựa vào số bạc mà vong phụ để lại, sau khi thành công cũng đối đãi với hai cha con kia rất là hết lòng, nên sớm đã trả lại ơn dưỡng dục nhiều năm qua, ngày sau cầu quy cầu, đường về đường, mọi người không còn qua lại. Từ nay về sau, việc làm lời nói của hai cha con hay những nợ nần còn thiếu đều không liên quan đến Lâu gia huynh đệ.
Nói là thư hòa ly, còn không bằng nói là thiết kết thư.
vipTruyenGG.net - Chỉ 1000 đồng /ngày đọc miễn phi kho truyện dịch VIP không giới hạn !
Chuyện phu thê đoạn tuyệt quan hệ chỉ là nói cho đầy miệng, chủ yếu là muốn rũ sạch liên quan giữa Dương gia phụ tử và hai huynh đệ.
Nhìn thấy chứng từ, trong đầu Dương lão gia chỉ có hai chữ: Xong rồi!
Trước đó khi thấy hài tử từng ngày lớn lên, ông ta còn cảm thấy may mắn vì mình đã tiếp nạp Lâu gia mẫu tử. Chỉ nhìn hai huynh đệ bây giờ liền biết được bọn họ về sau sẽ không kém cỏi. Nhi tử có hai huynh đệ này đề bạt thì ông ta cũng có thể yên tâm.
Nhưng bây giờ, ba mẫu tử đã rời đi, lại còn không chịu ra tay tương trợ. Dương lão gia cũng chưa có quên, trước đó Dương Thành Bảo còn thiếu một số bạc lớn.
Chuyện hôm nay là một chuyện, về sau Chu Hổ còn sẽ tới đòi nợ. Đến lúc đó, ông ta lấy cái gì ra trả?
Ngoại trừ dùng cửa hiệu này để chống đỡ ra thì Dương lão gia không nghĩ ra biện pháp nào khác.
Dương lão gia bất đắc dĩ ấn thủ ấn lên trên tấm thiết kết thư kia, Lâu mẫu nhanh chóng thu hồi: "Dù gì cũng là phu thê, ta nguyện quân ngày sau mọi chuyện hài lòng." Nói xong, còn thi lễ: "Duyên phận phu thê chúng ta không đủ, xin từ biệt."
Sau đó, bà ta liền cùng Lâu vũ và Tần Thu Uyển trở về hậu viện thu dọn đồ đạc.
Đến giờ phút này, trong đầu Lâu mẫu chỉ có một suy nghĩ là muốn phủi sạch quan hệ với Dương gia phụ tử, về phần số đồ đạc mua bán nhiều năm qua, bà tuy có chút không bỏ, nhưng cũng không muốn bởi vậy mà lại phải dây dưa với Dương gia phụ tử nữa, cho nên cũng dứt khoát từ bỏ.
Trước sau chỉ một khắc đồng hồ, Lâu mẫu và Lâu Lễ đều mang theo một bao quần áo nhỏ đi ra ngoài.
Dương lão gia biết không giữ lại được, nhưng vẫn không cam tâm: "Phu nhân, bà thực sự tuyệt tình như vậy sao? Chỉ có thể cùng ngọt, không thể chung khổ?"
"Chuyện xưa có câu, phu thê chim cùng rừng, đại nạn lâm đầu thì riêng phần mình bay." Vẻ mặt Lâu mẫu vẫn rất bình thản: "Đối với hai cha con các ngươi, ta không thẹn với lương tâm. Ngươi nói ta như nào cũng được, những năm này bọn ta đối đãi với phụ tử các ngươi như thế nào, các hàng xóm đều thấy rõ như ban ngày, có nói gì thì ta cũng không quan tâm... Cứ như vậy đi."
Bà cất bước đi ra ngoài.
Dương lão gia đuổi theo: "Hài tử không nên thân, ta không còn biện pháp nào khác. Hơn nữa, Thành Bảo cũng là do bà một tay nuôi lớn, bây giờ nó thành như vậy, bà cũng có trách nhiệm!"
Lâu mẫu đã mở cửa.
Đại khái là vừa rồi hai vị trưởng bối đến đây đã kinh động đến hàng xóm nên lúc này bên ngoài đen kịt một mảnh, toàn là người vây quanh. Bà đang chuẩn bị đi ra ngoài, nghe nói như thế, bèn quay đầu lại nói: "Đúng là ta đã chăm sóc ba hài tử lớn lên, nhưng kế mẫu cũng có nhiều chỗ khó. Ngươi cẩn thận hồi tưởng lại một chút, các hàng xóm cũng đều biết, từ nhỏ đến lớn, hai hài tử kia của ta bị đánh bao nhiêu lần, mà Dương Thành Bảo kia bị đánh mấy lần?"
"Ta vẫn nói câu nói kia, dưới côn bổng sinh ra hiếu tử, không đánh không nên thân. Ngươi không nỡ đánh, bây giờ hài tử hư hỏng nhưng lại tới trách ta, ta không chấp nhận." Lâu mẫu nhìn ra hàng xóm bên ngoài: "Ý hắn là, ta cố ý nuôi hư con của hắn... Quả nhiên là kế mẫu khó làm. Nếu ta thật sự có tâm địa ác độc như vậy thì hai hài tử của ta cũng sẽ không có ngày hôm nay. Người đang làm, trời đang nhìn, ta dám khẳng định mình không thẹn với lương tâm."
Dương lão gia á khẩu không trả lời được.
Nam nữ yêu nhau, ban đầu cũng đều sẽ cãi nhau. Lâu mẫu mới vừa vào cửa hai năm, hai phu thê vì chuyện dạy bảo hai đứa bé đúng là cũng đã tranh chấp. Phần lớn thời điểm đều là Dương lão gia thương tiếc nhi tử thuở nhỏ mất mẫu thân nên không nỡ đánh mắng. Vì thế, Lâu mẫu cũng từng tìm hàng xóm kể khổ.
Ba mẫu tử cùng Tần Thu Uyển bước ra khỏi cửa, mắt thấy bọn họ sắp biến mất trong đám người, Dương lão gia vẫn không cam tâm, bổ nhào vào cổng: "Phu nhân, hài tử không nghe lời, về sau ta sẽ quản giáo, như vậy vẫn không được sao?"
Bộ dáng không nỡ rời xa Lâu mẫu, nhịn đau nhượng bộ.
"Dương Tam, ngươi thật là mặt dày." Lâu mẫu giễu cợt nói: "Giữa hai chúng ta có bao nhiêu tình cảm, cả hai ta đều biết rõ, ngươi nói không nỡ bỏ ta, kỳ thật là ngươi không nỡ bỏ A Vũ, vì phải có nó thì nhi tử ngươi mới có người chống đỡ. Mẫu tử bọn ta bây giờ sẽ không chịu đựng nữa, bất luận ngươi khuyên như nào thì đều không thể trở về được như trước kia nữa đâu."
Bà phất phất tay, cũng mặc kệ hàng xóm bàn tán, kéo Tần Thu Uyển biến mất ở góc đường.
"Chúng ta phải đi nhanh thôi." Lâu mẫu hạ giọng: "Trên đời này luôn có những người không hiểu chuyện muốn khuyên bảo phu thê nhà người khác."
Đúng là như vậy. Tần Thu Uyển cũng nhìn thấy, vừa rồi có mấy vị đại nương muốn tiến lên lôi kéo Lâu mẫu, bộ dạng hẳn là muốn khuyên bà ở lại.
Lâu mẫu cười nhạo: "Đúng là đứng nói chuyện không thấy đau eo! Lúc ta chịu khổ thì không thấy ai ra mặt, lúc hai hài tử của ta bị Dương Thành Bảo liên lụy thì nguyên một đám giả chết. Cho dù ra mặt, cũng nhiều nhất là răn dạy vài câu, không thay đổi được gì cả. Lúc này lại còn muốn ra giả làm người tốt, ta nhổ vào!"
Nói xong, bà lại bắt đầu dặn dò hai đứa con trai. Mấy đại nương kia mà tới cửa thì cứ mặc kệ, tuyệt đối không nói một câu nào với bọn họ.
Lúc này đã là buổi tối, trên con đường phồn hoa đèn đuốc sáng trưng. Lâu Vũ vừa mới được một khoản bạc, bèn dàn xếp cho ba mẫu tử vào tửu lâu tốt nhất. Lại đưa Tần Thu Uyển về tiểu viện nàng thuê.
"Tòa nhà này không dễ mua, ta dự định sẽ thuê nhà ngay cạnh nàng." Nghĩ nghĩ, hắn đưa tay cầm tay Tần Thu Uyển: "U Lan, ta muốn đính ước trước. Nàng đồng ý gả cho ta không?"
Tần Thu Uyển nửa thật nửa giả cười nói: "Không gả cho chàng thì ta có thể gả cho ai?"
Dù đã biết tâm ý của nàng, nhưng lúc hỏi ra lời này, Lâu Vũ vẫn có chút sốt sắng. Nghe được câu trả lời của nàng, hắn âm thầm thở dài một hơi: "Đợi ta thu xếp tốt, ta sẽ tìm bà mối tới cửa cầu thân."
Nếu không, hai người chưa có gì lại thân mật thì cũng là nói thì dễ mà nghe thì khó.
Lâu Vũ không sợ những lời đồn đại kia, hắn chỉ không nỡ để nàng bị người ta bàn tán.
Trở lại trong phòng, Tần Thu Uyển đốt ánh nến sáng lên, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu. Nàng đột nhiên cảm thấy hơi cô đơn. Nghĩ đến mình sắp chuyển tới chỗ Lâu Vũ, khóe môi nàng nhếch lên thành một nụ cười.
Nếu như không có hắn thì nàng có lẽ đã sớm trầm luân trong mê thất luân hồi này rồi.
Hôm sau, Lâu Vũ tìm được người môi giới, chọn một viện tử cách Tần Thu Uyển khá gần. Dàn xếp xong thì Lâu gia mẫu tử lại phải bận rộn một trận.
Lúc này, Khương phu nhân lại lên cửa.
Thấy là bà ta, Tần Thu Uyển hơi bất ngờ: "Sao phu nhân lại rảnh rỗi tới tìm ta vậy?"
Nếu như không tất yếu, cả một đời này Khương phu nhân đều không muốn đến chỗ nàng. Sắc mặt bà ta không tốt lắm: "Ta có mấy lời muốn hỏi ngươi, là chuyện rất trọng yếu."
Tần Thu Uyển như có điều suy nghĩ: "Nếu như chuyện không liên quan gì đến ta thì phu nhân không cần mở miệng, cho dù ta biết, ta cũng sẽ không nói cho bà."
Khương phu nhân: "..." Quá khinh người.
Bà ta cũng không biết mình rốt cuộc đã tạo phải cái nghiệt gì mà một nha đầu không quyền không thế mình tiện tay chọn cũng dám liên tục đối nghịch với mình. Hết lần này tới lần khác còn bị tiểu nha đầu này chiếm thế thượng phong.
Lúc này trong lòng bà ta vô cùng nóng ruột lẫn bất an, chỉ muốn biết chân tướng, bèn nhìn thoáng qua tiểu viện, nói: "Ngươi ở nơi này, trong tay cũng không dư dả. Ta thì không bao giờ thiếu bạc, chỉ cần ngươi chịu nói cho ta tình hình thực tế thì ta sẽ cho ngươi một trăm lượng... Năm trăm lượng cũng được!"
Nhìn ra bà ta lo lắng, Tần Thu Uyển lập tức lên giá: "Năm ngàn lượng!"
Dù Khương phu nhân làm đương gia chủ mẫu nhiều năm, tự nhận cuộc sống sống hậu đãi thì cũng bị lời nàng nói làm giật nảy mình.
Quả nhiên là lớn gan!
Bà ta trầm giọng nói: "Ngươi đúng là há mồm ra là nói bậy, ngươi biết năm ngàn lượng bạc giá trị như nào không? Không bao giờ ta cho ngươi!"
Thấy bà ta không đồng ý, Tần Thu Uyển liền đưa tay đóng cửa.
Khương phu nhân hoàn toàn có thể âm thầm tìm người trói nàng đến một nơi hẻo lánh rồi hỏi han, chỉ cần mấy chục lượng là đủ... Nhưng chuyện đó lại rất nguy hiểm, nếu như bị bại lộ, bà ta cũng không chịu đựng nổi hậu quả. Hơn nữa, bà cũng không chờ được lâu như vậy.
Bà ta đưa tay chận cửa.
Tần Thu Uyển không chút thương tiếc, mạnh mẽ đóng cửa.
Một người cản, một người đóng, kết quả chính là Khương phu nhân hét thảm lên một tiếng.
Bà ta bị đau, vội vàng thu tay lại, trong lồng ngực tràn đầy tức giận, nhưng lại không tiện tức giận. Thật lâu sau mới hồi thần lại, bà ta lại tiếp tục gõ cửa: "Ta đồng ý với ngươi."
Ngay sau đó, đại môn mở ra, khuôn mặt mỉm cười của Lý U Lan xuất hiện: "Phu nhân mà sớm đồng ý thì nào có những chuyện này?" Khương phu nhân chỉ cảm thấy nụ cười của nàng đặc biệt đáng ghét: "Ngươi không sợ ta trả thù ngươi sao?"
Tần Thu Uyển đưa tay đóng cửa: "Nếu như lại nói nhảm thì không cần nói nữa."
Khương phu nhân không còn dám đưa tay ra: "Ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi chắc chắn là Hưng Diệu còn sống?"
Hôm đó ở ngoại thành, Lý U Lan mặc dù đã tận mắt nhìn thấy, nhưng nàng không thừa nhận, người ngoài cũng không dám chắc chắn.
Tần Thu Uyển vươn tay.
Khương phu nhân lập tức hiểu ra, không cam lòng đưa ngân phiếu lên: "Còn lại, lát nữa ta sai người đưa tới."
Tần Thu Uyển chìa tay ra: "Đi vào đi."
Hai người vào cửa ngồi xuống, nàng còn dâng nước trà lên: "Ngài là quý khách, phải chiêu đãi thật tốt. Đúng, nhắc nhở ngài một câu, không lấy được ngân phiếu, ta sẽ không mở miệng."
Khương phu nhân: "..."
Trong bụng bà ta đang vô cùng nóng ruột, lập tức phân phó người đi lấy.
Hai khắc đồng hồ sau, trong tay Tần Thu Uyển đã có một chồng ngân phiếu thật dày, nàng ta cười nói: "Tin tức hắn còn sống là thế tử nói cho ta biết. Đúng rồi, sao phu nhân biết được chuyện ta đã biết chân tướng vậy?"
Lời này hơi khó nói.
Sắc mặt Khương phu nhân khó coi. Lý do bà ta biết, là bởi vì nhi tử đã chạy về nhà.